Lăng Diệc Cảnh vẫn nằm trên giường, chân đã được giải phẫu, thuốc tê vừa hết, cơn đau khó chịu nổi ập đến khiến sắc mặt anh trông rất khó coi. Nhìn vẻ mặt mịt mờ của anh, không ai có thể đoán được cơn đau mà anh phải chịu rốt cuộc lớn đến mức nào.
Nhìn Lăng Diệc Cảnh, Quan Tử thấy bất lực. Kể từ khi biết Dương Tiểu Thư là em gái của Giang Dực, sắc mặt Lăng Diệc Cảnh đã biến thành như vậy. Im lặng thâm trầm, luôn cảm thấy anh bất kể lúc nào cũng có thể phát nổ nhưng hết lần này đến lần khác anh chỉ bình tĩnh làm việc, phân phó người xử lý công việc đâu vào đấy, hoàn toàn không giống người bị kích động. Ngay cả khi cảnh sát tới hỏi, tâm trạng anh cũng không quá thay đổi, thậm chí còn rất bình tĩnh tiếp nhận chuyện mình bị tai nạn ô tô thiếu chút nữa mất mạng, không vui mừng vì đã sống sót sau tai nạn, cũng không tỏ ra giận dữ với hung thủ. Một Lăng Diệc Cảnh như vậy, Quan Tử cảm thấy bất lực, hy vọng anh có thể trải qua bằng cách trút hết bất mãn trong lòng.
Cửa phòng bệnh bị ai đó gõ ba tiếng, Lăng Diệc Cảnh và Quan Tử cùng nhìn sang. Trong mắt Lăng Diệc Cảnh hiện lên vẻ mong đợi, chỉ là thoáng qua rồi lập tức biến mất.
“ Mời vào”. Anh lên tiếng.
Lúc này Giang Dực mới đẩy cửa phòng bệnh, chậm rãi đi vào.
Quan Tử liếc mắt nhìn Giang Dực, xong lại nhìn về phía Lăng Diệc Cảnh, sau khi nhận được chỉ thị của anh lúc ấy mới ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Giang Dực đến gần giường bệnh, quan sát Lăng Diệc Cảnh đang nằm trên giường, bất giác lộ ra ý cười: “ Có phải tôi đã đến không đúng lúc? Nếu hôm nay anh không tiện, vậy hôm khác tôi sẽ quay lại”.
Giang Dực biết Lăng Diệc Cảnh vừa phẫu thuật xong, lúc này là thời điểm đau đớn nhất, không những đau nhức nhối mà còn bị sưng huyết và tê dại, các loại khó chịu cùng chồng chất một chỗ nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
“ Không có gì là không tiện, Giang thiếu gia tự đến tìm tôi, nhất định là có việc lớn, nào dám để Giang thiếu đi chuyến nữa”. Lăng Diệc Cảnh thong thả nói, cơ thể anh tựa như không có gì khác thường.
Giang Dực cười cười: “ Về chuyện em gái tôi, đối với tôi, đúng là chuyện lớn”.
Bấy giờ Lăng Diệc Cảnh mới nhìn về phía Giang Dực sắc mặt hơi thay đổi. Giang Dực đương nhiên biết, trong lòng cũng đã rõ, có lẽ người đàn ông này thật sự nghiêm túc với Dương Tử Hân. Trước khi tới đây, Giang Dực từng nghi ngờ, Lăng Diệc Cảnh làm mọi việc vì Dương Tử Hân, đó chỉ là ý đồ của anh. Bởi vì anh biết Dương Tiểu Hân là tiểu thư của Giang gia nên mới cố ý cư xử tử tế với Tiểu Hân. Như vậy sẽ đạt được không ít lợi ích từ Giang gia. Loại khả năng này không phải không có, mặc dù xã hội này đều nói chỉ có phụ nữ mới thực dụng nhưng thực tế khi đàn ông thực dụng sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, huống hồ cha của Lăng Diệc Cảnh lại là Diệp Tiến Minh.
Hiện tại, Giang Dực cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều. Lần đầu tiên Giang Dực tới nhìn thấy Lăng Diệc Cảnh, anh đã bác bỏ ý nghĩ đó của mình. Bởi vì anh biết, người đàn ông này là một người có lòng tự trọng vô cùng mạnh mẽ. Người như thế sẽ không làm những việc mà chính bản thân anh ta thấy coi thường.
