Thất Lạc Thần Miếu

Chương 29: Chương 29




“Các ngươi sao lại đến đây?” Hoàn Mỹ Phong Bạo nhíu mày, lúc này mà hai người còn đến chỉ làm sự tình thêm khó giải quyết.

“Nếu không đến, chẳng lẽ trơ mắt nhìn các ngươi giết Lục Đạo xuống đến cấp không sao?” Ánh mắt Hắc Diệu Chi Ngân đảo qua mặt Hoàn Mỹ Phong Bạo.

“Các ngươi còn dám tới?” Cương Thiết Chi Thành phẫn nộ trừng mắt, đại kiếm bổ về phía Hắc Diệu Chi Ngân.

“Keng~” Tiếng kim loại chạm nhau vang lên, loan đao Già Lam Phong Bạo của Quy Vu Tịch Diệt vững vàng chặn lại đại kiếm của Thú Nhân tộc chiến sĩ, “Thêm lần nữa thì chết!”

Hắc Diệu Chi Ngân đi đến trước mặt Nhất Quỷ Tha Đao, nhìn thoáng qua thi thể của Lục Đạo Luân Hồi, không chút hoang mang ngồi lên chiếu, lấy thụ cầm, năm ngón tay xòe ra, một khúc nhạc cầm êm tai vang lên, quanh quẩn trong đại sảnh, theo thanh âm của nhạc khúc, phiền táo trong lòng mọi người như kỳ tích mà dần biến mất, không khí cũng không còn khẩn trương căng thẳng như lúc đầu, khoảng năm phút sau thì tiếng đàn dần biến mất, mọi người vẫn còn chìm trong tiếng đàn êm ái mà chưa dứt ra được.

“Đây, đây là chuyện gì xảy ra?” Thanh âm của Lục Đạo Luân Hồi mặc dù có chút suy yếu, nhưng cũng không thể che dấu sự kinh ngạc trong nó, hắn đi đến từ nơi sống lại, phát hiện mình không nhận sự trừng phạt của tử vong.

“Ha hả~” Cười cười ra vẻ thần bí, Hắc Diệu Chi Ngân thuận thế tựa lên người Quy Vu Tịch Diệt, tấu An Hồn Khúc một lần nữa, làm thuộc tính vốn đã mất phân nửa của hắn thêm tuột xuống, hắn hiện tại suy yếu đến nỗi bước đi cũng khó khăn.

“Vừa lúc, Sơn Miêu tiểu đội cũng đến đây, hãy cho mọi người một cái công đạo đi.” Hoàn Mỹ Phong Bạo thầm thở dài, thấy ánh mắt của thành viên công hội nhìn về phía Sơn Miêu tiểu đội, chỉ sợ bọn họ sẽ khó mà ra khỏi cánh cửa này.

“Phong Bạo, chúng ta không phải là Lục Đạo.” Hắc Diệu Chi Ngân tựa vào ngực Quy Vu Tịch Diệt lạnh lùng mở miệng, Lục Đạo Luân Hồi sau khi hy sinh cái chết của mình có thể làm bình ổn tâm tình phẫn nộ của mọi người sao? Đáng tiếc chúng ta không phải loại người hy sinh vì nghĩa, giết những người thân thiết của mình.

“Ngươi cho là các ngươi có thể đi ra khỏi đại bản doanh Thí Thần này sao?” Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt giơ hai tay lên, sáu con ma lang nhất tề nhe răng về phía Hắc Diệu.

Hừ lạnh một tiếng, Quy Vu Tịch Diệt cực kỳ không tình nguyện mà đặt Hắc Diệu lên ghế, thân hình nhoáng lên một cái, không đầy mười giây sau đầu của sáu con ma lang đã tiếp đất trong nháy mắt, thi thể không đầu bị máu tươi nhiễm đỏ thi nhau ầm ầm ngã xuống đất, Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt che ngực, vô lực ngã trên đất, tất cả triệu hoán thú nháy mắt bị giết, thân thể hắn cũng sẽ nhận sự phản phệ thật lớn. Đại kiếm của Cương Thiết Chi Thành từ một nơi bí mật mang theo tiếng gió gào thét hướng tới, Quy Vu Tịch Diệt mắt lạnh nhìn lưỡi đao gần thân thể mình, không chút cử động đứng tại chỗ. Mũi kiếm sắc bén chém đến vùng cổ yếu ớt, người ở đây đồng thời nheo mắt, không muốn nhìn cảnh tượng máu tươi văng đầy. Nhưng thứ làm mọi người giật mình chính là, ý nghĩ trong đầu bọn họ vẫn không xuất hiện, cổ của Quy Vu Tịch Diệt ngay cả một giọt máu của vết thương cũng không có, ngược lại sau khi mũi kiếm rời đi, thì nó nhanh chóng khép lại, nháy mắt đã hoàn hảo như ban đầu – đây là bộ khinh giáp Thủ Hộ Của Bifrons có kỹ năng phụ trợ: miễn tử vong.

