Quân Đạt và Tuyết Trâm sau khi ly khai ra khỏi khu khách điếm ở thị trấn Hàn Đàm, hai người đi suốt đêm cho
đến lúc thấm mệt mới vào một ngôi cổ miếu sơn thần bỏ hoang nghỉ ngơi.
Đến lúc này Tuyết Trâm mới phát hiện chỉ có sáu lá tiểu kỳ, còn thiếu
mất một lá thanh kỳ của Phong Tình Cổ Thi. Nàng nhìn những lá tiểu kỳ đó chán nản :
- Đại ca. Chúng ta thiếu một lá tiểu kỳ.
Quân Đạt nheo mày, chàng có vẻ suy nghĩ.
Quân Đạt quay lại Tuyết Trâm, nhìn nàng :
- Trâm muội, có lý nào Thất Kỳ Ngọc Long lại có thể quên bẵng tín vật của mình?
Tuyết Trâm ngồi bó gối :
- Ờ hé, sao Thất Kỳ Ngọc Long lại có thể quên tín vật của mình.
Tuyết Trâm đứng lên :
- Mà cũng đúng thôi. Lúc bấy giờ tình hình khác lộn xộn, làm sao Thất Kỳ Ngọc Long còn nhớ chứ. Với lại lão vừa ghim những lá tiểu kỳ trên chiếc áo quan thì muội đã đoạt rồi, thứ hai lão có thể đang chờ Phong Tình Cổ Thi thì chúng ta đoạt lấy những ngọn tiểu kỳ.
Quân Đạt gật đầu :
- Có thể như vật thật. Nhưng còn một điều nữa huynh chưa giải đáp được, tại sao Thất Kỳ Ngọc Long không muốn huynh vào Tử cung?
- Điều đó thì muội không thể biết.
- Bây giờ chúng ta chỉ có sáu lá tiểu kỳ, thiếu một lá làm sao có thể vào Tử cung được?
- Chúng ta hãy tạm nghỉ ở đây đêm nay, ngày mai chúng ta sẽ tìm lão Phong Tình Cổ Thi để lấy nốt lá tiểu kỳ cuối cùng.
- Trời đất mênh mông, biết lão Phong Tình ở đâu mà tìm?
- Huynh nghĩ mình có cách để tìm ra lão. Ngày nay chúng ta thử đến Lạc Hoa viên ở Dương Châu thành xem sao.
- Trời cũng gần sáng rồi, hay chúng ta lên đường đến Lạc Hoa viên luôn?
- Huynh chỉ sợ muội hao tổn nguyên thần thôi.
- Muội có Bát Quái Mê Tông bộ, huynh có Thần Hành Quỷ Cước thì sợ gì hao tổn nguyên thần chứ.
- Nếu có gặp được Phong Tình Cổ Thi, chưa chắc lão đã chịu giao lá thanh kỳ cho huynh và muội.
Quân Đạt vừa dứt lời thì có tiếng tằng hắng từ phía sau bức tượng sơn
thần phát ra. Nghe tiếng tằng hắng đó, Quân Đạt lẫn Bạch Hạc Tiên Tử
Tuyết Trâm đồng quay lại nhìn.
Quân Đạt nhìn về phía pho tượng sơn thần, ôn tồn cất tiếng hỏi :
- Vị cao nhân nào sau tượng sơn thần kia xin cho tại hạ được diện kiến.
Một tràng tiếng ho cất lên, rồi một lão già lọm khọm vừa ôm ngực ho vừa
bước ra. Hai chân lão già đó xem như rất yếu ớt run rẩy tưởng như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Lão vừa ho vừa lê xuống bậc tam cấp.
Bạch Hạc Tiên Tử Tuyết Trâm nhìn lão già đó không chớp mắt, trong khi
Quân Đạt đã bước đến đỡ lấy lão. Chàng dìu lão xuống hết bậc tam cấp mới cất tiếng hỏi :
- Lão trượng là ai sao lại ở trong ngôi miếu sơn thần hoang vắng này?
Lão lại ôm ngực ho một lúc mới lấy lại được hơi thở bình thường. Lão nhướng cặp mắt lèm nhèm, đục ngầu nhìn Quân Đạt :
- Tiểu tử không nhận ra lão phu à?
Nghe giọng nói lão già này, Quân Đạt cảm nhận mình đã từng gặp ở đâu
nhưng không thể nhận biết được. Chàng chú nhãn quan sát chân diện mục
của lão. Những nếp nhăn chẳng chịt, đôi mắt lèm nhèm lúc nào cũng chảy
nước.
