Chính là như vậy, từ đó trở đi, Âu Dương Thành bắt đầu quan tâm chăm sóc Lâm Tử Mạch giống như lời Hứa Mục đã nói.
Bọn họ cùng nhau đi dạo công viên, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau chăm sóc
Tiểu Cáp. Cả hai sống với nhau giống như tất cả những đôi tình nhân
khác, nhưng chỉ có điều, Âu Dương Thành chưa bao giờ biểu lộ bất kỳ điều gì với Lâm Tử Mạch. Cô cho rằng những điều cô làm có lẽ còn chưa đủ, cô hơi nóng vội, vì thế cô vẫn luôn lặng lẽ đợi chờ, đợi chờ đến một lúc
nào đó cô có thể bước được vào trái tìm anh.
Thời gian cô đợi chờ như vậy là hai năm.
Khi cô học đến năm thứ tư, trong lúc đi tìm việc làm, Âu Dương Thành đã hỏi cô có muốn vào công ty anh làm việc hay không, nhưng Lâm Tử Mạch từ
chối, cô đã tìm một công ty khác cách công ty anh không xa lắm.
Buổi tối ngày hôm đó, sau khi ký kết hợp đồng xong, Âu Dương Thành ở nhà
chúc mừng cô. Lâm Tử Mạch làm rất nhiều món ngon, hai người ăn tối với
nhau vui vẻ, Âu Dương Thành còn uống một chút rượu, Lâm Tử Mạch cũng
uống cùng anh.
Lâm Tử Mạch không chú ý đó là loại rượu gì, chỉ
biết chắc là loại rượu ngon, bởi chỉ cần nhấm một ngụm nhỏ là đã cảm
nhận được hương thơm ngào ngạt của nó. Loại rượu đó thật dễ làm cho
người ta say.
Lần nào ăn cơm xong cũng là Lâm Tử Mạch dọn dẹp
đống bát đĩa ngổn ngang, Âu Dương Thành cũng quen với việc đó nên không
yêu cầu giúp cô nữa. Trong phòng bật điều hòa mà anh vẫn cảm thấy dường
như hơi nóng. Anh kéo chiếc ghế đến ngồi trước cửa sổ, rồi mở toang nó
ra, gió lạnh trong phút chốc thổi vào mát rượi, chiếc rèm cửa màu trắng
va vào nhau phát ra những tiếng lạo xạo, anh kéo kéo cổ áo sơ mi ra phía sau, cảm giác dễ chịu hơn một chút.
“Sao anh lại mở cửa sổ ra thế?” Lâm Tử Mạch từ phòng bếp đi lên thấy vậy liền hỏi.
Âu Dương Thành quay đầu lại nhìn cô, rồi lại kéo kéo chiếc cổ áo, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ngữ âm của anh có chút không rõ ràng, anh
nói: “Thấy hơi nóng.” Hình như anh hơi say, xem ra cả người có chút gì
đó như mơ mơ hồ hồ.
“Ra mồ hôi mà ngồi trước gió dễ bị cảm lạnh
đấy.” Lâm Tử Mạch lo lắng nên trách cứ, cô đi vòng ra chỗ anh, đóng chặt cửa lại, rồi quay lại cằn nhằn: “Lớn như vậy rồi mà một chút kiến thức
thường thức ấy cũng không biết.”
“Anh uống hơi nhiều!” Âu Dương
Thành nở một nụ cười dịu dàng rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Mạch. Vì cũng
uống một chút rượu nên giờ đây hai má cô đỏ bừng, cô vừa cằn nhằn anh
vừa mỉm cười, lúc này trông cô thật xinh xắn đáng yêu, môi hồng răng
trắng, hai hàng lông mày cong và đẹp như vẽ. Càng nhìn, dường như Âu
Dương Thành càng cảm thấy nóng hơn.
Mắt nhắm hờ, Âu Dương Thành dựa lưng vào thành ghế, rồi sau đó anh lại mở mắt ra, nhấc chân phải gác lên chân trái của mình.
“A!” Chỉ nghe thấy một tiếng kêu khe khẽ, Lâm Tử Mạch vừa đóng xong cửa sổ
đang đi qua trước mặt anh đã bị chân anh đạp trúng đầu gối, trong chốc
lát đứng không vững, ngã nhào về phía anh.
Âu Dương Thành lập tức ngẩn cả người.
