Việc thành viên của Quang Minh trận doanh ít hơn Hắc Ám trận doanh là sự thật không thể chối cãi, điểm yếu về nhân số ít, đương nhiên quyết định chiến thuật của bọn hắn chỉ có thể là du kích hoặc đánh lén. Mà sự phân phối của Phù Tô lại rất hữu hiệu khi đối phó với chiến thuật này.
Quang Ảnh Thành cao thủ như mây, ngoạn gia của Quang Minh trận doanh tự hỏi cũng biết mình không có thực lực tấn công thẳng vào Quang Ảnh Thành, nhưng ngẫu nhiên đến quấy rầy cũng không sao.
Lúc này, Nhất Quỷ Tha Đao đang đập bàn trừng mắt với thủ hạ của hắn cũng là một thích khách: “Thương nhân NPC của thương điếm thế nhưng lại bị giết rồi? Các ngươi đừng dọa ta! Chúng ta là ai? Chúng ta là Quang Ảnh Thành! Thích khách mạnh nhất nhì của đại lục ở ngay trong thành chúng ta, vậy mà lại có mấy tên tiểu dân hại nước kiêu ngạo ở đây?! Ta nói cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi không thể tiêu diệt mấy tên tiểu dân hại nước kia, thì ta sẽ tiêu diệt ngươi! Cái gì? Đã giết rồi? Vậy cho lão tử xem thi thể!!”
Thích khách kia vẻ mặt hắc tuyến chạy đi – đây là trò chơi a… còn thi thể…
“Được rồi được rồi, đây là chuyện khó đề phòng!” Lục Đạo Luân Hồi cười an ủi Nhất Quỷ Tha Đao đang nóng giận.
“Lục Đạo, tuy hiện tại ngươi thuộc Viễn trình đoàn, nhưng cũng có một nửa là thích khách mà! Ngươi nói xem lần này người của chúng ta đã mất bao nhiêu rồi, ta có thể không gấp sao?” Nhất Quỷ Tha Đao không cam lòng. Cũng không thể trách hắn nóng giận, NPC bị giết trước mắt bao nhiêu người, truyền ra ngoài thì thật mất mặt Quang Ảnh Thành, tuy rằng cuối cùng đã giết hết những tên đánh lén, nhưng NPC chết thì phải một qua một thời gian mới tạo ra người mới, tổn thất này rất không nhỏ.
“Ha ha, đây chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi.” Lục Đạo Luân Hồi vẫn nhàn nhã, một chút cũng không nóng vội “Yên tâm, thời điểm quyết chiến sắp đến rồi!”
Suy luận của hắn là có căn cứ, từ khi hai bên tuyên chiến tới bây giờ đã qua mười ngày, kế hoạch tác chiến mà Phù Tô định ra rất hữu hiệu, lợi dụng ưu thế về nhân số, từng chút từng chút chiếm cứ trên bản đồ, hiện tại thế lực của Hắc Ám trận doanh đã chiếm lĩnh một đại bộ phận khu vực, cứ theo tình hình như thế, không đến mười ngày nữa, có lẽ sẽ đến dưới chân Thông Thiên Tháp. Mà người của Quang Minh trận doanh ngay cả cánh cửa của Địa Ngục Thâm Uyên cũng chưa thấy qua.
Chuyện ám sát trong Quang Ảnh Thành lần này, không thể nghi ngờ là do thêm sĩ khí cho người của Quang Minh trận doanh. Nếu đối phương biết suy nghĩ, thì sẽ lợi dụng cơ hội này để tấn công mạnh vào Hắc Ám trận doanh. Hơn nữa Dao Quang là đệ đệ của Quy Vu Tịch Diệt, điểm này từng thành viên thuộc ban quản lý của Quang Ảnh Thành đều rất rõ. Dao Quang đã sớm muốn phân định cao thấp với Tịch Diệt, nên trận quyết chiến quy mô lớn hoặc sớm hoặc trễ cũng sẽ bùng nổ thôi.
Quyết chiến đến trễ hơn một chút so với dự đoán của bọn hắn, có lẽ vì Dao Quang do dự, một khi trận chiến này thất bại, Quang Minh trận doanh vốn sĩ khí không tốt sẽ thật sự binh bại như núi. Nên đối phương kéo dài đến tận chân của Thông Thiên Tháp, mới quyết tâm tử chiến đến cùng.
Hắn cũng không phải kẻ bị động mà ứng chiến, trong lòng cũng có ít suy tính của riêng mình. Thanh thế của Quang Minh trận doanh không bằng địch, ngoạn gia cũng tương đối ít. Thông Thiên Tháp dù sao cũng là sân nhà có lợi thế với Quang Minh trận doanh, lúc trước chỉ một cái uy áp của Thần Vương cũng khiến bọn hắn gần như không ngóc đầu dậy nổi – hắn không tin địch đã đánh tới nhà, NPC này sẽ không ra tay.
