“Lão đại, vẫn chưa phát hiện tung tích của quái tiếp theo.” Thanh âm của Ám Đồng vang lên trong kênh đoàn đội, hắn thống lĩnh cả tiểu đội Trinh thám đoàn đi xem xét trong phạm vi một trăm dặm rất nhiều lần, nhưng vẫn không phát hiện gì. Chẳng lẽ Quái Vật Công Thành Chiến đã hoàn tất rồi sao? Không có khả năng, nếu chấm dứt thì hệ thống sẽ nêu lên – huống hồ hắn cũng không tin hệ thống sẽ tốt như thế buông tha cho bọn hắn.
“Ngươi tất nhiên không phát hiện bởi vì chúng ở trên trời!” Năm cây Lôi Đình Chi Dực bay thẳng lên trời, một con ưng bị rớt xuống, nhìn thoáng qua thi thể của quái, bên trên có hàng chữ “Quang Ưng Chi Vương, BOSS thủ lĩnh cấp 450.”
Chẳng lẽ mình bắn bậy bắn bạ lại bắn trúng BOSS ư? Hắc Diệu Chi Ngân hoang mang ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện cả đàn quái trên đó cũng không tán đi, mà tiếp tục lượn quanh, thừa cơ công kích ngoạn gia trên mặt đất và tường thành. Ngoài Viễn trình đoàn và Pháp sư đoàn, tất cả những cận chiến giả đều chỉ có thể giương mắt nhìn, một thân khí lực không chỗ sử dụng.
Tuy rằng lực công kích của quái thuộc phi hành hệ không mạnh bằng địa hệ, nhưng quái cấp 450 tuyệt đối không dễ đối phó, huống hồ Hắc Diệu Chi Ngân phát hiện trên trời không chỉ có một loại quái, mà là đủ chủng loại, hơn nữa trên thi thể của mỗi con quái đều biểu hiện là BOSS thủ lĩnh – chẳng lẽ đoàn quái này là tập hợp tất cả những BOSS của đủ chủng loại?
Ngoạn gia trên mặt đất gặp tổn thất từ trước đến nay chưa từng có, dưới công kích của đám BOSS trên bầu trời, bạch quang trên mặt đất bay lên liên tục như pháo hoa, tương phản với công kích của đoàn BOSS, phản kích của Pháp sư đoàn cùng Viễn trình đoàn là cực kỳ bé nhỏ.
“Lão đại, Trinh sát đoàn của chúng ta cơ hồ toàn quân bị diệt.” Thanh âm không cam lòng của Ám Đồng vang lên trong kênh đoàn đội.
Ngay sau đó là Thương Lãng: “Xe tăng đoàn thương vong hơn phân nửa.”
“Phụ trợ đoàn thương vong hơn phân nửa.” Đây là thanh âm của Quản Sát Bất Quản Mai.
“Tiểu đội thứ nhất của Viễn trình đoàn toàn quân bị diệt.”
Báo cáo về thương vong vang lên không ngừng trong kênh đoàn đội, làm sĩ khí hạ xuống thấp chưa từng có, có thể chống đỡ được đã là kỳ tích, rõ ràng chỉ cần kiên trì thêm hai nhóm quái công kích nữa thôi, thì Quái Vật Công Thành Chiến sẽ kết thúc, nhưng dựa vào tình huống trước mắt, bọn họ tuyệt đối không qua nổi vòng công kích này! – Chẳng lẽ mình đã quá mức tự đại sao? Chẳng lẽ lấy thực lực như thế để kiến tạo Thành Bang là miễn cưỡng quá ư? Đối mặt với tổn thất quá lớn chưa từng có từ trước đến nay, Phù Tô không khỏi hoài nghi quyết định của mình.
“Trước tiên phải tìm được đầu lĩnh của chúng, đánh chết con BOSS kia, chúng ta mới có hy vọng.”
