Edit: Thanh Thành
Nhớ đến cảm giác cả đêm qua bị hai cây dương v*t xỏ xuyên hết lần này đến lần khác, nhớ đến bụng nhỏ bị tưới đầy tinh dịch, sau khi kết thúc còn bị Cố Chi Châu nhét quần lót bịt tiểu huyệt, Đào Nhuyễn chỉ muốn khóc.
Cô thật sự rất buồn, buồn vì Cố Chi Châu không hề thương tiếc cô chút nào.
Rõ ràng bọn họ có thể làm tình một cách tốt đẹp thoải mái, cho dù là trong mơ hay hiện thực, cô đều bằng lòng lên giường cùng Cố Chi Châu, chỉ làm với mình anh, chỉ cùng anh làm chuyện đó.
Nhưng tại sao Cố Chi Châu lại một mực bày ra nhiều trò như vậy?
Cô không thích những điều đó.
Dù cho cuối cùng cô cũng bị làm cho sướng, nhưng trải nghiệm kiểu đó cô không muốn thử lại lần nào nữa.
Đào Nhuyễn vừa tắm vừa khóc, đợi đến khi tắm sạch sẽ sấy khô tóc đi ra, hai mắt đã đỏ ửng.
Điện thoại hiển thị một loạt cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Cố Chi Châu, ngoài ra còn có một tin nhắn của Cố Tiếu: “Nhuyễn Nhuyễn tỉnh chưa? Mình với Đào Đào ra ngoài ăn sáng, cậu muốn ăn gì không bọn mình mua về cho.” . truyện tiên hiệp hay
Đào Nhuyễn đang muốn trả lời cô ấy thì có tiếng gõ cửa phòng.
Cố Tiếu với Liêu Đào Đào về rồi sao? Sao nhanh vậy?
Tuy Đào Nhuyễn vẫn còn nghi ngờ những vẫn đi ra mở cửa, lập tức một khuôn ngực rộng rãi ấm áp của ai đó ôm chầm lấy cô.
“Nhuyễn Nhuyễn....”
Cố Chi Châu siết chặt vòng ôm, bộ dạng như đã rất vội vã chạy qua đây, hơi thở gấp gáp, run rẩy gọi tên cô.
Đào Nhuyễn cảm thấy chính mình bị ôm chặt đến mức không thở nổi.
“Anh buông ra....”
“Nhuyễn Nhuyễn,“ Cố Chi Châu vùi cả khuôn mặt vào hõm cổ cô, giọng nói như có ý cầu xin: “Không chia tay được không em?”
“Khụ...” Đào Nhuyễn cố đẩy anh ra, “Em khó chịu, anh buông em ra trước đi.”
Ước chừng ba giây sau, Cố Chi Châu mới thả lỏng tay, Đào Nhuyễn lùi về sau hai bước bình phục lại hô hấp, vuốt vuốt ngực, đi tới đóng cửa phòng kí túc.
Cô không hiểu: “Đây là tòa kí túc xá nữ, sao anh lại vào được?”
Cố Chi Châu tiến lên hai bước, kéo cổ tay lại ôm cô vào lòng.
“Nhuyễn Nhuyễn,“ Cố Chi Châu lặp lại lời khi nãy, “Chúng ta không chia tay có được không?”
Cái ôm này cũng chặt không kém, nhưng cô vẫn có thể thở được. Vùng vẫy vài lần vẫn không thoát ra được, cô cũng không cố dùng sức nữa.
Đào Nhuyễn thở dài: “Học trưởng, anh...”
Bờ môi Cố Chi Châu dán ở gáy cô, giọng nói vẫn còn run rẩy: “Nhuyễn Nhuyễn, anh không thể rời xa em, cũng không thể không có em, chúng ta đừng chia tay, nhé?”
Đào Nhuyễn không hiểu lắm.
Thực chất cô và Cố Chi Châu quen nhau chưa bao lâu, trước đây Cố Chi Châu cứu cô, cô muốn mời cơm cảm ơn anh, anh còn khéo léo từ chối, khi đó Cố Chi Châu chắc hẳn không có ý gì với cô mới đúng, tại sao mới ngắn ngủi vài tháng, Cố Chi Châu lại nói không thể rời xa cô?
Nhưng cho dù không hiểu, trong tim Đào Nhuyễn vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Đào Nhuyễn lớn lên rất xinh xắn, eo thon mông cong, ngực cũng to, từ nhỏ đã không thiếu người theo đuổi cô, lời đường mật cô nghe cũng không ít, nhưng chưa hề để tâm những lời nói đó, lúc từ chối người ta không hề mềm lòng.
Nhưng Cố Chi Châu không giống như vậy, anh là người đầu tiên làm cô động lòng, là mối tình đầu của cô, và là người cô thích.
Nếu như không có những giấc mộng rối loạn đó, thì Cố Chi Châu của thực tại chính là người bạn trai trong mơ của cô, là người yêu hoàn mỹ mọi mặt, đáp ứng tất cả kỳ vọng về tình yêu của cô.
Nhưng... Tại sao lại có những giấc mộng như vậy? Tại sao Cố Chi Châu trong giấc mơ không hề giống Cố Chi Châu của thực tại? Anh bị tâm thần phân liệt sao? Cứ đến đêm là sẽ biến thành một người khác?
Đào Nhuyễn cảm thấy thật mông lung.
Cô thích Cố Chi Châu là thật, nhưng không thể nghi ngờ Cố Chi Châu rất nguy hiểm, chia tay là cách đơn giản nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Nhưng.... cô nhẫn tâm sao?
Hoặc có thể nói, dù cho cô chia tay Cố Chi Châu rồi, thì có thể trốn khỏi tên biến thái trong giấc mơ kia ư?
Trong đầu Đào Nhuyễn bây giờ đang rất loạn, cô chỉ có thể đẩy Cố Chi Châu ra, nói với anh: “Anh buông em ra trước đi, em nghĩ chúng ta cần bình tĩnh nói chuyện.”
Cố Chi Châu thả cô ra.
Nhưng bọn họ không có cách nào để nói chuyện tử tế được.
Bởi vì khi nãy Đào Nhuyễn chỉ quấn một tấm khăn tắm liền bước ra, lại vừa cùng Cố Chi Châu lôi lôi kéo kéo, chiếc khăn không giữ được nữa liền rơi xuống chân Đào Nhuyễn.
Ở bên trong Đào Nhuyễn không mặc gì cả.
Ngực đầy eo thon, vú mềm mông vểnh, làn da trắng mịn như tuyết, dáng người yểu điệu cứ như vậy trần truồng, không chút che giấu lộ ra trước mặt Cố Chi Châu.
Giây phút đó Đào Nhuyễn nghe rất rõ tiếng nuốt nước bọt của người đàn ông đối diện.
- -----------------------
Hí hí tác giả cứ thích cắt ở đây đấy.
Up truyện giờ này cho mấy cô khỏi đọc:v