Ánh mắt Lăng Diệc Cảnh như lửa đốt, một lúc sau nhanh chóng vụt tắt.
“ Cô ấy…”. Anh bỗng không biết mở miệng thế nào, hoặc không biết lấy thân phận gì để hỏi, chỉ là lúc này anh vẫn có chút không yên tâm: “ Cô ấy có bị thương không? Hiện tại có ổn không?”.
“ Không bị thương”. Nhắc tới điều này, Giang Dực phải thừa nhận, sở dĩ đối với việc đem em gái mình ẩn giấu lâu như vậy không tức giận thực sự là do Tiểu Hân không bị thương. Tiểu Hân không bị thương là do Lăng Diệc Cảnh che chở, nếu không Giang Dực tuyệt đối sẽ không khách khí như bây giờ: “ Cơ thể em gái tôi không tệ lắm, cảm ơn anh đã quan tâm”.
Nghe Giang Dực nói vậy, ánh mắt của Lăng Diệc Cảnh trở nên phức tạp. Thứ nhất bởi vì Dương Tử Hân không bị thương, vậy sao cô không xuất hiện trước mặt anh? Thứ hai, Giang Dực tới đây với mục đích thật sự là gì? Không có khả năng Giang Dực quan tâm đến thương thế của anh.
Ánh mắt Lăng Diệc Cảnh bắt đầu có chút nghi ngờ, Giang Dực không có ý định đùa giỡn: “ Em gái tôi đã bị người của Lăng gia anh giam giữ mấy năm. Lăng Diệc Cảnh, cuối cùng anh cũng nên cho em gái tôi một câu trả lời đúng không?”.
Con gái của Giang gia không mang họ Giang, đây không phải là cách duy nhất để bảo vệ mạng sống được an toàn. Mà vận mệnh của cô ấy do chính tay mình điều khiển, được phép lựa chọn cuộc sống mình muốn, không cần phải mang họ Giang, càng không bị xem là có quan hệ với gia tộc. Con gái nhà họ Giang, không phải bất kỳ ai cũng được theo họ mẹ, nếu không nói là rất ít người đủ điều kiện, đây chính là điểm đáng ngưỡng mộ của các tiểu thư nhà họ Giang, nếu không giành được sự yêu thương của cha mẹ, thì không thể thích gì làm nấy.
Mấy ngày nay, Giang gia thông qua Lăng gia, thuận thế điều tra biết được cuộc sống của Dương Tử Hân những năm qua, biết đại khái Lăng Diệc Cảnh đã làm mọi việc vì Dương Tử Hân.
Từ việc sau khi con trai của Lăng Tích Đồng là Diệp Thư Tuấn chết vì tai nạn ô tô, tinh thần của Lăng Tích Đồng không được tốt lắm, đồng thời đối với Dương Tử Hân hận thấu xương, cho rằng nếu như không phải vì Dương Tử Hân, Diệp Thư Tuấn nhất định sẽ không chết, chính Dương Tử Hân đã hại chết Diệp Thư Tuấn. Bởi vậy Lăng Tích Đồng không quan tâm Dương Tử Hân bị kích động phát điên, hay dùng mọi thủ đoạn và cách thức để hành hạ Dương Tử Hân, khiến Dương Tử Hân sống không bằng chết.
Một thời gian rất dài, Lăng Tích Đồng mỗi ngày lấy việc hành hạ Dương Tử Hân làm vui. Dương Tử Hân càng khóc lóc, Lăng Tích Đồng càng thấy hài lòng.
Cho đến khi Dương Tử Hân được Lăng Diệc Cảnh mang đi, lúc đó cô mới không bị Lăng Tích Đồng đày đọa.
Giang Dực sau khi điều tra ra những chuyện này, quả thực rất muốn băm vằm Lăng Tích Đồng ra làm trăm mảnh. Anh luôn yêu thương em gái nhưng em gái lại bị người khác hành hạ. Giang Dực cũng phát hiện, Lăng Tích Đồng hoàn toàn không phải là nhân vật tầm thường, có thể giấu Dương Tử Hân đi, còn có thể thoát khỏi sự tìm kiếm của Giang gia, đồng thời nhanh chóng xử lý mọi bằng chứng liên quan đến sự biến mất của Dương Tử Hân với Lăng gia. Có thể làm được điều đó cũng không phải người bình thường.
