Liền thấy cậu bạn vừa online đã liên tiếp nhắn tin sang:
Thái Dương?
Có nhà hay không?
Có việc gấp tìm cậu đây!
Thái Dương đánh dấu chấm hỏi qua.
Bạn học đại học nói:
Là thế này, tư liệu hôm trước cậu cho tớ mượn xem, đồ án tớ tham khảo viết ra liền bị ông chủ nhìn trúng, nhất định muốn chọn dùng. Nhưng mà tớ lo lắng không biết cái này có liên quan đến bí mật thương nghiệp gì đó hay không...... tư liệu này của cậu là lấy từ trong công ty Thiên
ộ phải không?
Thái Dương nghĩ nghĩ, đáp lại:
Bí mật thương nghiệp á? Không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu...... mấy thứ đó đều do tớ viết ra,à...... Chính là tham khảo một ít tài liệu mở bình thường đối với toàn bộ nhân viên công ty mà thôi......
Bạn học:
Chuyện đó tớ không rõ lắm, nhưng chung quy vẫn cảm thấy có điểm lo lắng. Nhìn thần thái ông chủ chúng tớ khi thấy bản đồ án đó...... chung quy tớ cảm thấy có cảm giác như sói già nghía dê b
o ấy...... cả răng nanh lẫn ánh mắt đều phát sáng a! [ vẻ mặt lo lắng ]
Thái Dương mới thoát ly khuôn viên trường học, vẫn còn bảo lưu rất nhiều thói quen tư duy của học sinh. Giống như việc cho bạn học mượn tư liệu lập trình vốn cũng rất bình thường, mọi người tham khảo một chút, chứ cũng không phải trực tiếp rập khuôn trích dẫn. Thầy hướng dẫn cũng chưa bao giờ nói gì, nên trước nay vẫn làm vậy, vì vậy lúc trước khi cho mượn tư liệu cậu cũng chẳng hề để bụng. Hơn nữa lần này thứ cho bạn học mượn hoàn toàn là tự viết, Thái Dương cảm thấy hẳn là không có gì nghiêm trọng như bạn học nghĩ, liền hồi đáp:
Phỏng chừng là cậu suy nghĩ nhiều quá đó, đừng tự dọa bản thân nữa, khiến cho tớ cũng khẩn trương theo đây.
Bạn học:
Hy vọng là như thế vậy...... Lúc trước ông chủ cho rất nhiều người làm đồ án, tớ chính là nghĩ muốn báo cáo kết quả cho xong việc, căn bản không nghĩ tới sẽ thực sự được dùng...... Ai, gây thêm cho cậu phiền toái rồi anh bạn.
Thái Dương nhìn màn hình cười cười, đáp lại:
Đều là bạn học mà, nói nhiều lời thừa thãi vậy làm gì. [ khuôn mặt tươi cười ]
......
Cân nhắc rằng vé máy bay đến ngày 1/10 phần lớn đều rất đắt tiền, Thái Dương cho rằng thay vì đem một đống tiền biếu cho công ty hàng không, chi bằng xuất phát muộn hơn một ngày, đặt một chuyến bay vào thời điểm không sốt vé. Như vậy tiền tiết kiệm được còn có thể nhiều mua món ngon, cho nên liền chuẩn bị cùng Cố Văn Vũ đặt sẵn chuyến phi cơ buổi tối ngày mùng hai.
Chính là, từ lúc Lý Lập Bang biết Thái Dương không định về nhà mà lại bám càng Cố Văn Vũ, liền bắt đầu nắm chắc cơ hội lảm nhảm bên tai Thái Dương bên tai:
“Bất hiếu a, bất hiếu a! Mẹ sẽ thương tâm nhiều lắm! A, nói thử coi, mẹ đã chuẩn bị đầy đủ một bàn thức ăn lớn, tâm tâm niệm niệm chờ mày quay về......”
