Từ sau khi tuyết rơi, trên núi Tuyết Vô Tan, tuyết rơi liên tục bảy ngày.
Mấy ngày này, tuyết rơi đầy trời, ngoài phòng mờ mờ mịt mịt, xế chiều, tuyết rơi nhiều hơn, gió lạnh gào thét. Gió lạnh thổi từ ngoài cửa sổ vào. Trong phòng thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ho khan nghiêm trọng. Nam nhân nằm tựa trên gối chậm rãi ngẩng đầu lên. Sắc mặt chàng tái nhợt, diện mạo xuất trần, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nhưng điều này cũng không làm lu mờ vẻ thanh cao, thoát tục của chàng. Bỗng nhiên chàng ho khan, cổ họng vô cùng khó chịu. Chàng vội vàng lấy khăn tay trong tay áo ra, nhẹ nhàng che miệng, khăn tay bị dính máu, nhìn mà giật mình. Mấy ngày nay chàng vẫn ở trong phòng, trong phòng có đặt sáu, bảy lò hương nhưng không khí tháng tư lạnh thấu xương. Sau khi chàng tìm Khinh Vân Nhiễm ba ngày, hàn độc trong cơ thể đột nhiên phát tác, vô cùng nghiêm trọng, chàng ăn Chích viêm đan mới nứn được hàn khí trong cơ thể.
Chích viêm đan mặc dù có thể khống chế được hàn độc nhưng tác dụng phụ rất lớn, nếu quá liều có thể bị dược tính kích trả lại. Để tránh hàn độc tái phát làm đến nơi trễ, chàng không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị thật tốt để Hoán nhi yên nghỉ tại nơi rét nhất, sai người xây một lăng mộ bằng băng, cuối cùng mới có thể gỡ được thắc mắc trong lòng.
Sau đó, Thượng Quan Nguyệt huy động toàn bộ sức người sức ngựa đi tìm Khinh Vân Nhiễm, giống như lật cả ngọn núi lên vẫn không có kết quả.
Chỉ có một chỗ bọn họ không tới được, vực sâu vạn trượng dưới vách núi. Sâu không thấy đáy, không có dây dài bạn thước trợ giúp thì mình rất khó có thể an toàn mà xuống được.
Thở dài, chàng chậm rãi đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, hoàn toàn không để ý tới gió lạnh bên ngoài thổi vào, nhìn ngọn núi tuyết trăng xóa từ xa xa, vô cùng đau khổ. Chàng chỉ cảm thấy mỗi lúc hít thở đều mang theo đau đớn. Tay vuốt ngực, trong lòng nhớ kỹ cái tên làm chàng thương nhớ tới phát điên, Khinh nhi…. Nếu nàng có gì bất trắc, cả đời này chàng sẽ không tha thứ cho bản thân mình, chàng sẽ hối hận, hối hận lúc đó đã không nhảy xuống cùng nàng, cho dù lúc đó Hành Vân và Thủy Lưu có kéo giữ chàng, nếu chàng không chần chừ… thì bây giờ chàng cũng phải chịu nỗi khổ tương tư dày vò. Đôi mắt bỗng lờ mờ, cụp xuống, lấy từ thắt lưng miếng vải trắng, nhìn chằm chằm, trầm giọng nói:
-Khinh nhi, chỉ cần nàng có thể bình an, ta tình nguyện đổi tính mạng mình.
Cửa phòng bỗng mở ra, một nam tử cao gầy vào trong phòng, ánh mắt hắn lướt qua phòng, khi thấy Thượng Quan Nguyệt đang đứng cạnh cửa sổ, lập tức lo lắng kêu lên:
-Công tử, sao người lại đi lại?
Hắn vội vàng đóng cửa sổ vào, sau đó khoác thêm một cái áo choàng lông cừu cho chàng, giọng nói trách cứ:
-Công tử, đã nói bao nhiêu lần là công tử không thể đứng ở nơi gió lạnh, công tử chẳng chịu thương lấy mình gì cả!
