Một ngôi thành hùng vĩ, nguy nga tráng lệ nơi phồn hoa đô hội mà không
có một chốn nào trên giang hồ sánh bằng. Nếu có một chốn có thể so sánh
với Dương Châu thành ngoài Trường An ra chẳng thể tìm được nơi nào khác.
Khi tiết trời vào thu, với những ngọn gió thu hiu hiu tạo ra một cảnh
trí vừa thơ vừa ảm thì thành Dương Châu lại bừng náo nhiệt khác hẳn với
tiết trời. Nhất là vào ngày tết Đoan Ngọ, cái ngày mà bất cứ cư dân nào
ngụ tại nhà. Bởi vì ngày đólà ngày rước bài vị của những anh hùng trượng nghĩa trong giang hồ, cái ngày mà tất cả mọi người như đã in vào tâm
trí họ trong câu chuyện tương truyền về vị Tể tướng Khuất Nguyên. Cũng
chính vì câu chuyện của vị Tể tướng trung nghĩa mới có ngày lễ hội rước
bài vị trong dịp tết Đoan Ngọ.
Nhưng có lẽ trong lễ hội đó, với những hàn kiệu kết hoa trang hoàng lộng lẫy để tôn vinh những vị anh hùng hảo hán đã được mọi nguời tôn kính
thì một chiếc kiệu được chú ý đến nhiều nhất.
Chiếc kiệu hoa sau cùng, với bảy ngọn đại kỳ rủ trong gió thu. Bảy ngọn
đại kỳ gồm Thanh kỳ, Huỳnh kỳ, Hắc kỳ, Bạch kỳ, U Linh kỳ và Tử kỳ được
mọi người trông đợi nhất. Tại sao mọi người ở thành Dương Châu lại chú
tâm vào mỗi chiếc kiệu có bảy ngọn đại kỳ đó, bởi một lẽ nó là chiếc
kiệu mang bài vị của Thất Long Kỳ Hiệp, một đại hiệp mà cuộc đời hành
hiệp đã tạo dựng bao ân phúc cho bá tánh. Nhưng rồi một ngày kia đột
nhiên người không xuất hiện nữa, chỉ để lại bảy ngọn đại kỳ, mà bao
nhiêu người thèm muốn. Hiện tại Thất Long Kỳ Hiệp không còn nữa, chỉ còn là dĩ vãng để mọi người trong giang hồ hoài tưởng.
Thất Long Kỳ Hiệp đi đâu, hay đã bị kẻ thù ám hại, chẳng một ai biết.
Còn bảy ngọn tiểu kỳ của người đã bị chia tam xẻ tứ trong tay những nhân vật khét tiếng trên giang hồ, mà bất cứ ai dù ham mê võ công quán tuyệt của Thất Long Kỳ Hiệp cũng không dám nghĩ một ngày nào đó mình sẽ là
chủ nhân của bảy ngọn tiểu kỳ.
Những chùm pháo thăng thiên đua nhau bay vùn vụt lên bầu trời đêm cao
vời vợi để tạo thành những dóa hoa trông vô cùng đẹp mắt, khi đoàn kiệu
rước bài vị đến trung tâm thành Dương Châu. Mọi người chung nhau một đêm náo nức, phấn khởi để cùng nhớ về những vị anh hùng đã mất, nhớ về
những vị đại hiệp một thời ai cũng đều mơ ước được như họ.
Trong một tòa lầu nằm chếch về hướng Đông khi mọi người đều nô nức với
đêm hội thì có một hán niên khoảng chạc ngoài hai mươi, dáng vẻ thư sinh trong bộ trường y nho sĩ đứng trên lan can dõi mắt nhìn xuống hàng kiệu hoa. Ánh mắt của y dừng lại nơi chiếc kiệu của Thất Long Kỳ Hiệp. Một
ánh mắt xa vời như nhìn vào một cõi vô định nào đó.
- Ầm...
