Trương Thanh Nguyên đang kinh hoảng, chợt nghe một giọng nói thiếu nữ trong trẻo vang lên: “Đừng đánh, y là người tốt!” thiếu niên áo vàng mỉm cười, hạ quyền xuống, nói: “Đắc tội!” rồi chàng màng đến Trương Thanh Nguyên đã bước lên, Trương Thanh Nguyên quay đầu nhìn lại thì thấy Mạo Hoàn Liên cầm kiếm đi tới. Y lấy làm lạ thở phào, tiện tay đánh ngã mấy tên lâu la, cướp được một cây trường thương rồi xông tới xem hai người họ đang xảy ra chuyện gì.
Đội nhân mã dưới chân núi khoảng bốn năm trăm người cũng đã xông lên, kẻ đi đầu cầm lá cờ có mấy chữ: “Đại Thanh Bình Tây vương”. Té ra một tên đại tướng của Ngô Tam Quế cầm đầu cánh quân này vốn đóng ở huyện thành Bá Ích, vâng lệnh Ngô Tam Quế theo vương phủ đến chiêu an Ngũ Long bang. Lúc này Ngô Tam Quế vẫn chưa chính thức phản Thanh nên trên lá cờ vẫn thêu hai chữ Đại Thanh. Mạo Hoàn Liên chỉ lá cờ nói: “Huynh có nhìn thấy trên lá cờ có chữ gì không? Tôi đâu có gạt huynh!” thiếu niên áo vàng nhìn rất rõ ràng. Lại thấy Ngũ Long bang đã chia người đến đón, kẻ ngồi trên ngựa lại cúi người vái chào, rồi chỉ huy quân Thanh bao vây bọn người Trương Thanh Nguyên. Thiếu niên áo vàng không khỏi cả giận, chỉ trong chớp mắt chàng ta đã xông về phía tên võ quan ấy.
Tên võ quan thấy Ngũ Long bang tản ra, một thiếu niên trừng mắt nắm quyền chạy xăm xăm về phía mình, bọn quân lính không cản chàng ta được thì lại nổi giận giật cương ngựa phóng tới, chàng thiếu niên phóng tới như bay, sau mấy cái trồi hụp thì đã chặn trước ngựa, chàng ta trừng mắt quát lớn tựa như sấm giữa mùa xuân. Con ngựa chổng ngược hai vó trước lên, tên võ quan vội vàng đè xuống đầu ngựa, dùng trường mâu đâm vào mông ngựa. Chàng thiếu niên không hề lùi bước, đã vung tay chụp lấy cây trường mâu quát: “Xuống!” rồi dùng lực kéo một cái, tên võ quan rơi xuống ngựa. Một viên phó tướng gần đó nhảy bổ tới. Thiếu niên áo vàng lại quát lớn: “Trở về!” rồi vung chưởng trái vỗ mạnh vào ngực của kẻ địch. Viên phó tướng bị đánh bay bổng lên không, cây đao trong tay rơi xuống. Thiếu niên áo vàng cướp được cây đao chém soạt một tiếng, cắt đứt đầu tên võ quan ấy. Bọn quân Thanh và đám lâu la đều hồn bay phách tán, chẳng ai dám gần, thiếu niên áo vàng tung hoành giữa chiến trường tựa như nơi không người.
Năm tên đầu lĩnh Ngũ Long bang lúc đầu nghe tiếng chàng ta thì mừng rỡ ra mặt, thầm nhủ: “Viện quân đã đến, thiếu niên áo vàng lại xuất hiện, kẻ địch dù có lợi hại hơn cũng chẳng sợ”. Một hồi sau Đường Ngũ Hùng thấy thiếu niên áo vàng giở cái đầu người lên chạy về thì cả mừng nói: “Bé áo vàng đã về!” Lý Nhị Hổ vội vàng kêu: “Bé áo vàng, ngươi đến đây, lão già phía trước mặt là người xấu!” thiếu niên áo vàng vung tay, một cái đầu người đầy máu me đã bay vào đánh bốp một tiếng lên mặt Lý Nhị Báo.
Thiếu niên áo vàng ném cái đầu người, ghìm lại quát: “Ngươi mới là người xấu!” Lý Nhị Báo bất ngờ bị người ta ném trúng đầu người thì côn pháp cũng rối loạn. Phó Thanh Chủ nhân thế tấn công tới, ông ta phất ống tay áo, cây côn tam tiết bị cuốn vù ra. Tiền Tứ Kỳ từ bên mặt đấm tới một quyền, Phó Thanh Chủ không thèm quay đầu, hai ống tay áo bạt ra sau, dùng tuyệt chiêu Phản Thủ Cầm Dương trong Lưu Vân Phi Tụ, chỉ nghe bốp một tiếng Tiền Tứ Kỳ đã bị ngã xuống đất, đồng thời ông ta cũng tung chân phải đá ra một cú khiến Tiền Nhị Báo bay ra đến hơn ba trượng, lập tức mất mạng.
Ngũ long đã mất hai người, trận thế rối loạn. Cả Ngũ long mà cũng chẳng địch nổi Phó Thanh Chủ huống chi là chỉ còn lại Tam long? Tiền Tứ Kỳ chống hai tay xuống đất, phát chiêu chỉ nhờ hai chân, thời gian kéo dài thì cũng cảm thấy mỏi, lúc này đang định xoay người thì bị Phó Thanh Chủ quét tới một đòn, quát: “Ngươi cũng nếm mùi vị Tiền Đề Đàn Thoái quét trúng!” Triệu Tam Kỳ hai chân chổng ngược lên trời, chưa kịp xoay người lại thì đã bị Phó Thanh Chủ quét gãy hai chân, lập tức lăn lộn ở dưới đất.