Thượng Quan Nguyệt khẽ cười, chậm rãi đi về phía giường. Sau khi ngồi xuống, trông người càng gầy rõ, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, chàng ngẩng đầu, thản nhiên nói:
-Ta định ngày mai sẽ xuống thử đáy vực vạn trượng để thăm dò xem sao.
Nghe vậy, Hành Vân ngây ra, trong mắt hiện lên đầy lo lắng, lời muốn nói ra khỏi miệng trong chớp mắt lại nuốt vào trong.
Bởi vì hắn biết một khi công tử đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản. Hành Vân cúi đầu, chắp tay trầm giọng nói:
-Vậy thuộc hạ lập tức chuẩn bị người ngựa.
Thượng Quan Nguyệt nhắm mắt lại, ho khan, thản nhiên nói:
-Ngươi lui ra đi.
Hành Vân nhíu mày, nói ra suy nghĩ trong đầu mình:
-Công tử, tin tức trong cung đưa tới, nói….
Thượng Quan Nguyệt phất tay, giọng nói không che giấu mệt mỏi, cắt đứt lời hắn nói:
-Có chuyện gì thì để tìm được người sẽ nói sau, ngươi lui xuống đi!
Hành Vân cau mày, thở dài khom người lui ra ngoài.
Khi Hành Vân rời đi, Thượng Quan Nguyệt không chịu được nữa mà ho mãnh liệt, tự giễu và không cam lòng càng nhiều hơn, đúng là chàng đấu không lại vận mệnh, ngay cả một cơ thể khỏe mạnh cũng không có sao chàng có thể bảo vệ được nàng, nhưng chàng không cách nào buông tay được, khóe miệng không khỏi nở nụ cười khó xử, phảng phất như bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của nàng, Thượng Quan Nguyệt ta nguyện ý ở bên nàng cả đời, nàng hơi cụp mắt xuống, cúi đầu nở nụ cười khẽ dịu dàng, bốn năm trôi qua, từng giọt nước mắt của nàng đã ngấm sâu vào xương máu chàng.
Tiêu Thần Hiên dùng nhũ băng nhọn rạch lớp lông da ra, lột lớp da của hổ trắng. Sau khi được hong khô, da hổ trắng trở thành đệm giường ấm áp nhất, hai người hoàn toàn không cần lo lắng đến việc khí trời giá rét nữa. Tiêu Thần Hiên nhìn gương mặt yên bình khi ngủ của nàng một lúc lâu vẫn không cử động gì. Trong lòng hắn bỗng sinh ra ý riếng, muốn giữ Vô nhi ở lại đây, nếu như hai người bọn họ vĩnh viễn sống ở nơi nà, không sao hết. Nhưng hắn biết mình không thể.
Hoàng huynh sắp sửa nhận ngôi vị, hắn không thể ở lại nơi sơn dã với nữ nhân này vĩnh viễn, mấy ngày nay hắn cũng đã quá phóng túng rồi. Khinh Vân Nhiễm tỉnh lại, ngước mắt, nhìn vẻ mặt cao ngạo nhưng cô đơn của Tiêu Thần Hiên, lòng hơi se lại. Hai người nhìn nhau không nói gì, ăn thịt nướng xong, Khinh Vân Nhiễm nghĩ ra một việc. Buổi đêm ở núi tuyết rất lạnh, áo khoác trên người đã cũ nát, mặc phong phanh như vậy không thể chống lại được khí lạnh. Nàng suy nghĩ một lúc, da hổ có thể làm đệm giường, da tuần lộc làm chăn, nàng định lấy da sói và da cáo làm mấy cái áo choàng, hơi sơ sài chút nhưng cũng có thể mặc tạm. May mắn là nàng phát hiện có một loại lá ở trong cánh rừng gần đó, gân lá rất cứng có thể lafmkim, xơ lá có thể dùng làm chỉ, châm từng mũi một. Bởi vì không có đồ tốt nhất nên may khá tốn thời gian, hai cái áo bào làm xong cũng mất một ngày một đêm.
