Thất Kỳ Đoạt Mạng

Chương 49: Chương 49: Huyết Án U Linh Môn




Sự xuất hiện đột ngột của Khắc Thủy Phượng, không gian trong Sám Hối đường đang căng thẳng, thoáng xáo trộn hẳn lên. Đại Bi thiền sư rời chỗ ngồi bước ra đứng giáp mặt với Khắc Thủy Phượng. Đại sư vừa lần chuỗi hạt vừa lần chuỗi hạt vừa từ tốn nói :

- A di đà Phật. Nữ thí chủ là ai mà có thể làm chứng cho sự trong sạch của tiểu tăng Lỗ Trình?

- Đại sư muốn hỏi tôi là ai à? Tôi là kẻ còn lại duy nhất của U Linh môn.

Đôi chân mày bạc trắng của Đại Bi thiền sư cau hẳn lại :

- Nữ thí chủ là người còn lại duy nhất của U Linh môn?

- Không sai. Kẻ còn lại sau cùng này muốn buộc bảy đại môn phái phải trả món nợ thanh toán U Linh ngày trước.

Đại Bi thiền sư lim dim lần chuỗi hạt :

- A di đà Phật. Oan trái... Oan trái...

Khắc Thủy Phượng mỉm cười, rồi nói :

- Thế nào là oan trái? Chẳng lẽ các người tự cho mình cái quyền thanh toán môn phái khác mà không cho người tra thanh toán lại các vị à? Thế thì bất công quá. Có vay thì phải có trả kia mà.

Khắc Thủy Phượng quay sang Thất Độc thư sinh :

- Chắc đại sư biết người này chứ?

Đại Bi thiền sư nhìn Thất Độc thư sinh trong khi gã tự trút chiếc mũ trùm đầu. Đại sư vừa thấy chân diện mục của Thất Độc thư sinh, buột miệng thốt :

- Thất Độc thư sinh!

Khắc Thủy Phượng nhìn đại sư cười mỉm :

- Đại sư vẫn nhớ đến vị pháp sư của Thủy Phượng thì chắc không quên vụ huyết án U Linh môn ngày trước?

- A di đà Phật. Quả thật bần tăng không ngờ những chuyện của quá khứ hôm nay có người nhắc đến.

- Làm sao ta không nhắc đến được, vụ huyết án đó trong kiếp này ta làm sao quên được.

Đại Bi thiền sư thở dài :

- Khi huyết án U Linh môn xảy ra thì nữ thí chủ chắc không biết được tường tận.

Khắc Thủy Phượng lắc đầu :

- Ta không cần biết. Ta chỉ biết hắc bạch hai phái trên giang hồ đã liên kết mở ra huyết án tuyệt diệt U Linh môn.

Nàng hừ nhạt rồi nói tiếp :

- Các ngươi miệng nói vì đại nghĩa võ lâm nhưng tâm thì muốn đoạt bảy ngọn thất kỳ, họa đồ đưa đến U Linh cung.

- A di đà Phật... nữ thí chủ đã sai rồi.

Khắc Thủy Phượng cau mày :

- Ta hiểu sai ư? Làm sao có chuyện đó được. Chính Thủy Phượng đã chứng kiến U Linh môn tan tác như bầy chim mất tổ. Cái cảnh máu chảy đầu rơi của U Linh môn thì sao ta có thể hiểu sai được.

Đại Bi thiền sư chấp tay niệm Phật hiệu :

- A di đà Phật.

Lão đại sư nhìn thẳng vào mặt Khắc Thủy Phượng :

- Cho đến bây giờ nữ thí chủ cũng chỉ mới ngoài ba tuần trăng thì sao có thể hiểu hết mọi sự tình.

Thất Độc thư sinh nhìn Đại Bi thiền sư :

- Lão hòa thượng muốn nói đến chuyện Tử Hà Sa?

Đại Bi nhìn qua Thất Độc thư sinh :

- Không sai. Thất Độc thư sinh chắc am tường về vụ Tử Hà Sa?

