MINH DỰC KIẾN
Tác giả: LIVE
Thể loại: cổ trang, huyền huyễn, 1vs1, thần tiên x yêu tinh, mặt người chết công x mỹ cường phong lưu thụ =)), HE
Pairing: Phi Liêm x Cửu Minh
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng bản dịch: Hoàn
Edit: Tiêu Dao Tử
===================================
Quyển hạ
Chương mười hai
Sí dương giai nhân *** động, vân vũ phiên khởi vị đổng hiết
(Dục vọng dâng lên đôi cánh mở, ân ái giao triền ngừng làm sao)
Tâm trạng cực kỳ đắc ý lại thêm được Phi Liêm hầu hạ tận tình, Cửu Minh bắt đầu vì hưởng thụ mà thả lỏng cảnh giác, đột nhiên một trận thiên toàn địa chuyển đánh úp lại, lúc hắn còn chưa kịp trở tay, cả người đã bị Phi Liêm lật xuống, mặt áp xuống nệm, lưng quay lên, nằm sấp trên giường.
“Làm gì vậy?!”
Cửu Minh đang muốn giãy dụa lật người, cánh tay hữu lực của Phi Liêm đã đem thắt lưng hắn ấn xuống, gắt gao đè lại trên giường, giọng nói mặc dù vẫn cứng nhắc như trước nhưng lại có điểm khàn khàn vì *** dằn vặt: “Đừng nhúc nhích.”
Bỗng dưng đổi thành bị khống chế trên giường, Cửu Minh hắn làm sao có thể bỏ qua, lập tức nổi giận quát: “Ngươi muốn làm gì? !”
“Đừng lo. Ta biết. Ta đã hỏi Hắc Cầu.” Sau lưng cảm nhận từng nụ hôn hạ xuống, liếm mút trúc trắc vẫn ngây ngô không chút thú vị như trước nhưng có thể cảm giác được tên kia hiện tại đang rất kích động, bàn tay đặt trên thắt lưng hắn nếu bảo là âu yếm thì còn giống xoa bóp hơn, bất quá như vậy cũng không tồi, so với đám bàn tay bé nhỏ mềm nhũn thì hơn nhiều, độ mạnh yếu như vậy quả thật mới mẻ.
Cửu Minh vì thế liền trầm tĩnh lại, có chút không yên lòng hỏi: “Lúc nào?”
Ngay dưới phần eo rắn chắc là bờ mông cong vểnh mà chặt chẽ, bàn tay Phi Liêm càng lúc càng đi xuống.
“Lúc ngươi ở trong tinh điện không ra ngoài được.”
“Sách, ngươi cũng có tâm tư này nữa a…” Cửu Minh quả thật nghĩ không ra cảnh tượng y đi hỏi Hắc Cầu loại chuyện này thì sẽ như thế nào.
“Hiếu kỳ mà thôi.”
Cửu Minh bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, cũng không biết tên Hắc Cầu kia nghe xong câu hỏi này của Phi Liêm thì đã có biểu tình gì, hơn nữa, Phi Liêm cũng đâu phải kẻ chỉ tùy tiện trả lời vài câu vớ vẩn là sẽ bỏ qua không hỏi nữa, ha ha … Di?
“Khoan đã! Ngươi là hỏi Hắc Cầu? ! Không phải là Tiểu Long … A! !” Vùng giữa hai đùi truyền đến một cơn đau đớn như muốn xé hắn ra làm hai nửa, suýt chút nữa đã khiến nguyên thần Cửu Minh bị đánh đến tan nát. Hắn hoàn toàn không ngờ, tên Phi Liêm kia cự nhiên chỉ thoáng tách hai mông hắn ra đã đem phân thân như thiết côn của y lập tức đâm vào.
Cơn đau này không thể so sánh với đau đớn da thịt bình thường, bộ vị yếu ớt nhất trên người bị tươi sống xé mở khiến hắn phải siết chặt lấy đệm giường, răng nanh vì quá đau đớn mà nghiến sâu vào đôi môi. Thứ kia của Phi Liêm có bao nhiêu thô, Cửu Minh vừa mới đùa giỡn nó đương nhiên phi thường rõ ràng, hắn biết một cây lớn như thế không có khả năng chỉ một phát là vào được toàn bộ, lúc này bất quá mới chỉ là phần đầu mà thôi.
