Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Chương 95: Chương 95: Chương 18




Sau khi đuổi Đỗ Quyên ra ngoài, Tô Di Ca nói ra điều ngược lại khiến hai vợ chồng khó có thể tin nổi.

Tim đèn xẹt xẹt lay động, Thất Nương nắm tay Văn Ngọc Hổ nói: “Công tử muốn cùng chúng ta liên thủ đối phó cha mình? Vì sao?”

“Lần này ông ta quyết tâm lật đổ hai nhà Văn, Lưu, chuyện Tô Văn muốn làm, ta dù không rõ toàn bộ nhưng cũng biết được bốn, năm phần.” Nam tử ôn nhuận như ngọc kia giống như đang bàn luận về chuyện nhà người nào khác, “Nếu chúng ta liên thủ, như vậy kẻ bị lật đổ ngược lại là Tô Văn.”

Văn Ngọc Hổ có chút hồ đồ, nhíu mày nói: “Ta không rõ tại sao ngươi phải làm vậy, ông ta dù sao cũng là cha ngươi, ông ta bị lật đổ đối với ngươi có điều gì tốt?”

Tô Di Ca khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt dù hướng về phía Văn Ngọc Hổ nhưng lại mê mang như đang nhìn ra một nơi rất xa, trong ánh mắt dường như đang hồi tưởng lại những chuyện xưa cũ.

“Mẹ ta mười sáu tuổi gả cho Tô Văn, mười bảy tuổi sinh ra ta, bà là một người phụ nữ dịu dàng đôn hậu, ngày thường ngay cả con vật nhỏ cũng không muốn thương tổn. Hồi ta còn bé chơi đùa, bà lúc nào cũng lo lắng sợ ta bị thương.” Hắn thở dài, “Một người phụ nữ yếu đuối như vậy làm sao thích hợp sống ở nơi xấu xa dơ bẩn như Tô phủ.”

Thấy hắn bỗng nhiên kể lại chuyện cũ, Văn Ngọc Hổ ngẩn ra, còn chưa mở miệng đã phát hiện lòng bàn tay bị nắm chặt, Thất Nương nhìn hắn lắc đầu.

Tô Di Ca tiếp tục nói: “Khi Tô Văn làm đến quan ngũ phẩm, ta sáu tuổi. Năm đó, một ngày bỗng nhiên mẹ ta biến mất, bọn họ nói mẹ ta lén lút lằng nhằng với kẻ khác bị Tô Văn hưu.

Sau đó không đến mấy tháng, Tô Văn liền cưới ngay về nhà thiên kim Ngự sử làm vợ.”

Không cần Tô Di Ca nhiều lời, Thất Nương cũng có thể đoán ra được nguyên do.

Tô Văn vì quyền thế mà ruồng bỏ vợ cả.

Đường đường thiên kim Ngự sử sao có thể làm thiếp, cho nên mẹ hắn liền trở thành vật hi sinh.

“Vì ta, bà chịu đựng thiên hạ sỉ nhục mà sống, dù sống rất khổ cực, nhưng vẫn vì ta mà sống.”

Ở thế giới này một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ nói bằng một từ khổ cũng vẫn là quá nhẹ, Thất Nương nhớ lại Ngũ Nương trước kia, trong lòng run lên.

“Bà tâm địa thuần lương, cuối cùng ông trời cũng không đối xử tệ, cho bà gặp được một nam nhân thành thật trung hậu.

Mỗi lần ta lén lút đến nhìn bà, bà luôn là lấy lệ rửa mặt, nhưng từ sau khi gặp được nam nhân kia, sắc mặt bà mới có được ánh sáng trở lại, nhưng chuyện này sau bị Tô Văn biết được..”

Hắn dừng lại không nói tiếp nữa, ánh mắt như tìm được tiêu cự, nhìn về phía Thất Nương, ý cười dâng trên khóe miệng nhưng không vào nổi trong mắt hắn, “Ông ta coi trọng nhất chính là quyền thế, ta càng muốn ông ta trắng tay, hôm nay ta đã thẳng thắn dãi bày, chính là hy vọng Văn phu nhân tin tưởng ta thành tâm, như vậy chúng ta hợp tác mới có thể thuận lợi.”

Thất Nương suy nghĩ một hồi, rốt cuộc hạ quyết tâm, nói: “Minh Nguyệt phu nhân chính là gia tỷ.”

