Ánh mắt Tiêu Thần Hiên phẫn nộ chống lại con mắt bình tĩnh của nàng, tâm bỗng nhiên thấy căng thẳng, thanh âm lạnh lùng nói:
-Nghê Thường bị trúng kịch độc, nha hoàn bên người nàng nói xế chiều nàng có tới đây.
Khinh Vân Nhiễm tinh mâu híp lại, khóe miệng cười lạnh:
-Ý Vương gia là hoài nghi ta hạ độc?
Như vậy là vu oan giá họa, hắn đặc biệt đến tìm chứng cứ phạm tội của nàng.
-Cũng không phải, Vương gia ta sẽ điều tra rõ ràng!
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lợi hại, hắn cười lạnh, mày không khỏi nhíu chặt, nheo mắt lại:
-Lục soát cẩn thận cho Bổn vương.
-Vâng, thưa Vương gia.
Con ngươi đen hẹp dài híp lại, nhìn thấy khóe miệng Khinh Vân Nhiễm trào phúng, trong lòng càng buồn bực, bực mình kêu lên:
-Có tìm được không?
-Hồi bẩm Vương gia, không phát hiện được gì.
Một thị vệ trả lời.
-Không có?
Tiêu Thần Hiên bỗng nhiên trầm mặt đáp lại lời thị vệ, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, lạnh lùng nói:
-Rốt cuộc là ngươi có lục soát cẩn thận hay không?
-Thuộc hạ không dám chậm trễ.
Thị vệ kinh sợ quỳ xuống.
-Tiếp tục lục soát!
Tiêu Thần Hiên lạnh giọng nói, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng, nữ nhân đó lúc nào cũng bình tĩnh.
Hắn chán ghét bộ dáng vân đạm phong khinh ( coi như không có chuyện gì ) của nàng, ánh mắt khinh miệt, cười lãnh đạm châm chọc, tư thế cao ngạo, hết thảy đều chướng mắt, thật đáng chết! Dám có dũng khí cười nhạo hắn, chờ hắn nắm được nhược điểm của nàng, hắn muốn xem xem nàng còn có cái thái độ đó không?
Nhấc chân đá vào lư hương bên cạnh, loảng xoảng một tiếng. Lư hương lăn mấy vòng, khoảnh khắc khi nó rơi xuống đất có một làn khói nhẹ bay ra.
Đôi mắt lạnh lẽo của hắn tỏa sự tức giần ra bốn phía, tầm mắt dừng lại, sắc mặt phẫn nộ có chút biến hóa, hắn đi tới vị trí của lư hương, ngồi xổm xuống nhìn vào trong đáy của lư hương, phìa bên trong có một cái túi nhỏ, mở túi nhỏ ra cúi đầu ngửi, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng trừng lên nhìn Khinh Vân Nhiễm, tay giơ lên cái túi, lạnh giọng nói:
-Cái này ngươi định giải thích như thế nào?
Khinh Vân Nhiễm nâng mắt, trong lòng không có một chút hoảng hốt, hết sức bình tĩnh, nói:
-Ta không biết đó là cái gì, cũng không biết tại sao nó có trong lư hương?
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lãnh khốc rơi vào trên mặt Khinh Vân Nhiễm, tức giận nói:
-Trong phòng ngươi lục soát ra thứ này, ngươi nói túi độc dược này không phải của ngươi?
-Nó không phải là của ta. Vương phủ có nhiều người, Minh Hiên uyển ngay cả một thủ vệ cũng không có, theo ta chỉ có Tâm nhi là hai người, nếu như hung thủ thừa dịp chúng ta đi ra ngoài đem độc dược bỏ vào trong phòng phải nói là vô cùng dễ dàng
-Chứng cứ xác thực, ngươi còn muốn nói dối!
Tiêu Thần hiên bước tới gần nàng, ánh mắt của nàng làm cho hắn tức giận không kiềm chế được, hận không thể đem người phụ nữ ghê tởm này giết chết.
