Quan sát từ đằng xa, chỉ thấy thân ảnh của Ma Hoan tôn chủ huyễn hóa thành ngàn đạo, hai tay của mỗi thân ảnh đều thi triển một loại pháp quyết bất đồng, triển khai ma quyết quỷ dị nhất của Ma vực – Thiên Hoan Ma Biến quyết!
Ma quyết quỷ dị đó được thi triển, lập tức cả không trung của Bồ Đề học viện ma khí xung thiên, ma mang bao bọc cả ngọn núi, trên ngàn đạo ma khí với tần suất bất đồng tụ lại thành một đoàn, khiến mọi chỗ trong phạm vi công kích không ngừng phát sinh dị biến. Cứ mỗi một cặp ma mang với tần suất khác nhau tiếp cận rồi dung hợp lại thành một thể thì sẽ sản sinh chấn động, hình thành ma âm, cả ba hình thức ma mang – ma âm – ma lực kết hợp lại với nhau, vừa công kích vừa biến hóa, khiến cho người khác vô pháp phòng ngự.
Phía đối diện, Ma Đà lại thi triển pháp quyết chí cường của bản thân – Phật Ma Song Tâm quyết! Chỉ thấy thân thể lão ta dừng lại, song thủ cấp tốc huy động trước sau, trái phải với tốc độ kinh nhân, tựa hồ sinh ra hàng ngàn đôi tay. Cùng với sự phát động của pháp quyết, Ma Đà lúc này đột nhiên phát sinh dị biến, ngoại trừ khuôn mặt gầy gò vẫn giữ nguyên, sau lưng lão ta lại mọc ra thêm một khuôn mặt khác cùng hai cánh tay - vừa sinh ra đã lập tức huy động phối hợp với đôi tay ở phía trước.
Vào thời khắc này, Ma Đà tựa như hai người kết hợp làm một, biến thành một quái vật hai mặt bốn tay. Phía chính diện, ánh mắt lão ta lóe sáng kim quang, song thủ kết thành một đạo Phật ấn. Còn phía sau, song nhãn lại lấp lánh huyết mang yêu diễm, song thủ cuồng chuyển ma quyết. Cùng với Phật – Ma chi lực, bên ngoài thân thể Ma Đà xuất hiện một tầng hào quang bao bọc, trên đó đồng thời hiện diện cả kim phật lẫn ác ma, mỗi một bên đều tự phát xuất Phật quang và ma mang của riêng mình, dưới sự khống chế của Ma Đà, một chính một tà hai cỗ lực lượng đáng sợ tấn công thẳng về phía Giang Nam Tài Tử.
Quan sát cả Ma Đà và ma tôn với thần sắc vừa kinh vừa nộ, Giang Nam Tài Tử hiển nhiên không thể tưởng được là hai người lại liên thủ, hơn nữa lại phát ra một kích chí cường hướng về hắn. Mặc dù bản thân hắn ta tự nhận không sợ đòn hợp kích này, nhưng đến khi chân chính đối diện với nó, mới phát hiện được đòn công kích của hai đối thủ thực hung hãn vô cùng, chỉ chớp mắt đã chấn huỷ đạo kiếm trụ của hắn, rồi tiếp tục điên cuồng cuốn tới bản thể hắn ta.
Cảm giác nguy hiểm cận kề, Giang Nam Tài Tử hú lên hung dữ, tâm sinh độc niệm, song thủ nắm chặt Phệ Tâm kiếm, miệng gầm lớn:
- Phệ Tâm Tàn Hồn, diệt quỷ đồ tiên!
Lời vừa dứt, miệng liền phun ra một bụm máu lên thân kiếm, dùng lệ huyết dẫn chú, phát động uy lực tối cường của chí độc chi khí, thi triển Phệ Tâm Tàn Hồn kiếm quyết.
Chỉ thấy toàn thân Giang Nam Tài Tử bạo phát ám lục, ám hồng song sắc quang hoa, trước tiên hình thành một pháp giới song sắc bên ngoài thân thể, ngăn ngừa ma mang, ma âm cùng ma lực đáng sợ của Ma Hoan tôn chủ. Tiếp đó, trường kiếm trên tay xoay ngược lại, sử dụng thông thể huyết hồng của Phệ Tâm kiếm tự đâm thẳng vào ngực mình, dùng tiên huyết tế kiếm, khiến cho nó và bản thân dung hợp lại với nhau, cuối cùng Phệ Tâm kiếm biến mất trong cơ thể hắn.
