Bốn người về đến nhà không bao lâu, Lý Lập Bang đột nhiên nhận được một cú điện thoại, kế đó thần sắc đại biến, chỉ cúi đầu với di động nói câu “Tôi biết rồi” liền treo điện thoại.
“Làm sao vậy?” Trương Gia hỏi.
Lý Lập Bang lắc đầu không nói, cầm ví tiền cùng áo khoác đi ra ngoài. Thái Dương phía sau đã muốn thoát khỏi bóng ma do gã biến thái xuất hiện mang lại, mới từ phòng bếp rót chén nước đi ra, vừa thấy thần sắc Lý Lập Bang không ổn, liền hỏi: “Không phải trong nhà có chuyện gì chứ?”
Lý Lập Bang hàm hồ ừ một tiếng: “Ông già vào bệnh viện, tớ phải quay về xem xem.”
“Tớ đưa cậu ra sân bay.” Thái Dương nói.
“Không cần, tớ tự đi được rồi.” Nói xong Lý Lập Bang bước đi. Tuy rằng trên miệng hắn chưa nói, nhưng mấy người đều nhìn ra được, trong lòng hắn vô cùng gấp gáp. Đừng nhìn bình thường một tiếng gọi ông già, nhưng một khi người trong nhà có chuyện gì, hắn là người mất bình tĩnh hơn ai hết. Hắn luôn luôn là kẻ trọng tình trọng nghĩa, điều này từ thời điểm Thái Dương mất tích khi trước đã có thể thấy được.
Trương Gia hôm sau phải lên máy bay về quê, cho nên sớm đã quay về phòng thu dọn đồ đạc, chỉ để lại Thái Dương cùng Cố Văn Vũ ngồi ở phòng khách.
Thái Dương đột nhiên cảm thấy trong phòng vắng vẻ, nhìn thôi cũng khó chịu, cậu liếc Cố Văn Vũ một cái, nói: “Hôm nay muốn ngủ cùng kưng ghê.”
Lông mày Cố Văn Vũ hơi nhướn, nhìn về phía phòng Trương Gia, Thái Dương biết hắn là đang hỏi để Trương Gia biết có sao không.
“Dù sao sớm muộn gì cũng phải biết mà, cứ che che giấu giấu như vậy thực khó chịu! Phiền chết!” Thái Dương càn quấy vò tóc, thoắt đứng dậy khỏi sô pha, đi qua một phen tóm áo Cố Văn Vũ, cúi đầu mạnh mẽ mà hôn xuống. Hôn vài cái, cậu rời khỏi môi Cố Văn Vũ, đột nhiên tự giễu nói: “Thật là kỳ quái, tớ mẹ nó mỗi ngày đều gặp cậu, như thế nào vẫn nhớ cậu đến vậy chứ!”
Thân thể Cố Văn Vũ nháy mắt cứng ngắc, cánh tay ôm vòng quanh eo Thái Dương, đem người kéo lại đặt lên trên sô pha. Hai người gắn bó dây dưa hôn môi trong chốc lát, sau khi rời môi, yên lặng ngưng mắt nhìn nhau.
“Mới nãy cậu ở sân bay, thật sự là đẹp zai mê người!” Thái Dương nheo mắt cười rộ lên.
“Em cũng thế, đấm một cú rất được.” Cố Văn Vũ cũng hơi hơi cong khóe miệng.
Thời điểm Trương Gia từ trong phòng đi ra, vừa vặn thấy được một màn Thái Dương bị Cố Văn Vũ đặt trên sô pha. Cậu yên lặng nhìn lướt về phía hai người, bình tĩnh đi vào toilet, qua mấy phút, lại bình tĩnh đi ra, không tiếng động lên lầu, đóng cửa lại. Trước khi đóng cửa còn không quên quay đầu nói một câu: “Tiếp tục đi các đồng chí.”