Thế nhưng còn chưa đợi hắn hít thở hồi sức, tên Phi Liêm phía sau cự nhiên đã bắt đầu cử động, mỗi một lần đều chỉ thoáng nhích ra một chút, lại rất nhanh đâm trở về thân thể Cửu Minh, mỗi một lần đều cực kỳ thô bạo như đang đào khoét dũng đạo chật hẹp nới lỏng ra, để y có thể tiến nhập vào càng sâu. Cửu Minh nghĩ cũng chưa từng nghĩ bản thân chỉ trong nháy mắt như vậy đã bị Phi Liêm trèo lên thượng mất.
“A! ! … Hỗn đản! … Ngươi cho lão tử … A! ! Rút… ! ! A! ! …”
Tiếng kêu gào của Cửu Minh có thể coi là thảm liệt, quả thực như đang bị hành hình, Phi Liêm lại vẫn liều chết kiên trì, dũng đạo chặt chẽ đến mức khiến y hít thở không thông gắt gao kẹp lấy phân thân đã sưng cứng, y cũng đau đến phi thường khó chịu, cảm giác này không thể so sánh với nỗi đau da thịt, y chỉ cảm thấy hồn phách đang không được đầy đủ của mình cũng vô cùng khó chịu theo.
“Quá … Chặt rồi…”
Y dùng hai tay bóp chặt hai cánh mông của Cửu Minh, tẫn lực tách chúng ra thật xa, để dũng đạo chật hẹp ở giữa có thể tận lực mà mở rộng. Yêu quái kia vẫn nỗ lực xoay người giãy dụa, có điều cả nửa thân dưới của hắn lúc này đều đã bị khống chế đến vô pháp xoay chuyển, loại cử động này ngược lại càng khiến cơ bụng phải vận lực nhiều hơn, liên lụy đến dũng đạo bên trong càng lúc càng siết chặt, suýt chút nữa đã khiến phân thân đang nỗ lực tiến vào của Phi Liêm bị một nhát bóp chết.
Cửu Minh hiển nhiên đã quên câu nói kia của Văn Khúc Tinh Quân, tên Phi Liêm mặt như cương thi này, từ trước đến nay làm việc đều là chỉ cầu kết quả, không quản quá trình…
Phi Liêm vươn tay áp xuống, ngay lập tức đem hồng phát yêu quái kia đè chặt xuống giường, tiếp tục vẫy tay còn lại trong không khí, từ hư không một sợi xích hiện ra, chỉ trong nháy mắt hai cổ tay Cửu Minh đã giao nhau thành hình chữ thập mà bị chặt chẽ trói lại trên đầu giường.
Cửu Minh rốt cục đã nhìn thấy nguy hiểm đã gần ngay trước mắt, hắn bất chấp phân thân đối phương còn đang chôn trong cơ thể, chân trái nhấc lên nhằm thẳng mặt Phi Liêm đá tới, nỗ lực khiến y cách mình xa một chút, có điều Phi Liêm phản ứng nhanh nhạy, cánh tay giơ lên kịp thời vươn ra tóm chặt lấy cổ chân của hắn.
“Phi Liêm!! Lão tử hảo tâm vào đây chữa trị nguyên thần cho ngươi, ngươi cư nhiên dám… A!!”
Còn chưa mắng xong, Phi Liêm đã đột nhiên đâm vào một phát, hơn một nửa phân thân cự nhiên vô cùng thuận lợi mà tiến sâu vào bên trong, Phi Liêm dường như có chút bất ngờ khi chú ý tới điều gì đó, cuối cùng thả một câu: “Tư thế này có vẻ thuận tiện.” Liền tóm lấy chân trái của Cửu Minh giơ lên cao, chân còn lại vẫn chống trên giường, từ đó, hồng phát yêu quái liền trong tư thế hơi nghiêng người ghé xuống giường, hai chân mở lớn, cặp đùi rắn chắc vì bị tách thành một góc không bình thường mà siết chặt run run.
Bị ép bày ra loại tư thế hoàn toàn không chút phòng bị bày ra trước mặt người khác này, Cửu Minh hiện tại ngay cả ý định giết người cũng có, thế nhưng cố tình hết lần này đến lần khác kẻ hắn cực kỳ muốn giết lại chính là cái tên Tinh Quân đầu gỗ không biết quan sát sắc mặt người khác này.
