CHƯƠNG 4
đọa tiên hóa yêu thế vô thường, thiên uy vô tình địch tinh hồn
« Thế gian thay đổi, tiên đọa hóa yêu
thiên uy vô tình, gột sạch tinh hồn»
Không thể ngờ, lời vừa dứt sấm chớp trên trời giăng lối.
Từ biệt mấy tháng, vốn tưởng rằng Thiên Tuyền sẽ nghe lời khuyên bảo của hắn, trở về trời nhận hình phạt. Phân định rạch ròi cùng lang yêu, mỗi người một ngả, nhưng mà hắn hình như đánh giá thấp tình ý, ràng buộc sâu nặng giữa tinh quân cùng lang yêu, từ lâu ăn sâu vào lòng, không có biện pháp nào rời ra.
Vũ Khúc tinh quân nhắn cho hắn, quan hệ cá nhân của Thiên Tuyền đã bị phanh phui, Cự Môn tinh quân Thiên Tuyền vi phạm thiên quy, tự ý hạ giới, nguyên khí bị nhiễm yêu lực, rơi vào yêu đạo, Thiên Xu khiếp sợ không thôi.
Hắn không ngờ tới người kia nghìn vạn năm trôi qua trong vô cầu, con người lạnh lùng, vô tình như Thiên Tuyền dĩ nhiên lại cố chấp như vậy, thậm chí không tiếc phạm luật của thiên giới.
Nhưng mà lúc này cũng không quá ngạc nhiên, tinh quân trên người mang nhiệm vụ, không có người thay thế, số tử vi gặp phải dị biến hoá thành yêu tinh, sao có thể gạt được Thượng đế chí tôn trong thiên cung.
Thiên Xu vội vàng quay lại thiên đình.
Bậc thềm ngọc thạch tại điện, thiên nhân người đông đúc, thiên điện uy nghiêm, Thiên Xu dĩ nhiên không phải lần đầu đặt chân tới đây.
Thiên cung sắc vàng ngọc tỏa sáng, nguy nga đồ sộ, nhìn xuống dưới như quan sát nhân thế. Đi vào hành lang trong điện, trái phải hai bên cột trụ chạm khắc rồng uốn khúc, đứng đó sừng sững uy vũ, càng ngày càng uy nghiêm.
Nơi này là địa phương mà người phàm thế ước mơ tha thiết tu tiên được đặt chân đến, gian khổ tu hành ngàn năm, bất quá chi là muốn bay lên chân trời, đặt chân vào điện ngọc thạch này.
Nhưng mà Thiên Xu mỗi lần đi vào, thế nhưng luôn luôn có một loại cảm giác bước chân thật nặng nề.
Có thể, là bởi vì sâu trong cung điện kia, cái người ngồi trên ghế vàng khắc rồng, trong tay nắm giữ mọi chuyện xấu trong trời đất, thoải mái xoay chuyển càn khôn, vị Ngọc Hoàng thượng đế đứng ở trên trời cao cao kia.
Lúc này là giờ chúng tiên lên triều bái yết thượng đế, khi Thiên Xu đi vào điện, liền thấy hai bên trái phải trong điện tiên thần đứng ngay hàng đông đúc.
Chúng tiên gia trong tay tay cầm thẻ ngọc, trên thân là tơ tằm rực rỡ, khí phách xuất trần, đủ thấy được phong thái. Tuy nói tu tiên đắc đạo, vì muốn đặt chân lên trời, nhưng đều là vì ham muốn hưởng thu vật chất nông cạn, thế nhưng người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào kim trang, tiên nhân đúng là vẫn coi trọng ăn vận.
Tơ tằm với ngọc ngà trân quý trong thế gian, khắp nơi nơi đều coi trọng trân châu ngọc quý, dù trên thiên đình hay dưới phàm đều dùng ngọc làm lễ vật.
