Cả người Khinh Vân Nhiễm chấn động, trong lòng có một dự cảm không tốt.
Mới vừa rồi, Thiên Tuyết nói muốn đi hái hoa sen lấy hạt nếm thử, nàng đã chân thành khuyên nhủ nhưng nàng ta vẫn muốn đi, sợ nàng ta xảy ra chuyện mới nói Tú nhi đi theo, mới chỉ chốc lát mà đã xảy ra chuyện này. Sao có thể trùng hợp thế chứ? Chịu đựng cơn đau bụng, nàng vội vàng đứng lên chạy về phía trước.
Nàng đến đó thấy Hạnh nhi đang đứng trên thuyền một mình, mày nhíu chặt, Tú nhi đâu, muội ấy đi đâu rồi? Đi cứu Thiên Tuyết sao? Lá và hoa sen che đi tầm mắt của nàng, lòng nóng như lửa đốt.
Hạnh nhi quát to, vài hạ nhân chạy đến, sau khi chạy đến bọn họ nhìn thấy Khinh Vân Nhiễm ở trên bờ, trợn mắt hỏi:
-Xảy ra chuyện gì hả?
Khinh Vân Nhiễm trấn định, vọi vàng lớn tiếng kêu lên:
-Thiên Tuyết cô nương rơi xuống nước rồi, các ngươi mau đi cứu người!
Nghe vậy, những người biết bơi đều nhảy xuống hồ cứu người, một lúc sau rốt cuộc cũng có hai người trồi lên mặt nước, bọn họ rất nhanh đặt Thiên Tuyết lên bờ, một người ở phía sau cũng nâng Tú nhi lên.
Khinh Vân Nhiễm vội vàng đi qua, nhìn thấy gương mặt vốn hồng nhuận của Thiên Tuyết tái nhợt như tờ giấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, lâm vào trạng thái hôn mê, mà sắc mặt Tú nhi thì thâm tím lại, so với Thiên Tuyết thì còn nghiêm trọng hơn, tại sao có thể như vậy, nàng biết Tú nhi bơi lội không tệ?
-Nguy rồi, không thấy nha đầu kia thở nữa!
-Cái gì? Tránh ra cho ta xem…
Khinh Vân Nhiễm cả kinh, lập tức ngồi xổm xuống, lấy đi dị vật trong miệng và mũi Tú nhi, hô hấp nhân tạo, ấn ngực, hồi lâu, Tú nhi ho sặc sụa, phụt hết nước ở trong bụng ra, nàng biết Tú nhi đã thoát hiểm, bất quá chỉ còn hôn mê. Sau đó lại quay sang cứu chữa cho Thiên Tuyết.
Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu, thấy mọi người đều trợn mắt há mồm kinh ngạc, cau mày nói:
-Còn đứng đó làm gì nữa, mau đưa Thiên Tuyết cô nương về Minh Nguyệt lâu, gọi đại phu tới chẩn trị.
Một hạ nhân vội vàng nói:
-Nô tài đi mời đại phu.
Thần sắc Khinh Vân Nhiễm căng thẳng, nhìn Tú nhi trong lòng, lớn tiếng nói:
-Tú nhi, cố gắng lên!
Lúc này Hạnh nhi ngồi trên thuyền tiến vào bờ, ngón tay chỉ Tú nhi, nói với mọi người:
-Các ngươi cứu tiện nhân này làm gì? Lúc nãy chính ả ta đã đẩy tiểu thư nhà ta rơi xuống dưới nước…
Tất cả đều sửng sốt nhìn chằm chằm Tú nhi đang hôn mê, ánh mắt kinh ngạc.
Khóe miệng Khinh Vân Nhiễm khẽ động, lạnh lùng nói:
-Hạnh nhi, ngươi không có chứng cứ, đừng có ăn nói bừa bãi, ngươi không thấy Tú nhi cũng rơi xuống nước sao?
Hạnh nhi trừng lớn hai mắt, hét lớn với Khinh Vân Nhiễm:
-Ta không nói sai, là ta tận mắt nhìn thấy ả đẩy tiểu thư nhà ta, không ngờ bị tiểu thư nhà ta kéo mới vô tình rơi xuống nước.