Tiếng nổ nghe ù cả thính nhĩ, cùng với tiếng nổ đó thì chiếc kiệu rước
bài vị của Thất Long Kỳ Hiệp tan tác như xác pháo thăng thiên. Mọi người nhốn nháo hẳn lên. Đêm lễ hội rước bài vị thoáng chốc như bày ong vỡ
tổ, hỗn độn và tan tác.
Hán niên nho sinh chau mày, từ trên lan can tòa ký lầu phi thân xuống
như cánh én lượn. Khinh pháp của hán niên quả là cao siêu không sao
tưởng tượng được. Chỉ trong chớp mắt, y đã đến ngay chiếc kiệu bài vị
Thất Long Kỳ Hiệp. Chiếc kiệu trông thật thê thảm. Bảy ngọn đại kỳ biểu
tượng của Thất Long Kỳ Hiệp giờ biến thành những mảnh giẻ nham nhở.
Cùng với sự xuất hiện của hán niên thì một bóng người từ chiếc kiệu cũng băng mình lướt đi nhanh không thể tưởng. Thấy khinh công người đó có
phần khả nghi là hung thủ đã huỷ chiếc kiệu bài vị của Thất Long Kỳ
Hiệp, hán niên liền trổ khinh thuật bám theo.
Mặc dù khinh công của hán niên cao thâm như vậy, nhưng đến cổng thành Dương Châu thì bóng người phía trước đã mất dạng.
Hán niên đứng tần ngần nhìn quanh. Khinh công của người này khiến hán
niên thư sinh thoáng một chút ngỡ ngàng hiện lên dung diện anh tuấn khôi ngô.
Hán niên khẽ nói :
- Người đã chết rồi mà kẻ thù vẫn không cho yên.
Khi hán niên vừa toan dợm bước thì xa xa trong một ngôi cổ miếu có ánh
lửa nhoáng lên. Sau ánh lửa đó thì một ngọn lửa bùng cháy lập lòe. Thần
nhãn của hán niên như sáng ngời hướng về ngọn lửa đang bập bùng đó. Ánh
mắt của hán niên đứng phía sau ngọn lửa bập bùng.
Hán niên chấp tay sau lưng thả bước về phía ngọn lửa trong cổ miếu.
Còn cách ngọn lửa ba trượng, hán niên nhận ra một người vận hắc y, trùm đầu ngồi nhìn ngọn lửa.
Người đó chẳng cần nhìn lên, mắt vẫn chăm chăm vào ngọn lửa lập loè. Ánh sáng từ ngọn lửa hắt lên chiếu rọi thần nhãn của người kia trong chiếc
mũ, một đôi mắt sáng ngời như hai vì sao đêm.
Ngay bên cạnh người đó là ngọn tiểu kỳ màu đen, phập phều bay trong gió.
Hán niên bước đến ngồi đối diện với người vận trường y màu đen, ánh mắt nhìn ngọn tiểu hắc kỳ.
Người kia rút ngọn tiểu hắc kỳ, phóng qua ghim bên cạnh hán niên :
- Đã đến lúc Quân Đạt thay ta hội kỳ.
- Quân Đạt đã chờ đợi cái ngày này lâu lắm rồi. Dù có phải tan xương nát thịt, Quân Đạt cũng phải thực hiện sứ mạng đó.
- Sứ mạng hội kỳ không phải ai cũng có thể thực hiện được nhưng ta tin
tưởng vào Quân Đạt. Khi nào hợp nhất bảy ngọn đại kỳ của Thất Long Kỳ
Hiệp thì con mới biết được lai lịch của mình.
- Sư phụ... Thật ra Quân Đạt có quan hệ thế nào với Thất Long Kỳ Hiệp?
- Chưa hội kỳ thì con chưa cần biết. Nếu ngươi tha thiết muốn biết rõ
thân phận của mình và muốn biết về Thất Long Kỳ Hiệp tuyệt tích như thế
nào thì phải hội kỳ cho bằng được. Dù sứ mạng đó có phải trả giá bằng
chính sinh mạng của ngươi.
