Ads
Càng gần tới Long thành thì càng cảm nhận được cái hiu quạnh
của cuối thu. Ngày hôm qua được một đám người quỳ gối nghênh đón, Ngân Lưu Nhân
lại một lần nữa trở thành niềm ngưỡng mộ trong lòng của dân chúng Thập Ngân quốc.
“Cung nghênh thái tử điện hạ” phủ Long thành tại Thập Ngân
quốc vô cùng tráng lệ, hàng trăm người đã quỳ ngay ngắn trước toà phủ đệ, đầu dập
hẳn xuống đất mang theo cung kính cùng sợ hãi.
Liếc mắt nhìn qua cũng thấy được những người này thứ bậc đều
chia ra một cách rõ ràng, quỳ ở đầu tiên là một nam tử đã trên dưới bốn mươi tuổi,
mà cũng chỉ có hắn mới được ngẩng đầu lên, ánh mắt tinh quang nội liễm, có thể
thấy là một người đã xông pha nhiều trận chiến.
Sau hắn có hai nữ nhân, một người mặc cẩm y màu hồng, vì cúi
đầu xuống mặt đất nên không nhìn thấy rõ dung mạo, quỳ bên cạnh nàng là một tiểu
nhi ba tuổi, cũng nằm phục dưới mặt đất. Một vị khác mặc bạch y, tinh tế lộng lẫy,
bên cạnh nàng là một nữ tử, ôm một đứa nhỏ trong tay, rồi có thêm bốn nữ nhân y
phục hoa lệ, sau cùng là nha hoàn nô bộc…
Nam tử quỳ trên mặt đất thấy mảnh rèm trên xe ngựa được vén
lên liền đứng dậy nhanh chóng tiến lên vài bước, quỳ xuống lần nữa:”Cung nghênh
thái tử điện hạ” lời hắn vừa dứt thì những người phía sau cũng đồng thanh hô
lên một tiếng….
Ngân Lưu Nhân đi xuống xe ngựa, cũng không nhìn tới đám người
ở trên mặt đất. Mà đi tới một cỗ xe khác, theo sát sau hắn là hai tỳ nữ.
Ám Dạ cùng Lưu Tinh mở cửa xe ra, Ngân Lưu Nhân vươn tay hướng
tới người bên trong: “Đã tới phủ thái tử, Tuỳ Tâm”
Phấn Hồng nhìn Lộ Tùy Tâm vẫn ngồi ở đằng kia không nhúc
nhích: “Phu nhân, xuống xe thôi” dùng ánh mắt ra hiệu cho Tử Vân xuống đầu
tiên.
Tử Vân cùng Hồng Tham đi ra khỏi xe, lúc nhìn thấy đám người
trên mặt đất thì không khỏi bị doạ đến nhảy dựng lên, thiếu chút nữa ngã từ xe
ngựa xuống nhưng lại được một cánh tay đỡ lấy, Tử Vân định thần nhìn lại liền gạt
tay hắn ra, nàng không cần hắn phải giúp. Nhìn cỗ xe có vẻ cao, hít sâu một hơi
rồi nhảy xuống, tuy rằng chân hơi tê dại nhưng mà nàng tự nhắc với bản thân,
sau này bọn họ sẽ không bao giờ có bất luận dính dáng gì đến hắn nữa, hắn cứu
nàng một mạng, nàng cũng đã trả lại, về sau cái mạng nàng là của tiểu thư.
Hồng Tham nhẹ nhàng nhảy xuống rồi đứng bên cạnh thân xe.
Phấn Hồng đỡ người khuôn mặt không chút gì thay đổi từ trong
xe ra, nhìn thấy tình cảnh bên ngoài cũng hơi giật mình.
“Tuỳ Tâm” Ngân Lưu Nhân bước lên vươn tay hướng Lộ Tùy Tâm,
ánh mặt trời chiếu lên gương mặt hắn giống như viên minh châu rực rỡ. Một thân
cười ôn hoà không gì có thể sánh bằng, khuôn mặt hoàn mỹ không có chút tỳ vết,
như vực sâu không đáy, tay phải đưa ra hướng người trên xe ngựa. Dung mạo trời
ban cao nhã đẹp đẽ làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác, dường như mặt trời
cũng không còn toả sáng khi đứng cạnh hắn.
Phấn Hồng cũng xuống xe ngựa, đưa tay ra hướng người trên xe
nắm lấy, Hồng Tham cũng nhanh chóng cùng đỡ nàng.
Lộ Tùy Tâm như là chưa từng nhìn thấy cánh tay thon dài hướng
về phía nàng, nhận lấy hỗ trợ của Hồng Tham và Phấn Hồng để xuống.
Tròng mắt Ngân Lưu Nhân ý cười càng thêm sâu, đi về phía
nàng, không một chút nào đem Phấn Hồng cùng Hồng Tham để vào trong mắt, nhẹ ôm
lấy vai nàng nói: “Đi thăm phủ thái tử một chút, có được không?”
Tử Vân thấy tiểu thư bị ôm như thế, cắn cắn môi định xông
lên nhưng lại bị Lưu Tinh ngăn cản.
“Ngươi cút ngay” tức giận nhìn về phía hắn, trong mắt Tử Vân
hiện lên tia thống khổ.
Lưu Tinh hạ tròng mắt xuống “Xin ngươi đừng tiến lên” là
chính hắn khiến ánh mắt nàng không còn giống tiểu Bảo lúc trước nữa. Trong lòng
hơi đau xót.
Hai người Phấn Hồng cùng Hồng Tham cũng cảm thấy kinh hãi,
ban nãy người này đi cùng các nàng cảm giác được một luồng khí mạnh mẽ, vì có
võ nên các nàng biết rõ hai người họ căn bản không phải là đối thủ của hắn,
nhưng mà…
Hai người cùng nhìn về phía Lộ Tùy Tâm, nếu nàng cự tuyệt
thì các nàng có chết cũng sẽ tiến lên bảo vệ…
Lộ Tùy Tâm đưa mắt lên nhìn về phía Ngân Lưu Nhân, khoé miệng
mỉm cười nhưng ý cười căn bản không có ở trong mắt: “Phủ thái tử thật xinh đẹp”
đôi mắt hơi nhìn quét qua đoàn người quỳ trên mặt đất, nhìn thấy hai tiểu hài tử
thì khẽ giật mình, tiếp theo nụ cười càng sáng lạn.
“Ngươi thích là tốt rồi” nhẹ ôm lấy vai nàng, mang theo nàng
từ từ đi tới phía đoàn người.
“Cung nghênh thái tử điện hạ” đoàn người tự động quỳ xuống
thành một hàng dài tới tận bên trong phủ.
