Thân ảnh như quỷ mị lặng yên không một tiếng động hiện lên sau thân cây, chủy thủ sắc bén với hàn quang chợt lóe, như lưỡi hái tử thần dưới sự im lặng nhanh chóng kết thúc một sinh mệnh. Một con yêu ma quỷ quái thậm chí còn chưa kịp giãy dụa thì yết hầu đã bị cắt đứt, ngã xuống chết trên mặt đất.
Hắc Diệu cách hắn mấy bước “sách” một tiếng, tỏ vẻ tán thưởng, mấy ngày nay, sức chiến đấu cùng năng lực thích ứng cường đại của nam nhân này hắn đã triệt để lĩnh giáo. Trừ ngày đầu tiên Quy Vu Tịch Diệt chưa quen nên hành động hơi chậm chạp, nhưng hiện tại Quy Vu Tịch Diệt đã hoàn toàn thích ứng với phương thức chiến đấu này, phát ra uy lực vốn có của hắn.
“Ngươi xác định nhiệm vụ kia muốn mười cái nấm?” Cung tiễn thủ có chút buồn bực ôm đoản cung mà mình âu yếm nhụt chí hỏi. Tuy rằng bịt mắt lại có thể làm bọn họ thoát khỏi những quấy nhiễu trong Kính Tử Sâm Lâm này, nhưng người mất đi thị lực tuyệt đối không thể cảm giác được những sự vật tĩnh, nói cách khác nếu những cái nấm này tự sinh trưởng trên mặt đất, thì chuyện thu thập chúng nó là không dễ dàng …
“Ân.” Tâm tình Quy Vu Tịch Diệt cũng thực buồn bực, đã mấy ngày trôi qua, bọn họ vẫn đi qua đi lại tìm kiếm một cách mù quáng trong khu rừng này, nhưng ngay cả bóng dáng của một cái nấm cũng không thấy. Ngược lại còn phải đối phó với những tiểu ma vật thỉnh thoảng xuất hiện. Tuy rằng kỹ năng chiến đấu tăng rất nhanh, nhưng cũng không có khả năng chỉ vì mười cái nấm mà hao phí cả đời mình trong rừng chứ?
“Cứu … cứu cứu ta, cứu cứu ta …” Một tiếng gọi mỏng manh vang lên bên tai, hai người tính cảnh giác rất cao đồng thời dừng cước bộ.
“Làm sao đây?”
“Đại khái chắc là nhiệm vụ? Muốn xem thử hay không?” Dựa vào thính giác mẫn tuệ hai người đi đến nơi phát ra âm thanh.
“Là nó?” Bàn tay chạm vào một mặt phẳng trơn bóng mát lạnh, Quy Vu Tịch Diệt tháo xuống cái khăn màu hổ phách trên mắt —- đây là một nửa cái khăn của Hắc Diệu Chi Ngân —- biểu tình cổ quái nhìn đồ vật trước mặt.
“Đây là một khối … kính?” Hắc Diệu cũng tháo khăn che mắt xuống, vẻ mặt không khác gì Quy Vu Tịch Diệt. Trước mắt là một vật thể cao khoảng một con người, ngoại hình như tấm bia nhọn của Ai Cập cổ đại, nhưng thứ duy nhất khác chính là “tấm bia nhọn” này bốn vách không phải đá, mà là những tấm gương thủy ngân sáng bóng.
“Làm ơn … thỉnh cứu cứu ta.” Dường như giải đáp nghi hoặc trong lòng họ, khối kính kia phát ra âm thanh: “Ta vốn là Kính Linh trong khu rừng này, không cẩn thận bị ác ma bắt và phong ấn ta vào đây, lực lượng của ta chậm rãi bị ăn mòn, một khi ta chết đi, khu rừng này cũng sẽ hóa thành hư ảo … nên, thỉnh cứu cứu ta.”
Hắc Diệu cùng Quy Vu Tịch Diệt liếc mắt nhìn nhau, công chúa kêu cứu để thoát khỏi quái vật cũng là một trong những trường hợp thông thường trong trò chơi —- tuy rằng vị “công chúa” này là một khối gương …
“Được rồi, nói cho chúng ta biết nên làm gì để cứu ngươi.” Nếu là nhiệm vụ ẩn tàng thì đương nhiên phải nhận, Hắc Diệu không chút do dự hỏi.
