Thất Hữu Bất Trực

Chương 71: Chương 71




Mẹ Cố Văn Vũ là người dân tộc Thái, cũng là sinh viên duy nhất trong vòng rất nhiều năm tại thôn làng đó. Dựa vào phần ưu thế dân tộc thiểu số cùng tài hoa ca múa dân tộc, cho dù theo học tại nơi xa xôi trình độ giáo dục tương đối lạc hậu, cũng thuận lợi thi vào trường đại học nổi danh toàn quốc, hơn nữa còn tại nơi đó kết giao với cha Cố Văn Vũ, sinh viên xuất sắc khoa máy tính. Hai người sau khi tốt nghiệp liền tiến vào cuộc sống hôn nhân, một được tuyển vào đoàn ca múa trung ương, một vào Trung Khoa viện, một năm sau có Cố Văn Vũ. Có thể nói, lúc ấy bọn họ trong mắt mọi người là một gia đình đáng ngưỡng mộ nhất.

Trung Khoa Viện: Viện Khoa học Trung Quốc.

Thế mà, một hồi tai nạn đã xóa bỏ hết thảy.

Cố Văn Vũ năm ấy mười tuổi, cha mẹ luôn luôn bộn bề công tác rốt cục cũng bỏ được chút thời gian đến chúc mừng sinh nhật hắn. Cha mượn xe của viện, một nhà ba người liền tự lái tới Trường Bạch sơn du ngoạn. Thời điểm đó mức độ mở rộng khu thắng cảnh còn kém xa so với hiện tại, vốn dĩ khi tiến vào thời tiết rất tốt, chẳng ngờ lại đụng phải Bạo Phong Tuyết. Ba người bị nhốt trong núi, xe không thể khởi động, ông Cố đi bộ ra ngoài cầu viện, bà Cố ôm Cố Văn Vũ, đem toàn bộ những thứ có thể đốt trong xe đốt sưởi ấm, chờ cứu viện.

Đại tuyết phong sơn, âm ba mươi mấy độ, tất cả biển chỉ đường đều bị vùi lấp, ông Cố gian nan bôn ba hơn hai ngày, biết bản thân có lẽ không thể chống đỡ nổi đến lúc tìm được cứu viện, ông đành phải vừa đi vừa lưu lại quần áo của mình trên đường. Vì vậy thời điểm thôn dân phụ cận phát hiện thi thể ông Cố ngã trong đất tuyết, trên người ông vẻn vẹn chỉ lưu lại một chiếc quần mỏng giữ lại tôn nghiêm cuối cùng, thân thể trần trụi sớm đã đông lạnh cứng ngắc mà chết.

Nhóm thôn dân theo quần áo ông lưu lại ven đường, rốt cục tìm được chiếc SUV bị chôn vùi trong hố tuyết, bất quá chuyện này đã là bốn ngày sau khi bọn họ bị nhốt.

Khi đó mẹ Cố Văn Vũ đã muốn hấp hối mất đi ý thức, mà Cố Văn Vũ mười tuổi bởi vì cực độ khủng hoảng từ trong xe chạy ra, bị đá rơi khi tuyết lở ở phụ cận đập ngất xỉu.

Mẹ con bọn họ được đưa vào bệnh viện gần nhất, nhưng bà Cố lại không cấp cứu kịp, cuối cùng buông tay ra đi. Cố Văn Vũ bởi vì bị đập trúng đầu, thần kinh thị giác bị khối máu tụ đè ép tạm thời mất thị giác.

Có lẽ là bởi vì chịu kích thích quá lớn, Cố Văn Vũ sau khi tỉnh lại thế nhưng mất đi phần kí ức về núi tuyết kia, hơn nữa từ ngày hắn tỉnh lại trong bệnh viện, hắn vốn dĩ đã từng vui vẻ hoạt bắt đầu trở nên trầm mặc ít lời, vô luận nói với hắn cái gì cũng không hé răng.Thậm chí thời điểm phát hiện bản thân không còn nhìn thấy gì nữa cũng không phản ứng quá khích, luôn một mình đứng tại một góc, thường xuyên không nhúc nhích ngồi hết một ngày. Bác sỹ nói rằng hắn bị chứng trầm cảm mức độ nhẹ sau tai nạn.

