MINH DỰC KIẾN
Tác giả: LIVE
Thể loại: cổ trang, huyền huyễn, 1vs1, thần tiên x yêu tinh, mặt người chết công x mỹ cường phong lưu thụ =)), HE
Pairing: Phi Liêm x Cửu Minh
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng bản dịch: Hoàn
Edit: Tiêu Dao Tử
===================================
Quyển thượng
Chương mười bảy
Biển lê hoa tuyết rượu hoàng lương, tình hận luân hồi về khởi điểm
Lại nói, tiên nhân béo kia thật ra cũng có chút lai lịch, khi còn tại thế cũng từng hầu hạ Bá chủ Hoàn Công thời Xuân Thu, từng nhậm chức quan gọi là Ung Thực, chuyên trách chuẩn bị tảo, vãn thiện[1] cho Hoàn Công. Địch Nha này tay nghề nấu nướng không tồi, những món ăn của y dùng rượu Cô Đãi làm nước, mặn nhạt vừa phải, nước lửa bổ trợ lẫn nhau, gia vị cực kì hòa hợp, hơn nữa lại cực biết xu nịnh, dỗ đến mức Hoàn Công vui vẻ cả ngày. Cho nên, hắn tuy pháp thuật công phu chẳng ra sao nhưng lại có thể chưởng quản Thiên Thiện Phòng điều đó chứng tỏ một tay trù nghệ không thể là giả. Quả nhiên, không bao lâu, đã thấy từng đĩa thức ăn đủ cả sắc hương vị được lần lượt đặt lên bàn.
Chính giữa bàn là một chiếc thuyền hoa được chạm trổ từ bạch ngọc đậu hũ, dưới bụng thuyền còn có thêm mấy tầng sóng mây cuồn cuộn, trên khoang thuyền bóng người thấp thoáng, kể cả góc áo tóc mai cũng cực kì sống động, từ miếng đậu hũ vô cùng mềm mại lại có thể khắc ra chiếc thuyền tinh xảo đến mức độ này, có thể nói trình độ đã đạt đến cảnh giới xảo đoạt thiên công[2]. Hai bên bàn còn đặt từng đĩa bách hoa cao[3] tỏa hương bốn phía, thân bánh trong suốt lấp lánh, là chọn lọc từng bông hoa trong bách hoa trăm loại vừa nở trên đỉnh Bồng Lai mà hái, lại bỏ chung cùng gạo tinh tế chưng lên, quá trình phải nói là phi thường phức tạp, nhưng đến khi thành bánh rồi sẽ có một loại hương thơm như bách hoa nhập mũi, khiến người ta có cảm giác như rơi xuống biển hoa trăm dặm. Bên cạnh còn thêm một bát canh mộc nhĩ ngũ sắc sắc, trong đĩa rực rỡ hồng lục bạch hắc, hồng là củ cải, lục là măng tre, trắng là tai nấm tuyết, đen là rong biển, tất cả đều là mỹ vật tiên linh của thiên địa, làm thành canh thang, rực rỡ ngon mắt, vừa nhìn đã khiến người ta ngón trỏ đại động……
Đủ loại trân phẩm bày thành một bàn mĩ vị, nhìn thế này, chỉ còn thiếu quản huyền chung cổ[4], cửu cung bát dật[5], thương tước[6] giao nhau là đã thành một ngự tiền thịnh yến rồi.
Tiểu tiên đồng nhu thuận bước lên, nhanh tay nhanh chân sắp xếp trên chiếc bàn mai cửui= ngà voi, đũa ngọc khẽ chọn, từ mỗi đĩa chọn ra một chút mỹ thực tinh xảo, gắp vào chiếc đĩa đặt trước mặt hai người.
Phi Liêm khuôn mặt cứng ngắc, nhìn đĩa thức ăn được gắp vào trước mặt hoàn toàn không đủ lót dạ dày, nói: “Quá ít.”
Tiểu tiên đồng khóe miệng run rẩy, nhưng vì lúc trước đã chứng kiến Phi Liêm lợi hại như thế nào nên không dám nói năng vô lễ, chỉ có thể thành thành thật thật mà giải thích: “Bẩm đại tiên, này gọi là thực hương[7]. Trước thực lấy hương, lại nếm mùi vị, thế mới gọi là phẩm nghệ[8].”