“Câm! Câm ngay!” Thái Dương đang cuộn trên sô pha dùng laptop tra vé máy bay trên mạng, nghe Lý Lập Bang như ruồi nhặng ong ong trước mặt cậu không để yên, rốt cục nhịn không được ngẩng đầu, “Này đồng chí Lý Lập Bang, mày có thể không tự mình đa tình như vậy được không! Đừng mẹ này mẹ nọ, đó là mẹ tao, hiểu chửa? Có quan hệ khỉ gì đến mày đâu?!”
Lý Lập Bang bị đả kích, nhưng vẫn là mạnh miệng nói: “Ở trong lòng trong mắt, tao chính là đã coi bác như mẹ ruột! Mày quên rồi à, năm hai đó, mẹ thấy tao phong phanh không có quần áo mùa đông, liền tự tay dệt áo len cho, phía trên còn có một chữ L lớn in hoa, là viết tắt tên của tao nha!”
“Khắm! Còn dám nói là không có đồ mặc à? Rõ ràng là từ trước giờ không chịu giặt quần áo, đến khi bẩn thì quăng.” Thái Dương không chút khách khí vạch trần, “Còn nữa, đừng nhắc lại cái áo len có chữ nữa, tao dám cược là mama xem Harry Potter nhiều quá khiến não tê liệt nên mới làm như vậy.”
“Hắc! Mày còn không biết ngượng nhắc tới chuyện tao không giặt đồ à? Cũng không biết là ai, chuyên thích đem quần lót nhét dưới gầm giường......”
“Câm miệng! Tao khi đó chính là...... Chính là vẫn còn trẻ con...... Không hiểu chuyện......” Thái Dương mặt ửng đỏ, sau đó trộm liếc mắt nhìn Cố Văn Vũ đang ngồi xếp bằng ở đối diện yên lặng không lên tiếng, dùng laptop viết chương trình.
ến giờ ký ức của cậu đối với chuyện Cố Văn Vũ ngày đầu tiên tới nơi này tổng vệ sinh phòng vẫn còn như mới.
Bởi vì sư huynh Quách Minh Viễn từng đề nghị, tất cả mọi người đều trong ngành IT, cũng không ở cùng một nơi mà lại tụ hội đến nhà trọ này để trở thành bạn cùng nhà. Cho nên vô luận như thế nào cũng nên quý trọng phân duyên phận này, cần bồi dưỡng cảm tình sâu sắc với nhau, cho nên quy định mỗi tuần sẽ có một tối, năm người phải cùng quân quần tại phòng khách xem TV......
Tuy rằng không biết Quách Minh Viễn sư huynh thế nào lại nghĩ ra chủ ý này, nhưng bất ngờ chính là, lại chiếm được sự nhiệt liệt ủng hộ của Lý Lập Bang cùng Trương Gia. Thái Dương cảm thấy rằng năm người ở cùng một chỗ thì nhân khí vượng, còn không cũng thấy căn phòng lớn này quá âm u, cho nên cũng không phản đối. Cố Văn Vũ tuy rằng không bày tỏ ý gì với chuyện này, nhưng mỗi lần mọi người ngồi ở trong phòng khách hắn cũng sẽ yên lặng tìm một góc ôm laptop lập trình, nhưng Thái Dương chung quy loáng thoáng cảm thấy được, Cố đại thần không phải là tình nguyện.
Tóm lại, mỗi tuần tập trung một lần tại phòng khách liền được áp dụng, trở thành gia quy thất bất thành văn của phòng 11011 căn L khu B.
Nhưng mà giờ phút này, TV tuy rằng mở ra, năm đồng chí IT lại đều ngồi ở phòng khách bận chuyện của mình, đương nhiên, ngoại trừ Lý Lập Bang lúc ẩn lúc hiện bên người Thái Dương.
Thấy Thái Dương cắn môi thần sắc quẫn bách, Lý Lập Bang đột nhiên cảm thấy tay ngứa ngáy, nhịn không được nhào tới dùng sức xoa xoa đầu, lôi kéo làm quen nói: “Nói qua nói lại, Thái Dương này, sao chưa từng thấy cậu mặc áo len mama đan thế? Tớ thấy là rất coi được, thật sự đó! Cậu xem, của cậu là màu đỏ, của tớ là màu xanh biếc, hai ta mặc vào ra bên ngoài khẳng định là sẽ giống như sinh đôi vậy đó.”
