Cuối cùng Âu Dương Thành cũng quyết định hỏi về bệnh tật của mình, nhưng Lâm Tử Mạch lại không biết phải trả lời thế nào.
Âu Dương Thành lập tức hỏi thêm lần nữa:
“Nói cho tôi biết bệnh tình thực sự của tôi, tôi biết mẹ tôi đã đến phòng làm việc của viện trưởng.”
Cơn mưa nhỏ vẫn tí tách rơi, Lâm Tử Mạch vịn tay vào cửa xe, cô nhìn Âu Dương Thành chăm chú qua làn mưa bụi đang lất phất bay.
Chiếc áo sơ mi trắng dính vài hạt mưa hơi ẩm ướt, trên mái tóc ngắn rất chỉn
chu của anh còn đọng lại vài giọt nước mưa trong vắt. Trên nóc chiếc xe
Mercedes-Benz màu đen phía sau anh có vài ngấn nước ngưng tụ, thỉnh
thoảng có vài giọt thuận theo nóc xe trượt xuống đất, bắn tung tứ phía,
không tiếng động, nhưng cô lại cảm thấy như chúng đang đập vào trái tim
của mỗi người.
Trong lòng cảm thấy ướt át, tầm mắt cũng bị làn
mưa bụi làm cho mơ hồ, nhưng cô vẫn cố gắng để giọng nói của mình không
lộ ra chút u buồn nào, cô nhẹ nhàng nói: “Anh yên tâm, mẹ anh khá tin
tưởng em, điều gì cũng nói với em, khi bác từ phòng viện trưởng đi ra,
cũng nói giống như bác sĩ Hứa đã nói với anh, chỉ cần anh luôn giữ tâm
trạng thoải mái thì nhất định mắt anh sẽ nhanh chóng bình phục.”
Âu Dương Thành hình như không tin lời cô lắm, anh lặng thinh một lát rồi
lại nói: “Tôi muốn nghe lời nói thật.” Từng câu từng chữ anh nói, gõ vào lòng cô đau đớn.
Âu Dương Thành đã bị mù bao lâu rồi nhỉ? Lâu
đến mức nào mà đến một người luôn tự tin như anh cũng bắt đầu nghi ngờ
nhiều như thế? Lâm Tử Mạch hít một hơi thật sâu, cho dù cô có nhắm mắt
lại cũng không thể cảm nhận hết được một cách chân thực và chính xác một thế giới chỉ toàn màu đen. Âu Dương Thành, anh phải cố gắng như thế nào mới có thể chế ngự được sự hoang mang hồ nghi đó, mới có thể chiến
thắng được màn đêm đen tối đó?
Mà cô thì có thể làm được gì cho
anh? Ngoài việc làm cho anh luôn tin rằng mắt anh nhất định sẽ hồi phục, ở bên cạnh anh, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho anh, cô còn có thể làm
được gì cho anh nữa?
Cô không do dự nữa, mà trả lời anh bằng một
giọng nói vô cùng chắc chắn: “Những lời em nói hoàn toàn là sự thật, anh không cần phải hoài nghi như vậy, em cũng chẳng cần phải lừa dối anh
làm gì.”
Âu Dương Thành nghe cô nói xong lại trầm ngâm không nói, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Mẹ tôi còn nói gì nữa không?”
Có lẽ anh đã tin lời cô nói. Giọng điệu Lâm Tử Mạch cũng có phần nhẹ nhàng thoải mái hơn, cô nói: “Bác nói em còn phải hoàn thành việc học, nếu
như em muốn quay về Mỹ thì bác cũng không ngăn cản.” Nói đến đây, cô
ngừng lại một chút, rồi chuyển đề tài: “Em thực sự rất tò mò, chị Trình
Tử thật, tại sao chị ấy lại không quay về thăm anh?”
Cô cẩn thận
quan sát sắc mặt Âu Dương Thành nhung thấy anh vô cùng bình tĩnh, thậm
chí anh còn chẳng cần suy nghĩ gì, nhanh chóng trả lời cô: “Việc này
không cần cô quan tâm, cô chỉ cần làm tốt những việc cô phải làm là được rồi.”
Không thăm dò được gì, Lâm Tử Mạch cũng không để ý đến nữa.
Âu Dương Thành cũng không chất vấn cô về bệnh tình của mình nữa, anh hắng giọng nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Lâm Tử Mạch vội vàng “Vâng” một tiếng, rồi mở cửa xe rộng ra một chút.
