Sự vận hành của trận pháp này không chỉ gia tăng thêm vài phần thần bí cho từ đường mà còn chứa đựng mối quan hệ mật thiết với thạch tượng Vu Thần, bởi tiểu xà và Huyết Ngọc Mẫu Đơn trên bàn tay của thạch tượng lúc này hình như hơi hơi chuyển động, tựa như vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Đứng trong từ đường, Đại vu sư Hách Triết thần tình kích động, hôm nay quả là ngày đặc biệt. Chuyện này ba ngày trước đây lão đã biết được từ miệng của Vu Thần. Còn thời khắc này lại rất quan trọng, thành công hay thất bại hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn. Chỉ cần thành công, Vu Thần có thể sống lại nhưng một khi thất bại, lại không biết chờ đến năm nào tháng nào đây. Còn đang suy tư, thạch tượng Vu Thần bắt đầu phát sinh biến hóa. Vô số phù chú thần bí khắc quanh thân tượng bắt đầu dần dần tỏa sáng, rồi chỉ trong giây lát lần lần thoát ra khỏi thân thạch tượng, hình thành một bức tường ánh sáng mờ ảo phát xuất ra quang mang kỳ dị. Cùng với việc phù lục pháp chú bắn ra, bản thân thạch tượng cũng phát ra một luồng khí tức mạnh mẽ, phảng phất một nguồn sức mạnh vô cùng khủng khiếp đã tỉnh lại, đang từng bước từng bước mạnh lên. Còn trên đầu thạch tượng, đôi mắt của khuôn mặt người nam xấu xí lúc này hắc mang đang chuyển động , một luồng sương đen quỷ dị dần dần tỏa ra bao phủ lấy đôi mắt của thạch tượng, chỉ thấy mờ mờ hai luồng nhãn thần sắc bén và lạnh lùng, cứ như ánh mắt của tử thần đòi mạng. Phía sau lưng, tượng nữ cũng có biến hóa tương ứng, trong đó rõ rệt nhất cũng chính là đôi mắt, bất quá có hơi khác so với ánh mắt người nam, trong ánh lục mang chứa đựng vạn loại phong tình, kiều mị đến mức câu hồn đoạt phách. Giữa yên tĩnh, thạch tượng Vu Thần biến hóa rất lớn. Không những nhãn thần cùng với khuôn mặt có biến hóa, sau đó cơ thể cũng bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt, từng lớp đá bong ra rồi vỡ tan làm lộ dần ra cơ thể mang hai màu đen và xanh, khiến cảnh tượng càng quỷ dị hơn. Thời gian biến hóa trôi qua, đến khi cơ thể của Vu Thần hoàn toàn sống lại, kể cả tiểu xà và Mẫu Đơn thực sự như lúc còn sống, trong từ đường hào quang phát ra vạn trượng cuồn cuộn bất tận hội tụ trên bề mặt thân thể Vu thần, đối kháng với sức trói buộc của bức tường sáng mờ ảo. Vu Thần bị cấm chế cũng đã vài ngàn năm, chủ yếu vì Phong Thần phù trên bề mặt thân thể. Thời khắc này dù đã có được thiên thời, lợi dụng thời gian ngắn nhất hội tụ toàn bộ sức mạnh của Vu tộc hiện diện nơi đó thành một thể để phá vỡ cấm chế của Phong Thần phù, khôi phục tự do cho cơ thể. Nhưng thuộc tính khắc chế lẫn nhau khiến Vu Thần liên tục nỗ lực vẫn không có cách nào thoát được, chỉ còn biết kiên trì không ngừng. Bên ngoài từ đường, mọi tộc nhân của Vu tộc vẫn thành kính quỳ bái và kêu gọi, dùng chấp niệm kiên định hướng về Vu Thần cầu khẩn, hy vọng hắn có thể sống lại. Bên cạnh đó năm đại vu sư toàn lực kiên trì, dùng vu thuật thần bí dung hợp luồng sức mạnh của mọi người, hình thành