Trong khi đó bách tính bình dân chỉ có thể chống lạnh bằng một mảnh vải sần sùi, rách nát, chủ yếu là để che phủ thân thể, tơ lụa sao mà trân quý, huống chi là vàng ngọc trang sức?
Thiên Xu một thân trường bào xanh đen có vẻ đặc biệt chướng mắt, giống như lông chim sặc sỡ, ở trong đàn hạc bỗng nhiên xông tới một con đại bàng.
Thấy Tham Lang tinh quân vội vã vào điện, chúng tiên gia nhãn thần vô cùng ngạc nhiên, thế nhưng trong điện không có vị thần nhân nào tỏ vẻ hoan nghênh, trái lại lạnh nhạt như có như không.
Lúc này trên ghế chạm khắc hình rồng, đế quân chí tôn mặc dù tướng mạo tuổi tác còn trẻ, nhưng lại vô cùng trang nghiêm, thiên mục trên cao nhìn xuống chúng tiên gia.
“Tham kiến đế quân.”
Thiên Xu không phải ngày ngày đều vào điện yết kiến, ấy thế nhưng thượng đế cũng không có một chút xíu kinh ngạc, thoáng phất tay áo ý bảo bình thân, nói: “Ái khanh vội vã chạy về, có phải đã tìm được bảo châu tháp trấn yêu hay không?”
Lời vừa nói ra khiến chúng tiên ghé mắt nhìn sang, dù sao tháp trấn yêu mất linh châu là một chuyện khiến cho tam giới khiếp sợ không thôi, thậm chí kinh động cả tôn chủ Ma Vực.
Thiên Xu đáp: “Chưa tìm thấy được. Thần có chuyện khác cần khải tấu.”
Thượng đế nghe vậy hàng lông mày hơi cong lên, nửa ngồi nửa dựa, thân thể hơi nghiêng ra sau, khủyu tay trái tựa vào thành ghế, xoa cằm: “A? Chuyện gì khiến cho ái khanh khẩn trương như vậy?”
Thiên Xu vội đình chỉ, trong lòng đắn đo suy nghĩ một chút, liền đem chuyện của Cự Môn tinh quân Thiên Tuyền hướng tới yêu vực, cùng với lang yêu dưới chân núi tàn sát mấy trăm yêu linh, hầu như việc rơi vào yêu đạo là chuyện một sớm một chiều, ngôn từ dõng dạt, dứt khoát, bình dị, không hề có nửa điểm bất công.
Chúng tiên trên điện nghe xong, xôn xao nghị luận. Tinh quân đi theo yêu vực, đây có thể nói đúng là việc từ thiên cổ đến nay chưa từng nghe thấy, huống chi thiên quy sớm có quy định, tiên nhân không được động tâm phàm thế, Cự Môn tinh quân dĩ nhiên lại… lại cùng yêu quái phát sinh quan hệ, thiên giới há có thể bỏ qua? !
Lúc này tiên gia một đám đứng ra, xin thượng đế ra lệnh cho thiên binh thiên tướng xuống hạ giới, bắt phạm tiên Cự Môn tinh quân, lập tức không ít tiên gia tán thành, ai cũng không để ý tới chuyện Cự Môn tinh quân đang mang trên người nhiệm vụ tìm châu, tàn sát bừa bãi ở hạ giới, lúc này phán tội rất nặng, xin Người xem xét cần phải trừng phạt nghiêm khắc!
Trên điện ồn ào, nhốn nháo giống như chợ trời thế gian, thượng đế ngồi trên cao nhưng vẫn như trước bất động thanh sắc*, hai mắt trong suốt nhìn thiên hạ trước mắt.
bất động thanh sắc*: ung dung, thản thiên.
Đây là dấu hiệu bình yên trước bão táp, trong lòng Thiên Xu càng cảm thấy kinh sợ, thói đời hay thay đổi, nhưng mà tựa hồ tất thảy mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của thượng đế, phảng phất người nọ, một tay dựng kịch bản, lạnh nhạt ngồi ở dưới đài xem gánh hát, con người, tiên chúng, yêu ma, trong mắt hắn, bất quá cũng chỉ cái tên nằm trong vở kịch mà hắn đợi lên sân khấu từ lâu.
