Ngày hôm sau là lễ Giáng Sinh, Thái Dương cùng Cố Văn Vũ xách theo túi lớn túi nhỏ quà tặng đến bệnh viện thăm Lý Lập Bang. Thời điểm tới cửa phòng bệnh, có lẽ là bởi vì chột dạ, Thái Dương co đầu rụt cổ, như thế nào cũng cảm thấy bản thân giống như gà con đi chúc tết chồn.
Đẩy cửa đi vào, Lý Lập Bang đang nằm ở trên giường xem TV, thò móng vuốt chán đến chết ấn điều khiển từ xa, nghe tiếng liền nhìn vọng về phía khung cửa.
Thái Dương có thể khẳng định, thời điểm Lý Lập Bang nhìn qua cặp mắt kia nháy mắt sáng rực lên. Nhưng, khi ánh mắt hắn tập trung ở trên mặt cậu, tia sáng nhỏ trong ánh mắt lại lập tức vụt tắt.
“Lập Bang a, cậu thế nào rồi?” Thái Dương cười tủm tỉm lệt xệt từ cửa tiến vào. Cố Văn Vũ theo phía sau, đem lẵng hoa lẵng quả đặt trên mặt đất.
“Mấy người đi hết đi, để cho một mình tôi ở trong này tự sinh tự diệt đi.” Lý Lập Bang u oán đem ánh mắt di lại TV, tiếp tục chuyển kênh.
“Mấy ngày nay công ty bận mà, chúng tớ kỳ thật vẫn đều phi thường phi thường lo lắng cho cậu.” Thái Dương nói thực chân thành. Lý Lập Bang lại hừ lạnh một tiếng, đáp lại một biểu tình “Có quỷ mới tin cậu”.
Đương nói chuyện, di động của Cố Văn Vũ vang lên, hắn tiếp điện chỉ “Alo” một tiếng liền một mực nghe đối phương nói chuyện, ước chừng gọi hơn mười phút mới ngắt. Thời điểm ngẩng đầu, phát hiện Lý Lập Bang đang cố gắng trùm chiếc mũ Noel màu đỏ lôi ra từ trong túi quà trùm lên đầu Thái Dương. Thái Dương phản kháng, mưu đồ đem một chiếc tất Noel nhét vào trong miệng hắn, hai người quần đảo thành một đống, ở trên giường lăn qua lộn lại đến vui vẻ. Khuôn mặt Cố Văn Vũ nhất thời đen xuống kịt lại.
Bất quá Thái Dương trong kẽ hở cuộc chiến vẫn là không quên nhìn bà nhà của mình, sợ hắn hồng hạnh ngoài tường, sau khi thành công đem tất Noel nhét vào trong miệng Lý Lập Bang, cậu quay đầu lại bất mãn lầm bầm: “Ai gọi vậy a, lâu như vậy chứ!”
Cố Văn Vũ: “Quách Minh Viễn.”
Thái Dương lột chiếc mũ Noel vành che cả mắt từ trên đầu xuống, hỏi: “Sư huynh? Như thế nào lại gọi điện thoại cho cậu vậy?”
Lý Lập Bang cố sức phun chiếc tất trong miệng ra, biến thành hổ đói nhào đến: “Thái Dương mày đây là tự đâm đầu vào chỗ chết! Ông đây hôm nay không đánh cho mày nở hoa đào đầy mặt thì chắc mày éo biết Hoa Nhi vì sao lại đỏ đến vậy!”
Cái câu này……thực lòng chả hiểu là cái gì luôn. Cho lên gg thì thấy ghi là câu của Tôn Ngộ Không nói trong film hoạt hình Bảo Liên Đăng. Cái này từ truyện tới film mình chả xem cái nào, nên thực lòng chả hiểu =.=
Cố Văn Vũ: “Anh ấy nói đã liên hệ cho chúng ta hai công ty đầu tư mạo hiểm nước ngoài, nguyện ý đầu tư vốn cho chúng ta.”
Thái Dương, Lý Lập Bang, cơ hồ đồng thời dừng động tác lại, vẫn duy trì hỗ tư thế ẩu đả, trăm miệng một lời nói: “Đầu tư? Bao nhiêu?”
Cố Văn Vũ: “...... Hạn mức đầu tư cũng đủ để chúng ta đăng đoạn film quảng cáo tại mấy tuyến đường sắt ngầm trong thành phố trong vòng nửa năm.”
Thái Dương: “......”
Lý Lập Bang: “......”
Thái Dương: “A a a a a a!!!”
Lý Lập Bang: “Oa oa oa!!!”
Cố Văn Vũ: “......”