Mà một khi NPC tham chiến… phần thẳng của bọn hắn sẽ tăng lên rất cao!
Trên mảnh đất trống người đông nghìn nghịt, hai bên, một bên là màu lam đại diện cho Quang Minh trận doanh, một bên là màu đỏ đại diện cho Hắc Ám trận doanh.
Túy Sát Giang Sơn cầm Michelangelo trong tay, đứng đầu đội ngũ, một thân áo giáp uy phong lẫm lẫm, phía sau hắn đều là những thành viên tinh anh của Quang Ảnh Thành thề quyết trung thành với lão đại. Đều là nhân vật mãn cấp, trên người là trang bị tử giai sử thi, sát khí bức người.
Phía sau dựa theo chức nghiệp mà phân phối, Xe tăng đoàn đứng trước, Công kích đoàn đứng sau, Phụ trợ đoàn ở giữa, tiếp đó là Pháp sư đoàn, đứng cuối cùng là các cung tiễn thủ thuộc Viễn trình đoàn. Đội ngũ chỉnh tề, trật tự hợp lý.
Quang Minh trận doanh cũng không kém, đứng đầu đương nhiên là Dao Quang, từ sau lần đánh với Quy Vu Tịch Diệt ở Phân Giới Sơn, thực lực của hắn tăng lên rất nhiều, có thể nói là đứng đầu của chức nghiệp thích khách (Quy Vu Tịch Diệt không thể xem như là thích khách). Phía sau hắn là sáu thành viên của Thất Tinh, tất cả đều thuộc chức nghiệp tiềm hành. Lúc trước khi Dao Quang chỉ huy, không để thủ hạ của mình đánh lén Quang Ảnh Thành, nên đã bảo tồn rất tốt thực lực của bọn hắn, hiện tại sáu người này đều là ngoạn gia đã mãn cấp, trang bị cũng không tồi.
Mài dao phải mài ở lưỡi dao, Dao Quang biết Túy Sát Giang Sơn sau khi cuồng hóa thì lực phòng ngự giảm xuống rất nhiều, nếu vậy thì lúc ấy có thể ám sát được Túy Sát Giang Sơn, phần thắng của bọn hắn sẽ gia tăng. Trước khi quyết chiến hắn đã hạ lệnh, nhiệm vụ của những kẻ tiềm hành chỉ có duy nhất một đó chính là bất kể đại giới gì cũng phải giết chết Túy Sát Giang Sơn.
Nếu muốn nói chuyện gì kích thích lòng hăng hái của nhân loại nhất, thì đáp án không thể nghi ngờ chính là – chiến tranh. Mặc dù chỉ là chiến tranh trong thế giới ảo, nhưng nó có thể khiến ngoạn gia trong Lost temple cảm nhận được cảm giác thân lâm kỳ cảnh này.
“Một ván định thắng bại.” Túy Sát Giang Sơn giơ cao trường thương trong tay mình rồi hét lớn: “Các huynh đệ, giết!!!”
Lời nói vừa dứt, hai bóng dáng đứng bên cạnh Túy Sát Giang Sơn bay lên trời, lấy mặt nạ trắng đen là kí hiệu, một là cánh chim đen như mực của Đọa Thiên Sứ, một là cánh dơi đỏ như máu của Đại Ác Ma. Hai người một nắm Đào Mã Lí, một cầm Già Lam Phong Bạo, chỉ thẳng vào đối diện mà hô to: “Các huynh đệ, giết!”
Cùng lúc đó Lục Đạo Luân Hồi, đoàn trưởng của Viễn trình đoàn đứng phía sau cũng ra lệnh một tiếng, vũ tiễn như gió bão thi nhau bắn tới.
Hắc Ám trận doanh sĩ khí ngút trời, đạt tới đỉnh cao nhất, đầu tiên là thành viên của Xe tăng đoàn gầm lên, vô số kỵ sĩ nhắm thẳng vào mục tiêu mà chém, những chức nghiệp tiềm hành thuộc Công kích đoàn cũng bắt đầu ẩn thân, từ một nơi bí mật gần đó tìm thời cơ giết địch, thừa sơ hở của địch nhân rồi ra tay.
Pháp sư đoàn đứng bất động tại chỗ, giơ cao pháp trượng bắt đầu ngâm xướng chú ngữ, đủ hệ ma pháp lóe ra quang mang nhiều màu sắc trên chiến trường, nhất thời gió nổi mây tuôn, đất rung núi lở, nước lửa dâng lên…
Xem xét tình hình trên chiến trường, Hắc Diệu Chi Ngân và Quy Vu Tịch Diệt thấy sĩ khí đã đạt tới đỉnh cao, đều thu cánh về, trở lại mặt đất – bọn hắn một người dùng cung, một người dùng đao, tổng thể mà nói phải đứng chỗ tối mới có thể phát huy được ưu thế.
Hơn nữa cung tiễn thủ và pháp sư của Quang Minh trận doanh không phải đứng đó để làm đẹp, nếu bọn hắn vẫn bay trên trời, vậy không phải sẽ thành bia ngắm sống sao?