Đường Ngũ Hùng ném ra ba trái độc tật lê cuối cùng thì co giò bỏ chạy. Phó Thanh Chủ cuộn ống tay áo, để lộ cả hai tay. Ông ta đã luyện công phu Thiết Chỉ Thiền, không sợ độc tật lê, dù độc tật lê nổ cũng chẳng sao. Thế là chỉ một cú chộp đã trúng được hai trái tật lê, cười ha hả rằng: “Ngươi cũng tiếp thử xem sao?” rồi ông ta vung ra, hai trái thiết tật lê bay ngược trở lại. Trái thứ nhất chạm vào trái thứ ba của Đường Ngũ Hùng, cả hai đều rơi xuống, còn trái thứ hai thì bay thẳng vào phần thượng bàn của Đường Ngũ Hùng, Đường Ngũ Hùng tuy là tay giỏi sử dụng thiết tật lê nhưng cũng không né được ám khí của mình. Thế là vai bị thủng một lỗ lớn, y kêu thảm một tiếng ngã lăn xuống đất.
Trương Nhất Hổ thấy tình thế không xong, vội vàng bỏ chạy. Thiếu niên áo vàng lạnh lùng cản trước mặt y, khi Trương Nhất Hổ vội vàng kêu lên: “Ngươi hãy mau giúp ta, ta đã nuôi ngươi bao nhiêu năm”. Thiếu niên áo vàng hờ hững lắc đầu. Trương Nhất Hổ luồn qua bên trái, chân chưa chạm đất thì chàng thiếu niên áo vàng đã lắc người đứng trước mặt y. Trương Nhất Hổ lại luồn sang bên phải, chân chưa chạm đất thì lại bị thiếu niên áo vàng lạnh lùng chặn trước mặt. Trương Nhất Hổ hoảng lên, vội vàng vỗ ra hai chưởng, dốc đủ mười thành lực đạo đánh về phía thiếu niên áo vàng. Y đã luyện công phu Thiết Sa chưởng, cú đánh này mạnh đâu chỉ ngàn cân. Thiếu niên áo vàng giơ tay lên cản, nói: “Ngươi muốn đánh?” rồi chàng gồng tay lên, Trương Nhất Hổ tựa như đánh vào một khối sắt, thế là bị bật trở lại. Phó Thanh Chủ vừa chạy tới nơi, vung tay vào huyệt Nhuyễn Ma của y.
Lúc này trong Ngũ long đã có bốn chết một bị thương, chủ tướng của quân Thanh cũng bị thiếu niên áo vàng chém chết, bọn quân Thanh và lâu la bỏ chạy tán loạn, bọn Trương Thanh Nguyên cũng không thèm đuổi theo, chỉ trong khoảnh khắc bọn chúng đã chạy không còn một mống.
Lúc này thiếu niên áo vàng hai tay chắp sau lưng, chậm rãi cúi đầu bước đi, Mạo Hoàn Liên chạy theo sánh vai cùng chàng, khẽ nói nói chuyện với chàng tựa như an ủi chàng. Thiếu niên áo vàng ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn ra xa, trong mắt lệ chứa chan, chợt chàng ta bật cười ngờ nghệch, khẽ nói với Mạo Hoàn Liên: “Cô nương thật là tốt, tôi nghe lời cô nương!”.
Phó Thanh Chủ nhìn một hồi tựa như hiểu ra, không để ý đến họ nữa mà đưa mắt nhìn về phía Trương Nhất Hổ, nói: “Bây giờ ta hỏi ngươi, nếu ngươi trả lời thực ta có thể tha chết”. Trương Nhất Hổ cả mừng, nói: “Xin cứ hỏi”. Phó Thanh Chủ nói: “Trên tuyệt đỉnh ở sạn đạo Kiếm Các có một ông già gầy đen, ngươi có biết ông ta không?” Trương Nhất Hổ ngạc nhiên nói: “Tôi chưa bao giờ đến Kiếm Các!” Phó Thanh Chủ quát hỏi: “Ngươi có nói thực không?” Trương Nhất Hổ nói: “Tại sao tôi phải gạt ông?” Phó Thanh Chủ vỗ vào sau lưng y, dùng thuật Phân thân thác cốt khiến y kêu thảm lên. Thủ pháp Phân thân thác cốt này lợi hại hơn bất cứ hình phạt nào, người bị thi triển gân cốt toàn thân sẽ rã rời, đau đớn khó chịu. Trương Nhất Hổ la lên: “Ông bảo tôi nói gì? Tôi thật sự chẳng biết gì cả”. Phó Thanh Chủ thấy y chịu đau mà vẫn nói không biết, lại nghĩ với bản lĩnh của y quyết chẳng thể nào đến được nơi ông già ấy. Xem ra y thật sự không biết ông ta. Nhưng tại sao ông già trước khi chết lại nhắc đến Ngũ Long bang, bảo mình đến Ngũ Long bang tìm một người, người đó là ai? Chả lẽ là thiếu niên áo vàng. Y lại vỗ một chưởng lên người Trương Nhất Hổ, quát hỏi: “Thiếu niên áo vàng này từ đâu đến?” một chưởng ấy vỗ xuống, Trương Nhất Hổ lại phun ra một ngụm máu tươi, té ra y sợ bị hành hạ nên cắn lưỡi tự sát.