- Quân Đạt sẽ hội kỳ!
Quân Đạt rút ngọn tiểu hắc kỳ cho vào ống tay áo. Chàng lưỡng lự một lúc rồi hỏi :
- Sư phụ... Ai vừa mới hủy chiếc kiệu bài vị của Thất Long Kỳ Hiệp?
- Chắc chắn con đã nhận ra võ công của người đó.
- Người đó có khinh công rất cao siêu. Với khinh công như người đó Quân
Đạt đoán nội lực của y trong giang hồ không có mấy người đạt tới cảnh
giới đó.
- Nhưng võ công của chủ nhân người kia còn cao thâm gấp bội phần.
- Chủ nhân người đó là ai, và y là ai?
Hắc y nhân đứng lên :
- Khi nào hội đủ thất kỳ đoạt hồn, sư phụ sẽ nói cho con biết.
Nói xong hắc y nhân quay lưng, và chỉ ba lân lắc mình đã mất dạng.
Quân Đạt ngồi bần thần nhìn ngọn lửa bập bùng. Sống với sư phụ từ nhỏ
đến lớn nhưng hành tung của sư phụ thật là bí ẩn. Nhiều lúc chàng muốn
hỏi về thân thế của mình nhưng sư phụ không bao giờ nói. Chàng chỉ có
thể võ đoán mình có quan hệ với Thất Long Kỳ Hiệp và sự tuyệt tích của
Thất Long Kỳ Hiệp có liên quan đến bảy ngọn tiểu kỳ nên sư phụ mới trao
cho chàng sứ mạng hội kỳ sau khi trưởng thành.
Quân Đạt ngồi suy nghĩ một lúc rồi mới đứng lên, rời ngôi cổ miếu trở
lại tòa kỷ lầu. Theo như chàng biết về đêm hội rước bài vị hôm nay thì
những người giũ những ngọn kỳ kia sẽ xuất hiện ở Dương Châu thành. Mà
chàng đang chờ những người đó.
Quân Đạt vừa đi vừa miên man suy nghĩ và khi chàng dừng bước đã đứng
trước thềm tam cấp tòa kỷ lầu. Tất cả đã trở lại sự tĩnh lặng, trong kỷ
lầu hơn ba mươi vị khách thập phương đang ngồi tán gẫu về chuyện kiệu
hoa của Thất Long Kỳ Hiệp bị ai đó phá huỷ.
Quân Đạt nhìn lên tấm bảng hiệu “Thiên Lộc Các” rồi mới chắp tay sau lưng thả bước vào nhà chính sảnh.
Sự xuất hiện cùng phong thái đĩnh đạc của Quân Đạt khiến những người
thực khách phải chú nhãn quan sát. Mặc cho những người kia nhìn mình,
Quân Đạt vẫn phớt lờ tiến vào chiếc bàn trống kê trong góc nhà chính
sảnh. Chàng chọn chỗ ngồi ở trong tòa chính sảnh cốt muốn nghe những lời bàn.
Gã tiểu nhị tất bật bước ra. Gã tiến đến bàn Quân Đạt, vừa lắc đầu vừa nói :
- Ái da... Thật không thể nào tưởng tượng được và cũng không thể nào hiểu được sao lại có chuyện này.
Y lắc đầu cúi xuống nói :
- Công tử dùng thứ rượu gì?
- Quán chủ cho tại hạ một vò rượu hai cân.
- Vâng vâng... tiểu nhân mang ra ngay.
Gã quán chủ bỏ vào trong. Những vị khách vẫn nhìn vào Quân Đạt với ánh
mắt tò mò. Trong số những vị thực khách có mặt tại Thiên Lộc các thì
ngồi bên cạnh bàn của Quân Đạt là một lão già có thân hình gày nhom,
tưởng chừng như chỉ có da bọc xương, với đôi mắt ngầu đục thỉnh thoảng
lại liếc chừng Quân Đạt.