“Ta đã thấy rồi.” Lục Đạo Luân Hồi dùng tay chỉ lên không trung, theo ngón tay hắn, mọi người trông thấy các loài BOSS đều bay xung quanh một bóng dáng hỏa hồng, chẳng lẽ lần này BOSS đầu lĩnh là nó – Hỏa Phượng Hoàng??!! Trên Đại Lục, Hỏa Phượng Hoàng và Hoàng Kim Long được xem như hai thần thú, là sự tồn vong của Đại Lục, là vương của tất cả các loài thú. Ngay cả chư thần cũng không dám trêu chọc, không ngờ lần này hệ thống đầu não lại cho Hỏa Phượng Hoàng đến công thành, xem ra đã có quyết tâm muốn tiêu diệt đám người bọn họ…
Độ cao này thì ngay cả tiêu thương của Sa Mạc Chi Ưng cũng bất lực, có thể công kích đến Hỏa Phượng Hoàng e chỉ có thể là Hắc Diệu Chi Ngân. Bất quá hắn không cuồng ngạo tự đại đến nỗi chỉ bằng lực lượng của hai người mà có thể giết một thần BOSS.
Ánh mắt chấm hỏi của Hắc Diệu Chi Ngân nhìn về phía Abaddon, người bị nhìn cũng lực bất tòng tâm nhún nhún vai, “Nếu là Hỏa Phượng Hoàng, thì chỉ có Lộ Tây Pháp đại nhân mới có thể đả bại nó.” Ngụ ý chính là đọa thiên sứ này bất lực.
Hắc Diệu Chi Ngân thất vọng xụ vai, xem ra lần này bọn họ không thể kiến được thành rồi… Lộ Tây Pháp đại nhân… Hắn chạy đi đâu mà tìm vị thần của Ma tộc a…
“Không, nó không phải Hỏa Phượng Hoàng.”
??!! Hắc Diệu Chi Ngân vẻ mặt kinh dị nhìn vị mỹ nam tử với mái tóc xanh biển vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh mình, ngay cả Quy Vu Tịch Diệt khi tiềm hành đến gần thì mình cũng sẽ phát hiện, nam nhân này đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Nam tử cảm giác được ánh mắt của đối phương, thản nhiên cười, hướng hắn gật đầu nói: “Chào ngươi, du cung thủ Ma tộc ~”
!!! Lần đầu gặp mặt đã nhìn ra chủng tộc cùng chức nghiệp của mình, người này tuyệt đối không phải ngoạn gia, lại nhìn một đầu tóc màu xanh biển kia, Hắc Diệu Chi Ngân hét lớn: “Ngươi… Ngươi chẳng lẽ là Bá Luân Tư?!!”
“Là ta.” Thấy đối phương nhận ra mình, Bá Luân Tư vui vẻ gật đầu, động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo sự tao nhã như Phù Tô. Hắc Diệu Chi Ngân không thể tin nhìn chằm chằm người kia, có lẽ là do lần đầu gặp mặt ấn tượng quá sâu, tuy rằng đã xác nhận, nhưng về mặt cảm tình không thể nào tưởng tượng được nam tử xinh đẹp này chính là con Băng Sương Cự Long cả người tản ra hơi thở bi thương tuyệt vọng kia.
Quy Vu Tịch Diệt nhìn bộ dáng trợn mắt há mồm của đối phương, thầm kéo tay hắn, lúc này Hắc Diệu Chi Ngân mới phục hồi tinh thần, “Thật có lỗi, chỉ là ta có hơi giật mình.”
“Ha hả ~ hơn một ngàn năm, ta cũng đã quên hình dạng của mình, nếu Abaddon không…” Ánh mắt của Bá Luân Tư chuyển sang nhìn đọa thiên sứ đứng bên kia, tràn đầy ôn nhu, người nọ cũng nở một nụ cười sủng nịch với hắn. Hắc Diệu và Tịch Diệt xem như cũng mẫn cảm về phương diện này thầm trao đổi một ánh nhìn ý vị thâm trường với nhau – giữa hai người này… có gian tình a… có gian tình…
“Ách, Bá Luân Tư. Thực có lỗi khi đã quấy rầy các ngươi, nhưng ngươi có thể giải thích một chút về những lời lúc nãy hay không?” Đây chính là chiến trường a! Bạch quang trên mặt đất cứ không ngừng bay lên, hai người các ngươi nếu muốn trao đổi tình cảm cũng không thể để lúc khác sao…
“Nga, không sao, ta chỉ muốn nói nó không phải Hỏa Phượng Hoàng thôi.”