Sau đó tự làm chủ hô to những người khác:
-Các ngươi mau bắt ả lại, chờ Vương gia về sẽ trị tội của ả.
-Dừng tay, Khinh Vân Nhiễm lớn tiếng quát, đôi mi thanh tú nhíu chặt, khuôn mặt nổi lên hàn khí, thanh âm lạnh lùng:
-Việc này chờ Tú nhi cùng Thiên Tuyết cô nương tỉnh rồi sẽ truy ra, đây là lệnh của Bổn Vương phi ta.
Nghe vậy, bọn hạ nhân bừng tỉnh, toàn bộ bây giờ mới nhìn lại, lúc nãy không biết nữ tử vận đồ trắng này là ai, bây giờ mới nhớ ra nàng là Vương phi không được Vương gia sủng ái.
Khinh Vân Nhiễm mắt sắc lạnh lẽo, phân phó:
-Hai người các ngươi mau đưa Thiên Tuyết cô nương về Minh Nguyệt lâu, ngươi, đưa Tú nhi về Nam Phong uyển, mời một đại phu tới đây!
Ngay sau đó tất cả mọi người ai làm việc đấy, nhanh chóng đưa Thiên Tuyết về Minh Nguyệt lâu, Khinh Vân Nhiễm nhìn Tú nhi đang hôn mê, trong lòng rối ren thật lâu cũng không tiêu tan.
**********************
Minh Nguyệt lâu, trong phòng trang trí thanh nhã, Tô Thiên Tuyết sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, mà Khinh Vân Nhiễm ánh mắt ngưng trọng ngồi một bên, Hạnh nhi đứng ở bên còn lại nhìn về phía nàng, tuy tức giận nhưng không dám nói gì.
Khinh Vân Nhiễm cúi đầu thở dài, nguyên nhân nàng ở chỗ này bởi Thiên Tuyết ngã xuống nước cũng có liên quan đến nha hoàn của nàng, nàng không thể thoát liên quan, chờ Thiên Tuyết tỉnh lại, nàng muốn hỏi mọi chuyện cho rõ ràng, nếu như Tiêu Thần Hiên biết nàng có liên quan đến chuyện này, khẳng định hắn nhất định sẽ đến tìm nàng tính sổ, nếu không tránh được thì không bằng ở lại chỗ này, chờ hắn tính cho rõ.
Nàng tin tưởng Tú nhi sẽ không vô duyên vô cớ đẩy Thiên Tuyết xuống nước, nhưng lúc đó nàng không có ở trên thuyền cũng không biết tình huống lúc đó căn bản không có chứng cứ, không biết Hạnh nhi nói thật hay giả.
Đột nhiên có một tiếng gọi vội vàng từ ngoài cửa vang lên:
-Thiên Tuyết!
Cửa bị đẩy mạnh ra, Tiêu Thần Hiên vẻ mặt lo lắng đi tới, nhìn thấy Khinh Vân Nhiễm đang ở trong phòng, trong phút chốc con ngươi đen lóe lên, vẻ mặt âm chí giống như giá rét trời đông, lạnh giọng quát:
-Sao ngươi lại ở đây?
Hắn vừa bước vào Vương phủ thì nghe Ngô quản gia bẩm báo nói Thiên Tuyết rơi xuống nước, người vẫn đang hôn mê, trong lòng hắn quýnh lên, cũng không thay triều phục liền lập tức chạy tới, nhưng sao hắn lại thấy người phụ nữ làm cho hắn đau đầu ở đây?!
Khinh Vân Nhiễm cúi đầu không nói một lời, lông mi dày như tơ bướm buông xuống, trong lòng thầm nghĩ, cùng hắn nói chuyện với nhau, nếu không muốn sinh ra tâm tình chán ghét, đối với nàng mà nói là một truyện rất khó khăn.
Hạnh nhi ở một bên vội vàng kêu lên:
-Vương gia, tiểu thư, người…
Tiêu Thần Hiên nhíu mày, tầm mắt rơi vào Thiên Tuyết đang hôn mê, bước dài tiến lên, ngồi bên giường, vuốt ve trán nàng ta, hỏi:
-Tại sao đang yên đang lành lại rơi xuống dưới nước?