Bọn Trương Thanh Nguyên dồn cả lại, nói lời cảm tạ Phó Thanh Chủ. Hỏi: “Phó tiền bối có muốn chúng tôi cùng đến Côn Minh không”. Phó Thanh Chủ nghĩ bụng chẳng điều tra được gì ở Ngũ Long bang, đến Côn Minh cũng tiện đường hỏi thăm Lăng Vị Phong và Lưu Úc Phương, vả lại cũng có thể giúp Lý Lai Hanh, nên chấp nhận ngay.
Thế là Phó Thanh Chủ, Mạo Hoàn Liên và thiếu niên áo vàng cùng Trương Thanh Nguyên đến Côn Minh, vừa đến nơi đã lập tức kinh hãi vì một chuyện bất ngờ.
Bọn Trương Thanh Nguyên đến Côn Minh, tìm người của Lý Tư Vĩnh đã cài sẵn ở Côn Minh, nên mới biết sự việc có thay đổi.
Lý Tư Vĩnh đến Côn Minh, trong lúc du sơn ngoạn thủy đã ngầm liên lạc với họ. Từ ngày thứ tư trở đi thì mất hẳn tin tức. Mười ngày sau mới tìm hiểu được rằng Lý Tư Vĩnh và một nam tử mặt có vết đao đã bị nhốt trong vương phủ. Bọn Trương Thanh Nguyên lo như kiến bò chảo lửa, muốn đột kích vương phủ nhưng không đủ sức. Muốn kêu thêm viện binh nhưng núi non cách trở.
May mà trời không tuyệt đường người, mấy ngày sau người trong vương phủ lại báo ra rằng đứa cháu yêu của Ngô Tam Quế là Ngô Thế Ba bị mắc chứng bệnh lạ, toàn thân tê liệt không thể ngồi dậy được, đã mời nhiều danh y nhưng vẫn bó tay. Phó Thanh Chủ nghe thế thì mang túi thuốc đến Bình Tây vương phủ.
Bọn giữ cửa vương phủ không chịu cho ông ta vào, Phó Thanh Chủ đánh liều báo họ tên khiến y hoảng hồn. Tên tuổi của Phó Thanh Chủ nổi tiếng khắp cả nước, ai ai cũng biết, Ngô Tam Quế từ lâu đã nghe danh, có điều không biết ông ta là một danh y, đồng thời cũng là một hiệp ẩn trong chốn võ lâm. Thế rồi lập tức mời vào gặp đãi như thượng khách. Phó Thanh Chủ bảo rằng thích tham quan cảnh sông núi ở Côn Minh nên từ xa ngàn dặm đến đây, gặp lúc vương phủ cần danh y nên đến ứng thí.
Với tài chữa bệnh của Phó Thanh Chủ, đương nhiên thuốc đến thì bệnh hết, chỉ uống một lần thuốc thì Ngô Thế Ba đã có thể cử động, năm ngày sau đã đi lại như người thường. Ngô Tam Quế kính ông ta như người trời, mà Phó Thanh Chủ lại khéo lấy lòng, bởi vậy không lâu sau có thể tự do đi lại trong vương phủ. Lúc ấy Bảo Trụ bị Lăng Vị Phong kéo xuống thủy lao đã được nhiều ngày. Người canh giữ báo kẻ trong thủy lao hình như đã bị bệnh. Ngô Tam Quế muốn kết minh với Lý Tư Vĩnh, đương nhiên không muốn chàng chết, huống chi còn có ái tướng Bảo Trụ của mình trong số đó. Nếu mời danh y khác thì e rằng sẽ để lộ cơ mật, suy đi tính lại thì chỉ có Phó Thanh Chủ là hợp nhất.
Thế là Phó Thanh Chủ mượn danh hành y đã cứu được Lý Tư Vĩnh và bọn Lăng Vị Phong, gián điệp trong vương phủ đã hẹn với thiếu niên áo vàng và Mạo Hoàn Liên tiếp ứng, gây náo động Bình Tây vương phủ.
Lại nói tiếp chuyện ở đoạn trước, Phó Thanh Chủ và Mạo Hoàn Liên thay nhau kể chuyện, kể xong thì thiếu niên áo vàng vẫn chưa tỉnh ngủ. Lý Tư Vĩnh đáp tạ ơn cứu mạng của Phó Thanh Chủ, chỉ thiếu niên áo vàng nói: “Thân thế của người này chắc chắn có bí mật. Đáng tiếc y võ công cao cường mà mắc phải bệnh lạ. Nay đang lúc cần người, Phó lão tiền bối và Mạo cô nương phải cứu y mới được”. Phó Thanh Chủ cười nói: “Tôi cũng phải đa tạ Lý công tử, Lý công tử và Lăng đại hiệp đã chứng thực ông già trên đỉnh Kiếm Các là Quế Thiên Lan, chỉ cần biết ông già này họ Quế, tôi có cách trị cho thiếu niên áo vàng!” Lý Tư Vĩnh ngạc nhiên hỏi: “Có nghĩa là sao?” Mạo Hoàn Liên mỉm cười: “Người không thấy đêm qua y đi ngang qua cây hoa quế thì cảm thấy bất an sao? Sau đó ăn bánh hoa quế thì lại đột nhiên nổi giận, gạt bánh hoa quế xuống đất?”.
Phó Thanh Chủ vỗ tay cười: “Tiểu cô nương, con càng lúc càng giỏi. Ta đã sắp chẳng còn gì để mà dạy con!” nói xong đứng dậy, lấy một mảnh giấy khều vào mũi thiếu niên áo vàng.