Bởi vì ông Cố là con út trong nhà, ông nội bà nội Cố Văn Vũ tuổi quá lớn không có năng lực nuôi nấng hắn, cho nên hắn đã bị đưa đến chỗ bà ngoại, lớn lên trong thôn làng Thái tộc.

Giống như thời điểm lúc trước Thái Dương đến đây du lịch đã thấy, Bản Nạp là chốn thủy tú sơn minh, người dân thuần phác nhân tình thân thiện, hơn nữa được bà ngoại hết lòng chiếu cố, sau khi Cố Văn Vũ chậm rãi khôi phục thị lực, ngoại trừ tính cách hắn vẫn có phần lầm lì như trước, thời thơ ấu bất hạnh tựa hồ cũng không có tạo thành ảnh hưởng quá lớn cho hắn.

Bà ngoại hắn thực tiến bộ, khi hắn lên cấp 2 liền đưa hắn đến trường trong chợ, thời điểm đó hắn liền hiển lộ thiên phú dị bẩm tại phương diện máy tính, hơn nữa cũng tham gia rất nhiều trận thi đấu, kết bạn với rất nhiều bằng hữu cùng chung chí hướng. Trương Húc cùng Đường béo chính là đã quen biết hắn trong một lần thi đầu toàn quốc.

Nhưng bởi vì điểm văn hóa của hắn quá sức kém, sau khi hắn tốt nghiệp trung học cũng không có thi vào trường đại học đặc biệt tốt. Bất quá may mắn chính là, hắn được bạn tốt của cha mình năm đó chiếu cố, việc học tập ở phương diện máy tính cũng không có bị gác lại, hơn nữa cũng dần dần tự mình có văn phòng, thu hút một đám người trẻ tuổi nguyện ý đi theo hắn.

Khi Cố Văn Vũ cùng Thái Dương nói chuyện này thực lãnh đạm, hoàn toàn nhìn không ra có thương cảm gì, hai người ngồi bên cửa kính sát sàn trong văn phòng, một bên uống bia một bên nói chuyện phiếm, giống như tán gẫu việc nhà.

Nhưng Thái Dương lại nghe đến cực kỳ khó chịu, nhất là khi nghe nói ông Cố vì cứu vợ con mình mà chết thảm nơi băng thiên tuyết địa, thiếu chút nữa mất thể diện mà òa khóc, vì thế vội vàng ngửa đầu uống một hớp lớn bia để che dấu.

“Cậu nói...... Cậu không nhớ rõ sự kiện kia...... Vậy như thế nào mà cậu biết được vậy? Người khác nói cho cậu à?” Thái Dương hỏi.

“Không, là tự tôi nhớ ra.”

“Nhớ ra?” Ánh mắt Thái Dương nhìn Cố Văn Vũ càng thêm phức tạp, tâm nói loại sự tình này chi bằng vĩnh viễn không nhớ ra được thì thật là tốt, cậu xoay lon bia trong tay, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi: “Vậy...... Cậu là khi nào thì nhớ ra được?”

Cố Văn Vũ nghiêng đầu liếc nhìn Thái Dương một cái, không biết có phải vì uống rượu hay không, một cái liếc mắt lặng lẽ lại làm trong lòng Thái Dương nhộn nhạo không yên, thật giống như trong thân thể có thứ gì bị hấp thụ.

“Trước kia tôi vẫn luôn sống ở phía nam, năm năm trước vì công ty phát triển cần phải đến nơi đây, vừa vặn đụng phải trận tuyết đầu mùa.” Cố Văn Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ bình tĩnh giải thích, “Khi đó tuyết rơi còn lớn hơn bây giờ, mà tôi lại đang lái xe, vừa thấy sắc trắng chất đống ven đường, trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh chưa từng có trong kí ức, sau đó liền xảy ra tai nạn xe cộ. Từ đó về sau...... tôi cũng không lái xe nữa.”

Thái Dương nghe xong sửng sốt: “Không còn lái xe nữa?”