Hai người một giây trước còn đang ở trên giường đánh cho ngươi chết ta sống đột nhiên nhảy dựng lên, trừng lớn mắt, mở lớn miệng, cười lớn kêu lớn như phát điên. Cố Văn Vũ lo lắng bọn họ cứ như vậy la hét như vậy xuống sẽ bị người ta lấy lý do quấy nhiễu người bệnh mà đá ra ngoài, đành phải bước đến, một tay tóm một đôi tất Noel, một chiếc nhét vào miệng Lý Lập Bang, một chiếc dùng lau quả tao, sau đó đem quả táo nhét vào miệng Thái Dương.
Thế giới nháy mắt yên tĩnh lại.
Thái Dương cắn một miếng táo, bình tĩnh không ít, oán trách nói: “Sư huynh sao lại thế này, vì sao hết lần này đến lần khác gọi điện thoại cho anh chứ, bọn em mới là sư đệ ruột thịt của anh ấy cơ mà!”
Lý Lập Bang trong vòng một ngày lần thứ hai đem tất Noel nhổ ra từ miệng, phi phi phi nửa ngày, hung hăng dùng ánh mắt đục khoét đôi gian phu *** phu trước mặt, nhỏ giọng phụ họa: “Đúng thế!”
Biểu tình Cố Văn Vũ cũng rất bình tĩnh, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “À, bởi vì Quách Minh Viễn nói, gọi điện thoại cho bọn em anh ấy sợ bị chấn động phá hỏng lỗ tai.”
Thái Dương, Lý Lập Bang: “......”
Lý Lập Bang cùng ngày làm thủ tục xuất viện, trải qua nửa tháng tu thân dưỡng tính lại một lần nữa sinh khí dồi dào cắm đầu vào công tác, giống như con quay lăn qua lộn lại giữa Bắc Kinh cùng xưởng sản xuất, liên hệ vận chuyển hàng hóa phân phối đại lý toàn quốc, tiến hành giai đoạn chuẩn bị cuối cùng.
Cố Văn Vũ thì trấn thủ công ty, xử lý các vấn đề đột phát, hai ông chủ lớn của công ty tuy bình thường nhìn nhau không vừa mắt, nhưng khi bắt đầu hợp tác một nội một ngoại, ngược lại phi thường ăn ý.
Bởi vì có dự toán mới, Thái Dương liền cùng bên công ty quảng cáo thảo luận, muốn quay thêm đoạn video quảng cáo chuyên biệt nhắm vào đường sắt ngầm. Lần này lực lượng đã có đủ, Thái Dương cũng có thể kiêu căng ngạo mạn cùng Từ Phỉ vỗ đùi nói tiền không là vấn đề, chủ yếu là cần chất lượng.
Nguyên văn: ngưu bức hống hống (
牛逼哄哄
): chỉ thái độ kiêu căng, không coi ai ra gì.
Từ Phỉ sau khi nhận được tin tức cười đến toe toét, bắt cả tổ đội suốt đêm lập kế hoạch phương án đưa Thái Dương xem qua. Nội dung đoạn film lần này thực mộc mạc, chỉ cần một diễn viên ngồi trong ghế xoay, khí chất mười phần đọc lời thoại. Lấy bối cảnh thuần trắng, ghế xoay da đen, di động dùng kỹ xảo máy tính đặc biệt chế tạo sẽ dần dần xuất hiện trên màn hình, theo giới thiệu của diễn viên, xuất hiện chức năng cùng cấu tạo phân giải.
Thái Dương xem xong bản kế hoạch lại không khỏi nhíu nhíu mày, ngẩng đầu hỏi Từ Phỉ: “Cái này...... Có phải quá đơn giản hay không vậy? Tốc độ lưu chuyển dòng người trong ga tàu điện ngầm vốn dĩ đã rất nhanh, hẳn là càng phải thêm mấy thứ gì đó để hấp dẫn mắt người chứ......”
“Vậy mới nói ha ha ha ha, lựa chọn diễn viên lại càng quan trọng hơn! Đoạn film lên hình liệu có thể cuốn hút người hay không thì còn phải xem khuôn mặt diễn viên đã ha ha ha......” Từ Phỉ che mặt cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Thái Dương.
Thái Dương bất an ngồi thẳng người dậy: “Ách...... Vậy nhóm cô dự định mời diễn viên nào vậy? Đại minh tinh cát xê lớn chúng tôi trước mắt còn không đủ sức, vẫn là...... vẫn là nên cân nhắc chi phí......”