“Hoa Hồng, chú ý bảo vệ Giang Sơn, Giang Sơn, ngươi tốt nhất phải bảo tồn thực lực và không được cuồng hóa.” Đứng giữa không trung rộng lớn, Hắc Diệu Chi Ngân sắc bén trong thấy từ khi bắt đầu trận chiến, Dao Quang và sáu người phía sau đã ẩn thân. Người thông minh có đầu óc nhìn vào cũng biết đối phương tập trung lên người Túy Sát Giang Sơn, trong trận chiến này, ảnh hưởng của Túy Sát Giang Sơn không chỉ về lực công kích, mà còn là một dấu hiệu, từ xưa đến nay trong các trận chiến, một khi chủ tướng bị giết, tổn thất của nó là chuyện không thể đo được.
“A Diệu yên tâm, chúng ta sẽ không rời Giang Sơn lão đại nửa bước, bọn họ muốn tới, thì phải bước qua xác của chúng ta!” Vẹc-xây Hoa Hồng vỗ ngực cam đoan.
Hắc Diệu Chi Ngân vừa lòng gật đầu, bên cạnh Túy Sát Giang Sơn là Hoàn Mỹ Phong Bạo, cạnh bên là Lục Đạo Luân Hồi và Nhất Quỷ Tha Đao đứng một trái một phải, cách đó không xa là Phù Tô, Ám Đồng, Thương Lãng, muốn bước qua xác những người này để giết chết Túy Sát Giang Sơn, quả thật cần một hồi công phu.
Hắc Diệu Chi Ngân đứng lẫn trong đoàn người, nâng cao Đào Mã Lí gia nhập trận chiến, lại bị Quy Vu Tịch Diệt kéo cánh tay. “Có muốn thi đấu một trận không?”
Hắc Diệu Chi Ngân sửng sốt một chút, lập tức nhớ đến sau khi chuyển chức hắn và Tịch Diệt đã cá cược với nhau – sau khi mãn cấp hai người sẽ tìm cơ hội thi đấu với nhau một trận, đáng tiếc sau vì đủ loại nguyên nhân mà chuyện này bị gác lại. Không ngờ lúc này Tịch Diệt lại mở lời, gương mặt của thanh niên Ma tộc sau lớp mặt nạ nở nụ cười: “Vậy thi xem ai giết chết nhiều kẻ địch hơn, thế nào?”
“Được!” Đọa Thiên Sứ cũng nhếch môi, nhìn số đếm nho nhỏ mà hệ thống tạo ra ở góc, nơi đó là số 0 – bất quá chờ sau khi trận đấu kết thúc không biết nó lên đến bao nhiêu đây? “Nếu ngươi thua thì phải đáp ứng ta một chuyện.” Trong lòng Tịch Diệt đã có tính toán trước mà “leng keng” rung động.
“Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!” Hắc Diệu cười lạnh một tiếng, kéo căng Đào Mã Lí: “Nếu ngươi thua cũng phải đáp ứng ta một chuyện!”
“Một lời đã định!” Vừa nói xong, bóng dáng Đọa Thiên Sứ đã biến mất vô tung, xuất hiện phía sau một chiến sĩ bên phe địch nhân, Già Lam Phong Bạo toát ra hồng quang tử vong, lặng yên không chút tiếng động xẹt qua cổ họng đối phương, đợi cho đến khi đối phương phát hiện có nguy hiểm, chậm chạp muốn phản kháng, thì đã quá trễ. Cây đao kia như lưỡi hái tử thần, đi đến đâu, ánh sáng linh hồn nối đuôi nhau bay lên đến đó.
“Xí…” Hắc Diệu Chi Ngân khẽ hừ một tiếng, không thể phủ nhận, tên Tịch Diệt này ngày càng biến thái, nhưng chẳng lẽ mình không có tiến bộ sao? Tay phải vung lên, đồ án hình bụi gai rơi lên cổ một pháp sư, pháp sư kia cũng rất sáng suốt, lập tức tạo ma lực hộ thuẫn cho mình.
Nghĩ làm vậy có thể tránh được một kiếp hay sao? Thầm cười lạnh một tiếng, buông tay ra, một cây Phá Giáp Tiễn xé rách ma lực hộ thuẫn của đối phương, thuận thế đâm thẳng vào người hắn, tiễn vị pháp sư kia về nơi sống lại. Sau đó điều chỉnh góc độ, tiếp tục giết mục tiêu kế tiếp.
Dần dần các ngoạn gia của Quang Minh trận doanh phát hiện, chỉ cần trên cổ xuất hiện đồ án hình bụi gai màu đen, thì giây tiếp theo chắc chắn sẽ chết; mà một bộ phận khác ngoạn gia đi ra từ nơi sống lại nói cho đội hữu của mình, trước khi chết bọn hắn chỉ nhìn thấy một bóng đen mơ hồ…
>>Hết chương 78<<