Trong lúc đó, Thái Dương cùng Cố Văn Vũ vẫn duy trì tư thế mới nãy không nhúc nhích, giống như hóa đá. Mãi đến khi qua mấy phút, Thái Dương mới hỏi Cố Văn Vũ: “Sao cậu ấy bình tĩnh thế nhỉ?”
Cố Văn Vũ đáp: “Có thể đã sớm biết.”
Thái Dương gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Cậu không biết hôm nay da mặt mình vì cái gì lại dày như thế, đối diện với sự đột ngột cắt ngang của Trương Gia, cậu cư nhiên không có phản ứng gì, chính là đưa tay ôm vòng lấy cổ Cố Văn Vũ, liếm liếm môi nói: “Tớ còn muốn tiếp tục, làm sao bây giờ?”
Cố Văn Vũ ôm sát eo Thái Dương, làm cho hai người càng chặt chẽ dán lại một chỗ, nhiệt độ thân thể cơ hồ có thể xuyên thấu qua tầng tầng quần áo truyền đến, “Ở đây hả?”
Thái Dương lúc này rốt cục đem tiết tháo thi thoảng mất tích của mình tìm lại, bị ánh mắt Cố Văn Vũ nhìn có điểm đỏ mặt, hơi nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Hiện tại mấy giờ rồi?”
Cố Văn Vũ quay đầu lại nhìn đồng hồ treo tường, “Tám giờ bốn mươi phút.”
Thái Dương đột nhiên nảy ra một ý, đem Cố Văn Vũ đẩy ngồi xuống, phủ thêm áo khoác cầm chìa khóa, vọt tới huyền quan vừa xỏ giày vừa nói: “Thu dọn hành lý! Năm phút nữa tập hợp dưới lầu!” Nói xong liền như một trận gió chạy vội xuống lầu.
Năm phút đồng hồ sau.
Thái Dương ngồi ghế lái chiếc Excelle của Quách Minh Viễn, đem cửa kính xe hạ xuống, từ cửa sổ cười đến dương quang sáng lạn với Cố Văn Vũ đang xách rương hành lý.
Cố Văn Vũ: “......”
“Còn thất thần làm gì thế? Lên xe a!” Thái Dương hất cầm ra hiệu nói.
“Đi đâu?”
“Cùng lão gia về nhà!”
“...... Em lái xe?”
“Đương nhiên!” Thái Dương vỗ vỗ tay lái, đưa tay lần mò mở cửa bên ghế lái phụ ra, cười nói: “Đường xá về nhà anh đây sát thủ lắm, chiều hôm qua mới ở trong tiểu khu đi dạo hai vòng, không kinh nghiệm không trình độ không tiền án tiền sự. Thế nào, dám lên xe anh không?”
Cố Văn Vũ mặt không chút thay đổi mở cửa sau xe đem rương hành lý ném vào, sau đó ngồi vào ghế lái phụ.
Thái Dương xoay chìa khóa, đánh lửa, chân trái đạp ga chân phải tách ly hợp, gật đầu tán thưởng: “Ừm, có dũng khí!”
Bộ ly hợp trong ô tô: bộ phận trung gian thường nằm giữa động cơ và hộp số
Cố Văn Vũ nhàn nhạt cười, “Thân thể em tôi còn dám lên, huống chi là xe chứ?”
Thái Dương: “......”
Thái Dương lại nghẹn họng, trút hận hung hăng dẫm chân ga một cước, lại quên buông bộ ly hợp, liền nghe chiếc Excelle rên rỉ một trận thống khổ, đứng im tại chỗ bất động.
“Chân phải.” Cố Văn Vũ thiện ý nhắc nhở.
“Biết rồi!” Thái Dương khó chịu, hơi nâng chân phải, xe kịch liệt lắc lư hai cái, sau đó thình lình xông ra ngoài.
Đây là lần thứ hai Thái Dương lái xe ra đường, lần đầu tiên là từ nhà chạy đến công ty Cố Văn Vũ. Nhưng lần trước đã muốn rạng sáng, trên đường không có người, cho nên không phải đặc biệt sợ hãi, nhưng lần này lại bất đồng, bên người không ngừng có xe lui tới, nhanh như điện chớp làm cho người ta hoa cả mắt.