“Ừ ừ, không cần Đại minh tinh! Chúng ta cần phải bảo trì phong cách nhất quán của series quảng cáo TV mà, vẫn chọn nhân viên bên trong công ty trình diễn thôi!” Từ Phỉ gật đầu, tiếp tục ánh mắt long lanh nhìn Thái Dương.
Trán Thái Dương đổ mồ hôi, trừng đôi mắt vô tội nhìn Từ Phỉ: “À, Vậy...... Vậy cô nói xem, ai diễn thì thích hợp nhất?”
“Cậu nói coi?” Từ Phỉ cười tủm tỉm.”Ai có thể đủ thuần lương vô hại khiến già trẻ đều thích nam nữ đều yêu đây?”
Thái Dương: “......”
Chớp mắt đã đến nguyên đán, ngày này đối với công ty Cao Kỳ mà nói không có ý nghĩa giống với những người thường. Không chỉ là ngày đầu tiên trình chiếu series quảng cáo, mà còn là ngày bán ra di động số lượng có hạn. Đúng như bọn họ dự tính, bởi vì độ PR không đủ, ngay từ lúc bắt đầu tiêu thụ cũng không có người hỏi han, tình cảnh thập phần xấu hổ. Người phụ trách hiện trường tiêu thụ khi gọi điện thoại báo cáo công ty quýnh quáng đến độ sắp khóc, Thái Dương cùng Cố Văn Vũ vội vàng chạy đến, song cũng bó tay không biện pháp.
Nhưng, ngay tại thời điểm mọi người nản lòng thoái chí, chuẩn bị làm cho xong việc khai mà không trương hôm nay, có cô gái đi ngang qua cửa hàng đột nhiên dừng lại ở cửa, thò đầu vào trong nhìn thoáng qua. Một người trong đó khi nhìn lướt qua Thái Dương nhỏ giọng với với người kia: “Nhìn kìa nhìn kìa! Mau nhìn cậu bé đẹp trai kia xem! Không phải là người phát ngôn quảng cáo sản phẩm mới của công ty gì gì đó hay sao? Còn có anh chàng siêu cool đứng bên cậu ấy nữa, hình như cũng là một người trong đó nha!”
“À cậu là nói đến cái quảng cáo toàn mỹ nam IT đó hả! Bọn họ là nhóm mới ra mắt phải không nhỉ? Bộ dạng thật đúng là rất đẹp!” Cô gái kia mắt long lanh lóng lánh.
“Ý? Bất quá cậu có cảm thấy bọn họ có điểm nhìn quen mắt hay không a?”
“Nói thừa, không phải vừa nói là thấy qua bọn họ trên quảng cáo......”
“Không phải, ngoại trừ quảng cáo đó!” Cô gái thứ nhất như có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Thái Dương cùng Cố Văn Vũ, đột nhiên mắt sáng lên, hét lớn: “A! Là bọn họ! Bình Tà nha!”
“Bình Tà? Bình Tà gì?” Cô gái thứ hai không hiểu ra sao.
“Cậu quên mất rồi a! Hai năm trước chúng ta ở trong một siêu thị đã gặp qua bọn họ! Lúc đó anh chàng cao cao bên cạnh đang ôm lấy cái người hơi thấp hơn chút kia, chúng ta chụp hình bọn họ đăng lên blog, dẫn đến bao nhiêu reblog của fan Bình Tà đó!”
“A đúng! Tớ nhớ ra rồi! Nguyên lai là bọn họ! Lâu như vậy, cư nhiên vẫn còn ở cùng nhau...... Thật tốt!”
Cửa hàng vắng vẻ suôt buổi sáng rốt cục nghênh đón khách hàng đầu tiên, chính là hai vị khách nữ đi vào trong tiệm rõ ràng có hứng thú với Thái Dương cùng Cố Văn Vũ hơn hẳn so với di động. Lúc này Thái Dương đang nằm xoài bên quầy hàng, chán đến chết từ trong túi lấy ra một cái mô hình di động nhét vào miệng ăn. Đây đã trở thành thói quen của cậu, từ sau khi Cố Văn Vũ tại cửa tiệm chocolate DIY đặt làm mô hình di động, về đến nhà cậu liền ăn đến nghiện, lại lục tục yêu cầu cửa tiệm kia gia công thêm mấy lần nữa, bình thường nếu có áp lực thì liền lấy ra gặm rột roạt giải sầu. Bởi vì di động tạo hình rất thật, mỗi lần cậu ở nơi công cộng ăn di động, đều dẫn tới ánh mắt kinh hãi của những người xung quanh, điều này khiến cho cậu có một loại khoái cảm gần như biến thái. Đương nhai gặm màn hình di động đến vui vẻ, đột nhiên có hai cô gái đi tới, dừng lại ngay trước mặt cậu, Thái Dương sửng sốt, nghiêng đầu nhìn hai cô, kết quả hai người đồng thời cúi rạp đầu theo phong cách Nhật Bản với cậu, khiến cậu sợ tới mức thiếu chút nữa bị di động nghẹn chết.
