Thất Lạc Thần Miếu

Chương 22: Chương 22




Trải qua trận ác chiến luân phiên, đoàn người đã mệt mỏi đến không chịu nổi, bão thực độ cũng sắp cạn đến đáy, hoàn hảo còn có trù sư (đầu bếp) Hắc Diệu Chi Ngân cấp đại sư ở đây, nếu không thì sau khi trải qua một phen tra tấn về cả thể xác lẫn tinh thần mà còn phải chịu ăn thực phẩm mà hệ thống bán, kia quả thật là sự ngược đãi cùng cực a …

So với người của Thí Thần, Sơn Miêu tiểu đội xuất thân từ Dong Binh đoàn, có kinh nghiệm phong phú hơn trong những hoàn cảnh hiểm ác.

“Ở đây đi, Phù Tô.” Ám Đồng điều tra một phen trước sau, rốt cuộc xác định tòa nhà này là tốt nhất trong ngoài đều không có cơ quan gì, quay đầu làm một cái thủ thế OK với Phù Tô. “Hạ Tuyết, ta đến bên tường tụ tập thủy hệ nguyên tố, ngươi dùng đóng băng thuật làm bức tường kiên cố thêm một chút.” Phù Tô vươn tay chỉ vách tường, quay đầu nói với Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức.

“Tại sao phải làm vậy?” Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức ngồi bên cạnh Vẹc-xây Hoa Hồng, cái miệng nhỏ uống nước trái cây của Hắc Diệu Chi Ngân lấy từ trong Không Gian Thủ Trạc, chán ghét thời gian nghỉ ngơi của mình bị kẻ khác quấy rầy, hiển nhiên cũng vì canh cánh trong lòng chuyện lúc nãy hắn đã không chút lưu tình nào công kích mình.

“Dùng băng làm tường kiên cố thêm, cẩn thận một chút cũng không mất gì.” Mặt nhăn mày nhíu, Phù Tô vẫn kiên nhẫn giải thích với đối phương – dù sao đợt thám hiểm này chỉ vừa mới bắt đầu, đường phía sau còn dài, nếu hiện tại xuất hiện mâu thuẫn nội bộ, khẳng định sẽ tạo ảnh hưởng với sự phối hợp của sau này.

“Thật có lỗi, ta không thoải mái, không phải ngươi rất mạnh sao? Chính mình tự làm không được sao?” Giọng của Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức mang theo châm chọc.

“Này!!!” Ám Đồng là người đầu tiên bất mãn, tuy rằng hắn là một tên đạo tặc, nhưng không đại biểu hắn không rõ chức nghiệp của pháp sư, vừa nãy cùng nữ yêu Phù La Lạp ác đấu một phen, Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức thật là bị thương, nhưng là sớm đã được Vẹc-xây Hoa Hồng dùng thánh quang thuật chữa khỏi – cũng không phải chết đi sống lại, sau khi sống lại thân thể sẽ không khỏe trong thời gian ngắn – làm sao mà không thoải mái chứ? Nữ nhân này đúng là không có việc làm mà đi sinh sự.

… Mặt Phù Tô càng nhăn hơn, nếu là người khác, giờ phút này hắn đã cho một cái nhũ băng phóng qua, nhưng đối phương là nữ nhân, hắn vẫn không nên làm nàng bị thương đúng không? Dựa vào năng lực của bản thân không phải là không làm được, nhưng hắn chỉ là ngoạn gia bình thường chứ không phải thần, làm thì sức lực sẽ cạn kiệt – nếu cả hai cùng hợp tác sẽ tốt hơn, đổi thành một người thì tổng phải cố hết sức.

“Bỏ đi, Phù Tô, ta giúp ngươi.” Hắc Diệu Chi Ngân đánh gảy cục diện xấu hổ, từ túi tiễn lấy ra ba cây Đông Kết Tiễn, khoát lên Đào Mã Lý, ba cây vũ tiễn đinh một tiếng cắm vào vách tường, nhất thời mặt tường hình thành một tầng băng bảo hộ. Đông Kết Tiễn của hắn trước đó mặc dù đã được chế tác lại, nhưng tất nhiên hiệu quả so ra kém hơn đóng băng thuật của băng hệ pháp sư chân chính, nhưng ưu điểm là không cần tiêu phí ma lực.