Thái Dương kỳ thật đã muốn khẩn trương đến mức lòng bàn tay toàn mồ hôi, song cứ khăng khăng tỏ ra dáng trấn định tự nhiên, môi mím chặt chẽ, đôi mắt to tập trung tinh thần nhìn chằm chằm lưu lượng giao thông, rốt cục một đường hãi hùng khiếp vía đem xe lái khỏi nội thành, thật vất vả đi vào đường cao tốc. Cậu còn chưa kịp buông lỏng, sau lưng đột nhiên có một chiếc xe bồn chở dầu thật lớn gào thét mà qua, sợ tới mức tay lái cậu không ổn định, lộ tuyến chạy xe ngoằn ngoèo, lao thẳng vào sau mông chiếc xe bồn.
Thái Dương nghĩ muốn đánh tay lái tránh né, điều này làm lộ ra kinh nghiệm lái xe của cậu còn chưa đủ. Bình thường tình huống này nếu như quay tay lái chỉ tạo thành hướng đi hỗn loạn, nói không chừng đầu xe chưa đụng mà đuôi xe đã đâm, đặc biệt chạy trên cao tốc, lại thêm đối phương là quái vật khổng lồ như vậy.
Bánh xe trượt, phát ra ma sát chói tai, mắt thấy xe sắp chui vào gầm xe bồn. Song đáng mừng chính là, tay lái trên xe lại không theo thao tác của Thái Dương mà chuyển động ở độ rộng, lại được Cố Văn Vũ từ bên cạnh giữ vững, chiếc xe nguy hiểm tách khỏi xe bồn. Lái xe bồn hiển nhiên cũng thấy được một màn kinh tâm động phách này, nguy hiểm qua đi, hạ cửa kính xe xuống thò đầu hướng Thái Dương quơ nắm đấm chửi ầm lên: “Mẹ nó, muốn chết a!”
Thái Dương lòng còn sợ hãi rụt cổ, Cố Văn Vũ cậu khống chế tay lái, bình tĩnh nói: “Đừng sợ, tiếp tục lái đi.”
Hai người cứ như vậy chạy trong chốc lát, Thái Dương mới dần dần trầm tĩnh lại, lái xe cũng thuận lợi hơn chút, lúc này mới liếc mắt sang bên cạnh một cái, ấp úng nói: “Thực xin lỗi, mới nãy dọa cậu sợ rồi......”
“Không tồi mà.” Cố Văn Vũ đáp.
“Cậu đừng có an ủi tớ, tớ biết trình độ bản thân lởm lắm mà, vốn còn định sau này làm lái xe cho cậu chứ...... Ai, hay là thôi đi.”
“Kỳ thật cũng rất tốt mà.”
“A?”
“Bằng không sao có thể cảm nhận được cái gì gọi là ‘ đồng sinh cộng tử ’ chứ?” Cố Văn Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Thái Dương, khóe miệng hơi hơi cong lên, tay nắm bánh lái dời lên phía trước, khẽ nắm tay Thái Dương.
Thái Dương đột nhiên cảm thấy được trong lòng nóng rực, trên mặt cũng hầm hập nóng, khó chịu tiếp tục lái xe, bất quá lái được một chút cậu liền cân nhắc qua ý tứ một lát, quay đầu nhìn Cố Văn Vũ: “Không đúng! Cậu đây là đang châm chọc kỹ thuật lái xe của tớ lởm phải không!”
Cố Văn Vũ mỉm cười, sờ sờ đầu Thái Dương, nói: “Đừng náo loạn, hảo hảo lái xe, chuyên tâm làm tài xế đi.”
