Rời Đào Hoa viên, Quân Đạt theo sự chỉ dẫn của Ngọc Lan để tìm đến khu
vườn thược dược tìm Bát Thiên Vương, mặc dù trong tâm chàng chẳng muốn
nhờ ai, nhưng tình thế hiện tại chàng không còn sự chọn lựa nào khác.
Vừa ra khỏi cửa Tây thành Dương Châu, chưa đi được bao xa thì Quân Đạt
nghe có tiếng vó ngựa phi dồn dập. Quân Đạt đoán có lẽ đoàn nhân mã kia
là những cao thủ giang hồ đang truy lùng mình. Nghĩ như vậy, trong khi
nội thể còn bị Cương Thi đại pháp của Phong Tình lão ma khống chế, nên
chàng lẩn vào một bụi rậm ven đường để tránh đoàn nhân mã đó.
Đúng như Quân Đạt nghĩ, đoàn nhân mã độ hai mươi người, đi đầu là hai gã đại hán lực lưỡng, một người có nước da đen kịt, người bên cạnh lại có
nước da trắng như con gái.
Người có nước da trắng vừa phi ngựa qua chỗ Quân Đạt nấp, vừa nói với người có nước da đen :
- Đại ca không bao giờ nghe lời đệ, chúng ta chỉ tốn công vô ích mà
thôi. Hừ, tên tiểu tử Hàn Quân Đạt nhất định còn ẩn nấp đâu đó trong
Dương Châu thành chứ chưa kịp trốn chạy ra ngoài thành đâu.
- Ấy da, nếu như gã còn trốn trong Dương Châu thành thì nhất định sẽ
phải lòi mặt ra thôi. Gã đã trúng Cương Thi đại pháp của Phong Tình Cổ
Thi thì nhất định phải theo cửa Tây mà tìm đến Bát Thiên Vương. Nhưng
chúng ta đã rượt theo cả một đoạn đường dài mà chẳng thấy tung tích gã.
Gã có nước da đen ghìm dây cương ghìm dây cương :
- Ngô Can...
Ngô Can ghìm cương ngựa quay lại hỏi :
- Đại ca dạy bảo gì nữa?
- Đệ tính quay lại Dương Châu thành à?
- Chẳng lẽ chúng ta ở lại đây?
Ngô Phùng gật đầu :
- Đại ca nghĩ mình nên dựng trại ở đây. Nhất định Hàn Quân Đạt không
muốn bị tẩu hỏa nhập ma bởi Cương Thi đại pháp của Phong Tình lão ma thì phải theo con đường này để tìm đến Bát Thiên Vương. Chúng ta dựng trại
đón gã tiểu tử đó ở đây, nhất định sẽ bắt được y.
Ngô Can nheo mày suy nghĩ :
- Đại ca nói rất đúng.
Ngô Can khoát tay ra hiệu. Những tên thuộc nhân đồng loạt xuống ngựa.
Chỉ một lúc sau, họ đã dựng trại chỉ cách chỗ Quân Đạt nấp không quá
mười trượng.
Bọn thuộc hạ của hai gã họ Ngô vừa dựng trại xong thì từ cửa Tây Dương
Châu thành có đoàn nhân mã khác cũng độ mười lăm người phi đến. Dẫn đầu
đoàn nhân mã đó chính là Gian Thiên đại hiệp, chủ nhân Tụ Nghĩa đường.
Gian Thiên phi ngựa đến bên cạnh hai gã họ Ngô.
Ngô Can và Ngô Phùng phi thân khỏi lưng ngựa, ôm quyền xá Gian Thiên :
- Gian đại hiệp đến, chúng tôi bận dựng trại không kịp nghênh đón.
Gian Thiên rời lưng ngựa :
- Nhị vị dựng trại đón tên tiểu tử Quân Đạt ở Tây môn?
Ngô Phùng gật đầu :
- Tại hạ nghĩ nếu tên tiểu tử Quân Đạt không muốn bị tẩu hỏa nhập ma ắt
phải theo tây lộ mà tìm đến Bát Thiên Vương để nhờ lão quái đó trục
Cương Thi đại pháp của Phong Tình Cổ Thi ra khỏi nội thể của gã.