Người của Thí Thần công hội không hiểu gì, chỉ biết rằng người đáng lẽ phải bị một kích biến thành bạch quang bay ra ngoài giờ đây không hao tổn gì vẫn đứng trước mặt, hơn nữa Quy Vu Tịch Diệt thanh danh tại ngoại, ngay cả Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Lục Đạo, dìu ta một chút!” Hắc Diệu vươn tay về phía Lục Đạo Luân Hồi, người phía sau do dự một chút vẫn tiến lên, nửa dìu nửa ôm cung tiễn thủ đang suy yếu đứng dậy khỏi ghế – tuy rằng không biết vì sao đối phương lại biến thành như vậy, nhưng trực giác của Lục Đạo Luân Hồi cho hắn biết điều này có liên quan với chuyện hắn được miễn sự trừng phạt của tử vong.

Toàn thân vô lực tựa lên người Lục Đạo Luân Hồi, Hắc Diệu Chi Ngân nở nụ cười trấn an với Quy Vu Tịch Diệt đang bắt đầu hạ nhiệt độ, “Chuyện Kiến Thành Lệnh bị trộm, chúng ta sẽ điều tra rõ ràng.” Ánh mắt thong thả nhưng sắc bén đảo qua mỗi người có mặt ở đây, Hắc Diệu dừng một chút rồi gằn từng chữ “Còn nữa, Sơn Miêu không dễ ức hiếp, chuyện bị vây công lần này, chúng ta sẽ đòi lại gấp bội!”

Người khác còn đang mơ màng, thì những lời này như quả bom nổ tung trong lòng Lục Đạo Luân Hồi cùng Hoàn Mỹ Phong Bạo – Sơn Miêu bị vây công??!! Ý nghĩa của chuyện này tuyệt đối không dễ dàng như mất đi một cái Kiến Thành Lệnh, đó là một âm mưu! Hiện tại Túy Sát Giang Sơn không ở đây, một khi bọn họ không giữ được bình tĩnh mà xung đột với Sơn Miêu tiểu đội … hậu quả thật khó tưởng tượng …

“Vậy ta đây tin rằng Sơn Miêu tiểu đội sẽ bắt được tên trộm chân chính ấy.” Hoàn Mỹ Phong Bạo lui từng bước về sau, bất tri bất giác để lại một con đường cho bọn họ. Lục Đạo Luân Hồi nhìn hắn thật sâu, ôm Hắc Diệu Chi Ngân đi về phía cửa, Nhất Quỷ Tha Đao cùng Cực Đoan Phân Tử do dự một chút, cũng theo sát mà đi, lưu lại Quy Vu Tịch Diệt phía sau nhìn lướt qua những người còn lại, xác định bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, Già Lam Phong Bạo trong tay trở về bên hông, cũng xoay người nghênh ngang rời đi.

“Cứ để như thế sao?” Nhìn năm người kia đi xa, Quốc Sĩ Vô Song nhìn về phía Hoàn Mỹ Phong Bạo.

“Không thì sao? Chẳng lẽ làm cho Thí Thần tứ phân ngũ liệt rồi sau đó cùng Sơn Miêu tiểu đội đánh một trận ngươi chết ta sống à?” Trừng mắt nữ pháp sư, Hoàn Mỹ Phong Bạo dùng lực bóp chặt chủy thủ trong tay như muốn làm nó nứt ra – quản lý việc nội bộ không tốt a, cũng may Túy Sát Giang Sơn ngày mai sẽ trở lại, điều hắn có thể làm hiện tại là duy trì tình thế để nó không có chuyển biến xấu, tất cả đợi đến khi hội trưởng đại nhân về rồi nói sau…

Nhường trướng bồng của mình cho ba người Lục Đạo Luân Hồi, Hắc Diệu như nhũn ra ngồi phịch trên giường nói với Quy Vu Tịch Diệt: “Ta muốn logout, sáng mai sẽ lên.”