- Rất am tường.

Khắc Thủy Phượng sa sầm mặt nhìn Thất Độc thư sinh :

- Vụ Tử Hà Sa là vụ gì?

Thất Độc thư sinh chắp tay sau lưng cất tiếng thật ôn tồn :

- Vương nương muốn biết à? Đáng lẽ vụ này bổn pháp sư không nói, nhưng lão hòa thượng đã nhắc đến thì ta sẽ nói cho mọi người cùng nghe cùng biết.

Khắc Thủy Phượng khẩn trương :

- Pháp sư hãy nói đi!

Thất Độc thư sinh nhìn Đại Bi thiền sư :

- U Linh môn có một tuyệt thức thần công vô cùng lợi hại, một khi người nào luyện thành thần công đó thì sẽ đạt đến cảnh giới kim cương bất hoại, có thể chiếm ngự chức vị Minh chủ Võ lâm.

Thất Độc thư sinh nheo mắt nhìn Đại Bi thiền sư :

- Nhưng muốn luyện thành U Linh Tàn Kiếm phải có cái tâm u linh A tỳ, mà muốn đạt đến cái tâm đó đòi hỏi phải có Tử Hà Sa.

Khắc Thủy Phượng mỉm cười :

- Kiếm Tử Hà Sa đâu khó khăn gì.

Thất Độc thư sinh lắc đầu :

- Tử Hà Sa để luyện U Linh Tàn Kiếm không phải là Tử Hà Sa bình thường, mà phải là Tử Hà Sa trong bụng thai phụ.

Khắc Thủy Phượng biến sắc, há hốc miệng :

- Vậy sao?

Nàng không giữ được bình thản nữa :

- Phải cần đến Tử Hà Sa trong bụng thai phụ. Nghĩa là... nghĩa là muốn có Tử Hà Sa để luyện U Linh Tàn Kiếm phải giết thai phụ để lấy thai nhi.

Thất Độc thư sinh bình thản gật đầu :

- Đúng như vậy. Nếu không có đủ hai mươi chiếc Tử Hà Sa để luyện thì đừng bao giờ vọng tưởng đến cảnh giới kim cương bất hoại có thể chiếm ngự chiếc ngai Minh chủ Võ lâm.

Khắc Thủy Phượng lắc đầu :

- Không thể nào như vậy được. Quá tàn nhẫn, dù có luyện thành quỷ thần cũng không chứng giám.

Khắc Thủy Phượng quay lại Đại Bi thiền sư :

- Lão đại sư... chính vì U Linh Tàn Kiếm của U Linh môn mà hắc bạch hai phái đã tiêu diệt người U Linh.

Đại Bi thiền sư chắp tay :

- A di đà Phật. Những chuyện luyện U Linh Tàn Kiếm, Thất Độc thí chủ đã nói rõ. Nếu như lúc bấy giờ không xảy ra những vụ giết thai phụ man rợ thì đâu có huyết án U Linh, nhưng chính vì những vụ giết người man rợ đó mà hắc bạch hai phái mới liên kết thanh toán U Linh môn.

Khắc Thủy Phượng biến sắc. Nàng quay ngoắt lại Thất Độc thư sinh :

- Đại pháp sư, sự thật có phải như vậy không?

Thất Độc thư sinh gật đầu :

- Lão đại sư nói rất đúng, nhưng rất tiếc chỉ đúng một phần.

Đại Bi thiền sư cau mày :

- Nghĩa là sao?

- Lúc bấy giờ ai cũng ngỡ Giáo chủ tu luyện U Linh Tàn Kiếm, nhưng thật ra đến ngay cả Giáo chủ U Linh cũng không dám tơ tưởng đến tuyệt công bá đạo đó.

Đại Bi thiền sư nghe Thất Độc thư sinh nói vội chắp tay, buột miệng nói :

- Thiện tai... Thiện tai.

