Thất Kỳ Đoạt Mạng

Chương 43: Chương 43: Bí Mật Chốn Vương Cung




Ỷ Lan không ngạc nhiên khi được các ả thị nữ của Khắc Thủy Phượng xếp nàng ở trong một gian phòng khang trang và lo lắng chu tất chứ không đưa vào thạch ngục. Thậm chí trong gian phòng đó còn có cả gương soi và phấn hoa để trang điểm. Mặc dù vậy, nhưng Ỷ Lan vẫn cảm thấy một điều gì đó sắp xảy ra khiến nàng bồn chồn vô cùng.

Xuân Xuân cùng với một ả thị nữ bước vào. Xuân Xuân xá Ỷ Lan rồi nói :

- Vương nương sai Xuân Xuân đến trang điểm cho Quận chúa.

Ỷ Lan gật đầu.

Xuân Xuân đưa nàng đến bàn trang điểm. Nàng chăm chút từng lọn tóc cho Ỷ Lan. Trang điểm xong, Xuân Xuân mới nói :

- Xuân Xuân sẽ thay xiêm y cho Quận chúa.

Ỷ Lan ngẩng mặt nhìn Xuân Xuân hỏi :

- Vương nương có nói gì ta không?

Xuân Xuân lắc đầu :

- Vương nương không nói gì, chỉ lệnh cho thị nữ săn sóc Quận chúa mà thôi.

Xuân Xuân đỡ Ỷ Lan đứng lên. Trong khi đó ả thị nữ đi cùng với nàng đem đến một bộ xiêm y may bằng lụa trắng, có đính những hạt cườm óng ánh.

Ỷ Lan nhìn bộ xiêm y nói :

- Ta bình thời không thích màu trắng kia mà.

Xuân Xuân đáp lời nàng :

- Hôm nay Vương nương muốn Quận chúa vận bộ trang y này.

- Ta hiểu rồi.

Ỷ Lan nhìn Xuân Xuân rồi tự thay y trang cho mình, trong bộ xiêm y mới trông nàng thật tinh khiết và thanh cao.

Ỷ Lan ngắm mình trong gương :

- Vương nương lo cho ta quá, trông cũng đẹp đấy chứ. Nhưng không biết khi xuống Âm phủ thì bộ xiêm y đẹp đẽ này còn có lộng lẫy hay không?

Xuân Xuân cúi đầu.

Ỷ Lan thở dài :

- Vương nương đang đợi ta phải không?

Xuân Xuân gật đầu :

- Thưa vâng. Quận chúa trang điểm xong thì đến gặp Vương nương.

- Ta đã trang điểm xong rồi, hãy đưa ta đến gặp Vương nương.

- Thưa vâng.

Xuân Xuân cùng với ả thị nữ đưa Ỷ Lan đến gian nhà thủy xã. Trong nhà thủy xá, Khắc Thủy Phượng đã đợi sẵn từ bao giờ. Nàng vận xiêm bào thêu hình phụng sống động. Đứng hầu hai bên là hai ả thị nữ, còn đứng sau lưng là Thất Độc thư sinh với vẻ mặt lạnh như tiền.

Đứng bên dưới là Ngọc Diện thư sinh Thường Luân.

Ỷ Lan bước lên bậc tam cấp, đứng đối diện với Khắc Thủy Phượng.

Khắc Thủy Phượng đối nhãn với nàng, nghiêm giọng nói :

- Ỷ Lan là người trong vương triều tất phải biết luật lệ của hoàng tộc, đã đến trước mặt bổn Vương nương sao không hành lễ?

Ỷ Lan lưỡng lự một lúc rồi từ từ quỳ xuống, hướng về Khắc Thủy Phượng :

- Ỷ Lan khấu kiến Vương nương, mong Vương nương vạn an... vạn an.

Khắc Thủy Phượng gật đầu :

- Đứng lên đi!

Ỷ Lan đứng lên.

Khắc Thủy Phượng quay lại hai ả thị nữ :

- Cho các ngươi lui ra.

- Thưa vâng.

Hai ả thị nữ bước ra khỏi nhà thủy xá. Trong gian nhà thủy xá còn lại Thất Độc thư sinh, Khắc Thủy Phượng và Ỷ Lan.

Khắc Thủy Phượng nhìn Thường Luật đứng hầu ngoài gian thủy xá, cau mày ra lệnh :

- Thường sứ giả đứng đó làm gì?

Thất Độc thư sinh bước ra mái hiên chỉ Thưởng Luân.

- Ngươi cũng không được đứng đây.

- Tuân lệnh tướng pháp.

Thường Luân quay bước bỏ đi, Thất Độc thư sinh mới quay trở vào đứng bên cạnh Khắc Thủy Phượng. Y khoanh tay đứng như một pho tượng với vẻ mặt thật lạnh lùng.

Khắc Thủy Phượng đứng lên, chắp tay sau lưng bước đến bên Ỷ Lan, nhìn nàng nói :

- Ỷ Lan...