một lực lượng vô cùng mạnh mẽ từ trên không phóng xuống, liên tục không ngừng tiếp sức cho Vu Thần đối chọi lại với Phong Thần phù. Ở trên đỉnh núi xa xa, trong khi quan sát cả ba người Dương Thiên đều cảm ứng được luồng sức mạnh điên cuồng hoang dã, trong lòng ai cũng thất kinh. Nhất thời một luồng ý niệm bất an sâu sắc bao trùm lấy cả bọn họ. Đang trầm mặc, Dương Thiên thần sắc ngưng trọng, cất tiếng hỏi: - Nếu như đến lúc Vu Thần thực sự phục sinh thì kế hoạch của các vị như thế nào đây? Khuôn mặt Bắc Phong lạnh lùng, mục quang khóa chặt lấy từ đường, ngữ khí lạnh lùng quyết liệt: - Đã gặp gỡ thì phải đánh một trận đại chiến, xem Vu Thần với Địa Âm Tà Linh ai mạnh ai yếu. Dương Thiên khe khẽ thở dài quay đầu về phía Bạch Vân Thiên hỏi: - Còn ngươi, cũng muốn thử một lần? Bạch Vân Thiên lúc lắc đầu đáp: - Không cần phải thế. Chỉ cần từ luồng khí tức cũng đã có thể hiểu được rồi, tìm hắn thử cao thấp một phen hiển nhiên là đi tìm cái chết, đó là một sai lầm rất lớn. Kế hoạch của ta rất đơn giản, đi xem thử Vu Thần trong truyền thuyết hình dạng ra làm sao. Còn về chuyện của hắn, chạm trán rồi hẵng nói, còn không gặp thì cũng không cần thiết. Dương Thiên khe khẽ gật đầu đồng ý, tuy không nói bất cứ lời nào nhưng trong lòng hắn thừa nhận những lời của Bạch Vân Thiên. Lúc này, tình hình trước mắt đã biến hóa càng lúc càng lớn. Cũng đúng vào lúc đó, một luồng khí tức tà ác từ phương Bắc truyền lại, chẳng mấy chốc đã lan tỏa khắp bầu trời, khiến cho Bắc Phong, Dương Thiên và Bạch Vân Thiên đều bị chấn động, ai nấy quay đầu nhìn về hướng Bắc. Ở phía chân trời, một luồng quang trụ màu đen phóng thẳng lên trời cao, chỉ chớp mắt đã che phủ hoàn toàn vầng thái dương, khiến cho xung quanh đều rơi vào bóng tối. Sau đó, gần như chỉ trong một quang âm, một luồng khí tà ác quỷ dị bá tuyệt thiên hạ truyền đến, cảnh tượng kỳ lạ này tiếp tục duy trì trong giây lát, cả trời đất đều hơi run lên, một quang cầu màu đen đã thay thế hoàn toàn vầng thái dương, xuất hiện trên bầu trời. Nhìn cảnh tượng đó, Bạch Vân Thiên thất thanh hô lớn: - Không ổn rồi! Đích thị là hiện tượng Thái Âm Tế Nhật trong truyền thuyết. Còn đang nói, vạn vật nhân gian đều chấn động, một luồng sức mạnh âm lạnh chứa đựng tà ác bao trùm thiên địa, tất cả mọi thứ lúc này đều biến đổi. Mọi người còn đang thất kinh bởi chuyện đó, bên trong từ đường ở cách đó vài dặm, một quang trụ tựa như một phong trụ đen ngòm phá nóc phát ra chiếu thẳng lên tầng mây. Đột nhiên xoay người, Dương Thiên nhìn thấy quang trụ màu đen, run giọng nói : - Vu Thần đã sống dậy rồi! Bắc Phong và Bạch Vân Thiên cũng lập tức xoay mình nhìn toàn cảnh kinh khiếp trước mắt nặng nề đáp: - Đúng vậy! Vu Thần rốt cuộc đã sống dậy rồi. Hắn nhờ có Thái Âm xuất hiện, thời khắc khí chí dương chí thánh bị yếu nhất cùng với khí chí âm chí tà đạt đến mức mạnh nhất, cuối cùng phá tan được cấm chế, khôi phục lại sự tự do. Còn đang nói, xung quanh quang trụ sắc đen lóe lên ánh sáng huyền ảo, vô