Nửa tháng sau, trên con đường dẫn ra khỏi thành Huy Châu có ba con ngựa đang nhàn nhã bước đi chậm rãi.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười chói tai phát ra phá bĩnh không khí yên tĩnh, đánh động mấy con chim tội nghiệp.
“Tứ ca! Đừng cười!”
Bạch Ngọc Đường siết chặt dây cương, thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng.
“Ha ha ha… Buồn cười chết được!” Tưởng Bình phe phẩy cái quạt lông, hoàn toàn chẳng thèm để ý đến bộ dạng xấu hổ của Bạch Ngọc Đường. “Này mèo nhỏ, bộ dạng túng quẫn khi nãy của lão ngũ thật vô cùng thú vị ha, nhớ lại thôi cũng cười bể bụng rồi. Người ta mới nhắc đến vấn đề thông gia là nó đã lôi chúng ta chạy bán mạng rồi. Ha ha ha…”
Nhớ lại cảnh tượng khi nãy, Triển Chiêu cũng thấy buồn cười, có điều không muốn chọc sùng con chuột bạch trước mặt nên nhịn không cười thành tiếng.
Rút Họa Ảnh ra cầm ngang trước mặt, Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi nói. “Mèo thúi! Thử cười Bạch gia xem!”
Tưởng Bình chế nhạo. “Nói nè, lão ngũ, Thiệu cô nương kia tài mạo song toàn, tứ ca thấy đệ cứ dứt khoát đồng ý đi, cũng đỡ một phần nỗi lo cho mẹ nuôi và đại tẩu.”
Bạch Ngọc Đường kêu ầm lên. “Ai muốn kết hôn chứ! Tứ ca cũng vẫn còn độc thân đó thôi!”
Tưởng Bình cười khùng khục. “Tứ ca đây gầy như que củi ấy, kiếm đâu ra người chịu lấy? Đâu bằng lão ngũ tuấn tú, phong lưu, ai thấy cũng thích. Mà nếu đệ đã không có ý thì cũng nên nói rõ ràng, dứt khoát đi chứ. Mỗi ngày đều ở chung dưới một mái nhà, Thiệu lão trượng không hiểu lầm mới lạ đó.”
Bạch Ngọc Đường lầu bầu trong họng. “Đệ có muốn đến đó đâu. Là lão trượng nói rằng đệ có ơn cứu mạng với Thiệu cô nương nên nằng nặc đòi kéo đệ về nhà đấy chứ.”
Triển Chiêu nhớ lại chuyện ngày đó, miệng cười vui vẻ.
Tưởng Bình hiểu ra. “Chả trách đệ hôm nào cũng theo con mèo nhỏ đến nha môn. Người ta là đến giải quyết cho xong vụ án của phủ quốc công, còn đệ không phải quan cũng chẳng phải dịch, đâu cần theo để làm gì. Hóa ra là để trốn thành thân nha. Ha ha ha…”
Bạch Ngọc Đường cực kì không muốn tiếp tục chủ đề này, quay sang nói với Triển Chiêu. “Mèo con, xác của Tú Trân tìm thấy chưa?”
Triển Chiêu lắc đầu. “Phủ nha đã nhiều lần cho người đến tìm, chỉ tiếc phí công vô ích.”
Tưởng Bình thò đầu vào. “Tứ gia trở về Hãm Không Đảo, không ngờ lại bỏ lỡ nhiều kịch hay đến vậy. Nghe nói quốc công phu nhân đã xuất gia tu hành ở am ni phía nam thành. Giờ quốc công hầu phủ coi như nhà bại người mất rồi.”
Họ vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, thoáng chốc đã tới ngã ba đường. Tưởng Bình ôm quyền nói.
“Mèo nhỏ, chúng ta từ biệt tại đây. Ngươi về phủ Khai Phong bình an nhé, ta còn muốn dẫn lão ngũ đến Giang Ninh chúc thọ mẹ nuôi.”
Triền Chiêu mỉm cười, chắp tay nói.
“Phiền Tưởng đảo chủ thay mặt Triển mỗ vấn an bà bà. Tưởng đảo chủ không quản vất vả thay Triển mỗ xin thuốc, ngày khác nhất định Triển mỗ sẽ tới Hãm Không Đảo bái tạ Tưởng đảo chỉ và Lô phu nhân.”
Bạch Ngọc Đường thấy thời điểm chia tay cũng đã tới, trong lòng chợt buồn bực khó chịu, lại thêm nghĩ tới trở về cả ngày đối mặt với mẹ nuôi và đại tẩu, đầu đau hơn nữa.
Đang miên man nghĩ, cậu chợt thấy cổ tay trái bị cái gì đó siết vào, nhìn lại đã thấy Khốn Long Tác nằm chình ình ở đó.
Bạch Ngọc Đường giật mình kêu to. “Tứ ca!!”
Tưởng Bình đều đều nói. “Lão ngũ, khinh công đệ rất giỏi, lỡ chạy mất là không bắt lại được, trói thế này cho yên tâm.”
Vừa nói vừa lấy đầu còn lại của dây ra, định trói chặt cả hai tay cậu lại.
Bạch Ngọc Đường thấy Khốn Long lại phóng về phía này, giật mình hoảng hồn. Cái này mà dính là y như đòn bánh đúc bị Tứ ca khiêng về đó.
“Trời ơi! Còn có vụ này nữa!”