“Thật sự rất xin lỗi, chúng tôi là tới để giải thích với hai người! Lúc trước đăng ảnh chụp đã mang đến phiền nhiễu cho các anh, thật sự rất xin lỗi! Hy vọng các anh có thể tha thứ cho chúng tôi.”
Đây là cái gì với cái gì a? Thái Dương choáng váng, không biết hai cô nàng này là từ đâu hiện ra, hướng Cố Văn Vũ cầu cứu. Cố Văn Vũ rất nhanh lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu không cần hoảng, trước nhìn xem hai người này đến đây vì chuyện gì. Thái Dương khẽ gật đầu, đáp lại bằng ánh mắt đã thông suốt. Cuộc trò chuyện thần giao cách cảm qua lại này, rơi vào trong mắt người ngoài liền trở thành liếc mắt đưa tình, khiến hai cô gái nhìn đến mắt tỏa ánh sáng.
Cẩn thận hỏi qua một hồi Thái Dương mới đem nguyên nhân kết quả trước sau của chuyện này gỡ ra rõ ràng. Nguyên lai hai cô gái trước mặt chính là người lúc trước ở trong siêu thị chụp hình cậu cùng Cố Văn Vũ, hơn nữa còn đem ảnh chụp của bọn họ up lên trên mạng, khiến cậu được nổi danh một phen, mới dẫn đến sự chú ý của người trong công ty vẫy gọi biến thái, mời gọi hồ ly đến. Đương nhiên, sau mới biết được con hồ ly cợt nhả ấy là lẳng lơ cho người khác xem, bất quá chuyện này đích xác đã thay đổi quỹ tích cuộc đời của cậu.
Thái Dương vốn chính là người không thù dai nhớ lâu, thấy hai cô gái vẻ mặt áy náy vội vàng khách khí nói không sao, chuyện này sớm đã là quá khứ rồi. Hai cô gái vẫn hết lần này đến lần khác xin lỗi, ở lỳ trong cửa hàng không đi.
Phải nói vẫn là người phụ trách tiêu thụ có năng lực, nhân cơ hội này, thần không biết quỷ không hay đứng ngay bên cạnh giới thiệu sản phẩm di động của bọn họ, khi nói đến di động tình nhân, phần mềm đọc tâm, quả nhiên không ngoài dự đoán, sự chú ý của các cô nàng liền dời đi......
Vì thế cứ như vậy, bọn họ bán được hai chiếc di động. Để biểu lộ sự cảm tạ, Thái Dương cùng Cố Văn Vũ đích thân chụp ảnh lưu niệm cùng các cô. Hai cô gái trước khi đi còn thập phần ngượng ngùng trưng cầu ý kiến của Thái Dương cùng Cố Văn Vũ, hỏi có thể đem ảnh chụp ảnh chung của bốn bọn họ up lên blog của mình hay không, Thái Dương ngẫm nghĩ cảm thấy chuyện này cũng không có gì, liền đáp ứng.
Ai cũng nói vạn sự khởi đầu nan, có khởi đầu, những chuyện sau này sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều. Sau hai cô gái, tuần tự lại có người tiến vào, thậm chí có rất nhiều fan say mê di động lúc trước xem tạp chí vì hâm mộ mà đến. Kết thúc một ngày, một trăm bộ di động thế nhưng tất cả đều bán hết. Phát súng thứ nhất của chiến dịch đã bắn thành công, mọi người trên dưới công ty Cao Kỳ cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá sự thả lỏng này chính là rất ngắn ngủi, rất nhanh Thái Dương ngay cả ngủ là cái gì cũng không biết.
Sau khi toàn bộ quảng cáo trình chiếu, hiệu quả tuyên truyền quả thực có thể dùng từ “kinh người” để hình dung. Bởi vì quảng cáo PR trên TV của bọn họ là series, tổng cộng bảy bộ, mỗi ngày một bộ vừa vặn đủ tuần hoàn một vòng, có tình tiết có liên tiếp, giống như một vở kịch truyền hình nhỏ. Hết một tuần gây dựng danh tiếng, tên di động Reader người đọc tâm này nhanh chóng trở nên nổi tiếng, mọi người đối với phần mềm phân tích ngữ nghĩa bàn tán say sưa, lại có không hề ít bình luận hào khí ngút trời tiên đoán nói rằng: Một thời đại khoa học kỹ thuật điện tử mới đang gần đến, mà chốn khởi nguồn lần này chính là Trung Quốc chúng ta!
