Sự biến diễn ra hoàn toàn bất ngờ, Quân Đạt nhìn lên chỉ thấy một cánh
chim hồng hạc đập cánh trên đầu mình. Trên mình chim hồng hạc là một
thiếu nữ vận bạch y, nhưng những trận cuồng phong từ đôi cánh chim phát
ra khiến chàng không thể nhận ra chân diện mục của thiếu nữ đó.
Những trận cuồng phong do chim hạc quạt cánh tạo ra chẳng khác gì cơn
lốc cuồng phong thổi tan tác bầy dơi tinh của Ma Thần Cát Giã. Bầy dơi
tinh chẳng khác nào những xác lá tan tác trong cơn lốc dữ dội, cát đá
bụi đất mịt mù chẳng còn thấy gì nữa. Quân Đạt lúc này ngỡ mình lọt vào
một trận cuồng phong phẫn nộ của trời đất. Thân ảnh chàng cũng chao đảo, đứng không vững bởi những trận cuồng phong do đôi cánh chim tạo ra.
Ma Thần Cát Giã rít lên the thé, bởi không dằn được phẫn nộ tột cùng :
- Quái điểu phải chết.
Lão vừa rít vừa vận công lực đến mười thành phát ra một đạo Chỉ Điện Di Sơn nhắm đầu chim tập kích.
Ngọn Chỉ Điện Di Sơn của Ma Thần Cát Giã chẳng khác nào một mũi tên vàng lao đi với một sức mạnh mãnh liệt có thể xuyên qua sắt thép.
Thiếu nữ ngồi trên lưng chim hạc quắc mắt đồng thời dựng ngọc thủ tống
ra một đạo xoáy kình cuồn cuộn hứng thẳng tuyệt thức Chỉ Điện Di Sơn của Ma Thần Cát Giã. Nàng vừa phát chưởng vừa nói :
- Khai Vân Tích Địa.
Lời còn đọng trên môi thì chưởng chỉ đã chạm nhau.
- Ầm...
Ma Thần Cát Giã thối lui luôn ba bộ, với vẻ mặt ngơ ngác trong khi thiếu nữ vẫn ngồi vững trên lưng chim.
Cánh chim hồng hạc quạt cánh một lần nữa, trận cuồng phong đẩy Ma Thần
Cát Giã trượt tiếp về sau hai bộ nữa mới trụ lại được. Cánh chim hạ
xuống trước mặt Ma Thần Cát Giã.
Quân Đạt bất giác lo cho thiếu nữ, bởi nghĩ nàng không biết trước mặt là một lão ma đầu khét tiếng trong giang hồ.
Thiếu nữ cất lời thật ôn nhu :
- Bạch Hạc Tiên Tử thừa lệnh Tiên cung đến nhận tiểu huỳnh kỳ của lão Ma Thần.
Ma Thần Cát Giã vừa nghe thiếu nữ tự xưng khuôn mặt sa sầm.
Quân Đạt nghe nàng nói cũng giật thót bụng. Chàng nghĩ thầm :
- Thì ra vị cô nương này không có ý cứu mình, mà chỉ chủ định đến đây đoạt ngọn tiểu huỳnh kỳ của lão Ma Thần mà thôi.
Trong lúc chàng suy nghĩ thì nghe Ma Thần Cát Giã nói :
- Lục Thái Mẫu không đến lấy mà lại sai một tiểu nữ như ngươi thì sao đoạt được ngọn tiểu huỳnh kỳ của lão Ma Thần chứ.
Thiếu nữ bình thản nhìn lão Ma Thần :
- Bạch Hạc Nhi đã có lịnh của Tiên cung đến lấy tiểu huỳnh kỳ và chỉ cần biết lão Ma Thần có trao ra không mà thôi.
- Về nói với Lục Thái Mẫu đến gặp lão Ma Thần để lấy tiểu huỳnh kỳ.
Ma Thần Cát Giã vừa đối đáp với Bạch Hạc Nhi nhưng mắt vẫn nhìn trừng
trừng Quân Đạt. Lão nghĩ mình có thể khống chế nha đầu này trước rồi mới tính đến tiểu tử kia rồi lấy lại ngọn tiểu huỳnh kỳ rồi sau đó có thể
dùng tiểu nha đầu này làm áp lực với Tiên cung đặng đoạt lá tiểu kỳ của
Lục Thái Mẫu.
Ma Thần Cát Giã nghĩ như vậy, nhếch mép cười mỉm :
- Nha đầu có đủ tài, đủ lực thay thế Lục Thái Mẫu thì cứ thi thố ra để đoạt lá tiểu huỳnh kỳ của lão Ma Thần.
- Được, nếu lão Ma Thần muốn.
Bạch Hạc Tiên Tử bước đến một bộ, nghiêm mặt nói :
- Chỉ cần lão Ma Thần đỡ được ba chưởng của Bạch Hạc Nhi thì tiểu nữ sẽ trở về Tiên cung thọ tội với Lục Thái Mẫu.