Gian Thiên gật đầu :
- Gian mỗ cũng nghĩ như vậy, nên mới cùng những thuộc nhân ở Tụ Nghĩa đường đến đây hỗ trợ cho nhị vị.
- Gian đại hiệp lo xa quá nhọc thân, Sòng Tà Tử Diện vô cùng cảm kích.
Ngô Phùng chỉ chiếc lều to nhất nói :
- Gian đại hiệp đã đến thì hãy vào trong lều nghỉ ngơi, khi nào tên tiểu tử Quân Đạt xuất đầu lộ diện cứ để huynh đệ chúng tôi thu nạp hắn.
Gian Thiên gật đầu :
- Nhị vị hảo hán bắt được Hàn Quân Đạt là lập được đại công đối với võ lâm bạch đạo.
- Không dám nhận lời khen của Gian Thiên đại hiệp. Nếu huynh đệ chúng
tôi có lập được công lớn cũng xin nhường cho Tụ Nghĩa đường.
Gian Thiên khoát tay :
- Tụ Nghĩa đường không cướp phần công lao khó nhọc của nhị vị đâu.
Gian Thiên cười mỉm :
- Có Song Tà Tử Diện ở đây, Gian mỗ yên tâm phần nào. Nhất định Hàn Quân Đạt sẽ bị bắt đưa về Tụ Nghĩa đường.
Gian Thiên vừa nói dứt câu thì bất thần Phong Tình Cổ Thi lướt đến. Lão vừa trụ thân đứng đối diện với Gian Thiên vừa nói :
- Bắt được gã tiểu tử Hàn Quân Đạt có phần của lão không?
Vừa thấy Phong Tình Cổ Thi, Gian Thiên ôm quyền xá dài :
- Phong Tình lão ma đến mà chúng tôi không biết. Võ công của lão đáng mặt thiên hạ đệ nhất nhân.
Phong Tình Cổ Thi hừ nhạt, nhìn Gian Thiên nói :
- Lão phu là thiên hạ đệ nhất nhân nhưng không được tiếng là đại hiệp như Gian Thiên chủ nhân Tụ Nghĩa đường.
- Lão huynh quá lời rồi, Gian mỗ không dám nhận hai tiếng đại hiệp,
chẳng qua hai tiếng đó do bằng hữu giang hồ gán tặng mà thôi.
- Hừ, thôi người đừng khách sáo làm gì nữa. Nếu như ngươi bắt được gã
tiểu tử Hàn Quân Đạt, chủ nhân ngọn tiểu hắc kỳ thì lão chỉ xin nhận
phần nhỏ là được lấy hai ngọn tiểu kỳ màu đen và màu vàng, còn tên tiểu
tử đó thì các người muốn làm gì cũng được.
Gian Thiên từ tốn nói :
- Gian mỗ vì đại nghĩa của võ lâm mà truy sát tên tiểu tử Hàn Quân Đạt
chứ không nghĩ đến những ngọn tiểu kỳ đó. Nếu như bắt được Quân Đạt, lão huynh có thích hai ngọn tiểu kỳ thì Gian mỗ sẽ trao cho lão huynh. Các
chư vị huynh đệ ở Tụ Nghĩa đường chắc cũng như Gian mỗ, không giành giật với lão huynh đâu.
Phong Tình Cổ Thi gật đầu :
- Gian đại hiệp nói hay lắm đó. Nếu Tụ Nghĩa đường có ý tốt như vậy, lão phu khỏi nhọc công nhọc sức. Mà xét cho cùng, nếu không có chút Cương
Thi đại pháp của lão phu thì cho dù Gian đại hiệp có kéo thêm nhiều
người nữa cũng chỉ nạp mạng cho gã tiểu tử Hàn Quân Đạt mà thôi.
Mặc dù lời nói của Phong Tình Cổ Thi có vẻ tự thị và kiêu căng, nhưng
Gian Thiên vẫn giữ bộ mặt nhẫn nhục, không tỏ lộ một chút gì bất mãn ra
bên ngoài. Thậm chí Gian Thiên còn rất từ tốn ôn hòa.