Hai bộ lông cáo trắng làm được 1 cái áo bào, còn thừa thì may găng tay, mũ và một cái khăn, cả người Khinh Vân Nhiễm trông trắng như nhung. Đôi mắt to đen láy rất hợp với mái tóc dài, cái miệng anh đảo nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn như một yêu tinh xinh đẹp, linh tú của núi tuyết.
Còn hơn là không có gì mặc, trang phục ấm áp như vậy là đã vô cùng tốt rồi. Nàng còn lấy bộ lông sói làm áo khoác cho Tiêu Thần Hiên, sau khi làm xong giơ ra trước mặt hắn, nói:
-Thử xem, xem có vừa với người không?
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên kinh ngạc, trầm hỏi:
-Cho ta?
Thấy nàng chống cằm, bất giác hắn nở nụ cười, tay nhận lấy cái áo, không thể chờ được mà mặc lên người, rất vừa vặn. Khinh Vân Nhiễm cụp mắt xuống, thấy hắn mặc xong rồi mới ngẩng đầu lên, lần đầu nàng thấy hắn mặc đồ màu trắng, vẻ mặt tuấn mỹ lộ ra ý cười, càng có vẻ phiêu dật ngang ngược.
Tóc đen dài, ngũ quan rắn rỏi tuấn tú mang theo khí chất cuồng vọng, tâm nàng mang chút phức tạp, coi như là trả nợ ân tình cho hắn đi!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên sáng lên nhìn Khinh Vân Nhiễm, giọng nói khàn khàn bình tĩnh, thì thào:
-Bổn Vương nên trả ơn nàng thế nào đây?
Đôi mắt đen thâm thúy u ám, có vẻ tà mỵ điên cuồng, vẻ mặt đắc ý, khẽ nở nụ cười trêu chọc.
Bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt như vậy có cảm giác nóng như lửa, gương mặt Khinh Vân Nhiễm không khỏi đỏ ửng:
-Có qua có lại mà thôi.
Tiêu Thần Hiên thấy nàng thẹn thùng, trong tim hắn thấy rung động. Trong dĩ vãng, hắn đều nhìn thấy gương mặt nàng thẹn quá hóa giận, chưa bao giờ thấy nàng lộ ra phong tình như vậy, hắn như bị mất hồn, nhìn nàng rất lâu không chịu dời tầm mắt.
Khinh Vân Nhiễm khẽ nhíu đôi mày thanh tú, cười lạnh, nói:
-Có một số người, giống như con khỉ mặc hoàng bào, thấy sao?
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên bỗng tối lại, ôm lấy thắt lưng nàng, trầm giọng nói:
-Nàng nói lại lần nữa xem!
Khinh Vân Nhiễm hơi bực mình đẩy hắn ra:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi ít động tay động chân thôi….
Tiêu Thần Hiên cầm lấy tay nàng.
-Đi!
Khinh Vân Nhiễm nhíu mày, dùng sức rút tay ra:
-Đi đâu?
Tiêu Thần Hiên cười thần bí:
-Cứ đi theo ta chẳng phải sẽ biết sao!
Bên ngoài trắng xóa mờ mịt, trên đỉnh núi, không thể hình dung nổi, hai bóng người màu trắng đứng cạnh nhau, trông hài hòa đến thần kỳ. Khinh Vân Nhiễm túm chặt lấy ống tay áo hắn, giọng the thé:
-Tiêu Thần Hiên, đừng đùa nữa!
Tiêu Thần Hiên không biết nên khóc hay nên cười, thả tay ra:
-Nàng sợ cái gì?
Khinh Vân Nhiễm ra sức lắc đầu, trong mắt hiện lên sương mù, lớn tiếng nói:
-Ta không điên như ngươi, ta phải đi về.
Tiêu Thần Hiên nhếch môi cười thản nhiên, nói:
-Như vậy sao được đây? Đây là vì muốn nàng vui vẻ nên ta mới đặc biệt nghĩ ra ý hay, nàng không nên không biết tốt xấu!