Trước cửa phủ là hai con sư tử bằng đá to đến doạ người đang
dương nanh múa vuốt, cửa phủ khổng lồ mở ra, vừa vào bên trong có thể nói khiến
cho người ta xem thế là đủ rồi, công trình kiến trúc tinh tế cao quý, mái ngói
lưu ly, hiên nhà vươn ra thật dài, vách tường còn trạm trổ đôi long phượng, thật
là một nơi tráng lệ!
Cây cối bên trái rợp bóng xuống mặt đất, hoa cỏ cùng tôn
nhau lên, phía bên phải là một hồ nước to đến doạ người, nước trong vắt, trên mặt
còn nổi sóng lăn tăn, bên trên có cây cầu vòm để đi tới lầu gác giữa hồ, đình
các hoa lệ ưu mỹ màu đỏ son, mặt trên cầu đá còn khắc hoa văn tinh xảo…
Trong đại sảnh khổng lồ, Ngân Lưu Nhân đặt Lộ Tùy Tâm ngồi
vào ghế còn hắn ngồi trên cái ghế rộng rãi bên trái nàng, phất phất tay.
“Thuộc hạ tham kiến điện hạ” nam nhân trên dưới bốn mươi tuổi
chính là quản gia trong phủ Thái tử- Ngân Trạch An, suy nghĩ thật cẩn thận lại,
hắn tuy rằng rất khiếp sợ khi nhìn thấy thái tử mang về một nữ tử nhưng trên mặt
lại không hề thay đổi chút nào.
“Điện hạ…” một tiếng nói trong trẻo mềm mại vang lên, là tử
nữ tử thoạt nhìn hai mươi tuổi mặc cẩm y màu hồng, nụ cười xinh đẹp cùng với
đôi mắt uyển chuyển duyên dáng, làn da mềm mịn, một thân cẩm phục đẹp đẽ quý
giá trên người nàng cũng có thể thấy được thân phận, đang cầm tay một tiểu hài
tử ba tuổi.
“Vũ nhi tham kiến phụ thân” giọng nói trẻ con mềm nhũn.
“Điện hạ, người xem, đây là Hạo nhi, Hạo nhi sắp được một
trăm ngày rồi” Một…thanh âm dịu dàng khác vang lên trong đại sảnh, nữ tử một
thân tố y(y phục màu trắng) nhận lấy đứa nhỏ tử trong tay nha hoàn nhẹ nhàng đi
tới Ngân Lưu Nhân ngồi ở trên.
Nữ tử trắng thuần xinh đẹp tuyệt trần mà lại điềm tĩnh, khí
chất thanh tao động lòng người, cười một cách trìu mến, hoạt bát thông minh, một
loại xinh đẹp uyển chuyển không nói nên lời.
Ngân Lưu Nhân nhận lấy chén trà từ Ám Dạ, nhẹ nhấp một ngụm
rồi thản nhiên nói: “Mau tham kiến thái tử phi”
Lời của Ngân Lưu Nhân làm cho Ngân Trạch An ngạc nhiên không
dứt. Nhưng cũng đã trải qua nhiều sóng to gió lớn nên vẻ mặt nhanh chóng khôi
phục lại, vội vã quỳ trên mặt đất thỉnh an người ngồi trên ghế: “Tham kiến thái
tử phi”
Trên mặt hai nữ tử khẽ ngạc nhiên, nhưng đều cấp tốc quỳ gối
trên mặt đất: “Thiếp thân xin ra mắt thái tử phi”
Hài tử ba tuổi cũng nhu thuận dị thường quỳ xuống: “Vũ nhi
tham kiến mẫu phi”
Bốn nữ tử đứng ở bên hông cũng hai mặt nhìn nhau, tiếp theo
liền quỳ xuống “Tham kiến thái tử phi”
Nha hoàn nô bộc trong sảnh cũng quỳ xuống hướng người ngồi
trên ghế cung kính nói: “Tham kiến thái tử phi”
Tử Vân trừng mắt lên, sợ hãi nhìn về phía tiểu thư nhà nàng…
Hồng Tham, Phấn Hồng cũng nhíu chặt mày lại, đây………
Lộ Tùy Tâm vẫn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm còn mắt thì hạ xuống,
giống như những chuyện này không hề liên quan tới nàng, những người quỳ trên mặt
đất bất luận là ai cũng không quan hệ tới nàng.
Người dưới đất không nghe thấy lệnh đứng dậy nên cũng đều lo
lắng phục trên mặt đất.
Ngân Lưu Nhân cũng không lên tiếng cứ để mặc cho họ quỳ.
Một lúc lâu sau chân của mọi người đã tê cứng, trong lòng thấy
bất an, lai lịch của thái tử phi như thế nào mà lại kiêu ngạo như vậy?
Mà cái làm cho người ta hoang mang nhất chính là thái tử lại
cứ như vậy để nàng kiêu ngạo. Nghĩ như vậy tâm tư mấy người quỳ trên mặt đất
cũng bất đồng.
Khoé miệng Lộ Tùy Tâm cười lạnh, thái tử phi? cả đời này
nàng sẽ chỉ là Dương phu nhân, không bao giờ là thái tử phi của hắn.
Ngân Lưu Nhân nhàn nhạt nhìn Lộ Tùy Tâm, khoé mắt lộ ra vẻ
khó hiểu: “Tuỳ Tâm, không hài lòng với những người này sao?”
“Ta mệt” giọng nói thản nhiên làm cho người ta nghe không biết
là vui hay là giận.
“Trạch An, quét dọn sạch sẽ Phượng viên để thái tử phi ở đó
nghỉ ngơi”
Lời nói vừa ra làm cho tất cả đều kinh hãi, xem ra thái tử
phi rất được thái tử sủng ái. Người quỳ trên mặt đất càng lo lắng…
Từ sau ngày an bào đó, Ngân Lưu Nhân vẫn chưa từng xuất hiện
trước mặt Lộ Tùy Tâm, bởi vì Thiên Vũ tuyên chiến với Thập Ngân quốc, quân đội
của Vũ Mặc Nhiên khí thế quá mãnh liệt khiến cho ngay cả kỵ binh của Thập Ngân
quốc cũng không phát huy được hiệu quả vốn có…Ngân Lưu Nhân đã tự mình đi biên
cảnh trực tiếp chỉ đạo.
Một ngày lại một ngày trôi qua, thời gian vĩnh viễn sẽ không
vì con người mà dừng lại, bây giờ đã là cuối thu, tiết trời bắt đầu chuyển lạnh,
trên người mặc ngày càng nhiều y phục, Lộ Tùy Tâm ngồi ở bên ngoài phơi nắng,
thân thể gầy yếu làm cho người ta xót xa. vẻ mặt tái nhợt không có chút máu
càng khiến người ta không đành lòng.
Tử Vân yên lặng đứng ở bên cạnh nàng, nhìn tiểu thư càng
ngày càng gầy trong lòng lòng rất khó chịu nhưng lại không biết nên làm cái gì
bây giờ.