Thiếu niên áo vàng thở phì một tiếng, cử động tay chân. Phó Thanh Chủ nhìn Mạo Hoàn Liên: “Chúng ta ra ngoài, giờ phải xem y thuật của tiểu cô nương!”.
Thiếu niên áo vàng cử động rồi đột nhiên nhảy bật dậy, kêu lên: “Cọp! Cọp!” Mạo Hoàn Liên nhẹ nhàng bước tới, mỉm cười nói: “Đừng sợ, tôi ở đây. Huynh gặp phải ác mộng gì thế?” Thiếu niên áo vàng khẽ vỗ đầu, mở mắt nhìn xung quanh, thấy hai thanh kiếm của mình rơi xuống đất thì ngạc nhiên hỏi: “Có phải tôi đánh nhau với ai đấy không? Tôi có giết người không?” Mạo Hoàn Liên lắc đầu, nói: “Không! Huynh từ trên lầu bước xuống rồi nằm ngủ ở đây”.
Thiếu niên áo vàng định thần, ngọn đèn trong phòng lập lòe, gió đêm bên ngoài thổi gấp, Mạo Hoàn Liên bước tới nhìn chàng. Chàng lại gãi đầu hỏi: “Đây có phải là mơ không?” Mạo Hoàn Liên cười rằng: “Đương nhiên không phải, không tin huynh cứ thử cắn đầu ngón tay xem”. Thiếu niên áo vàng nói: “Vậy cô nương đến đây làm gì?” Mạo Hoàn Liên nói: “Tôi đến đây để nói cho huynh biết huynh là ai!”.
Thiếu niên áo vàng thất kinh, kêu lên: “Xin hãy nói!” Mạo Hoàn Liên nói: “Huynh hãy kể ác mộng của huynh cho tôi nghe rồi tôi sẽ nói!” thiếu niên áo vàng nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Được, tôi sẽ kể cho cô nương nghe”.
Chàng ta nói: “Tôi nằm chiêm bao thấy mình đang ở trên một hòn núi lớn, trên núi có một cây quế”. Nói đến cây quế sắc mặt chàng tái nhợt, chàng ngập ngừng rồi lại nói tiếp: “Dưới cây quế có hai con dê, một lớn một nhỏ. Đột nhiên trên không trung có một con cọp bay tới, con cọp này mọc cánh. Con cọp này rất thân thiện, đùa giỡn với hai con dê. Sau đó không biết thế nào mà con dê lớn đánh nhau với nó, con dê lớn dùng sừng húc con cọp thối lui, con cọp bay trở lại há mồm ra ngoạm con dê, trông thật đáng sợ. Tôi ném một hòn đá tới, đánh gãy cánh của con cọp, hai con dê kêu lên be be. Sau đó là một trận gió thổi qua, cây quế bị thổi gãy, cành quế đập vào sóng mũi của tôi, thế là tôi tỉnh dậy!”.
Mạo Hoàn Liên vừa nghe thì vừa suy nghĩ, nghe xong thì nàng kêu lên: “Nghe đây, bây giờ tôi có thể cho huynh biết. Có phải huynh nghi ngờ mình trước đây đã giết một người rất thân nhưng không nhớ người đó là ai?” Thiếu niên áo vàng run bần bật, khẽ gật đầu. Mạo Hoàn Liên nói: “Huynh không dám nhớ, bởi vì người đó là cha của huynh, huynh tưởng rằng mình đã giết cha”.
Thiếu niên áo vàng nghe xong thì biến sắc, vươn tay chụp xuống đầu Mạo Hoàn Liên, Mạo Hoàn Liên vẫn đứng yên, bình tĩnh nhìn chàng. Bàn tay của thiếu niên áo vàng đã chạm vào tóc của Mạo Hoàn Liên. Với công phu của chàng ta, chỉ cần bóp xuống thì Mạo Hoàn Liên cũng chẳng sống nổi.
Mạo Hoàn Liên mỉm cười, nhìn chàng đăm đăm, thiếu niên ấy hơi chậm tạy lại. Mạo Hoàn Liên chậm rãi nói: “Nhưng huynh không hề giết cha của mình! Huynh hãy mau buông tay, đừng làm rối tóc của tôi, huynh không buông tôi giận đấy”.
Thiếu niên áo vàng thở phào, đột nhiên tiu nghỉu ngồi xuống đất như con gà trống bại trận, chàng ta bưng mặt khóc thút thít. Mạo Hoàn Liên sửa lại mái tóc, để chàng ta khóc một hồi rồi mới đặt tay lên vai chàng, khẽ nói: “Huynh hãy đứng dậy, huynh đã nhớ mình là ai chưa?” thiếu niên áo vàng đứng dậy, nói: “Vẫn không nhớ nổi! Tôi chỉ nhớ là đã thực sự giết cha của mình!” Mạo Hoàn Liên nói: “Tôi đã bảo huynh không giết có nghĩa là không giết, huynh không nghe lời tôi sao? Được, tôi cho huynh xem vật này!”.
Mạo Hoàn Liên ngồi xuống, lấy bút và giấy trên bàn, chấm mực, chỉ trong chốc lát thì đã vẽ một bức tranh sơn thủy. Bức tranh chính là cảnh tượng của sạn đạo Kiếm Các, bên cạnh sạn đạo có một u cốc, nàng vẽ xong thì đặt bút xuống nói với thiếu niên áo vàng: “Huynh xem thử nơi này có quen thuộc không?”