Phi Liêm tìm được tư thế tốt càng không chút keo kiệt dụng lực, thắt lưng cùng hông đều lao về phía trước, một tấc lại một thốn lao vào trong cơ thể Cửu Minh.
Cửu Minh chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi rống giận không ngớt, thân thể vô pháp chống cự để cho phân thân lớn đến bất khả tư nghị kia toàn bộ vùi trong cơ thể mình.
Được dũng đạo ấm áp chặt chẽ bao vây, Phi Liêm nhịn không được dừng lại nhẹ nhàng thở dốc, chỉ cảm thấy nhiệt lượng từ nơi đó không ngừng tỏa ra lan tràn khắp người, khiến y dù mệt cũng không muốn dừng lại, dục vọng muốn cử động nhanh hơn nữa càng tăng lên không ngừng.
Y nghĩ như thế, đương nhiên cũng sẽ hành động như thế.
Liêm Trinh Tinh Quân cũng giống hồng phát yêu quái kia, đều không phải loại sẽ che giấu dục vọng của mình. Đến lúc này, dục vọng đã phóng xuất triệt để có thể cắn nuốt tất cả, thứ đang chôn vùi trong cơ thể Cửu Minh cử động càng lúc càng điên cuồng, khiến lời mắng chửi của hắn đều không được tròn câu. Thân thể rắn chắc hoàn toàn không hề che đậy bị y va chạm mà dao động không ngừng, phân thân bên dưới vì đau đớn mà mất tinh thần thu nhỏ lại, mềm rũ đong đưa theo động tác kịch liệt của kẻ phía sau, cuối cùng cũng thu được sự chú ý của Tinh Quân.
Đến lúc này, Cửu Minh đã không còn sức để chửi nữa, Phi Liêm trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc rồi dừng lại, chỉ thấy y nhìn chăm chăm vào khố gian của hắn mà không nói một câu, hắn liền theo ánh mắt y nhìn qua, thấy bảo bối bản thân từng khoe khoang kiêu ngạo chế ngự cả đàn nữ tử hôm nay lại thương cảm hề hề cúi đầu, lại nhìn biểu tình của Phi Liêm kia, hiển nhiên là vẻ mặt bất khả tư nghị không thể lý giải được.
“Ngươi không được sao?”
Cửu Minh lập tức quên sạch lý do phẫn nộ lúc trước, giận tím mặt quát: “Lão tử làm sao lại không được?! Là tại ngươi kỹ xảo quá kém!!” Hắn lắc lắc xiềng xích trên cổ tay: “Ngươi thả ta ra đã!”
“Không được.”
Phi Liêm lắc đầu, Cửu Minh hung hăng trừng y một trận, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy ngươi tốt xấu gì cũng thay ta chạm vào một chút chứ?”
Phi Liêm làm theo, vươn tay nắm lấy phân thân giờ đã mềm nhũn, cẩn cẩn dực dực mà kiên trì xoay động, Cửu Minh thở ra một hơi dài, nhắm lại hai mắt, tận lực bỏ qua cảm giác cái mông bị dị vật đâm vào mà đau đớn trướng căng, một lòng chỉ mong càng nhiều khoái cảm tươi đẹp. May mắn lúc trước Phi Liêm quả thật đã làm tiền diễn khá đầy đủ, dục vọng của hắn rất nhanh lại một lần nữa bị y khơi mào, hô hấp Cửu Minh bắt đầu biến nặng, chỉ cảm thấy vật dưới khố gian đã lần thứ hai ngẩng đầu, kiêu ngạo khôi phục lại.
Cửu Minh tuy rằng không muốn bị thượng, nhưng nếu đã bị rồi, so với sống chết giãy dụa đôi bên đều không được gì, còn không bằng cố gắng tận hưởng lạc thú trước mắt một phen, kết quả là, hắn cố gắng khống chế bản thân tận lực thả lỏng một chút.
Phi Liêm cảm thấy thay đổi của hắn, côn thịt chôn giữa dũng đạo cũng bắt đầu từng đợt ma sát nho nhỏ.