Gian Thiên nhìn Phong Tình Cổ Thi nói :
- Cái công của lão huynh dụng Cương Thi đại pháp, tất cả chư huynh đệ ở
Tụ Nghĩa đường đều biết và ai cũng khâm phục lão huynh vô ngần.
Gian Thiên vừa nói hết câu thì bất thần từ phía sau họ Gian, Ma Thần Cát Giã như chiếc bóng vô hình lướt đến. Lão vừa trổ khinh thuật thượng
đỉnh vừa nói :
- Gian đại hiệp sùng bái Phong Tình Cổ Thi vậy còn đối với Ma Thần Cát Giã thì sao?
Gian Thiên quay ngoắt lại.
Ma Thần Cát Giã chắp tay sau lưng, với từng bước đi đĩnh đạc tiến đến
đối mặt với Gian Thiên và Phong Tình Cổ Thi. Trong khi Gian Thiên ôm
quyền xá Ma Thần Cát Giã thì lão lại chú nhãn đến Phong Tình Cổ Thi.
Gian Thiên ôn tồn nói :
- Gian Thiên ngỡ Cát Giã lão huynh chờ tên tiểu tử Hàn Quân Đạt ở Đào Hoa viên.
Ma Thần Cát Giã lườm Gian Thiên :
- Lão phu không để mất phần của mình đâu.
Ma Thần Cát Giã quay lại Phong Tình Cổ Thi. Khuôn mặt của Ma Thần Cát Giã nghiêm khắc đến lạnh lùng :
- Lâu lắm rồi không gặp được Phong Tình huynh, hôm nay có duyên chúng ta lại tái ngộ.
Phong Tình Cổ Thi nhún vai :
- Lão đệ đến vì hai ngọn tiểu kỳ?
- Không sai. Ngọn tiểu huỳnh kỳ là của lão đệ nên đệ phải thâu hồi lại.
Ngọn tiểu hắc kỳ là của tên tiểu tử Hàn Quân Đạt, lão đệ phải đoạt lấy
vì gã đã thiếu nợ đệ.
Phong Tình Cổ Thi vuốt râu cười mỉm :
- Lão đệ tính vậy hóa ra không có phần của Phong Tình lão huynh à? Nếu
như lão huynh không tặng cho tên tiểu tử kia chút tà công Cương Thi đại
pháp thì lão đệ đâu có cơ hội lấy lại ngọn tiểu huỳnh kỳ.
- Chuyện đó ai cũng biết, nhưng nếu không có cuộc giao thủ giữa Ma Thần
Cát Giã và hắn thì e rằng Cương Thi đại pháp của lão huynh chưa chắc đã
làm gì được Quân Đạt. Lão huynh đừng quên rằng Hàn Quân Đạt cũng là chủ
nhân ngọn tiểu hắc kỳ.
Phong Tình Cổ Thi sa sầm mặt :
- Ta biết tên tiểu tử Hàn Quân Đạt là chủ nhân ngọn tiểu hắc kỳ nên mới đón hắn ở đây.
Phong Tình Cổ Thi xoa tay :
- Ta có một đề nghị thế này, nếu như tên tiểu tử kia đến, một trong hai
ta nếu ai lấy mạng gã trước thì người đó được làm chủ hai ngọn tiểu hắc
kỳ và tiểu huỳnh kỳ. Lão đệ thấy thế nào?
- Hắn đã trúng Cương Thi đại pháp của huynh, tất huynh được nhiều thuận lợi.
- Nói như vậy ý của đệ không đồng ý chứ gì?
Ma Thần Cát Giã nheo mày :
- Ý của lão huynh cũng muốn đoạt luôn ngọn tiểu huỳnh kỳ của đệ.
Phong Tình Cổ Thi bình nhiên nói :
- Ai cũng muốn có đủ Thất Kỳ Đoạt Mạng kia mà.
- Vậy thì Ma Thần Cát Giã cũng sẵn sàng chìu theo ý của huynh.
Ma Thần Cát Giã nói xong chắp tay sau lưng đi thẳng đến phía trước. Lão
khoanh tay đứng nhìn về hướng cửa Tây thành Dương Châu trong một tư thế
bất động lạnh lùng.