“Là như vầy, trong khu rừng này có bốn con quái vật ở bốn phương vị Đông Tây Nam Bắc chỉ cần lấy một cái chìa khóa trên người mỗi bọn họ, thu thập bốn cái chìa khóa là có thể mở phong ấn trói buộc cho ta. Làm ơn, thỉnh mau một chút.”
Trước mặt hai người đồng thời xuất hiện tiếng vang của hệ thống “Nhiệm vụ ‘giải cứu Kính Linh’ là nhiệm vụ cấp bậc S, nhận hay không nhận?”
Lựa chọn đương nhiên là nhận, Hắc Diệu một lần nữa lấy khăn che lại mắt mình “Đi thôi, trước hoàn thành nhiệm vụ này.”
Vốn nghĩ muốn trong một khu rừng rậm rạp xác định phương hướng là chuyện khó khăn, nhưng nhờ kinh nghiệm sống thập phần phong phú trong rừng của Hắc Diệu, hai người rất nhanh tìm được tên yêu ma quỷ quái ở phương Bắc đang giữ chìa khóa.
Cự, Cự Tượng Binh … Nhìn quái vật trước mắt lớn gấp mười lần mình, Hắc Diệu không tự chủ nuốt xuống một ngụm nước miếng, này phải đánh như thế nào a? Có lẽ vũ tiễn của mình đối với nó chỉ là một cây kim nho nhỏ, mà đối phương chỉ cần một chưởng liền tuyệt đối làm mình thịt nát xương tan: “Cái kia, không phải chỉ cần lấy được chìa khóa trên đỉnh đầu nó là được rồi sao? Ngươi có thể trộm hay không?” Nhìn thoáng qua Quy Vu Tịch Diệt bên cạnh, Hắc Diệu ôm một tia may mắn hỏi.
“Ta là thích khách không phải đạo tặc.” Trợn trắng mắt liếc về phía cung tiễn thủ Ma tộc bên cạnh, Quy Vu Tịch Diệt gắt gao cau mày nhìn chằm chằm vào con quái vật to lớn. Tự tin thì tự tin, nhưng hắn tuyệt đối không phải tên ngốc chỉ biết mù quáng mà tự cao tự đại, đại gia hỏa trước mắt này sợ nếu chỉ dựa vào sức của mình cùng cung tiễn thủ kia sẽ rất khó chiến thắng.
“Vậy chỉ có cách liều mạng!” Sờ sờ đoản cung yêu dấu, Hắc Diệu liếc mắt nhìn thích khách có lực công kích đáng sợ bên cạnh, vì dễ dàng hành động, Quy Vu Tịch Diệt bỏ đi chiếc áo choàng hôi sắc thường mặc trên người, lộ ra một thân trang phục nhẹ nhàng. Hai thanh loan đao một đen một trắng bất động thanh sắc giắt bên hông, làm cho người khác cảm nhận được lực uy hiếp không thể bỏ qua —- đó là lợi khí khát máu đã đánh gục không biết bao nhiêu địch nhân.
“Nếu thật sự đánh không lại, chúng ta còn có thể bỏ trốn.” Chức nghiệp của Quy Vu Tịch Diệt cũng là ninja, chính là song chức nghiệp giả kết hợp của thích khách cùng ninja, có thể tùy thời tùy chỗ mà ẩn thân, đây tuyệt đối là kỹ năng cần thiết khi cần chạy trốn, mà tốc độ hiện tại của mình —- nhìn trị số nhanh nhẹn trong bảng trạng thái đã đến hàng trăm —- nếu mình thi triển toàn lực chạy đi, chắc là không vật nào có thể truy nổi mình?