Mãi cho đến khi cảm nhận được một hơi thở thơm tho nồng ấm đang thở dồn dập bên tai, anh mới giật mình phát hiện hai tay mình đang ôm lấy vòng eo
mềm mại mảnh mai của Lâm Tử Mạch, còn Lâm Tử Mạch thì hai tay đang khoác lên vai anh, hai má đỏ ửng nhìn anh không biết phải làm sao.
Ánh đèn neon sáng bên ngoài cửa sổ, vô cùng quyến rũ, nhưng cũng không thể
sánh được với vầng trăng tròn như chiếc đĩa ngọc đang tỏa ánh sáng trong vắt, xuyên qua cửa sổ chiếu những tia sáng lấp lánh ánh bạc vào phòng.
Lâm Tử Mạch nhìn Âu Dương Thành, thấy đôi mắt anh sáng lấp lánh như có muốn ngàn vì sao và mềm mại dịu dàng như làn nước. Âu Dương Thành nhìn Lâm
Tử Mạch, lại thấy cô dường như giống một tinh linh đang khoác trên mình
chiếc áo được dệt từ ánh trăng, vô cùng lấp lánh, mái tóc đen rũ xuống,
trong mỗi sợi tóc đểu như toát ra thần sắc của nguyệt thần.
Giống như trúng phải bùa mê, Âu Dương Thành nhẹ nhàng đưa tay ra phía sau đầu Lâm Tử Mạch, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của cô, Lâm Tử Mạch
cũng giống như bị mê hoặc, từ từ nhắm hai mắt lại...
Trong khoảnh khắc khi đôi môi tiếp xúc nhau, cả hai người đều giống như bị vật gì
đánh trúng. Xúc động run rẩy, tim đập dồn dập, và quyến luyến bịn rịn
không rời, dường như trong giây lát ấy, giây lát mà môi chạm vào môi,
thời gian như ngừng trôi, trái tim như ngừng đập.
Nó vừa giống
như có sự đổi thay nào đó vô cùng lớn lao trong đời người, lại vừa như
chỉ là một tia sáng lóe lên trong chớp mắt, những cảm xúc nồng nàn trên
đôi môi trong thoáng chốc đã biến đi đâu mất.
Âu Dương Thành buông lỏng bàn tay đang đặt phía sau đầu cô, nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy.
Lâm Tử Mạch run run mở to hai mắt, nhìn vào đôi mắt sâu như biển của Âu
Dương Thành. Âu Dương Thành cũng nhìn cô, mày hơi nhíu lại, trên mặt lộ
rõ vẻ đấu tranh trước sự mê hoặc.
Cả hai người cứ nhìn nhau như
vậy, thật lâu, Lâm Tử Mạch cảm giác chân mình dường như hơi tê tê, cô
khe khẽ ho một tiếng, thấp giọng nói: “Người anh hơi nóng, em đi lấy
thuốc cho anh uống đề phòng cảm lạnh.”
Cô xoay người vừa bước đi
một bước, cổ tay cô đã bị một bàn tay vô cùng manh mẽ túm lấy. Cô từ từ
quay người lại, bàn tay nóng rực trên cổ tay cô cũng nhẹ nhàng trượt
xuống, bao bọc tay cô trong lòng bàn tay ấy. Âu Dương Thành hơi ngẩng
đầu lên, nghiêm túc nhìn cô, nói: “Tử Mạch, hãy ở bên anh nhé!”
Lâm Tử Mạch có chút sững sờ, dường như không dám tín vào điều mình vừa nghe thấy, cô khẽ gật đầu, nhìn anh hồi lâu rồi mới mỉm cười nói: “Vâng!”
Âu Dương Thành mỉm cười, niềm vui như tràn ra từ trong ánh mắt, anh khẽ nói: “Anh còn phải uống thuốc nữa đúng không?”
Sau đó thì sao nhỉ? Sau đó bọn họ đã sống cùng nhau.
Sau khi tốt nghiệp, Lâm Tử Mạch không cần phải đi tìm phòng trọ nữa, căn hộ của Âu Dương Thành rất rộng, Lâm Tử Mạch chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ một
phòng là có thể đến đó ở, vừa thuận tiện cho việc chăm sóc anh, cũng hạn chế được rất nhiều phiền phức, chí ít là buổi sáng cô cũng không cẩn
phải đi xe buýt đến chỗ làm.