Gian Thiên nói nhỏ với Phong Tình Cổ Thi :
- Phong Tình lão huynh và Cát Giã huynh đều là bậc trưởng thượng trong
vũ lâm, nếu vì Hàn Quân Đạt và hai ngọn tiểu kỳ mà xảy ra xô xát...
Gian Thiên thở dài một tiếng :
- Tôi sợ giang hồ sẽ mất một trong hai bậc kỳ tài.
Phong Tình Cổ Thi nheo mày nhìn Gian Thiên :
- Vậy ý của ngươi muốn gì?
- Nếu như nhị vị lão huynh bắt được Hàn Quân Đạt dẫn độ về Tụ Nghĩa
đường, thì lão huynh và Cát Giã huynh có thể tránh được cuộc xô xát.
Theo thiển ý của Gian Thiên, nếu như để Gian mỗ phán xử, phần lợi ắt sẽ
nghiêng về lão huynh.
- Ngươi nói thật đấy chứ?
- Lão huynh nghi ngờ Gian Thiên à?
Gian Thiên ngỡ câu hỏi đó Phong Tình Cổ Thi sẽ phản bác nhưng ngược lại, lão lại gật đầu :
- Ừ, lão phu nghi ngờ những tên đại hiệp lắm, nhất là những đại hiệp như ngươi.
Gian Thiên vẫn giữ vẻ ôn nhu từ tốn :
- Gian Thiên vì lão huynh, nhưng nếu lão huynh nghi ngờ thì Gian mỗ không làm phiền lão huynh nữa.
Gian Thiên ôm quyền xá Phong Tình Cổ Thi, toan trở bước quay về gian lều mà Song Tà Tử Diện đã dựng sẵn cho y, nhưng Gian Thiên chưa kịp bước
đi, Phong Tình Cổ Thi đã gọi giật lại :
- Gian đại hiệp.
Gian Thiên quay lại :
- Phong Tình lão huynh có điều chi chỉ giáo?
Phong Tình Cổ Thi cười mỉm, tạo vẻ mặt thân ái. Lão ôn nhu nói :
- Nếu như ngươi có ý giúp lão mà việc tụ thành như ý của lão phu, lão
phu hứa sẽ đỡ đầu cho ngươi mãi mãi là một vị đại hiệp trong thiên hạ.
- Đa tạ lão huynh! Ý của Gian Thiên cũng chỉ có thế mà thôi, Gian Thiên
sống vì đại nghĩa của võ lâm, nếu được lão huynh hỗ trợ giúp đỡ chính
nghĩa của võ lâm Trung Nguyên sẽ mãi mãi rạng rỡ.
- Ý của ngươi lão phu hiểu.
Quân Đạt nấp trong bụi rậm thấy tất cả mọi việc diễn ra trước mắt mình, không khỏi bồi hồi lo lắng. Chàng bất giác nghĩ thầm :
- “Mình đã trở thành con mồi săn đuổi của các cao thủ trên giang hồ. Xem ra tình thế này, để đến được khu vườn thược dược của Bát Thiên Vương
không dễ chút nào”.
Quân Đạt chưa biết mình phải rời khỏi chỗ này bằng cách nào thì chợt nghe tiếng chim rúc trên bầu trời. Chàng đưa mắt nhìn lên.
Cánh chim khổng lồ lượn đảo một vòng, trên lưng có người ngồi khiến Quân Đạt nghĩ tới nữ nhân đã từng giao thủ với Ma Thần Cát Giã. Chàng bất
giác lo lắng.
Trong lúc đó Phong Tình Cổ Thi, Gian Thiên, Ma Thần Cát Giã và những cao thủ có mặt đều ngẩng mặt nhìn lên sau khi nghe tiếng chim rúc.
Cánh chim hạc khổng lồ lượng thêm một vòng nữa rồi bất ngờ từ trên cao
lao vút xuống. Cánh chim hạc như canh diều hầu nhắm ngay chỗ Quân Đạt
nấp lao xuống. Đồng thời vươn ra những chiếc móng chim dũng mãnh.
Mọi người còn đang ngơ ngác trước hiện tượng đó thì từ trong bụi cây
Quân Đạt chẳng còn cách nào khác phải thoát ra để tránh những chiếc vuốt chim tập kích mình.