Ma Thần Cát Giã nghe nàng nói hứng chí nói :
- Lão Ma Thần không chỉ đỡ ba chưởng của nha đầu mà còn có thể đỡ một
trăm chưởng của ngươi rồi sau đó lão Ma Thần mới đến Ngũ Đài sơn gặp Lục Thái Mẫu để đoạt ngọn tiểu huyết kỳ.
Bạch Hạc Tiên Tử không một chút khách sáo nói luôn :
- Thế thì thỉnh lão Ma Thần một chưởng.
Nàng vừa nói vừa dựng ngọc thủ tống thẳng về phía Ma Thần Cát Giã đạo
xoáy kình. Chưởng kình xem ra chẳng có gì lợi hại nhưng Ma Thần Cát Giã
không dám xem thường. Lão đã đối chưởng với thiếu nữ một lần rồi, tất
nhận ra Bạch Hạc Tiên Tử không phải hạng tầm thường.
Ma Thần Cát Giã cũng dụng Chỉ Điện Di Sơn đón thẳng chưởng pháp của Bạch Hạc Tiên Tử.
- Ầm...
Chỉ chưởng lại chạm nhau, cát bụi bay mù mịt chẳng nhìn thấy gì nữa.
Ma Thần Cát Giã lùi lại hai bộ, ngấm ngầm kinh ngạc trước nội lực mãnh
liệt của Bạch Hạc Tiên Tử. Lão chưa kịp vận chuyển khí lực vào Đan Điền
thì cảm nhận áp lực chưởng kình của đối phương lại ập tới, lần này xem
chừng còn mạnh hơn lần trước gấp hai lần.
Ma Thần Cát Giã hoảng kinh, lão gượng phát tác chỉ kình đón lấy luồng chưởng của Bạch Hạc Tiên Tử.
- Ầm...
Ma Thần Cát Giã nhất thời chưa vận dụng đủ khí lực, nên sau lần va chạm
thẳng với chưởng Khai Vân Tích Địa phải thối lui luôn mười bộ. Thân ảnh
Ma Thần Cát Giã cao như cây sậy cứ lắc lư liên tục, ngỡ như lão sắp đổ
sầm xuống đất.
Bấy giờ Bạch hạc mới lên tiếng :
- Lão Ma Thần hứng thêm một chưởng với tất cả sự vi diệu của Khai Vân Tích Địa chứ?
Bạch Hạc Tiên Tử vừa nói vừa vận công, song thủ của nàng phát quang đỏ
lòe, cùng lúc trên trời những áng mây cũng chuyển sắc màu giáng đỏ trông vô cùng kỳ lạ.
Bạch Hạc Tiên Tử chưa phát tác chưởng công thế mà bầu trời đã thay đổi
nhuộm màu chưởng khí của nàng thì thử hỏi nếu như nàng phát tác thành
chưởng kình thì sức mạnh kia sẽ như thế nào.
Ma Thần Cát Giã không khỏi rùng mình trong lúc lão còn chưa kịp vận hóa khí lực vào Đan Điền.
Bạch Hạc Tiên Tử từ từ đẩy ngọc thủ về phía trước.
Ma Thần Cát Giã quát lớn :
- Dừng tay.
Bạch Hạc Tiên Tử nhướng mày thu hồi ngọn chưởng về.
- Sao lão Ma Thần không hứng đỡ một chưởng thứ ba à?
Ma Thần Cát Giã cười khẩy :
- Lão Ma Thần sẵn sàng đỡ một chưởng thứ ba của quỷ nữ nhưng chợt nghĩ lại...
- Lão Ma Thần nghĩ gì?
- Lão phu thiết nghĩ, có đỡ ngọn chưởng Khai Vân Tích Địa của quỷ nữ, e
rằng cả hai cùng lưỡng bại câu thương, mà ngọn tiểu huỳnh kỳ sẽ rơi vào
tay người thứ ba mà thôi.
Bạch Hạc Tiên Tử cau mày :
- Người thứ ba là ai?
- Là người mà nha đầu vừa mới cứu khỏi cảnh tử vong bởi tay lão phu. Lão Ma Thần nói thật cho nha đầu biết ngọn tiểu huỳnh kỳ đang ở trong tay
hắn đó.
- Cái gì, ngọn tiểu huỳnh kỳ không ở trong tay lão Ma Thần nữa à?
- Gã kia đã đoạt mất của lão phu rồi, và lão vừa có cơ hội đoạt lại thì nha đầu xuất hiện.
- Lão nói thật đấy chứ?
- Lão phu chưa bao giờ nói ngoa với ai cả, mặc dù lão là một trong những Ma Thần khét tiếng trên giang hồ.
Lão Ma Thần vừa dứt lời Bạch Hạc Tiên Tử đã quay ngoắt lại tìm Quân Đạt nhưng chẳng thấy chàng đâu nữa.
Bạch Hạc Tiên Tử buột miệng hỏi Ma Thần Cát Giã :
- Gã công tử đó đâu rồi?
