Thất Hữu Bất Trực

Chương 57: Chương 57




Thời điểm Thái Dương lại tỉnh giấc, là bị tiếng loa phát thanh của nhân viên phục vụ trong toa xe đánh thức:

“Kính chào quý vị hành khách, bởi tuyết quá lớn, đoàn tàu buộc phải tạm dừng tại nơi này, thực có lỗi vì đã mang đến sự bất tiện cho quý hành khách, kính mong quý vị lượng thứ. Chuyến tàu sẽ rất nhanh khôi phục hành trình, mong quý vị kiên nhẫn chờ đợi.”

Thái Dương cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, nửa ngày không phản ứng lại được tiếng xèo xèo trong loa là đang nói cái gì, nhưng cảm giác xe lửa ngừng lại, cậu vẫn là ngẩng đầu hướng ngoài cửa sổ xe nhìn thoáng qua. Đã không nhìn thì thôi, vừa thấy liền không khỏi hoảng sợ!

Tuyết thật quá lớn!

Bầu trời đã hoàn toàn đen kịt, chính là bởi vì đại tuyết rơi, không trung có một màu đỏ tía gần như yêu dị, cho dù không có ánh đèn, cũng có thể mơ hồ nhìn ra trời đất bị phong tuyết tàn phá bừa bãi bên ngoài.

Bông tuyết lớn như lông ngỗng bị cuồng phong thổi quét rơi xuống, phóng mắt nhìn xa, đều là một màu trắng khôn cùng. Xe lửa đứng giữa một mảnh đồng hoang, đường ray trước sau bị tuyết đọng chôn vùi thật sâu, giống như một hòn đảo biệt lập bị vây khốn.

Thái Dương nhìn nhìn thời gian, bất ngờ phát hiện nguyên lai hiện tại đã là bảy giờ rưỡi tối. Nếu dựa theo thời gian bình thường mà tính, chuyến xe này tầm chạng vạng hơn sáu giờ là đã đến thành B. Mà hiện tại nhìn xem tình hình bên ngoài, xa xa ngay cả ngọn đèn cũng đều nhìn không thấy, phỏng chừng cách mục đích còn rất xa.

Thái Dương thi xong ra ngoài cũng chưa ăn cơm, hiện tại đói đến dạ dày đau giống như rút gân. Cậu có chút chột dạ đứng lên, muốn xem thử trên xe lửa có chỗ nào bán đồ ăn hay không. Đi hết mấy toa xe, phát hiện hành khách cũng không nhiều, thật vất vả mới tìm được gian bán đồ ăn uống, lại hay rằng những thứ ăn được đã sớm bị hành khách trên xe tranh mua hết sạch.

Nguyên lai chuyến xe này đã không chỉ ngừng một lần, cho nên mới như rùa bò đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng thành B, hành khách trên xe thấy tình hình liền biết không ổn, vì thế đều sớm mua lương thực dự trữ trên xe lửa, để phòng bị lúc bất thường.

Mà Thái Dương mới nãy vẫn ngủ, lại còn lẻ loi một mình không có đồng bạn, ngay cả một người bên cạnh để nhắc nhở cũng đều không có, cứ ngu ngu ngơ ngơ ngủ thẳng đến lúc tỉnh, giờ này đương nhiên ngay cả vụn bánh quy cũng đều mua không được.

Thái Dương lại vác bụng đói kêu vang ủ rũ tay không trở lại toa xe mình, để chuyển dời chú ý, cậu lấy di động ra, kết quả lại phát hiện ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ, hơn nữa đều đến từ cùng một người.

Cố Văn Vũ?

Thái Dương đi thi lần này chỉ có bọn Lý Lập Bang là biết đến, nhưng chẳng ai hay cậu cư nhiên lại chọn một địa điểm thi xa tít mù như vậy. Thái Dương không muốn bị người cười nhạo não phẳng, cho nên phong bế miệng thật chặt. Hơn nữa hiện tại bất quá mới bảy rưỡi mà thôi, còn chưa trễ tới mức khiến người ta lo lắng, cho nên tận tới bây giờ chẳng ai trong bọn họ gọi cho Thái Dương một cuộc điện thoại.

Song vì cái gì Cố Văn Vũ lại gọi đến? Dù có bị điên cũng không cần gọi một hơi nhiều đến vậy chứ?

Xem tình hình này tám phần là có việc gấp tìm cậu, mà có thể là chuyện gì chứ?

Thái Dương nhìn màn hình di động, ngón tay đảo qua đảo lại trên màn hình, xoắn xuýt không biết có nên gọi lại không.

Ngay tại lúc đó, di động lại rung lên lên.

Vẫn là cùng người trước đó.

Cũng không biết là bị dọa hay bị làm sao, Thái Dương thế nhưng lại giống như bị điện giật toàn thân run bắn, tay cầm di động run run một hồi, thiếu chút làm rớt di động xuống đất.