Một lúc lâu sau, thượng đế phất nhẹ tay áo, ý bảo chúng tiên im lặng, từ từ nói: “Việc này đã có Thiên Lý Nhãn báo cho trẫm biết, ái khanh không cần lo lắng.”
Không yên lòng lại tiếp tục hỏi, “Ái khanh lần này trở về, chắc là vì muốn nói tốt cho Cự Môn tinh quân?”
“Thần không có ý muốn nói tốt cho ai.”
” Ý tứ của ái khanh là?”
Thiên Xu đột nhiên nhất vạt áo, quỳ gối xuống điện.
Thiên điện làm bằng băng ngọc ngàn năm, ngay cả thần tiên cũng khó mà chịu được cái loại băng lạnh thấu tận xương tủy này, nếu có người quỳ gối trước điện, chính là tội tiên phạm luật trời hạ giới hoặc ác yêu.
Nhưng mà hôm nay quỳ ở chỗ này, cũng chính là Tham Lang tinh quân vì thiên đình lập công vô số! Thật khiến cho chúng tiên ồ lên.
Thiên Xu không để ý tới ánh mắt người bên ngoài, thản nhiên bẩm báo: “Thần vì thỉnh tội mà đến.”
Thượng đế nhãn thần chăm chú: “A? Chẳng hay ái khanh có tội gì?”
“Thất nguyên tinh quân thừa lệnh Thiên Quân ban chỉ mà hạ phàm, thần thân là người đứng đầu, tự nhiên có trách nhiệm, hôm nay Cự Môn tinh quân nhập yêu, chính là do thần quản giáo không nghiêm. Thần nguyện ý lĩnh tội, xin thiên quân xử phạt.”
Nam tử ngồi trên cao nghe vậy nhưng chưa nói một lời, chỉ là lạnh lùng nhìn nam tử quỳ dưới bậc thềm kia. Cũng không có ý tứ tha thứ, cũng không có ý định lập tức kết tội.
Thượng đế chưa nói gì, Thiên Xu tự nhiên không thể đứng lên, tuy là nói có tiên khí bảo hộ thân thể, nhưng mà tới đây vội vội vàng vàng, cũng không kịp vào tinh điện thu hồi chân thân, hôm nay là thân thể người phàm bất quá thân là nguyên anh, há có thể chống đỡ cái lạnh lẽo của hàn ngọc trong linh sơn, đau nhức đến tận xương?
Từng trận lạnh lẽo, xâm nhập vào đầu gối, lạnh thấu da thịt, đi vào xương tủy, từ từ lan ra toàn thân, cả người như rơi vào tầng thứ hai mươi hàn băng của địa phủ, băng bám vào linh hồn.
Nhưng mà hắn vẫn như trước không nhúc nhích, mặc dù là hai gối quỵ bên dưới, thắt lưng vị tinh quân này vẫn đứng thẳng, giống như một cây lao đang đâm sâu, chống đỡ thân mình.
Thời gian nửa chén trà nhỏ, không dài, trong mắt tiên gia bất quá chỉ là trong nháy mắt, nhưng mà vị thượng đế cao cao trên kia không tiếng động uy phong trấn áp tinh quân, thời gian gần như ngàn năm.
” Ý tứ ái khanh là, nếu trẫm muốn bắt Cự Môn tinh quân hỏi tội, trước tiên phải xử tội ái khanh quản giáo không nghiêm?”
Thiên Xu không đáp mà cam chịu, thượng đế thần tình lạnh lẽo, “Tham Lang tinh quân vì thiên vực lập nhiều chiến công hiển hách, nếu trẫm vì thế trị tội khanh, sẽ khiến chúng tiên chê cười… Ái khanh đây là muốn, ở tại đây ép bức trẫm? !”