Tiếp đó, Giang Nam Tài Tử giương cao song chưởng hợp lại thành hình chữ thập, miệng không ngừng niệm chú thôi động pháp quyết, toàn thân lục mang đại thịnh, chỉ chớp mắt hóa thành một đoàn lục mang từ lớn biến nhỏ lại, thân ảnh của Giang Nam Tài Tử đột nhiên biến mất, một đạo cự kiếm siêu đại bất ngờ hiển hiện trước mắt mọi người.
Lúc này, đợt công kích của Ma Đà và ma tôn đã chấn phá pháp giới do Giang Nam Tài Tử thiết lập, nhưng đạo cự kiếm do nhân kiếm hợp thể này lại tự động xoay tròn, cùng lúc đó phong vân cuốn tới như muốn che lấp cả bầu trời, thân kiếm từ một phân ra thành hai, một đạo ám lục một đạo ám hồng dựng đứng thẳng lên trời, phân ra trảm xuống hai bên, trực tiếp công kích Ma Đà và ma tôn. Tại hiện trường, khí lưu tập trung lại một cách dày đặc, thế công của cả ba bên vừa tiếp xúc với nhau đã dẫn phát bạo tạc trong phạm vi vô cùng lớn, mỗi một đòn công kích đều phát ra quang hoa chói mắt, làm phát sinh sự ma sát lẫn nhau, cuối cùng dấy lên một cỗ diệt thế cuồng phong.
Sóng kình mãnh liệt bất ngờ tiến đến, sắc mặt của mọi người ở dưới mặt đất lập tức trở nên nghiêm trọng, toàn lực triển khai pháp giới nhằm chống chọi với trận cuồng phong tuyệt thế này.
Tuy nhiên, uy lực của trận bạo tạc này thực sự quá lớn, dung hợp một kích tối cường của ba vị cao thủ tuyệt đỉnh, sức mạnh cường đại của nó thậm chí còn khiến chính bản thân Ma Hoan tôn chủ cũng khó mà phòng ngự được, huống hồ những môn hạ của Bồ Đề học viện.
Chỉ nghe tiếng kinh hô truyền lại, những người đang ở dưới mặt đất, bao gồm cả Trương Ngạo Tuyết, đều bị trận bạo phong đáng sợ này chấn bay, các đệ tử của Bồ Đề học viện bị cuốn đi xa tít, không ngừng phát ra những tiếng kêu thê thảm.
Khi quang hoa tàn lụi, bụi đất tung bay mù mịt, cả Bồ Đề học viện bị tàn phá đến không thể nhận ra, sau đó nhóm ba người Trương Ngạo Tuyết xuất hiện giúp đỡ những đệ tử thụ thương của Bồ Đề học viện. Nhưng trên không trung, Giang Nam Tài Tử đã khôi phục nhân hình, tay nắm chặt Phệ Tâm kiếm, toàn thân đầm đìa tiên huyết, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cách đó khá xa, Ma Đà và Ma Hoan tôn chủ đang phiêu lãng trên không trung, nhìn vào biết ngay bọn họ đều bị trọng thương, khí tức trở nên yếu nhược vô cùng, hiển nhiên một kích tuyệt cường vừa rồi đã khiến cho bọn họ tam bại câu thương, không ai chiếm được điểm tiện nghi nào. Còn về Vạn Thú ma châu, lúc này nó đang bay lơ lửng trên không trung cách mặt đất ba thước một cách thần kì, không những thế lại còn tự động xoay vòng, tựa như bản thân nó có ý thức cực mạnh.
Nhìn lướt qua Ma Đà lẫn Ma Hoan tôn chủ một lượt, mục quang Giang Nam Tài Tử dừng lại trên viên Vạn Thú ma châu, tâm niệm cấp chuyển, thân thể tức thì xuất hiện ngay bên cạnh nó, tả thủ đưa ra, Phệ Tâm kiếm đột nhiên hiện ra trong lòng bàn tay, một đạo lục sắc quang hoa mang theo tà độc chi khí chụp lấy ma châu.
Từ phía xa, Ma Đà và ma tôn trong thấy tình trạng đó đều hét lên một tiếng giận dữ, cả hai người đồng thời hướng về mặt đất mà biến mất, rồi tức thì xuất hiện bên cạnh Giang Nam Tài Tử, tiếp tục tranh đoạt ma châu.
Nhận ra ý đồ của Giang Nam Tài Tử, Ma Đà cùng ma tôn tức giận kêu lên, cấp tốc xông đến ngăn cản.