Không chỉ có di động, ngay cả mấy nguyên lão công ty tham diễn quảng cáo đều trở thành gương mặt đại chúng, ra ngoài không cẩn thận đều có thể bị những người đặc biệt tinh mắt nhận ra, bị lôi kéo đi chụp ảnh một hồi. Quả không ngoa khi nói “Tiền nào của nấy”, chi phí quảng cáo đắt đỏ nhủ vậy quả thực không hề phí phạm, vừa thấy đó là quảng cáo của CCTV, món đồ chưa ai được thấy này liền cho người ta cảm giác có được xa xỉ phẩm của giới thượng lưu. Không có biện pháp, mê luyến quyền uy, đây là bệnh chung của quốc dân.
Trong lúc nhất thời, nhu cầu mua sắm di động hệ thống thao tác ngữ âm Reader người đọc tâm càng ngày càng cao. Để tránh việc thúc đẩy lưu thông hàng giả, công ty Cao Kỳ lâm thời triệu tập họp hội nghị khẩn cấp, thảo luận nhất trí cho rằng chờ tới ngày Valentine mới bắt đầu khai trương toàn quốc có phần quá lâu, lãng phí hiệu ứng PR cực kỳ tốt hiện tại. Song tất cả công tác chuẩn bị đều đã làm hoàn chỉnh, muốn tạm thời dời sang ngày khác sẽ lại tạo thành rất nhiều tổn thất. Trải qua mấy phen cân nhắc, bọn họ cuối cùng quyết định, trước khi chính thức tiêu thụ sẽ lại chia ra tại Bắc Thượng Quảng phân biệt bán thêm một lần số lượng có hạn nữa, số lượng lần này quyết định là 500 bộ.
Khác hẳn với lần đầu tiên, số lượng tiêu thụ quyết định xuất xưởng trước lễ trừ tịch một tuần lần này quả thực đã trình diễn một cục diện sôi động. Từ rất sớm ngày tiêu thụ còn đã có người xếp thành hàng dài, thậm chí còn có cả đám đầu cơ gom hàng bên trong. Phải biết rằng, ở một mức độ nhất định, sự tồn tại của nhóm đầu cơ trực tiếp chứng minh cho mức độ được hoan nghênh của một hoạt động. Vì thế, mọi người ở công ty ngồi chờ tin tức sau khi biết được trong nửa giờ tại ba vùng bắc thượng quảng 1500 bộ di động đã bị tranh giành mua sạch bách, liền hoàn toàn phát điên.
Nguyên văn
倒票
(scalping): kiểu giao dịch ngắn hạn để hưởng chênh lệch.
Cứ như vậy, một con đường tiền đồ thênh thang tươi sáng, đạt thành đại nghiệp thăng tiến như diều gặp gió tựa hồ đã muốn sáng rực rỡ trải thảm trước mắt đám Thái Dương, chỉ còn chờ bọn họ tiến bước dẫm lên.
Bất quá có câu châm ngôn nói thế nào ấy nhỉ? À, đúng, vui quá hóa buồn.
Âm lịch hai mươi tám, hai ngày trước tất niên, ngay tại thời điểm Thái Dương chuẩn bị ôm Cố Văn Vũ dắt Lý Lập Bang hân hoan vui sướng về nhà đón giao thừa, đồng thời trên mạng lại lưu truyền vụ scandal ái tình bất chính, hoàn toàn làm xáo trộn kế hoạch tốt đẹp của cậu.
Buổi sáng hôm đó Thái Dương là bị liên hoàn call đoạt mệnh của Trương Gia đánh thức, tiếp di động lên đầu óc Thái Dương còn chưa có thanh tỉnh, liền nghe Trương Gia ở bên kia ha ha cười nói câu: “Được lắm đó Thái Dương, công khai come out hử? Giỏi lắm.”
Thái Dương mơ mơ màng màng hỏi: “Hử? Tủ bát? Tủ bát gì cơ?”
Trương Gia nói “Công khai xuất quỹ” = come out. Trong đó từ Xuất (
) đọc là (chū)
Thái Dương nghe thành “Thụ quỹ” = Tủ bát. Trong đó từ Thụ (
) đọc là (chú)
“Online, xem tin tức, tin hot của giải trí bát quái.” Trương Gia nói xong câu này liền treo.