Từ đế đô lái xe đến thành phố chỗ nhà Thái Dương đại khái phải mất mười mấy giờ, tốc độ nhanh cũng muốn hết tám chín giờ. Bất quá Thái Dương thật ra không tính toán lái liên tục, nghĩ muốn nghỉ ngơi một đêm tại khách sạn ven đường, ngày hôm sau lại tiếp tục khởi hành, vừa vặn có thể đuổi kịp bữa cơm tất niên trong nhà, nếu vận khí tốt còn có thể về kịp để làm trợ thủ giúp đỡ mama.
Rạng sáng khoảng hai giờ, Thái Dương ở một đường rẽ rời khỏi cao tốc. Nơi này vừa vặn có một chuỗi khách sạn, bọn họ mới vừa tiến vào làn xe đi vào khách sạn, liền có nhân viên đi tới chỉ dẫn đỗ xe.
“Đưa chứng minh thư đây, tôi đi làm thủ tục đăng ký trước.” Cố Văn Vũ nói.
Thái Dương sửng sốt: “Chứng...... chứng minh thư á?”
Cố Văn Vũ: “......”
Thái Dương: “......”
“Quên mang à?”
Thái Dương gật đầu.
“Không biết chỗ khách sạn này quản lý có nghiêm hay không.” Cố Văn Vũ nhíu mày, “Tôi đi hỏi một chút, sẽ nhắn tin lại cho em.”
Thái Dương đem xe đỗ xong xuôi, tay đút túi ở trước cổng lớn khách sạn không ngừng bồi hồi. Đột nhiên có điểm có tật giật mình, giống như bản thân đang làm cái trò xấu xa gì đó, không khỏi vạn phần hối hận, cảnh tỉnh bản thân về sau nhất định phải mang theo giấy tờ tùy thân, bằng không bất cứ lúc nào có thể gặp phải tình cảnh xấu hổ.
Rất nhanh, nhận được tin nhắn của Cố Văn Vũ, lại chính là một dãy số phòng.
Thái Dương lại trì trệ trong chốc lát, mới thu đủ dũng khí, làm bộ như bàng quan vô sự đi vào trong khách sạn. Thời điểm bước lên tiền sảnh tim cậu như sắp nhảy ra khỏi cuống họng, chung quy luôn cảm thấy có vài luồng ánh mắt hoài nghi dò xét bắn phá qua lại trên thân cậu, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị xem như kẻ khả nghi mà ngăn lại, bắt cậu phải đưa ra giấy chứng nhận nhân thân.
Song hết thảy đều thực thuận lợi, chẳng ai đi ra lo chuyện bao đồng, cậu rất nhanh tìm được căn phòng Cố Văn Vũ đã nhắn tin cho.
Đứng trước cửa phòng trọ, Thái Dương vươn móng vuốt do do dự dự, nửa ngày không có gõ xuống, mà ý *** trong đầu lại nhịn không được hiện lên:
Cậu là nên trực tiếp gõ cửa, hay là gọi điện thoại báo cho Cố Văn Vũ đi ra? Sau khi vào trong hai người là đi tắm rửa trước, hay là trước tiên leo lên giường làm đủ thứ chuyện đã? Cố Văn Vũ hiện tại ở trong phòng đang làm cái gì? Có phải là đang nhớ cậu đến không chịu nổi không? Hay là đang nấp phía sau cửa đợi cậu gõ một tiếng liền lôi cậu vào đặt lên cửa hôn mãnh liệt, sau đó đẩy ngã xuống giường mà làm thế này thế kia không? Nói đi nói lại, đây chính là lần đầu tiên bọn họ ở cùng trong một chỗ hoàn toàn tư mật không bị bên ngoài quấy nhiễu......
Thái Dương một mình đứng ở cửa nghĩ đến mặt đỏ tai hồng, mãi đến khi bị một trận chuông di động vui vẻ cắt đứt suy nghĩ.
Cửa phòng thoáng mở ra từ bên trong, Cố Văn Vũ đứng ở cửa, còn đang cầm di động gọi điện.
Thái Dương: “......”