Âu Dương Thành quay người, tay trái đụng được vào thân xe, tay phải đưa
lên chuẩn bị vịn vào cửa xe, nhưng rút mãi mà không rút ra được. Anh khẽ “Hừm” một tiếng, nhưng Lâm Tử Mạch lại chẳng tinh ý tự giác chút nào,
cô vẫn cứ túm chặt cứng lấy tay anh. Âu Dương Thành bất giác chau mày,
trong giọng nói dễ nghe của anh mang theo một chút khó chịu: “Tôi muốn
lên xe, cô có thể bỏ tay tôi ra được không?”
Việc dắt tay Âu
Dương Thành đã sớm trở thành thói quen của cô, nhưng Lâm Tử Mạch chẳng
để ý không biết từ lúc nào cô đã luôn ôm thật chặt tay của anh. Nếu như
không phải là lúc này Âu Dương Thành cần một người dẫn đường, thì một
người lạ lẫm như cô e là sớm đã bị vứt sang một bên rồi.
Cô cứ
nắm chặt tay một người con trai không quen thuộc như vậy, không biết Âu
Dương Thành sẽ nghĩ như thế nào về cô. Lâm Tử Mạch bối rối, vội vàng
buông tay ra, chạy đến cửa bên kia của chiếc xe.
Xe chạy đến
trung tâm thương mại khách sạn Kim Lăng, Tiểu Chu đi đỗ xe, còn hai
người bọn họ đi thẳng vào trung tâm mua sắm. Nhiệt độ bên trong trung
tâm rất vừa phải, Lâm Tử Mạch cởi áo khoác của Âu Dương Thành ra, sau đó tiến lên kéo cánh tay anh, dẫn anh chầm chậm bước đi Âu Dương Thành có
vẻ không quen với việc được Lâm Tử Mạch dẫn đi, nhưng như vậy cũng an
toàn hơn. Một mình phải sờ soạng phỏng đoán trong bóng đêm không tiện
cho lắm, có Lâm Tử Mạch đi bên cạnh, không hiểu sao trong lòng anh lại
có cảm giác yên bình.
Anh tự nhiên cầm lấy áo khoác trong tay Lâm Tử Mạch, khoác lên tay mình, hai người đi sát vào nhau, người nam phong độ phóng khoáng, người nữ cử chỉ dịu dàng. Thoạt nhìn, họ thực sự là
một đôi làm cho người khác nhìn mà ngưỡng mộ.
Âu Dương Thành
nói: “Cô thiếu cái gì thì cứ mua cái ấy.” Thật giống như một chàng trai
yêu chiều bạn gái vậy. Lầm Tử Mạch cũng không ngại ngùng nói: “Tốt, anh
nói sẽ trả tiền lương cho em, coi như là trừ vào tiền lương nhé.”
Âu Dương Thành ngẩn người một lát, rồi cũng nhanh chóng tiếp lời cô: “Xem như là làm phúc lợi cho cô đi.”
“Là anh nói đó nhé, không được đổi ý đâu đấy.” Lâm Tử Mạch vẫn không khách
khí như trước. Cô dựa vào cánh tay Âu Dương Thành, nghiêng đầu thấp
giọng nhắc nhở anh phía trước có hướng rẽ, cô rảo bước không ngừng hướng về quầy quần áo, giày dép, túi xách.
Khi trở thành bạn trai
của Lâm Tử Mạch, Âu Dương Thành rất thích mua đồ cho cô, anh thường dẫn
cô đến những noi như thế này để mua sắm, có khi anh trực tiếp dẫn cô đến tận cửa hàng nào đó, rồi để cô mặc sức chọn lựa.
Nào là váy
liền, quần áo, giày cao gót, các loại kiểu dáng, màu sắc, Âu Dương Thành chưa bao giờ thấy phiền phức. Màu đỏ, màu trắng hoặc màu vàng, nếu hỏi
anh màu nào đẹp, anh sẽ nói cô cứ thử hết đi, sau đó anh ngồi một chỗ,
chờ cô thay hết cái này đến cái khác. Anh im lặng hoặc gật đầu, có lúc
chẳng nói lời nào, chỉ nhìn cô thay hết cái này đến cái khác.
Nghe nói phụ nữ lúc nào tâm tư không được tót thì họ rất thích đi mua sắm,
tiêu càng nhiều tiền, tâm tư của họ càng trở nên thoải mái. Nhưng với Âu Dương Thành lại khác, lúc nào trong lòng anh có chút phiền muộn, anh
lại muốn nhìn cô tiêu tiền, sau đó khệ nệ xách túi lớn túi bé giúp cô,
thản nhiên cười đưa cô về nhà.
