Thất Hữu Bất Trực

Chương 52: Chương 52




Thời điểm Thái Dương ngồi trong xe taxi, luôn dễ dàng thất thần, sau khi không dễ dàng gì về được đến nhà, đối diện với phòng ở trống rỗng, lại đột nhiên có chút không biết làm thế nào.

Cậu đem máy tính mở ra, đầu tiên là xem mấy trang mua bán online, xem mấy thứ mình mua đã chuyển hàng chưa.

Đây là đại sự kiện thứ hai sau khi cậu quay về thành B —— online đặt mua một cái giường đôi rộng 2m2, dự định kê ở căn phòng không người kia, về sau bản thân muốn ngủ như thế nào thì ngủ như thế ấy, lăn ngang lăn chéo, tư thế tự do, góc độ tùy ý.

Còn nhớ buổi đêm xuống xe lửa, Thái Dương sống chết không muốn lại cùng ngủ một phòng với Cố Văn Vũ, liền lần lượt hỏi ba người kia xem có ai nguyện ý thu nhận cậu, lại bị Cố Văn Vũ thực mạnh mẽ kéo lại, trầm mặt nói câu”Cậu cứ ở đó đi”, sau đó liền đơn giản xách theo vài bộ quần áo bỏ đi.

Từ đó trở đi, hắn liền không hề trở lại.

Có người hỏi, hắn liền nói công việc dồn lâu ngày chất đống chạy theo không kịp, phải ở lại phòng làm việc suốt đêm.

Thái Dương cảm thấy như vậy rất tốt, phi thường tốt!

Về sau căn phòng này là của cậu! Không còn bị quấy nhiễu trên chiếc giường mà cậu đã nhắm đến từ trước! Như vậy thật tốt! Hô hô!

Ở nơi đây đã lâu, Thái Dương cũng không còn sợ ngủ một mình giống như trước nữa, chiếc giường lớn như vậy khiến cậu ngủ thoải mái lại rộng rãi.

Chính là, cậu cũng không biết bản thân vì cái gì vào lúc nửa đêm không ngủ được một lần lại một lần quăng gối đầu của Cố Văn Vũ, sau đó kéo chăn hắn, đạp ngã đôi vịt bông gà bông mà hắn bắt được về từ Game center.

Sau khi đạp hai con vật nhỏ xuống đất, Thái Dương lại như thần kinh từ trên giường đứng lên, tức tối mà nhặt chúng lên, sau đó tiếp tục lại đạp lại cắn, lặp lại tuần hoàn.

Tóm lại, hết thảy những thứ có quan hệ cùng Cố Văn Vũ đều làm cho Thái Dương cảm thấy cực kỳ không vừa mắt. Mọi thứ khiến cậu có thể nhớ tới Cố Văn Vũ cũng đều không vừa mắt. Nhưng thế quái nào bất cứ thứ gì trong căn phòng này đều khiến cậu cảm thấy có quan hệ với Cố Văn Vũ!

Ngồi ở trong phòng, rèm cửa ga giường đều là Cố Văn Vũ mang đến, là Cố Văn Vũ giặt giũ giá sách giản dị treo trên tường là Cố Văn Vũ đóng lên quần áo chỉnh tề trong ngăn tủ mình là Cố Văn Vũ gấp tuyển tập tiếu lâm là của Cố Văn Vũ mà ngay cả em laptop trung thành của cậu đều là nhờ Cố Văn Vũ thành lập hệ thống phòng ngự!

Thái Dương cảm thấy bực mình, di chuyển đến phòng khách, đặt mông ngồi ở trên sô pha bắt đầu xem TV. Chẳng dè lại nghĩ đến tình cảnh năm người tụ tập ở phòng khách trước kia vì hưởng ứng lời kêu gọi “Phát triển tình bằng hữu” của Quách sư huynh. Cố Văn Vũ mỗi lần đều là ôm laptop ngồi ở một góc phòng khách, không nói một lời, rất ít tham gia vào câu chuyện của bọn họ.

Thái Dương cảm thấy thật quỷ quái, đột nhiên phát hiện bất luận bản thân ngồi ở vị trí nào trên sô pha, đều trực tiếp đối diện với chỗ Cố Văn Vũ từng ngồi, kế sau đó trong đầu sẽ xuất hiện bộ dáng của hắn: mi mắt buông rủ, bên mặt đường nét dễ coi, làn môi lãnh đạm mà khêu gợi......

