Đào Nhuyễn ghé vào trên vai Cố Chi Châu, nức nở khóc không thành tiếng.
Cô có thể cảm nhận được cánh tay của anh dần dần siết chặt, rồi giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Cố Chi Châu: "Thực xin lỗi."
Đào Nhuyễn tính toán cho Cố Chi Châu một thêm một cơ hội, cô hỏi Cố Chi Châu: "Anh xin lỗi cái gì?"
Bầu không khí lại tiếp tục rơi vào một mảng trầm mặc, khiến người ta hít thở không thông.
Trầm mặc qua đi, Cố Chi Châu xoa đầu cô, thanh âm ôn nhu: "Anh mang theo bữa sáng, em ăn trước một chút, đừng nóng giận nữa được không?"
Đào Nhuyễn sao có thể không tức giận?
Cô đẩy Cố Chi Châu ra, ngước mắt nhìn anh. Người con trai trước mặt thanh tuấn mà lại ôn nhu, là đối tượng thầm mến của rất nhiều thiếu nữ. Nhưng cô biết rõ, Cố Chi Châu chân chính tuyệt đối không phải bộ dáng vẫn luôn biểu hiện ra bên ngoài.
Vì cái gì?
Vì cái gì Cố Chi Châu muốn như vậy?
Vì cái gì Cố Chi Châu đối xử với mình như vậy, lại nhất quyết không nói ra lý do?
Cô thật sự không nghĩ ra.
"Nhuyễn Nhuyễn..."
Cố Chi Châu lại lần nữa giơ tay muốn lau nước mắt cho Đào Nhuyễn, mà Đào Nhuyễn cũng lại lần nữa hất tay của anh ra.
"Tôi hỏi anh một lần cuối," Đào Nhuyễn hít một hơi nhìn về phía Cố Chi Châu, nghiêm túc nói: anh không có chuyện gì muốn giải thích với tôi sao?"
Cố Chi Châu đưa túi đồ qua cho cô, rũ mắt: "Ăn một chút đi."
Đào Nhuyễn khóc.
Cô hiện tại không muốn ăn gì cả, chỉ muốn nghe một lời giải thích từ Cố Chi Châu. Nhưng anh không những không giải thích, mà còn muốn qua loa lấy lệ để gạt chuyện này sang một bên.
Cô đưa tay giật lấy túi đồ của Cố Chi Châu, không chút suy nghĩ ném tất cả vào người anh. Sữa bò nóng và bánh bao chiên dính lên áo sơ mi trắng lưu lại dấu vết rõ ràng, nhưng Cố Chi Châu vẫn đứng yên tại chỗ, không chút ý tứ nào muốn tránh.
"Rốt cuộc vì cái gì anh lại đối xử với tôi như vậy?" Đào Nhuyễn khóc lóc chạy đi.
Cô có thể cảm giác được phía sau có người đuổi theo, theo sát mình ở khoảng cách không xa không gần. Cô biết đó là Cố Chi Châu, vì vậy lại càng không quay đầu lại.
Hiện tại cô rất tức giận, không muốn nhìn thấy Cố Chi Châu.
Đào Nhuyễn lang thang trong trường học. Cô cũng không biết bản thân muốn đi đâu, cứ đi mãi không có mục tiêu. Hôm nay là cuối tuần, lại là buổi sáng, trong trường cũng không có bao nhiêu người, nhưng thi thoảng vẫn có vài người đi ngang qua sẽ tò mò nhìn về phía bên này.
Giá trị nhan sắc củaĐào Nhuyễn cùng Cố Chi Châu quá gây chú ý, hơn nữa Đào Nhuyễn ở phía trước khóc, Cố Chi Châu ăn mặc một cái áo sơmi dính đầy dầu mỡ cùng vết sữa theo sát phía sau, vừa thấy liền biết chắc chắn có chuyện xưa.
Đào Nhuyễn cũng biết mình như vậy sẽ bị người nhìn thấy rồi bàn tán ra vào, nhưng cô hoàn toàn không muốn quan tâm nữa.
Cô cứ như vậy khóc lóc đi qua khu dạy học, qua nhà phụ, tới con đường có hai hàng hương chương cổ thụ phía sau trường. Gió vừa thổi khô nước mắt cũ trên gương mặt cô nước mắt mới đã lại chảy xuống, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp khóc đến đỏ bừng lên.
Cuối cùng vẫn là bởi vì chưa ăn cơm lại khóc quá tận tình, Đào Nhuyễn lần nữa bị tụt huyết áp đứng không vững. Cố Chi Châu từ phía sau vội chạy lên đỡ, cô không còn sức lực phản kháng lại khóc đến mệt mỏi, mới miễn cưỡng đình chỉ tiếng khóc.
Cố Chi Châu đỡ cô ngồi sang một bên, từ trong túi lấy ra một khối chocolate, lột ra đưa tới miệng Đào Nhuyễn.
Đào Nhuyễn không tiền đồ ăn chocolate.
"Có đỡ hơn chút nào không?" Cố Chi Châu đưa tay xoa đầu Đào Nhuyễn.
Đào Nhuyễn hít hít mũi, cả người bình tĩnh lên không ít.
Cô thậm chí còn có tâm tình hỏi thăm: "Anh thích ăn chocolate lắm à? Hình như lúc nào cũng thấy mang theo."
Cố Chi Châu nhìn cô, ánh mắt chuyên chú.
Anh nhẹ giọng mở miệng: "Đây là chuẩn bị cho em."
Đào Nhuyễn sửng sốt một chút, sau đó mềm lòng xuống.
Cố Chi Châu có vấn đề, nhưng cô đối với anh quá đáng như vậy, đem toàn bộ bữa sáng anh chuẩn bị ném đi mà anh vẫn không biểu hiện chút bất mãn nào, ngược lại một đường đi theo dỗ dành.
"Anh..." Đào Nhuyễn đưa tay muốn chạm vào vệt nước trên áo Cố Chi Châu, nhưng tựa hồ cảm thấy động tác này quá thân mật, cô chần chừ thu tay lại, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi có làm anh bị thương không?"
Cố Chi Châu lắc đầu, nói không có.
Đào Nhuyễn dời mắt, hai chân đan chéo vào nhau, có chú ngần ngại: "Vậy anh trở về thay quần áo đi, áo sơ mi này giá bao nhiêu cứ nói với tôi, tôi bồi thường cho anh."
Cố Chi Châu nói không cần, sau đó tiếp tục ngồi xổm bên cạnh cô.
Đào Nhuyễn bĩu môi trừng anh, thanh âm cũng lại lần nữa nghẹn ngào: "Anh rốt cuộc muốn thế nào nữa?"
Cố Chi Châu nói: "Anh muốn ở cùng em."
Đào Nhuyễn trong lòng rối loạn, cô muốn hỏi có phải Cố Chi Châu thích mình không, nhưng nghĩ đến ban nãy Cố Chi Châu cái gì cũng chưa trả lời, hiện tại có thể trông cậy anh sẽ nói thật sao?
Đào Nhuyễn liền không hỏi.
Cô cứ vậy ngồi.
Cố Chi Châu cũng ngồi bên cạnh cô.
Cuối cùng vẫn là Đào Nhuyễn chịu không nổi. Cô quần áo trên người Cố Chi Châu, càng nhìn càng khó chịu, ma xui quỷ khiến nói: "Bằng không, em đi cùng anh trở về thay quần áo?"
————
Hôm nay đến đây thôi, để toi kể các nàng nghe một câu chịn nực cười