Lâm Tử Mạch lúc đó, từ thấp thỏm
lo lắng, đến ngọt ngào hạnh phúc, rồi lại đến buồn bực rầu rĩ, cuối cùng là đến cam tâm tình nguyện. Dần dần cô cảm thấy, cho dù Âu Dương Thành
không đi mua sắm cho cô, cô cũng sẽ tình nguyện thay hết bộ này đến bộ
khác cho anh xem, chí ít thì người mà anh có thể nhìn thấy là cô, người
luôn ở bên cạnh anh cũng là cô.
Nhưng lần này thì khác. Lần này,
Âu Dương Thành tuy không nhìn thấy, nhưng anh lại đường hoàng đi mua sắm cùng cô. Nghĩ đến đây, trên gương mặt cô bất giác nở một nụ cười vô
cùng tự tin.
“Tiểu thư, đôi giày này là mốt mới nhất của mùa hè
năm nay đấy, chân của chị trắng như vậy, đi đôi giày màu đỏ rất mềm mại
tinh tế.”
Cô bán hàng thật khéo nói khiến Lâm Tử Mạch rất hài
lòng, nhưng cô vẫn giả vờ khiêm tốn nói: “Thật ư? Tôi cảm thấy cũng bình thường thôi!”
“Đương nhiên là thật mà, sức mê hoặc của tiểu thư
thật lớn. Không tin chị bảo bạn trai của chị đến ngắm thử xem, đôi giày
này đi vào chân chị, chị xem có giống như thêu hoa trên gấm không?” Lâm
Tử Mạch dẫn đường có công, cô bán hàng thậm chí còn không phát hiện ra
mắt anh có vẻ bất thường.
Lúc này Âu Dương Thành đang ngồi trên
ghế sô pha bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, dựa lưng vào ghề nhắm
mắt lại để nghỉ ngơi, nghe thấy lời của cô bán hàng, anh không mở mắt ra mà chỉ nói: “Mua đi!” Sau đó anh rút một tấm thẻ từ trong ví, đưa ra.
Một nhân viên khác của cửa hàng cầm thẻ đi quét, còn cô nhân viên giúp
cô thử giày thấy thế có chút bất ngờ, không biết nói gì cho phải, đợi
Lâm Tử Mạch cởi đôi giày đang đi thử ở chân ra, cô ta vội vàng thu lại
và đem đi đóng gói cẩn thận.
Lâm Tử Mạch ở bên cạnh cười thầm, điệu bộ dáng vẻ của Âu Dương Thành thật là điềm tĩnh!
Âu Dương Thành quả thật hào phóng rộng rãi, dường như Lâm Tử Mạch thử cái
nào là anh mua cái đó, chẳng cần phải mất nhiều thời gian, áo, váy, giày dép, thậm chí là cả nội y, quần áo ngủ trong chốc lát đểu đã mua đủ,
cuối cùng Tiểu Chu phải vào ra mấy lần mới mang hết toàn bộ số đồ đã mua ra xe.
Những thứ cần thiết thì đều đã mua cả rồi, Lâm Tử Mạch
dắt Âu Dương Thành vào thang máy đi xuống tầng dưới. Những người bán
hàng đều nhìn bọn họ với ánh mắt sáng rỡ.
Trong lòng Lâm Tử Mạch
cũng rất rung động, may mà cô đã sớm được Âu Dương Thành huấn luyện qua
rồi, lúc cô ngơ ngơ ngác ngác bị kéo đến đây để mua quần áo cũng đã trải qua rồi, thế nên hôm nay cô mới không bị việc mua sắm long trọng như
thế này làm cho sợ hãi.
Chỉ có điều hơn một giờ đồng hồ, đi từ
trên xuống dưới, đi từ trong ra ngoài, mười mấy chiếc, cho dù cô đã cố ý kiềm chế nhưng ít nhất cũng tốn hơn một vạn tệ, thật là xa xỉ!
Trong lúc Lâm Tử Mạch còn đang xót xa thay cho Âu Dương Thành, thì điện thoại di động trong tay anh chợt vang lên.
Cô vội vàng dừng bước, buông tay anh ra để anh nghe điện thoại.
Không biết là ai, chỉ thấy anh vừa nghe tiếng người kia thì đã thả lỏng
người, đủng đỉnh nói: “Em ở Kim Lăng, lập tức đi đặt chỗ, anh đến tầng
36 nhé.”
Anh chỉ nói đúng một câu, đối phương bên kia hình như cũng không nói thêm gì nữa, Âu Dương Thành nói tạm biệt rồi gác máy.
Lâm Tử Mạch tự giác bước lên trước dắt tay anh, Âu Dương Thành nói như ra lệnh: “Đi lên tầng 36.”