Thái Dương còn nằm ở trên giường ngẩn ngơ, Cố Văn Vũ bên cạnh hỏi chuyện gì, Thái Dương lúc này cũng có chút tỉnh táo lại, cấp tốc bật dậy khỏi giường mở máy tính. Mới vừa bật web chủ, ánh mắt cậu nháy mắt liền thẳng, cứng họng trừng mắt nhìn màn hình nửa ngày nói không nói nổi một câu. Cố Văn Vũ thấy phản ứng này của Thái Dương liền biết đã xảy ra chuyện, đi đến bên người cậu nhìn lướt qua màn hình, liền nhìn thấy một tiêu đề dài thập phần cẩu huyết lại phi thường bắt mắt:
Ảnh
Thực hư câu chuyện đồng tính IT tinh anh sau hậu trường của ông chủ chiếc di động thao tác ngữ âm Reader người đọc tâm thắng lợi vẻ vang chỉ sau một đêm.
Bên dưới tiêu đề lại là bức hình Thái Dương cùng Cố Văn Vũ trước kia ở siêu thị mua đồ vô tình ôm nhau. Thời điểm đó Cố Văn Vũ vẫn còn thích mặc áo mũ giống Trương Khởi Linh, mà Thái Dương nhìn cũng ngây ngô non nớt không ít so với hiện tại. Bên dưới bức hình này lại song song sắp đặt hình ảnh đặc tả hai người cắt ra từ trong quảng cáo, không thể không nói trình độ cắt ghép của biên tập tin tức này thật sự là xuất thần cao siêu, góc độ kia cực kỳ xảo quyệt, hai tấm hình ghép lại thành một, thoạt nhìn giống hệt như hai người thâm tình nhìn nhau.
Cố Văn Vũ sau khi nhìn đến tin tức hơi hơi nhíu mày, nhanh chóng đóng web, bắt đầu tìm kiếm tin tức liên quan khác. Đi lên blog của Thái Dương, phát hiện số lượng người theo dõi của cậu tăng cao đến kinh người, số lượng bình luận cùng tin nhắn @ hiện ra trên thanh công cụ phải đến bảy chữ số. Cố Văn Vũ dùng tốc độ nhanh nhất xem qua một bộ phận tin tức, trong lúc đó, Thái Dương không dám tin phát hiện, hai cô gái gặp trong ngày bán bản di động có hạn cư nhiên lại đem ảnh chụp chung bốn bọn họ truyền lên mạng, đồng thời đối lập với tấm hình hai người ôm nhau trước khi, cũng không biết từ nơi nào lại còn đào bới ra tấm hình Thái Dương đưa cho Cố Văn Vũ lon Coca trong quảng trường triển lãm buffet thạch hoa quả.
Khiến người hộc máu chính là, dưới nhóm hình còn phi thường tình ý phối hợp một câu giải thích: Tình yêu của bọn họ, bắt đầu từ chốn này......
Nhớ tới khuôn mặt hai cô nàng kia đặc biệt chân thành tha thiết đặc biệt sám hối lúc ấy, Thái Dương ngẩng đầu nhìn trời, nghẹn tiếng ngàn hàng lệ rơi.
Bất quá sau khi kiểm tra một vòng, Cố Văn Vũ lại nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa đầu Thái Dương: “Không sao đâu, đều là mấy tấm hình không nói lên được điều gì, không cần phải quan tâm.”
“Cái này cũng tốt mà, chúng ta đỡ mất phí quảng cáo.” Thái Dương nằm trước máy tính lầm rầm nói, “Anh xem, một xu chúng ta cũng không mất thế mà liền chiếm ngay tít đầu mấy cổng thông tin, quả thực là tiện nghi thiên đại, chẳng qua là bát quái giải trí...... Từ từ đã, bát quái giải trí! A! Trời ạ!”
Thái Dương kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch, phát điên nói: “Trời ạ bát quái giải trí bát quái giải trí mẹ em mỗi ngày bật máy nhất định đều xem trang báo này oa oa oa làm sao bây giờ làm sao bây giờ!!!”
Cố Văn Vũ ra hiệu cho Thái Dương đừng nóng vội, bình tĩnh quay lại chiếc giường đa công năng kia của bọn họ, kéo bàn ra, bật wifi, mở chiếc máy tính chuyên dụng của hắn ra, ba màn hình đồng thời từ giường trên trượt xuống dưới, dừng ở trước mặt hắn. Thái Dương thấy tình hình như vậy, không kêu gào nữa, sửng sốt một chút, im lặng hỏi: “Cố Văn Vũ, anh muốn làm gì vậy?”
“Cho tôi thời gian vài phút, tôi sẽ tra ra hết thảy IP của ảnh chụp, hack sập trang web này luôn.”
Thái Dương tiếp tục bình tĩnh hỏi: “Vợ nè, kưng không phải là nghiêm túc đó chứ?”