“A… Chậm một chút… Đừng nóng vội… Ân a… Tốt … Chậm rãi động một chút thôi… Ân…” Cửu Minh thở hổn hển, tuy nói không cam lòng nhưng cũng không phải vô pháp tiếp thụ, dù sao cũng cứ hưởng lạc trước đã. Theo động tác dần dần thuần thục của Phi Liêm, cảm giác tê dại do ma sát mang đến dần dần làm sâu thêm dục vọng, đến lúc côn thịt thâm nhập chạm đến một điểm nào đó, cảm giác động tình kịch liệt như điện giật kích thích toàn bộ thần kinh hắn, Cửu Minh thoáng cái vô pháp khống chế cơ thể mà cong người: “A… Hỗn đản… A a…” Còn chưa kịp phản ứng, trên lưng đã vù vù một cơn gió động, nháy mắt, một đôi cánh dơi đen kịt soạt một tiếng hiện ra.
Hồng phát yêu quái càng không khỏi ảo não, sao vậy chứ, hắn bất quá chỉ mới tham dục có một chút, cự nhiên đến cả hình thái cũng khống chế không được … Quá mất mặt rồi, lúc trước cho dù có cùng hơn mười con yêu nữ lăn lộn một đống cũng chưa từng thất thố như vậy.
Phi Liêm cũng bị hắn làm cho hoảng sợ, cúi đầu nhìn chăm chú vào đôi cánh dơi cực lớn kia, gốc cánh nối liền với tấm lưng trơn bóng, màng da bên dưới còn mơ hồ nổi lên từng mảnh hồng lân tối màu, đôi cánh hơi mở theo từng đợt thở dốc lên xuống phập phồng, y vẫn còn nhớ rõ, bản thân đã từng hai lần đụng vào chiếc cánh như thế này, nhưng lần nào cũng là vì bẻ đi.
Nơi chiếc cánh bị xé ra hơi hơi hé mở, tuy rằng da thịt đã khép lại, nhưng dấu vết cổ quái vẫn không hề phai mờ, y nhịn không được vươn tay lên sờ tới.
“A? A a a… Ngươi, ngươi đừng động chỗ đó… A…”
Nhìn xuống nam nhân bên dưới không hiểu vì sao thắt lưng lại đột nhiên nhuyễn ra, y nhớ tới mỗi lần đụng phải cánh của hắn, yêu quái này luôn gắt gỏng mắng y buông ra. Phi Liêm nhận ra, cánh của Dực Xà tộc quả nhiên là điểm yếu ớt mẫn cảm nhất, mà sử dụng cách trực tiếp nhất hữu hiệu nhất để khống chế đối phương thì luôn là cách làm của y.
Ngay lập tức buông ra một bên chân của Cửu Minh, lại vòng tay một cái, đem cả hai bên cánh của hắn vững vàng giam lại trong ngực.
“A… Đừng… Hỗn đản… Buông ra… A…”
Cửu Minh như bị nắm trúng chỗ bảy tấc yếu hại mà không ngừng giãy dụa, nhưng càng giãy dụa tên kia lại càng không chịu buông ra, không chỉ có thế, y còn cố tình nhấc tay xoa lên phần màng cánh hơi mỏng, tấm màng da màu đen bao phủ bên ngoài đôi cánh nhìn như cường ngạnh không ngờ sờ vào lại cực kỳ mềm mại như tơ trù. Y bất ngờ phát hiện ra, yêu quái dưới thân mình lúc này đến cả thắt lưng cũng bắt đầu phát run.
Chân trái bị buông ra khiến hắn trở về tư thế nằm úp sấp, mà Phi Liêm lại gần như thông qua đôi cánh mà nhấc cả người hắn lên, lửa nóng kia của y lúc trước còn vững vàng khảm sâu bên trong cơ thể giờ đã bắt đầu kịch liệt vận động trở lại. Không giống như lúc trước dù đau đớn vẫn có thể ung dung hưởng lạc, lúc này Cửu Minh tiếng kêu càng lúc càng cao, ánh mắt tan rã đến khó có thể tụ lại, khuôn miệng trong tình sự kịch liệt chỉ có thể mở to mà liều mạng thở dốc, từng dòng nước bọt kéo dài như sợi chỉ bằng bạc theo khóe miệng hắn rơi xuống nệm giường bên dưới, khoái hoạt chưa từng có trước nay liên tục trùng kích phân thân đã không thể cứng rắn hơn được nữa, căn bản chẳng cần bất cứ vỗ về chơi đùa nào nơi ấy giờ đã thẳng đứng hướng xuống nệm giường, linh khẩu thổn thức không ngừng tràn ra trọc dịch trong suốt.