Tiểu thư một ngày ăn ba bữa, đưa gì cũng ăn cái đấy thế
nhưng thân thể càng ngày càng kém….một trận gió thổi tới làm thổi bay tóc của Lộ
Tùy Tâm.
“Phu nhân, trở về phòng thôi, ở đây gió lớn, thân thể người
bây giờ đã yếu lắm rồi…”Hồng Tham tiến lên nói với người đang an tính ngồi ở đằng
kia không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lộ Tùy Tâm đứng dậy, gật đầu rồi đi trước về phòng, trong đầu
thì lại suy nghĩ xem nên bắt đầu kế hoạch của nàng như thế nào.
Đi tới trước bàn nhìn những tờ giấy trên mặt, trong mắt Lộ
Tùy Tâm hiện lên quang mang kì lạ. Đã nhiều ngày nay nàng nhờ Phấn Hồng vô ý đi
hỏi thăm vài người ở đây, đối với Thập Ngân quốc này cũng coi như biết một…hai…
Bình tĩnh mà xem xét, trời sinh Ngân Lưu Nhân có tố chất
lãnh đạo, cứng cỏi cùng mưu lược khác hẳn người thường. Nhờ hắn mà Thập Ngân quốc
từ một nước thiên tai quanh năm không ngừng, bách tính gian nan khốn khổ trở
thành đại quốc ngang hàng với Thiên Vũ trong vòng có vài chục năm ngắn ngủi, những
thứ này đều là do Ngân Lưu Nhân, mười tuổi đã tiếp nhận xử lý chuyện chính sự,
thu nhận dân chúng không có nhà để về, tịch thu giải quyết những gia sản khổng
lồ của các quan đại thần trong triều sau đó chia cho dân…Bởi vì hắn hiểu được đạo
lý dân chúng là tất cả, cho nên hắn mới chiếm được toàn bộ lòng dân và cũng trở
thành tín ngưỡng của cả Thập Ngân quốc…
Vua Thập Ngân quốc có ba nam một nữ, Ngân Lưu Nhân đứng hàng
thứ hai được lập làm thái tử, còn lại đều phong làm Vương gia. Đại vương gia
thân thể gầy yếu quanh năm chỉ nằm một chỗ, nhưng vẫn phụ trách hộ bộ. Tam
vương gia làm kinh thương, Thập Ngân quốc phồn vinh như hiện nay cũng có không
ít công lao của hắn. Trưởng công chúa đã gả cho đại tướng quân đương triều.
Còn có nhiều huynh đệ khác mang huyết mạch hoàng tộc nhưng bị
Ngân Lưu Nhân trấn an nên tất cả đều nghe lời, nguyện trung thành phục tùng,
cam tâm bán mạng cho hắn. Đồng lòng góp sức mà đưa Thập Ngân quốc trở nên lớn mạnh
như hiện nay.
Ngân Lưu Nhân có hai trắc phi, một người là Vinh Mai- nữ nhi
độc nhất của thủ phủ Long Thành, bước vào phủ thái tử từ một bốn trước trở
thành tả phi, ba năm trước sinh ra tiểu hài tử xong cũng không truyền ra tin tức
gì nữa, ở tại Mai viên!
Hữu phi hiện nay là chi nữ của thừa tướng- Tiễn Thuỷ Nhu,
vào phủ thái tử đã một năm, ba tháng trước sinh hạ một nhi tử, ở tại Lan viên!
Còn có bốn vị thiếp là Xuân, Hạ, Thu, Đông; bởi vì có hai
nàng đã danh chính ngôn thuận trở thành trắc phi nên bốn thị thiếp ở tại trong
phủ địa vị cũng chỉ như nô tỳ, ở tại các viện độc lập…
“Phấn Hồng, chuẩn bị cho ta một chậu nước trong” Lộ Tùy Tâm
suy nghĩ một chút rồi phân phó, nên nắm thật chắc cơ hội này, bằng không nếu
Ngân Lưu Nhân hồi phủ thì sẽ còn không canh chừng dễ dàng như vậy nữa.
“Dạ” Phấn Hồng sai một nha hoàn khác ở ngoài cửa đi lấy nước.
“Tử Vân, giúp ta vắt một cái khăn ướt lại đây, ta muốn lau mặt”
“Dạ” Tử Vân tuy rằng thấy hành động của tiểu thư thật kì
quái nhưng cũng không thể hiện ra ngoài.
Ngồi phía trước bàn “Phấn Hồng, giúp ta mài mực, ta muốn vẽ
tranh”
Phấn Hồng khẽ hạ mi xuống, tự hỏi một lát rồi ngẩng đầu nói
ra phía bên ngoài “Hồng Tham, phu nhân muốn vẽ tranh, ngươi đi trù phòng pha
trà mang tới đây. Đúng rồi, dọn dẹp một chút trong viện đi”
“Được” Hồng Tham vội đáp lại. Kêu người trong phòng hầu hạ
cho tốt rồi đứng dậy đi khỏi.
“Tiểu thư, khăn đây” Tử Vân vắt cái khăn thật không rồi đưa
tới, Phấn Hồng nhận lấy thì nhăn mày lại lớn tiếng hô: “Ai mang nước này tới?”
Một tỳ nữ đứng ở cửa vội vàng chạy vào quỳ trên mặt đất nói:
“Dạ thưa cô nương, là nô tỳ”
“Hôm nay trời lạnh như thế, ngươi lại mang nước lạnh tới thật
không muốn sống nữa phải không, mau, đi lấy nước nóng lại đây”
“Dạ” nha hoàn run run đáp lời.
Lộ Tùy Tâm tán thưởng nhìn Phấn Hồng, trong ba người này
cũng chỉ có Phấn Hồng suy nghĩ cẩn trọng mà thôi. Luôn suy đoán được ý của
nàng.
Đưa bút viết lên giấy một hàng chữ.
Phấn Hồng nhìn xong liền cả kinh, môi nhếch lên. Nàng không
hiểu tại sao phu nhân lại hỏi vấn đề này, cái này cũng không phải không thể được,
nhưng mà…
Lộ Tùy Tâm nhìn Phấn Hồng đang do dự, khoé miệng lộ rõ vẻ cười,
xem ra đúng là có thể…
Mặt trời lên rồi lại lặn, từng ngày từng ngày trôi qua,
Thiên Vũ bắt đầu tiến vào chiến đấu gian khổ ở biên cảnh Thập Ngân quốc…trong
khoảng thời gian ngắn hai nước đối địch cũng lâm vào cục diện bế tắc, bởi không
ai đánh được đến chỗ của đối phương. Kỵ binh Thập Ngân quốc không thể sử dụng bởi
vì Thiên Vũ đã áp dụng cách đối phó kỵ binh hữu hiệu nhất để tấn công, nhưng chủ
lực của Thiên Vũ cũng không thể tiến vào Thập Ngân quốc vì họ đã thay đổi chiến
lược, tuyên gọi về tất cả kỵ binh nghênh chiến bên ngoài, chỉ phòng thủ chứ
không tấn công.