- Có Ỷ Lan.

- Phải chăng ngươi rời vương triều lặn lội vào Trung Nguyên tìm cao nhân trợ thủ để đối phó với bổn Vương nương?

Ỷ Lan ngẩng mặt nhìn Khắc Thủy Phượng. Ánh mắt của nàng sắc như một lưỡi bảo kiếm lia dọc theo người Khắc Thủy Phượng :

- Đúng như vậy.

- Tại vì sao ngươi có ý định đó?

- Vì sao ư, chắc chắn Vương nương biết.

- Vì sự mất tích của cha ngươi?

- Không sai. Sự mất tích của vương phụ quả là kỳ bí vô cùng.

Ỷ Lan nhìn qua Thất Độc thư sinh :

- Kể từ khi Vương nương đưa vị pháp sư này về thì vương triều Qui Tư quốc chẳng còn luật lệ gì nữa, và sau đó là sự mất tích kỳ lạ của vương phụ. Phải chăng sự mất tích đó có sự nhúng tay của Vương nương và pháp sư?

Ỷ Lan rít một hơi dương khí căng phồng lồng ngực, thảng thốt nói :

- Vương nương nói đi, phải chăng vương phụ đã bị Vương nương và pháp sư ám hại?

Khắc Thủy Phượng bình nhiên trước những câu hỏi của Ỷ Lan mà ngoảnh mặt nhìn ra bờ hồ.

Bất chợt nàng quay lại đối nhãn với Ỷ Lan :

- Đúng như ngươi đoán. Vương phụ của ngươi do chính bổn nương hại đó.

Ỷ Lan khẩn trương :

- Giờ người đang ở đâu?

- Ta giết chết rồi.

Ỷ Lan căm phẫn tột cùng. Sự căm phẫn đó khiến nàng không giữ được bình tĩnh, liền dựng chưởng toan tập kích Khắc Thủy Phượng :

- Bà đúng là con rắn độc.

Ỷ Lan chưa kịp phát kình tập kích Khắc Thủy Phượng thì đã bị Thất Độc thư sinh cách không phóng chỉ điểm vào ba đại huyệt trên người nàng.

Trúng chỉ của Thất Độc thư sinh, nội nguyên chân âm của Ỷ Lan vừa tích tụ tại Đan Điền liền tản mát.

Trong lúc đó Khắc Thủy Phượng vẫn giữ vẻ bình thản như không biết đến sự phẫn nộ của Ỷ Lan.

Ỷ Lan rít lên :

- Bà tàn nhẫn đến độ giết cả tướng công của mình. Trời sẽ không tha cho bà đâu.

Khắc Thủy Phượng mỉm cười nói :

- Người xưa có câu “Tối độc phụ nhân tâm”. Nếu bổn nhân không độc làm sao trả được huyết án của U Linh môn.

Khắc Thủy Phượng thở dài nói :

- Nếu như Quốc vương nghe theo Khắc Thủy Phượng thì lão vẫn sống, vẫn là Quốc vương của Qui Tư quốc, nhưng y không nghe theo ta, mặc dù đã hưởng tất cả sự trinh bạch của ta.

Nàng nhìn Ỷ Lan :

- Thế thì y có đáng chết không?

- Đáng chết là sao. Bà không được hưởng bổng lộc vinh hoa là gì?

- Hừ... Khắc Thủy Phượng không cần bổng lộc vinh hoa của Qui Tư quốc đâu, mà ta cần lão giúp ta trả hận kìa.

Khắc Thủy Phượng trở lại chỗ ngồi ban đầu :

- Nếu bổn Vương nương không độc thì sao có ngày hôm nay. Cái ngày mà ta chờ đợi được thấy tất cả các đại phái của Trung Nguyên biến mất khỏi thế gian này.

- Thật ra chuyện như thế nào?

Khắc Thủy Phượng mỉm cười :

- Nhờ có Quốc vương mà pháp sư mới có cơ hội hạ độc trùng vào bảy vị Chưởng môn đại phái, bắt họ phục tùng mệnh lệnh của ta.

- Đã đạt được ý muốn rồi sao Vương nương còn hại đến vương phụ làm gì? Thật ra tâm ý của bà là muốn đoạt ngôi của chồng mình.

Khắc Thủy Phượng lắc đầu :

- Lúc đầu ta không có ý đó, nhưng khi Quốc vương biết được cơ mưu của ta và pháp sư, nên muốn tìm Liên hoa băng để bào chế giải dược cứu được bảy vị Chưởng môn. Chính lẽ đó mà ta phải hành sự.

- Bà mới giở thủ đoạn giết chồng mình?

Khắc Thủy Phượng lắc đầu, nhìn qua Thất Độc thư sinh :

- Pháp sư hãy nói cho Ỷ Lan biết đi!

Thất Độc thư sinh cúi đầu từ tốn nói :

- Thưa vâng.

Y nhìn Ỷ Lan :

- Bổn pháp sư biết được ý định của Quốc vương nên biến lão thành cổ độc nhân để không một ai biết y là Quốc vương nữa.