May mắn là bọn họ sống cùng nhau rất hợp, gần như không có xung đột về những thói quen trong cuộc sống. Bản
thân Âu Dương Thành là một người được nuôi dưỡng giáo dục rất tốt, Lâm
Tử Mạch lại rất biết nhường nhịn, chính vì vậy mà cuộc sống của hai
người thuận buồm xuôi gió đến mức khó tin. Đến cả Lâm Tử Mạch nhiều lúc
cũng cảm thấy dường như hai người là một đôi yêu nhau ăn ý nhất trên thế gian này.
Nhưng cô lại không có cách nào để tự lừa dối mình.
Trong lòng anh vẫn luôn có một hình bóng khác, trong điện thoại của anh
vẫn tồn tại một cái tên, nụ cười rạng rỡ thoải mái của anh bảy năm về
trước vẫn không thể trở lại, cô vẫn chưa hoàn toàn bước được vào trái
tim anh, thỉnh thoảng vẫn có những lúc anh ngẫu nhiên thất thần khó
hiểu.
Cho đến một đêm trước khi cô quay trở về năm 2000, lúc cô
tỉnh dậy, đi qua phòng Âu Dương Thành, thấy cửa không khóa, cô liền ghé
mắt nhìn.
Trong phòng không bật đèn, Âu Dương Thành đang ngồi
lặng im trước cửa sổ. Ánh trăng như dòng nước xuyên qua cửa sổ dịu dàng
trút thẳng lên người anh, khắc họa rõ nét một dáng người vô cùng mê
hoặc.
Cánh tay buông thõng khoác trên lưng ghế, đùi chân phải gác lên chân trái, thần sắc rất bình tĩnh, ánh mắt như đang nhìn chăm chú
vào chiếc cốc thủy tinh trong suốt trên bàn. Dáng ngồi của anh hơi lộn
xộn, cổ áo sơ mi màu trắng hơi mở ra, phảng phất mang theo vẻ suy sụp
chán chường, ánh mắt nhìn trừng trừng về phía trước, cả người anh toát
lên vẻ mê loạn u buồn.
Hai hàng lông mày anh nhíu chặt, đôi mắt
rủ xuống, khóe môi nhếch lên, tất cả những vẻ đó trong đêm tối cô tịch
toát ra vẻ cô đơn làm người ta tan nát cõi lòng.
Không biết từ
nơi nào trong đêm khuya thanh vắng vẳng đến tiếng nhạc bài Moon River,
tiếng đàn ghi-ta du dương trầm bổng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Lâm Tử
Mạch lại như đang có điều gì ầm ầm đổ vỡ, thành một mớ hỗn loạn vô cùng.
Bảy năm, cô đã tôn biết bao công sức để theo đuổi, cứ ngỡ rằng sẽ được ở
bên anh... và hơn thế cô mong mỏi sẽ có ngày xua đuổi được một hình bóng vẫn còn lẩn quất trong trái tim anh... Nhưng, trong đêm sâu hoang vắng, bốn bề tình lặng, cô mới ngộ ra rằng, trái tim anh vẫn không thuộc về
cô.
“Em làm sao vậy?”
Một tiếng an ủi nhẹ nhàng từ trên đầu cô truyền đến, Lâm Tử Mạch chậm rãi ngẩng lên.
“Tại sao lại khóc?” Hứa Mục không thể ngờ được lúc Lâm Tử Mạch ngẩng đầu lên thì trên gương mặt nhỏ nhắn của cô đã giàn giụa nước mắt, anh luống
cuống cầm lấy hộp khăn giấy trên chiếc bàn, rút một tờ đưa cho cô.
Lâm Tử Mạch không để ý mình đã rơi lệ, cô vội nhận lấy khăn rồi lau lung
tung trên mặt, sau đó mới ngẩng đầu lên miễn cưỡng nở một nụ cười với
Hứa Mục, nói: “Em không sao, chỉ có mình anh thôi à, Âu Dương đâu?”
Hứa Mục nhíu nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Cô đến, dẫn A Thành đi
tản bộ rồi. Bọn họ hình như có điều gì muốn nói với nhau, anh qua đây
xem em thế nào.”
Lâm Tử Mạch nghiêng đầu nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Sao bác gái lại đến vào giờ này?”