- Vãn bối quả chưa từng gặp lão trượng.
Tuyết Trâm bước đến bên lão già. Lão già quay ngoắt qua bên Tuyết Trâm, hai cánh mũi phập phồng. Lão lè nhè nói :
- Vị cô nương đây có mùi phấn thơm của Bạch Hạc Tiên Tử, đồ đệ của Tiên cung Lục Thái Mẫu.
- Lão trượng nhận ra tiểu nữ?
- Lão phu có thể ngửi phấn thơm mà nhận biết nữ nhân đó là ai. Nhưng bây giờ lão phu không còn là người đó nữa.
- Ngửi mùi phấn thơm mà phân biệt được nữ nhân đó là ai, chẳng lẽ lão đây chính là Phong Tình Cổ Thi?
Lão già gật đầu :
- Đúng. Lão chính là Phong Tình Cổ Thi.
Tuyết Trâm lùi hẳn lại một bộ, buột miệng thốt :
- Phong Tình Cổ Thi.
Phong Tình Cổ Thi gật đầu :
- Hai người đã nhận được ra lão rồi. Phải hai người đang muốn tìm lão để đoạt ngọn tiểu thanh kỳ?
Quân Đạt gật đầu :
- Quả đúng như tiền bối đoán, Quân Đạt và Tuyết Trâm đang có ý đi tìm lão tiền bố để đoạt ngọn tiểu thanh kỳ.
- Lão phu đã đứng trước mặt hai người, thì hai người còn chờ gì nữa. Hãy ra tay đi!
Quân Đạt nhìn Tuyết Trâm.
Tuyết Trâm lên tiếng hỏi :
- Phong Tình Cổ Thi sao lại ra nông nổi này?
- Lão phu chẳng là Phong Tình Cổ Thi nữa đâu.
Lão vừa nói xong thì cất tiếng ho sù sụ. Lão ho đến độ thổ cả huyết ra ngoài.
Quân Đạt nhìn thấy tình cảnh của lão thảm hại như vậy, không nén được
lòng thương hại liền áp tay vào đại huyệt Khiếu Hóa tiếp truyền công lực cho lão.
Phong Tình Cổ Thi cắt cơn ho, ngồi bệt xuống đất. Lão thở rốc từng cơn một, rồi thều thào nói :
- Hai người muốn đoạt tiểu thanh kỳ, sao lại giúp lão phu chứ?
Quân Đạt đáp lời :
- Vãn bối không nỡ khoanh tay đứng nhìn lão tiền bối bị bệnh tình hành hạ.
Phong Tình Cổ Thi cười mỉm, nhìn qua Quân Đạt :
- Có đúng như vậy không? Ngươi nói vậy nhưng lão phu không tin đâu. Đừng giả nhân giả nghĩa làm gì.
- Vãn bối nói bằng lòng thành của mình. Chẳng lẽ tiền bối đang trong
hoàn cảnh này mà Quân Đạt lại có thể nhẫn tâm truy sát người ư? Làm như
vậy Quân Đạt cảm thấy hổ thẹn với trời đất.
- Nói hay lắm. Nhưng mục đích của hai người tìm lão vì muốn đoạt tiểu thanh kỳ kia mà.
- Vãn bối quả thực có ý định đó, nhưng không ngờ tiền bối lại gặp phải cảnh ngộ này.
Phong Tình Cổ Thi xua tay :
- Lão phu không cần sự thương hại của hai người. Lão phu đường đường là
một đại cao thủ trong giang hồ, cần gì đến sự thương hại của các người
chứ. Nếu không cần ngọn tiểu thanh kỳ thì các ngươi đi đi.
Quân Đạt thở dài một tiếng, nhìn qua Tuyết Trâm.
Tuyết Trâm nheo mày.
Quân Đạt khảng khái nói :
- Trâm muội, chúng ta đi.
- Đại ca.
Quân Đạt thở hắt ra, cương quyết nói :
- Chúng ta đi. Huynh không nỡ bức lão Phong Tình Cổ Thi trong hoàn cảnh
này. Huynh đã có quyết định rồi, mình rời khỏi ngôi cổ miếu sơn thần này thôi.
- Nếu huynh muốn đi.
Quân Đạt gật đầu.
Chàng quay lại Phong Tình Cổ Thi :
- Phong Tình Cổ Thi lão tiền bối bảo trọng.