-Xin hỏi Vương gia, có hung thủ nào lại ngu như vậy đem độc dược đặt ngay trong phòng mình làm người ta nghi ngờ, chờ người khác đến lục soát.
Trái tim Khinh Vân Nhiễm bị ánh mắt tàn khốc của hắn bóp chặt, con ngươi mắt xẹt qua một tia phẫn nộ.
-Bổn vương chỉ biết người phụ nữ khéo miệng như ngươi đương nhiên có thể phản bác.
Tiêu Thần Hiên kiềm trụ cái cằm mềm mại của nàng, lực đạo của đầu ngón tay quá mạnh làm cho da thịt trắng như tuyết của nàng xuất hiện một vài vết đỏ, hai tròng mắt thâm thúy lạnh như băng nổi lên ngọn lửa giận dữ nguy hiểm kịch liệt.
-Vương gia cũng không điều tra rõ ràng cũng đã nhận định ta là hung thủ, bất luận ta nói cái gì Vương gia cũng không tin tưởng, nhiều lời vô ích.
Khinh Vân Nhiễm châm chọc cười lạnh.
-Tâm vương gia có tự hỏi rốt cuộc chính mình có công bằng xử lý việc này hay không?
Đã đến nước này, nàng hoàn toàn xác địnhlà hắn cố tình buộc tội nàng, dùng cái lý do này để hành hạ nàng.
Lúc này ngoài sân một tiếng quát lớn truyền đến:
-Tránh ra cho ta đi vào!
-Người nào ở bên ngoài?
Tiêu Thần Hiên nhíu mày, con ngươi đen sắc bén lạnh lẽo, môi mím chặt, gân xanh trên trán mơ hồ nổi lên, thị vệ canh giữ ngoài sân lập tức đáp:
-Hồi bẩm Vương gia, là Nghê Thường cô nương.
Hắn cau mày, tự hỏi trong chốc lát, giọng điệu lạnh như băng kêu lên:
-Cho nàng vào.
Nghe vậy, Nghê Thường vui mừng không kìm hãm được mà xông vào, sắc mặt nàng tái nhợt, bộ dạng suy yếu nhưng lại mang theo vài phần lạnh lẽo, nhìn thấy thân ảnh cao lớn trong phòng, nũng nịu kêu lên:
-Vương gia.
Con ngươi mắt Tiêu Thần Hiên thâm thúy lạnh lùng, thản nhiên hỏi:
-Thân thể không sao chứ?
Khinh Vân Nhiễm nhẹ mân môi phấn, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn diễn trò, rõ ràng là không có chút tình ý nhưng lại có bộ dáng thương tiếc giai nhân, thật sự là rất buồn cười.
Đôi mắt yêu mị của Nghê Thường híp lại, ôn nhu nói:
-Đa tạ Vương gia quan tâm, độc trong người cũng đã được giải gần hết rồi.
Thoáng qua, dung nhan phẫn nộ, ánh mắt oán hận hướng thẳng về phìa Khinh Vân Nhiễm, lớn tiếng kêu lên:
-Vương phi, ta không nghĩ lòng dạ ngươi lại ác độc đến vậy.
Khinh Vân Nhiễm vẻ mặt hờ hững nhìn khuôn mặt Nghê Thường có chút vặn vẹo, lãnh đạm nói:
-Nghê Thường cô nương muốn nói cái gì?
-Vương gia, người phải làm chủ cho thiếp.
Nghê Thường xoay người, dựa vào người Tiêu Thần Hiên, hai mắt đẫm lệ, nức nở nói:
-Thiếp bình thường cẩn thận, đồ ăn trước khi dùng đều dùng kim bạc thử độc sau đó mới yên tâm dùng bữa. Hôm nay chỉ có lúc đến bái kiến Vương phi không chú ý uống ngụm trà rồi trở lại Nghê Mộng các, không bao lâu sau thì trúng độc, suýt nữa thì mất mạng. Vương gia ngài nói xem không phải nàng hạ độc thì ai làm?