Hứa Mục nhún nhún vai, cười nói: “Anh không biết, có điều em không cần lo lắng, thân phận của em tạm thời vẫn an toàn.”
Lâm Tử Mạch nở nụ cười nhàn nhạt, cô gật gật đầu rồi lại cụp mắt nhìn xuống.
Sáng nay lúc Hứa Mục đến đón Âu Dương Thành thì phát hiện hôm nay Lâm Tử
Mạch có gì đó không thoải mái, cho nên lúc này anh mới đến thăm cô. Bắt
đầu từ lúc Lâm Tử Mạch xuất hiện và buột miệng gọi tên anh, dường như
lúc nào trong tiềm thức của anh cũng đều như nói với chính mình rằng, ở
cô gái này có điều gì rất thần bí. Cô đột nhiên xuất hiện, đối với tất
cả mọi người và mọi vật xung quanh vừa có điều gì đó quen thuộc vừa lại
như xa lạ, cô gái này hấp dẫn anh, mê hoặc anh. Tuy bề ngoài Hứa Mục đối với tất cả các cô gái đều rất nhiệt tình, nhưng thực ra bản chất của
con người anh lại là lạnh lùng hờ hững, cho nên anh luôn bình tĩnh tự
nhiên trong mọi tình huống. Nhưng, những lúc đứng trước Lâm Tử Mạch,
theo bản năng anh lại muốn tìm hiểu về cô, tuy nhiên hết lần này đến lần khác anh đều bị cô khiến cho không biết phải xử trí thế nào.
Ví
như lúc này, nhìn thấy cô khép mình đau thương như vậy, anh rất muốn tìm hiểu xem nguyên nhân vì sao cô lại buồn đau, anh muốn lúc này có thể ôm cô vào lòng, bảo vệ, che chở cho cô.
“Mình đã nghĩ như vậy sao?” Hứa Mục có chút giật mình, rồi anh nhanh chóng thoát ra khỏi ý niệm vừa nghĩ trong đầu, dùng giọng điệu hết sức ôn hòa nói: “Rốt cuộc em sao
vậy, nếu có điều gì buồn bực trong lòng, nói ra sẽ thấy thoải mái hơn
rất nhiều. Nói không chừng, anh có thể giúp được em đấy.”
Lâm Tử
Mạch vẫn giữ nguyên tư thế, nhẹ nhàng nói: “Anh đã giúp em rồi đấy thôi, anh Hứa Mục. Em không thể lúc nào cũng phải nhờ người khác giúp đỡ
mình.”
Hứa Mục thực sự không hiểu ý cô là gì. “Đã giúp em rồi” là ý cô định nói đến đồng xu đó sao? Tuy anh không hỏi, nhưng anh biết cô
cần có thêm thời gian.
Lâm Tử Mạch im lặng rất lâu, cuối cùng cô
mới từ từ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút gì đó hoang mang mờ mịt,
hỏi: “Hứa Mục, anh nói xem, một người trong cả cuộc đời chỉ có thể thực
sự yêu một người thôi sao, và không thể lại tiếp tục yêu được một người
khác nữa đúng không?”
Hứa Mục có chút sững sờ, không biết vì sao
cô lại hỏi vấn đề này. Nhất thời anh không biết phải trả lời như thế
nào. Anh chưa từng yêu sâu đậm một người nào khác, cho nên không biết
phải trả lời thế nào cho đúng.
Hỏi xong, Lâm Tử Mạch vẫn đứng đó
để đợi anh trả lời, anh định thần lại, nói: “Thực ra anh cảm thấy điều
này không mấy thực tế, cả cuộc đời chỉ yêu có một người, điều này chỉ có trong những câu chuyện cổ tích mà thôi.”
Ngày hôm đó, trước
khi mẹ Âu Dương và Lâm Tử Mạch đưa Âu Dương Thành đến bệnh viện, Âu
Dương Thành đã gọi điện thoại cho anh nhắc nhở anh đừng bóc trần kế
hoạch của mình, và cũng nhắc đến cô gái giả làm Trình Tử, khi đó Âu
Dương Thành nói cô muốn ở lại đại khái là vì muốn rời xa một anh chàng
nào đó. Bây giờ thấy cô hỏi chuyện này, Hứa Mục liền đoán là vì cô thiếu niềm tin vào người yêu mà đau khổ. Câu trả lời của anh tuy có chút tàn
nhẫn, nhưng anh muốn cô nhận rõ sự thật, tuy rằng anh rất muốn túm lấy
tên đó rồi hung hăng đánh cho hắn ta một trận để trút giận thay cô.