Một cổ bách khí bức người chấn động Lăng Tiêu điện, trong điện mây bay lượn lờ bị cơn gió mạnh chợt tan biến, thiên quân tức giận, long ngâm đột nhiên thức tỉnh. Tiếng gào như gió thét, có người như bị quả chùy đánh vào.
Cột trụ hình rồng vàng chói ngẩng đầu, râu rồng vung lên, dương nanh múa vuốt, phảng phất tùy thời có thể đập xuống.
Bách tiên trong điện kinh hoàng cúi đầu, hô to: “Thiên quân bớt giận!”
Chỉ có Thiên Xu bất động thanh sắc, cũng không mở miệng cầu xin tha thứ, yên lặng chịu cơn giận dữ của trời, không một tiếng động, một dòng máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra, ngưng trọng tại cằm, nhỏ giọt trên mặt đất, huyết đỏ tươi tích gặp bạch ngọc, dường như chứng giám cho tấm lòng son.
Thượng đế nhíu hàng long mày, hí mắt, trên mặt dáng vẻ tươi cười như trước, thanh âm ấm áp như gió xuân.
“Ái khanh thế nhưng lại thật chấp nhất.”
Tiếng long ngâm đã dứt, răng nanh móng vuốt một lần nữa thu liễm lại, yên tĩnh quay về cột cùng nước sơn vàng óng hòa hợp một thể, hóa thành cột trụ trời.
“Ái khanh hạ phàm tìm châu cũng đã chịu nhiều khổ cực, không cần lo lắng gì nhiều.. Đi đi, triệu hồi Cự Môn tinh quân, trẫm tự khắc có định đoạt!”
Thiên Xu chần chờ: “Thiên quân…”
“Tham Lang tinh quân, chẳng lẽ muốn trẫm tự thân mình đem ý chỉ này xuống?”
“Thần không dám.” Thiên Xu đứng dậy, lúc này mới phát giác hàn ý thấu xương, đầu khớp xương như đều bị đông cứng, nhưng mà hắn yên lặng cắn răng, mặc dù chậm chạp nhưng vẫn vững, đứng thẳng thân lai, chắp tay nhận lệnh: “Thần, lĩnh chỉ.”
Tuân theo ý chỉ thượng đế, Thiên Xu vội vã ra điện, đang muốn xuống phàm dẫn người, ai ngờ vừa ngẩng đầu nhìn, cũng đã thấy người nam tử trong trẻo nhưng lạnh lùng, thoát tục kia đang đi đến trên điện.
Mặc dù tiên nhân trong thiên vực khi ẩn khi hiện, hợp âm xướng tụng, hắn vẫn như cũ không có bị nhiễm chút nào, phảng phất như phán quyết cùng hình phạt gần đến cùng hắn không quan hệ.
Bóng lưng hắn, dường như lặng lẽ thu liễm trong thiên trì, lạnh lùng ngăn cách với xung quanh.
Thiên Xu chợt thấy một cảm giác phiền muộn, cùng Thiên Tuyền ở chung vạn năm, ngay cả tính tình hắn băng lãnh như giếng nước trong tĩnh lặng, không dao động, nhưng ít ra… Chưa từng chán nản như hôm nay vậy.
Hắn đối với lang yêu, quả thật nặng tình như vậy sao?
Nhưng mà Thiên Tuyền làm ra hành vi thiên lý khó dung này, mới vừa rồi trước mặt đế quân, hắn mặc dù dụng tâm cầu xin, nhưng mà thượng đế thủy chung từ chối cho ý kiến. Mặc dù tâm tư đế quân sâu thẳm, hắn thủy chung vô pháp nhìn thấu bàn tay người đàn ông điều khiển càn khôn này.
Thượng đế đối với thiên quy cực kỳ nghiêm minh, hình phạt nghiêm khắc, đủ khiến cho bách tiên không dám khinh phạm giới luật của trời, nhưng mà hắn có khi khoan dung độ lượng, tính toán mọi chuyện chu toàn, khiến ai nấy đều kính nể.