Hạ quyết tâm, ngay sau đó là một cây vũ tiễn nhanh như chớp tiếp đón về phía Cự Tượng Binh đang đứng sừng sững phía trước, đây là địa hệ nguyên tố tiễn của Nguyên Tố Tiễn sau khi tiến hóa, gọi là Phá Giáp Tiễn, tên như ý nghĩa đó là chuyên dùng để đối phó với quái có lớp áo giáp dày. Cùng lúc đó bóng dáng của Quy Vu Tịch Diệt cũng đã biến mất trong không khí, trong giây lát một bóng dáng màu đen xuất hiện phía sau Cự Tượng Binh, ánh đao chợt lóe hai thanh loan đao không chút do dự hung hăng thân thiết với lưng của Cự Tượng Binh.
“Các ngươi … là ai … vì sao công kích thủ hộ giả …” Thanh âm của Cự Tượng Binh bị công kích đứt quãng phát ra, nhưng hai đối thủ tấn công nó đã bất chấp mọi thứ, đương nhiên không ai phân thần lắng nghe một con rối cao gấp mười lần mình đứt quãng nói cái gì đó …
Cự Tượng Binh không nghe thấy tiếng trả lời liền phát động công kích với hai người, bàn chân thật to hung hăng dẫm xuống, Hắc Diệu Chi Ngân sớm linh hoạt né đi, chính là kình khí làm cho Quy Vu Tịch Diệt đứng phía sau phải lui về hai bước.
Công kích lúc nãy của hai người ngoài việc chọc giận cự tượng binh ra thì không còn tác dụng gì khác.
“Như vậy không được!” Một bên linh hoạt tránh né một bên không ngừng bắn vũ tiễn về phía mục tiêu, nhưng là loại tổn hại này đối với một con quái vật to lớn chỉ là nhỏ đến không đáng kể.
“Thứ này hẳn là con rối bị rót linh hồn vào, chúng ta công kích như vậy không thể tạo thành uy hiếp với nó!” Cách cự binh rất gần, Quy Vu Tịch Diệt có thể nghe thấy tiếng bánh răng “kẽo kẹt” của máy móc trong cơ thể Cự Tượng Binh, hắn rất hiếm khi hô câu dài như vậy trong lúc chiến đấu.
“Vậy nên làm sao đây?” Hắc Diệu Chi Ngân lớn tiếng hỏi đối phương, đồng thời lấy ra năm cây vũ tiễn khoát lên dây cung, một lần bắn hết ra ngoài. Phá Giáp Tiễn địa hệ ma pháp bắn vào trên người Cự Tượng Binh, vẫn như trước không tạo thành thương tổn gì với nó. “Phá Giáp Tiễn của ta sắp dùng hết rồi!” Nhìn số lượng tiễn đang cấp tốc đi xuống trong túi, Hắc Diệu có chút lo lắng, vũ tiễn là tiêu hao phẩm, bởi vì không đoán trước được sẽ chiến đấu như vậy, hắn không dự bị thêm Phá Giáp Tiễn, nhưng ngoài địa hệ nguyên tố ra, những vũ tiễn khác căn bản không thể xuyên thấu qua áo giáp của cự tượng binh, càng đừng nói đến gây thương tổn cho đối phương.
Quy Vu Tịch Diệt cũng khẩn trương nhìn chằm chằm đối thủ trước mắt, song đao của hắn cũng như vũ tiễn của Hắc Diệu không thể gây uy hiếp tới đối phương, ngoài việc tạo ra những vết thương nhợt nhạt trên cơ thể đối phương, hắn cũng hoàn toàn bất lực, đang lo lắng có nên mở miệng nói với Hắc Diệu chuẩn bị chạy hay không, một tiếng vang rất nhỏ truyền vào tai hắn, thính giác mẫn tuệ thực dễ dàng nhận ra tạp âm lẫn trong tiếng bánh răng chuyển động, hắn phát hiện chân trái của kỵ binh không còn linh hoạt như trước, mà nguyên nhân làm nó như vậy chính là một vũ tiễn cắm trên lỗ nhỏ trên đường nối các khớp xương bên chân trái.
“Diệu, ta nghĩ ta có biện pháp.” Thật sâu nói ra một hơi, Quy Vu Tịch Diệt hồi phục thái độ trầm tĩnh của lúc trước.
