Thất Niên

Chương 17: Chương 17: Thời gian tươi đẹp cuối cùng (2)




Mẹ Âu Dương đã thuê cho cả hai một biệt thự gia đình trên trại an dưỡng ở Lư Sơn, xe đi thẳng đến chỗ đó, lúc sắp xếp xong mọi việc thì đã là tám giờ tối.

Ngồi trên xe cả ngày, hai người đều mệt mỏi, Lâm Tử Mạch cũng không tự nấu cơm nữa, Tiểu Chu hôm sau phải quay về Nam Kinh, nên ăn cơm xong đã đi nghỉ sớm, chỉ còn lại Lâm Tử Mạch và Âu Dương Thành ở phòng khách xem tivi.

Thực ra tâm trí hai người vẫn còn chưa thoát ra khỏi câu chuyện lúc chạng vạng. Lâm Tử Mạch một tay chuyển kênh tivi, một tay ôm Tiểu Cáp vào lòng, không biết đang nghĩ gì.

“Reng... reng... reng...” Tiếng chuông điện thoại kiểu cũ đột nhiên vang lên, Tiểu Cáp đang ở trong lòng Lâm Tử Mạch có chút giật mình, sau đó nhanh chóng ngồi dậy bổ nhào vào lòng Âu Dương Thành, khiến cô dở khóc dở cười.

Cô xuyên qua thời gian và không gian đến đây, nhưng người cô không hề nhỏ đi chút nào, cho nên nếu Tiểu Cáp của lúc ấy cùng cô xuyên qua thời gian đến đây thì lẽ ra không thể nhỏ đi mới phải. Còn chú Tiểu Cáp này nhỏ như vậy, nhất định là Tiểu Cáp của thời điểm này rồi. Nói như thế này, tốt xấu gì người giữ nó lại cũng là cô, thế mà lúc gặp chuyện gì đó sợ hãi giật mình, nó lại cứ xông vào lòng Âu Dương Thành để được bảo vệ che chở, còn biết gió chiều nào che chiều ấy nữa chứ. Không trách được số lần nó cọ cọ quanh người cô càng ngày càng ít, thì ra là đã sớm đi lấy lòng chủ nhân mới rồi.

Bất đắc đĩ nhìn Âu Dương Thành đang mỉm cười và Tiểu Cáp đang dựa vào lòng anh, Lâm Tử Mạch đi đến nhận điện thoại. Là mẹ Âu Dương, quả nhiên bà lại lo lắng nên đã sớm có được số điện thoại ở biệt thự này rồi, bây giờ gọi đến là để xác minh xem có người ở hay không. Hàn huyên một lúc với mẹ Âu Dương, còn nghe bà dặn dò cả đống công việc rồi mới gác điện thoại, nhìn Âu Dương Thành đang thư giãn thoải mái xem phim, Lâm Tử Mạch đột nhiên nhớ ra, mẹ Âu Dương còn chưa nói chuyện với anh, chuyện này xem ra có phải là vì bà đã quá tin tưởng cô không?

Không có thời gian để nghĩ nhiều, cô vừa bước đi hai bước, điện thoại lại vang lên, Lâm Tử Mạch theo phản xạ quay lại nhấc điện thoại lên nghe: “Xin chào!” Nhưng đáp lại lại cô chỉ là tiếng “tút...tút...” mà tiếng chuông điện thoại thì vẫn đang kêu. Lâm Tử Mạch ngẩn người một chút, Âu Dương Thành xách chiếc túi của cô để lên bàn, có ý nói với cô: “Điện thoại di động của em.”

“Xin chào!”

“A Tử...” Rõ ràng là giọng Hứa Mục, chỉ có điều hơi khàn khàn một chút.

Lâm Tử Mạch sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thành, anh vẫn nhắm mắt lắng nghe lời thoại trong phim, không chú ý tới cô. Cô xoay người sang hướng khác, nhẹ giọng hỏi: “Hứa Mục? Anh có chuyện gì sao?” Cô không biết tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ đó chỉ là theo bản năng không muốn Âu Dương Thành nghe được mà hiểu lầm.

