Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Chương 37: Chương 37




Hai người tìm được một cái hang nhỏ trên sườn núi nghỉ tạm.

Nói là hang nhưng kỳ thực chỉ là một cái khe nứt ra của núi đá, không rộng quá một thước nhưng vẫn có thể ẩn nấp.

Nếu có người tìm đến đây, đứng trên núi nhìn xuống cũng không thấy cái khe nhỏ này, mà trước hang lại có đá tảng cùng cây cối che khuất, cho nên trừ khi đến gần sát, nếu không sẽ không nhìn thấy nơi này đang có người ẩn thân.

Quả nhiên có người tiến vào rừng tìm kiếm.

Hang rất nhỏ, Thất Nương đành cùng Văn Ngọc Hổ ở cùng một chỗ.

Hai người nghe thấy trên sườn núi có tiếng người vội vã vừa đi vừa nói:

“Tiền đại nhân truyền lệnh, giữa giờ Thìn (8h sáng) ngày mai chúng ta phải rút khỏi đây.”

Giọng đáp lại lo lắng:

“Vậy phải làm sao giờ? Nhị tiểu thư Lưu gia ngay cả cái bóng cũng chưa tìm thấy, các ngươi không phải không biết tính Thiếu chủ, nếu không làm hắn vừa lòng, chúng ta ai cũng sống không xong.”

“Tiền đại nhân nói, chúng ta chỉ cần tận tâm đi làm là tốt rồi, đến giờ mà tìm không thấy người thì rút, có chuyện gì ông ta khắc chịu trách nhiệm.”

“….Nhưng mà…..”

“Nhưng gì mà nhưng? Tiền đại nhân nói, bức tranh đã lấy được, không nên ở lại đây lâu, nếu xảy ra điều gì sơ suất đến đại sự của chủ nhân, chúng ta chết thì đã đành, chỉ sợ già trẻ trong nhà cũng…. Dù sao Tiền đại nhân đều đã nói chịu trách nhiệm thì cứ theo lời ông ấy mà làm…. Đương nhiên tìm ra được Lưu gia tiểu thư thì tốt.”

Thất Nương nghe thấy câu “bức tranh đã lấy được” không khỏi tay chân lạnh lẽo, Song My, cô bé…. bây giờ sao rồi? Nàng quay đầu đang định nói cùng Văn Ngọc Hổ, Văn Ngọc Hổ tay nhanh như chớp che miệng nàng lại, đôi con ngươi sâu thẳm lấp lánh sắc bén Thất Nương chưa từng thấy, hắn ra hiệu cho nàng chớ có lên tiếng.

Lúc này, trên đỉnh đầu có tiếng người hỏi:

“Tiểu Lục, có phát hiện được gì không?”

Sau đó, một thanh âm vang lên ngay phía sau gốc cây bên cạnh khe đá:

“Không có ai, ta đến bên kia tìm lại xem sao.”

Thất Nương không ngờ lại có người ở gần đến thế, không khỏi kinh hãi, nếu không phải Văn Ngọc Hổ che miệng nàng lại, người này nhất định nghe thấy tiếng nàng dù là đang nói nhỏ.

Văn Ngọc Hổ chờ cho người kia đi rồi mới buông nàng ra, áy náy nói:

“Việc bất ngờ, tại hạ mạo phạm.”

Thất Nương không so đo việc này, vội nói:

“Ta phải về, bọn chúng đã lấy được bức tranh, Song My chỉ sợ đã gặp chuyện rồi.”

Văn Ngọc Hổ bình tĩnh lắc đầu nói:

“Không được, bọn chúng ở trong rừng không tìm được chúng ta nhất định tăng nhân thủ tìm kiếm trên đường cái, cô nương cũng đã nghe thấy chúng nói rồi, tìm thấy hay không cũng không bỏ qua, nhưng chỉ cần qua giờ Thìn ngày mai chúng ta sẽ an toàn.

Song My nếu xảy ra chuyện, hiện giờ cũng đã không kịp, nếu nàng không việc gì mà cô nương lại gặp chuyện, chẳng phải là sẽ hại nàng ta phải áy náy cả đời hay sao?”

Thất Nương biết hắn nói đúng, đành áp chế nôn nóng trong lòng, bình ổn tâm trí chờ đợi.

Sắc trời dần tối, Thất Nương chỉ cảm thấy một ngày này lâu bằng cả một năm.

Đêm nay không có trăng, hai người lại không dám nhóm lửa, đành đem lương khô còn lại ra ăn.