Đại Bi thiền sư nghiêm giọng nói :

- Giáo chủ U Linh biết cách luyện U Linh Tàn Kiếm mà không luyện, cớ sao trên giang hồ xảy ra những vụ giết thai phụ khiến cho quần hào phẫn nộ tột cùng.

- Bổn pháp sư tạm thời chưa thể nói được.

Tất cả những lời đối đáp của Khắc Thủy Phượng và Thất Độc thư sinh nói với Đại Bi thiền sư đều lọt vào tai Thường Luân. Thường Luân không rời mắt khỏi Thất Độc thư sinh. Gã nghĩ thầm :

- Nếu Giáo chủ U Linh môn không luyện U Linh Tàn Kiếm thì đích thị kẻ luyện tà công bá đạo đó chính là ngươi.

Khắc Thủy Phượng thở dài một tiếng nhìn lại Thất Độc thư sinh :

- Pháp sư biết người luyện U Linh Tàn Kiếm?

- Bổn pháp sư có thể biết cũng có thể không biết.

Khắc Thủy Phượng quay lại Đại Bi thiền sư :

- Giang hồ võ đoán cho là Giáo chủ U Linh luyện tà công bá đạo mới gây ra những vụ huyết án giết thai phụ trên giang hồ.

- A di đà Phật. Ai cũng nghĩ như vậy cả. Chính vì lẽ đó mà Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân và bốn bang hội đã hợp nhất thanh trừ U Linh giáo.

Đại Bi thiền sư tay lần chuỗi hạt :

- A di đà Phật. Khi sự việc xảy ra rồi bần tăng mới biết U Linh giáo chủ không có tà công bá đạo. Nhưng chuyện đã dĩ lỡ đã giết thì giết tận gốc.

Khắc Thủy Phượng nghiến răng ken két :

- Các ngươi thật là quá đáng. Không điều tra tường tận đã đại khai sát giới làm cỏ tận gốc U Linh môn. Thế thì bây giờ các ngươi tính xử trí sao đây?

Đại Bi thiền sư thở dài. Thất Độc thư sinh cười mỉm :

- Đã vay thì phải trả, lão hòa thượng có đồng ý với bổn pháp sư không?

Đại Bi thiền sư lần chuỗi hạt đưa mắt nhìn Khắc Thủy Phượng :

- Nữ thí chủ tính đòi nợ như thế nào?

- Nợ máu thì phải trả bằng máu.

- A di đà Phật... oan trái... oan trái.

Thất Độc thư sinh nhún vai :

- Chẳng oan trái gì đâu.

Đại Bi thiền sư thở dài nhìn Khắc Thủy Phượng nói :

- Trước đây, Thiếu Lâm đã cùng các đại phái khác mở đại sát tuyệt diệt U Linh. Tất cả những việc đó đều do các vị Chưởng môn chủ trương hành sự. Bây giờ nữ thí chủ muốn đòi lại món nợ máu đó, bần tăng thay cho các vị trưởng tăng Thiếu Lâm mà trả lại cho nữ thí chủ.

Khắc Thủy Phượng nghiêm mặt nhìn Đại Bi thiền sư :

- Vậy cũng được. Khắc Thủy Phượng không phải hạng người thích giết người như các vị tự nhận là chính nghĩa.

Nàng vừa nói vừa dấn đến một bước. Ngọc thủ dựng ngang ngực toan thi triển trảo chụp xuống đầu Đại Bi thiền sư. Đại sư Tuệ Tĩnh đâu thể để cho Phương trượng Thiếu Lâm chết dễ dàng như vậy được, nên khi Khắc Thủy Phượng dựng trảo thì đại sư lướt đến toan khống chế hổ khẩu của nàng. Tuệ Tĩnh đã nhanh nhưng Thất Độc thư sinh còn nhanh hơn. Thất Độc thư sinh vừa thấy Tuệ Tĩnh nhích động thân pháp liền tràng bộ chặn ngang Đại Bi thiền sư lẫn Khắc Thủy Phượng. Trong tình thế cấp bách, Tuệ Tĩnh đại sư liền biến trảo thành chưởng, vận dụng đúng mười hai thành chân nguyên thuần dương quất đạo kình di sơn phá đỉnh thẳng vào Thất Độc thư sinh. Đạo kình mãnh liệt đó có thể san bằng cả một ngọn đồi, thế mà Thất Độc thư sinh vẫn như chẳng hề biết, bình nhiên hứng trọn đạo chưởng giáng long của đại sư Tuệ Tĩnh.