Kêu lên thảm thiết, Bạch Ngọc Đường ngả ngược trên lưng ngựa né tránh. Lại sợ tứ ca dùng dây kéo lại, cứ thế đạp chân, không nhân nhượng gì hướng về phía Triển Chiêu.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường khốn đốn quá nên tính tóm Khốn Long Tác lại, giúp cậu một phen, ai ngờ Bạch Ngọc Đường phá trận chạy tới, bàn tay đưa ra giúp giờ thành vô ích, đã thế sợi dây kia còn bay xéo lại, quấn chặt lấy cổ tay phải của mình. Triển Chiêu hốt hoảng rụt về, dè đâu mới dùng lực một chút, Khốn Long Tác như có trí khôn, chẳng những không nơi ra mà còn kéo anh và Bạch Ngọc Đường lại gần.
Biến hóa như thế chẳng ai ngờ tới, trong nhất thời, cả ba trố mắt nhìn nhau như trời trồng, chả biết làm sao cho phải.
“Ha ha ha…”
Yên lặng hồi lâu, Bạch Ngọc Đường, đang nằm trên lưng ngựa, đột ngột bật cười điên cuồng, buồn rầu trước đấy bị quét sạch bách.
Con mèo kia không hiểu sao mặt trông ngố ghê cơ, chẳng có chút nào ra dáng Nam hiệp phóng khoáng hào sảng cả.
“Bạch Ngọc Đường!!”
Triển Chiêu bực bội la lớn, tất cả không phải do con chuột bạch này hại à? Đến nước này rồi mà vẫn còn cười được!
Tưởng Bình nhìn cả hai, thận trọng nói.
“Đừng nóng. Khổn Long Tác nhất định là có cách gỡ. Ừ, đủng rồi lão ngũ, lần trước cả hai bị bắt làm sao gỡ ra được vậy?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đồng loạt kêu lên.
“Nhảy núi!”
“Mèo con.” Bạch Ngọc Đường toét miệng cười, lon ton lại gần. “Ta thấy tốt nhất mi theo Bạch gia đến Giang Ninh, cũng coi như báo đáp một phần nhân tình. Nghĩ sao hả?”
Triển Chiêu cố nén lửa giận, rặn ra nụ cười nói. “Triển mỗ cảm ơn lòng tốt của Bạch huynh. Có điều Triển mỗ muốn mau chóng trở về phủ Khai Phong báo cáo án này, mong Bạch huynh chịu khó mấy ngày theo Triển mỗ đến Biện Kinh.”
“Mơ đi!” Bạch Ngọc Đường quyết tâm ngang ngược. “Nếu đến trễ lễ chúc thọ, mẹ nuôi thể nào cũng lột da Bạch gia ra! Trước đi chúc thọ, sau tới Khai Phong!”
“Đến được chỗ bà bà, Triển mỗ sẽ giúp Bạch huynh giải thích. Còn giờ, Triển mỗ có công vụ trong người, mong Bạch huynh thứ lỗi.”
“Mèo thúi! Bớt mở miệng ra là công vụ tư vụ gì đó đi! Mi về kinh trễ mấy ngày cũng chả có sao, Bạch gia đến trễ, mẹ nuôi nhất định không tha!”
“Triển mỗ có công chức, thân bất do kỷ, ngày khác sẽ đến Giang Ninh xin lỗi bà bà sau.”
“Lần này Bạch gia nhất định phải tới Giang Ninh. Trừ phi kéo xác Bạch gia đi, còn không mi đừng mơ bước được một bước về Khai Phong.”
Tưởng Bình đứng bên cạnh nghe cãi nhau mà nhức hết cả đầu, lên tiếng khuyên giải. “Lão ngũ, mèo nhỏ, đừng gây gổ nữa, có gì từ từ thương lượng.”
Chuột mèo đang cãi hăng say, đâu có dừng được, đồng loạt rống trở lại.
“Tứ ca! Không phải chuyện của huynh!”
“Tưởng đảo chủ không cần nhiều lời!”
“Bạch Ngọc Đường! Còn làm loạn nữa đừng trách Triển mỗ đắc tội!”
“Được lắm. Bạch gia cũng đang ngứa tay, phân cao thấp luôn đi!”
Hai người cách nhau có đoạn dây thừng ngắn ngủn, đâu phải cao thủ so chiêu, căn bản là trẻ con đánh nhau loạn xì ngầu mà thôi.
“Bạch Ngọc Đường!!”
“Triển Tiểu Miêu!!”
Tưởng Bình bất lực ngửa mặt nhìn trời, thở dài, quậy kiểu đó tới tối cũng chưa chắc có kết quả đâu. Nghĩ đến việc tới trễ tiệc chúc thọ, mẹ nuôi sẽ nở nụ cười ‘thân ái’ mà chào đón mình, Tưởng Bình rùng mình lạnh gáy.
Chính vì thế nên lén quay đầu ngựa, hướng Giang Ninh mà chạy đi.
Hai kẻ đang khí thế hừng hực bên kia đâu có nhận ra tên đầu sỏ của mọi việc đã chuồn mất dạng.
Tưởng Bình cầm quạt phẩy phẩy, đầu tính toán xem nên giải thích với mẹ nuôi việc một dây trói hai người này như thế nào cho phải. Vó ngựa cứ thế tung bay trên con đường vắng vẻ.
Gió mát thổi ngang qua, xa xa vẫn còn truyền tới tiếng cãi nhau ỏm tỏi.
“Phủ Khai Phong!”
“Phủ Giang Ninh!”
“Mèo thúi!”
“Chuột bạch!”
“…”
“…”
Hết