“Ừ, bởi vì thời điểm nắm lấy bánh lái tay sẽ liền run......” Cố Văn Vũ nói tới đây dừng lại, hắn ý thức được bản thân nói có điểm nhiều. Kỳ thật hắn không muốn để cho Thái Dương biết, hắn đến bây giờ vẫn không thể thoát khỏi ác mộng năm đó, hắn lại càng không muốn để cho cậu biết, khi mình lái xe trong trời tuyết sẽ luôn nhìn thấy ảo giác mẹ bị lạnh chết tại bên người.

Thái Dương nghĩ tới cảnh tượng ngày đó Cố Văn Vũ lái xe đến nhà ga đón cậu, yên lặng không nói gì. Cậu nhìn khuôn mặt Cố Văn Vũ phát ngốc một hồi, chỉ cảm thấy người con trai này nhìn thế nào cũng thấy thật đẹp, kế đó đột nhiên tiến lại hung hăng hôn một cái lên miệng hắn, mắng: “Cố Văn Vũ, cậu thật đúng là đồ ngốc!”

Cố Văn Vũ hoàn toàn không có dự đoán được Thái Dương lại hôn hắn, bất quá cũng vẻn vẹn chỉ là nhất thời kinh ngạc sau đó liền khôi phục như thường, nhẹ nhàng cười, nói: “Tôi biết, nhưng em thương tôi mà.”

Thái Dương cảm thấy như bị nụ cười nhàn nhạt kia của Cố Văn Vũ làm lóa mở không nổi mắt, trong mơ màng chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, lại khó hiểu oán hận nhào tới muốn cắn người, nhưng lần này lại bị Cố Văn Vũ trực tiếp thuận thế đè xuống mặt đất.

Thái Dương đương nhiên không phục, cậu vốn tửu lượng không quá tốt, lúc này uống chưa được bao nhiêu đã có điểm say. Mượn men rượu, khí lực nhưng lại so với bình thường lớn hơn một chút, giãy dụa thừa dịp Cố Văn Vũ còn chưa giam chặt mình, lại xoay người đem đối phương đặt ở phía dưới.

Cố Văn Vũ lại không tính toán phản kháng, chính là im lặng nằm trên mặt đất nhìn Thái Dương, sau đó thản nhiên nói câu: “Cẩn thận lon bia, đừng có như lần trước.”

Thái Dương đầu tiên là không phản ứng, nhưng rất nhanh mặt liền nghẹn đỏ, cậu nhớ đến tình cảnh khi đó cậu cùng Cố Văn Vũ trên xe lửa từ nhà đến thành B. Nước bia vung ra làm ướt quần áo cậu, mà cậu lúc đó —— tưởng tượng đến chuyện này Thái Dương liền vô cùng phẫn uất —— bị Cố Văn Vũ cường hôn.

Chết tiệt đó chính là nụ hôn đầu tiên của cậu (?) a!! Cứ như vậy mà bị cướp mất!

Bên cạnh hai người bày rất nhiều lon bia, có lon chưa mở, có lon rỗng không, chỉ có một lon Thái Dương vừa mới uống còn lại một chút. Vì thế Thái Dương thẳng người dậy, ngồi trên thân Cố Văn Vũ, vươn tay lấy lon bia còn chưa uống hết đem lại uống một ngụm lớn, rũ mi im lặng nhìn Cố Văn Vũ nằm phía dưới, tà ác cong khóe miệng cười nói: “Hương vị không tồi, thế nào, có muốn uống một ngụm không?”

Nói xong, liền lại ngẩng đầu đem rượu đổ hết vào trong miệng, sau đó đem lon bia rỗng quăng sang một bên, cúi xuống, đem rượu rót vào trong miệng Cố Văn Vũ.

“Thế nào, nước miếng của anh đây hương vị như thế nào a?” Làm xong chuyện xấu, Thái Dương chẹp chẹp miệng, nằm xoài trên thân Cố Văn Vũ, cùng hắn mặt đối mặt, có chút xấu xa hỏi.

Cố Văn Vũ tuy rằng tửu lượng tốt, nhưng dù sao cũng uống không ít, lúc này lại không chống lại nổi sự khiêu khích của Thái Dương, xoay người đem cậu ép xuống, lẳng lặng nhìn cậu một lát, mới chậm rãi cúi đầu, hôn cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.