Lúc này Pháp Luân đại sư dưới mặt đất đột nhiên tinh thần đại chấn, mục quang chú thị quan sát tình hình của Giang Nam Tài Tử, thần sắc cực kì khẩn trương. Ngay lúc này, một cỗ khí tức từ phía xa chầm chậm truyền đến, tuy nhiên do tâm thần của mọi người đều tập trung vào Vạn Thú ma châu nên không ai phát hiện ra.
Thấy Ma Đà và ma tôn công tới, Giang Nam Tài Tử thét lên một tiếng, thân thể chớp mắt đã ly khai hơn mười trượng, vẫn bảo trì tư thế như cũ, mong muốn toàn lực khống chế Vạn Thú ma châu. Nhưng Ma Đà và ma tôn đang truy đến tự nhiên không để cho hắn ta được như nguyện, một người thi triển Phật Tâm Vô Tướng pháp quyết, bố hạ Phật môn trận pháp khắp tứ phía nhằm chặn đứt đường lui của hắn, người kia triển khai pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân, dựa vào tinh thần lực công kích, khiến hắn ta không thể đào thoát.
“Hừ” lên một tiếng giận dữ, Giang Nam Tài Tử thân thể đảo xạ lên phía trên, hấp lực ở tả thủ vẫn không ngừng mang theo Vạn Thú ma châu thoát khỏi đòn tập kích của hai người. Khi thân thể vừa ổn định, Giang Nam Tài Tử liền bắt lấy ma châu, toàn thân lục quang đại thịnh, Phệ Tâm kiếm trong tay lập tức rung động với tần suất cổ quái, thông qua nội thể của Giang Nam Tài Tử, cùng hung sát chi khí bên trong ma châu kịch liệt giao chiến.
Trong lúc bị vây khốn, toàn thân Giang Nam Tài Tử bỗng chấn động, dưới sự công kích bằng tinh thần lực của ma tôn, đại não hắn ta chẳng khác gì bị cự lôi đánh trúng, khiến hắn hét lên thảm thiết, đồng thời thả Vạn Thú ma châu bay ra ngoài không trung.
Nhân cơ hội này, Ma Đà cùng ma tôn đều tiến đến truy đoạt ma châu. Mắt thấy Ma Hoan tôn chủ sắp đoạt được ma châu vào tay, một đạo ma khí hùng hậu đột nhiên xuất hiện trên không trung, Vạn Thú ma châu vừa lọt vào tay Ma Hoan tôn chủ bỗng bay vọt đi.
Sự việc ngoài ý nghĩ phát sinh khiến mọi người đều cảm thấy kinh dị, là ai mà lại có ma khí kinh nhân như thế, chẳng lẽ là cao thủ của Ma vực xuất hiện?
Trong khi phán đoán, chỉ thấy hắc ảnh lóe lên, một quái vật xấu xí thân hình nửa yêu nửa người cưỡi một con hắc hổ hình dáng kỳ lạ xuất hiện trên bầu trời Bồ Đề học viện. Đó là ai, không cần nói cũng biết, chính là Ma Vân thần thú và Hoàng Thiên.
Quan sát quái hổ cùng quái vật vừa hiện thân, nhóm ba người Trương Ngạo Tuyết và những môn hạ của Bồ Đề học viện đều kinh ngạc dị thường, bọn chúng xuất xứ từ nơi nào, tại sao trước đây chưa hề nghe ai nhắc đến? Nhãn thần Giang Nam Tài Tử trở nên âm trầm, trên khuôn mặt trắng bệch lộ vẻ xấu xa, hiển nhiên minh bạch được địch nhân từ đâu mà đến.
Về phía hai người còn lại, Ma Đà khi nhìn thấy hắc hổ, ánh mắt mang vẻ trầm tư tựa đang chìm đắm trong hồi ức, khuôn mặt lộ vẻ mơ hồ, như trước đây đã từng gặp qua.
Ma Hoan tôn chủ khi nhìn thấy đối phương liền giận dữ gầm lên:
- Tiểu quái vật, hãy trả viên ma châu lại cho ta.
Trên lưng hắc hổ, Hoàng Thiên nhìn vào Vạn Thú ma châu trong tay, cảm giác thấy lực lượng trong nội thể đang dùng một phương thức kì quái để va chạm với nó, không nén nổi hạ giọng hỏi:
- Hắc hổ, viên châu này rất kì quái, nó là vật gì vậy, tại sao những người kia đều nhìn chằm chằm vào nó, ta thiết tưởng lấy nó là việc không thỏa đáng cho lắm?