Gian Thiên tròn mắt thét lớn :
- Gã kia kìa.
Quân Đạt bị chim hạc vươn vuốt tập kích, mặc dù bất ngờ nhưng chàng vẫn
kịp lăn tròn trên đất, tránh những chiếc móng vuốt đó trong đường tơ kẽ
tóc.
Quân Đạt chạy ra khỏi chỗ nấp. Chàng vừa lộ thân thì Ma Thần Cát Giã là
người nhanh nhất băng đến. Lão vừa phi thân tới vừa quát :
- Tiểu tử, trả cờ và nạp mạng cho lão phu.
Ma Thần Cát Giã vừa nói vừa thi triển Chỉ Diện Di Sơn công kích trực tiếp vào Quân Đạt với mười thành công lực.
Vốn đã có hận với Quân Đạt, giờ thêm giao ước với Phong Tình Cổ Thi, Ma
Thần Cát Giã muốn thế công đầu tiên của mình phải đoạt ngay tính mạng
Quân Đạt.
Ngọn Chỉ Diện Di Sơn như một ánh kiếm vàng nghệch chém xả vào Quân Đạt không một chút nương tay.
Trước thế công tàn khốc của Ma Thần Cát Giã, dù muốn hay không, để bảo
toàn tính mạng mình, mặc dù biết tà công Cương Thi đại pháp có thể khiến chàng tẩu hỏa nhập ma, nhưng Quân Đạt vẫn phải đón đỡ ngọn Chỉ Điện Di
Sơn của Ma Thần Cát Giã.
Quân Đạt nghiến răng ken két, vận hóa nguyên khí, tống ngược ra tuyệt
thức Song Chỉ Đoạt Mạng với bảy thần công lực đỡ thẳng vào ngọn Chỉ Điện Di Sơn.
- Ầm...
Đón thẳng tuyệt thức Chỉ Điện Di Sơn của Ma Thần Cát Giã, khí huyết của
Quân Đạt nhộn nhạo. Mắt chàng hoa lên, trời đất như quay cuồng, đồng
thời tim nhói đau. Quân Đạt thối lui năm bộ, đứng không vững. Chàng rùng mình thổ luôn một vòi máu bầm.
Quân Đạt cố gượng đứng trụ bộ thì nghe Phong Tình Cổ Thi quát lớn :
- Lão đệ song rồi thì đến lượt ta.
Phong Tình Cổ Thi lướt đến, song thủ hoành chéo rồi đẩy về phía Quân Đạt tuyệt thức Nộ Hải Cuồng Phong. Từ song thủ của lão ma một vòng khí xoáy trôn ốc trông chẳng khác cơn lốc xoáy theo chiều ngang, mà đỉnh lốc là
một mũi giùi nhọn hoắt có thề khoan sơn phá thạch.
Phong Tình Cổ Thi vừa phát chiêu vừa nói :
- Tiểu tử tới số rồi.
Mặc dù bị nội thương trầm trọng nhưng ý chí kiên cường của Quân Đạt bừng bừng trỗi dậy. Chàng đâu muốn mình chết một cách dễ dàng như vậy được,
nên nghiến răng dụng đến tuyệt thức Chỉ Điện Di Sơn vừa thụ học trong lá tiểu huỳnh kỳ nhưng lần này dù chàng có gắng gượng đến đâu thì cũng chỉ huy động được ba thành nguyên ngương đã cạn kiệt mà thôi.
- Ầm...
Đỡ thẳng vào luồng xoáy kình Hải Nộ Cuồng Phong, Quân Đạt trượt dài trên mặt đất tới bốn trượng, thổ tiếp một bụm máu bầm nữa. Đến lúc này chàng mới cảm nhận đầu óc mình có những âm thanh u u, thần trí chẳng còn nhận thức được gì nữa.
Trong khi đó Ma Thần Cát Giã thì thoáng ngạc nhiên sững sờ bởi nhận ra
Quân Đạt thi triển tuyệt kỹ Chỉ Điện Di Sơn trong ngọn tiểu huỳnh kỳ.