Hắc Diệu Chi Ngân cùng Phù Tô liên thủ đóng băng vách tường bốn phía cho nó thêm kiên cố, cả phòng nhỏ nhất thời mát mẻ hơn, Lợi Tát Hưu Tháp mặc dù đã bị chìm vào sâu trong lòng đất, nhưng ảnh hưởng của đại hỏa hủy diệt năm đó cũng không biến mất – lúc này ngay cả trong thành cũng thấy được đống phế tích còn bị thiêu đốt, hoặc thực vật đã bị nướng khô bốc khói nhè nhẹ bên những vách tường đổ.

“Hừ, rõ ràng là chuyện mình có thể tự làm, đã vậy vừa rồi còn lôi kéo bảo ta làm làm gì? Cố ý à?” Rõ ràng muốn Phù Tô ngã ngựa, nhưng không đạt được mục đích, Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức nói với giọng điệu khiêu khích cùng không cam lòng.

“Ngươi là băng hệ pháp sư, công tác hỗ trợ này vốn không gì khó khăn, lại nói nhiệm vụ lần này cũng là nhiệm vụ kiến thành của Thí Thần, bảo ngươi ra một phần sức thì có gì là không đúng?” Thanh âm của Phù Tô rõ ràng đang tức giận, vốn ấn tượng của hắn đối với Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức đã không tốt rồi, bây giờ lại như té xuống đáy cốc.

“Hừ! Những con mèo hoang các ngươi còn không phải thành viên của Thí Thần sao?”

“Tiểu thư, ta thấy chắc ngươi hiểu lầm rồi, Sơn Miêu chỉ là dưới sự ủy thác mà trợ giúp Thí Thần các ngươi hoàn thành nhiệm vụ này thôi.” Thanh âm của Thương Lãng vang lên từ góc tường, đã không còn như giọng điệu của ngày thường, hiện tại là thái độ phi thường nghiêm túc.

“Nói nghe thật hay a, cái gì ủy thác chứ, Sơn Miêu bất quá chỉ là muốn dựa vào khỏa đại thụ Thí Thần này mà thôi.” Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức nói mà không suy nghĩ, thành viên của Sơn Miêu tiểu đội nghe được đều trầm mặc. Túy Sát Giang Sơn cũng nhíu mày, phòng không lớn, cuộc đối thoại vừa rồi hắn nghe đến thật rõ ràng, nhưng là thủ lĩnh của đội, hắn không thể tham gia vào khắc khẩu – một bên là thành viên nghiệp đoàn của mình, một bên là khách quý mà mình khuyên can mãi mới có thể mời được, thiên về ai cũng không được – nhưng hiện tại đã đến nước này, nếu hắn không ra mặt, chỉ e tiểu đội này sẽ phải giải tán.

“Tiểu Tuyết! Ngươi câm miệng! Nếu không khỏe thì hảo hảo mà nghỉ ngơi, Sơn Miêu là khách quý mà ta mời được, ngươi đừng nói hươu nói vượn.” Túy Sát Giang Sơn gật đầu xin lỗi với Sơn Miêu tiểu đội: “Ta thay nàng giải thích, tiểu Tuyết có chút tùy hứng, mọi người không cần so đo với nữ hài tử.”

Túy Sát Giang Sơn là hội trưởng của Thí Thần, lời giải thích này cũng đủ phân lượng, Sơn Miêu tiểu đội cũng không so đo. Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức oán hận trừng mắt Túy Sát Giang Sơn, đẩy ra thức ăn mà Vẹc-xây Hoa Hồng đưa qua, đi đến một góc ngồi xuống.

Qua cơn nháo của nàng, thêm nữa là không khí âm trầm áp lực của Lợi Tát Hưu Tháp, cho dù thức ăn của Hắc Diệu làm có mỹ vị thế nào đi nữa, mọi người cũng không còn tâm trạng ăn, những món ăn đưa vào miệng chỉ để bổ sung cho bão thực độ, nhai đi nhai lại như bào đèn cày.

“Ta phân công một chút, mọi người hãy nghỉ ngơi trong chốc lát, Hắc Diệu cùng Tịch Diệt một tổ, Ám Đồng cùng Cực Đoan một tổ, Nhất Quỷ Tha Đao cùng Lục Đạo Luân Hồi một tổ, lên nóc nhà làm công tác canh gác, cứ hai giờ thì đổi ca cho nhau.” Phù Tô vỗ vỗ tay, phân công xong, quét mắt nhìn khắp phòng.