“Cút! Ai sinh đôi với mày chứ!” Thái Dương chán ghét hất đầu, đem Lý Lập Bang hất khỏi người, lạp đạp thêm một nhát, đá cho ngã thẳng đến bên chân Cố Văn Vũ.
Cố Văn Vũ đình chỉ đánh chữ, nâng mắt thản nhiên quét Lý Lập Bang một chút, Lý Lập Bang nhất thời cảm thấy sau lưng chợt lạnh, yên lặng lui ra phía sau, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trương Gia đang đọc báo, sau đó kêu oa một tiếng nhảy dựng dậy, lấy ra một chiếc kéo sáng lóa dưới mông.
Trương Gia khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói câu: ”
áng đời.”
Sắc mặt Lý Lập Bang trắng bệch, nghĩ lại còn thấy sợ xoa xoa mông mình.
Quách Minh Viễn đang ngồi ở một bên ghế xem thư nghe tiếng vội vàng đi tới cất kéo đi, cười nói xin lỗi là do anh quên không cất cẩn thận.
Trải qua một hồi hoảng sợ như vậy, Lý Lập Bang cuối cùng im lặng, ánh mắt ba đồng chí IT kia nhìn về phía sư huynh Quách Minh Viễn không hiểu sao đều cùng mang theo một phần cảm kích.
Quách Minh Viễn sờ sờ mũi tỏ vẻ không phát hiện, sau đó vừa cười mị mị hỏi Thái Dương: “Nói như vậy...... Đã quyết định sẽ về quê của Văn Vũ để chơi rồi hả? Vé máy bay các thứ đã đặt trước thế nào rồi?”
Trương Gia cùng Lý Lập Bang đồng thời đem cái lỗ tai dựng thẳng lên, thân thể Lý Lập Bang còn hơi hơi nhướn về phía trước một chút.
“Ưm...... vẫn đang xem ạ, muốn kiếm chỗ nào có giảm giá...... chứ đắt quá ạ......” Thái Dương cào cào đầu, đem mái tóc bị Lý Lập Bang nghịch loạn sửa sang lại.
“Anh có thằng bạn làm ở công ty hàng không, nếu như cần, có thể nhờ cậu ta giúp đỡ nghe ngóng một chút, nga đúng rồi, Văn Vũ, cậu nói nhà cậu ở đâu nhỉ?” Quách Minh Viễn tươi cười thân thiết quay đầu nhìn về phía Cố Văn Vũ.
Lỗ tai Trương Gia cùng Lý Lập Bang lập tức hóng theo.
Bất quá không đợi Cố Văn Vũ mở miệng, Thái Dương liền giành nói trước: “Tây Song Bản Nạp, Vân Nam!”
Tây Song Bản Nạp = Xishuang Bana: Ngày trước VTV1 có chiếu 1 cái film Tung Của có tên thế này thì phải.
“Nga! Nơi đó hay nha, là khu Miêu tộc tự trị phải không nhỉ! Phong cảnh nhiệt đới thực mê người.” Quách Minh Viễn gật đầu tán thưởng.
Bàn tay đánh chữ của Cố Văn Vũ run lên một chút, sau đó tiếp tục gõ.
Lý Lập Bang vừa nghe liền hô hố cười to: “Oa ha ha, sư huynh, anh thật đúng dốt văn quá nha, Tây Song Bản Nạp sao lại là khu tự trị người Miêu được? Rõ ràng là của dân tộc Di mà! Oa ha ha......”
Tay đánh chữ của Cố Văn Vũ lại run lên, nửa ngày không nhớ nổi bản thân vừa mới viết đến đâu.
Trương Gia:......
ồng chí IT đeo kính rốt cục chịu không nổi, buông tờ báo, trầm giọng nói: “Ừm...... Tây Song Bản Nạp hẳn là là khu tự trị người Thái lớn nhất trong nước, sâu trong nam bộ vùng Vân Nam, tiếp giáp cùng Lào và Myanmar.”