Khinh Vân Nhiễm trợn mắt nhìn hắn:
-Nói bậy! Rõ ràng là ngươi tức giận, muốn dùng cách này để dạy ta một bài học, sao ngươi nhỏ mọn thế? Buông ra!
Tiêu Thần Hiên khẽ cười lắc đầu, đột nhiên ôm chặt lấy nàng, hai bàn chân dẫm lên mảnh gỗ, hắn hít sâu một hơi, dùng sức dưới hai chân, nói:
-Không còn kịp nữa, bắt đầu!
Khinh Vân Nhiễm nhìn trừng trùng cảnh dưới chân mình, hoảng sợ nhắm mắt thét thật to, hai người từ trên núi cao trượt xuống dưới. “Vù vù vù”, dáng người Tiêu Thần Hiên nhanh thoăn thoắt, mặc dù không có gì giữ thăng bằng nhưng từng bước của hắn nặng như thái sơn, xẹt qua cánh rừng…. Khinh Vân Nhiễm từ từ mở hai mắt nhắm chặt, tay ôm chặt lấy thắt lưng.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng vù vù và tiếng cười snag sảng của Tiêu Thần Hiên. Hắn nghiêng đầu, nói nhỏ bên tai, hơi thở ấm áp, thổi vào tai nàng làm nàng tê dại:
-Vô nhi, Vô nhi, không mở mắt ra nhìn một chút sao? Cảm giác lướt đi như thế này rất tuyệt vời, căn bản là không thể hình dung bằng lời.
Khinh Vân Nhiễm lắc đầu kiên định, gương mặt trắng bệch:
-Không….
Nàng thật sự rất sợ cảm giác này, quá nhanh, quá kích động!
Tiêu Thần Hiên cười uy hiếp, nói:
-Nếu nàng không mở mắt, ta sẽ ném nàng đi….
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, hai tay bám chặt lấy cổ hắn, thế nào cũng không chịu buông, phẫn nộ la mắng?:
-Ngươi, tên khốn kiếp này.
Tiêu Thần Hiên bị ghìm cổ nên thở khó khăn, lớn tiếng nói:
-Này, buông ra…. Mau buông ra….
Hai người đồng thời phát ra tiếng kêu sợ hãi: “Á !!!!”.
Tiêu Thần Hiên lộn người về phía trước, ôm chặt lấy nàng, hai người cùng lăn xuống núi, chừng một khắc sau mới dừng lại, tuyết bám đầy quanh người. Lớn tiếng cười, tay cốc nhẹ lên mũi nàng một cái:
-Nhát gan!
Khinh Vân Nhiễm rũ tuyết trên người, đôi mắt hiện lên phẫn nộ, cau mày, nói:
-Đều là do ngươi hại, ta đã nói là không chơi, quả thật không thể nói lý!
Tiêu Thần Hiên cười cười, kéo nàng lại:
-Đừng tức giận, ta đưa nàng tới chỗ khác.
Khinh Vân Nhiễm dùng sức “vuốt ve” tay hắn:
-Không đi!
Cánh tay nàng bị kéo mạnh trở về, vừa chớp mắt quay đầu một cái, hắn hôn nàng, Tiêu Thần Hiên đè nàng xuống, đầu lưỡi mở đôi môi nàng, mở hàm răng nàng ra, chui vào dây dưa với cái lưỡi của nàng, hưởng thụ hơi thở và hương vị ngọt ngào của nàng. Khinh Vân Nhiễm liều mạng chống cự, nhưng nàng càng kháng cự, hắn lại cướp đoạt liên tục. Hắn hôn cuồng dã, ngang ngược, hơi thở cực nóng, dũng mãnh tiến thẳng vào cổ họng nàng, nàng cảm giác mình không hít thở được, không phát ra bất cứ tiếng nào. Cãi lưỡi nóng bỏng của hắn đảo qua hàm răng nàng, cuốn lấy đầu lưỡi, trêu chọc, chơi đùa. Đầu nàng bỗng trở nên trống rỗng, nụ hôn cuồng nhiệt của hắn như làm nàng tan chảy, hai chân của nàng bắt đầu bủn rủn, sống lưng như có dòng điện chạy qua.