Dục vọng ầm ĩ kêu gào đòi phóng thích trong khi hai tay đều bị trói chặt, đôi cánh trên lưng lại bị người vững vàng ôm lấy, không còn cách nào, yêu quái cực thích hưởng lạc kia chỉ đành vô thức thấp giọng rên rỉ.
Phi Liêm lúc này chỉ cảm thấy như có một loại nhiệt độ nóng bỏng có thể nấu chảy cả hồn phách dâng lên trong người, trong cơ thể từng cơn sóng cuộn trào mãnh liệt bốc lên, như sắp đột phá đến cực hạn. Y theo bản năng thả đôi cánh Cửu Minh ra, hai tay chuyển xuống ôm chặt thắt lưng hắn mà hung mãnh dốc toàn lực đâm nhập vào dũng đạo nóng bỏng ướt át bên dưới, trọng lượng toàn thân dồn toàn bộ vào phân thân đang chôn trong cơ thể Cửu Minh, khiến y mỗi lần thâm nhập đều đạt đến một độ sâu chưa từng có, đồng thời cũng chuẩn xác kích thích tới điểm khoái cảm tận sâu bên trong.
Cửu Minh chỉ cảm thấy thanh âm của mình dường như đã không còn, hắn chỉ có thể rên rỉ từng tiếng khàn khàn trầm thấp, chịu không nổi từng đợt kịch liệt xông tới, đôi tay bị xiềng xích buộc chặt gần như chống đỡ toàn bộ thân trên đang cong lên như hình cánh cung, đôi cánh cực lớn đen kịt bung ra, hoàn toàn giương đến lớn nhất, cả người siết chặt, túi cầu dưới hạ thể co rút lại, một cỗ bạch tinh bất ngờ phun ra khỏi linh khẩu. Mà ngay lúc ấy, dũng đạo bên trong cũng đột ngột co thắt chặt chẽ khiến Phi Liêm một tiếng cũng không kịp rên đã phóng thích toàn bộ dịch thể vào cơ thể hắn. Trong nháy mắt, hai người thậm chí còn cảm giác như hai hồn phách đang quyện chặt vào nhau. Hai cỗ yêu lực không một tiếng động trao đổi tương triền, nguyên thần chỉ trong chớp mắt đã hoàn chỉnh.
Một lúc lâu sau, hồng phát yêu quái vẫn thoát lực ngã xuống trên giường, đôi cánh dơi rộng lớn xõa dài trên nệm chăn, mái tóc đỏ rực mất trật tự rơi vãi trên vân nhung trắng nõn, ***g ngực rắn chắc trên dưới phập phồng, chậm rãi điều hòa lại khí tức, nhãn thần mê ly cũng dần dần thanh tỉnh.
Phi Liêm cúi đầu, rút phân thân đã bán nhuyễn rời khỏi thân thể Cửu Minh, huyệt khẩu chật hẹp bị y vô tình tách ra đến cực hạn, phân thân vừa mới lui ra, nơi đó đương nhiên không có khả năng hoàn toàn khép kín, lúc này liền giống như một cái miệng tự có ý thức mà mở ra đóng lại, dịch thể vô pháp hấp thu bên trong vì hô hấp của cơ thể cùng cử động của huyệt khẩu mà “nhóp nhép nhóp nhép” trào ra vang lên tiếng động ướt át, một sợi tơ trắng đục nối giữa linh khẩu của y với khuôn miệng đang nhóp nhép không ngừng ấy, giống như nơi kia đang cực kỳ lưu luyến phân thân vừa mới lui ra ngoài.
Phân thân bị cực đại mê hoặc nháy mắt đã phát nhiệt đứng lên, Phi Liêm nhíu mày, chẳng lẽ còn chưa xong sao?
Ngẩng đầu, đối diện với y chính là đôi xích đồng sắc bén đã bắt đầu phát ra sát ý, người bình thường nếu nhìn thấy đối phương lộ ra biểu tình phẫn nộ rõ ràng đến như vậy sẽ biết ngay bản thân không nên được một tấc lại muốn tiến một thước, huống chi con yêu quái vừa mới bị y thượng kia cũng không phải loại lương thiện gì.
Đáng tiếc, Liêm Trinh Tinh Quân chưa từng biết cái gì gọi là nhìn sắc mặt kẻ khác, kể cả khi ở trên Thiên Điện hay trong yêu doanh, trước mặt cho dù có là Thiên Quân hay Ứng Đế, y cũng chưa từng làm cái gì mà sát ngôn quan sắc.