“Quá phiền phức.”
Phi Liêm tay trái vung lên, nhấc toàn bộ chín chiếc đĩa trên bàn trút hết vào một bát lớn, hình người dùng đậu hũ tỉ mỉ khắc lúc trước giờ đã nát bét, bách hoa cao lăn qua nước hạch đào làm sao còn một thân trong suốt…… Mỹ thực tinh xảo nháy mắt biến thành đại thập cẩm loạn thất bát tao. Phi Liêm hoàn toàn không nhìn thấy tiểu tiên đồng bên cạnh giờ đã trợn mắt cứng mồm, thản nhiên đem cái bát tràn đầy thức ăn đặt trước mặt Cửu Minh.
“Ăn đi.”
Cửu Minh ngay cả liếc nhìn y cũng không rảnh, chỉ trừng trừng nhìn cái bát trước mắt, sắc mặt so với đĩa măng xuân xào bách hợp bên cạnh còn xanh hơn.
Thấy hắn không chịu động đũa, Phi Liêm không khỏi cảm thấy kỳ quái. Không phải đói sao? Chẳng lẽ sợ ăn không ngon? Y tuy không biết bình phẩm đám mỹ thực này ngon hay dở, nhưng từ bộ dáng tiên đồng đứng bên thèm nhỏ dãi kia mà nói, hương vị hẳn phải không tồi mới đúng chứ.
Tiểu tiên đồng hầu hạ một bên cũng là một tiểu oa nhi biết sát ngôn quan sắc[9], thấy thế liền tiến lên hỏi: “Vị đại tiên này, không lẽ đồ ăn không hợp khẩu vị của ngài?”
Cửu Minh quay đầu, nhìn nó môi hồng răng trắng chắc chắn là ở Thiện Phòng suốt ngày ăn vụng, cuối cùng dưỡng ra gương mặt nhỏ nhắn béo bèo tròn tròn, thế là càng đắc ý nhếch môi lên cười: “Ta cảm thấy, ngươi so ra còn hợp khẩu vị của ta hơn!” Một chiếc răng nanh nho nhỏ lộ ra dưới làn môi, cười đến mức khiến tiểu tiên đồng toàn thân nổi hết da gà, như tiểu thử bị xà nhìn trúng.
“Đại, đại tiên?”
Tiểu tiên đồng lúc đầu còn nghĩ hắn đang nói đùa, nhưng đến khi nhìn thấy thèm khát không hề che dấu trong cặp nhãn đồng đỏ rực kia thì lập tức sợ tới mức cả người phát run: “Đại tiên tha mạng…… Ta, ta chẳng qua chỉ cây ý dĩ mọc bên tường nhà bếp mà thôi, may mắn được rượu tiên gia vô tình tưới vào mới có thể đắc đạo…… Hoàn, hoàn toàn ăn không ngon đâu!”
Cửu Minh nghe vậy liền cực kỳ mất hứng: “Ý dĩ? Kia chẳng ngon gì cả.”
Phi Liêm lại nói: “Hạt ý dĩ có thể kiện tỳ ích vị[10], bổ phế thanh nhiệt, có tác dụng chữa bệnh phong thấp, ăn nhiều một chút cũng tốt.”
Tiên nhân béo đứng bên cạnh nghe xong liền một trận mồ hôi lạnh, hai con yêu quái này rốt cuộc là từ chỗ nào tới a? Hoành hành bá đạo không nói, cư nhiên còn dám tính chuyện ăn thịt tiên đồng?! Tiểu tiên đồng lúc này cũng sợ đến sắp phát khóc, không nghĩ bản thân đã ở thiên cung an tường đến vậy rồi mà không hiểu sao vẫn gặp phải hai yêu quái đáng sợ thế này, cố tình nhìn gốc tiên thảo là nó mà mặt không biểu tình mắt không chớp thảo luận có nên ăn hay không!!
