oOo
Hiện tại tu vi của Lục Vân đã bước vào cảnh giới Quy tiên, so với một vài vị chưởng giáo thì đã cao hơn một tầng, bởi vậy ứng phó với bọn họ cũng không phải là quá khó khăn. Nếu không vì sách lược tránh ngạnh chiến thì cho dù các vị chưởng giáo này có liên thủ cũng rất khó làm thân thể chàng bị thương. Sở dĩ Lục Vân lộ vẻ trọng thương là vì chàng muốn dẫn dụ Kiếm Vô Trần xuất thủ, khi đó chàng sẽ xuất kỳ bất ý phản công cho Kiếm Vô Trần một kích chí mạng. Nhưng Lục Vân có thực lực mạnh như thế tại sao chàng không chủ động tấn công Kiếm Vô Trần mà phải chọn phương thức bị động này?
Kỳ thực đây chính là điểm thông minh của Lục Vân, trong tình huống này chàng hoàn toàn minh bạch, dù bản thân có thể tiếp cận Kiếm Vô Trần và phát động tấn công nhưng như vậy chắc chắn sẽ phải bộc lộ thực lực của mình trước khi có thể đến gần hắn. Điều đó sẽ khiến cho Kiếm Vô Trần thêm lòng đề phòng, có thể gây ra một trường đả thảo kinh xà và sẽ không đạt được hiệu quả
xuất kỳ tất thắng. Đồng thời cao thủ Vân Chi pháp giới cũng sẽ thận trọng, khi đó muốn thi triển kế hoạch càng thêm khó khăn bội phần.
Nhẹ nhàng đến bên Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi nhẹ giọng nói:
- Vô Trần, xem ra sức chịu đựng của Lục Vân thập phần kinh nhân, trong một khoảng thời gian ngắn khó lòng chế ngự được hắn. Ta xem hay là triệu hồi ba vị chưởng giáo lại đã, bây giờ sẽ do Tam phái đồng minh của ta hiện thân hiệp trợ huynh, trước tiên là bắt Lục Vân sau đó giải quyết những kẻ trước mắt kia.
Nhìn Diệp Tâm Nghi một cách trìu mến, Kiếm Vô Trần nói giọng đầy cảm kích:
- Cám ơn Tâm Nghi muội, quả thật Lục Vân rất khó đối phó, tu vi hắn hiện tại không ngờ còn trên cả lục vị chưởng giáo, điều này cũng ngoài ý liệu của mọi người. Trước mắt Ma thần Tông chủ đứng bên như cọp rình mồi, ta đang lo nên làm thế nào sắp xếp ngăn hắn ta xuất thủ làm đảo loạn mọi việc. Hiện tại nàng nên phái người bắt Lục Vân, ta sẽ dồn hết sức đánh Bạch Vân Thiên tránh cho hắn phá hoại đại sự trong lúc này.
Khẽ mỉm cười, Diệp Tâm Nghi lộ ra thần thái mỹ lệ kinh thế đạm nhiên nói:
- Không cần đa tạ ta đâu, đây toàn vì các đại cao thủ đồng ý hợp tác, vì thiên hạ, vì nhân gian tận hết sức lực. Còn hiện tại huynh nên triệu hồi người của huynh, ta sẽ để cho Kim Cương thánh phật xuất thủ giải quyết chuyện này.
Nói xong. nàng khẽ liếc nhìn Kiếm Vô Trần rồi nhanh chóng chuyển thân về phía Kim Cương thánh phật.
Kiếm Vô Trần sắc mặt ngây ngốc, hiển nhiên đã bị cái liếc mắt của Diệp Tâm Nghi làm cho rung động. Lắc lắc đầu, Kiếm Vô Trần đưa mắt nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đang đứng phía xa trong ánh mắt chứa đựng vài phần thất ý. Mặc dù về vẻ đẹp Diệp Tâm Nghi so với lưỡng nữ chẳng chênh lệch là bao, nhưng khí chất thanh lãnh cô ngạo của hai nàng thật sự là độc nhất vô nhị, ai nhìn thấy qua cũng đều khó lòng quên được.
Thu hồi mục quang, Kiếm Vô Trần nhìn Pháp Quả đại sư và cất tiếng triệu hồi người của hắn. Cùng lúc đó Kim Cương thánh phật dưới sự thỉnh gọi của Diệp Tâm Nghi bình tĩnh đi về phía Lục Vân.