Ngắn gọn đáp ứng, Quy Vu Tịch Diệt nhìn bóng dáng kia dần biến mất, con ngươi xanh lam có chút đăm chiêu, quay đầu nói với Lục Đạo Luân Hồi: “Đừng đi đâu.” Cũng logout rời khỏi trò chơi.

Tô Diệc đi ra từ du hí thương, hoạt động tứ chi đã cứng ngắc, tuy rằng du hí thương xa hoa có công năng mát xa, nhưng cho dù thế nào đi nữa cũng không thoải mái bằng tự thân vận động. Nhìn nhìn ống dẫn chất dinh dưỡng còn lại trong du hí thương, Tô Diệc lắc lắc đầu, đi đến một cái máy rồi nhấn nút khởi động.

Lúc đầu đặt ra sự ngủ say của trí não là một năm, chờ đến khi thời gian hôn mê chấm dứt, trí não sẽ tự động mở ra đưa hắn tỉnh lại từ trong trò chơi – nhưng vì để điều tra chuyện Kiến Thành Lệnh bị trộm hắn không thể nào không tỉnh lại trước thời hạn.

“Đánh thức ta có chuyện gì sao, chủ nhân?” Một “Tô Diệc” khác cũng đứng trước mặt hắn, đánh ngáp, mặc một thân áo ngủ sọc ca rô xanh, trên đầu còn có một cái nón với tạo hình buồn cười.

“Lam Địch, cho dù ngươi cố chấp muốn sử dụng vẻ ngoài của ta, nhưng ngươi làm ơn đừng mặc bộ áo ngủ buồn cười như vậy được không.” Đau đầu nhu nhu thái dương, Tô Diệc thật sự không có biện pháp với trí não nhã hắn, sớm biết vậy lúc trước khi chế tạo nó hắn đã không đặt cho trí não hệ thống tự phát triển nhân cách, theo phát triển này thì kết quả chính là, trí não nhà hắn hiện tại bị phát triển thành một tính tình cổ quái.

“Thôi được~ như sở nguyện của ngươi, chủ nhân của ta.” Lam Địch biến hóa nhanh chóng, áo ngủ đáng yêu liền biến thành trang phục gấu bảo bảo với bộ lông xù, khuôn mặt giống mình như đúc còn có thêm hai cái tay gấu với lông xù xù tạo thành hình chữ thập, dáng điệu ngây thơ khả ái.

“Lam Địch! Còn đùa thế nữa ta sẽ quy cách hóa ngươi!”

“Bị chủ nhân bỏ lâu như vậy, vừa gặp mặt còn hung dữ như thế~ ta thật đáng thương …” Trí não lấy “tay gấu” đặt lên hai mắt làm ra bộ dáng ai oán.

…Cái tên gia hỏa này thật sự là do mình chế tạo ra sao? Tô Diệc vô cùng buồn bực chỉ có thể lắc đầu thở dài, không để ý đến vấn đề quần áo nữa, nói với trí não của mình “Lam Địch, giúp ta tìm chút thứ.”

“Được, thù lao là một tháng không được quản cách ăn mặc của ta.”

… “Ta quy cách hóa ngươi nha!” Ai biết tên này trong một tháng sẽ mặc những bộ quần áo cổ quái nào, hắn sử dụng là khuôn mặt của mình a…

“555555~ chủ nhân khi dễ người ta, người ta không muốn sống nữa, hãy quy cách hóa ta đi… 55555”

“Thôi được rồi … tùy ngươi đấy …” Chiến tranh giữa chủ nhân VS trí não, đương nhiên là Tô Diệc hoàn toàn thất bại …

“Tìm cái gì?” Tuy rằng có suy nghĩ riêng, nhưng hiệu suất công tác của Lam Địch là nhất đẳng.

“Bản ghi chép về cuộc bán đấu giá ở vùng trung du trong , tìm xem người bán nặc danh kia là ai.” Nếu không thể thông qua trò chơi dùng những cách thức tuần tra bình thường, thì chỉ còn cách phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt.

Không đến năm phút, trí não “hưu” một tiếng huýt gió “Tường phòng hỏa của trò chơi này thật lợi hại a, thế nhưng làm ta mất nhiều thời gian như vậy~”

“Đừng có kiện cáo nữa, rốt cuộc là ai, nói cho ta biết.”

“Tư liệu ở đây, ngươi tự xem.”Tay như vẽ ra, bảng số liệu bỗng xuất hiện, Tô Diệc nheo mắt lại nhìn bản ghi chép thật dài, phía dưới phát hiện cái tên mà bản thân muốn tìm – nguyên lai là ngươi!