Cậu thầm mắng bản thân không tiền đồ, nghĩ thầm sao lại có thể đa sầu đa cảm giống con gái thế này, liền dứt khoát quyết tâm, hít sâu một hơi, ấn nút tiếp điện.

“Alo?” Thái Dương bình tĩnh mở miệng, nhưng tim đập cũng rất mau.

Đối phương không nói gì.

“Alo?”

Đầu mic bên kia vẫn là không có âm thanh, Thái Dương đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, lấy di động lên xem, sau đó lập tức liền cảm thấy dạ dày co rút.

Ôi Đ.m di động cư nhiên hết pin!

Thật là chọn đúng thời điểm......

Mấy ngày trước khi sát hạch Thái Dương một lòng một dạ đều đặt ở việc ôn tập, cơ hồ không chút chú ý đến điện thoại, cứ luôn không nhớ đến việc sạc pin. Cậu hiện tại lại không mang cục sạc, mấy lần thử mở lại chung quy đều thất bại, vì thế cuối cùng đành bỏ qua.

Cầm di động hết pin giống y như cục sắt vụn trong tay phát ngốc một chút, Thái Dương cũng không biết bản thân trong lòng vì cái gì lại bực dọc bất an như vậy, cuối cùng dứt khoát nằm ngang xuống ghế ngồi, cuốn chặt áo khoác nhắm mắt lại, định ngủ thêm một giấc. Chính là vừa nhắm mắt lại, cậu sẽ nghĩ đến buổi tối hôm đó, bộ dáng Cố Văn Vũ cúi đầu chăm chú nhìn cậu......

Nhớ lại chuyện mình đã làm tại thời điểm đó, trên mặt Thái Dương lập tức giống như bị lăn qua dầu nóng, hận không thể bóp chết mình.

Thật là, người ta đã không muốn mà mày lại cứ cố tình bám dính vào, sao lại có chuyện thuận tiện thế chứ?

Gian nan trở mình trên ghế ngồi cứng chắc, Thái Dương cuối cùng nhìn thoáng qua đồng hồ:

Tám giờ tối.

Cũng không biết đến khi nào chuyến xe này mới có thể khởi hành......

Cùng thời khắc đó, một góc thành B, bên trong gian văn phòng phần mềm cực kỳ im lặng.

Mấy đồng chí IT tăng ca ai cũng không dám lên tiếng, đồng hồ trên vách tường đã muốn chỉ tám giờ, lão Đại của bọn họ từ một giờ đã bắt đầu không ngừng lấy di động gọi điện, cũng không biết là gọi cho ai, xem ra đối phương vẫn không tiếp, mà sắc mặt lão Đại lại càng ngày càng trầm.

Trương Húc ở một bên câm nín hồi lâu rốt cục nhìn không nổi nữa, trượt ghế xoay tiến đến bên người Cố Văn Vũ nói: “Lão Đại, có lẽ mới nãy em tra nhầm, bằng hữu của anh có thể không đi chuyến xe đó đâu. Hơn nữa, dù rằng thời điểm lúc đi có ngồi chuyến tàu đó, thời điểm trở về cũng không nhất định lại lên đó a, không phải còn có rất nhiều ô tô đường dài sao, anh trước tiên cũng đừng ở chỗ này lo lắng nữa......”

“Không phải, tôi cũng đã kiểm tra, sân ga giao thông công cộng bên đó cũng không mở, chỉ có một chuyến xe lửa này thôi, cậu ấy không đi xe lửa thì đi cái gì về đây?” Hứa Nhất Bình nghe xong lời của Trương Húc liền vội vàng sán lại, nghiêm túc sửa lại đâu ra đấy.

Khóe miệng Trương Húc co rút, liếc Hứa Nhất Bình một cái, trong lòng mắng hắn là cái đồ ngu độn, ngay cả nói dối thiện ý cũng đều không hiểu.

“Hơn nữa lão Đại, tôi vừa mới xem tin tức đưa trên mạng, vùng ngoại thành chịu nạn tuyết ảnh hưởng rất nghiêm trọng, ngay cả nhà cửa cũng sập mấy cái, nghe nói có cả người chết, bằng hữu của anh có thể hay không...... ư ư......” Hứa Nhất Bình còn chưa dứt lời, đã bị Trương Húc bịt miệng lôi ra ngoài, một cước đá vào nhà kho.

Trương Húc đóng cửa phòng kho xong xuôi, trước lúc đóng cửa còn thực nhân từ ném vào trong mấy cuốn manga cùng mấy gói bánh quy, sau đó phủi phủi tay trở lại chỗ ngồi.

Lúc này Cố Văn Vũ đột nhiên đứng dậy lấy áo khoác.