Khi gã tiểu nhị bưng vò rượu ra đặt xuống bàn Quân Đạt thì hai cánh tay của lão già táy máy.
Gã tiểu nhị vừa thấy đôi song thủ của lão già gõ nhịp trên bàn vội nép
qua sau lưng Quân Đạt, ghé miệng xuống nói nhỏ vào tai chàng :
- Công tử coi chừng lão già ngồi bên cạnh.
Quân Đạt nhìn lên :
- Đa tạ quán chủ đã chỉ giáo, tại hạ sẽ để tâm.
Gã tiểu nhị mỉm cười, nhưng vừa bước đi thì lão già lắc mình. Chỉ trong
chớp mắt trảo thủ của lão đã khống chế hổ khẩu gã tiểu nhị rồi.
Quân Đạt cau mày.
Lão già chẳng chú ý đến chàng, kéo gã tiểu nhị về bàn mình. Lão ấn gã tiểu nhị ngồi xuống chiếc ghế, gằn giọng nói :
- Ê... ngươi ngồi xuống đây một chút!
Tiểu nhị biến sắc :
- Tiểu nhân còn bận việc, không tiện tiếp lão thân thâu.
Quân Đạt để mắt mới nhận ra một bàn tay của lão già có sáu ngón. Chiếc
ngón thừa thãi kia trông rất kỳ cục, nhưng nó lại sinh động hơn những
ngón tay khác.
Lão già trợn mắt :
- Ngươi bận việc lắm hả? Bận việc sao còn nói xấu lão phu? Bộ... bộ ngươi tưởng ta điếc hổng có nghe sao? Hừ!
Gã tiểu nhị khoát tay :
- Tiểu nhân đâu có nói gi.
- Ngươi chắc không nói chứ?
Độ mươi gã thực khach đứng lên rời gian chính sảnh. Những người đó không muốn phiền luỵ đến mình vội vã bỏ đi trước.
Lão già dựng tiểu nhị đứng sững lên, lắc đầu hỏi :
- Ngươi thật là bất cẩn... bất cẩn lắm đó. Thôi đi đi!
Gã tiểu nhị rối rít ôm quyền xá lão :
- Lão thần thâu thật là đại nghĩa, nếu thần thâu có nhã hứng thì tiểu
nhân thiết đãi người một vò rượu năm cân Bồ đào thổ phồn tửu.
- Ồ, tốt lắm. Mang ra đây nhanh lên!
Gã tiểu nhị đi rồi, lão mới quay lại Quân Đạt :
- Đêm nay tráng sĩ thích uống rượu với lão hay thích ngồi một mình?
- Tại hạ thích ngồi một mình.
- Lão thì buồn quá, thích ngồi uống rượu với tráng sĩ nhưng nếu tráng sĩ không thích thì lão cũng chẳng làm phiền đến tráng sĩ.
Gã tiểu nhị bưng vò rượu năm cân ra, lão ôm lấy vò rượu vào long, thở dài nói :
- Lão thích uống rượu với tráng sĩ đây nhưng tráng sĩ lại không thích
uống rượu với lão. Lão đành phải tìm tên tiểu hòa thượng và tiểu tử Vũ
Văn Tiểu Vĩ vậy. Ngươi ở đây tiếp tráng sĩ nhé!
Gã tiểu nhị rối rít :
- Lão thần thâu cứ tự nhiên!
Lão nhăn mặt cười với tiểu nhị, ôn tồn nói :
- Ngươi không ngại tiễn lão ra cửa chứ?
- Tất nhiên phải tiễn lão thần thâu.
Lão cùng với tiểu nhị song hành ra cửa. Hai người ra đến bên ngoài hành
hiên, lão quay mặt lại nhìn Quân Đạt, thấy chàng vừa nhấp xong một chén
rượu, đặt chén xuống bàn lơ đễnh nhìn qua ô cửa sổ.