Chàng nói xong toan cùng với Tuyết Trâm trổ khinh thuật thượng thừa
thoát ra ngoài ngôi cổ miếu sơn thần nhưng Phong Tình Cổ Thi đã gọi giật lại :
- Khoan đi!
Quân Đạt và Tuyết Trâm dừng bước.
Tuyết Trâm quay lại hỏi :
- Phong Tình Cổ Thi lão tiền bối còn có điều gì chỉ giáo?
Phong Tình Cổ Thi ôm ngực, tiếp tục ho. Khi cắt cơn ho đó lão mới gượng nói :
- Lão sẵn sàng dâng ngọn tiểu thanh kỳ đó cho hai người nhưng có điều kiện.
Tuyết Trâm nhìn qua Quân Đạt rồi quay lại Phong Tình Cổ Thi :
- Lão tiền bối muốn đặt điều kiện gì?
- Hai người phải trả hận cho lão.
Quân Đạt hỏi Phong Tình Cổ Thi :
- Tiền bối muốn trả hận ai?
- Ngọc Diện thư sinh Thường Luân.
- Thường Luân đã hại tiền bối đến hoàn cảnh này?
Phong Tình Cổ Thi gật đầu :
- Gã đồ đệ đó đã hại ta đến tình cảnh này. Ta phải trả thù, nhưng...
Phong Tình Cổ Thi gục đầu nhìn xuống. Sự phẫn nộ trào lên khiến lão phải rơi vào cơn ho dữ dội.
Quân Đạt vội vã điểm vào hai đại huyệt Khiếu Hóa và Thần Khuyết để giữ chút nguyên thần còn lại của lão.
Phong Tình Cổ Thi gượng nhìn lên. Cặp tinh nhãn của lão ngày nào giờ chẳng khác nào mắt cá chết, chẳng còn thần khí.
Phong Tình Cổ Thi thều thào nói :
- Tên Thường Luân khốn nạn đó đã hại lão phu. Nếu hai ngươi hứa trả thù
cho lão thì lão sẵn sàng trao ngọn tiểu thanh kỳ cho hai ngươi.
Tuyết Trâm nhìn Quân Đạt rồi quay sang Phong Tình Cổ Thi :
- Hàn đại ca và tiểu nữ hứa sẽ hỏi tội Thường Luân giùm lão tiền bối.
- Lão không tin, các ngươi phải thề trước trời đất mới được. Nếu không
trả thù được cho lão thì hai người sống không thấy mặt trời, chết không
chốn dung thây.
Quân Đạt và Tuyết Trâm im lặng.
Phong Tình Cổ Thi gào lên :
- Thề đi... Hứa với ta đi... Thề đi! Tại sao hai người lại im lặng chứ? Các người sợ Ngọc Diện thư sinh Thường Luân à?
Lão bật tràng cười khằng khặc rồi lại ho, ho dữ dội hơn trước.
Tuyết Trâm ngồi xuống bên cạnh Phong Tình Cổ Thi :
- Quân Đạt và tiểu nữ sẽ trả thù cho lão tiền bối nhưng trước khi thề
cùng cần biết qua Thường Luân đã làm gì để lão tiền bối tàn phế thế này?
- Hai người chỉ nên biết, kẻ phản đồ đáng tội chết rồi.
Quân Đạt khảng khái nói :
- Nếu Thường Luân là kẻ phản đồ thì Quân Đạt sẽ thay tiền bối trừng trị gã.
- Thấy lão như vậy rồi mà hai người còn thắc mắc ư? Hay các người không cần ngọn tiểu thanh kỳ?
- Quân Đạt đang rất cần ngọn tiểu kỳ đó để hợp với sáu lá cờ kia.
- Nếu các ngươi cần thì hãy hứa với lão và hãy thề đi. Trước đây lão đã
không tin ai mà còn bị như thế này, giờ thì lão càng không tin người
nhiều hơn nữa.
Quân Đạt nghiêm giọng nói :
- Được, vãn bối thề với trời đất, nếu Ngọc Diện thư sinh Thường Luân là
kẻ bại hoại, phản sư hại thầy thì nhất định sẽ trừng trị gã, nếu không
giữ lời thề này, Quân Đạt nguyện dâng đầu cho lão tiền bối.
Phong Tình Cổ Thi gật đầu :
- Được lắm đó. Lão phu nghe giọng nói của ngươi xem ra có thể tin ngươi được.
Lão nói xong thuật lại tất cả những gì đã xảy ra giữa lão với Thường Luân và Á Tiên.
