Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Chương 67: Chương 67: Chương 26




Gương mặt đang mỉm cười của Thất Nương đông lại… Lý Mộ cầu thân với mình? Thế là sao? Hình ảnh bức tranh mỹ nhân du thuyền đã bị cướp kia chợt hiện qua đầu nàng…

“Khoan đã!” Trong đám tiệc hai người nam nhân đồng thời bước ra.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại – là Hạ Lan Thuyền và Văn Ngọc Hổ.

Hạ Lan Thuyền liếc mắt nhìn Văn Ngọc Hổ, nhíu mày.

Văn Ngọc Hổ tuấn mâu trong sáng, không để ý đến cái nhìn của những người khác, bước vào giữa điện, cũng hướng hoàng thượng quỳ một gối xuống, lớn tiếng: “Văn Ngọc Hổ đối với Lưu tiểu thư cũng có lòng ngưỡng mộ, cầu hoàng thượng thành toàn.”

Trong đại điện nhất thời như một mặt hồ phẳng lặng bỗng bị ném xuống một tảng đá lớn, ai cũng biết Tô, Hạ hai nhà đều có ý với Lưu tiểu thư, hôm nay giữa chừng lại thêm hai người Văn, Lý, aa.., chuyện này có vẻ hay ho đây! Mọi người đều thấp giọng xì xào, im lặng xem diễn biến sẽ xảy ra tiếp theo.

Đám Giang Tĩnh lại có chút hả hê.. Hừ, Văn Ngọc Đang, dù cho ngươi có là đứng đầu Bách Hoa, chẳng phải người ta vẫn không thèm ngươi hay sao…

Văn Ngọc Đang bước đến cạnh Thất Nương, vươn người thì thầm vào tai nàng: “Ha ha, hay quá, Lý Mộ sau này sẽ không đến làm phiền ta nữa, bất quá bây giờ lại đến lượt ngươi đau đầu rồi.”

Thất Nương có cảm giác không ổn, Lý Mộ cố ý cầu thân ở chỗ thế này, chỉ có một khả năng, hắn đã hạ quyết tâm muốn đạt đến mục đích của mình, nếu thực để hoàng thượng mở miệng tứ hôn, nàng không thể không cưới.

Nên làm gì bây giờ? Trong lòng nàng vô cùng lo lắng, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như thường lệ.

Nam nhân đã muốn cầu thân mình mà lại đổi sang xin cưới bạn thân, thì dù có là kẻ đại lượng đến đâu, tâm trạng cũng khó tránh khỏi có khúc mắc, mọi người nghĩ thầm, nhưng kỳ lạ là hai người kia cảm tình lại vẫn hòa hợp như trước, mà khiến người ta thấy lạ lùng nhất là thái độ của Thất Nương, nàng đối với hôn sự của mình dường như không thèm để ý, không khỏi khiến kẻ khác thầm nghĩ liệu có phải các nàng thực sự định cùng gả một người, cho nên… Ánh mắt mọi người lại hướng đến Hạ Lan Thuyền.

Hạ Lan Thuyền cũng đi ra giữa điện, Tô Văn đánh mắt ra hiệu cho Tô Di Ca, Tô Di Ca lại chỉ cười nhạt đáp lại, làm như không hiểu, Tô Văn trong ngực vừa tức vừa vội.

Nhìn mấy người nam nhân này bất luận hình dáng tướng mạo hay tài hoa đều là tuyển chọn tốt nhất mà lại cùng cầu thân Thất Nương, Lệ Chân công chúa trong lòng không chút dễ chịu, nàng cười yêu kiều mềm mại nói: “Thật lạ quá, hôm nay là Bách Hoa thịnh yến, sao lại thành Cầu Thân yến thế này? Lưu gia tiểu thư quả nhiên tài mạo song toàn, ngay cả người đứng đầu Bách Hoa cũng không sánh được với nàng.”

Văn Ngọc Đang nghe ra nàng ta có ý gây bất hòa, thầm tức giận, chỉ liếc nhìn nàng một cái nói: “Thất Nương vốn hơn ta rất nhiều, ta chẳng qua chỉ là may mắn thôi, trên đời này nếu có nữ tử nào khiến ta tâm phục, ngoài mẹ ta ra thì chỉ có nàng.”

Mọi người đều biết tính nàng, cá tính thô lỗ vậy mà lại tin phục Thất Nương, không khỏi đều âm thầm lấy làm lạ, Thất Nương dáng vẻ luôn một bộ không tranh với đời, thật sự nhìn không ra nàng có thủ đoạn gì có thể thu phục được Văn Ngọc Đang?! Nhưng sâu trong lòng ai nấy đều mơ hồ cảm thấy có chút khác thường, nếu như nữ nhân bình thường, nghe thấy có người cầu thân với mình, hoặc ít hoặc nhiều thì rốt cuộc vẫn phải tỏ ra chút gì đó ngượng ngùng, nhưng nàng thần sắc vẫn hững hờ như gió thoảng, dường như được cầu thân là kẻ khác, không liên quan gì đến nàng cả.