- Ầm...

Không ai có thể tin được vào mắt mình khi thấy Thất Độc thư sinh dù hứng trọn đạo chưởng giáng long của đại sư Tuệ Tĩnh, thế mà vẫn dửng dưng ngư pho tượng kim cương chẳng có chút hề hấn gì. Ngược lại đại sư Tuệ Tĩnh thì thối lui ba bộ, song thủ buông thõng, mặt mày biến sắc. Thất Độc thư sinh nhìn đại sư Tuệ Tĩnh :

- Lão hòa thượng muốn về Tây Thiên hay sao mà dám cản trở Vương nương?

Đại Bi thiền sư niệm Phật hiệu :

- A di đà Phật.

Đại sư nhìn lại các vị cao tăng Thiếu Lâm :

- Các sư đệ đừng xen vào chuyện này. Trong Phật ngôn có câu: “Sắc thực tại không, không thực tại không”. Trên cõi nhân gian này chẳng có gì là của ta cả. Cái thể xác của ta cũng là không mà thôi.

Đại Bi thiền sư quay lại Khắc Thủy Phượng :

- Nữ thí chủ cứ hành sự với bần tăng.

Đại sư vừa dứt lời thì Lỗ Trình bất thần dụng Di Hình cước pháp lòn qua Thất Độc thư sinh, chỉ trong chớp mắt ngoài sự tưởng tượng của mọi người, chỉ pháp của Lỗ Trình đã đặt vào yết hầu của Khắc Thủy Phượng.

Đại Bi thiền sư cau mày :

- Tiểu tăng Lỗ Trình, ngươi định làm gì nữ thí chủ?

Lỗ Trình nghiêm mặt :

- Phương trượng... Lỗ Trình không thể để Phương trượng viên tịch trong lúc này.

Mọi người có mặt tại Sám Hối đường thoáng sững sờ trước hành động của Lỗ Trình. Khắc Thủy Phượng thì cau mày, hừ nhạt một tiếng rồi nói :

- Tiểu hòa thượng... nếu không có bổn nương thì những vị cao tăng của Thiếu Lâm đã ăn thịt ngươi rồi.

Lỗ Trình lắc đầu :

- Vương nương chỉ nằm mơ thôi. Ở Phật môn không bao giờ lấy chuyện giết người làm cứu cánh, nếu Lỗ Trình bị các vị sư thúc trị tội, tất Lỗ Trình đã có tội.

- Thế tiểu tăng tính làm gì ta bây giờ?

- Tiểu tăng rất tin vào lời nói của Vương nương.

Khắc Thủy Phượng nhướn mày :

- Tiểu hòa thượng muốn ta nói gì?

- Vương nương chỉ cần nói với mọi người sẽ lấy mạng Lỗ Trình thay cho Phương trượng đại sư.

- Mạng ngươi mà có thể thế cho Đại Bi thiền sư sao? Nếu tiểu hòa thượng trụ trì chùa Thiếu Lâm thì được đó, nhưng rất tiếc tiểu hòa thượng lại là tội đồ của Thiếu Lâm. Tiểu hòa thượng suy nghĩ lại đi, nếu như những lão hòa thượng đây chết hết thì có phải ngươi được sống và biết đâu còn làm chủ cả tòa Thiếu Lâm cổ tự danh tiếng trên giang hồ nữa.