Thiếu niên áo vàng kêu ồ một tiếng, chăm chú nói: “Nơi này rất quen thuộc, hình như ngôi nhà của tôi nằm ở giữa hai cây tùng”. Mạo Hoàn Liên nói: “Đúng thế, huynh nói rất chính xác. Tôi chỉ cố ý vẽ sai một vài điểm, huynh vẫn có thể nhớ ra”.
Thiếu niên áo vàng im lặng ngồi xuống chống đầu. Mạo Hoàn Liên không thèm để ý đến chàng nữa mà vẽ một ông già gầy đen và một ông già mặt đỏ. Mạo Hoàn Liên là con gái của tài tử Mạo Tị Cương, đương nhiên cũng vẽ rất đẹp. Sau khi vẽ xong, nàng đẩy bức tranh đến trước mặt thiếu niên áo vàng, nói: “Huynh hãy xem thử ai là cha của huynh?”.
Thiếu niên áo vàng mở to mắt, vừa nhìn chàng đã nhảy nhổm, Mạo Hoàn Liên kêu lên: “Huynh bình tĩnh, đừng hoảng!” Thiếu niên áo vàng đổi sắc mặt, chàng cứ đứng lặng bên bức tranh, từ sau khi họ đại náo Bình Tây vương phủ, chia tay với bọn Lý Tư Vĩnh, Lý Tư Vĩnh đoán rằng Ngô Tam Quế sắp nổi dậy phản nhà Thanh, bởi vậy ngay hôm sau đã dắt người của mình trở về căn cứ địa. Bọn Phó Thanh Chủ, Lưu Úc Phương cũng nhận được lời mời của Lý Tư Vĩnh đến ở tạm tại căn cứ địa của chàng. Trước khi đi Phó Thanh Chủ đã nói riêng với Mạo Hoàn Liên: “Từ sau cha của con chết, ba năm qua chúng ta dựa vào nhau mà sống, tình như cha con, nhưng cha con cũng không thể suốt đời ở bên cạnh nhau. Thiếu niên áo vàng cũng giống như ngọc chưa dũa, một khi hồi phục tâm trí thì sẽ làm được nhiều điều kinh thiên động địa. Trong lúc mất trí nhớ mà tâm địa người này cũng tỏ rất thuần hậu, con phải chăm sóc y cho tốt!” ông ta còn chỉ cho Mạo Hoàn Liên vài cách chữa trị bệnh thất thường tinh thần rồi mới tạm biệt nàng. Lưu Úc Phương cũng âm thầm cáo biệt Lăng Vị Phong, nói: “Nếu huynh giúp Hoàn Liên cô nương chữa trị xong cho thiếu niên áo vàng thì hãy mau chóng trở về. Muội mong một ngày nọ có thể cùng huynh đến sông Tiền Đường xem triều! Chúng ta sẽ nhớ lại chuyện xưa đã tan đi trong sóng nước!” Lăng Vị Phong ngạc nhiên, nói: “Huynh không mất trí nhớ như thiếu niên áo vàng, có một ngày huynh sẽ nói với muội”. Lưu Úc Phương ứa nước mắt, chẳng nói lời nào nữa.
Lăng Vị Phong và Mạo Hoàn Liên đã từ biệt những người thân yêu nhất của mình như thế. Nhưng Mạo Hoàn Liên sau khi rời Phó Thanh Chủ thì đi bên cạnh thiếu niên áo vàng, trông lúc nào cũng hớn hở, càng lúc càng giống một thiếu nữ đã trưởng thành. Sự màu nhiệm của tình yêu đã xua tan bóng đêm thân thế của nàng. Lăng Vị Phong thì cõi lòng trĩu nặng, khi còn trong thủy lao, suýt nữa chàng đã nói ra thân thế của mình. Lần này cáo biệt, chàng cũng suýt nữa đã thừa nhận chuyện xưa với Lưu Úc Phương. Nhưng chàng đã cố kìm lại, chàng thích tính cách quật cường của mình, nhưng lúc này chàng cũng hơi giận vì mình đã quá cứng cỏi.
Trên suốt quãng đường, chàng cứ mãi đi sau Mạo Hoàn Liên và thiếu niên áo vàng, thấy họ sánh vai đi cùng, trong lòng thầm cười vì mình đã đảm nhận một trách nhiệm kỳ lạ nhất. Phó Thanh Chủ và Lý Tư Vĩnh lo rằng thiếu niên áo vàng trong cơn mất trí, hoặc chợt nửa đêm mộng du sẽ làm tổn thương đến Mạo Hoàn Liên. Bởi vậy họ nhà chàng đi theo bảo vệ. Giờ đây thấy hai người họ thân thiết với nhau như thế, Lăng Vị Phong nghĩ thầm: “Dẫm rằng thiếu niên áo vàng mất hết lí trí, không nhận ra tất cả mọi người trên đời này, chàng ta vẫn nghe theo lời Mạo Hoàn Liên. Mà sự thật là trên suốt quãng đường thiếu niên áo vàng ngày một tỉnh táo hơn, cũng chẳng gây ra chuyện gì.
Đến chiều thì họ lên đến đỉnh Kiếm Các. Thiếu niên áo vàng hai mắt sáng quắc, vạch cỏ cây tìm lối, mau chóng tìm ra được căn nhà nằm giữa hai kẽ núi, chàng xông vào trong nhà, trong nhà chẳng có ai. Chàng sờ những thứ còn lại trong căn nhà, từng chiếc bàn chiếc ghế, từng mũi tên cây cung, tựa như chàng có tình cảm với tất cả những thứ này. Đột nhiên chàng khóc rống lên, chạy ra ngoài chỉ xuống u cốc nói: “Ta đã giết cha mình ở đây. Ta lớn lên trong căn nhà này, ông già đen gầy dạy ta võ công, lúc đầu ông là cha ta, sau đó lại không phải. Liên cô nương, nay tôi đã về nơi cũ, cha tôi ở đâu? Mau tìm cho tôi!”.
