Trong phòng ngủ Thái Dương.
Sau khi tắt đèn, Cố Văn Vũ đột nhiên cùng Thái Dương nói: “Đừng ngủ vội.”
Thái Dương ù ù cạc cạc, chưa kịp mở miệng hỏi tại sao, đã thấy cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra, tiếp đó ba bóng đen lay động lướt vào trong!
“Ấy ấy ấy...... Mọi người...... Mọi người làm......”
Chữ “gì” còn chưa kịp nói ra, Thái Dương ngay dưới ngọn đèn thình lình bật sáng thấy Lý Lập Bang vẻ mặt dữ tợn bổ nhào về phía mình, sau đó bịt miệng lôi cậu xuống giường.
“Cố Văn Vũ, chuyện này cậu đừng quản, chúng tôi hôm nay cho thằng ranh này chút giáo huấn, để nó biết thế nào là trời cao đất rộng.” Trương Gia thấy Cố Văn Vũ muốn nhúng tay, liền đánh đòn phủ đầu nói,”Cậu cũng không muốn nó sau này chạy trốn thành thói quen, động một cái là lại giở trò mất tích với chúng ta chứ?”
“Đúng vậy Văn Vũ, chúng tôi từ xa lắc xa lơ xin nghỉ phép chạy đến đây, tốt xấu gì cậu cũng nên để chúng tôi xử lý nó cái đã.” Quách Minh Viễn đi sau cùng, khẽ khàng khép cửa lại, “Mấy ngày trước đó thầy còn hỏi tôi tình hình gần đây của thằng bé, tôi cũng không biết phải trả lời ông như thế nào đây.”
“Đúng a! Một tháng! Cư nhiên một tháng cũng không có tin tức! Mày sao không chết chui chết nhủi ở cái xó xỉnh nào đi! Chuyện như thế này mà mày cũng làm được à! Không biết suy nghĩ gì hay sao?” Lý Lập Bang đang vật lộn cùng Thái Dương lúc này cũng nghiến răng nghiến lợi chen vào nói, nhìn vẻ mặt hắn hôm nay tuyệt đối là muốn đem người trong tay bóp chết. Mẹ nó bóp không chết thì cũng bóp cho tàn phế, cho nó sau này khỏi dám chạy loạn nữa!
Cố Văn Vũ trầm mặc nhìn Thái Dương đang bị đè thẳng cẳng dưới đất, nhíu nhíu mày, do dự một chút, bất quá cuối cùng vẫn là đi đến một bên ngồi xuống ghế.
Thái Dương còn đang cùng Lý Lập Bang lăn lộn trên mặt đất, thật vất vả mới thò đầu được ra ngoài, thấy Cố Văn Vũ cư nhiên thấy chết mà không cứu, liền nước mắt lưng tròng, dùng ánh mắt không thể tin nổi trừng hắn.
“Mày đừng có trừng Cố Văn Vũ! Mày hôm nay có trừng ai cũng vô dụng thôi!” Lý Lập Bang gian khổ lôi móng vuốt của Thái Dương từ trên mặt hắn xuống, nhe răng nhếch miệng ra hiệu cho Trương Gia, để cậu nhanh chóng đến hỗ trợ.”Tao hôm nay không giết chết mày, thì cả đời này sẽ cùng ông già đi bán di động trên núi!”
Trương Gia cởi nút tay áo sơ mi ra, ngồi lên giường của Thái Dương, liếc mắt nhìn hai người quấn thành một đống trên đất, duỗi chân đạp cho mỗi đứa một cái, mắng: “Hai người đủ chưa, còn chưa chịu yên hả? Muốn đánh thức chú với dì dậy à?”
“Đúng vậy, hai đứa đừng có náo loạn. Vẫn là để cho Tiểu Thái trước tiên nói về trình trạng một tháng nay của nó đã.” Quách Minh Viễn từ giá sách lấy mấy cuốn sách to dày như cục gạch, xếp thành một băng ghế nhỏ trên mặt đất, sau đó đặt mông lên trên, điềm tĩnh nói.
“Đúng a! Lý Lập Bang mày phát điên cái gì thế! Bị chó dại cắn rồi à?” Thái Dương thấy có người bênh vực mình, lập tức có khí thế, trợn mắt nhìn Lý Lập Bang.
“Đ.m! Mày được lắm! Bản thân một tháng không thấy bóng dáng cứ như bốc hơi khỏi nhân gian, thế mà còn dám ở đây vểnh râu trợn mắt với ông hả!”
“Sao tao lại một tháng không thấy bóng dáng được cơ chứ! Không phải đã gửi thư báo cho mọi người là tao rất tốt hay sao!”
“Thư? Thư gì vậy?” Trương Gia ở một bên hỏi.
“Chính là điện báo bình an a! Đừng có nói là chúng mày chưa từng nhìn thấy cái hòm thư......”
Quách Minh Viễn cùng Trương Gia liếc nhau, vuốt cằm nói: “Eh? Chẳng lẽ là bị thất lạc rồi?”