Thái Dương đem ánh mắt thu hồi khỏi tư liệu tìm đọc trên mạng, sau đó nhìn về phía Quách Minh Viễn, mở to mắt nghiêm túc gật đầu phụ họa.
Biểu tình Quách minh viễn cứng ngắc lại, sau đó xấu hổ ôm trán cười: “A ha ha, mấy đứa nhóc các em thật là...... anh chỉ là nói đùa với mấy đứa thôi, như thế nào lại không biết chứ...... A ha ha a...... Dân tộc Thái sao...... A ha ha ha ha...... Ai nha mình già rồi a......”
Thái Dương, Trương Gia, Lý Lập Bang, Cố Văn Vũ:......
“Đúng rồi Lập Bang, Thái Dương không trở về nhà, vậy kỳ nghỉ này cậu tính toán đi đâu?” Sau một lúc lâu, Trương Gia đột nhiên quay đầu hỏi Lý Lập Bang.
“Hở? Tớ ấy hả?” Lý Lập Bang gãi gãi cằm, “Cũng không có chỗ nào để đi cả......”
“Tây Song Bản Nạp...... a a, mình cũng chưa từng đến.” Trương Gia không đầu không đuôi nói xong một câu như vậy, sau đó lại cụp mắt xem báo.
“Đúng vậy...... tớ cũng chưa từng đi......” Lý Lập Bang lẩm nhẩm, sau đó ánh mắt bỗng dưng sáng ngời.
“Lại nói......” Quách Minh Viễn nhướn mi chậm rãi nói, “Ngày 1/10 công ty muốn anh đi một chuyến lên văn phòng tại Thượng hải, nếu đi Tây Song Bản Nạp vừa vặn thuận đường......”
Thuận...... thuận đường?!
Từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, đi như thế nào mà lại có thể thuận đường qua Tây Song Bản Nạp ở tận bờ tây nam của tổ quốc vậy?
Thái Dương, Trương Gia, Lý Lập Bang, Cố Văn Vũ:......
Vì thế ba đồng chí IT đồng loạt đem ánh mắt quăng về hướng Cố Văn Vũ, cười vô hại.
Cố Văn Vũ không biến sắc gấp laptop lại, trầm ngâm trong chốc lát, mới mở miệng nói: “Đến nhà tôi hơi xa...... Nghỉ lại cũng không tiện lắm.”
Nói xong hắn nhìn liếc nhìn Thái Dương một cái, lại nói: “Vốn nếu là một mình Thái Dương thì còn có thể cho cậu ấy ở phòng khách tầng hai...... Nếu mọi người cũng định đi...... chỉ có thể trải chiếu ra nghỉ dưới tầng một thôi.”
Ba đồng chí IT hoàn toàn không biết kết cấu nhà người Thái truyền thống như thế nào, lập tức tỏ vẻ bọn họ không kén chọn, chỗ nào cũng nghỉ được, cũng dăm lần bảy lượt cam đoan sẽ không gây thêm phiền toái cho gia chủ.
Vì thế, dưới sự ngầm đồng ý của Cố Văn Vũ, vốn là kế hoạch cho đôi bạn trẻ, giờ biến thành năm người cùng đi.
Chính là ba đồng chí IT háo hức bám càng cũng không có dự đoán được, ác mộng của bọn họ, vừa mới bắt đầu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Câu chuyện nông trường Cao Kỳ
11
Gà con đi theo vịt con ra khỏi nông trường chơi.
Hai chú đang lon ton đi trên đường, gà con quay đầu lại, phát hiện cún con lũn cũn theo sau.
Lại tiếp, phát hiện dê con bám theo.
Chờ đi đến nửa đường mới phát hiện, ngh
on thường không chơi cùng chúng cũng đi theo cùng!
Gà con nhìn vịt con, lo lắng nơi định đến không có lớn như vậy, không chứa được nhiều động vật như thế.
Vịt con quay đầu lại nhìn nhìn ngh
on, cún, dê, sau đó xoay người tiếp tục đi.
Chẳng qua, là đổi đường.