Mạo Hoàn Liên tưởng rằng về đến nơi mình lớn lên thì chàng ta sẽ hoàn toàn tỉnh táo. Nào ngờ chàng vẫn cứ điên dại như thế, đang lúc chần chừ thì chợt Lăng Vị Phong bước tới chỉ xuống u cốc...” ở nơi xa u cốc có ánh lửa lập lòe, nếu mắt không tinh thì chẳng thấy nổi. Lăng Vị Phong nhủ thầm nếu có ánh lửa chắc chắn có nhà cửa. Chàng đã đứng bên mép vực, nhìn xuống cốc sâu đen hun hút, trong đầu nhớ lại cảnh cuộc đấu khốc liệt, hai người lăn xuống vách núi mà chẳng hề mất mạng. Sạn đạo Kiếm Các tuy hiểm trở hơn dãy Vân Cương nhiều nhưng nếu người võ công cực kỳ giỏi, lại giả sử có người tiếp ứng thì lăn xuống chưa chắc mất mạng.
Chàng chợt nghĩ như thế, quay đầu lại thì thấy thiếu niên áo vàng vẫn cứ đứng khóc, thần trí mơ hồ. Chàng vẫy Mạo Hoàn Liên tới nói: “Cô nương hãy ở bên cạnh y, tôi xuống xem thử”. Rồi chàng vung hai tay lên nhảy vọt xuống u cốc.
Khi thi triển khinh công tuyệt đỉnh nhảy xuống, chàng đã thấy nơi lưng núi có một mõm đá nhô ra, chàng điểm mũi chân một cái, đổi thế tiếp tục vọt xuống tảng đá thứ hai, cứ như thế sau mấy lần đổi thế thì chận đã chạm đất.
Dưới u cốc quái thạch lô nhô. Lăng Vị Phong đốt mồi lửa lên, đi xem xung quanh. Chàng chẳng thấy có điều gì khác lạ, đang định dập lửa trở ra thì đột nhiên nghe một luồng gió đâm tới. Lăng Vị Phong nhẹ nhàng vọt lên, né tránh ám khí ấy nhưng mồi lửa đã bị dập tắt.
Lăng Vị Phong cả kinh, ném mồi lửa xuống đất. Nói thì chậm, sự việc lúc đó diễn ra rất nhanh, chỉ nghe tiếng gió rít bên tai, Lăng Vị Phong xoay eo, một mảnh ám khí lướt qua người, khi xoay người lại thì chàng vỗ ra một chưởng đánh rơi mảnh ám khí thứ hai, rồi chàng đưa tay hớt lên trên, chụp được mảnh ám khí thứ ba.
Mảnh ám khí thứ hai đánh vào huyệt đạo chí mạng của Lăng Vị Phong, trong đêm tối chàng cảm thấy nhận huyệt rất chuẩn, Lăng Vị Phong bóp nhẹ hai ngón tay, chỉ cảm thấy món ám khí trong tay mình rất nhỏ, bên trong trống rỗng như một chiếc khuyên tai. Lăng Vị Phong quát: “Ai? Trong đêm tối tăm lén ám toán đâu phải là hảo hán?”.
Một giọng nói lạnh lẽo từ xa vọng tới: “Bọn tặc tử các ngươi trong đêm tối mà đả thương người khác một cách vô sỉ mà còn dám quát nạt ta. Ngươi tiếp thêm ba mảnh ám khí của ta nữa”. Nói vừa dứt lời thì ba mảnh ám khí đã liên tiếp bay tới, Lăng Vị Phong nghe tiếng ám khí đã né tránh, không ngờ lần này không biết người đó đã dùng thủ pháp gì mà món ám khí bay sau thì đến trước, vả lại nghe ở bên trái nhưng đột nhiên ám khí bay sang phải. Lăng Vị Phong đã mắc lừa, chỉ tránh được một mảnh, bị hai mảnh kia đánh trúng vào huyệt đạo.
Ở trong bãi cây cỏ um tùm, có một người đàn bà áo đen bước ra, bà ta tưởng rằng Lăng Vị Phong bị đánh trúng huyệt đạo, gằng giọng quát: “Tiểu tặc, cho ngươi biết sự lợi hại của ta!” nói vừa dứt lời thì Lăng Vị Phong đã xuất hiện trước mặt bà ta, ba món ám khí độc môn cũng đã bắn ra, quát rằng: “Mụ tặc bà cũng nếm sự lợi hại của Thiên Sơn thần mãng!”.
Bà già chỉ thấy ba luồng ánh sáng ô kim quét tới trước mặt, bà ta chỉ hơi lắc người, cây kiếm trong tay vung lên phía trước, chỉ nghe soạt một tiếng, ánh lửa bắn tung tóe, bà ta thuận thế giở chân trái bật lên trên không, đầu ngửa ra phía sau, toan dùng công phu Thiết bản kiều né tránh cây thần mãng thứ hai. Không ngờ thủ pháp của Lăng Vị Phong cũng rất quái dị, cây thần mãng thứ nhất bay tới thì chẳng có gì lạ, nhưng tốc độ của cây thứ hai thì hơi chậm hơn, khi lên đến trên đầu bà ta thì cây thần mãng thứ ba đã đuổi theo như điện chớp, hai cây chạm vào nhau bay xéo ra, bà già thi triển võ công kinh người, treo nửa thân lên không trung, đầu xoay qua, một chân điểm xuống đất, người đã lộn một vòng lớn, phương vị chẳng hề thay đổi. Dù như thế vẫn bị cây thần mãng thứ ba quét tới đánh đứt khăn trùm đầu, lộ ra mái tóc bạc phơ!