May mắn Cửu Minh lúc này đã không còn hứng thú, nhìn khuôn mặt nhó nhắn giờ đã sợ đến trắng bệch một lúc liền thu lại yêu tướng: “Ta lại không ăn chay.” Vừa nói vừa nhấc lên chiếc đũa tùy tay gẩy một cái, không ngờ động tác nhẹ như vậy lại khiến cả con thuyền bằng đậu hũ bị bổ làm hai nửa, cả khối mất đi trọng tâm ầm ầm rơi xuống nát thành một đống, “Dùng đậu tương làm thì có gì mà ngon, này nếu đổi thành não sống của Mi Hầu may ra ta còn hứng thú một chút!”
Tiểu tiên đồng cùng tiên nhân béo nhìn nhau, đường nhìn cùng quay về đám đậu hũ nhão nhoét kia, cuối cùng nhịn không được xông sang một bên thi nhau nôn mửa.
Chỉ có Phi Liêm vẫn còn bình tĩnh mà lắc đầu: “Không được. Tại thiên giới không được sát sinh.”
Tiên nhân béo vừa nôn về sợ Cửu Minh giận chó đánh mèo liền vội vàng giải thích: “Tôn giá chớ trách, trong Thiên Vực đều là tiên gia tu đạo, ngày thường hấp thụ đều là nhật nguyệt tinh hoa, ngẫu nhiên cũng chỉ ăn chút tiên quả kim đan thế nên trong Thiên Thiện Phòng mới không có đồ mặn.”
Cửu Minh nghe vậy liền nhếch miệng cười: “Nực cười. Tế tự Ngũ Đế không phải đều dùng ngựa, bò, dê đực sao? Cho dù có là dân chúng bình thường, Tết nhất, lễ lạt không phải cũng phải cung phụng nào gà vịt cá lợn sao? Sợ là cống phẩm còn thiếu nên thiên thượng thần tiên còn không vui đi?”
Mắt cong vừa xéo, đảo qua trù tiên lúc này đã nghẹn lời, khuôn mặt phì phì vừa xanh vừa hồng, lời nói ra lại càng không chút lưu tình. “Nếu nói là người tu đạo, đạo gia không phải đã sớm có ba thứ: lưu thư, ngôn, hươu gọi là ngọc thự tam sinh sao? Nếu muốn hướng đạo làm tiên thì nhất định không được quên dâng tặng. Nếu thần phật thiên thượng thật có đức hiếu sinh, vậy tại sao lại có nghi thức tế lễ tam sinh kia?”
Nói xong, một tay quét ngang, đem một bàn mỹ thực thiên giới toàn bộ gạt rớt xuống đất, mâm chén ly đĩa “loảng xoảng” vỡ tan, âm thanh vang vọng trong không gian tĩnh lặng càng đặc biệt chói tai.
Phi Liêm đầu mày nhẹ nhíu, nhìn mặt đất vừa bẩn vừa loạn, vẫn không lên tiếng.
Cửu Minh vẫn không đổi cái tính tùy tiện bừa bãi, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn giờ đã trống không, nhìn về phía Phi Liêm: “Còn hơn các ngươi đám thần tiên giả nhân giả nghĩa, ta thấy nhìn bọn yêu quái còn thú vị hơn nhìn các ngươi! Nghĩ muốn ăn liền ăn, không cần phải quấn lấy đám người xu nịnh kia lấy lòng!”
Phi Liêm lẳng lặng nghe hắn chế giễu xong, cuối cùng mới nói: “Ngươi nếu không ăn, vậy chúng ta đi.”
Nhìn tên gia khỏa lãnh diện dù có bị khiêu khích cũng không thèm phản ứng kia, Cửu Minh nhịn không được lửa giận đùng đùng, một chưởng đập xuống bàn, “Rầm!!” một tiếng, chiếc bàn phượng văn cực nặng làm bằng hắc đàn mộc hình bán nguyệt cứ thế bị hắn đánh đến tan thành mấy mảnh.
“Thả ta xuống hạ giới, nếu không ngươi cứ chờ xem ta bị nhốt đến chết đói trong điện đi!!”
Nhìn thân ảnh vừa rống to vừa hướng bên ngoài phóng ra, Phi Liêm chậm rãi đứng dậy, xoay sang tiên nhân béo cùng tiểu tiên đồng nói một câu: “Quấy rầy. Làm phiền dọn dẹp.” Nói xong, cũng bước ra khỏi viện.