“Vương gia, hiện tại đột nhiên Thập Ngân quốc ngừng không
đánh, chỉ phòng thủ kinh thành, chúng ta tấn công thì họ đánh, như vậy ta sẽ
không còn ở thế chủ động nữa” Một tướng lĩnh nghiên cứu sách lược bẩm báo với
Vũ Mặc Nhiên.
Toàn thân Vũ Mặc Nhiên băng lãnh còn doạ người hơn cả lúc
trước, nhìn vào bản đồ hắn biết Thiên Vũ đang ở tình thế bất lợi, nếu như hai
bên đối chiến thì có thể trong vòng mấy tháng, thì sẽ thắng làm vua thua làm giặc,
nhưng bây giờ Thập Ngân quốc căn bản không muốn chiến đấu, chỉ giữ chắc bảo vệ
biên cảnh, nhưng trong mắt thiên hạ thì Thiên Vũ ỷ thế hiếp người, vì muốn xưng
bá thiên hạ nên mới khơi mào ra cuộc chiến.
Không chỉ có dân chúng Thập Ngân quốc phẫn nộ, mà mấy ngày
liền dân chúng Thiên Vũ cũng không thèm để ý. Thiên hạ phân tranh, người không
mong muốn nhất là dân chúng. Bên khơi mào chiến tranh trừ phi có thực lực tuyệt
đối một lần tiêu diệt toàn bộ đối phương để tránh lo lắng sau này, trở thành bá
chủ thì dân chúng trong thiên hạ cũng không dám nói gì. Thế nhưng hiện tại một
bên tham chiến, một bên phòng bị, như vậy đều cho rằng Thập Ngân quốc đang ở thế
yếu.
Nếu như hắn đứng trước mặt Ngân Lưu Nhân thì chắc chắn sẽ
tán thưởng thật lòng, nam nhân này đều đã tính toán được tất cả, khó trách hắn
lại có thể tạo nên Thập Ngân quốc như bây giờ.
“Vương gia…” một tên tướng dè dặt quỳ xuống mặt đất.
Vũ Mặc Nhiên nghiến hai hàm răng lại, không, hắn sẽ không chịu
thua. “Truyền lệnh xuống dưới, ba ngày sau đánh thành lần thứ hai, hắn Ngân Lưu
Nhân một ngày không nghênh chiến thì ta Vũ Mặc Nhiên một ngày không lui binh”
“Nhưng mà…” ta đánh lên thì lại có người ngăn cản, không chỉ
không đánh thắng được mà còn hy sinh binh lính Thiên Vũ. Vậy vương gia cũng biết.
“Truyền lệnh xuống dưới, ba ngày sau tấn công thành” hắn
đương nhiên biết nếu muốn đánh thành thì phải đánh đổi cái gì, nhưng cho dù
không được cũng phải đánh.
“Dạ”
…
Đêm khuya, một tiếng sấm rền vang lên phía chân trời, trong
phút chốc mây đen đông nghịt tầng tầng lớp lớp đi tới, một tia chớp sáng loá bất
chợt nổi lên trong màn đen, cuồng phong nổi lên thổi tán cây trong vườn, thanh
âm xào xạc, càng thổi càng lớn, tiếp theo tiếng sấm cũng vang lên giữa không
trung.
Lúc này tại Phượng viên, Lộ Tùy Tâm vốn đang ngủ trong phòng
liền cuộn mình lại, hai tay nắm chặt chăn trên giường, sắc mặt tái nhợt, trong
miệng đã cắn miếng vải mà Phấn Hồng đưa, mồ hôi trên trán toát ra, chớp mắt mồ
hôi đã thấm đầy y phục.
Tử Vân gắt gao che miệng lại để kìm nén tiếng khóc, nhìn tiểu
thư thống khổ như vậy nàng rất khó chịu, rất khó chịu, nhưng cũng không thể làm
được gì…
Phấn Hồng cũng không dám làm quá mức….nàng đương nhiên biết
người trên giường đang chịu đau đớn đến thế nào, nhưng nàng có thể chịu đựng được
đau đớn như vậy quả thật là có tinh thần cứng cỏi, rất đáng kính nể! Nữ nhân
như vậy khiến nàng không nỡ…
Hồng Tham không nói lời gì chỉ chấn động nhìn nàng trên giường,
thân là người dược cốc, nàng đã nhìn thấy nhiều sinh ly tử biệt nhưng lúc này
nàng lại bị người trên giường làm cho chấn động, phải có nghị lực với khả năng
cỡ nào mới chịu được đau đớn như thế. Nếu có thể nàng tình nguyện chết thay. Đến
bây giờ nàng mới hiểu vì sao chủ nhân lại kính trọng nữ tử này, vì sao nhiều
nam nhân yêu nàng đến vậy!
Nàng tâm phục khẩu phục…chỉ bằng việc nàng chịu được thống
khổ này là nàng đã phục rồi.
Một khắc, hai khắc…người trên giường run lên nhưng lại chưa
từng phát ra nửa tiếng.
Tử Vân rốt cuộc không chịu nổi bèn chạy tới trước nhưng lại
bị Phấn Hồng điểm huyệt, chỉ có thể đứng im ở mép giường nhìn người trên đó
đang thống khổ, nước mắt nước mũi trên khuôn mặt xinh đẹp đã không phân biệt được.
Bỗng nhiên bên ngoài nổi lên một trận mưa tầm tã, vừa to vừa
mạnh cảm giác như lão thiên gia đang gào khóc vậy, bi thương tới thấu tâm can.
Lộ Tùy Tâm cắn thật chặt miếng vải trong miệng, toàn thân
đau tới tận xương cốt, dày vò như sắp chết…
Trong mắt hơi tan ra, nàng phảng phất như nhìn thấy nam nhân
vẫn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ôn nhu gọi nàng là nương tử ở bên tai..
Ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ tới đầu giường, ánh sáng màu
vàng rực rỡ chiếu vào người trên giường, có một cảm giác mềm mại khiến cho người
ta quên đi lạnh lẽo u ám trước kia.
Khuôn mặt Tử Vân vẫn ngây ngô qua một đêm không đổi, có lúc
đột nhiên trưởng thành điềm tĩnh, nàng cùng Hồng Tham cẩn trọng đến gần bên giường,
từ từ đỡ người xuống.
Phấn Hồng đem một chậu nước nóng tới lau cho nàng, nhìn người
ngủ trên giường nàng nháy mắt ra hiệu với hai người kia, nhẹ nhàng bê nước ra
ngoài.
Tử Vân nhẹ nhàng đắp chăn mỏng lên trên người Lộ Tùy Tâm,
kinh ngạc nhìn người trên giường, ánh mắt lộ vẻ tươi cười, trong lòng lẳng lặng
nói khẽ: tiểu thư, yên tâm đi, có Tử Vân bên cạnh người đây, hãy ngủ một giấc
thật ngon a!