- Chết rồi, gã đã bỏ trốn. Tên tiểu tử đã lợi dụng lúc lão phu và nha
đầu tỷ thí đã bỏ trốn. Phải tìm gã ngay, gã chính là chủ nhân ngọn tiểu
hắc kỳ đó.
- Tiểu hắc kỳ? Vậy trong người gã có hai ngọn tiểu kỳ phải không?
- Không sai, lão Ma Thần không nói ngoa với tiểu nữ đâu.
Bạch Hạc Tiên Tử nhìn thẳng vào mắt Ma Thần Cát Giã :
- Bạch Hạc Tiên Tử tin lão Ma Thần một lần, nhưng nếu như gã công tử kia không giữ hai ngọn tiểu kỳ thì Bạch Hạc Tiên Tử nhất định sẽ tìm đến
lão Ma Thần một lần nữa. Lúc đó lão có nói gì cũng đừng hòng khiến cho
Bạch Hạc Tiên Tử này tin.
Bạch Hạc Tiên Tử quay lại nhìn con chim hồng hạc :
- Hồng nhi, mình đi tìm gã công tử kia thôi.
Bạch Hạc Tiên Tử vừa nói vừa phi thân lên lưng chim hạc.
Ma Thần Cát Giã nói với theo nàng :
- Tiểu nữ ngươi muốn tìm gã đó sao không hỏi ta danh tính của y?
Bạch Hạc Tiên Tử nhìn lão Ma Thần :
- Vậy danh tính của gã đó là gì?
- Hàn Quân Đạt. Hắn là chủ nhân ngọn tiểu hắc kỳ, nhất thời hắn đang bị
trúng Cương Thi đại pháp của Phong Tình Cổ Thi, lão nói vậy để cho ngươi biết. Và nếu như tiểu nữ có đoạt được ngọn tiểu huỳnh kỳ của lão thì có lúc Ma Thần Cát Giã sẽ đến Tiên cung đoạt lại báu vật của mình.
- Tiên cung lúc nào cũng rộng cửa chờ lão Ma Thần đến, nhưng Tiên cung
chỉ có đường vào mà không có đường ra đối với những ai có ý định đoạt
những ngọn tiểu kỳ của Thất Kỳ Ngọc Long.
Bạch Hạc Tiên Tử vỗ nhẹ vào cổ chim hạc thủ thỉ :
- Hồng nhi, mình đi thôi.
Chim hạc quạt nhẹ hai cánh, nó cùng Bạch Hạc Tiên Tử cất bổng lên bầu trời cao thăm thẳm.
Ma Thần Cát Giã thở phào một tiếng. Lão Ma Thần đảo mắt nhìn quanh, lẩm bẩm :
- Một lần nữa mình không gặp may.
Lão thở dài một tiếng :
- Tên tiểu tử kia chỉ trốn quanh đâu đây thôi, mình phải tìm ra trước khi Bạch Hạc Tiên Tử tìm ra gã.
* * * * *
Trở lại Hàn Quân Đạt.
Sau khi chàng biết được mục đích của Bạch Hạc Tiên Tử và nhận thấy võ
công nàng không phải tầm thường, liền nhân cơ hội hai người chiến đấu âm thầm lẩn tránh.
Chàng đã trúng Cương Thi đại pháp của Phong Tình Cổ Thi nên đầu óc quay
cuồng, tứ chi bải hoải, và khí lực càng lúc càng cạn kiệt.
Quân Đạt cứ nhắm phía trước mà đi, vô tình chàng đã đi theo một vách
tường đến trước cửa một trang viện. Cánh cổng gỗ lim vững chắc đóng kín, bức hoành phi treo trước cổng tạc hàng chữ: Đào Hoa Viên.
Đến lúc này thì Quân Đạt chẳng còn đủ thần thức nữa. Trong đầu chàng chỉ có những tiếng u u khó chịu vô cùng, thậm chí mắt chàng cũng chẳng nhận ra những cảnh trí xung quanh.
Quân Đạt cắn răng vào môi dưới, cố lê lên bậc tam cấp. Chàng lê được đến cánh cửa, cố với tay đập vào cánh cửa, nhưng sức cùng lực kiệt, cả động tác đó Quân Đạt cũng chẳng thực hiện nổi.
Chàng gục đầu xuống bậc thềm cửa, nhãn thần đờ đẫn nhìn cánh cửa mà than thầm :
- Ta bất lực rồi, ta chết ở đây. Phải chi ta còn một chút sức để vào
trong Đào Hoa viên này mà chết thì chẳng một ai có thể tìm ra ta.
Quân Đạt chồm lên bậc cấp một lần nữa để đập tay vào cửa nhưng mắt đã hoa lên, đồng thời chàng rùng mình ói ra một ngụm máu bầm.
Chàng úp mặt xuống nền đá lịm dần.
Chính lúc Quân Đạt ngỡ như hồn sắp lìa khỏi xác thì nghe một âm thanh kèn kẹt. Chàng lấy hết sức gượng nhìn lên.
Cánh cửa Đào Hoa viên đã mở.