Khắc Thủy Phượng thở dài, tiếp lời Thất Độc thư sinh :

- Mặc dù đã mang hình dạng quái nhân nhưng Quốc vương vẫn khăng khăng quyết tìm cho được Liên hoa băng. Y đã đến hang dơi chờ đợi thời khắc Liên hoa băng tụ thành, nhưng chẳng may cho gã, đóa hoa tinh khí của trời đất bị Hàn Quân Đạt vô tình thọ hưởng. Quân Đạt đã đánh lão trọng thương.

Khắc Thủy Phượng lại thở ra :

- Ta không muốn lão vừa là quái nhân vừa khắc khoải trong cảnh cô độc chờ cái chết đến nên đã ra ơn cho lão đi sớm.

Ỷ Lan nghiến răng ken két :

- Dã tâm giết chồng mà nói được những lời đó, bà quả là kẻ vô tâm.

Khắc Thủy Phượng mỉm cười :

- Ỷ Lan hận ta cũng đáng thôi. Bổn Vương nương không trách nàng đâu. Ngày xưa bổn Vương nương cũng có mối hận như nàng để hun đúc ta có ngày hôm nay. Nghĩ cho cùng, sống thì phải tranh đoạt kia mà.

- Hôm nay Ỷ Lan ta không chết thì có ngày ta cũng trả mối hận này.

Khắc Thủy Phượng cười khảy :

- Ta không nỡ để nàng chết đâu.

- Bà muốn giở trò gì với ta chứ?

- Nếu ta hành xử nàng thì lúc về thế giới bên kia bổn Vương nương khó nói với Quốc vương Qui Tư quốc. Quốc vương sẽ hỏi ta vì sao giết nàng, bổn Vương nương chẳng có lý do gì để minh bạch. Nhưng nếu Thường Luân giết nàng thì nàng chẳng trách ai được. Đúng không nào?

Ỷ Lan cười mỉm. Nàng nghĩ thầm :

- “Ả độc tâm này không biết mối quan hệ giữa ta và tướng công. Được lắm, để xem ả có giết được Ỷ Lan không?”.

Nghĩ như vậy, Ỷ Lan ngẩng cao mặt nhìn thẳng vào mắt Khắc Thủy Phượng :

- Ỷ Lan chết dưới tay Thường sứ giả, cũng được lắm đó. Ta không chết dưới tay mụ là được rồi.

- Đó là ý nguyện của ngươi đấy chứ?

Ỷ Lan khảng khái đáp lời :

- Đúng.

- Nếu chết bởi tay Thường sứ giả thì nàng không trách bổn Vương nương đấy chứ?

- Ỷ Lan không trách Vương nương đâu.

Khắc Thủy Phượng cười mỉm, quay sang nói với Thất Độc thư sinh :

- Phiền pháp sư mời Thường sứ giả.

- Tuân lệnh Vương nương.

Thất Độc thư sinh phi thân ra ngoài gia thủy xá, một lúc sau quay về với Thường Luân.

Thường Luân bước vào, quỳ trước mặt Khắc Thủy Phượng :

- Thuộc hạ khấu kiến Vương nương, chờ Vương nương sai khiến.

Khắc Thủy Phượng cười mỉm, gật đầu :

- Ngươi đứng lên đi!

Thường Luân đứng lên.

Khắc Thủy Phượng nhìn qua Ỷ Lan rồi quay lại Thường Luân :

- Bổn Vương nương muốn giao Ỷ Lan cho ngươi. Ngươi đưa thị đến tuyệt cốc. Trong tuyệt cốc có một thứ nấm mồ của độc cổ nhân để tế lễ rồi đem thủ cấp của thị về đây cho bổn Vương nương.

- Tuân lệnh Vương nương.

Khắc Thủy Phượng khoát tay :

- Đi đi.

Thường Luân quay lại Ỷ Lan :

- Tại hạ thừa lệnh Vương nương. Mời.

Ỷ Lan thở hắt ra một tiếng, nhìn Khắc Thủy Phượng :

- Cái ngày ông trời trừng phạt bà tới gần rồi đó.

Nàng nói xong, bỏ thẳng ra ngoài thủy xá. Thường Luân xá Khắc Thủy Phượng rồi mới quay lưng theo chân Ỷ Lan.

Hai người đi rồi, Khắc Thủy Phượng mới quay lưng lại Thất Độc thư sinh :

- Pháp sư biết phải làm như thế nào rồi chứ?

- Bổn pháp sư biết.

Khắc Thủy Phượng lấy từ trong ống tay áo xiêm y một lọ tịnh bình màu lam, trao qua tay Thất Độc thư sinh :

- Pháp sư hãy giữ lấy.

Thất Độc thư sinh nhận tịnh bình, đôi mắt sáng ngời. Lão quay lại Khắc Thủy Phượng đổi giọng thật từ tốn ôn nhu :

- Đa tạ Vương nương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.