Lỗ Trình lắc đầu :

- Đa tạ Vương nương đã chỉ giáo, nhưng Lỗ Trình quả là không có ý đó. Còn xét về mạng, Vương nương nói dúng, Lỗ Trình làm gì so sánh với Phương trượng đại sư, nhưng có thể sánh ngang với Vương nương. Vương nương biết vì sao không?

- Vì sao?

- Bởi tiểu tăng chỉ cần nhả chỉ khí thì mạng của Vương nương mất ngay lập tức.

- Ngươi nói có lý.

Khắc Thủy Phượng mỉm cười nhìn Lỗ Trình nói :

- Thôi được, ta đồng ý với tiểu hòa thượng vậy. Nhưng cái ngày ta hành xác ngươi phải có mặt các vì cao tăng Thiếu Lâm.

- A di đà Phật. Đa tạ Vương nương đã vì tiểu tăng.

Lỗ Trình hạ tay xuống :

- Vương nương cứ băm vằm tiểu tăng.

Khắc Thủy Phượng nheo mày :

- Ngay bây giờ à?

- Lúc nào cũng được.

Khắc Thủy Phượng bật cười khanh khách. Nàng cắt ngang tràng cười trong như tiếng ngọc lưu ly khua vào nhau :

- Ta không hành xử tiểu hòa thượng lúc này đâu.

Nàng chắp tay sau lưng đến trước mặt Đại Bi thiền sư :

- Các vị hòa thượng đã thấy tất cả rồi. Đúng con trăng sau bổn nương sẽ trừng phạt tiểu hòa thượng Lỗ Trình trước mặt các người. Dù y chẳng có chức vị cao trọng gì trong Phật môn nhưng lại là đóa kỳ hoa của Phật môn đó. Y thay Phương trượng đại sư cũng xứng đáng lắm.

Lục Chỉ Thần Thâu toan lướt tới, nhưng Lỗ Trình đã trừng mắt. Lục Chỉ Thần Thâu bối rối. Lỗ Trình quay lại các vị cao tăng Thiếu Lâm, rồi sụp quỳ lạy :

- Con xuất thân từ Phật môn, vì không giữ giới quy của Phật gia, xin các vị sư thúc cho con được một lần chuộc tội.

Lời nói chân thành của tiểu tăng Lỗ Trình khiến những vị cao tăng Thiếu Lâm chỉ biết bặm môi cúi đầu. Tiểu hòa thượng Lỗ Trình lạy xong đứng lên :

- Tiểu tăng sẽ theo Vương nương.

Khắc Thủy Phượng nhìn Đại Bi thiền sư :

- Ta rất tiếc cho Thiếu Lâm đã đánh mất một đóa kỳ hoa trăm năm chỉ nở một lần.

Đại Bi thiền sư lần chuỗi hạt :

- A di đà Phật.

Khắc Thủy Phượng truyền tâm nhập mật nói :

- Nếu đến ngày đó đại sư muốn đến hay không cũng được.

- A di đà Phật.

Khắc Thủy Phượng mỉm cười. Nàng biết rằng trong lòng các vị cao tăng Thiếu Lâm đang có những cơn bão lòng mà không thể nói ra được. Khắc Thủy Phượng nhìn lại Thất Độc thư sinh :

- Pháp sư, chúng ta trở về chứ?

Thất Độc thư sinh gật đầu. Y quay sang hướng mắt về phía Tri Ngộ Năng, cất tiếng ồm ồm thật khe khắt :

- Tri hòa thượng ở lại Thiếu Lâm hay về cũng với Vương nương và ta?

Tri Ngộ Năng bước ra khỏi hàng các vị cao tăng Thiếu Lâm :

- Bần tăng ở lại Thiếu Lâm cũng chẳng làm gì được nữa.

Tuệ Tĩnh đại sư cau mày :

- Ngươi... ngươi...

Tri Ngộ Năng nhìn Tuệ Tĩnh đại sư mỉm cười :

- Tri Ngộ Năng không có duyên với Phật môn.