Cuối đông đầu xuân vốn rất lạnh, ngồi trong hang đá lại càng thêm lạnh, Văn Ngọc Hổ thấy Thất Nương rét đến run người, liền bỏ mấy thứ linh tinh trong bao ra rồi trải xuống cho nàng ngồi tạm, nghĩ một lát lại cởi áo khoác ra, Thất Nương vội vàng ngăn lại nói: “Không cần, Thiếu tướng quân, Thất Nương còn chịu được…. Á, nguy rồi, trời mưa..!!” Bên ngoài mưa bụi bay hắt vào lớt phớt dừng trên tay Thất Nương.

Trời mưa không lớn, nhưng thời gian lâu mưa dù nhỏ cũng sẽ làm toàn thân ướt đẫm.

Vốn hai người một trái một phải tựa vào hai bên khe đá, hiện tại không thể không lùi sâu vào trong, liền thành hai người dựa sát vào nhau.

Văn Ngọc Hổ từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, muội muội tính tình cũng giống nam nhi, cho nên không biết nên đối xử với các cô gái bình thường như thế nào.

Hắn trời sinh vốn rộng rãi, không đặt tình cảm nam nữ quan trọng trong lòng, gặp Thất Nương xem như chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng hắn đối với nàng rất có hảo cảm, nhưng thấy nàng hờ hững hắn cũng không có quyết tâm gì nhiều.

Nhưng hai người nam nữ không hề có quan hệ gì lại thân mật “ở chung một phòng” như vậy, không khỏi khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên.

Hai người yên lặng ngồi không một tiếng động được một lúc, Văn Ngọc Hổ khụ khụ hai tiếng, hắng giọng nói:

“Bọn chúng nếu đã cướp được bức tranh, lại còn vội vã tìm cô nương như vậy, cô nương thật sự không biết bọn chúng là ai sao?”

Thất Nương đang ngẩn người nhìn mưa bay bên ngoài, nghe hắn hỏi hai lần mới phản ứng lại, quay đầu đáp:

“Ta cũng thấy kỳ lạ, nhưng nghe những kẻ đó nói vậy, hiển nhiên là cái kẻ gọi là Thiếu chủ nào đó nhất thời nảy lòng tham muốn bắt ta.”

Nàng trầm tư:

“Ta vất vả mới lấy được bức tranh, vừa nhận được đã có kẻ đến cướp, tin tức truyền đi không phải quá nhanh sao.

Không đúng, người này nhất định biết rõ ra, mới dám đến đoạt tranh bắt người, hắn nhất định….” Mắt nàng sáng lên, “Người này nhất định ở trong đám dự thi đêm qua, là ai nhỉ?”

Trừ Hạ Lan Thuyền, nàng nhớ đến một người cũng cực kỳ hứng thú với bức tranh, có phải là hắn không?

Văn Ngọc Hổ thấy nàng nói vậy liền hỏi:

“Cô nương biết là ai không?”

Thất Nương đáp:

“Chưa thể khẳng định nhưng có thể đoán, tuy nhiên tính danh người này ta cũng không biết, có lẽ phải quay về Ngũ Khê thành điều tra nghe ngóng mới có manh mối.”

Hai người nói chuyện một lát, sau đó không còn lời nào để nói.

Một ngày này của Thất Nương vừa mệt vừa sợ, mệt mỏi dâng lên mí mắt nặng nề dần dần khép lại, đầu nghiêng sang phải ngủ tựa vào Văn Ngọc Hổ.

Văn Ngọc Hổ mẫn cảm nhận ra hơi thở nhẹ nhàng của nàng phớt qua bên tai, cũng ngửi thấy hương sơn chi nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi, thân mình cứng đờ, nhất thời hóa thành người đá…

Trong đêm tĩnh lặng chỉ còn tiếng mưa rơi nhè nhẹ, hắn dường như nghe rõ tiếng tim đập của mình, trời rõ ràng lạnh như vậy, hắn lại cảm thấy thân mình nóng như lò lửa đang cháy, đặc biệt nơi Thất Nương chạm vào, nóng ran khiến hắn phát hoảng, hắn mơ hồ nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nhớ đến tay hắn từng chạm qua chỗ mềm mại… Ngón tay đột nhiên phát ngứa, một luồng nhiệt nóng dâng lên từ bụng dưới.

Một vệt đỏ ửng nổi lên má, hắn trong lòng mắng chính mình xấu xa, người ta là nữ tử đàng hoàng, lại không làm việc gì khác người, chính mình lại cư nhiên có phản ứng thế này.

Hắn xấu hổ vì dục niệm của mình, nhưng trong thời gian ngắn khắc chế không được, không khỏi nắm chặt hai tay, hai chân căng cứng không dám nhúc nhích, sợ làm Thất Nương tỉnh giấc…. Hắn âm thầm rên rỉ, nếu Thất Nương biết mình có loại ý niệm này, không biết sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với mình đây, nhưng hiện tại, hắn trừng mắt nhìn hạ thân mình… Thật muốn đòi mạng!