-Nghê Thường cô nương nhớ cho rõ ràng, ngươi uống trà, ta cũng uống, ta bình yên vô sự nhưng ngươi lại bị trúng độc, tại sao ngươi lại khẳng định là trong trà có độc?
Khinh Vân Nhiễm có chút buồn cười, muốn vu oan cho người khác cũng nên nói cho thông minh chút.
-Muốn hạ độc cần gì phải hạ độc trong trà, ngươi bôi độc vào miệng chén không phải là quá dễ dàng?
Nghê Thường trừng mắt phượng, nghiên răng nghiến lợi nói.
-Nghê Thường cô nương thật sự rất thông minh, ngay cả phương pháp hạ độc cũng hiểu rõ ràng như vậy, như thể chính mắt nhìn thấy hung thủ hạ độc, thật sự bội phục.
Khinh Vân Nhiễm cười lãnh đạm, trào phúng trong mắt càng nhiều.
-Lời này của ngươi là có ý gì?
Trong mắt Nghê Thường có chút bối rối, giả vờ trấn định nói.
-Vương phi chớ quên, túi độc dược này là lục soát phòng ngươi tìm ra.
Tiêu Thần Hiên mắt lạnh nhìn các nàng tranh chấp bỗng nhiên lên tiếng, đem vấn đề đặt lên người Khinh Vân Nhiễm.
-Hôm nay chứng cứ xác thực, Vương phi còn gì để nói?
Nghê Thường trong mắt hiện lên sự đắc ý, nhất thành giương nanh múa vuốt đứng lên.
-Ta vừa mới nói qua, Minh Hiên uyển chỉ có ta cùng Tâm nhi là hai người, thị vệ không có, người nào cũng có thể giá họa cho bọn ta, tại sao ngươi lại một mực chắc chắn túi thuốc độc này là của ta?
Khinh Vân Nhiễm bất đắc dĩ, hai người như lửa, nàng đích thực như đang nói thay trăm cái miệng.
-Ngươi cũng không có chứng cứ chứng minh túi độc này không phải là của ngươi.
Nghê Thường lạnh lùng hừ một tiếng, trên miệng cười lạnh.
-Các ngươi nếu đã nhận định ta là hung thủ, ta có giải thích như thế nào thì cũng vô dụng. Các ngươi định làm gì ta, giải lên quan điều tra hay là dùng tư hình tại Vương phủ ép ta nhận tội?
Khinh Vân Nhiễm cười lạnh, cơ hồ như đã nhìn thấu chuyện gì sẽ phát sinh kế tiếp.
-Sự việc trong Vương phủ tất nhiên phải do Vương gia định đoạt, nếu đưa lên quan điều tra, việc Vương phi ghen tỵ đầu độc thị thiếp bị truyền ra ngoài chẳng phải làm cho người ta chê cười.
Nghê Thường miệng cười châm chọc.
-Ngậm miệng cho Bổn vương!
Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên sự bực mình, nữ nhân cãi nhau ầm ĩ thật sự là không thể ngừng được.
Nghê Thường miệng đang cười cũng phải ngậm chặt lại.
Khinh Vân Nhiễm nhẹ mân đôi môi anh đào, nhìn chằm chằm hắn, nàng là người bị nghi ngờ nhất, mọi chứng cứ đều hướng về phía nàng, mọi người trong phủ đều biết hắn chán ghét nàng sâu đậm, nàng biết mình khó có thể thoát khỏi kiếp này.
-Người đâu?!
Con ngươi đen của Tiêu Thần Hiên sắc bén, ánh mắt như ngọn đuốc, lạnh giọng hạ lệnh:
-Đem Vương phi giam vào đại lao.