Thái Dương bị dọa đến nhảy dựng khỏi sô pha, cảm thấy không có cách nào ở lại phòng khách này nữa! Vì thế chạy đến toilet đi vệ sinh, trong lúc vô tình nhìn lướt qua phòng tắm bên kia, bộ dáng Cố Văn Vũ khi tắm lại giống như hiện lên ở trước mắt: trên sống lưng trần trụi, bọt nước trong suốt lướt qua làn da màu mật ong, dọc theo cơ thể đường nét rõ ràng mà không khoa trương lăn xuống, từ lưng đến thắt lưng, rồi lại từ thắt lưng xuống bắp đùi, trong làn hơi nước mông lung, từ phần đùi tràn ngập mê hoặc thoạt nhìn trơn nhẵn mà đàn hồi bên dưới cánh mông lộ vẻ thần bí lại gợi cảm......

Thái Dương đột nhiên cảm thấy mũi ẩm ướt, lấy tay lau một cái, khiếp sợ phát hiện bản thân cư nhiên chảy máu mũi!

Nhanh chóng dùng giấy lau sạch sẽ, đem hai lỗ mũi chặn kín lại, sau đó mang theo hai mẩu ngà voi đó chạy vội tới phòng bếp, mở tủ đá cậy khối băng chườm lạnh cho mình, lại ngoài ý muốn phát hiện một bọc sủi cảo đông lạnh...... cũng là Cố Văn Vũ gói trước kia.

Thái Dương cảm thấy bản thân tiêu rồi.

Cậu vô lực đóng cửa tủ lạnh, dựa vào tường buông xuôi trượt ngồi xuống mặt đất, ánh mắt đảo qua chạn bát trong phòng bếp, nhớ tới lần đầu tiên khi Cố Văn Vũ nấu cơm không cho cậu rửa bát nhìn đến ấm nước phủ một tầng bụi nằm ở một góc, lại nhớ lúc Cố Văn Vũ sinh bệnh chính mình đã từng nấu nước uống thuốc cho hắn. Chổi quét khăn lau Cố Văn Vũ dùng qua, thùng rác Cố Văn Vũ mua về, cả bộ đồ ăn đầy đủ là trong chuyến đi thường lệ buổi sớm cuối tuần đến siêu thị chính cậu với Cố Văn Vũ đã cùng mua về giống nhau, còn cả chiếc tạp dề hoa màu hồng nhạt treo sau cửa phòng bếp cũng là mấy người bọn họ lúc trước đùa dai buộc Cố Văn Vũ phải mặc......

“Cố Văn Vũ! Cậu con mẹ nó chính là đồ khốn!” Thái Dương ngồi trên nền gạch men lạnh leo nơi phòng bếp, đưa tay lung tung cào tóc, nhắm mắt lại hung hăng mắng vài tiếng, “Cậu có bản lĩnh thì cả đời này đừng có mà lộ diện trước mặt tôi nữa!”

Thái Dương mắng đến trịch địa hữu thanh. Dường như để đáp lại, di động nhét trong túi quần cậu đột nhiên vang lên.

Ờ thì dịch từng chữ nó như kiểu “rơi xuống đất vang lên thành tiếng” ấy.

Thái Dương lấy di động ra nhìn, chớp mắt trong mắt liền phun ra hai đường hỏa quang, nắm tay xiết chặt vang lên răng rắc.

Xoắn xuýt phân vân lương lự hết lần này đến lần khác trong vòng vài giây, Thái Dương rốt cục ấn phím tiếp nhận.

“Hừ.” Thái Dương ngay cả chữ”A lô” cũng lười nói, chỉ hừ một tiếng với micro, tiếng động nghe giống hệt như con heo sữa chưa đủ tháng.

Quả nhiên, đầu mic bên kia im lặng quỷ dị một lát, mới thử hỏi câu: “Thái Dương?”

“Tìm ông đây có chuyện quái giề!” Câu này của Thái Dương cơ hồ là từ hàm răng phun ra từng chữ một.

Cố Văn Vũ yên lặng, bất quá giọng nói vẫn bình thản hỏi: “Mail gửi giáo sư đã viết ổn chưa?”