“Chúng ta làm gì?” Cương Thiết Chi Thành thấy mình không được phân công nhiệm vụ, lên tiếng hỏi.

“Chúng ta cứ yên tâm nghỉ ngơi, công tác canh gác thì cứ giao cho những người có chức nghiệp ẩn thân như bọn họ thì tốt hơn.” Phù Tô mỉm cười giải thích với đối phương, tuy rằng tính tình của người chiến sĩ này hơi thẳng thắn, cân não cũng đơn giản, nhưng vẫn làm người thích.

“Ai, thật nhàm chán a.” Trốn vào trong áo choàng, Hắc Diệu Chi Ngân ngáp nhỏ một cái, không chút khách khí tựa lên vai Quy Vu Tịch Diệt – dù sao cũng đang trên nóc nhà, không ai thấy, để hắn lén làm chút đi. Quy Vu Tịch Diệt cũng ngồi xuống, hai người nửa tựa lưng vào nhau mà ngồi, như vậy vừa có thể nghỉ ngơi vừa có thể nhìn trạng huống xung quanh trong phạm vi 360 độ.

“Kết thúc nhiệm vụ này chúng ta đi chơi nha.” Rất thần kỳ lấy ra một ấm trà cùng hai cái chén trong Hư Không Thủ Trạc ra, Hắc Diệu Chi Ngân dưới ánh mắt kinh ngạc của Quy Vu Tịch Diệt, lấy bình ra đổ đầy hai chén cà phê – đây là thành quả trong một lần thu thập của hắn, mang theo hương khí của cà phê, ôm tâm tình thử thí nghiệm, quả nhiên đồ uống khi chế tạo xong giống cà phê như đúc.

“Đi đâu?” Tiếp nhận cà phê, nhấp một ngụm nhỏ, nhiệt khí xông lên đẩy mệt mỏi ra khỏi cơ thể.

“Rất nhiều nơi, muốn lên núi, muốn xuống biển, cũng muốn đi xem sa mạc, ta thích những nơi lữ hành mạo hiểm.”

“Đợi khi nào chúng ta có tiền rồi sẽ đi bộ đến.”

“Phốc …” Một ngụm cà phê nghẹn trong cổ họng, Hắc Diệu ho thật lây mới có thể bình phục “Tịch Diệt …”

“Cái gì?”

“Cầu ngươi, đừng nói ra những lời này với khuôn mặt nghiêm trang như thế, sẽ làm ta thấy bản chất của ngươi thật độc ác …”

“Được, lần sau ta sẽ tận lực che dấu.”

“Phốc … khụ khụ … khụ khụ khụ …” Hắc Diệu không hề chuẩn bị tâm lý lại lần nữa bị sặc …

Mặc dù đang trò chuyện, nhưng tinh thần của hai người vẫn không thả lỏng, cũng may chung quanh không có động tĩnh gì, thẳng đến khi Ám Đồng cùng Cực Đoan Phân Tử đi lên tiếp ca của hai người, Hắc Diệu cùng Tịch Diệt vừa trở vào phòng lập tức phủ áo choàng lên người dựa vào nhau mà ngủ – mặc dù trong trò chơi sự mệt mỏi và đói khát có thể được giải quyết thông qua một ít vật phẩm hoặc pháp thuật, nhưng sự khẩn trương của tinh thần phải thông qua giấc ngủ đầy đủ mới có thể giảm bớt.

Hắc Diệu Chi Ngân cảm thấy không bao lâu sau đã bị Nhất Quỷ Tha Đao lớn giọng đánh thức.

“Một đám Tăng Ác Quái, đã bao vây chúng ta rồi!” Như để xác minh thêm tính chân thật trong lời nói của hắn, vách tường của phòng nhỏ bị đánh một chút, khí lực rất lớn, người trong phòng đều cảm thấy một trận run lên, nếu vách tường không có sự gia cố của băng hệ pháp thuật, chỉ sợ lúc này bọn họ đã bị chôn sống trong đống gạch dưới sự sụp đổ của ngôi nhà này. (Tăng Ác Quái, là con rối quái vật duy nhất thuộc hệ vong linh, là tổ hợp của rất nhiều rất nhiều thi thể hư thối cùng phần đã đứt của tay và chân chồng chất lên người quái vật, hình thể cồng kềnh khổng lồ, lực công kích và lực phòng ngự rất cao, bởi vì là con rối bị khống chế, nên trí lực rất thấp.)