Bà già đứng lên, miệng nói một tiếng: “Nguy hiểm thật!” nhìn lại thì thấy thanh kiếm đã bị cây Thiên Sơn thần mãng đánh mẻ một miếng nhỏ. Bà ta chưa bao giờ gặp phải kẻ cường địch như thế này trong đời, thế là người phóng vọt lên không, lao bổ về phía Lăng Vị Phong, dùng Ngũ Cầm kiếm pháp từ trên không đánh xuống, lợi hại lạ thường!
Lăng Vị Phong tung người ra phía sau hạ xuống đất, chưa kịp quay lại thì chỉ thấy có tiếng xé gió lướt tới sau lưng, chàng trở tay đánh lại một kiếm, trong khoảnh khắc điện chớp lửa xẹt, đã chạm với thanh kiếm của đối phương. Hai người đều cảm thấy thanh kiếm kêu lên ong ong, thanh kiếm không ngừng rung lên. Lăng Vị Phong nhủ thầm: “Đáng tiếc mình đã trao Du Long kiếm cho Lưu Úc Phương, nếu không có thể chặt gãy binh khí của bà ta”. Bà già thì nghĩ, đáng tiếc Ngũ Cầm kiếm của mình khi đánh xuống không chịu thêm biến hóa, nếu không đã khiến tên tiểu tử này đổ máu.
Lăng Vị Phong rút kiếm về, vội vàng quát: “Khoan ra tay, bà là ai?” Bà già hừ một tiếng, chẳng thèm để ý đến chàng, chỉ đâm soạt soạt mấy kiếm, nhát nào cũng đâm vào chỗ yếu hại. Lăng Vị Phong giận lên quát: “Tôi nể mặt bà là một bà già, nhường bà vài phần, bà tưởng rằng tôi sợ đấy hử!” Bà già nói: “Ai cần ngươi nhường?” rồi thanh kiếm trong tay chợt trái chợt phải tựa như gió quét mưa sa, bao trùm Lăng Vị Phong trong màn kiếm quang.
Lăng Vị Phong lắc người, cây kiếm trong tay đánh như gió thổi lá bay, từ phía dưới cuộn lên. Chàng nhận ra bà già đã sử dụng Ngũ Cầm kiếm pháp, Ngũ Cầm kiếm pháp rất lợi hại, từ trên không chém và đâm xuống, tóm lại là phải đè lên kiếm của đối phương, nếu kẻ địch muốn giành lại vị trí thì sẽ bị đánh vào chỗ sơ hở. Kiếm pháp của Lăng Vị Phong thì ngược lại, kiếm đảo từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới đánh vào trung lộ của kẻ địch, mỗi kiếm đánh ra đều là những chiêu số tinh diệu trong Thiên Sơn kiếm pháp.
Thiên Sơn kiếm pháp vốn tập trung sở trường của các nhà các phái, chẳng hề câu nệ, chàng đã đánh ra những chiêu số chuyên khắc chế Ngũ Cầm kiếm pháp nhưng vẫn chứa đựng kiếm pháp của các nhà khác, đúng là lợi hại vô cùng.
Bà già ấy công lực rất thâm hậu, kiếm pháp tuy hơi kém một bậc nhưng Lăng Vị Phong vẫn chưa thể giành thắng trong chốc lát, chỉ trong chớp mắt hai người đã đánh nhau đến trăm chiêu. Lăng Vị Phong vừa hóa giải được thế công của kẻ địch giành được tiên cơ, đang định chuyển sang phản công thì chợt thấy từ trên núi có hai bóng đen hạ xuống. Một giọng nói trong trẻo từ xa vang lên: “Lăng đại hiệp, huynh đánh với ai thế?”.
Lăng Vị Phong nói: “Hoàn Liên cô nương, các người cũng tới đấy sao? Ở đây có một bà già điên rất ghê gớm. Các người khoan xuống đây, để tôi đấu xong với bà ta rồi tính tiếp”. Chàng lo bà già võ công cao cường, ám khí lợi hại sẽ làm hại đến Mạo Hoàn Liên.
Khi Lăng Vị Phong đang nói thì đã bị bà già tấn công mười mấy chiêu rơi vào nguy hiểm. Bà già đột nhiên lật tay phải, đánh ra một chiêu Toàn Phong Tảo Diệp, thay đổi lối đánh từ trên không tấn công xuống, bà ta đè kiếm xuống thuận thế quét chân vào mặt trong của chân phải Lăng Vị Phong. Chiêu này rất hiểm hóc, Lăng Vị Phong buộc phải rút kiếm về phòng thủ. Rõ ràng bà ta đánh chiêu này để rút lui, Lăng Vị Phong rút kiếm về chặn, bà ta đã tung mình vượt ra đến mấy trượng, tức giận nói: “Bọn tặc tử các ngươi, chúng ta và bọn ngươi chẳng có thù oán, sao cứ nhiều lần đến đây quấy rối? Nếu các ngươi muốn hỗn chiến, bọn ta cũng có người chìu theo. Có gan đuổi theo ta!”.