Nhìn thấy Kim Cương thánh phật đi tới Lục Vân sắc mặt biến đổi, ánh mắt lộ thần tình cảnh giác. Nhìn lão đại sư một lượt, Lục Vân nhận ra tu vi của lão cao thâm khó lường, bản thân gặp lão ta kết quả có thế nào tự thâm tâm chàng cũng không nắm chắc. Lần này thực sự phải gặp, ý niệm của Lục Vân trong đầu không ngừng xoay chuyển nghĩ cách để tránh lão ta bảo tồn thực lực nhằm thu thập Kiếm Vô Trần.
Trong khoảnh khắc xung quanh chìm trong im lặng, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng đang liên thủ trong trận chiến liền tự ngưng thối lui, sắc mặt nghiêm trọng quan sát Kim Cương thánh thật, một trong tứ đại cao thủ tuyệt đỉnh của Vạn Phật tông và có thể cũng chẳng có cao thủ nào của Lục viện có thể so về tài năng. Lúc này đây lão ta đã ra mặt Lục Vân e rằng dữ nhiều lành ít. Nóng lòng bất an, lo âu không ngừng, những từ này vẫn chưa đủ để hình dung tâm trạng của Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Vân Phong ... Giờ đây bọn họ chỉ mong dồn toàn bộ sức lực hội tụ lên mình Lục Vân để giúp chàng một tay. Đáng tiếc việc này là không thể!
Tĩnh lặng đứng cách Lục Vân một trượng, Kim Cương thánh phật khẽ niệm phật hiệu một tiếng và cất lời:
- Lục thí chủ xin chuẩn bị, nhằm khi lão nạp xuất chiêu thì thí chủ cũng đã sẵn có phòng bị. Lúc này lão nạp phụng lệnh Minh chủ xuất thủ tự nghĩ chẳng thể hạ thủ lưu tình, hy vọng thí chủ sẽ thêm cẩn thận.
Yên lặng đưa mắt nhìn nhãn tình Kim Cương thánh thật, lúc này đây Lục Vân một điểm dao động cũng không nhìn thấy nên trong lòng hết sức kinh ngạc. Minh bạch lúc này gặp phải đối thủ đáng sợ, Lục Vân hít mạnh một hơi bình tĩnh đáp:
- Đa tạ đại sư đã đề tỉnh, ta sẽ hết sức cẩn trọng. Nghe nói Vạn Phật tông là nơi thần bí nhất của phật gia, có phật gia pháp quyết bao la vạn tượng, hôm nay gặp đại sư tại hạ mới biết điều ấy chẳng sai. Đáng tiếc đại sư và ta tương kiến trong hoàn cảnh này, nếu không ta nhất định thỉnh giáo đại sư một ít phật lý.
Dứt lời ngẩng đầu nhìn lên trời trên mặt Lục Vân xuất hiện nét ảm đạm, nụ cười của chàng đã biến mất làm cho những người quan sát trong lòng chẳng thể kìm nổi tiếng thở dài.
Kim Cương thánh phật nhìn Lục Vân trong ánh mắt lộ một tia thần tình kỳ dị, tựa hồ như không nhận ra được gì khác lạ từ chàng. Từ tốn, Kim Cương thánh phật nói:
- Lục thí chủ chắc đã chuẩn bị xong, lão nạp xin được bắt đầu.
Thu hồi mục quang, Lục Vân nhìn lại Kim Cương thánh phật một lần nữa rồi đột nhiên hỏi:
- Nghe nói Vạn Phật tông có một vị danh xưng Như Vân đại sư, không biết có đúng thế chăng?
Khẽ gật đầu, Kim Cương thánh phật đáp lời:
- Thực sự có việc đó, Như Vân đúng ra ra là sư đệ của lão nạp, nhập môn sau lão nạp nhiều năm. Thoạt đầu đệ ấy và các sư đệ khác đều do lão nạp đích thân truyền thụ pháp quyết, chớp mắt đã trăm năm rồi, thời gian qua nhanh quá. Lục thí chủ hỏi việc này không biết nguyên nhân vì sao?
Bình tĩnh nhìn Kim Cương thánh phật, Lục Vân nhỏ giọng như tự nói với mình:
- Không có gì. Ta chỉ nghĩ, nếu đổi lại người đối diện với ta là Như Vân đại sư có lẽ sẽ không xuất thủ.
Kim Cương thánh phật nhãn thần nghi hoặc không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Lục Vân. Quét mắt nhìn xung quanh thấy mọi người cũng có nghi hoặc tương tự, Kim Cương Thánh Phật liền hỏi lại:
- Lão nạp ngu muội, Lục thí chủ nói như vậy nên lão nọp thỉnh giáo điều đó có ý gì?