Lão quay lại gã tiểu nhị, nghiêm giọng nói :
- Từ hôm nay trở đi... ngươi không được bép xép về lão đấy nhé. Nếu
không lão sẽ đoạt hết những chiếc tráp kim ngân của ngươi đấy.
Lão nói xong bình thản bước xuống bậc tam cấp rồi bất thần trỏ khinh
thuật lướt đi nhanh không thể tưởng. Nhìn bộ dạng thấp bé của lão, không một ai có thể nghĩ khinh công của lão cao thâm như vây, nhưng những cao thủ thượng thừa ở Dương Châu thì chẳng ai không biết mặt lão, và khi
đối diện cũng phải nể mặt bởi lão chính là Lục Chỉ Thần Thâu. Một trong
những kỳ nhân của võ lâm.
Lục Chỉ Thần Thâu đi rồi, gã tiểu nhị hấp tấp quay trở vào đến ngay bàn Quân Đạt.
Gã nhìn chàng lí nhí hỏi :
- Công tử biết lão già khi nãy là ai không?
Quân Đạt lắc đầu :
- Tại hạ không biết vì mới bước ra giang hồ. Nếu quán chủ biết xin chỉ giáo cho tại hạ.
- Ai da, công tử mới ra giang hồ nên không nhận biết lão già sáu ngón khi nãy chẳng phải khác lạ mà chính là Lục Chỉ Thần Thâu.
Đôi chân mày lưỡi liềm của Quân Đạt cau hẳn lại. Chàng lặp lại câu nói của tiểu nhị :
- Lão chính là Lục Chỉ Thần Thâu à?
- Chính lão đó.
Nghe tiểu nhị khẳng định, đầu óc chàng ù ù những âm thanh kỳ lạ, bởi cái ngoại danh mà chính sư phụ chàng đã từng căn dặn với chàng, trên giang
hồ có một nhân vật sáu ngón ngoại hiệu là Lục Chỉ Thần Thâu mà khi hội
diện không được mất cảnh giác.
Quân Đạt còn đang suy nghĩ thì gã tiểu nhị hỏi :
- Công tử kiểm tra lại xem có mất túi kim ngân không?
Quân Đạt trầm mặt. Chàng thò tay vào ống tay áo, ngọn tiểu hắc kỳ không
còn trong ông tay áo của chàng nữa. Vẻ mặt chàng căng thẳng đến cực độ,
bật đứng dậy :
- Quán chủ biết Lục Chỉ Thần Thâu ở đâu không?
- Công tử bị mất túi kim lượng phải không?
Quân Đạt không tiên nói, nghiêm mặt hỏi ngược lại tiểu nhị :
- Tại hạ cần gặp lão, quán chủ biết lão trú ở đâu không?
Gã tiểu nhị lắc đầu :
- Làm sao tiểu nhân biết được.
Quân Đạt lấy một nén bạc đặt lên bàn rồi bước thẳng ra ngoài Thiên Lộc
các. Ra đến bên ngoài chàng đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng
dáng của Lục Chỉ Thần Thâu đâu ngoài bóng tối của ngày tết Đoan Ngọ.
Quân Đạt tự trách mình sao quá hời hợt để Lục Chỉ Thần Thâu lấy tiểu hắc kỳ dễ dàng. Chàng sực nhớ đến hai nhân vật mà Lục Chỉ Thần Thâu nhắc là tiểu hòa thượng và Vũ Văn Tiểu Vĩ.
Mặc dù chưa biết hai người này ớ đâu, nhưng rõ ràng lão thần thâu nhắc
đến hai người đó thì nhất định họ ở đâu đó trong Dương Châu thành.
Chàng quyết định truy tìm tông tích hai người đó để hội diện với Lục Chỉ Thần Thâu đòi lại tiểu hắc kỳ.