Một lúc lâu sau hắn lưu luyến buông nàng ra, nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng thật sâu, sóng mắt di chuyển, thâm u tà mỵ, đôi mắt hiện lên dục vọng nồng đậm. Ánh mắt của nàng có chút hoảng hốt, có chút tuyết đọng trên mi mắt nàng, đôi mắt mê người mang theo chút sương mù, mê hoặc lòng người. Hắn chỉ mới hôn nàng, đầu ngón tay chạm nhẹ đôi môi anh đào ướt át lộng lẫy, yêu thích không muốn buông tay, vuốt ve nhẹ nhàng, giọng nói khàn khàn uy hiếp:
-Nếu nàng còn cự tuyệt một lần nữa thì đừng trách ta khách khí.
Giọng hắn ngang ngược mang theo chút dịu dàng. Khinh Vân Nhiễm bỗng nhiên tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu sau nàng cười rất dịu dàng, rất khác thường. Tiêu Thần Hiên bị nụ cười này đầu độc, đột nhiên nàng lên gối, dưới thân đau nhức không tả được, hắn ngã sang một bên. Khinh Vân Nhiễm hài lòng nhìn gương mặt nhăn nhó của hắn, cười lạnh, nói:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi học tôn trọng người khác cho tốt đi!
Nàng xoay người đi nhanh về phía sơn động. Đôi mắt Tiêu Thần Hiên như hơi đỏ, chợt lóe mà qua, gương mặt tối lại đi vào.
Da hổ ở dưới rất dày, rất ấm áp. Khinh Vân Nhiễm nhíu mày lại, tối qua rất sự mệt mỏi, bất tri bất giác mà chìm vào giấc ngủ, nhưng sáng nay tỉnh lại phát hiện hắn ôm chặt mình vào trong ngực. Tâm trạng nàng trở nên không tốt.
Từ sau khi hắn cứu nàng, trong tiềm thức, nàng sinh ra cảm giác ỷ lại. Hơn nữa một thời ở chung, nàng như đem nam nhân ở trước mắt và Hiên Vương gia tàn bạo kia thành hai người. Nhưng sự thật không phải như vậy, hắn là Tiêu Thần Hiên, hắn là hung thủ hại chết con nàng, việc này là sự thật tồn tại trước mắt, thế nào cũng không thể xóa bỏ được.
Trái tim cảm thấy rối loạn…. Nên cự tuyệt hắn mới phải, hay là quên hết thù hận khi xưa, làm bạn với hắn trong lúc khó khăn? Bất luận thế nào nàng cũng không tránh khỏi va chạm với hắn. Quan hệ mờ ám không rõ ràng này cho dù thế nào nàng cũng không muốn tiếp tục, nàng cũng không quên đã hứa gì với Thượng Quan Nguyệt, cũng không thể xóa bỏ cái chết của Hoán nhi. Đứng dậy mặc áo choàng vào, đi nanh ra cửa động. Lúc này sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp:
-Nàng đi đâu?
Khinh Vân Nhiễm không quay đầu lại, lãnh đạm nói:
-Không liên quan đến ngươi.
Tiêu Thần Hiên nhìn bóng dáng nhỏ xinh của nàng, bỗng nhiên không hiểu nàng tức giận chuyện gì? Mày hắn nhíu chặt lại, người ta thường nói lòng của nữ nhân giống như kim nơi đáy bể, đoán không ra, chạm không được, đúng là chẳng hề sai. Ăn mặc ít như vậy muốn chết lạnh bên ngoài sao? Hắn hơi mở mắt, nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy áo choàng lông cáo đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói:
-Nàng muốn đi đâu? Ta đi cùng nàng!
Khinh Vân Nhiễm cảm giác thân thể mình ấm áp lên, là do áo lông cáo đã choàng lên người nàng, quay đầu liếc hắn một cái, lạnh lùng cự tuyệt:
-Không cần, ta chỉ muốn ở một mình, yên lặng một lúc.