“Cũng không có chuyện gì.” Giọng Hứa Mục lại nhẹ nhàng như trước, vừa nãy có lẽ là cô đã nghe nhầm. “Hai đứa đi Lư Sơn mà không nói với anh một tiếng, nếu không phải sáng nay cô gọi điện thoại đến nói cho anh biết thì anh còn tưởng rằng hai đứa bị bắt cóc rồi đấy!”

Lâm Tử Mạch nhẹ giọng đáp: “À, chúng em đi vội quá, cho nên không đến tạm biệt anh. Em nghĩ anh là bác sĩ của Âu Dương, chuyện này chắc phải biết rồi.”

“Tên nhóc A Thành kia thực sự không nói cho anh biết.” Hứa Mục ở bên kia cười.

Thực ra Âu Dương Thành có bảo Lâm Tử Mạch đi nói cho anh, chỉ có điều là cô đã không đi. “Anh còn có chuyện gì à?” Không muốn nói đến vấn đề này nữa, Lâm Tử Mạch hỏi.

“Ừ, có đấy.” Hứa Mục nói. “Anh muốn nói với em về mắt của A Thành.”

“Mắt của Âu Dương làm sao vậy?” Lâm Tử Mạch sốt ruột, giọng nói không tránh khỏi to lên một chút, Âu Dương Thành cũng mở mắt nhìn sang chỗ đó.

Lâm Tử Mạch hối hận vô cùng, Hứa Mục nghe ra lo lắng của cô, vội vàng an ủi: “Mắt A Thành không sao, em đừng lo lắng. Anh chỉ muốn dặn em buổi tối nên mát xa mắt cho cậu ấy, anh sợ cô quên không nói với em.”

Lâm Tử Mạch rốt cục nhẹ nhàng thở ra: “À, phương pháp mát xa ạ, vậy anh nói một chút đi, em sẽ cố nhớ.” Tuy rằng mẹ Âu Dương đã dặn cô rất nhiều lần, nhưng nghe chính bác sĩ nói một lần cũng tốt, cô hy vọng mình không làm bất cứ điều gì không đúng, ảnh hưởng đến sự hồi phục mắt của Âu Dương Thành.

Âu Dương Thành vừa nghe giọng nói lo lắng của cô cũng cho rằng đã xảy ra chuyện gì, bây giờ nghe thấy là mát xa nên cũng không nhìn cô nữa, quay đầu lại. Lúc này, lại có một chuỗi tiếng chuông điện thoại di động vang lên, anh thuần thục lấy điện thoại đặt trên bàn trà bên cạnh lên nghe.

Ở bên kia đầu dây Hứa Mục bắt đầu giải thích các bước cho Lâm Tử Mạch: “Đầu tiên phải chườm nóng để giúp lưu thông máu. Khăn mặt lạnh phải đổi đúng lúc, kiên trì khoảng nửa giờ là tốt rồi. Sau đó mát xa xung quanh mắt...”

Hứa Mục nói giống lời mẹ Âu Dương, Lâm Tử Mạch cũng không nghe lọt là bao nhiêu, cô chỉ ậm ừ, còn ánh mắt thì chăm chú nhìn từng biểu hiện trên gương mặt Âu Dương Thành khi anh nhận điện thoại, lúc này trong đầu cô chỉ nhận diện duy nhất giọng nói của Âu Dương Thành.

“... Bây giờ anh đang ở Lư Sơn.” Chỉ cần nhìn nụ cười Âu Dương Thành điềm đạm, dịu dàng, Lâm Tử Mạch đã biết người ở đầu dây bên kia là ai. Giọng anh vô cùng bình thản: “Mẹ anh trở về chăm sóc bố anh, mẹ lo lắng cho anh nên đã sắp xếp để anh đến đây. Anh cũng không muốn bà quá lo lắng nên đã làm theo ý bà, cũng coi như là đi nghỉ dưỡng vui vẻ thôi, chứ có phải ở đây cả đời đâu mà sợ.”