“Người còn bao nhiêu Phá Giáp Tiễn?”
“Không tới năm mươi, sao vậy?”
“Hảo, vậy ngươi có thể đem năm mươi cây Phá Giáp Tiễn này toàn bộ đều bắn vào chỗ nối các khớp xương không?”
Sửng sốt một chút Hắc Diệu Chi Ngân nở ra một nụ cười: “Không thành vấn đề, xem ta đây!”
Vũ tiễn lợi hại lấy tốc độ nhanh nhất bắn về phía các khớp xương trên người Cự Tượng Binh, lúc bắt đầu quái vật lớn kia đối việc này hết sức khinh thường, nhưng khi nó hắn phát hiện những thứ đáng ghét này toàn bộ đều cắm trên bánh răng các khớp xương của mình, làm mình không thể động đậy, mới phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ. Nó ra sức lắc lư thân thể, muốn thoát khỏi những thứ kia, nhưng động tác này hoàn toàn ngược lại làm cho vũ tiễn cắm trong những đốt bánh răng này càng cắm càng chặt …
“Phần còn lại giao cho ta!” Khóe miệng Quy Vu Tịch Diệt gợi lên một độ cung thị huyết, hắn không ẩn thân, Hắc Diệu đứng chỗ cũ giờ phút này thấy bóng dáng thoăn thoắt kia như một cây tiễn từ dưới đất bắn lên, dùng lực nhảy lên đỉnh cây thông, tái mượn lực nhảy, nhảy đến vị trí trên lưng Cự Tượng Binh. Song đao trong tay hướng về phía Cự Tượng Binh, bình thản hướng phía trước mà đi. Giờ phút này các khớp xương toàn thân của Cự Tượng Binh đều bị chế trụ không động đậy được tùy đối thủ nhỏ bé không kiêng nể gì đi trên người mình mà vô lực ngăn cản.
Dựa vào thân thủ nhanh nhẹn cùng tốc độ mau lẹ, Quy Vu Tịch Diệt đã lên đến đỉnh đầu Cự Tượng Binh chỉ trong khoảng mười phút, ở nơi đó hắn vừa lòng phát hiện thứ mà mình tìm kiếm —- linh hồn khắc ấn. Là chỗ trí mạng của con rối, một khi linh hồn khắc ấn bị phá hư, như vậy vô luận là con rối cường đại cỡ nào trong nháy mắt cũng sẽ mất đi sinh mệnh động lực.
“Đừng, đừng, các ngươi sẽ hối hận …” Nhận thấy nguy hiểm gần kề, Cự Tượng Binh theo bản năng rống ra những lời này, chỉ là vẫn chưa kịp nói xong, loan đao của Quy Vu Tịch Diệt đã hung hăng cắm vào linh hồn khắc ấn trên đỉnh đầu nó, cắt đứt câu nói chưa hoàn.
Phía dưới linh hồn khắc ấn là chìa khóa tinh xảo, Quy Vu Tịch Diệt nhặt lên bỏ vào không gian thủ trạc trên cổ tay, lập tức nhảy xuống phía dưới, cả người như một con đại bàng sà xuống. Trong lúc Hắc Diệu còn đang lo lắng mình có nên nhanh chạy ra để phòng ngừa bị trúng không, thì bóng dáng kia đã lăng không chuyển một tư thế xinh đẹp vững vàng đáp xuống trước mắt mình.
“Lấy được chìa khóa chưa?”
“Ân.”
Còn chưa kịp cao hứng, Hắc Diệu buồn bực nhìn túi tiễn sắp hết của mình, sau đó lộ ra khuôn mặt sầu não: “Hy vọng tiếp theo không phải loại đại gia hỏa này, Phá Giáp Tiễn của ta đều đã dùng hết …”
Nhìn cung tiễn thủ với mái tóc bạc mang vẻ mặt đau khổ đáng thương hề hề trước mặt, chỉ thiếu thêm hai cái tai cụp xuống của tiểu động vật mà thôi, khóe miệng Quy Vu Tịch Diệt kéo lên một nụ cười thản nhiên: “Đói bụng, đi về trước.”
>>Hết chương 7<<