Lâm Tử Mạch nghe xong câu trả lời của anh, sắc mặt vẫn trầm ngâm, thậm chí
khóe miệng còn lộ ra chút ý cười ảm đạm, cô lẩm bẩm tự nói với chính
mình bằng giọng nói có chút thê lương và nhỏ đến mức gần như không nghe
thấy gì: “Nhưng vì sao anh ấy nhất định phải mãi yêu người con gái
đó...”
Nhưng Hứa Mục lại nghe rất rõ, cuối cùng anh cũng hiểu
được câu chuyện của Lâm Tử Mạch, nhưng bất giác lại càng thêm đau lòng.
Nhìn dáng hình mảnh mai đơn chiếc kia, anh không kiềm chế được nên cuối
cùng đã ôm cô vào lòng. Lâm Tử Mạch vẫn coi Hứa Mục như anh trai, khi
anh ôm cô, cô liền ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, dòng nước mắt không thể ngăn được cuối cùng cũng tuôn rơi.
Cuối cùng cô cũng hiểu, cho
dù cô đã trở lại năm 2000, thì cô vẫn là người đến sau. Nếu là như vậy,
sao còn gọi cô quay trở lại làm gì, cô còn có thể làm gì được nữa?
Hứa Mục ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của cô, cô khóc càng làm cho lòng
dạ anh thêm rối bời, anh chỉ biết nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô rồi thì
thầm an ủi. Nhưng hình như Lâm Tử Mạch đã đem toàn bộ nước mắt và nỗi
niềm chất chứa trong những năm qua ra mà khóc, mặc cho anh cố gắng hết
sức vỗ về, cũng không thể nào giúp nước mắt cô ngừng rơi.
Đoán
chừng đợi đến lúc mẹ con Âu Dương Thành quay trở lại, mắt cô nhất định
sẽ sưng đỏ như quả hạch đào, Hứa Mục cho dù trong lòng vô cùng đau đớn,
nhưng cuối cùng cũng giận dữ quát lên: “Đừng khóc nữa, cùng lắm thì anh
chăm sóc em cả cuộc đời này là được chứ gì.”
Lâm Tử Mạch bị tiếng quát của Hứa Mục làm cho kinh sợ, cuối cùng không khóc nữa, ngẩng đầu
lên nhìn anh. Do cô khóc đến mụ mị cả đầu nên mãi lâu sau cô mới nghĩ
được mình đang làm cái gì, Hứa Mục nói cái gì. Vậy mà cô đã ôm Hứa Mục
khóc lóc một hồi, thật là có chút xấu hổ.
Sau khi binh tĩnh lại,
cô tạm thời không nghĩ đến việc của Âu Dương Thành nữa, chỉ hy vọng Hứa
Mục không vì việc này mà lại hoài nghi cô, trong thoáng chốc cô thuận
miệng nói theo Hứa Mục: “Được, lời anh nói coi như đã được tính rồi nhé, sau này nếu em mà không gả đi được, thì anh nhất định phải nuôi em đó!”
Hứa Mục quả nhiên không suy nghĩ kỹ càng, thấy cô không khóc nữa thì như
trút được gánh nặng, cười vui vẻ: “Được, nhất ngôn cửu đỉnh.” Đối với
việc cô cố ý phân tán sự chú ý của anh, anh cũng giả vờ như không nhìn
thấy: “Nhanh đi rửa mặt, xoa mắt đi, A Thành nhìn thấy còn đỡ, nếu để cô nhìn thấy thì em ăn nói thế nào đây?”
Lâm Tử Mạch như đột nhiên
nghĩ đến điều này, vội vàng chạy đi rửa mặt. Hứa Mục nhẹ nhàng thở phào
một cái, đứng dậy nhìn theo bóng dáng hấp tấp của cô, nói: “Vậy anh đi
trước đây.”
“Ừ, tạm biệt.” Đáp lại một câu rồi Lâm Tử Mạch nhốt mình vào trong toilet.
Hứa Mục nhìn cửa toilet đóng chặt, lắc đầu mở cửa phòng rời đi.
Đợi anh đi xa, có một bóng người chậm rãi bước ra từ một chỗ rẽ khác.