Hứa Mục còn nói thêm gì đó nữa, nhưng Lâm Tử Mạch đã không còn nghe thấy gì, trong đầu cô chỉ thấy được Âu Dương Thành, thần sắc bình tĩnh của anh đột nhiên có chút gợn sóng, mang theo vẻ kinh ngạc: “Em được nghỉ, muốn về nước?”

Lâm Tử Mạch lập tức như ngừng thở, Trình Tử muốn trở lại! Đúng vậy, khi cô mười lăm tuổi đã nhìn thấy Âu Dương Thành, lúc đó không phải là anh đang đợi Trình Tử sao? Chỉ là anh đến nhầm ngọn núi mà thôi. Nhớ tới bóng người mềm mại ở ngọn núi đối diện trong bức ảnh, Lâm Tử Mạch đầu mày nhíu chặt.

“Em muốn tới Lư Sơn à?” Âu Dương Thành chỉ ngạc nhiên một chút, rồi lại bình thản trở lại, tuy nhiên vẫn có thể nhận thấy thần sắc anh thoáng có chút khó xử: “Hay là thôi đi, chẳng mấy khi em mới được về nước một chuyến, ở nhà nhiều với bố mẹ tốt hơn, từ Bắc Kinh đến Giang Tây cũng xa...” Chắc là anh sợ Trình Tử lo lắng về tình trạng mắt của mình rồi.

“A Tử! A Tử!” Giọng Hứa Mục truyền đến từ trong điện thoại, Lâm Tử Mạch cuối cùng cũng bừng tỉnh. Thật ra Trình Tử nói muốn tới Lư Sơn, Lâm Tử Mạch cũng không quá kinh ngạc, chuyện vốn phát triển như vậy mà, cô đã sớm biết, hơn nữa cô cũng biết mình không thay đổi được gì, nhưng trong lòng cô vẫn như bị ai đó bóp nghẹt, quay cuồng đau đớn. Hứa Mục nói gì đó cô vẫn không nghe được, cô thì thào hỏi: “Hứa Mục, anh đã gặp Trình Tử chưa?”

Hứa Mục lập tức ngừng nói, im lặng rất lâu, mãi sau mới truyền đến một tiếng nói như bị bóp nghẹt: “Chưa gặp.”

“Ừ!” Lâm Tử Mạch thều thào nói: “Không có chuyện gì nữa thì em gác máy nhé.” Nói xong cô cũng không để ý đến Hứa Mục nữa, lập tức ngắt cuộc gọi.

Đầu dây điện thoại bên kia của Âu Dương Thành cũng đã dừng lại, Lâm Tử Mạch quay trở về ghế sô pha ngồi xuống, cả hai người lại bắt đầu xem phim mà chẳng ai nói gì. Trên màn hình có rất nhiều nhân vật đang đi lại nói năng, nhưng Lâm Tử Mạch không biết họ đang ồn ào tranh luận điều gì, trong đầu cô giờ đây cũng chỉ là một mảng ong ong ù ù như vậy.

Mấy ngày hôm nay trong đầu cô luôn có một suy nghĩ nào đó lởn vởn, lặp đi lặp lại, và rồi cuối cùng suy nghĩ đó cũng hiện lên rõ nét trong đầu, dường như chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, trong đầu cô bất ngờ hiện ra rõ nét suy nghĩ này.

Nếu nhất định là đau khổ, thì phải cắt đứt ngọn nguồn của sự đau khổ ấy.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Tử Mạch theo lời hướng dẫn của Hứa Mục mát xa mắt cho Âu Dương Thành. Âu Dương Thành nhắm mắt nằm trên giường, Lâm Tử Mạch tham lam nhìn ngắm gương mặt anh. Thời gian bảy năm dường như vẫn chưa lưu lại nhiều dấu vết trên gương mặt ấy, bảy năm sau anh cũng gần giống như bây giờ, giống ở đôi mày lưỡi mác bay lên, giống ở sống mũi mạnh mẽ, giống ở hình dáng kiên nghị.