Ma Thần Cát Giã buột miệng nói :
- Tiểu tử, không ngờ ngươi lại thông minh như vậy.
Mặc dù khen nhưng Ma Thần Cát Giã vẫn lướt đến. Lão vừa dụng khinh thuật vừa nói với Phong Tình Cổ Thi :
- Đến lượt Ma Thần Cát Giã chứ.
Thấy Quân Đạt đỡ được một chưởng cuồng phong mà vẫn còn đứng được. Phong Tình Cổ Thi bối rối vô cùng. Lão sợ Ma Thần Cát Giã nhân cơ hội là
người lấy mạng Quân Đạt nên hấp tấp sàng bộ qua, vừa khoát tay vừa nói :
- Chúng ta không có giao ước liên thủ kia mà. Ai giết được gã thì gã thuộc về người đó.
Phong Tình Cổ Thi vừa nói vừa dụng luôn thuật khinh công thượng thừa
Hoài Long Quá Bộ, lộn ngược về phía Quân Đạt, đồng thời phát triển luôn
tuyệt thức Hải Nộ Cuồng Phong với tất cả nguyên khí nội công.
Ma Thần Cát Giã đâu thể để cho Phong Tình Cổ Thi chiếm lợi thế mà đắc
thủ, cũng nhanh hơn chớp mắt, dụng tuyệt kỹ Chỉ Điện Di Sơn tập kích
ngang ngọn xoáy kình Hải Nộ Cuồng Phong.
Vô hình trung ngọn Chỉ Điện Di Sơn xoáy tròn bao lấy khí Hải Nộ Cuồng
Phong trông chẳng khác gì mũi giùi khổng lồ phát kiếm khí hướng thẳng
đến Quân Đạt mà tập kích.
Sự hợp nhất hai luồng nội lực Hải Nộ Cuồng Phong và Chỉ Điện Di Sơn ngay cả Phong Tình Cổ Thi và Ma Thần Cát Giã cũng ngạc nhiên vô cùng. Mặc dù vậy, nhưng cả hai lại cảm nhận chưởng pháp và chỉ công sung mãn vô cùng và lợi hại gấp nhiều lần.
Thấy luồn xoáy kình hợp nhất cùng chỉ pháp tập kích mình. Quân Đạt chỉ còn biết nghĩ đến cái chết.
Chàng bất giác nhủ thầm :
- “Mình chỉ là hạt bụi trong giang hồ, dù có là chủ nhân tiểu hắc kỳ”.
Xoáy kình mãnh liệt chỉ còn cách chàng không đầy hai trượng thì một bóng người nhỏ nhắn lướt đến. Người đó dựng đứng song chưởng thét lớn :
- Khai Vân Tích Địa.
Cả bầu trời như đổi sắc khi Bạch Hạc Tiên Tử phát tác chưởng khí âm nhu
đón thẳng vào luồng xoáy kình hợp nhất. Khi hai luồng khí chưởng chạm
nhau, đất dưới chân Bạch Hạc Tiên Tử sôi sục u lên thành một cái gò cao
quá nửa đầu gối.
Chẳng có âm thanh nào phát ra khi hai đạo chưởng chạm thẳng vào nhau mà chỉ có những tiếng rì rì như lửa gặp gió.
Mặc dù vậy, nhưng mọi người cảm nhận một không gian nặng nề muốn ngộp thở.
Bạch Hạc Tiên Tử thoáng cau mày.
Theo sau cái cau mày của nàng, thân hình khẽ rùng mình.
- Ầm...
Cả trời đất như tối sầm lại, dư lực phát tán tỏa ra xung quanh khiến cho bọn cao thủ. Tụ Nghĩa đường chẳng khác nào những chiếc lá khô bị gió dữ thổi bay tứ phương tám hướng.
Bạch Hạc Tiên Tử trượt dài về sau ba bộ, thần sắc biến đổi tái nhợt,
trong khi Phong Tình Cổ Thi và Ma Thần Cát Giã chỉ thối đúng nửa bộ.
Bạch Hạc Tiên Tử rùng mình, hai bên khóe miệng rịn ra hai vệt máu tươi.