Hồng Tham đưa mắt nhìn Tử Vân ý bảo đi ra ngoài canh chừng,
không để ai tới quấy rối! Tử Vân gật đầu.
Phủ thái tử
“Nhị hoàng huynh, Vũ Mặc Nhiên cứ tiến đánh thành như vậy
chúng ta cố thủ cũng không phải cách tốt a?” người nói là một nam tử trẻ tuổi,
thân thể thon dài mặc cẩm y hoa lệ toát lên vẻ hào hiệp còn có chút bất cần đời,
trong mắt có khôn khéo của một thương nhân. Là tam vương gia Thập Ngân quốc-
Ngân Sầm Nhân.
Trên mặt Ngân Lưu Nhân lộ ra vẻ lạnh lùng tà mị làm cho Ngân
Sầm Nhân không dám nhìn thẳng, thành thật mà nói hắn có chút sợ Nhị hoàng huynh,
rõ ràng thoạt nhìn thì là một người ôn hoà thân thiết nhưng có lúc lại hung ác
tàn nhẫn, thật đúng là mất hết tính người.
“Không sao, ta muốn nhìn xem Vũ Mặc Phong sẽ xử lý chuyện
này như thế nào” Nếu như Vũ Mặc Phong không thể làm dịu lòng dân mà phải lui
binh thì sẽ không đủ gây hại, còn nếu hắn vẫn để cho Vũ Mặc Nhiên đánh thành
thì chiến tranh là điều không thể tránh, hắn là muốn nhìn xem Vũ Mặc Phong có
đáng giá để cho hắn phải mạo hiểm cùng liều mạng như vậy hay không thôi.
“Lão tam, ta cho ngươi ba tháng chuẩn bị tốt của cải lương
thực phục vụ quân binh trong một năm” chỉ cần hắn không nghênh chiến thì Vũ Mặc
Nhiên muốn đánh vào thành cũng không phải chuyện dễ. Đợi khi binh sĩ Thiên Vũ
thấy nhụt chí thì đó mới là chính là thời điểm hắn phản công Vũ Mặc Nhiên, sẽ
không để hắn thất vọng đâu.
“Ba tháng chuẩn bị cho một năm?” Ngân Sầm Nhân kinh ngạc.
“Có chuyện gì sao?” Ngân Lưu Nhân nhướng mày lên.
“Không có” nói giỡn chứ, coi như là có chuyện đi thì hắn
cũng phải nghĩ bằng mọi cách cho nó không có.
“Tốt, ngươi lui xuống đi, bản cung muốn nghỉ ngơi một chút”
nửa tháng qua không biết nàng có thích nghi được ở đây chưa?
“Nhị hoàng huynh… nữ tử mà huynh mang về thật sự muốn lập
làm thái tử phi sao?” hiện tại trên dưới Long Thành đều tò mò muốn chết về vị
thái tử phi từ trên trời rơi xuống này. Phụ hoàng mẫu hậu cũng tò mò tới mức muốn
đi nhìn lén một cái, nhưng Nhị hoàng huynh lại hạ lệnh nếu không được hắn cho
phép thì bất luận là ai cũng không được gặp nàng, lí do là, cho dù người người
có tò mò thì cũng không ai dám khiêu chiến với tính khí của Nhị hoàng huynh. Chỉ
có thể giữ tò mò ở trong lòng thôi.
“Ngươi tò mò?” thanh âm nhàn nhạt nhưng làm cho Ngân Sầm
Nhân cảm giác được một cỗ lãnh ý.
“Ha ha, phụ hoàng, mẫu hậu tò mò, ngay cả đại hoàng huynh
cũng tò mò…” thấy ánh mắt quăng tới phía mình, Ngân Sầm Nhân lúng túng nói “đệ
cũng tò mò” (hắc hắc, thik anh này rồi nha :D)
“Tiện thể ngươi nhắn cho đại hoàng huynh cùng ngươi bắt tay
vào chuẩn bị thật tốt, ba ngày sau ta sẽ mở đại lễ lập thái tử phi” Ngân Lưu
Nhân hạ tròng mắt xuống nói, Tuỳ Tâm, nếu như hận mà có thể làm cho ngươi ở bên
ta thì ta tình nguyện để ngươi hận ta. Ngân Sầm Nhân kinh ngạc mở to hai mắt,
không thể nào, Nhị hoàng huynh thật sự muốn lập nàng làm thái tử phi?
Lúc này ở Mai viện
“Phu nhân, thái tử đã hồi phủ”
Trên mặt Vinh Mai vui vẻ nhưng ngay lập tức trở nên buồn bã,
hiện tại Lan viên đã sinh nhi tử, địa vị của nàng ta càng vững chắc huống chi
còn có một vị thái tử phi lai lịch bất minh ở đây, địa vị nàng bây giờ là kém
nhất, Hơn nữa điện hạ cũng không yêu thích gì nàng… nhẹ nhàng thở dài một tiếng,
có thể nàng chỉ ở Mai viên này mãi thôi. Chỉ là…nhìn nữ nhi ở cách đó không xa,
nàng cũng để Vũ nhi ở tại Mai viên này suốt đời hay sao?
Nha hoàn ở phía sau lưng Vinh Mai cẩn thận nhìn bốn phía
xung quanh rồi nhẹ nhàng tiến lên nói bên tai Vinh Mai: “Phu nhân, người đừng từ
bỏ, Lan phu nhân đã sinh nhi tử, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất. Nghe nói ba
ngày sau thái tử sẽ mở đại lễ lập phi, có khả năng sẽ lập trắc phi, điện hạ rõ
ràng sẽ tuỳ thời mà đăng cơ. Đến lúc đó nếu không phải hoàng hậu thì người cũng
sẽ là một trong tứ phi đứng đầu, dưới một người mà trên vạn người, người hiện tại
cứ thừa dịp thái tử ở trong phủ mà sinh thêm một tiểu thái tử. Đến lúc đó…”
Vinh Mai nghe xong mắt híp lại, đúng vậy, nàng còn trẻ, nàng
không thể từ bỏ được, nghĩ đến nhi tử mới ba tháng tuổi của Tiễn Thuỷ Nhu,
trong lòng của nàng lại dâng lên niềm hy vọng.
“Mẫu thân, chúng ta đi gặp đệ đệ có được không?” Ngân Vũ Nhi
chạy tới phía Vinh Mai nũng nịu nói.
Vinh Mai ngồi xổm xuống: “Vũ Nhi rất thích đệ đệ sao?”
Khuôn mặt ngây thơ của hài tử nở nụ cười chân thật: “Thích,
nhưng mà mẫu thân, vì sao Lan nương nương không cho phép con chạm vào đệ đệ?”
trên mặt hoang mang nghi ngờ không giải thích được.