số đồ án cổ quái lần lượt hiện ra, tựa như ngàn vạn quái thú bao bọc quanh quang bích, xem ra đang bảo hộ sự tồn tại thần thánh nhất trong lòng. Tổng đàn Huyền Phong môn, thời khắc này trời đất hôn ám, tộc nhân Vu tộc có mặt thấy tình hình dị thường này đồng thanh lớn tiếng hoan hô, mọi người đều nghĩ Vu Thần hiển linh, đó thật sự là một điềm may mắn. Còn bên trong từ đường, một luồng hào quang bắn ra, chỉ thấy các tộc nhân đang quỳ rạp xuống mặt đất, miệng hô lớn tên Vu Thần, âm thanh vang vọng cả đất trời. Quan sát cẩn thận, quang ảnh xuất hiện đích thị là Vu Thần, chỉ thấy lần này toàn thân hắn lấp lánh ánh sáng âm ám, một cơ thể hai mặt, phía trước hung tàn tà ác, mặt sau mĩ lệ vô cùng, cả hai mặt không phù hợp chút nào, lại hòa quyện cùng nhau vô cùng, thật là một tạo vật vô cùng cổ quái, khiến cho mọi người không cách nào hiểu rõ được. Vu Thần hiện ra, khí thế thật sự kinh thiên. Giữa không trung, Vu Thần ngạo nghễ bất động, cơ thể vẫn còn nằm trong quang trụ, ánh mắt tà ác và sắc bén hướng về phía Dương Thiên ba người đang ẩn nấp, nhãn thần đó làm khiếp đảm cả ba. Xa xa mấy dặm, ánh mắt như là vật chất giống hệt thần binh khiến ba người thân thể hơi run run, miệng không thể mở lời, tự động tản ra. Nhận thấy nguy hiểm đến gần, Dương Thiên quát to: - Cẩn thận! Vu Thần thật sự đáng sợ, không hề dưới Địa Âm Tà Linh đâu! Thần sắc Bắc Phong trầm trọng, giọng hận thù: - Thật sự là quá mạnh, quá đáng sợ, không hổ là Vu thần. Bây giờ làm sao đây, tiếp tục quan sát hay ngay lập tức chạy trốn? Dương Thiên liếc nhìn Bạch Vân Thiên hỏi: - Tông chủ có ý kiến gì không? Nhãn thần Bạch Vân Thiên lấp loáng, thần bí nhìn về phía Vu Thần rồi hạ giọng đáp: - Nhị vị nghĩ với sức mạnh của ba chúng ta có thể cầm cự được với hắn không? Bắc Phong trầm ngâm nói: - Điều đó cũng khó nói, nhưng ta nghĩ bọn ta khả dĩ có thể cầm cự được một thời gian. Dương Thiên lại nghĩ khác: - Ta cho rằng không hề dễ dàng như vậy đâu. Nếu sức mạnh ba chúng ta tập trung lại thì có khả năng liều mạng với hắn. Nhưng thực tế cả ba chúng ta đều không thể hợp nhất làm một, nên cho dù liên thủ cũng không có khả năng tăng sức mạnh lên gấp ba lần. Bắc Phong có chút không phục nhưng lại hiểu những lời Dương Thiên là thực tế, chỉ có điều không cam lòng hừ một tiếng. Bạch Vân Thiên trầm tư một chốc rồi có chút thất vọng nói: - Nếu đã như vậy, cách tốt nhất là tránh xa nơi này. Nếu tò mò tìm hiểu thì rất có thể đánh đổi bằng mạng sống, quả thật không nên dại dột như thế. Nói xong ngay nhanh chóng lùi lại phía sau theo một quỹ tích cổ quái, ẩn ẩn trong đó sự huyền diệu không thể hiểu nỗi. Nhìn thấy hắn rút lui, Dương Thiên quát nhẹ: - Bắc Phong, chạy nhanh thôi, sau này còn có cơ hội khác. Bắc Phong nghe những lời đó còn ngập ngừng do dự, cuối cùng cũng quát to một tiếng theo Dương Thiên chạy đi. Nhìn thấy cả ba người nhanh chóng rời đi, Vu Thần giữa không trung không hề truy kích, trên gương mặt độc ác xuất hiện nụ cười quỷ dị, trong gớm ghiếc