Cuồng phong gào thét, tuyết rơi đầy trời, xuyên qua màn tuyết này là một nam tử. Đông đảo cao thủ giang hồ tề tựu ở đây, quả thực là một chấn động không nhỏ. Chàng đứng kiêu hãnh trên đỉnh núi băng, nét mặt mặc dù không mấy biểu cảm nhưng khí chất lạnh lùng làm tôn lên ngũ quan tuấn tú, xem ra càng thêm tuấn dật, quả nhiên là vô cùng tuấn mỹ, cũng vô cùng lạnh lùng.
Ống tay áo tung bay trong gió, tuyết dưới ánh mặt trời chiếu lên người chàng, làm cả người chàng tỏa ra ánh sáng màu bạc, chói mắt làm người ta không dám nhìn thẳng. Thế gian nghe đồn, Nguyệt công tử danh khuynh thiên hạ không chỉ có võ công siêu phàm mà diện mạo cũng vô song, bất kể là người đã từng gặp hay chưa bao giờ gặp đều bị khí chất thoát tục lấn lướt. Thượng Quan Nguyệt có một đôi mắt trong nhưng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén chế ngự quần hùng, cả người mang phong thái vương giả, giọng nói trầm thấp, thản nhiên:
-Hôm nay mục đích mời các vị tới đây chắc hẳn các vị đều rõ, mong các vị giúp đỡ tại hạ một tay!
Mọi người nghe vậy đều cùng trả lời:
-Nguyệt công tử không cần khách khí, chúng ta sẽ cố gắng.
Vách núi rất dốc và sâu, nếu dùng dây thừng thì rất dễ bị đứt, vì vậy chàng huy động nhiều người làm thang người, sử dụng khinh công bay lên, cho tới khi tới đáy vực thì thôi. Vách đá vạn trượng này sáng loáng như gương, ngay cả một gốc cây nhỏ cũng không có, thật sự và vô cùng hiểm trở. Mấy cao thủ đều nhảy xuống, sử dụng kiếm đâm sâu vào vách đá. Tpn khẽ che miệng ho nhẹ, dưới chân dùng sức nhảy qua nhưng người đó, Hành Vân là Thủy Lưu đều theo sát. Gió thổi ở vực nơi sơn cốc rất mạnh, gào thét dữ dội, bộ y phục màu trắng của chàng bị gió thổi phần phật.
Các cao thủ vẫn luân phiên nhảy xuống, Thượng Quan Nguyệt cũng không ngừng nhảy xuống, không biết qua bao nhiêu lâu, mây mù trong cốc dần tản bớt, chàng mới thấy rõ được khung cảnh dưới vách núi. Giống trên núi tuyết, bên cạnh vách đá có một huyệt động nhỏ. Từ xa chàng đã thấy bóng dáng màu trắng nhỏ nhắn từ trong sơn động đi ra, chàng nhìn thật kỹ, lòng mừng như điên không lời nào tả được. Chàng lớn tiếng hô:
-Khinh nhi………..
Khinh Vân Nhiễm bất động. Từ trong đi ra thấy gió bên ngoài rất mạnh, lờ mờ nghe thấy có ai đó gọi tên nàng, giọng nói rất quen thuộc, là Thương Quan…. Không thể nào. Trong lòng cảm thấy vui sướng. Ngẩng đầu nhien, nắng sớm chiếu vào gương mặt tuấn tú của chàng, trong vô cùng dịu dàng, ngũ quan tuấn tú thanh nhã lộ rõ, như một bức tranh hoàn mỹ. Dáng vẻ mặc bạch y phiêu dật giống như tiên nhân hạ phàm đến trước mặt nàng, đến khi đứng trước mặt rồi mà nàng vẫn ngơ ngác nhìn. Thượng Quan Nguyệt không kìm nén được vui sướng trong lòng, ôm chặt lấy nàng:
-Khinh nhi…………