Mặc dù Lăng Diệc Cảnh không đày đọa Tiểu Hân nhưng anh là người trợ giúp, Giang Dực nuốt không trôi khẩu khí.
Giang Dực đang chờ Lăng Diệc Cảnh trả lời thì cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra, Quan Tử hốt hoảng chạy vọt vào.
Những năm gần đây, Quan Tử vẫn theo Lăng Diệc Cảnh xử lý mọi việc lớn nhỏ, cùng nhau trải qua tất cả gian khổ. Quan Tử có thể thấy biến không sợ hãi nhưng bây giờ Quan Tử kích động tự tiện đẩy cửa vào như vậy, chứng tỏ đã có chuyện lớn xảy ra.
“ Thiếu gia, đại tiểu thư… đại tiểu thư tự sát ….chết….chết rồi”.
Dương Mộng đun xong thuốc, định bảo người giúp việc gọi Tiểu Hân xuống nhưng nghĩ đến tâm trạng của Tiểu Hân gần đây bà chỉ biết thở dài rồi tự mình đi gọi Tiểu Hân. Từ sau khi Tiểu Hân trở về, cô trở nên trầm mặc ít nói, những hôm Mạnh Hiểu Lâm đến, tâm trạng của Tiểu Hân mới khá hơn được một chút, cũng chỉ có thể ăn cơm như bình thường nhưng lại ăn rất ít. Điều này khiến bà Dương Mộng rất lo lắng cho tình trạng của con gái.
Bà Dương Mộng đi tới cửa phòng của Tiểu Hân, kiên nhẫn gõ cửa nhưng không có tiếng đáp lại. Vì vậy, bà vừa gõ cửa vừa gọi tên Dương Tử Hân nhưng vẫn không có phản ứng. Bà không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa vào, phát hiện trong phòng không có người, chăn cũng mở ra. Bà Dương Mộng vội vã đi đến, lấy tay sờ lên giường, không có hơi ấm, Tiểu Hân đã đi được một lúc lâu rồi. Bà nhất thời bối rối rồi phái người đi tìm cô.
Nhậm Tuyết Hề thật không ngờ, Dương Tử Hân gọi điện cho mình, mặc dù ngạc nhiên nhưng cô vẫn đến nơi hẹn. Nhậm Tuyết Hề mỗi lần nghĩ đến tên Dương Tử Hân cô lại muốn cười nhạo mình. Vị trí của Dương Tử Hân đối với tuổi thanh xuân của cô, có lẽ chỉ để chứng minh rằng tuổi trẻ của cô nhiều thất bại thế nào. Nhưng mặc dù như vậy, nhiều năm sau đó, cũng chỉ có mình Dương Tử Hân mới có thể gợi lên thời thanh xuân của cô mà thôi. Như thể sự hiện diện của Dương Tử Hân đã chứng minh thời tuổi trẻ của cô có phải rất buồn cười hay không?
Nhưng buồn cười nhất là, Nhậm Tuyết Hề tự thừa nhận, cô vừa ghét Dương Tử Hân, vừa mừng cho Dương Tử Hân. Mâu thuẫn tâm lý như vậy, cô có chút nghi ngờ không phải mình nên đi khám bác sĩ tâm lý hay sao.
Nhậm Tuyết Hề hoàn toàn không ngờ, Dương Tử Hân lại hẹn cô ở một quán bar. Nhưng cô không nghĩ quá nhiều mà đi thẳng đến chỗ hẹn.
Khi Nhậm Tuyết Hề đến, Dương Tử Hân đã ngồi ở đó.
Dương Tử Hân không biểu hiện gì, nhìn Nhậm Tuyết Hề từng bước đi về phía mình.
Nhậm Tuyết Hề đến gần, thấy Dương Tiểu Hân trong tay bưng một ly rượu thì không khỏi lắc đầu: “ Dì Uông đâu sao lại không đi theo cô?”.
Dương Tử Hân không nói gì, chỉ lắc lắc ly rượu trên tay. Trong mắt cô phảng phất một lớp sương mỏng, hoàn toàn không biết bây giờ cô đang nghĩ gì.