“Vậy nó là gì?”
“Long tộc, ta cảm nhận được hơi thở của Long tộc trên người nó.”
Long tộc… Cũng không yếu hơn Hỏa Phượng Hoàng… tâm tình vừa mới phấn chấn của Hắc Diệu Chi Ngân nháy mắt lại ngã xuống thung lũng.
“Nhưng năng lực của nó rất yếu, không hiểu sao một con Á Long mà lại không có năng lượng cường đại như Á Long.” Bá Luân Tư hoang mang ngẩng đầu lên nhìn Hỏa Phượng Hoàng trên bầu trời, nhờ cộng hưởng của Long tộc nên trên phương diện huyết thống hắn có thể cảm giác đây tuyệt đối là Long tộc cường đại, nhưng sao năng lực của nó lại kém xa chủng tộc của nó chứ? Rõ ràng là một con rồng, vì sao phải đổi thành bộ dáng của Hỏa Phượng Hoàng?
Không cường đại như Á Long? Vậy chứng minh mình có cơ hội, mắt Hắc Diệu Chi Ngân sáng ngời, thông qua kênh tư tán gẫu nói với Lục Đạo Luân Hồi: “Lục Đạo, lát nữa ta sẽ thử công kích Hỏa Phượng Hoàng, một khi ta thành công, những con BOSS trên không trung sẽ bạo động, lúc đó ngươi hãy chỉ huy người của Viễn trình đoàn chống cự một lát, nếu thật sự không được thì buông tha cho tòa thành này đi, đừng để mọi người hy sinh vô ích.”
“Ngươi muốn đơn đấu với Hỏa Phượng Hoàng??!!” Nếu người nói những lời này không phải Hắc Diệu, hắn khẳng định sẽ tắt kênh đi – loại này thật giống như lời của người đang nói mớ. Bất quá cho dù người nói lời này chính là Hắc Diệu mà hắn luôn bội phục, Lục Đạo Luân Hồi cũng nhịn không được muốn nhảy xuống tường thành nhéo nhéo Ma tộc này xem hắn có phải thật sự bị điên rồi không…
“Chỉ là muốn thử xem. Dù sao cũng không còn biện pháp đúng không?” Hắc Diệu Chi Ngân nhẹ nhàng trả lời một câu, liền đóng lại tư tán gẫu. Nếu con Hỏa Phượng Hoàng kia thật sự giống như lời Bá Luân Tư, từ một con rồng không có năng lực gì biến thành, vậy thì hắn vẫn có cơ hội vãn hồi thế cục.
Lấy ra “Yên Diệt Sinh Mệnh” từ trong túi tiễn, Hắc Diệu Chi Ngân lấy tay mơn trớn cây thần tiễn này, âm thầm cầu nguyện “Đây chính là trận đầu tiên của ngươi, hãy phù hộ ta mã đáo thành công.”
Khoát thần tiễn lên Đào Mã Lí, Hắc Diệu Chi Ngân giơ cung lên một góc 75 độ, vũ tiễn Yên Diệt Sinh Mệnh được bao phủ bởi một ngọn lửa hỏa hồng sắc.
“Phàm nhân, ta cảm giác được hơi thở quen thuộc trên người ngươi.” Đột nhiên vang lên một câu nói, Hắc Diệu Chi Ngân nhìn xung quanh, trên mặt những người khác không ai có biểu tình gì – ngoài Quy Vu Tịch Diệt. Hắn dường như cũng nghe được thanh âm này, chỉ hơi nhíu mày nhìn về phía mình, ánh mắt hai người gặp nhau, trực giác cho thấy chuyện này rất không đơn giản, vì thế đều án binh bất động, tĩnh quan kỳ biến.
“Phàm nhân, hai người các ngươi một có “chìa khóa”, một có phân nửa của ta, rốt cuộc là lấy được từ đâu?” Thanh âm kia lại vang lên sau một trận trầm mặc, hai người hoang mang liếc nhau, Hắc Diệu Chi Ngân cẩn thận mở miệng: “Xin hỏi, ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì?”