“Trước tiên nên đi ra ngoài, bằng không chúng ta sẽ bị chôn sống trong này!” Túy Sát Giang Sơn quyết định thật nhanh rút trường thương, cùng với hai chiến sĩ xung phong chạy ra khỏi căn phòng nhỏ. Lục Đạo Luân Hồi đứng trên nóc nhà, dây cung không ngừng phát ra những tiếng vang nhỏ, mỗi một tiễn đều bắn lên trên người Tăng Ác Quái một cách chuẩn xác, lúc trước tuy rằng Hắc Diệu có cho hắn một trăm cây Nguyên Tố Tiễn, nhưng túi tiễn của hắn cũng không như Đào Mã Lí của Hắc Diệu có công năng thu tiễn về, Nguyên Tố Tiễn một khi bắn ra là sẽ ít đi từng cây từng cây một, hắn sẽ không dễ dàng lấy ra sử dụng như vậy, chỉ dùng tiễn bình thường công kích, nhưng về điểm công kích này đối với Tăng Ác Quái da thịt dày béo mà nói, thật sự là như muối bỏ biển.

“Dùng đi! Không cần tiết kiệm!” Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, thấy đối phương đưa qua cho mình một bó Liệt Diễm Tiễn thật to, Lục Đạo Luân Hồi cảm kích gật đầu. Từ khi có Đào Mã Lí, Hắc Diệu Chi Ngân không bao giờ hao phí tinh lực vào việc chế tạo Nguyên Tố Tiễn, một đống Nguyên Tố Tiễn ban đầu chế tạo đều đã giao dịch hết cho Lục Đạo Luân Hồi, nhìn Nguyên Tố Tiễn chiếm hơn phân nữa Không Gian tiễn của mình, Lục Đạo Luân Hồi thiếu chút nữa là đã mừng đến nhảy cao ba thước – bây giờ thì không cần bận tâm đến vấn đề tiễn nữa! Năm cây Liệt Diễm Tiễn mang theo hồng quang “sưu sưu sưu” bay về đám Tăng Ác Quái tản ra mùi hôi thối cách đó không xa.

Hắc Diệu Chi Ngân trông thấy Lục Đạo Luân Hồi đại phát thần uy, bất đắc dĩ bĩu môi, nhìn cái người gương mặt lúc nào cũng lạnh giống như Quy Vu Tịch Diệt này vậy thôi, nhưng thật ra bên trong là một phần tử hiếu chiến. Liệt Diễm Tiễn mang theo hồng quang bay về phía quái vật, Phù Tô cùng lúc dùng đóng băng thuật đông chúng lại, hình nhân khổng lồ Tăng Ác Quái lập tức biến thành cái bia ngắm lý tưởng.

Những thành viên thuộc cận chiến chức nghiệp cũng không cam yếu thế, trường thương của Túy Sát Giang Sơn, trường kiếm của Cương Thiết Chi Thành, cùng cự kiếm huyết hồng của Thương Lãng không chút lưu tình chém vào trên người tên đại gia hỏa, Ám Đồng, Nhất Quỷ Tha Đao cùng Cực Đạo Phân Tử nhàm chán bỏ luôn kỹ năng tiềm hành, trực tiếp quang minh chính đại dùng dao nhỏ đâm người …

Tuy số lượng không ít, nhưng trong nháy mắt Tăng Ác Quái đã bị đội ngũ có lực công kích mạnh đến biến thái này tiêu diệt sạch sẽ.

“Da! Một bữa ăn sáng!” Lục Đạo Luân Hồi cầm tiễn phóng lên như phóng pháo hoa, hai tay nắm lại, đưa lên đưa xuống trước mặt, biểu tình kích động như tiểu hài tử.

Dời mắt khỏi thích cung thủ đang kích động kia, tầm mắt của Hắc Diệu cùng Tịch Diệt chạm nhau, trong mắt hai người đều xuất hiện một tia nghi hoặc, “Ta cảm thấy … rất không đúng …” Thấy đối phương thu hồi loan đao đi về phía mình, Hắc Diệu Chi Ngân thì thào tự nói.

>>Hết chương 22<<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.