“Lão Đại, anh làm gì thế?” Trương Húc vừa thấy Cố Văn Vũ muốn xuất môn, lập tức đã biết hắn muốn làm cái gì, không khỏi trong lòng trầm xuống, hắn vốn nhất quán không đứng đắn lần đầu tiên nghiêm túc đứng dậy, tiến lên ngăn cản Cố Văn Vũ.

“Trương Húc đem xe cậu cho tôi mượn, tôi đến nhà ga đón người. Đêm nay tuyết rất lớn, mọi người ở lại công ty đừng về nhà, khu pantry có mì gói đấy.” Cố Văn Vũ nhẹ nhàng đẩy Trương Húc ra, vừa dặn dò vừa quần áo.

“Lão Đại...... anh muốn lái xe?” Trương Húc nhịn không được hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, gắt gao nhăn mi.

“Đưa tôi chìa khóa xe.” Cố Văn Vũ mặc xong quần áo chìa tay về hướng Trương Húc.

“Vậy, em với anh cùng đi đón luôn, nhân tiện lái xe giúp anh.” Trương Húc nói xong cũng muốn đi lấy quần áo.

“Không cần, tự tôi đi, cứ đưa chìa khóa đây.”

“Không được lão Đại, em thực không thể cho anh mượn để đi một mình...... Anh rõ ràng là......” Trương Húc vẻ mặt khó xử nhìn Cố Văn Vũ, nhưng Cố Văn Vũ lại chẳng nói một lời chìa tay ra, nhìn qua tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

Trương Húc vốn là cương quyết không có ý cho Cố Văn Vũ mượn xe, bất quá ánh mắt Cố Văn Vũ lúc này kiên định đếm gần như cố chấp, khiến cho hắn thật sự không nói được nên lời cự tuyệt. Huống chi với cá tính của Cố Văn Vũ, nếu mình không cho hắn mượn, hắn cũng là sẽ tìm phương pháp khác. Trương Húc rơi vào đường cùng đành phải nhượng bộ.

“Ai được rồi, em cho anh mượn, nhưng anh chỉ có thể đi đến nhà ga thôi! Biết chưa! Đừng có đi xa quá.”

Cố Văn Vũ tiếp nhận chìa khóa liền vội vàng rời khỏi công ty.

Sau khi hắn rời đi, văn phòng vốn tràn ngập tiếng gõ bàn phím đột nhiên an tĩnh lại, vài người từ sau màn hình máy tính ngẩng đầu lên, vẻ mặt đều có chút phức tạp.

Trương Húc từ chối cho ý kiến thở dài, tâm sự nặng nề mở phòng kho đem Hứa Nhất Bình phóng xuất.

Hứa Nhất Bình vừa ra liền ngoạc mồm chửi Trương Húc như tát nước, lại bị một câu “Lão Đại ra ngoài, tự mình lái xe” của đối phương làm nghẹn lại, trân trân nhìn chằm chằm Trương Húc nửa ngày, mới khô khốc phun ra liên tiếp mấy câu hỏi: “Sao có thể chứ? Dưới thời tiết này á? Anh ấy lái xe ư?”

Đúng thế, tại tình hình thời tiết thế này...... Lão Đại hắn lái xe thật sự không có việc gì chứ? Phải biết rằng, hắn năm đó......

Nghĩ đến đây, tất cả các chú IT trong văn phòng đột ngột ý thức được, lão Đại của bọn họ...... thật sự có lẽ đã gặp được một người đối với hắn mà nói là thập phần đặc biệt, bằng không hắn sẽ chẳng bao giờ đập tan điều cấm kỵ đã nhiều năm kia.

Trên trục đường chính không ngừng có máy dọn tuyết rửa sạch mặt đường, cho nên tuyết đọng cũng không quá dầy, bất quá mặt đất rất trơn, xe cộ trên đường đều đi thật chậm chạp, mặc cho có rất nhiều cảnh sát giao thông mặc áo bông dày cộp ở trung tâm quốc lộ chỉ huy giao thông, nhưng ùn tắc giao thông vẫn là thực nghiêm trọng.

Tay Cố Văn Vũ nắm vô lăng có chút phát run.

Hắn đã rất lâu không có lái xe, một khắc ngồi ở ghế lái hắn liền nhịn không được cảm giác ghê tởm muốn nôn mửa, hơn nữa tuyết trắng đầy trời khiến cho hắn cảm thấy hết sức chói mắt. Hình ảnh không muốn nhớ lại giấu ở chỗ sâu trong trí nhớ liền không thể khống chế hiện ra từng màn trước mắt, ép hắn cơ hồ thở không nổi.

Cố Văn Vũ tựa lưng vào ghế ngồi hít sâu mấy cái, hé mở một khe trên cửa kính xe, mang không khí rét lạnh mang theo bông tuyết khiến tâm tư nôn nóng phiền muộn chậm rãi bình tĩnh trở lại, hắn lại lấy di động gọi điện thoại cho Thái Dương.