Nhậm Tuyết Hề cảm thấy khác lạ, đang chuẩn bị mở miệng thì thấy Dương Tử Hân lên tiếng. Dương Tử Hân vươn tay, chỉ vào một chỗ nào đó: “ Lúc ấy tôi đã đứng ở kia, nhìn chị và Diệp Thư Tuấn ôm nhau, anh ấy liên tục vỗ về chị”.
Cô khó chịu không phải vì Diệp Thư Tuấn và Nhậm Tuyết Hề ôm nhau, mà vì bàn tay Diệp Thư Tuấn vỗ về sau lưng Nhậm Tuyết Hề rõ ràng mang theo sự trấn an và yêu thương. Thậm chí sắc mặt Diệp Thư Tuấn còn đậm vẻ đau xót. Nếu như ôm có thể hiểu là một loại nghi thức, thì vẻ yêu thương kia nên giải thích như thế nào?
Nhậm Tuyết Hề mới đầu sửng sốt, con ngươi theo những lời đó dần dần mở to, toàn thân lập tức như bị một chậu nước đá đổ xuống. “ Cô…cơ thể cô đã hồi phục rồi à?”.
Nhậm Tuyết Hề cảm giác cơ thể mình trở nên lạnh lẽo. Dương Tử Hân nhớ tất cả mọi thứ, cũng đã hồi phục trở thành Dương Tử Hân trước kia. Nhưng Dương Tử Hân chỉ cần một câu nói liền phá hủy nhận thức của Nhậm Tuyết Hề. Nếu Dương Tử Hân không nói ra những lời này, Nhậm Tuyết Hề còn có thể tự nói với mình, Diệp Thư Tuấn chết, hoàn toàn vì sự tùy hứng của Dương Tử Hân, muốn đi là đi, một mực đòi bỏ Diệp Thư Tuấn.
Nhưng bây giờ thì sao, là vì Nhậm Tuyết Hề và Diệp Thư Tuấn ôn nhau mới làm cho Dương Tử Hân mất hết lý trí. Nếu đã như vậy, Nhậm Tuyết Hề cô có phải cũng bị coi là hung thủ giết Diệp Thư Tuấn?
Hơn nữa, dựa theo hiệu ứng bươm bướm, nếu như không phải Diệp Tiến Minh khinh người quá đáng, Lăng Diệc Cảnh sẽ không rơi vào cảnh khốn cùng, Diệp Thư Tuấn cũng sẽ không thương anh trai mà say ở quán bar. Nhậm Tuyết Hề cũng không vì trợ giúp Diệp Thư Tuấn mà đưa ra lời đề nghị, đồng thời sẽ không làm chuyện khiến Dương Tử Hân hiểu lầm.
Xem xét một lần nữa nhé? Nếu như Lăng Tích Đồng không biết đến Diệp Tiến Minh, lại càng chưa từng được gả cho Diệp Tiến Minh, để Diệp Tiến Minh muốn làm gì thì làm bao năm như vậy, Lăng Diệc Cảnh đâu phải sống gian nan, Diệp Thư Tuấn cũng sẽ không vì anh trai mà thừa nhận mọi nỗi hổ thẹn và áy náy, Nhậm Tuyết Hề cũng sẽ không đề nghị kết hôn giả…
Giờ phút này Nhậm Tuyết Hề phải thừa nhận, Diệp Thư Tuấn và Dương Tử Hân đều là loại người không nên dính vào thế tục, thích hợp với cuộc sống vô cùng đơn giản, một cuộc sống gia đình giản dị.
Nhậm Tuyết Hề rất muốn cười, nhưng nụ cười có cong lên thì nước mắt lại chảy xuống: “ Tôi và Diệp Thư Tuấn không có gì cả". Cô lần lượt giải thích đầu đuôi câu chuyện, không muốn Diệp Thư Tuấn khi đã rời đi vẫn bị Dương Tử Hân hiểu lầm.