Vì vậy, y thẳng thừng nói: “Tiếp tục đi.”
Đôi cánh, điểm yếu ớt nhất của Dực Xà tộc cứ như vậy tiếp tục bị y giày vò, hơn nữa cho dù da thô thịt dày tới đâu, trải qua một trận giao hoan kịch liệt như vậy hắn cũng sớm không chịu được mà cực kỳ suy yếu. Lúc này Cửu Minh đã toàn thân hư thoát, ngoại trừ dùng ánh mắt giết chết đối phương ra, đến cả một đầu ngón tay hắn cũng nhấc không được, càng đừng nói tới chuyện phản kháng.
“Ngươi –” Chửi bới, cự tuyệt, thoái thác còn chưa kịp lên đến miệng, cái tên bán yêu không biết điều kia đã đem hắn lật lại, tách ra hai chân, nhờ dịch thể lưu lại lúc trước khiến huyệt khẩu trở nên ướt át xốp mềm mà động thân một cái, “Phốc –” một tiếng, phi thường thuận lợi… Tiến vào…
Cả một canh giờ, âm thanh thân thể kịch liệt va chạm vẫn chưa từng ngừng lại.
Hồng phát yêu quái lúc này ngay cả giọng nói cũng đã hỏng mất rồi, trong cơn lũ tấn công dồn dập của y, hắn không biết đã là lần thứ mấy phun ra. Bởi vì liên tục xuất tinh, linh khẩu lúc này dù bị dục vọng liên tiếp ép buộc cũng chỉ có thể xuất ra bạch dịch thưa thớt.
“… Phi… Phi Liêm…”
Phi Liêm thoạt nhìn vẫn cực kỳ thành thạo sung sức, sống lưng thẳng tắp không hề lộ ra nửa điểm mỏi mệt, một lần lại một lần cực kỳ hữu lực đâm vào.
“… Chết tiệt… A… Ngươi… A ân… Ngươi còn không … Không chịu dừng …” Cửu Minh dùng thanh âm đã gần như nát bấy mà gian nan hừ ra một câu.
Phi Liêm thoáng dừng lại, phân thân cũng theo đó mà chỉ còn một nửa nằm trong cơ thể Cửu Minh, dũng đạo đã tràn đầy lại thêm luật động không ngừng khiến dịch thể thuận theo khe hở chảy ra ngoài cơ thể, tố cáo rõ ràng một canh giờ đã điên cuồng không ngừng như thế nào. Y cúi đầu nhìn xuống hồng phát yêu quái đã bị lăn đi lăn lại đến gần như mất nửa cái mạng, thân thể xích lõa mỗi một bộ phận đều tràn đầy ái ngân, cơ bụng rắn chắc theo nhịp thở dồn dập mà không ngừng phập phồng, đôi chân thon dài vì bị ép mở quá lâu mà run rẩy không ngớt, hạ phúc ẩm ướt dính đầy bạch trọc hỗn độn của chính hắn cùng với mồ hôi, khiến bộ mao tinh mịn nơi khố gian đều ướt đến mơ hồ.
Y sờ lên phân thân bên dưới đã triệt để chán chường của Cửu Minh, dịch thể cực loãng vừa mới phóng thích làm ướt đầu ngón tay. Vì vậy y dị thường nghiêm túc mà lắc đầu: “Còn chưa được. Hắc Cầu nói, khi nào xuất đến hoàn toàn sạch sẽ mới là kết thúc.”
“Cái gì?! Ngươi đừng nghe hắn… A… Đừng… A…” Cửu Minh còn chưa kịp giải thích xong, nam nhân trên người đã lại bắt đầu một vòng luật động mới, khí lực cuối cùng còn sót lại cũng theo đó tiêu thất không còn, hắn lại một lần nữa bị cuốn vào cơn sóng dục vọng của Phi Liêm, nửa câu còn lại cũng không kịp phun ra.
Trong mớ ý thức hỗn độn cuối cùng, hắn chỉ nghĩ, cái con Hắc Long ghê tởm kia … Quá đê tiện rồi …
====================
Các bạn đã thấy cái sự đần của Minh nhi chưa???? Ta chưa thấy cái màn H nào nó ngớ ngẩn thế này =)) Kết cục được định đoạt trong chớp mắt :)) Cái sự lười nó hại Minh nhi thế đây =))
p.s: Hắc Cầu đúng là đồ đểu =))