Lần này thượng đế tuy là có vẻ nghiêm khắc, lòng hắn thủy chung không đáy, khó dò.
Cũng được, ngay cả phán trọng tội, hắn thân là người đứng đầu, đương nhiên sẽ cùng Thiên Tuyền chia sẻ trách nhiệm này.
Tâm thần có vẻ yên ổn, hắn đi qua, thấp giọng gọi hắn.
“Thiên Tuyền.”
Thiên Tuyền tầm mắt dừng ở phương xa, cảm giác trống rỗng, cũng không có nhìn về phía hắn, chỉ là tùy ý gật đầu.
“Đế quân muốn gặp ngươi.”
Trên thiên điện, Thiên Xu suy nghĩ về phản ứng của Thiên Tuyền, là giải thích chuyện chính mình gây nên. Hay là nói thẳng mình sai lầm, thản nhiên thừa nhận lỗi. Thiên Xu trong lòng tuy là lo lắng, nhưng cũng cực kỳ bất đắc dĩ.
Vốn tưởng rằng thiên đình sẽ một lần nữa phong ba, trên cao thượng đế nghe Thiên Lý Nhãn trình báo, sự tình trước sau nói rõ nguyên nhân, vẫn chưa phán hạ trọng hình.
Cự Môn tinh quân nhập yêu, trên người mang nhiệm vụ, để tránh ảnh hưởng lục giới ngũ hành thiên địa, nay lệnh cho Thiên Tuyền vào thiên trì tịnh thủy* khôi phục nguyên thần, sau đó trở về hoàn thành thiên mệnh.
Thiên trì tịnh thủy* : cái ao trong thiên giới giống như gội sạch hết bụi trần.[ký ức, tình cảm cũng đi luôn ~ ]
Thiên Xu nghe thấy hình phạt, trong lòng không khỏi ngây ra.
Gột rửa lại tinh hồn, vô luận là tiên hay yêu, khi vào sẽ quên mất mọi chuyện phát sinh, ký ức như lúc ban đầu, trắng toát.
Đừng nói là lang yêu, ngay cả ký ức cùng hắn ở chung, trải qua nghìn vạn năm, đều quên sạch.
Thiên Tuyền thần tình lạnh lùng như trước, nhưng mà trong mắt cũng đã lộ ra một tia khổ sở khó nói nên lời.
Tuổi thọ vô tận, nghìn vạn năm bất quá chỉ trong chớp nhoáng, nhưng mà đối với nam tử trong trẻo lạnh lùng như băng này mà nói, chỉ có khi trải qua mấy ngày hạ phàm trong nháy mắt kia, rốt cuộc mới có cảm giác sống chân chính.
Thiên Xu bỗng nhiên do dự, lẽ nào, thực sự muốn đem tất thảy hỉ nộ ái ố* thật vất vả mới hiểu được này, tình ái lưu luyến si mê trong trẻo nhưng lạnh lùng trên người nam tử này đẩy vào trong thiên trì, khiến cho hắn quay về cuộc sống cô độc, hơn nữa nỗi cô độc này duy trì suốt năm trăm năm hay sao? !
Hỉ nộ ái ố*: vui giận yêu hận
Khoảnh khắc do dự chỉ trong nháy mắt, rất nhanh liền bị gạt bỏ.
Mọi chuyện sẽ yên ổn, nếu Tinh quân cùng yêu vật dây dưa không rõ, ắt hẳn sẽ vi phạm thiên quy! !
Thiên Xu trong yên lặng nhìn cân nhắc quyết định, trong mắt hiện giờ đã trở nên quyết đoán, lạnh lùng.
Hãy quên lang yêu kia đi, Thiên Tuyền.
Ngay cả thiên cung tịch mịch, vạn năm cô độc đi nữa, dù sao, ngươi vẫn còn có ta là được rồi.