Vẫn là tắt máy.

Giọng nói thông báo cơ hồ khiến một sợi thần kinh lý trí cuối cùng của hắn cũng đứt đoạn! Hồi ức tuyệt vọng như thủy triều tập kích lại!

Một đêm tuyết mênh mông không bến bờ, vùng đồng hoang không ánh đèn, bị nhốt trong chiếc SUV, thân thể đông cứng đến không còn cảm giác, còn có vòng tay mẹ lạnh như băng......

SUV (sport utility vehicle): dòng xe việt dã đa năng.

Con tim Cố Văn Vũ đột ngột co rút một trận kịch liệt đau đớn, tuy rằng một lần lại một lần tự nói với bản thân chỉ là xe lửa trễ giờ căn bản không có việc gì, nhưng hắn vẫn là cảm thấy áp lực đến hít thở không thông.

Thái Dương, đừng gặp chuyện gì.

Nhất định đừng gặp chuyện gì.

Xin em đừng gặp phải chuyện gì......

Cố Văn Vũ gắng sức dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà ga, thời điểm hắn xuống xe sớm đã là một thân mồ hôi lạnh, quần áo bên trong cơ hồ bị thấm ướt đẫm.

Tiến vào đại sảnh nhà ga, tra được chuyến xe Thái Dương đi, biết được xe lửa vẫn bị đại tuyết vây ở nửa đường, hơn nữa cách thành B thị còn rất xa, Cố Văn Vũ cảm thấy trong lòng giống như đột nhiên bị đục thủng thành một cái động tối, không những thế còn đang chầm chậm mở rộng, đau đến hắn không thể hô hấp.

Hắn cơ hồ không kiềm chế nổi ý muốn lái xe đi tìm Thái Dương, nhưng hắn vẫn là nhịn xuống. Hắn biết, kiểu trời tuyết thế này, tùy tiện lái xe đi tới vùng đồng không mông quạnh, khoảng cách lại còn xa như vậy, cũng không phải là chuyện đùa.

Suy sụp vô lực ngồi trên dãy ghế chờ nhựa, Cố Văn Vũ đột nhiên cảm thấy bản thân thực ngốc.

Hắn luôn nghĩ muốn ở xa xa nhìn người kia hạnh phúc, nhìn thấy người kia có được tương lai tốt đẹp, trải qua nhân sinh bình thường, không phụ kỳ vọng của cha mẹ.

Chính là hắn trước giờ lại chưa từng nghĩ đến, nếu như không có tương lai thì sẽ như thế nào.

Mỗi người trên thế giới này, bất luận bần tiện phú quý, cũng không thể biết được ngày kết thúc sinh mệnh của mình. Tựa như rất nhiều năm trước, thời điểm khi hắn theo cha mẹ cao hứng phấn khởi đi tuyết sơn du ngoạn, căn bản sẽ không nghĩ đến, đó là ngày mà bọn họ phải vĩnh biệt.

Đối với người yêu nhau, mỗi một ngày ở chung đều dường như vô cùng trân quý.

Không ai biết tương lai sẽ như thế nào, bởi vậy, sao lại phải vì một ngày mai căn bản không hề xác định mà khiến cho cuộc sống hôm nay phải đau đến thấu tâm can thế này?

Có người nói yêu là buông tay, chính là nếu bạn thật sự buông tay, thì làm sao bạn biết được người kia sẽ như thế nào? Có thể bị người khi dễ hay không? Có thể phải chịu ủy khuất hay không?

Yêu một người, nên mới thật tâm theo đuổi người đó, khiến cho người đó cũng yêu lại mình, khiến người đó nguyện ý ở lại bên cạnh mình, sau đó dùng cả đời hảo hảo chiếu cố, bảo vệ, cùng nhau nhìn ngắm từng ngày trôi qua.

Mỗi một ngày, đều trở thành ngày cuối cùng của cuộc đời đáng quý trọng.

Hãy để con tim làm chủ.

Chẳng hề e ngại lùi bước.

Một tiếng còi tàu hú vang, Cố Văn Vũ lập tức đứng bật dậy, lại biết được đó không phải đoàn tàu của Thái Dương. Bất quá cũng may trong loa phát thanh bất cứ lúc nào cũng có tin tức chuyến xe kia, thông báo cho đám người đang cùng bị vây trong sự sốt ruột, thân bằng của bọn họ hết thảy đều mạnh khỏe.

Cố Văn Vũ nhìn chằm chằm bảng thông tin không ngừng thay đổi thông tin, lấy di động, lần này hắn không có gọi điện, mà là trực tiếp gửi sang một tin nhắn:

Đừng có đi, hãy ở lại, tôi sẽ ở nơi đây chờ cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.