“Không quan tâm cái gì mà thư với không thư!” Lý Lập Bang không chút bị thuyết phục, “Mày nói coi, sao không gọi điện cho chúng tao chứ?”
“Hơn nữa cậu lúc ấy một xu cũng đều không có, đến tột cùng là làm thế nào mua được vé xe trở về vậy? Đi ăn xin hả?” Ngữ khí Trương Gia lạnh tanh hỏi.
“Cút! Mày mới đi ăn xin á. Ông đây là đi làm công!” Thái Dương cùng Lý Lập Bang rốt cục đã đánh đủ, hai người đều thở hổn hển phù phù nằm sóng xoài trên đất. Lập tức khiến cho căn phòng không lớn này chật ních.
“Vậy cả tháng nay em đến tột cùng là đi đâu? Không xảy ra chuyện gì chứ?” Quách Minh Viễn có chút lo lắng nhìn Thái Dương.
“Xảy ra cái rắm ý! Anh xem nó đi, giờ được nuôi đến béo trắng ra không ít so với trước kia! Không chừng lại đến làm ổ ở mấy chỗ ăn chơi nổi tiếng ấy! Mày nhìn lại chúng tao đi, bị giày vò cả tháng trời khiến người không ra người quỷ không giống quỷ......” Không đợi Thái Dương mở miệng, Lý Lập Bang liền tranh nói, thuận tiện chưa hết giận lại giơ chân đạp một cái.
“Mày không biến mình thành oán phụ thì không được hả?” Thái Dương tuy rằng ngoài miệng nói cứng, nhưng nhìn đến sắc mặt đám bạn cùng phòng rõ ràng có chút tiều tụy, trong lòng chung quy vẫn còn áy náy, cho nên câu tiếp theo hòa hoãn đi rất nhiều: “Hắc, sư huynh, mọi người cũng không cần lo lắng. Đại lão gia như em có thể xảy ra chuyện gì chứ a, chính là lúc ấy không có tiền, nên đã tìm một tiệm thịt nướng làm công......”
“Tiệm thịt nướng?” Lý Lập Bang từ trên mặt đất đứng dậy, sau đó chun mũi khụt khịt đến bên người Thái Dương bắt đầu hit ngửi, “Trách không được trên người mày có mùi thịt ba chỉ...... Tao còn tưởng mày biến chủng rồi chứ......”
“Cút!” Thái Dương mắng.
Lý Lập Bang không thể nói rõ vì sao, chính là muốn tiến sát đến bên người Thái Dương, đang híp mắt ngửi hăng say, đột nhiên trên đầu tối sầm, mùi thịt ba chỉ quen thuộc liền bị một loại hương vị xa lạ thay thế.
“Ặc, Cố Văn Vũ, cậu đừng có quăng bừa quần áo thế a!” Lý Lập Bang đem áo của Cố Văn Vũ từ trên đầu lôi xuống, bất mãn lầm bầm.
Cố Văn Vũ lạnh lùng liếc xéo Lý Lập Bang một cái, cũng không phản ứng hắn, chính là nói với Thái Dương: “Mặt đất lạnh lắm, lên giường nằm đi.”
Vì thế Thái Dương gật gật đầu, phủi mông hai phát đứng dậy, xoay người bổ nhào lên giường.
Theo hành động này của cậu, không khí trong phòng ngủ nháy mắt ngưng đọng một chút.
Lý Lập Bang nhìn có chút sững sờ, lông mày Trương Gia nhướn lên, mà Quách Minh Viễn nhìn nhìn Thái Dương, lại nhìn nhìn Cố Văn Vũ, có chút đăm chiêu.
“Thời gian không còn sớm nữa, ngày mai còn muốn đi xe lửa. Mọi người còn có điều gì muốn hỏi không?” Cố Văn Vũ thần sắc bình thản nói. Từ đầu chí cuối hắn chỉ nói hai lần, nhưng mỗi lần mở miệng đều khiến cho trong lòng ba người kia chấn động một phen.
Đây xem như...... Hạ lệnh đuổi khách sao?
Nhìn cái kẻ vô tâm vô phế đã muốn lăn quay trên giường, lại nhìn Cố Văn Vũ canh giữ ở một bên cảnh giác nhìn ba kẻ “xâm phạm” bọn họ, trong lòng mấy đồng chí IT đột nhiên cảm thấy rất không đúng. Cảm giác giống như bọn họ là thứ dư thừa.
Dựa vào cái gì a! Cố Văn Vũ mới quen biết Thái Dương có vài ngày mà?
Lý Lập Bang không phục, trong lòng tức tối.