Chỉ có điều, một người đàn ông như vậy, lại bất luận thế nào cũng không yêu cô, cho dù cô có cố gắng đến đâu cũng không thể khiến trái tim anh rung động. Người kia ở trong lòng anh, rốt cuộc đã khắc sâu đến đâu, mà làm cho cô đã cố gắng trong bốn năm ròng, nhưng không thể nào bước vào được trái tim đã khóa chặt của anh?

Nhắm mắt lại, Lâm Tử Mạch tiếp tục dùng độ mạnh yếu vừa phải mát xa cho Âu Dương Thành.

Ngày 4 tháng 7.

Không đến một tháng nữa là đến ngày 4 tháng 7 rồi.

Nếu cô cố gắng thế nào cũng không có được tình yêu của anh, nếu cô yêu thương anh nhất định là sai lầm, nhất định là đau khổ, nếu tất cả đều không nên bắt đầu... Vậy thì, hãy để cô ngăn cản tất cả những điều đã diễn ra này.

Ngày 4 tháng 7, chỉ cần vào ngày đó, Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi không nhìn thấy Âu Dương Thành, như vậy cô sẽ không yêu thương anh. Không yêu thương anh, tự nhiên sẽ không có nhiều năm đau khổ như vậy nữa. Tuy rằng, mấy năm ấy Âu Dương Thành cũng rất đau khổ, ít nhất cô cũng đã ở bên cạnh anh một thời gian... Nhưng, chẳng phải ngày 4 tháng 7 năm 2000, Trình Tử đã trở lại sao? Mà Trình Tử trở về thì anh sẽ hạnh phúc, như vậy, thật ra cô không nên tồn tại!

Câu chuyện của hai người bọn họ mới là hoàn mỹ, còn khúc nhạc đệm là cô chỉ phá hỏng câu chuyện tình yêu hài hòa của họ, cô nên biến mất.

“Âu Dương!” Lâm Tử Mạch khe khẽ gọi, Âu Dương Thành chẳng có phản ứng gì. Có lẽ đã ngủ rồi.

Lâm Tử Mạch nhè nhẹ thở dài, kéo chăn cho anh, chăm chú nhìn anh thêm một lần nữa thật lâu, sau đó cô quay người đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.

Trước khi đi ngủ, cô thò đầu ra để đóng cửa sổ, vừa thò đầu ra, cô đã nhìn thấy một bầu trời đầy sao, ở chốn đô thành vốn bị ô nhiễm nhiều này, thật khó có thể nhìn được một khung cảnh như vậy. Vì thế Lâm Tử Mạch ngẩng đầu nhìn ngắm thật lâu.

Hồi còn học trung học, bài tập bao giờ cũng rất nhiều, mỗi đêm, sau khi làm bài tập xong có chút mệt mỏi, cô đều ngẩng đầu nhìn muôn vàn vì sao đang lấp lánh trên bầu trời đêm. Những lúc ấy, cô đều nghĩ đến Âu Dương Thành ở Nam Kinh xa xôi mà lúc đó cô còn chưa biết tên. Góc nhìn ở cánh cửa sổ trước bàn học của cô ở nhà và ở chỗ này không khác nhau là mấy, mỗi ngôi sao sáng trong tầm ngắm của cô đều được cô đặt cho một cái tên, và ngôi sao sáng nhất được gọi bằng cái tên “Hạnh phúc.”

Nhìn ngắm bầu trời sao hơi lâu nên đôi mắt Lâm Tử Mạch có chút mỏi mệt, tuy vậy trong lòng cô vẫn còn bế tắc. Cô ngắm nhìn ngôi sao “Hạnh phúc”, rồi cuối cùng không kiềm chế được buột miệng hỏi vì sao kia, giọng nói cô lúc này thoảng như có như không: “Tử Mạch năm mười lăm tuổi, nếu không để cô gặp Âu Dương Thành, cô có thể hận tôi không? Có thể không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.