Thật lâu sau, mới nghe một tiếng kêu to thê thảm từ trong viện vang lên.
“Xong rồi!! Chén vàng đĩa ngọc Ngọc đế ban cho bị bọn họ đập vỡ rồi!!……”
============
Cửu Minh tức giận xăm xăm đi ra, cũng không quản Phi Liêm đằng sau có đuổi kịp hay không, lúc này trong lòng hắn tức giận đến khó chịu, không muốn nhìn thấy cái tên gia khỏa mặt không biểu tình khiến người ta không thể đoán được bất cứ điều gì kia.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt, nhật nguyệt đều treo, trong sóng mây cách đó không xa còn nhìn thấy phù đảo mờ mịt.
Tuy còn nhớ rõ Phi Liêm đã từng nhắc nhở hắn không được đi xa, nhưng hắn lúc này chính là cực muốn cùng y đối địch.
Hừ, không cho hắn hiện nguyên hình, chẳng lẽ y tưởng chút điểm pháp thuật đó của y là có thể hoàn toàn khống chế con yêu quái sống đã mấy vạn năm như hắn sao? Chỉ thấy hắn niệm niệm mấy tiếng, nguyên đan trong ngực nhiệt nhiệt sinh đau, vẫn cố nhịn xuống, hào quang chợt hiện, hình người biến mất, giữa mây mờ bay lượn chỉ còn thấy một hồng xà dài chừng hai xích[11] dùng đôi tiểu cánh trên lưng dập dờn giữa không trung, thân hình nhỏ nhắn uyển chuyển di động, nhắm thẳng đảo nổi xa xa bay đi.
Tiên sơn hư ảo, Phiêu Miểu Các nằm giữa trời mây.
Cửu Minh bay đến hòn đảo nhỏ, nhìn trên mặt đất tràn đầy linh thụ tiên thảo, lại thấy bên dưới thanh bách thúy tùng[12], một chiếc đĩa tròn khắc Cầu Long bên trong bày đầy kim châu quả. Đèn treo khắc hoa, thú vật xung quanh đều linh tính, phượng hoàng dừng cánh nghỉ ngơi, quả thật là một nơi phúc địa chốn thần tiên.
Hắn để mặc thần trí bản thân chu du mà bay quanh một vòng. Chỉ thấy trong sương mờ ảo, mây mù lượn quanh có một cây lê hoa tươi tốt, lại gặp đúng mùa hoa nở, tán lá rậm rạp che khuất ánh sáng, từ bên dưới bay lên mùi lê hoa tửu nồng đậm, khiến hắn nhịn không được xoay người bay qua.
Gió nhè nhẹ thôi, cánh hoa rơi xuống như phi tuyết, dừng trên một quân cờ tại bàn đá, ván cờ mới đặt còn chưa tới sáu quân, thắng bại không biết, mà hương rượu thơm nhuần kia, lại là từ một chiếc hồ lô màu tím đặt bên bàn tỏa ra.
Cửu Minh tuy không ham rượu, nhưng lại thực thích rượu.
Hắn vừa ngửi thấy hương này liền cảm thấy thần trí bồi hồi, trong lòng không thể kiềm chế mà bắt đầu tính toán. Thấy xung quanh không người liền vội vàng bay qua, dùng thân rắn cuốn lấy hồ lô, sau đó chui đầu vào, muốn thử nhấm nháp thứ rượu không biết là vị thần nhân nào bỏ quên này.
Ngay lúc sắp liếm được một chút, đỉnh đầu lại vang lên một nam thanh thuần hậu, ý trêu đùa trong giọng nói cực kỳ rõ ràng: “Tiểu xà từ đâu đến nha, lá gan thật không nhỏ, ngay cả Hoàng lương nhất mộng của Ti Mệnh mà cũng dám trộm.”
Cửu Minh cả kinh, đang muốn rút người ra, chỗ bảy tấc đã bị một bàn tay cực lớn tóm lấy không thể động đậy, cứ thế bị người ta lôi ra.
Tập trung nhìn kỹ, hóa ra là một người đang cười đến cực kì ôn nhu tao nhã.