“Vĩ Vũ Phượng Hoàng trong tay ngươi chính là chìa khóa để linh hồn của ta sống lại, mà một nửa thân thể sắp sống lại của ta ngay ở trên người hắn.”
Hắc Diệu Chi Ngân đánh giá Quy Vu Tịch Diệt bên cạnh mình, một trong những thứ trên người người này có thể xứng đôi với thân phận của đại BOSS chỉ có loan đao thần khí trong truyền thuyết – Già Lam Phong Bạo.
“Chẳng lẽ nửa người của ngươi chính là Già Lam Phong Bạo?” Quy Vu Tịch Diệt nghi hoặc mở miệng.
“Không sai, chẳng lẽ ngươi không phát hiện Già Lam Phong Bạo của ngươi không đầy đủ sao?” Bị đối phương nhắc tỉnh, Quy Vu Tịch Diệt đột nhiên nhớ tới kỹ năng cuối cùng mà mình không thể sử dụng. Nguyên bản còn tưởng rằng phải giải trừ phong ấn hoặc đạt tới cấp bậc gì đó mới có thể sử dụng, không ngờ là do Già Lam Phong Bạo không đầy đủ.
“Làm thế nào mới có thể sử dụng nó đầy đủ?”
“Rất đơn giản, ngươi làm thân thể ta sống lại, chỉ cần sử dụng Vĩ Vũ Phượng Hoàng trong tay người kia thì linh hồn của ta có thể sống lại.”
“Ta phải làm thế nào?” Hắc Diệu Chi Ngân vội vàng hỏi. Có thể bổ sung đầy đủ cho thần khí truyền thuyết, tuyệt đối là một cơ hội khó cầu a.
“Ngươi chỉ cần bắn vũ tiễn được chế tạo từ Vĩ Vũ Phượng Hoàng kia về phía ta là được.”
??! Con rồng này thật sự quá cường đại hay là đầu nó có vấn đề thế? Phải biết rằng Yên Diệt Sinh Mệnh và Đào Mã Lí đều là hai thần khí, lực sát thương kia tuyệt đối không phải giỡn a… Nó của hiện tại chỉ còn một nửa lực lượng, có thể chịu đựng được sao?
Dường như hiểu được ý nghĩ của Hắc Diệu, Hỏa Phượng Hoàng kia ở không trung xoay một vòng, trừng mắt liếc hắn, khinh thường nói: “Ta hiện tại ở dạng linh hồn, thứ hiện ra trước mắt các ngươi chỉ là ảo ảnh mà thôi, tiễn của ngươi không có khả năng sẽ bắn trúng ảo ảnh!”
Ách… Hắc Diệu Chi Ngân ngượng ngùng nghiêng đầu, cười gượng một tiếng, lập tức không chút do dự, giương cung khoát tiễn, thần tiễn Yên Diệt Sinh Mệnh như phi hỏa lưu tinh bắn về phía “Hỏa Phượng Hoàng” trong không trung. Ánh mắt của mọi người gắt gao nhìn về phía cây tiễn kia, tim cũng theo đó bay lên, bọn họ không biết cuộc trao đổi lúc nãy của ba người, ở trong mắt những người khác, giờ phút này chỉ đơn thuần là Hắc Diệu Chi Ngân khiêu chiến Hỏa Phượng Hoàng, thắng bại được quyết định ở giây phút.
Liệt diễm thuần kim sắc phát ra từ Yên Diệt Sinh Mệnh, xoay quanh bóng dáng hỏa hồng sắc kia, bao vây nó thành một cái trứng, sau đó lập tức nở ra, quang mang hoàng sắc cùng hồng sắc bao trùm tất cả, quang mang mãnh liệt chiếu xuống như muốn làm mù mắt mọi người, nhưng mọi người vẫn mở to mắt, hiện giờ không trung đã trở về trạng thái ngàn dặm không mây, ngay cả một con chim cũng không còn. Mà bên hông Quy Vu Tịch Diệt lại lặng lẽ có thêm một thanh loan đao.
>>Hết chương 39<<