Dương Tử Hân chăm chú lắng nghe, cũng rất bình tĩnh, chờ cho đến khi Nhậm Tuyết Hề nói xong, cô mới chậm rãi mở miệng: “ Tôi ngồi ở sân bay chờ anh ấy, không thể tin nổi mình có thể làm như vậy. Chỉ cần anh ấy tới, tôi sẽ giả bộ chưa nhìn thấy gì cả, sẽ lừa mình dối người. Tôi cứ thế chờ anh ấy, cho dù chuyến bay của mình đã rời đi. Nhưng tôi vẫn muốn chờ anh ấy, chờ anh ấy tới bên cạnh tôi, chứng minh tôi vẫn là người anh ấy yêu nhất, chứng minh tôi đối với anh ấy quan trọng đến nhường nào. Thế nhưng tôi không biết, hóa ra tôi đã mãi mãi không đợi được”.
Không thể đợi được, vụ tai nạn tới bất ngờ không ai trở tay kịp.
Nhậm Tuyết Hề đoạt ly rượu trong tay Dương Tử Hân, uống một hớp hết sạch. Cô cảm thấy thực sự thoải mái. Đã bao năm qua, rốt cuộc cũng có một người có thể đàm luận với cô về chàng trai kia, cuối cùng đã có thể. Diệp Thư Tuấn không chỉ thuộc về trí nhớ của một người, cảm giác này thực sự rất thoải mái.
Nhậm Tuyết Hề uống cạn rượu trong ly, tiếp tục lấy bình rượu để rót, cầm ly rượu đã được rót đầy, đẩy tới trước mặt Dương Tử Hân: “ Làm một ly chứ?”.
Dương Tử Hân nhận lấy chén rượu, khi môi chạm sát vào miệng ly rượu thì động tác liền dừng lại, vẫn chưa uống.
Dương Tử Hân do dự, khiến Nhậm Tuyết Hề vô cùng ngạc nhiên: “ Sao vậy?”.
Dương Tử Hân để ly rượu xuống, lắc đầu: “ Nếu lúc đó tôi có một chút tin tưởng thì có phải sẽ không có kết quả như vậy?”.
Khi sự việc xảy ra, tất cả các phân đoạn đều là nguyên nhân dẫn đến kết quả của chuyện này. Cho tới bây giờ đều không phải bởi một đoạn, cũng không phải do ai đã dùng một đoạn đó đi gánh chịu hậu quả cuối cùng.
Dương Tử Hân nhắm mắt, không khóc nhưng gương mặt thống khổ, liếc mắt có thể nhìn ra.
Nhậm Tuyết Hề cũng cảm thấy mình buồn cười, cho tới lúc này, cô rất muốn đi tới an ủi người phụ nữ mà mình từng ghét nhất nhưng thực sự rất khó để làm điều ấy.
Nhậm Tuyết Hề vươn tay, nắm lấy tay của Dương Tử Hân: “ Vậy bây giờ, cô định làm gì?”. Nhậm Tuyết Hề dừng một lúc: “ Lăng Diệc Cảnh, anh ta…”.
Lăng Diệc Cảnh nuông chiều Dương Tử Hân tuyệt đối không phải giả tạo. Còn Dương Tử Hân quyến luyến Lăng Diệc Cảnh, cũng tuyệt đối là thực lòng. Hiện tại, cơ thể Dương Tử Hân đã bình phục, cũng đã nhớ hết mọi việc, cô nên đối mặt với Lăng Diệc Cảnh thế nào đây?
Trong thời gian này, Dương Tử Hân đều cấm mình nghĩ đến Lăng Diệc Cảnh.
Ngày đó, lúc bảo Giang Dực đưa Lăng Diệc Cảnh đến bệnh viện, lập trường của Dương Tử Hân liền kiên định, không đi thăm xem Lăng Diệc Cảnh thế nào. Nhưng cô ở nhà, một mình trốn trong phòng, không kiềm chế được suy nghĩ, vết thương của anh rốt cuộc có nghiêm trọng không, hiện tại anh như thế nào….Nhất là khi cô nằm mơ về vụ tai nạn, thấy anh không hề do dự nhào lên người cô, sau đó bảo cô chạy đi, còn mình thì bị lửa thiêu…Giấc mơ đau đớn, rõ ràng như vậy. Sau khi cô tỉnh dậy, đương nhiên đã khóc lóc điên cuồng không ngừng.
Có lẽ Giang Dực cũng đoán được tâm tư của cô, lấp lửng nói với cô, Lăng Diệc Cảnh ở viện, không có gì đáng ngại.
Dương Tử Hân nhắm mắt: “ Không biết…”.
Phải làm sao bây giờ? Cô không biết nữa.
.