Lăng Vị Phong nghe thế thì đuổi theo, lớn giọng nói: “Lão bà bà, chúng tôi không phải kẻ xấu, bà phải nói cho rõ ràng!” lúc này thiếu niên áo vàng cũng đã từ chân núi chạy tới, lớn giọng kêu: “Ai đang nói thế? Ai đang nói thế? Ta đến đây!” bà già xoay người giơ kiếm, Lăng Vị Phong tưởng rằng bà ta sẽ lại đâm kiếm ra, không ngờ bà ta chỉ đứng sững ra, giơ kiếm chặn trước ngực, chẳng hề nhúc nhích, Lăng Vị Phong vội vàng rút kiếm về, chỉ nghe bà già cũng kêu lên: “Là con đấy ư? Con trai của ta!”.
Vốn là Mạo Hoàn Liên cùng thiếu niên áo vàng trên đỉnh Kiếm Các đang rất bồn chồn, nàng thấy sau khi Lăng Vị Phong xuống mà vẫn không lên tiếng trả lời thì kéo thiếu niên áo vàng xuống. Nhưng nàng không có công lực như Lăng Vị Phong, phải nhờ thiếu niên áo vàng giúp đỡ, chỉ đành bò xuống chứ không thể dùng khinh công tuyệt đỉnh như Lăng Vị Phong. Thiếu niên áo vàng vừa cùng Mạo Hoàn Liên đi vào u cốc, chợt nghe bà già kêu lên: “Con ơi!” thì toàn thân run bần bật, đột nhiên vụt ra khỏi tay Mạo Hoàn Liên phóng lên, Lăng Vị Phong lách người, thiếu niên áo vàng lao tới, khóc rằng: “Sao người lại đi lâu như thế, người không nhớ chúng con sao?”.
Mẹ con gặp nhau tựa như cách thế, một lúc rất lâu rất lâu thiếu niên áo vàng mới đứng dậy, Mạo Hoàn Liên đã đứng bên cạnh chàng, ứa nước mắt mỉm cười. Thiếu niên áo vàng chợt nói: “Đây là Mạo Hoàn Liên cô nương, mẹ. Nàng rất tốt!” bà già nắm tay Mạo Hoàn Liên, hỏi: “Cô nương, cô nương đã đưa con tôi đến đây, đa tạ”. Mạo Hoàn Liên nói: “Bá mẫu, chàng đã tỉnh, bá mẫu cứ dắt chàng đi thôi”. Thiếu niên áo vàng nói: “Đúng thế! Mẹ hãy dắt con đi gặp cha, chúng ta cùng đi thôi! Mẹ, ông già mặt đỏ ấy là cha phải không? Hôm ấy con có giết ông ta không?” bà già vội vàng nói: “Không có, không có! Con gặp ông ta rồi tính tiếp”.
“Ồ! Trời cao trêu đùa chúng ta đến khổ!” rồi bà ta bưng mặt, nước mắt rơi lả chả.
Lăng Vị Phong cúi người nhặt kiếm đưa cho bà ta nói: “Bá mẫu, kiếm của người!” Bà già đột nhiên tỉnh táo, ngừng khóc nói: “Đúng thế, ta cũng nên dắt các người đi, chỉ e tặc tử lại đến!”.
Lăng Vị Phong cúi người chào bà già, lại nói mấy tiếng xin tội. Bà già vỗ vai Lăng Vị Phong nói: “Ồ! Các người đến cùng với nhau, kiếm pháp của ngươi rất giỏi, hôm nay sẽ giúp bọn ta một tay!” Lăng Vị Phong nói: “Bá mẫu, có chuyện gì cần đến bọn tiểu bối cứ sai khiến”. Bà già chỉ thiếu niên áo vàng nói: “Cha của hắn đang bị trọng thương, ta đã ở đây chăm sóc cho ông ta hơn ba tháng. Nơi này cực kỳ bí mật nhưng không biết thế nào mà gần đây thường có người lạ đến, ta đã dùng ám khí chiêu hoàn dọa bọn chúng. Ta vừa ra tay thì bọn chúng chạy xa, cũng không biết là địch hay bạn. Ta thường phát hiện trong sơn cốc có vài ký hiệu lạ”. Lăng Vị Phong nói: “Lúc nãy bá mẫu bảo tặc tử chính là những người này ư?” bà già lắc đầu nói: “Không phải, bọn này hình như không phải cùng một tốp, mỗi lần phát hiện là một hai kẻ võ công cao cường, không giống như ưng khuyển của bạch đạo”. Lăng Vị Phong nói: “Vậy ngoài ra còn có ai nữa?” Bà già nói: “Hai đêm trước thì không phải, ta phát hiện người của triều đình đến đây!” Mạo Hoàn Liên nói: “Người của triều đình? Ồ, có lẽ bọn chúng tưởng Quế lão tiền bối chưa chết nên đến thăm, cũng có thể đến tìm xác bốn tên đồng bọn của chúng”.
Bà già nghe Mạo Hoàn Liên nhắc đến “Quế lão tiền bối” thì mái tóc bạc rung rung, mặt đầy vẻ âu sầu, rầu rĩ nói: “Ông ta đã chôn thân nơi này cùng với bốn tên vệ sĩ triều đình!” rồi bà ta im lặng không nói, thiếu niên áo vàng đột nhiên khóc òa lên, nói: “Con nhớ rồi, Quế, Quế...” bà già tiếp lới: “Ông ta là dưỡng phụ của con”. Thiếu niên áo vàng ngẩn người ra, hai dòng nước mắt tuôn lả chả, chàng nhìn sững bà già.
Chính là: Hai mươi năm như một giấc mộng, thân thế thật ly kỳ.
Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.