Nam tử trước mặt đúng thời kỳ tráng niên[13], tiên phong đạo cốt, thân hình cao lớn, đôi mắt ánh lên khí độ ung dung bình tĩnh. Cửu Minh bỗng nhiên cảm thấy, trong tất cả đám thần tiên mà hắn đã gặp qua, như Phi Liêm, Tham Lang… nam nhân trước mặt này chính là kẻ nhìn có vẻ giống nhất với thần tiên trong ảo tưởng của phàm nhân kia.
Chẳng qua nam nhân này tuy tươi cười khả cúc[14] nhưng ngón tay nắm lấy nơi bảy tấc của hắn lại cực kì tinh chuẩn, khiến hắn vô pháp thi triển pháp thuật, càng đừng nói đến chuyện đào tẩu.
Tiên nhân đem xích xà giơ lên giữa không trung, còn cực kỳ hứng trí mà đùa nghịch hai tiểu cánh nhỏ nhỏ trên lưng nó.
Cửu Minh phun ra lưỡi sắc nanh độc, âm thanh tê tê cố tình uy hiếp đối phương, tiên nhân thấy thế lại càng cười ôn hòa: “Yên tâm, bản quân sẽ không đem ngươi ngâm rượu.”
Đôi xà mâu dựng đứng đỏ quạch trừng lớn, xích lân toàn thân lập tức theo bản năng dựng ngược.
Cuối cùng chỉ lại rước lấy một trận cười khẽ của tiên nhân.
Thần tiên trước mắt cõ lẽ cũng không giống như vẻ ngoài tao nhã kia của y……
Tiên nhân lại nói, giống như có thể nhìn thấu tâm tư hắn: “Bản quân chính là đang cứu ngươi đấy, có biết rượu của Nam Đẩu Ti Mệnh Tinh Quân không, chỉ cần uống một ngụm, liền khiến hồn phách rơi vào giấc mộng hoàng lương.” Vừa nói, vừa nhéo nhéo cổ rắn, trêu chọc đến mức cả thân hình thon dài co lại thành cuộn: “Ân? Trên người ngươi sao lại có hồn tinh của Liêm Trinh…… A à, hóa ra ngươi là yêu quái hắn luôn giấu trong điện.”
Có thể nhận ra tiên khí của Phi Liêm thì nhất định là có quen biết giao tình, Cửu Minh vì thế lại càng không muốn bị bắt giữ, càng thêm giãy dụa mạnh hơn, tiếp tục đưa tới một trận tiếng cười trầm thấp của kẻ kia.
“Đừng lo lắng, nhất thời nửa khắc, Liêm Trinh chưa tìm được đến đây đâu.”
Hắn ngắm nhìn xích xà trong tay đang nhe ra răng nanh cực độc, cực kì hứng thú nói: “Tiểu xà, không ngờ ngươi cũng thật sự có chút bản lĩnh nha, có thể khiến Liêm Trinh phá lệ.”
Xích xà không buồn động đậy nữa, nâng đầu lên, miệng xà phun ra tiếng người: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tiên nhân ấm áp cười nói: “Bản quân Văn Khúc.”
Văn Khúc, là một trong Bắc Đầu Thất Nguyên, là đấu khôi chưởng quản văn vận toàn thiên hạ.
Xích xà thật không ngờ nam nhân ôn nhu tao nhã này cư nhiên lại cùng cái tên Phi Liêm diện vô biểu tình và gia khỏa Tham Lang nghiêm khốc kia là cùng một bọn! So với hai kẻ còn lại, Văn Khúc Tinh Quân này càng có vẻ bình dị gần gũi, trên khuôn mặt là nụ cười ôn hòa khiến người ta theo bản năng cực muốn thân cận.
Bất quá Cửu Minh lại không giống, hắn trong lòng cực chán ghét cái loại dáng vẻ thần tiên này, cho dù nhìn qua có vẻ là người tốt, nhưng nếu cũng là tinh quân, nói vậy chắc chắn cũng xử sự y như tên Tham Lang kia mà thôi.