Thái Dương vừa nghe câu này nộ khí trong lòng lại càng bùng lớn, được lắm, hóa ra chính là mong sao đuổi được ông đây xuất ngoại, để cho công cụ tiết dục chưa toại là cậu đây khỏi lượn qua lượn lại trước mắt khiến người ta thấy khó coi!

“Tư liệu có liên quan đến phần mềm kia tôi cũng đã chỉnh sửa lại tốt để chuyển cho cậu rồi, hơn nữa trực tiếp là bản tiếng Anh, cậu khi viết thư có thể trực tiếp bổ sung vào......”

“Chết tiệt Cố Văn Vũ! Nhà ngươi mẹ nó là cái quái gì của ông đây chứ! Chuyện của ông đây cần nhà ngươi lo chắc?” Thái Dương cầm di động điên cuồng hét lên, “Ông không thèm cái phần mềm giẻ rách của nhà ngươi! Ông sẽ tự thân xuất ngoại không cần nhà ngươi phải quan tâm!”

Rống xong một trận, Thái Dương liền trực tiếp gỡ pin di động ra, cầm di động quẳng qua một bên, cảm thấy được đặc biệt thỏa nguyện.

Xí, Cố Văn Vũ ngươi là cái quái gì chứ! Tự coi bản thân mình là thần thánh chắc?

Xả được một hồi ác khí, máu mũi của Thái Dương cũng ngừng, chầm chậm vỗ vỗ mông đứng lên, rồi chầm chậm quay về phòng, lại chầm chậm ngồi xuống trước máy tính.

Đăng nhập vào blog đã lâu không online, vô số message cùng comment trong inbox khiến cho máy tính cậu trong nháy mắt đứng hình.

Thực rõ ràng, trong khoảng thời gian cậu mất tích, blog lại trở thành con đường duy nhất để mọi người truy tìm hành tung của cậu. Không ai tin tưởng giống kẻ cuồng blog như Thái Dương, lại suốt một tháng không online chia sẻ từng chút vụn vặt trong cuộc sống của mình, đặc biệt là ăn được cái gì ngon, đi được chỗ nào nay, phàm là có chút chuyện mới mẻ gì, nếu như không khoe khoang cho toàn bộ thế giới đều biết thì hẳn không phù hợp với tính cách của cậu.

Bởi vậy, tất cả thân bằng hảo hữu biết cậu gặp chuyện không may mỗi ngày đều ngồi chồm hổm cố thủ trong blog cậu, đặc biệt là đám bạn cùng học IT, chỉ trực đợi cậu online là sẽ liền crack địa chỉ IP, tóm gọn ngay lấy cậu!

Ai dè, thằng nhóc thật đúng là quá giỏi, suốt một tháng vô tung vô ảnh.

Thái Dương chán ngán lật lại bản ghi comment, thi thoảng đáp lại vài người, tiếp đó đột nhiên có lời nhắn của một người hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Bị hấp dẫn, lúc ban đầu sở dĩ là bởi vì người này không để ava, giữa một bầy hảo hữu ava lòe loẹt sặc sỡ lại rất bắt mắt.

Tiếp theo là tên người này, chẳng ngờ là người nọ, Bách Niên Tu.

Thái Dương vào blog của hắn, sau khi vào phát hiện vẫn giống như lần đầu tiên cậu phát hiện ra người này, không có nơi ở, không có ảnh chụp, không có memory blog nào, người theo dõi là 0, quan tâm là 1, mà số 1 kia chính là Thái Dương.

Bất quá kỳ quái nhất chính là lời nhắn hắn gửi cho cậu.

Hắn chỉ viết ba chữ: Cậu ở đâu.

Không có lời thừa thãi hoặc kêu ca tức giận nào, cũng không giống bọn Lý Lập Bang cùng Trương Gia liên tiếp để lại vô số message cho mình, từ tức giận đến hoài nghi đến chột dạ đến sợ hãi, theo sự mất tích của cậu, sự lo lắng của các bằng hữu đối với cậu cũng rõ ràng biểu lộ ra.

Chỉ có người này, chỉ một lời nhắn như vậy, ba chữ đơn giản, lại không hiểu sao khiến Thái Dương có một loại áp lực.

Người này quen mình ư? Bằng hữu à?

Vì thế Thái Dương lần đầu tiên nhắn lại cho vị bằng hữu Bách Niên Tu không quen biết này:

Huynh đệ, cậu là......?