Nhìn ba người trên điện, hoàng thượng nghi hoặc hỏi: “Chờ chút, chờ chút, trẫm nghe nói Thế tử muốn cầu thân là ái nữ của Văn tướng quân cơ mà? Sao bây giờ lại thành Lưu gia tiểu thư? Các ngươi đứng dậy nói đi.”

Ba người đứng lên, Lý Mộ nói đầu tiên: “Lúc trước là có ý này, nhưng gặp được Lưu tiểu thư rồi mới dần dần hiểu được là trước đây ta đã hiểu nhầm tâm ý của mình, nhưng sau đó không biết nên làm thế nào tỏ rõ được, cho nên hôm nay mới đặc biệt ở trước mặt các vị nhân cơ hội này làm sáng tỏ hiểu lầm.”

Lại quay đầu nói với Văn Ngọc Đang: “Khiến Văn tiểu thư cùng Văn tướng quân chịu thiệt thòi là sai lầm của ta, còn xin hai vị thứ lỗi.”

Văn Chiến hừ lạnh một tiếng, mẹ nó chứ, buông tha con gái lão lại quấn lên con dâu tương lai của lão, đây chẳng phải là muốn gây chuyện với lão sao? Quên đi, đây là chuyện của Văn Ngọc Hổ, để xem nó xử lý như thế nào.

Hạ Lan Thuyền mắt phượng tà nghễ: “Lưu gia tiểu thư căn bản không có ý gì với Thế tử điện hạ, ép buộc không phải hành vi của người quân tử, nếu không thì có khác gì với cường thưởng dân nữ kia chứ?”

Lý Mộ cười nhạt, kiêu căng nói: “Lý Mộ ta lấy ngôi vị chính thê tương đãi Lưu tiểu thư, tương lai nàng là Vương phi của Lý Mộ ta, dân nữ bình thường có thể so sánh cùng sao?”

Hoàng thượng cảm thấy thú vị, liền quay đầu nhìn phản ứng của Văn Ngọc Hổ…Dù sao Lưu Thất Nương cuối cùng cũng phải chọn, hắn muốn xem thử những nam nhi này có bản lĩnh gì, đến cuối cùng hoa sẽ rơi vào nhà ai?

Văn Ngọc Hổ thấy ánh mắt mọi người nhìn đến hắn, mỉm cười nói: “Ngọc Hổ gia thế không bằng được với Thế tử điện hạ, tài học thua Hạ Hàn lâm, nhưng một tấm chân tình của Ngọc Hổ cũng không kém hơn hai vị, Ngọc Hổ ở đây xin mời các vị làm chứng, bất luận tương lai thế nào, Ngọc Hổ cũng chỉ nguyện cưới một người là Lưu gia tiểu thư… Không cần thê thiếp, nàng sẽ là thê thất duy nhất của Văn Ngọc Hổ ta.” Ánh mắt hắn nhìn Thất Nương lộ ra ôn nhu mềm mại.

Mọi người ồ lên, công nhiên tuyên bố tuyệt không lấy thiếp, ở Long Giao vương triều này hắn là người đầu tiên, cha hắn Văn Chiến tuy cũng chỉ lấy một mình mẹ hắn nhưng cũng chưa bao giờ công khai tuyên bố trước công chúng như vậy.

Thất Nương ngẩn ra, vui sướng trong lòng lẳng lặng dâng trào, Văn Ngọc Đang thấp giọng nói cạnh nàng: “Ngươi sướng chưa, ca ca đối với ngươi như vậy… Aiz, ngay cả ta cũng phải hâm mộ, tương lai không biết có người nào nguyện ý như vậy với ta không?”

Hoàng thượng cười nói: “Các ngươi đều có lý do khiến trẫm cũng thấy khó xử, nếu đã vậy, hay là nghe một chút xem tâm ý Lưu tiểu thư thế nào?”

Mọi người lại đồng loạt nhìn Thất Nương, Thất Nương đứng lên khẽ cúi chào hoàng thượng một cái rồi nói: “Tiểu nữ may mắn được các vị ưu ái tất nhiên là cảm kích không hết, chỉ tiếc tiểu nữ chỉ là một người cũng chỉ có thể hứa được với một người, tiểu nữ lớn mật, khẩn cầu hoàng thượng tứ hôn cho tiểu nữ.”

Hoàng thượng miệng vàng mở ra ai cũng không thể phản đối, cho nên Lý Mộ mới nghĩ cách khiến hoàng thượng tứ hôn, một khi đã vậy không bằng nắm chắc cơ hội, tương kế tựu kế.