Phong Tình Cổ Thi thở dài một tiếng :
- Á Tiên vì hận gã bạc tình vong ân đã trở nên điên loạn sau khi thoát
ra khỏi mật thất. Còn lão thì trở thành kẻ tàn phế. Thường Luân có đáng
tội chết không?
Tuyết Trâm đáp lời lão :
- Gã thật đáng chết. Y chẳng còn một chút nhân tâm mới hành động như vậy.
- Đúng, Thường Luân, đồ đệ yêu của lão chẳng còn chút nhân tâm.
Phong Tình Cổ Thi thở dài một tiếng :
- Gã chỉ không biết ngọn tiểu thanh kỳ mà lão chỉ cho gã lấy là ngọn tiểu kỳ giả, còn tiểu kỳ thật thì vẫn trong tay lão.
Phong Tình Cổ Thi cười khảy.
Lão lật vạt áo cáu bẩn, nhàu nát. Ngọn tiểu kỳ màu xanh được khâu đinh ngay dưới vạt áo của lão.
Phong Tình Cổ Thi đắc ý nói :
- Lão biết thế nào Thường Luân cũng giở nhục hình bức lão trao tiểu
thanh kỳ nên mới chỉ cho y ngọn tiểu thanh kỳ giả trong áo gối, còn lá
thật vẫn bên mình lão. Giờ lão trao nó cho hai người nhưng hai người
phải hứa trả hận cho lão phu.
Tuyết Trâm đón lấy ngọn tiểu kỳ màu xanh :
- Lưới trời lồng lộng, nhưng những kẻ vô tình bạc nghĩa như Ngọc Diện thư sinh kiếp này không thoát được đâu.
Phong Tình Cổ Thi thở dài rồi nói :
- Cuối cùng tâm nguyện của ta cũng có người thay ta hành sự, không uổng
công Phong Tình Cổ Thi Giang Bạch hầu hạ sơn thần trong ngôi miếu hoang
này. Lão có chết cũng nhắm mắt được.
Phong Tình Cổ Thi ngửa mặt cười khằng khặc. Tiếng cười của lão xen với
những tiếng ho khan. Khi lão cắt tràng cười đó thì thổ huyết.
Quân Đạt thấy tình cảnh của lão, chàng toan mở miệng nói những lời an ủi nhưng Phong Tình Cổ Thi đã bứt hơi, hồn lìa khỏi xác sau tiếng cười
điên dại đó.
Quân Đạt nhìn Phong Tình Cổ Thi rồi nói với Tuyết Trâm :
- Trâm muội, mặc dù sinh thời Phong Tình Cổ Thi là một đại gian hùng
nhưng khi chết đã nhận tất cả những nghiệp chướng do lão tạo ra. Đại ca
muốn an táng lão.
Tuyết Trâm gật đầu.
Hai người liền đưa xác lão Phong Tình Cổ Thi ra sau cổ miếu sơn thần chôn cất.
Quân Đạt chôn xong, gắn cho lão ma một tấm bia mộ.
Tuyết Trâm lắc đầu nói :
- Cái quả của Phong Tình Cổ Thi lão ma tạo ra quá nặng, nên đến chết vẫn ôm theo những khát vọng xuống A tỳ.
- Ai cũng một lần chết, nhưng có người chết trong sự thanh thản, có
người chết trong nỗi oan khiên và riêng Phong Tình Cổ Thi chết trong sự
uất hận. Một cái chết do chính lão tạo ra trong lúc sống.
Tuyết Trâm nhìn Quân Đạt :
- Phong Tình thì chết bởi phong tình. Lão đã hoài nghi tất cả mọi người, ngay cả đồ đệ của lão, lão cũng hoài nghi, nhưng lão không nghi chính
lão.
Quân Đạt nheo mày nhìn nàng :
- Muội nói vậy có ý gì?
- Nếu như Phong Tình Cổ Thi chỉ cần một chút hoài nghi cá tính và cách
sống cũng như lối hành sự của lão thì lão đâu đến nỗi bị Thường Luân
dùng mỹ nhân kế hãm hại. Chính vì lẽ đó mới nói Phong Tình thì chết bởi
phong tình.
- Chẳng lẽ mình phải hoài nghi cả mình sao?
- Muội không nói vậy, nhưng cái chết của Phong Tình Cổ Thi là một minh
chứng cho những ai phong tình. Người hiền lương đâu hoài nghi mình nhưng những kẻ như Phong Tình Cổ Thi thì phải tự soi lấy mình.
Quân Đạt lắc đầu :
- Chúng ta đi thôi!