Nàng nói như vậy, chính là muốn nói cho Tô Di Ca, nàng đồng ý.

Tô Di Ca gật đầu: “Ta hiểu được, đêm đã khuya, không quấy rầy hai vị nghỉ ngơi nữa.”

Nhìn Tô Di Ca đang bước ra cửa, Thất Nương nhịn không được hỏi: “Lệnh đường… lệnh đường sau đó thế nào?”

Tô Di Ca ngừng lại ở ngưỡng cửa một chút, rồi không quay đầu tiếp tục bước đi.

Văn Ngọc Hổ nhìn bóng lưng hắn biến mất, nói: “Khó trách mẹ ta nói hắn không thích hợp A Đang.”

Một người nhìn thoáng qua cười như xuân phong như vậy…

Ngày hôm sau, Tô Di Ca sai người đưa tin đến.

Nhân chứng quả nhiên là Giang Vạn Khoảnh, Minh Nguyệt phu nhân vẫn không chút tin tức, nhưng Tô Di Ca dò la được trong đại lao Long Thành đã từng bắt giữ tra tấn một nữ nhân, dáng dấp rất giống Minh Nguyệt.

Nghe được tin này, Thất Nương muốn phát điên: “Bọn chúng tra tấn Nhị tỷ? Nàng chỉ là một người phụ nữ sao có thể chịu được! Ngọc Hổ, Ngọc Hổ ta muốn gặp nàng, muốn gặp nàng ngay bây giờ!”

Sao có thể được chứ? Đừng nói nữ nhân kia không biết có phải Minh Nguyệt hay không, coi như có đúng đi chăng nữa, Tô Văn cũng nhất định đang chờ nàng tự chui đầu vào lưới.

Đầu tiên, quay về Long Thành không báo cho Chí Hoàn vương gia, thứ hai, một mình đi gặp “phạm nhân” có liên quan đến vụ án.

Nếu bị bọn chúng phát hiện, đến lúc đó tình hỉnh càng thêm không ổn.

Nhưng Thất Nương không thể mở to mắt nhìn Minh Nguyệt chịu khổ, vì vậy hai người quyết định không đợi thêm nữa.

Giờ Thân (15-17h) cùng ngày, mọi người trên phố đều nhìn thấy Văn thiếu tướng quân mang tân nương của mình về đến Văn phủ.

Thất Nương bước vào Văn phủ, trong lòng lo lắng bất an.

Một trận gió ào đến, Văn Ngọc Đang ôm chầm lấy làng, sau đó đẩy ra, tỉ mỉ nhìn ngắm nàng một lúc lâu.

Thất Nương mặc cho nàng nhìn, một lát sau mới nghe nàng rầu rĩ nói: “Đánh chết ta cũng không tin có người dám lấy ngươi làm thiếp.”

Văn Ngọc Đang không tài nào hiểu được, với tính tình Thất Nương, ai dám nói với nàng, ta muốn lấy cô làm thiếp, đó rõ ràng chẳng phải là muốn chết sao? Cho dù lúc đó không biết, sau này nhất định hối hận biết vậy đã chẳng làm.

Thất Nương sao có thể chịu làm tiểu thiếp cho người ta được?

Thất Nương cười, quả nhiên người hiểu mình nhất vẫn là nàng!

Văn Ngọc Đang kéo Thất Nương, vừa đi vừa nói: “Cha cũng không tin ngươi lại là tiểu thiếp của kẻ nào, mẹ ta nói cho dù là có cũng nhất định là có nguyên nhân gì khác, ngươi yên tâm, ai dám vu cáo hãm hại ngươi, ta sẽ đánh cho hắn không dậy nổi.”

Hai người vừa nói vừa bước vào sảnh.

Văn Chiến đã sớm chờ không nổi, nhìn thấy họ, một tay kéo Văn Ngọc Hổ lại, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, vỗ vỗ vai hắn: “Tiểu tử đã tốt rồi chứ?”

Văn Ngọc Hổ gật đầu cười, quay đầu lại gọi: “Mẹ!”

Văn phu nhân tiến lên kéo tay con trai con dâu: “Ngọc Hổ, con gầy đi nhiều, Thất Nương cũng vậy.”

Từ khi nghe tin Biên thành xảy ra chuyện, bà đêm không ngủ yên, có hôm ngủ đến nửa đêm liền bị ác mông giật mình tỉnh giấc, sau khi nghe tin con trai bình an vô sự mới buông được tảng đá lớn trong lòng xuống.