“Cái gì? nàng không cho Vũ Nhi chạm vào? Lúc nào?” Vinh Mai
cẩn thận hỏi lại.
“Mỗi lần con đi tìm đệ đệ chơi, Lan nương nương đều bảo con
về Mai viên, nói mẫu thân tìm con” lời nói ra của tiểu hài tử làm cho Vinh Mai
thấy căng thẳng, không, nàng không thể để cho người ta coi thường Vũ Nhi như vậy
được, nàng phải sinh nhi tử, một đệ đệ có khả năng che chở cho Vũ Nhi suốt đời.
Phượng viên
Phấn Hồng nhìn thấy Ngân Lưu Nhân đang từ phía xa đi tới
trong lòng thấy ảo não, buổi tối hôm trước thật nguy hiểm, thiếu chút nữa thì mất
mạng, thân thể phu nhân cũng suy nhược tới cực hạn.
“Tham kiến thái tử” nô tỳ hạ nhân dọc đường đi đều quỳ xuống
đất thi lễ.
Phấn Hồng đưa tay ngang thắt lưng, khẽ hạ người xuống: “Thái
tử điện hạ, tiểu thư nhà ta vừa mới ngủ, mong ngài đừng quấy rầy”
Ngân Lưu Nhân dừng bước lại, trên khuôn mặt hoàn mỹ ôn hoà
cười nhưng ý cười không có tới đáy mắt “Ngươi tên Phấn Hồng?”
“Bẩm điện hạ, đúng vậy” Phấn Hồng cúi đầu trả lời. Lòng chợt
cả kinh, trong phút chốc nàng nhìn thấy trong mắt hắn có sát khí.
“Về sau chú ý cái gì nên nói, cái gì không nên nói” không tới
phiên hạ nhân nói hắn phải làm như thế nào.
“Dạ” Phấn Hồng trầm tư một lát rồi nhanh chóng lui đi. Để hắn
tận mắt nhìn thấy tình trạng thân thể của phu nhân cũng tốt. Huống chi hiện tại
cũng không sợ hắn phát hiện ra cái gì.
Hồng Tham thấy Phấn Hồng lui thì cũng lui theo.
“Xuống phía dưới” Ngân Lưu Nhân nhìn Tử Vân rồi phân phó.
Tử Vân vẫn đứng bất động ở đó, Hồng Tham thấy vậy liền tiến
lên kéo đi.
Ngân Lưu Nhân đến bên giường nhìn nàng nằm ở phía trên, nhíu
chặt mày lại, đây là nàng sao? vì sao bộ dạng lại biến thành như thế này?
Thân thể gầy gò không chút da thịt nào, sắc mặt tái nhợt
không có một tí huyết sắc, nàng muốn chết sao? nghĩ như vậy trong lòng Ngân Lưu
Nhân như có lửa giận, nếu nàng nhất quyết muốn chết vậy hắn sẽ thành toàn cho
nàng!
Bàn tay thon dài đột nhiên bóp lấy cổ nàng, cố sức mà bóp,
người trên giường sắc mặt tái nhợt liền trở nên xanh ngắt, khó nhọc mở mắt ra
nhìn về phía hắn, ánh mắt trống rỗng khẽ run lên sợ hãi, tiếp theo chậm rãi cười
rồi nhắm mắt lại lần thứ hai.
Trong lòng Lộ Tùy Tâm tự nói, nếu như Ngân Lưu Nhân giết
nàng lần này, vậy nàng còn phải cảm tạ hắn đã để nàng cùng hài tử đi theo Dương
Á Sơ. Nếu như…nếu như hắn không giết, như vậy nàng sẽ trả lại cho hắn gấp trăm,
gấp ngàn lần….
Tử Vân lo lắng nhìn trong phòng, nhìn thấy cảnh như vậy liền
trừng lớn mắt hét lên một tiếng, chạy vọt lên cắn lấy tay Ngân Lưu Nhân.
Dùng sức một cái Tử Vân đã bị quăng ra ngoài. Hồng Tham nhìn
thấy vậy, thân thủ hướng về phía hắn. Ngân Lưu Nhân buông lỏng tay ra, nhìn người
trên giường như một con búp bê bị nghiền nát đang co lại, khoé miệng lộ ra cười
khẽ: “Tuỳ Tâm, bản cung biết ngươi không sợ chết” nhẹ nhàng nâng người trên giường
dậy ôm vào trong lòng, nói ở bên tai nàng: “Tuỳ Tâm, ngươi rất quan tâm tới nha
đầu này phải không? ngươi có muốn nhìn nàng ta bị ném vào…”
Trên mặt Lộ Tùy Tâm chậm rãi cười, cũng tới gần bên tai hắn
mà nói: “Thực là đáng tiếc” tay lại một lần nữa gắng sức.
Chất lỏng ấm áp chảy ở trên tay, trên mặt xanh xao của Lộ
Tùy Tâm thản nhiên cười, hoá ra cảm giác bàn tay dính máu của hắn lại vui đến
như vậy.
Ngân Lưu Nhân chậm rãi nở nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa
lên khuôn mặt mềm mại của nàng “Tuỳ Tâm, đáng tiếc, đáng tiếc thông minh của
ngươi dùng ở sai chỗ rồi”
“Không, ngươi lầm rồi, ta đang dùng rất đúng chỗ” Lộ Tùy Tâm
vươn tay gắt gao ôm hắn, động tác trong tay gắng sức lần thứ hai.
Tử Vân chăm chú nhìn hai người đang ôm, vẻ mặt kinh hãi, bởi
vì nàng thấy bạch y của tiểu thư càng ngày càng dính nhiều máu. Tưởng là máu của
tiểu thư nên sợ đến mức thét lên, liền bước lên phía trước để nhìn.
Phấn Hồng đem một đoàn nô tỳ chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng
kỳ dị này đều hai mặt nhìn nhau. Đây….Đây là cảnh tượng gì vậy?
Rốt cuộc là ai bị thương?
Ám Dạ cùng Lưu Tinh vọt tới, nhanh chóng tách hai người ra,
Ám Dạ nhìn phía sau liền hít một ngụm khí lạnh, đây…
Điểm huyệt cầm máu, hô lên với Lưu Tinh: “Mau, mau đỡ Thái tử”
Lộ Tùy Tâm buông tròng mắt xuống, lãnh đạm nhìn Ám Dạ cầm
máu cho Ngân Lưu Nhân, đón nhận ánh mắt nhìn chằm chằm hắn của nàng, nhìn thẳng
vào.
Những người bên trong nhìn thấy tình cảnh này đều sợ đến
ngây người. Phấn Hồng nhìn qua Lộ Tùy Tâm khẽ nhíu mày, phu nhân đã bắt đầu rồi
sao?