- Ngươi... ngươi...

Tuệ Tĩnh giận quá không nói được nên lời. Trong khi Tri Ngộ Năng bình thản cởi bỏ tăng bào quẳng xuống sàn gạch.

- Cái gì của Phật gia, Tri mỗ gởi lại cho Phật gia. Nếu sau này các vị có muốn Tri mỗ đảm đương chức trách Phương trượng Thiếu Lâm thì cứ đến gặp Vương nương. Vương nương sẽ cho Tri mỗ đến thọ nhận ngôi cổ tự này.

Những lời lẽ của Tri Ngộ Năng chẳng khác nào những gáo dầu sôi hất thẳng vào mặt các vị cao tăng Thiếu Lâm khiến cho họ thẹn đến chín mặt. Đại sư Tuệ Tĩnh không dằn được cơn giận sôi tâm toan động thủ quất một chưởng giết chết Tri Ngộ Năng nhưng Đại Bi thiền sư đã lên tiếng :

- Tri thí chủ không có duyên với Phật, xin cứ đi.

Khắc Thủy Phượng cười khảy nhìn Đại Bi thiền sư :

- Muốn đến với Phật môn phải là người có tâm nhưng rất tiếc các vị cao tăng có mắt cũng như mù, chẳng nhận ra cái tâm trong kẻ hành giả.

Khắc Thủy Phượng nói xong chấp tay sau lưng thả bước ra cửa Sám Hối đường. Tất nhiên theo sau nàng là tiểu hòa thượng Lỗ Trình. Lão thần thâu lưỡng lự một lúc rồi băng mình theo đoàn người của Khắc Thủy Phượng. Lão vừa trổ khinh thuật vừa nói :

- Cho lão theo với. Lỗ Trình đi đâu lão theo đó. Y xuống Âm phủ hay tới Tây thiên, Lục Chỉ Thần Thâu cũng theo.

Sám Hối đường trở lại vẻ tĩnh lặng nhưng trong sự im lặng này có phần nặng nề tịch mịch. Tất cả các vị cao tăng Thiếu Lâm đang tự vấn mình.

- Boong... boong... boong...

Tiếng chuông ngân càng khiến cho các vị cao tăng Thiếu Lâm thêm trầm mặc. Bất giác mọi người cùng nhìn về bộ tăng bào của Tri Ngộ Năng. Tuệ Tĩnh đại sư lắc đầu, thở dài ngao ngán. Đại Bi thiền sư bước lại bên Tuệ Tĩnh đại sư :

- Sư đệ.

- Phương trượng có điều chi chỉ dạy?

Đại Bi thiền sư nhìn Tuệ Tĩnh đại sư :

- Sư huynh muốn đệ đảm đương chức trách Phương trượng Thiếu Lâm tự.

- Sư huynh.

Đại Bi thiền sư lần chuỗi hạt :

- Đừng ngăn sư huynh nói. Việc thứ hai sư huynh giao cho đệ là bồi dưỡng đạo hạnh cho Lỗ Trình tiểu tăng. Khắc Thủy Phượng thí chủ nói đúng, sư đệ đừng để Phật môn mất đóa kỳ hoa trăm năm nở một lần đó.

Đại Bi thiền sư nói xong, khi Tuệ Tĩnh đại sư toan mở miệng hỏi thì thiền sư đã khoát tay không cho nói. Người quay lưng, tay lần chuỗi hạt vừa đi ra cửa vừa nói :

- Thể xác ta là không, cõi nhân gian này cũng là không...

Đại Bi thiền sư ra khỏi Sám Hối đường, tiến thẳng ra ngoài cửa tam quan cùng lúc những tiếng chuông chiều ngân lên trên ngôi chánh điện tòa cổ tự.

- Boong... boong... boong...

Tiếng chuông vang lên rồi từ từ chìm vào cõi thiền tu tĩnh lặng và bóng của Đại Bi thiền sư cũng mất hút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.