Cả nhà hỏi han nhau xong, mới ngồi xuống cùng bàn bạc chuyện Thất Nương.

Văn phu nhân vẻ mặt tươi cười khiến Thất Nương trong lòng yên ổn lại, Văn Ngọc Hổ đuổi hết hạ nhân ra ngoài, sau đó đem suy đoán của Lâm Chinh và Thất Nương nói ra.

Thất Nương còn đang khó hiểu tại sao Văn Ngọc Đang vẫn có thể bình tĩnh như trước, Văn Ngọc Đang đã nói: “Mẹ đã đoán được nguyên do chuyện đó rồi.”

Văn Chiến trợn mắt: “Văn gia chúng ta vì bọn họ mà cả nhà vào sống ra chết, không ngờ lại rơi vào kết quả này, hừ, có lẽ tiểu tử này làm hoàng đế rồi thì không còn biết mình là ai nữa?”

Văn phu nhân liếc ông ta một cái: “Tôi đã nói trước đây rồi, chỉ cần là người đã nếm được mùi vị quyền lực, hắn sẽ không còn là hắn ban đầu nữa, ông vẫn còn coi hắn là Gia Lăng hoàng tử lương thiện lúc xưa kia sao? Tôi đã sớm nói rồi, công thành lui thân mới là thượng sách, đã sớm khuyên ông rời khỏi quan trường thị phi, ông lại vẫn còn muốn giúp hắn trấn thủ giang sơn.”

Văn Chiến nghẹn lời, ông ta chẳng sợ ai, chỉ tâm phục duy nhất bà vợ bé nhỏ của mình thôi.

Văn phu nhân nhìn thoáng qua Văn Ngọc Hổ, nói: “Ta có việc muốn nói riêng với Thất Nương, mọi người ra ngoài chờ hết đi.”

Thất Nương biết cuối cùng cũng đến lúc.

Văn phu nhân thật sự là một người tri kỉ rất hiểu lòng người, có một số việc càng ít người biết càng tốt, Thất Nương biết bà là vì không để mình khó xử.

Văn Ngọc Hổ đứng chờ ngoài cửa lo lắng vô cùng, Văn Chiến trừng hắn: “Ngươi sợ mẹ ngươi ăn thịt mất vợ à?”

Văn phu nhân dắt tay Thất Nương đi ra.

Văn phu nhân tự tiếu phi tiếu nhìn con trai: “Trả lại vợ cho con đây!”

Về sau Văn Ngọc Hổ hỏi Thất Nương, mẹ hắn và nàng nói những gì? Thất Nương cười không đáp, chỉ nói cho hắn, trên đời này cũng chỉ có một người phụ nữ là mẹ hắn mới có thể dạy dỗ ra hắn và A Đang như vậy.

Tô Văn vừa nghe được tin họ trở về, lập tức yêu cầu thăng đường công khai xử án, Thất Nương vì lo lắng Nhị tỷ chịu khổ, cũng đồng ý lập tức công thẩm.

Thời gian là ngày thứ ba bọn họ quay về Văn phủ.

Chuyện này đã sớm lan truyền xôn xao dư luận, ngày thẩm án vừa định, toàn thành náo động.

Kết quả là ngày thẩm án, công đường chen chúc chật như nêm cối, tựa hồ như toàn thành đều đến hết đây xem náo nhiệt.

Ngồi giữa công đường là Chí Hoàn vương gia, Tô Văn, Văn Chiến chia nhau ngồi hai bên một trái một phải, Văn Ngọc Hổ đứng cạnh cha hắn.

Khi Thất Nương bước vào công đường, mọi người trong công đường đều ngừng thở.

Đó là một nữ tử như thế nào?!

Một đôi thu thủy thông minh linh động, linh khí bức người, tóc đen toàn bộ vấn lên, vài lọn tóc buông xuống như có như không, trên mái tóc cài mấy bông hoa đào khiến thân hình càng thêm mềm mại, bạch y như tuyết, không nhiễm nửa điểm tục khí bụi trần.

Nàng, giống như tiên hoa hạ xuống phàm trần khoan thai bước đến.

Nhớ đến lời đồn, lại nhìn trước mắt, mọi người đều hít sâu, tin đồn đó là thật sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.