Vừa dứt lời, trong đầu Hoàng Thiên liền vang lên thanh âm của Ma Vân thần thú:
- Ta không biết nó là vật gì, nhưng ta dẫn ngươi đến đây là để lấy nó. Bên trong vật này là một lực lượng mạnh mẽ vô cùng, nếu ngươi có thể dung hợp nó lại trong nội thể của mình, sức mạnh của ngươi có thể sẽ được đề thăng lên cực hạn, thậm chí không ai có khả năng đối kháng với ngươi.
- Theo ý ngươi, chỉ cần nuốt lấy viên châu này, sức mạnh của ta sẽ đại tăng, có khả năng hạ sát được Thiên Tàn lão tổ sao?
Tỏ ra vài phần kích động, Hoàng Thiên nôn nóng truy vấn. Ma Vân thần thú lập tức hồi đáp:
- Không cần thiết phải nuốt nó, ý của ta là ngươi phải dung hợp lấy sức mạnh của nó. Hay nói cách khác, ngươi phải hấp thu sức mạnh của nó, đem dung nạp vào trong nội thể ngươi, đến lúc đó, đừng nói một tên Thiên Tàn lão tổ, đến năm tên như thế, ngươi cũng có thể hạ sát gọn gàng.
Hoàng Thiên nghe xong lập tức trở nên hoan hỉ, trên khuôn mặt lộ ra vẻ cao hứng, ngữ khí lại có phần thê lương nói:
- Nếu là thế thì ta đã có hy vọng báo thù rồi, ta đã có khả năng báo thù rồi.
Lời vừa dứt, bỗng nghe thanh âm Ma Hoan tôn chủ lần thứ hai truyền đến:
- Tiểu quái vật, ngươi có nghe ta nói không, nếu ngươi không làm theo lời ta, ta sẽ không khách khí đâu.
Cùng lúc, một trận tinh thần lực dày đặc liền công kích tới, được phát ra trong lúc Hoàng Thiên thiếu cảnh giác, liền xâm nhập vào nơi sâu nhất trong đại não nó, khiến nó phải chịu nỗi thống khổ sâu đến tận cốt tuỷ, miệng liên tục kêu lên thảm thiết.
Thấy Ma Hoan tôn chủ không có chút hảo ý, Ma Vân thần thú gầm lên một tiếng cuồng bạo, tiếng gầm thét kì dị mang theo sức mạnh phá thiên liệt vân, thêm vào đó là cường kình của âm sát chi lực khiến khuôn viên Bồ Đề học viện bị chấn hủy toàn bộ. Ma Hoan tôn chủ gánh chịu phần chủ yếu, do lực đạo đáng sợ đó làm chấn động thân thể, kêu lên một tiếng thảm thiết bị chấn bay xuống mặt đất.
Quan sát diễn biến, chúng nhân tại trường vô luận là ai đều kịch biến sắc mặt, hiển nhiên sức mạnh của tiếng gầm đó đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Sau tiếng gầm của hắc hổ, toàn trường lại một phen trở nên an tĩnh, ba người Trương Ngạo Tuyết cùng môn hạ của Bồ Đề học viện đều ngây ngốc nhìn vào hắc hổ. Giang Nam Tài Tử nhãn thần loạn chuyển tựa hồ đang tính toán điều gì đó, còn khuôn mặt Ma Đà lại hiện thần sắc ngạc nhiên, mục quang chú thị xuống dưới mặt đất, lưu ý đến tình huống Ma Hoan tôn chủ.
Trong lúc mọi người đang trầm mặc, một thanh âm rào rào truyền đến, chỉ thấy bụi đất tung bay, Ma Hoan tôn chủ khó nhọc phi ra khỏi mặt đất, miệng liên tục hét lên tức tối, nhưng lại không dám xông thẳng lên phía trên, chỉ giận dữ nhìn vào con hắc hổ đó.
Cảm thụ được sự phẫn nộ của Ma Hoan tôn chủ, Ma Vân thần thú ngạo nhiên ngẩng đầu kêu lên một tiếng, thân thể tản bộ tại không trung, đôi hổ mục lộ xuất vẻ khiêu khích. Dưới mặt đất, Ma Hoan tôn chủ điên cuồng gầm thét, hiện đang nhiều người có mặt tại đây như thế, y lại bị một con hắc hổ khiêu khích, làm sao mà y chịu thua kém cho được