Ngân Lưu Nhân gắt gao nhìn thẳng vào mắt nàng, không hiểu nổi:
“Đây là hận của ngươi?”
“Không, đây mới chỉ là bắt đầu, ngươi mà chết thì ta sẽ xả hận
cho ai?” cúi đầu nhìn máu dính đầy trên y phục, hơi nhíu mày rồi chuyển hướng
sang Phấn Hồng: “Giúp ta thay y phục khác, bộ này bẩn rồi”
“Ngươi…” Ám Dạ gầm lên giận dữ với người trên giường.
Ngân Lưu Nhân dùng ánh mắt ngăn lại Ám Dạ. “Thái tử, đây…”
tuỳ rằng vết thương không mất mạng nhưng thái tử bị thương thì đại sự làm sao
mà chờ được.
“Câm miệng” chuyển hướng nhìn thật sâu sang phía nàng, trong
lòng Ngân Lưu Nhân có một loại đau đớn mơ hồ. Hắn cho rằng mình không để ý tới
nàng có hận hay khô g, nhưng khi chân chính đối mặt thì hắn mới biết được, lúc
đôi mắt trống rỗng của nàng nhìn hắn, hắn không nhìn thấy ngay cả cái bóng của
mình trong đôi mắt đó.
“Ngươi, đem nha đầu này ném vào quân doanh” không hề nhìn ra
hướng khác, hắn chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
Vừa dứt lời đã thấy hai người tới bên cạnh Tử Vân. Lưu Tinh
ngẩn người ra, môi mấp máy nhưng cũng không nói được lời nào, Lộ Tùy Tâm nhìn
thẳng vào Ngân Lưu Nhân, chậm rãi nở nụ cười rồi chuyển hướng tới Tử Vân “Tử
Vân, sợ sao?”
Thân thể Tử Vân run lên, môi cũng run rẩy, nàng muốn khóc,
muốn thét lên, thế nhưng toàn thân nàng vô lực, ngay cả đứng cũng không vững,
chỉ có thể mặc cho hai gã thị vệ nắm lấy, nhìn tiểu thư như vậy nàng rất muốn
nói ra rằng nàng không sợ! nhưng môi quá run nên không có cách nào mở miệng ra
được, dứt khoát không nói nữa, chỉ lắc đầu với Lộ Tùy Tâm, cho dù có sợ nàng
cũng không nói cho tiểu thư.
Ánh mắt lần thứ hai nhìn vào tiểu thư, nàng chậm rãi nở nụ
cười, cũng tốt! tiểu thư muốn nàng làm cái gì thì chính là phúc khí của nàng.
Lộ Tùy Tâm bình tĩnh nhìn Tử Vân, lần thứ hai nhìn về phía
Ngân Lưu Nhân “Đây là ngươi muốn?” nàng phải giữ được bình tĩnh. Nàng không thể
để cho hắn nhìn ra điểm yếu của mình. Vậy sẽ coi như là đánh cuộc, nàng lấy
tính mệnh sót lại của mình để đánh cuộc cùng hắn. Thắng, nàng có thể giữ lấy được
hài tử trong bụng, cũng có thể giữ lại những người bên cạnh nàng, còn thua…
Trong lòng Ngân Lưu Nhân thấy đau xót, nàng quả thật ngoài hận
không còn cái gì khác nữa sao? đây là do chính tay hắn gây ra. Nhưng mà hiện tại
thì sao? trong lòng cảm nhận được cái gì? là hối hận sao? không, hắn không hối
hận. Nhưng vì sao hắn lại đau đớn đến như vậy?
Lộ Tùy Tâm hạ mi mắt xuống che giấu tất cả chấn động trong
lòng, di chuyển chân xuống dưới giường, thành bại hay không chỉ có lần này mà
thôi.
Phấn Hồng tiến lên đỡ lấy lại bị nàng đẩy ra, khó khăn đi tới
trước mặt Tử Vân: “Xin lỗi, Tử Vân”
Tử Vân chậm rãi lắc đầu lần thứ hai, nàng biết tiểu thư cũng
rất đau khổ. Nhìn những người kia, trong lòng nàng âm thầm thề, nàng sẽ không để
cho họ phải đến quân doanh. chỉ là nàng không thể hầu hạ tiểu thư nữa.
Nhìn thân ảnh từ từ ngã xuống, mắt Tử Vân cũng mở to lên:
“Tiểu thư” không biết sức lực từ đâu tới gạt hai gã thị vệ ra, định tiến lên đỡ
nàng dậy nhưng một thân ảnh khác nhanh hơn đã ôm lấy nàng, dĩ nhiên đó là Ngân
Lưu Nhân.
Nhìn vết thương trên người Ngân Lưu Nhân lại chảy máu, Ám Dạ
lấy một viên dược cho vào miệng hắn thì bị Ngân Lưu Nhân đẩy ra: “Xem thái tử phi
trước”
“Thái tử…” Ám Dạ tức giận giậm chân.
“Còn muốn bản cung lặp lại một lần?”đôi mắt đảo qua, Ám Dạ
không dám lên tiếng nữa, tức giận đưa tay đặt lên mạch người trên giường. Khuôn
mặt thanh tú nhã nhặn ban đầu không tình nguyện rồi dần dần trở nên nghiêm túc,
sau đó liền khiếp sợ. Buông tay ra, sau đó lại đặt lại.
“Ám Dạ?” thanh âm Ngân Lưu Nhân áp chế không cho phép hắn
xem nhẹ.
Ám Dạ thu tay lại, khiếp sợ nhìn Ngân Lưu Nhân. “Khởi bẩm
thái tử, việc này…”
“Nói” Trong mắt Ngân Lưu Nhân có chút lo lắng.
“Việc này…”
“Người đâu, đem Ám Dạ xuống đánh năm mươi trượng” tiếng của
Ngân Lưu Nhân khiến cho Ám Dạ quỳ một tiếng phịch xuống đất “thuộc hạ biết tội,
thái tử phi đã mang thai được ba tháng, nhưng mà mạch đập vẫn chưa rõ lắm, vậy
chứng tỏ thai nhi trong bụng cũng chưa , hơn nữa thái tử phi hình như muốn đi
vào chỗ chết, thân thể suy yếu đến cực độ, e rằng rất dễ sảy thai”
“Cái gì?” Ngân Lưu Nhân khiếp sợ nhìn thẳng vào người trên
giường.
Trong đầu Ngân Lưu Nhân tự hỏi, nàng đã mang thai ba tháng?
nhưng nàng mới thành thân với Dương Á Sơ được gần hai tháng rưỡi, đây…đây nghĩa
là gì? hài tử trong bụng nàng là của hắn sao?
Lưu Tinh kinh ngạc nhìn chăm chú vào người trên giường, cũng
quỳ phịch một tiếng trên mặt đất “Thuộc hạ biết tội”
Ngân Lưu Nhân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vào Lưu Tinh “Nàng
thành thân cùng Dương Á Sơ cho tới hôm nay được bao nhiêu ngày?”