Cậu cũng không trông chờ người này vừa vặn đang online sẽ đáp lại, cho nên liền trực tiếp đem blog đóng lại, mở QQ ra.

Chim cánh cụt nhỏ vừa được mở liền tuôn ra đống message tuyệt đối không hề kém cỏi so với blog. Chờ đến thời điểm đống message không còn bắn ra ngoài nữa, Thái Dương mới kinh hồn bạt vía vươn móng vuốt giật giật con chuột, cũng may chưa có bị treo.

Thái Dương thầm thấy may mắn, xem ra Cố Văn Vũ thật đúng là đã gia cố cho máy tính mình thêm kiên cường......

Trong tất cả đám người nhắn tin, số lượng nhắn nhiều nhất vẫn là cậu bạn học đã châm ngòi nổ khơi mào hết thảy sự tình này.

Thái Dương kỳ thật trong lòng đối với cậu bạn đại học đó cũng không có oán hận gì, có thể lúc ban đầu có điểm oán trách, theo mấy ngày nay cũng dần dần phai nhạt.

Đầu năm nay cũng không dễ dàng gì mới bước chân ra giang hồ hỗn loạn, mọi người cùng chung một thầy, cần gì phải so đo tính toán nhiều?

Kỳ thật Thái Dương cũng không phải thực sự thiện lương khoan dung nhiều đến thế, bất quá chính là so với người khác thì dễ dãi hơn mà thôi, bởi vậy hồi đi học không ít lần bị Lý Lập Bang cùng Trương Gia mắng đồ ngu.

Hơn nữa có thể thấy được cậu bạn đại học kia có bao nhiêu áy náy, Thái Dương cảm thấy nếu không có máy tính ngăn cách, cậu ta sẽ liền quỳ gối trước mặt mình.

Vì thế liền đáp lại câu:

Đều là chuyện quá khứ rồi, không có gì đâu, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa a

Không nghĩ tới chính là, cậu vừa trả lời, bên kia lập tức liền đáp lại, giống như người này từng giây từng phút đều trừng mắt canh giữ ở trước QQ chờ Thái Dương.

Thái! Cậu đang ở đó hả?! Cậu rốt cục đã trở lại! Không có việc gì chứ! Tớ mẹ nó thực xin lỗi cậu! Buổi tối có thời gian không? Đi ngoài ăn cơm đi? Tớ phải đối diện với cậu mà nhận lỗi!

Thái Dương cơ hồ cũng bị đám dấu chấm hỏi cùng chấm than chớp hiện liên tiếp của cậu bạn làm lóa con ngươi, vốn định chối từ, sau lại nghĩ nghĩ, cảm thấy rằng nên để cho tên này mời mình hẳn một phen đại tiệc. Thứ nhất hắn đích xác đã gây ra cho mình phiền toái lớn như vầy, thứ hai cậu dự đoán rằng nếu không cho rút tý máu của tên này, thì hắn chung quy cũng vẫn lương tâm bất an tìm đến làm phiền mình, sự việc này sẽ mãi không kết thúc.

Có lẽ thấy Thái Dương không đáp lời sợ rằng cậu muốn cự tuyệt, cậu bạn đại học tựa hồ nắm đúng bản chất tham ăn của cậu, vội vàng lại bổ sung hai câu:

Muốn ăn cái gì đều được hết á! Thành B cho cậu tùy tiện chọn lựa! Bạn thân chính là đập nồi bán sắt cũng phải cho cậu được ăn thỏa thích!

Tạp oa mại thiết: Mang ý quyết hoàn thành bất chấp tốn kém.

Thái Dương thấy tin nhắn này, không khỏi vui vẻ, sau đó đáp lời nói:

Được lắm, bất quá hôm nay không được, ngày mai được chứ?

Cậu bạn đại học lập tức tỏ vẻ đồng ý, hai người lại hàn huyên vài câu, hẹn hò cụ thể thời gian cùng địa điểm gặp mặt xong xuôi, rồi mới vội đi làm việc của mình.

Chờ xử lý đống message xong, Thái Dương lại bắt đầu xử lý hòm thư, mail đầu tiên chính là của Cố Văn Vũ.

Thái Dương chẳng buồn xem cũng biết chính là tư liệu phần mềm hắn mới vừa thảo luận ở điện thoại, chẳng hề chớp mắt liền xóa mail đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.