Hắn nhìn nhìn đã con gà con đã muốn cuộn chăn thành một đống, tâm nói thằng tham ăn này đúng là ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần cho chút kẹo là liền đem thân bán cho, mắng hai câu là có thể ôm mông chạy đi xa tít tắp, vậy nên cũng không thể quá hung hãn, vì thế cũng sờ soạng lên giường, nhẹ nhàng nói: “Thôi bỏ đi, chuyện quá khứ tớ cũng không nhắc lại nữa, trước tiên nói về chuyện xử lý công việc sau khi trở về thành B đi.”
“A? Xử lý gì cơ?” Thái Dương vừa mới cùng Lý Lập Bang tiêu hao khí lực một phen, hiện tại mệt đứ đừ, xoa mắt miễn cưỡng hỏi.
“Rối cuộc là mày vẫn không để tâm gì mà!” Lửa giận Lý Lập Bang mới vừa áp chế lại âm ỉ bốc lên, nhịn không được muốn bóp cổ đối phương, nhưng tưởng tượng đến trạng thái Cố Văn Vũ cùng Thái Dương ở chung vừa nãy, hắn lại miễn cưỡng áp chế, thấp giọng nói:
“Công việc ở Thiên Độ coi như xong rồi, đã nghĩ qua xem phải làm gì chưa? Chi bằng anh đây cũng dứt khoát từ chức, sau đó hai anh em mình cùng lên núi làm di động đi? Này đừng lấy cái loại ánh mắt như thế nhìn anh a, sơn trại di động nghe tuy rằng có chút kém cỏi, nhưng anh cam đoan chú chỉ cần đến là trực tiếp được lên làm quản lí kỹ thuật! Ông già nhìn chú cũng thuận mắt, anh có về đó không chừng còn phải làm trợ thủ cho chú mày ấy chứ! Thế nào? Căn nhắc coi?”
“Tính toán cái gì, mỗi lần cậu nhắc đến công ty nhà mình đều là bộ dáng hận không thể cắn lưỡi tự sát, giờ còn muốn lôi kéo Thái Dương về đó hở?” Trương Gia nhịn không được ở một bên giội nước lã.
Lý Lập Bang nghĩ muốn phản bác, nhưng lúc này, Quách Minh Viễn nãy giờ không nói gì lại mở miệng:
“Thái Dương, kỳ thật chuyện này cũng không nghiêm trọng như em nghĩ. Chẳng bằng hãy xem như nó là một cơ duyên đi. Anh đề xuất rằng hai năm tới em đừng vội công tác, để cho chuyện này chìm vào quá khứ. Quốc nội đối với ảnh hưởng của vết đen trong lý lịch cũng không nghiêm khắc như trong tưởng tượng đâu, chuyện này vốn cũng không phải đại sự, qua hai năm, đồn thổi trong ngành cũng liền phai nhạt. Em cứ đơn giản nhân cơ hội này nạp thêm sung điện cho mình đi. Anh đã thay em liên hệ với giáo sư bên nước ngoài, ông ấy nói thành tích TOEFL của em đạt tiêu chuẩn thì sẽ bằng lòng đề cử em nhập học. Thế nào?”
“Thái Dương, sư huynh vì sự kiện này mà vất vả không ít, chúng mình đều cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất, cậu cảm thấy thế nào?” Trương Gia cũng thực nghiêm túc nhìn về phía Thái Dương.
Ánh mắt Lý Lập Bang đột nhiên ảm đạm, nhưng biểu hiện của hắn đối đề nghị này không phải thực kinh ngạc, hiển nhiên đã biết được trước đó. Hắn vỗ vỗ bả vai Thái Dương, thở dài nói: “Được rồi, tớ thừa nhận, kỳ thật chủ ý này không tồi, tốt hơn nhiều so với lên núi làm di động. Người anh em, cậu cân nhắc đi nha.”
Thái Dương vốn rất buồn ngủ, cuộn trên giường không nói lời nào, nhưng nghe đến lời nói của mấy bạn cùng phòng, cậu đột nhiên cảm thấy mắt cay xè.
Vẫn là nói hoạn nạn gặp chân tình, có thể có được bạn bè như thế này, thì còn phải sợ cái gì nữa?
Vô luận phát sinh điều gì, chỉ cần cậu biết phía sau thủy chung có mấy người, dù rằng là những người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với cậu, nhưng lại quan tâm cậu như thể người nhà. Chẳng ngại con đường phía trước bị người lấp kín, đã có người nguyện ý ở bên khi cậu suy sụp chán chường, nguyện ý vạch mưu hiến kế giúp cậu không cần hồi báo.
Thứ giá trị như vậy, không phải ai ai cũng may mắn mà có được.
Bên miệng Thái Dương cong lên một nụ cười nhàn nhạt, ngoại trừ chính cậu, người khác căn bản không có cách nào phát hiện.
Ánh mắt cậu dừng ở trên người Cố Văn Vũ, đột nhiên nghĩ tới một câu “Sau này có muốn cùng làm với tôi không” của hắn, trong lòng vô cớ dâng lên một tư vị khó tả, nghĩ nghĩ, vừa định trả lời, lại nghe Cố Văn Vũ mở miệng.