“Hử? Em thấy thế nào?” Ánh mắt sâu thẳm của Cố Văn Vũ nhìn nhìn Thái Dương, cúi đầu bắt đầu gõ bàn phím.
Giây tiếp theo, Thái Dương liền như linh dương nhảy nhào đến trên người Cố Văn Vũ, đem hắn đè ngã xuống giường, cưỡi trên thân hắn tóm cổ áo thần tình phẫn hận nói: “Này kưng trước kia không phải đã cam đoan với em nói về sau sẽ không tùy tiện hack của người ta nữa hay sao hả hả hả?! Muốn em sau này phải đến cục cảnh sát thăm tù anh sao hả đồ quỷ này!”
Cố Văn Vũ ngửa mặt nằm trên giường, nhìn bộ dáng kia của Thái Dương, đột nhiên nhịn không được nở nụ cười, hai tay mở ra đặt ở hai bên đầu làm trạng thái đầu hàng, thấp giọng nói: “Được rồi, không hack nữa. Nhưng nếu để mẹ em phát hiện thì phải làm sao giờ?”
“Là mẹ chúng ta!” Thái Dương sửa đúng, cúi đầu hôn thật mạnh xuống Cố Văn Vũ, hung tợn nói: “Phát hiện thì cứ phát hiện đi! Có cái gì đâu a? Em sẽ dẫn anh về nhà, nói với mẹ đây là con dâu của mẹ!”
Hai ngày kế tiếp Thái Dương là lo lắng bất an mà trải qua, cơ hồ mỗi giây mỗi phút đều lo lắng đột nhiên nhận được điện thoại gọi tới chất vấn của mama. Cậu cũng đã nghĩ ra lời giải thích hoàn hảo, nếu như tin tức trên mạng đều chỉ là lời đồn vô căn cứ, không có chứng cớ chân thực gì, cậu liền chuẩn bị đến chết cũng không thừa nhận, sẽ nói là đám phóng viên kia viết bậy, bản thân cùng Cố Văn Vũ là quan hệ nam nam thực thuần khiết.
Bất quá thẳng đến buổi sáng giao thừa trước khi lên máy bay, Thái Dương cũng không có nhận được điện thoại của Thái mama. Sau khi xuống máy bay cậu cùng Cố Văn Vũ thuê xe. Từ sân bay đến nhà Thái Dương phải qua một chặng đường, hai người ngồi ở ghế sau, lúc này Thái Dương phát hiện đại thúc lái xe luôn theo kính chiếu hậu trộm nhìn bọn họ.
Rốt cục, Thái Dương nhịn không được hỏi: “Chú à, chú nhìn bọn cháu làm gì vậy?”
Đại thúc rình coi bị phát hiện, ngượng ngùng cười cười: “Các cậu là danh nhân mà, lại là ông chủ lớn giỏi giang của công ty nữa! Có tiền như vậy sao còn phải thuê xe vậy, không có xe riêng đưa đón à?”
Thái Dương cùng Cố Văn Vũ nhìn nhau một chút, tâm nói bọn họ khi nào thì thành danh nhân vậy, chẳng lẽ quảng cáo của đài truyền hình thực sự có uy lực như vậy? Xem ra về sau xuất môn cũng phải mang khẩu trang đeo kính râm rồi.
Lúc này đại thúc lái xe kia lại thở dài, dùng một giọng điệu trưởng bối có chút tiếc nuối nói: “Ai, hai đứa nhỏ giỏi giang như vậy, sao lại không bước trên chính đạo chứ, trên đời này có nhiều cô gái tốt như vậy, mà vẫn chưa đủ để các cậu chọn sao? Sao lại làm ra cái chuyện này chứ, cũng không nghĩ đến cha mẹ các cậu......”
Lần này bọn họ thật sự cảm thấy không bình thường, Thái Dương ha ha nở nụ cười vài tiếng, ghé lên hỏi lái xe: “Chú à, chú sao lại nhận ra bọn cháu chứ? Chúng cháu rốt cuộc đã làm chuyện gì, chúng cháu sao lại không biết......”
“Ai, được rồi cậu bé cậu không phải giả vờ nữa, tôi cũng không phải không xem báo giấy, này, đều viết hết ở đây đó.” Nói xong, đại thúc lái xe một tay vịn bánh lái một tay với vào trong cái túi sau lưng ghế lái phụ lấy ra một xấp báo giấy, rút tờ trên cùng ra đưa cho Thái Dương.
Thái Dương vội vàng trả rộng tờ báo ra, nhìn nhìn, sau đó lại nhìn nhìn Cố Văn Vũ.