Hiện giờ hắn tự trốn ra ngoài, lại bị Văn Khúc Tinh Quân bắt được, phỏng chừng quay đầu sẽ bị nhốt vào thiên lao đi? Nếu như vậy, cái tên nghiêm túc Phi Liêm kia sẽ không vì hắn mà phải khó xử nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nhiên không hiểu vì sao lại có cảm giác nhẽ nhõm.
Văn Khúc Tinh Quân đột nhiên thấy kỳ quái, hỏi: “Sao vậy, tiểu xà? Sao cả răng đều thu rồi, muốn quay về tinh điện sao? Lê hoa tuyết đảo này cách tinh điện của Liêm Trinh có chút xa, chẳng lẽ ngươi lạc đường sao?”
Cửu Minh mặc kệ trêu chọc rõ ràng trong câu hỏi của y, hừ nói:”Ta là đào phạm trốn khỏi Tỏa Yêu Tháp, cửa thiên lao ta còn chưa kịp thấy!”
” A a…… Cái con tiểu xà ngươi cũng thật thú vị nha! Bản quân lúc nào nói ngươi sẽ bị nhốt vào thiên lao?”
Cửu Minh chưa kịp kinh ngạc xong đã nghe kẻ kia tiếp tục nói: “Liêm Trinh vì ngươi mới chạy đi chạy lại hai đầu thế gian với thiên đình, bản quân không muốn phá hỏng nỗ lực của y. Bản quân với y quen biết đã vạn năm, nhưng lại là lần đầu tiên thấy y làm chuyện vô nghĩa.”
Cửu Minh lại càng khó hiểu, Phi Liêm quả thật thường xuyên ra ngoài, trở về không được một lúc lại mạc danh kỳ diệu mà đi, thế nhưng cũng chưa từng nghe y nói y hạ phàm mà.
“Ngươi từ trong Tỏa Yêu Tháp ra, nhất định biết Tỏa Yêu Tháp đã bị phá”
Thế thì sao?
Văn Khúc Tinh Quân ý cười càng sâu: “Linh châu trên đỉnh tháp bị vỡ, không thể trấn áp bách yêu bên trong, Thiên Quân hạ chỉ lệnh cho Thất Nguyên Tinh Quân hạ giới tìm châu, trùng tu Tỏa Yêu Tháp. Liêm Trinh sớm đã đi khắp Thần Châu đại địa. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã xong, cho thấy hắn không tiếc tiêu hao yêu lực nơi nơi tìm kiếm, cũng không buồn nghỉ ngơi.”
Nói tới đây, Văn Khúc không khỏi than nhẹ, “Liêm Trinh làm việc lúc nào thẳng tuột, chỉ cầu kết quả, lại luôn quên mất hậu quả.”
Xích xà trầm mặc.
Hắn cũng là yêu quái, đương nhiên biết yêu lực không phải vô cùng vô tận, nếu dùng quá mức thì sẽ giống như một cái giếng đã cạn khô, phải một lần nữa vừa chứa đầy vừa tiếp tục múc ra. Tên gia khỏa kia…… y lúc nào cũng trưng ra biểu tình nhất thành bất biến khiến hắn vì thế mà xem nhẹ gương mặt xám trắng ấy, không ngờ che dấu bên dưới lại là vô hạn mỏi mệt cùng yêu lực cạn kiệt.
Thần Châu đại địa rộng lớn đến mức nào, đừng nói đến việc một ngày chạy ngàn dặm đã là cố sức, lại còn phải tìm kiếm bảo châu giữa mênh mông vô hạn, càng hao phí biết bao tâm thần. Cho dù Phi Liêm có thuật độn thổ chắc chắn cũng không hề dễ dàng. Lại còn từ thế gian bay lên cửu trọng thiên cung, làm gì có chuyện đơn giản như mở cửa bước vào, trời cao cửu trọng, một lần qua lại cũng đủ khiến yêu quái có cánh như hắn mệt chết.
Khó trách y luôn đến đi vội vàng……
Có lúc hắn tỉnh lại, trong tinh điện kỳ ảo tĩnh lặng, chỉ ngửi được một mùi thứ đất ẩm sau mưa cực nhạt.
Đáng giận, cái tên gia khỏa này, không phải lúc nào cũng tiết kiệm sức lực đến tối đa sao?