“Lam Địch, giúp ta xem bản ghi chép chuyển khoản từ trò chơi sang hiện thực của người này, phải thông qua thủ tục của nhà nước, sau khi tra được làm lại một bản khác, đưa vào trò chơi của ta.” Ngươi nghĩ rằng bản thân đã làm thật cẩn thận rồi sao, không lưu lại vết tích gì ư? Một trăm tinh tệ tương đương với một trăm vạn đồng liên bang tệ (1 kim tệ = 1 đồng liên bang, 1 thủy tinh tệ = 10000 kim tệ) là có thể giấu bản ghi chép sao? Bản ghi chép về việc đổi tiền ở phía nhà nước là có thể xem, đến lúc đó bằng chứng rành rành, xem ngươi còn động tác võ thuật nào đẹp mắt không!

“Nhất định phải thông qua phía chính phủ mà tra thủ tục sao?” Lam Địch nhàm chán biến ra một bộ bàn ghế công tác, ngón tay gõ cùm cụp lên mặt bàn, tỏ vẻ hắn đã không kiên nhẫn “Thủ tục bên phía chính phủ còn cần xin xét duyệt, chậm như rùa!”

Tô Diệc nén cười, không đề cập đến chuyện đối phương mặc trang phục gấu bảo bảo ngồi trước bàn công tác làm ra bộ dáng nghiêm túc có bao nhiêu quỷ dị. “Phải đợi trong bao lâu?”

“Bởi vì không phải người chuyển khoản xin xem xét bản ghi chép, nên thủ tục hơi phiền toái một chút, đại khái có lẽ là một tiếng~” Ngáp to một cái, Lam Địch lo lắng có nên biến bộ bàn ghế công tác thành giường sô pha hay không.

“Đúng rồi, ngươi cũng giúp ta thêm một việc nữa, giúp ta tìm bản ghi chép của đám người đã phục kích chúng ta ở vùng núi vực cách Địa Ngục Thâm Uyên không xa, tốt nhất là có thêm hình ảnh thật và danh sách những kẻ tập kích.”

“Cái gì? Là ai ăn gan hùm mật gấu dám tập kích chủ nhân ngài? Ta phải chém hắn!” Trí não lòng đầy căm phẫn, quần áo trên người biến thành trang phục võ sĩ, trên tay còn có một cây Đại Khảm Đao chói lọi …

“Cái kia, Lam Địch, ngươi đừng kích động như thế, những người đó chỉ là những con cá nhỏ thôi, ta thực ra là muốn tìm tên chủ mưu đứng phía sau họ.” Nhìn Lam Địch đang kích động, trên đầu Tô Diệc treo đầy hắc tuyến.

“Chủ nhân hảo, ngươi cứ yên tâm! Toàn bộ cứ giao cho ta!” Vỗ vỗ ngực, bóng dáng của Lam Địch “sưu” một tiếng lập tức chui vào máy móc, có thể thấy được, hắn thật liều mạng – ngoại hình của trí não là phải tránh đi trong không gian, Lam Địch lại mang theo thân thể kia không kiêng nể gì chui vào không gian để tuần tra manh mối, có thể thấy hắn để ý chuyện này đến cỡ nào.

Nhìn bộ dáng liều mạng của Lam Địch, Tô Diệc có chút cảm động – trí não nhà mình có chút cổ quái, nhưng gặp chuyện gì có liên quan đến mình thì sẽ liều mạng~ đột nhiên nhớ đến người có đôi mắt xanh biển … vừa định để Lam Địch tuần tra hắn, nhưng lời vừa đến bên miệng lại bị nuốt trở vào, hắn không muốn dùng phương pháp này để hiểu đối phương – tuy rằng việc tuần tra tư liệu của ngoạn gia trong thế giới võng du là một chuyện nhỏ đối với Lam Địch.

“Tra được rồi, chủ nhân!” Lam Địch chui ra từ trong máy móc, trên tay cầm một cái hòm nhỏ “Đều ở bên trong này, chủ nhân hiện tại muốn xem không?”

“Bỏ đi, ngươi làm những tư liệu này thành khối kí ức thủy tinh đưa vào trong võng du cho ta, ta vào trò chơi lấy, thế nào? Có khó không?”

Lam Địch bĩu môi, lộ ra biểu tình xem thường “Chỉ đơn giản là sửa lại một chút số liệu trong trò chơi thôi mà, đầu não của tuyệt đối sẽ không phát hiện!”

“Ân, hết thảy nhờ ngươi.”

>>Hết chương 29<<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.