Cố Văn Vũ sau khi thấy nội dung trên tờ báo trầm mặc vài giây, hỏi Thái Dương: “Xác suất mẹ chúng ta không đọc đến tờ báo này...... lớn đến bao nhiêu vậy?”
Thái Dương bĩu môi, nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Lớn bằng tỷ lệ Lý Lập Bang mặc quần lót da múa cột ở trước mặt toàn thể nhân viên công ty.”
Cố Văn Vũ trầm ngâm một chút: “Cũng không phải không có khả năng.”
Thái Dương: “Thật không......”
Trên tờ báo, cả một trang đều là giới thiệu về công ty Cao Kỳ, còn đưa tin cả về di động thao tác ngữ âm cùng phần mềm phân tích ngữ nghĩa. Mà thứ khiến người nhìn chăm chú nhất trong đó chính là, tấm ảnh chụp chung của Thái Dương cùng Cố Văn Vũ, chiếm hết gần một phần tư trang báo.
Trong bức hình hai người ngồi trong một cửa tiệm nhỏ đượm màu cảm xúc tương tự tiệm điểm tâm, nhìn nhau cười. Cố Văn Vũ nắm tay Thái Dương, mà trên ngón áp út của Thái Dương, đeo một chiếc nhẫn kim cương bắt mắt.
Chặng đường kế tiếp, mỗi một phút đối với Thái Dương mà nói đều là một loại tra tấn. Càng tới gần nhà là càng đến gần cha mẹ giờ có lẽ đã biết rõ chân tướng, trái tim cậu như thảo nê mã thoát cương, trong tuyệt vọng chạy như điên trên thảo nguyên ngàn dặm, nghĩ muốn ghìm cũng không ghìm lại nổi. Cậu thậm chí cũng không biết bản thân đang ở nơi nào, ngoại trừ khủng hoảng, cái gì đều không có cảm giác. Điều duy nhất có thể cảm thấy, chính là Cố Văn Vũ ngồi ở bên cạnh cậu, giống như vô số ngày ngày đêm đêm trong quá khứ, thủy chung như một cùng cậu sóng vai.
Cố Văn Vũ nhẹ nhàng nắm tay Thái Dương, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lại tự hỏi một vấn đề khác.
Bức ảnh trên báo thực rõ ràng do Từ Phỉ cùng nhiếp ảnh gia chụp vào cái ngày trong tiệm chocolate DIY đó, như vậy vì cái gì bọn họ lại không đăng tấm hình hôn môi hữu ích kia lên? Nếu muốn đạt tới hiệu ứng tin tức tốt hơn, hiển nhiên là tấm ảnh kia lại càng thêm tác dụng. Như vậy kia tấm ảnh kia đâu? Vì cớ gì không có đăng báo? Hay là bọn họ muốn tiến hành theo tuần tự, kế tiếp sẽ liền ra yêu sách?
Hai người lòng ôm tâm sự, chẳng một ai nói chuyện, mãi đến khi xe taxi dừng lại, Thái Dương mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, trả tiền xuống xe, mang theo Cố Văn Vũ thấp thỏm bước lên lầu, ấn vang chuông cửa nhà mình.
Cửa mở ra, một tia hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng Thái Dương, thời điểm nhìn đến chồng báo trên giá giầy liền tan biến.
Mẹ Thái Dương thắt tạp dề, vẫn châu viên ngọc thuận giống như trước, đứng ở cửa một bên cầm cầm bát nhanh tay đánh trứng một bên nhìn con mình.
Châu viên ngọc nhuận: tiếng hát hay lời văn đẹp uyển chuyển du dương thánh thót. Dưng mà chỗ này có lẽ là để ám chỉ mẹ Thái Dương vẫn “tròn trĩnh như hạt châu, mượt mà như hạt ngọc” không nhỉ.
“Về rồi à.” Mẹ Thái Dương nói.
“Dạ.” Thái Dương trả lời.
Mẹ con hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau trong chốc lát, Thái Dương hắng giọng, rốt cục nói ra câu nói thập phần dũng mãnh cậu đã nghẹn trong lòng thật lâu: “Mẹ, giới thiệu một chút, đây là con dâu mẹ, Cố Văn Vũ, hai người trước kia đã gặp qua.”
Mà mama Thái Dương, vị mẫu thân đại nhân vĩ đại nhất, liếc nhìn Cố Văn Vũ một cái, sau đó đáp lại một câu: “Mau vào đi, còn đứng bên ngoài làm gì. Phương bắc trời lạnh, người phương nam như cậu ấy chịu không được lạnh đâu, bị lạnh nhiều về sau nên không dễ dàng có em bé được đâu.”