Chạy tới chạy lui như thế, vì cái gì cơ chứ?!
Hắn đột nhiên rất muốn quay về, rất muốn ngay lập tức tóm lấy cái đầu không biết suy nghĩ kia của y dùng sức mà lắc, càng muốn xé xuống tấm da mặt không chút biểu tình kia, xem bên trong rốt cục có phải hay không vì chấn động mà hiện ra đôi chút biểu tình gì đó, thứ ngày thường bị y che giấu đến kín kẽ kia.
Đúng lúc này, trên bầu trời, một trận yêu khí quen thuộc dao động tiến lại.
Văn Khúc Tinh Quân ngẩng đầu lên, thản nhiên cười nói: “Tới thật nhanh.”
“Mau buông ra ta!” Cửu Minh giãy dụa kịch liệt, không biết vì sao hắn chính là không muốn bị Phi Liêm nhìn thấy bộ dáng chật vật bị kẻ khác tóm được lúc này.
Văn Khúc Tinh Quân lại nói: “Ngươi bị nhốt vào Tỏa yêu tháp, chắc là do Liêm Trinh đi?”
Cửu Minh có chút gấp gáp: “Thế thì làm sao?!”
“Ngươi hận hắn?”
“Hai ngàn năm trong Tỏa yêu tháp, ta như thế nào không hận?!”
Văn Khúc cười: “Nếu đã hận thì ắt có tình. Yêu hận nhất niệm, chẳng qua luôn tuần hoàn biến đổi mà thôi.”
Xích xà không nói gì.
“Tiểu xà, ngươi có muốn biết Liêm Trinh nghĩ gì không?”
Văn Khúc Tinh Quân thả tay đặt hắn trên bàn, lại mở ra y tụ[15], cũng không hề thúc giục, xích xà ngẩng đầu nhìn về phía yêu khí đang dần dần đến gần, cư nhiên ngoan ngoãn bay vào trong ống tay áo của Văn Khúc Tinh Quân.
===============
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đoạn cuối, nhịn không được có điểm đau lòng a……
===============
[1] Tảo, vãn thiện: bữa sáng bữa tối
[2] Xảo đoạt thiên công: khéo léo tuyệt vời
[3] Bách hoa cao: cao là bánh
[4] Quản huyền chung cổ: đây đều là nhạc khí trong dàn nhạc
Quản: sáo trúc, huyền: các loại đàn có dây, chung: cái chuông, cổ: trống
[5] Cửu công bát dật: tên các điệu múa. (bạn chỉ tìm được định nghĩa của Bát dật, Cửu công không tìm thấy =((
Bát dật: Tên một điệu múa thời Chu. Tại sân vua, các vũ công sắp thành tám hàng, mỗi hàng tám người.
[6] Thương tước: cả hai đều có nghĩa là chén ly để uống rượu, chỉ việc chúc tụng nhau trong các bữa tiệc
[7] Thực hương: ăn lấy hương vị chứ k ăn lấy no. Cái này Minh nhi nhà mình vô pháp tiếp thụ =))
[8] Phẩm nghệ: thưởng thức món ăn
[9] Sát ngôn quan sắc: nhìn sắc mặt, nghe ý tứ trong lời người ta nói mà hành động (nghĩa xấu là a dua xu nịnh.)
[10] Kiện tì ích vị: bổ lá lách, có ích cho dạ dày
[11] Xích: đơn vị đo lường. Một xích bằng 1/3 mét. Vậy Minh nhi của ta h chỉ còn 60 phân. Mự ơi dễ thương quá đi =))
[12] Thanh bách thúy tùng: Bách chính là cây bách đấy, còn thúy cũng có nghĩa là màu xanh. Nói chung cả cụm này nghĩa là xung quanh nơi Quyền ca ở bách tùng đều xanh tươi ^^
[13] Tráng niên: đàn ông ở độ tuổi sung sức nhất
[14] Khả cúc: ý chỉ nụ cười chân thật xinh đẹp đến mức có thể sờ được
[15] Y tụ: Ống tay áo dài thời xưa ^^ cái này không lạ nhỉ, “Đoạn tụ phân đào” đó