có mấy phần tà ác khiến cho người ta trong lòng lạnh toát. Mặt sau, gương mặt mỹ lệ của người nữ cũng sáng lên với một nụ cười trên môi, song nhãn long lanh như nước hồ thu, thần thái mê hoặc người ta. Dưới đất, Đại vu sư Hách Triết dẫn đầu các tộc nhân lớn tiếng hoan hô, đối với việc Vu Thần hồi sinh quả thật vô cùng hoan hỉ và kích động, một luồng chấp niệm mạnh mẽ phóng thẳng lên tận mây xanh, kháng cự với vài luồng sức mạnh to lớn của nhân gian vào thời điểm Thái Âm xuất hiện. Giây lát, bầu trời u ám đột nhiên sáng tỏ, tuy thiếu đi ánh dương quang soi, nhưng ánh sáng lại khác nhau rất lớn. Lúc này, Vu Thần ngạo nghễ giữa không trung thu hồi khí thế mạnh mẽ, thân thể nhẹ nhàng hạ xuống cách mặt đất chừng ba trượng rồi dừng lại, mục quang chầm chậm nhìn tộc nhân phía dưới chân. Thu hồi mục quang, chỉ thấy đầu của Vu Thần đột ngột xoay tròn, gương mặt của người nữ xuất hiện ở phía trước, ánh mắt cười cười tựa như gió mùa xuân thấm mát trái tim của tất cả mọi người có mặt. Vẫy tay, Vu Thần phát xuất một luồng khí lực ôn hòa êm ái đỡ tất cả tộc nhân đang quỳ dưới đất đứng dậy rồi cất giọng với thanh âm kỳ dị nói: - Đa tạ các ngươi, những thần dân yêu quí của ta. Kể từ bây giờ, để ta dẫn dắt các ngươi cũng khai phá ra một thế giới hạnh phúc khác, khôi phục nền văn minh đã thất lạc của chúng ta. Lập tức những tiếng hoan hô vang dội bốn phía, tâm tình của cả Vu tộc vô cùng phấn chấn, miệng hô vang tên Vu Thần. Nửa ngày sau, đợi khi sự phấn khích của tộc nhân lắng xuống, Vu Thần nói: - Bây giờ, các thần dân yêu mến của ta nên quay trở về, còn sáu vị vu sư ở lại đây cùng ta thương nghị đại sự. Đợi khi có quyết định cuối cùng, chúng ta sẽ lại cùng nhau hành động. Hãy đi đi các thần dân thân ái của ta. Mọi người trong Vu tộc vội vã quỳ xuống, đồng thanh hoan hô rồi sao đó lập tức chuyển thân rời đi. Đợi cho các tộc nhân đi hết, Vu Thần từ trên tầng không của từ đường trở về nơi cũ, sáu đại vu sư cũng lần lượt đi vào trong, tất cả đều khôi phục lại sự yên lặng vốn có. ****************** Thời điểm Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, nhân gian từng xuất hiện mấy luồng khí tức mạnh mẽ, trong số đó có bốn luồng là mạnh nhất tồn tại ở bốn phương khác nhau. Trong bốn phương đó, luồng khí tức ở phương Nam đại biểu cho Vu Thần, hai phương Đông Tây đại biểu cho Địa Âm và Thiên Sát, chỉ còn luồng khí tức phía Bắc vô cùng bá đạo, tự nhiên chính là Yêu hoàng của Yêu vực, bởi vì Ảo Thú Động Thiên nằm trên một ngọn núi thần kỳ ở phương Bắc. Yêu vực, Thủy Tinh Thiên Địa, Yêu Hoàng Liệt Thiên nhìn vào bốn người trước mặt, thần sắc nghiêm túc nói: - Thái Âm hiện ra, thất giới hợp nhất. Hiện nay phong ấn lối vào nhân gian ở Ảo Thú Động Thiên đã được giải khai, Yêu vực và nhân gian liên thông, đây đích thực là cơ hội quí báu để chúng ta tranh giành thiên hạ. Bây giờ các ngươi ai nấy cùng ta thống lĩnh cao thủ yêu vực tiến quân vào nhân gian, chúng ta phải cùng nhau lấy lại tất cả những thứ đã mất năm xưa.