“Sao không gõ cửa?” Cố Văn Vũ ngắt di động, tiếng chuông véo von vui vẻ từ di động kia của Thái Dương cũng dừng lại, trong hành lang bởi vậy mà đột nhiên trở nên im lặng.
Thái Dương nuốt nuốt nước miếng, khô cằn nói: “Vừa đến.”
Cố Văn Vũ đem Thái Dương kéo vào trong phòng, đóng cửa lại.
Thái Dương đứng dựa vào cửa, nhìn Cố Văn Vũ.
Cố Văn Vũ quay đầu lại: “Sao không vào đi?”
Trong đầu Thái Dương còn đang không ngừng xoay chuyển ý niệm “Bị đặt tại trên cửa hôn mãnh liệt”, nghe Cố Văn Vũ hỏi như vậy, liền “ừm” một tiếng, không tình nguyện kéo bước chân đi theo vào bên trong.
“Em trước tắm rửa đi, tắm xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải lên đường.”
Thái Dương lại “ừm” một tiếng, chẳng nói chẳng rằng bắt đầu thoát y, đem quần áo quăng lung tung trên ghế, chỉ chừa lại chiếc quần đùi nhỏ bó sát người. Thân thể gần như trần trụi trắng mịn thon dài, tuy rằng không có cơ bụng cơ ngực dồi dào mị lực nam tính, song toàn thân thể thực cân xứng, không gầy không béo vừa phải, làn da phiếm màu sáng bóng khỏe mạnh.
“Cẩn thận cảm lạnh.” Cố Văn Vũ cầm khăn tắm phủ lên Thái Dương.
Thái Dương ngẩng đầu gian ác cười: “Chịu không nổi cám dỗ hở? Khuynh đảo vì sắc đẹp của anh đây chưa?”
“Hoàn hảo.” Cố Văn Vũ nhẹ giọng cười, dùng khăn tắm bao lấy Thái Dương, “Nhanh đi tắm đi, ngày mai về nhà cứ bảo trì trạng thái tinh thần tốt thế nhé.”
Thái Dương rốt cục quyết định buông rụt rè, hai cánh tay bị Cố Văn Vũ khóa trong khăn tắm không động đậy, liền kiễng chân đem miệng ghé sát vào lỗ tai Cố Văn Vũ hôn đánh chụt, nhỏ giọng nói: “Nhưng tớ vẫn còn muốn tiếp tục.”
“Tiếp tục cái gì?” Cố Văn Vũ hơi hơi nghiêng đầu, môi khẽ chạm môi Thái Dương, nhẹ giọng hỏi.
“Ba giờ hai mươi phút trước, chuyện đang làm, trên sô pha, trong phòng khách.”
Cố Văn Vũ trầm mặc trong chốc lát, ôm lấy Thái Dương, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi cậu, hôn đến khi hai người đều có điểm động tình mới tách ra, giọng nói có chút khàn khàn nói: “Lúc này tôi chỉ muốn làm thế này thôi, được rồi, giờ đi tắm rửa đi.”
Thái Dương bị Cố Văn Vũ đuổi vào phòng tắm, ai oán quay đầu nói: “Cậu căn bản không thương tớ.”
Cố Văn Vũ cười: “Tôi yêu em còn hơn hết thảy thế gian này.”
“Muốn cùng tắm không?”
“Tôi sợ mình không qua nổi ải sắc đẹp của em.”
Toàn thân Thái Dương run lên, nổi da gà toàn thân, một bước tiến vào trong phòng tắm tắm rửa.
Chờ khi cậu tắm rửa sạch sẽ ra ngoài, đổi chỗ cho Cố Văn Vũ đi tắm, Thái Dương quấn khăn tắm đĩnh đạc ngồi lên giường, bắt đầu dùng khăn mặt lau tóc.
Lau một hồi, cậu đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, vì thế nghiêm túc nhìn quanh phòng một cái, kế tiếp con ngươi sáng lên:
Thời điểm lúc trước tiến vào cư nhiên không phát hiện, nguyên lai nơi này đúng là phòng đơn!