Không nói gì Lục Vân chỉ mỉm cười, thần tình lộ ra vài điểm tang thương. Hốt nhiên lúc này giữa không trung Văn Bất Danh lạnh giọng nói:
- Ngươi muốn biết tại sao, đúng không? Rất đơn giản, nếu lúc này Như Vân đại sư ở đây lão ta tuyệt đối không xuất thủ với Lục Vân, bởi vì lão ta vĩnh viễn nợ Lục Vân một mạng sống. Lúc trước nếu không phải Lục Vân ra tay xuất trợ, ta nghĩ vị cao thủ Như Vân trong tứ phật chắc chắn đã chết rồi.
Ngẩng đầu nhìn Văn Bất Danh, Kim Cương thánh phật trầm giọng:
- Lời Văn đại hiệp liệu có đúng sự thật?
Văn Bất Danh hừ lạnh một tiếng đáp:
- Tự ngươi nhìn thần tình Lục Vân minh bạch thật giả thôi, cần gì phải hỏi sao? Lúc đó tận mắt ta chứng kiến, nếu không tin ngươi có thể về hỏi Như Vân đại sư, lão ta tuyệt đối sẽ chẳng phủ nhận điều đó.
Khẽ gật đầu, Kim Cương thánh phật xoay người nhìn Diệp Tâm Nghi nhẹ giọng nói:
- Như Vân như đã thiếu Lục thí chủ một sinh mạng, thì hôm nay lão nạp cũng nên hoàn trả ân tình đó.
Lời vừa dứt, lão liền lùi về phía sau.
Ba vị cao thủ Vân Chi pháp giới, Diệp Tâm Nghi và Kiếm Vô Trần nhìn thấy vậy tức thời ngây người tựa hồ không nghĩ giữa đôi bên lại xuất hiện vấn đề này.
Diệp Tâm Nghi đôi mày đẹp nhíu lại, đưa mắt nhìn Thiên Thương đạo trưởng giọng nhỏ nhẹ:
- Chuyện đã thế này, xin phiền đạo trưởng xuất thủ.
Thiên Thương đạo trưởng không mở miệng, cất mình phóng tới phía Lục Vân.
Giữa không trung, Văn Bất Danh một mình từ phía trên nhìn xuống không nhịn được nói:
- Thiên Thương đạo trưởng ngươi nên lui đi vậy. Nếu cùng Lục Vân giao thủ Thanh Hư lão đạo sau này sẽ không còn mặt mũi nhìn ai nữa. Hôm nay ngoại trừ Như Vân đại sư của Vạn Phật tông, Thanh Hư đạo trưởng của Vô Vi đạo phái và Âm Huyền Sinh của Tiên Kiếm môn còn sống cũng do Lục Vân ra tay trợ giúp, thoát được một kiếp nạn tránh khỏi cái chết. Ngươi mà xuất thủ hoá ra đưa ba người bọn họ vào chỗ bất nhân bất nghĩa.
Thiên Thương đạo trưởng dừng bước, nhìn thẳng Văn Bất Danh hỏi:
- Văn đại hiệp liệu có nói quá việc ấy không? Có thể nào bọn họ cao thủ ba phái đồng thời được Lục Vân giải cứu, sao có khả năng xảy ra việc này?
Nghe những lời đó, Kiếm Vô Trần lạnh giọng nói:
- Văn Bất Danh, ngươi không phải vì muốn cứu Lục Vân mà cố ý đưa ra chuyện không có chứng cứ gì có thể tra xét, hòng lừa gạt cao thủ ba phái ở đây chứ?
Hứ một tiếng giận dữ, Văn Bất Danh quát lên:
- Ta Văn Bất Danh tự nhận, dù không phải là cao nhân gì nhưng ít nhất cũng có chút ít thanh cao. Ta đến đây mặc dù muốn cứu Lục Vân nhưng cũng chẳng cần đặt điều nói dối, dùng thủ đoạn ấy để cứu người. Hôm đó ở trong một hẻm núi, Thanh Hư đạo trưởng, Như Vân đại sư và Âm Huyền Sinh ba người liên thủ muốn tiêu diệt một đứa nhỏ, kết quả bị hộ thể thần thú của đứa nhỏ làm cho trọng thương. Mắt thấy họ sắp chết dưới tay đứa nhỏ, Lục Vân phải xuất thủ tương trợ cứu ba người, nếu không ngươi nghĩ họ có thể còn sống sao?
- Haha... Văn Bất Danh ngươi quả có thể nói ra những lời hoang đường vô lý như thế sao? Ngươi nói ba vị cao thủ liên thủ tiêu diệt một đứa trẻ chẳng những không thành trái lại gần như chết vì thần thú gì đó của đứa trẻ, ngươi nghĩ chuyện như vậy có người nào tin chứ?
Cất tiếng cười chế nhạo Văn Bất Danh, ngữ khí Kiếm Vô Trần thập phần lăng lệ.