Không được, không thể nổi dục niệm, ngủ đi, ngủ sẽ không còn suy nghĩ, nhưng khi nhắm mắt rồi, mùi hương của thân thể nữ nhân càng quấn quýt khiến lòng hắn xôn xao không yên nổi.

Tại sao trước kia không cảm thấy nữ nhân sẽ thơm đến vậy, là hương thơm của chính nàng? Hay nàng dùng phấn thơm? Khi nào sáng phải hỏi xem nàng dùng loại hương hoa gì, thật dễ chịu…. Trong lúc miên man suy nghĩ, hắn cũng dần dần rơi vào trong mộng.

Nửa đêm, Thất Nương càng lúc càng lạnh, vô thức co rúm người lại hướng nguồn nhiệt ấm áp bên người dựa vào, đổi tới đổi lui cuối cùng cùng tìm được một chỗ tốt, thật ấm. Nàng ưm một tiếng, yên lặng say ngủ tiếp.

Tình hình gì thế này? Có nên đẩy nàng ra hay không? Vạn nhất ngày mai nàng coi mình thành đăng đồ tử thì làm sao bây giờ? Văn Ngọc Hổ tỉnh táo lại, mở to mắt nhìn Thất Nương đang chui vào lòng mình…. Thật lâu sau, ngoài động một trận gió lùa vào, Thất Nương thân mình run lên, tay hắn lại rụt trở về, nhìn nàng càng lúc càng run rẩy mạnh, rốt cục thở dài, vươn tay ôm nàng sâu vào lòng.

Nàng ngủ thật say, hắn cười khổ, mắt vừa vặn thấy cái gáy của nàng trắng nõn mềm mại, nhanh chóng dời mắt, bắt chính mình không được nhìn thêm nữa.

Nhưng hương thơm của thân thể cô gái vẫn không cách nào ngăn cản được thâm nhập vào mũi hắn, từng chút từng chút, từng đợt từng đợt, dường như là những sợi dây vô hình đem cảm giác của hắn trói chặt lại.

Văn Ngọc Hổ chưa bao giờ trải qua tình cảnh thế này, hương thơm nữ tử khiến hắn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, thân mình như bị hỏa thiêu.

Hắn nhìn ra bên ngoài vẫn là màn đêm đen kịt, đêm nay còn phải chịu đựng dài dài, hắn thầm than, tức giận nghĩ…

Trời đã tảng sáng, Thất Nương dụi mắt đứng dậy, một tấm áo khoác rớt khỏi mình nàng rơi xuống, nàng liếc mắt có thể nhận ra, là Văn Ngọc Hổ, cảm thấy ấm áp.

Nàng nhặt chiếc áo lên đi ra ngoài.

Mưa đã tạnh, ngoài động một mảnh sương mờ mênh mông, Văn Ngọc Hổ đang luyện công chỗ đất trống, nhìn thấy Thất Nương đi ra, thu tay lại bước đến:

“Cô nương đêm qua ngủ có ngon giấc?”

Thất Nương gật gật đầu.

Nói thật ra, nàng vừa đứng lên liền cảm thấy cả người đau nhức, động nhỏ như vậy người ở trong làm sao có thể ngủ thoải mái, nhưng đêm qua nếu không có nơi che mưa gió này, có lẽ mình đã sinh bệnh khổ sở, cho nên có gì phải sợ? Văn Ngọc Hổ thấy nàng như vậy cũng biết ý, nghĩ thầm, nàng ngủ không được thoải mái, ta đây thì bị nàng ép đến cả đêm không ngủ.

Thất Nương hỏi:

“Bây giờ là giờ nào?”

Văn Ngọc Hổ nhìn trời nói:

“Có lẽ là giờ Mão (5-7h sáng), chúng ta cũng không biết canh giờ chuẩn xác, tốt nhất là đợi thêm chút rồi đi.”

“Ta biết.” Thất Nương đưa áo cho Văn Ngọc Hổ nói, “Cám ơn huynh.”

Khi Văn Ngọc Hổ giơ tay nhận lấy cái áo, chạm phải tay nàng, vội vàng rụt tay lại, thu về áo của mình.

Hắn giấu giếm:

“Lương khô của chúng ta đã ăn hết rồi, nếu cô nương thấy đói xin hãy cố chịu.”

Thất Nương có chút kỳ lạ nhìn hắn nói:

“Ta chịu được.”

Ước chừng qua giờ Thìn (7-9h), hai người mới rời khỏi, trở về Ngũ Khê thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.