Phong Tình Cổ Thi thấy đối phương đỡ một chưởng của lão và Ma Thần Cát
Giã phối hợp đã không chịu nổi, bị nội thương, nên phấn chấn nói :
- Bạch Hạc Tiên Tử, ngươi đến nạp mạng cho lão phu.
Bạch Hạc Tiên Tử không màng đến lời của lão Phong Tình Cổ Thi, thét lớn :
- Bạch Hạc Nhi.
Cánh chim hạc từ trên bầu trời cao lao vụt xuống. Nó giang rộng đôi cánh quạt thẳng về phía Phong Tình Cổ Thi và Ma Thần Cát Giã. Từ đôi cánh
của Bạch Hạc Nhi hai đạo cuồng phong mãnh liệt thổi cát đá nhằm hai lão
ma tập kích.
Trong cơn lốc cát đá, Ma Thần Cát Giã lẫn Phong Tình Cổ Thi phải hoành
bộ tháo lùi hai trượng. Khi hai lão trụ thân cũng là lúc Bạch Hạc Nhi
dùng đôi chân quắp lấy Bạch Hạc Tiên Tử và Hàn Quân Đạt lao vụt lên bầu
trời cao.
Ma Thần Cát Giã phát hiện ra Bạch Hạc Nhi quắp Bạch Hạc Tiên Tử và Quân
Đạt đào thoát, mắt lộ hung quan, liền phóng ra đạo Chỉ Điện Di Sơn truy
bức theo cánh hạc, nhưng đạo chỉ của lão chỉ đánh vào khoảng không trong khi Bạch Hạc Nhi đã lướt gió vùn vụt lướt về phía trời tây mất dạng.
Ma Thần Cát Giã thở dốc, nói :
- Tiểu tử, dù ngươi có chạy thoát khỏi tay ra lần này nhưng cũng có ngày lão phu sẽ tìm ra ngươi.
Mọi sự biến xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng để lại một
quang cảnh đổ nát, đất bị cày xới, và những bụi cây ven đường chẳng còn
ra hình thù gì nữa.
Ma Thần Cát Giã quay lại đối mặt với Phong Tình Cổ Thi. Lão gằn giọng nói :
- Bây giờ thì chẳng còn gì để lão huynh và Cát Giã lão đệ tranh đoạt. Kiếu từ!
Ma Thần Cát Giã dứt lời trổ luôn khinh thuật thượng thừa thoát đi như cơn gió thoảng.
Gian Thiên bước đến bên Phong Tình Cổ Thi :
- Phong Tình lão huynh, ả nha đầu đó đã phỗng tay trên của lão huynh,
nhưng lão huynh biết danh tánh của ả, ắt biết nơi trú ngụ. Gian mỗ sẽ
điều động tất cả cao thủ Tụ Nghĩa đường, cùng lão huynh truy sát ả.
Phong Tình Cổ Thi nheo mày :
- Ngươi tưởng Tiên cung là Tụ Nghĩa đường của ngươi à?
Phong Tình Cổ Thi bỏ đi mặc Gian Thiên đứng ngờ nghệch như một con rối.
Gian Thiên nhìn theo Phong Tình Cổ Thi lắc đầu rồi khẽ mỉm cười.
Song Tà Tử Diện bước đến bên Gian Thiên.
Ngô Can nói :
- Gian đại hiệp, chúng ta quay trở về Tụ Nghĩa đường chứ?
Gian Thiên lắc đầu :
- Ồ không, tại sao lại quay về Tụ Nghĩa đường?
- Ơ... chẳng lẽ ở đây à?
- Chúng ta không quay về Tụ Nghĩa đường, và cũng chẳng ở đây làm gì.
- Thế theo đại hiệp chúng ta đi đâu?
- Đến khu vườn thược dược của Bát Thiên Vương. Dù cho Hàn Quân Đạt có bị Bạch Hạc Tiên Tử bắt đi, nhưng theo ý Gian mỗ y cũng phải mò đến Bát
Thiên Vương mà thôi.
- Y còn sống được sao?
- Cái mạng của gã lớn lắm, không chết được đâu, biết đâu chúng ta lại gặp may mà có cả Bạch Hạc Tiên Tử nữa.