Nàng nói chậm rãi trước bá quan văn võ, phong thái khéo léo ưu nhã, nàng trước mặt quân vương không kiêu ngạo không siểm nịnh thản nhiên bình tĩnh, thần thái khí thế so với Lệ Chân công chúa trên điện còn giống công chúa hơn…Nàng thực sự chỉ là nghĩa nữ mà Lưu Trường Khanh thu nhận thôi sao? Mọi người trong lòng đối với nàng càng ngạc nhiên hơn.

Thất Nương nhìn ra mọi người ánh mắt đều khác thường, ung dung thản nhiên nói: “Tiểu nữ cũng chỉ có một thỉnh cầu, phụ thân suốt đời chỉ lấy một mình mẫu thân, tiểu nữ cũng chỉ mong như vậy, cùng phu quân chung sống suốt đời.”

Đây chẳng phải rõ ràng là muốn gả cho Văn Ngọc Hổ sao?

Không thể nào! Mọi người đều giật mình, luận gia thế nhân phẩm, Lý Mộ hay Hạ Lan Thuyền bất luận người nào cũng hơn Văn Ngọc Hổ một bậc, đặc biệt là Lý Mộ, gả cho hắn sau này còn có thể có thân phận Vương phi, điều kiện tốt như vậy nàng cư nhiên lại không đồng ý?

Đây là vì sao?

Vì sao? Hạ Lan Thuyền mở to mắt nhìn Thất Nương, đôi mắt bình thường vẫn tràn ngập quyến rũ mê người giờ đây lộ ra vẻ không dám tin.

Đây là tâm ý thật sự của nàng sao?

Đáp lại hắn là một đôi mắt âm u sâu thẳm như một đầm nước lạnh lẽo… Đôi mắt sáng kia lần đầu tiên không còn che giấu sự căm ghét toát ra trong đó nữa, khiến hắn giật mình.

Nàng ghét hắn?

Có thứ gì đó giống như cây kim đâm vào trong ngực… Đau nhói!

Trong đôi mắt phượng hững hờ lãnh ngạo của hắn rốt cuộc lộ ra một loại hoảng sợ đau đớn.

“Vì sao?” Nói ra xong, hắn mới giật mình phát hiện ra giọng mình khàn khàn, cổ họng khô khốc khó chịu.

Thất Nương không trả lời, ánh mắt nhìn về phía Văn Ngọc Hổ, trong mắt lãnh ý dần dịu xuống, trong đáy mắt có tình ý không thể sai được.

Thì ra… Hắn như bị trúng một cú đánh nặng nề.

Văn Ngọc Hổ! Người nàng thích thì ra là Văn Ngọc Hổ! Nhưng tại sao nàng lại đối với hắn như vậy? Nếu vô tâm thì cần gì phải khiến hắn cho rằng nàng có ý với mình?

“Vì sao?” Giờ khắc này hắn rốt cuộc không thể bình tĩnh thêm được nữa, “Nếu nàng không muốn làm thiếp có thể nói với ta, tại sao lại đối với ta như vậy?”

Thất Nương quay đầu lại, nụ cười ngưng lại trên mặt, trong mắt cũng hiện lên chán ghét nhàn nhạt.

“Ta nghĩ Hạ công tử hiểu lầm gì rồi, Lưu gia là hào môn vọng tộc, ta tuy chỉ là nghĩa nữ nhưng cũng là ái nữ của cha ta, tuyệt đối không có khả năng phải đi làm thiếp cho ai cả.”

… “Ta nghĩ lệnh phu nhân có gì hiểu lầm rồi, Hạ Lan Thuyền ta danh môn thế gia sao có thể làm ra chuyện câu dẫn thê thiếp người khác được?”…

Ngày đó Hạ Lan Thuyền cũng nhục nhã Phùng Ngũ Nương như vậy, cuối cùng khiến nàng vạn kiếp bất phục, nàng chẳng qua chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.

Được rồi… Thất Nương cảm thấy đã đủ, nàng không muốn dây dưa với Hạ Lan Thuyền ở chỗ này thêm nữa.

Một đời một kiếp một đôi người, Văn Ngọc Hổ đối với nàng có tình ý vậy là đủ rồi, nàng hà tất phải để một kẻ như vậy lãng phí thời gian của mình, khiến người đàn ông yêu mình phải suốt ngày phải băn khoăn lo lắng cho mình?

“Thế gian này muốn báu vật không khó, chỉ khó có được người hữu tình.

Lưu Thất Nương ta không cầu phú quý, không cầu vinh hoa, chỉ nguyện gặp được người một lòng một ý, đầu bạc không phân ly mà thôi, như vậy là đủ rồi.”

Trên đại điện, hoàng thượng cùng bá quan văn võ nhìn thiếu nữ thanh nhã như đóa sen trắng kia dũng cảm thổ lộ tiếng lòng mình, khắp đại điện lặng ngắt như tờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.