Hạnh nhi liếc Khinh Vân Nhiễm một cái, khẽ cắn môi, lớn tiếng nói:
-Là do nha hoàn Tú nhi của Vương phi đẩy tiểu thư xuống nước, nô tỳ tận mắt nhìn thấy.
Tiêu Thần Hiên nhìn chằm chằm nàng , sẵng giọng nói:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi không thể yên phận vài ngày được sao? Bổn vương chỉ biết, không xích ngươi lại thì Vương phủ không được yên bình.
Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu, ánh mắt không nén được chán ghét, lạnh lùng nói:
-Vương gia quá võ đoán rồi, chuyện chưa rõ chân tướng, sao có thể dựa vào lời nói một bên của Hạnh nhi?
Tiêu Thần Hiên đứng lên, đôi mắt thâm thúy lóe ra hàn quang lạnh lẽo, từng bước tới gần nàng, lạnh lùng nói:
-Còn bảo ta nói oan cho ngươi, ngươi thử nói xem, chuyện ầm ĩ ở đâu không phải do ngươi dựng nên?
Hắn thình lình tới gần làm Khinh Vân Nhiễm theo bản năng lùi về phía sau, thân thể đơn bạc không kìm được mà run rẩy, lớn tiếng nói:
-Nguyên nhân mọi chuyện đều do ta dựng nên, đem tất cả mọi tội lỗi đổ lên người? Ta không phục! Kẻ giết người thì cũng cần có bằng chứng mới có thể định tội, xin hỏi Vương gia, chứng cứ của ngươi để ở đâu?
Tiêu Thần Hiên nheo đôi mắt lại, túm chặt lấy cánh tay của nàng, nói:
-Được lắm! Chờ Thiên Tuyết tỉnh dậy, Bổn vương sẽ tự mình hỏi cho rõ ràng, đến lúc đó ngươi đừng nói là Bổn Vương gây khó dễ cho ngươi.
Khinh Vân Nhiễm nhíu mày căng thẳng, hắn không nổi trận lôi đình đem nàng hành hung đã làm cho nàng không thể tưởng tượng được, lúc nãy sau khi nghe lời nói của nàng, muốn từ từ tìm ra chứng cứ, nàng không khỏi hoài nghi, chắc hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi? Khóe miệng vẽ ra một điệu cười lạnh.
Đúng lúc này, một thanh âm yếu ớt vang lên:
-Hiên…
Tiêu Thần Hiên quay đầu, thu đi tức giận trên mặt, vội vàng bước tới bên giường, êm ái hỏi:
-Thiên Tuyết, nàng thấy như thế nào? Ngực có khó chịu không…
Lời nói lộ vẻ vô cùng ân cần.
Khinh Vân Nhiễm đứng ở một bên, miệng tự giễu, hai thế giới cả cổ đại lẫn hiện đại, mệnh của nàng đều là mệnh khổ.
Nàng có phu quân, bản tính tàn bạo lãnh khốc, mà ôn nhu thì đã cho người khác, mà nàng thì bị hắn hiểu lầm, nhận hết hành hạ, sống không bằng chết.
Nàng không oán trách ai, chỉ vì trong lòng nàng vẫn còn hy vọng, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu bình yên sống qua ngày, nguyện tìm được người tâm đầu ý hợp, không bao giờ xa cách.
Thiên Tuyết mỉm cười, thản nhiên nói:
-Hiên, thiếp không có việc gì rồi, chàng đừng lo lắng nữa!
Tiêu Thần Hiên bớt nhíu mày, thấp giọng hỏi:
-Thiên Tuyết, nói cho ta biết có chuyện gì đã xảy ra?
Thiên Tuyết nhìn Khinh Vân Nhiễm, hạ mắt, thấp giọng nói:
-Hiên, chàng đừng trách tỷ tỷ có được không? Thiếp tin, Tú nhi đẩy thiếp xuống nước không phải là chủ ý của tỷ tỷ!