Lưu Tinh cúi đầu “Vừa vặn hai tháng” hắn biết thái tử hỏi
cái này là có ý gì, hài tử trong bụng Uông cô nương đích xác là của thái tử.
Ám Dạ ban đầu khiếp sợ khi nàng mang thai, nghe được lời đối
thoại của Ngân Lưu Nhân cùng Lưu Tinh hắn mới phản ứng: “Thiên a, nàng mang
thai chính là của thái….” không dám nói ra từ kế tiếp.
Tử Vân lúc này không có tâm tình quản người khác nói gì, chỉ
kêu to “Không thể, ngươi gạt người, ngươi là tên đại phiến tử” (tên lừa đảo)
Lãnh mâu Ám Dạ nhìn Tử Vân, rồi lại nhìn sang Ngân Lưu Nhân,
không đợi thái tử ra lệnh đã lại bắt mạch người trên giường.
Biểu tình trên mặt hắn thoạt nhìn rất khó đoán “Bẩm thái tử,
xác thực là đã mang thai ba tháng”
“Truyền toàn bộ thái y ở trong cung tới đây, người đâu, lôi
Lưu Tinh ra đánh một trăm trượng”
“Dạ” Lưu Tinh vốn vẫn nhìn chăm chú vào Tử Vân đã bị lôi ra
ngoài.
“Người đâu, mang y phục tới cho bản cung thay, Ám Dạ, cầm
máu cho ta, nếu để người khác nhìn thấy một chút sơ hở nào bản cung sẽ chém đầu
ngươi”
“Thuộc hạ tuân mệnh” Ám Dạ phức tạp nhìn nữ tử trên giường,
Uông cô nương hận tới mức muốn giết chết thái tử, nếu như nàng biết hài tử
trong bụng này là của người, thì……bất an nhìn thoáng qua Ngân Lưu Nhân.
Trên mặt Phấn Hồng cùng Hồng Tham đều lộ ra nét mặt không
dám tin.
Ngân Lưu Nhân nhìn hai người vẫn ngây ngốc ở đằng kia “Còn
không mau thay y phục cho chủ tử nhà ngươi, rửa sạch đi?”
“A…”
“Vâng”
Phấn Hồng, Hồng Tham giật mình tỉnh lại, cùng tiến lên phía
trước. Còn lại là Tử Vân nhìn người đang bị phạt.
Sau khi tất cả đều đã xử lý ổn thoả, thái y trong cung cũng
cấp tốc chạy đến, thay phiên nhau bắt mạch cho người trên giường, khe khẽ nói
nhỏ với nhau rồi một thái y già nhất tiến lên trả lời: “Bẩm thái tử, xác thực hỉ
mạch đã được ba tháng, chỉ là…” trên mặt có chút chần chờ.
“Chỉ là cái gì?” Ngân Lưu Nhân cũng không biết tại sao mình
lại nôn nóng đến như vậy, hắn đã có một nam một nữ, nhưng khi nghe nói nàng
mang thai, hơn nữa còn là hài tử của hắn, tâm hắn tự nhiên thấy run rẩy.
“Chỉ là, thân thể thái tử phi vô cùng suy yếu, mà tâm tình lại
quá căng thẳng, hơn nữa dường như nàng không hề hoặc có thể nói là nàng cũng
không muốn hài tử này, cho nên hài tử sợ rằng rất khó bảo trụ” thái y phân tích
tình hình nói.
“Nghe rõ lời bản cung, không cần biết là dùng cách gì, lệnh
cho các ngươi phải bảo trụ được mẫu tử bình an, bằng không…” thanh âm lãnh khốc
làm cho thân thể mấy thái y ở đây đều run lên, thái tử tuy rằng ôn hoà nho nhã
nhưng không biết vì sao người người đều sợ hắn.
Lão thái y run lên, cái thai của thái tử phi đúng là rất khó
giữ lại, nhìn người đứng ở bên cạnh Thái tử, nghĩ ra một kế sách liền tiến lên
nói: “Khởi bẩm thái tử, thần tự biết y thuật kém so với Ám Dạ công tử, không bằng
để Ám Dạ công tử điều trị cho thái tử phi, chúng thần sẽ nghe theo điều khiển của
công tử”
Ám Dạ mặt cắt không còn giọt máu nhìn những vị thái y này,
trong lòng cả kinh, mấy cái lão già này, tự dưng kéo hắn xuống nước, liền bước
lên phía trước nói “Thái tử, thuộc hạ…”
“Được, Ám Dạ, nếu có gì sai sót, bản cung sẽ tự tay chặt đầu
ngươi cùng Lưu Tinh” âm trầm chuyển hướng sang mấy vị thái y “Còn các ngươi, tốt
nhất là nên hết lòng hết sức chữa trị, bất luận có sai sót gì bản cung sẽ chu
di cửu tộc các ngươi”
“Dạ…”
“Dạ…”
Mặt thái y quỳ trên mặt đất ai nấy đều xám như tro tàn, thân
thể nằm trên mặt đất, đây…vấn đề này đúng là khó khăn không nhỏ a, xem ra cũng
chỉ biết cầu trời mà thôi.
Ám Dạ suy nghĩ một chút “Thái tử, nếu như thái tử phi…” nhìn
bộ dạng của người trên giường hắn biết cũng có chừng mực, nếu Uông cô nương
cũng không biết mình mang thai, hay nàng căn bản không muốn hài tử này. Cho nên
mới không quan tâm tới thân thể mình như vậy, nếu là lý do trước thì không sao,
còn là lý do sau thì nhiệm vụ này của hắn cũng thật là trắc trở nặng nề a!
Ngân Lưu Nhân nhìn thần tình trên mặt Ám Dạ cũng biết hắn
đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt nhìn về phía người đang nằm, Tuỳ Tâm, có phải
ngươi không biết mình mang thai không? hay….ngươi căn bản không muốn có hài tử
này?
Mặc kệ ngươi muốn hay không, hài tử này nếu đã là của ta thì
nhất định phải được sinh ra.
Lão thái y trầm tư một hồi rồi nói “Khởi bẩm thái tử, tâm
tình của thái tử phi là quan trọng hơn cả, trước hết là phải làm cho tình hình
thái tử phi ổn định, sau đó mới quay lại giữ thai, chỉ cần thái tử phi phối hợp
thật tốt thì mới có khả năng”
Ngân Lưu Nhân chậm rãi xoay người “Bản cung không muốn nghe
từ ‘có khả năng’, bản cung muốn nghe thấy từ ‘tuyệt đối’, tuyệt đối không được
sai sót, hiểu chưa?” thanh âm trầm thấp khiến cho mọi người quỳ trên mặt đất đều
gật đầu như giã tỏi.
“Vâng, thần nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp, nhất định sẽ
nghĩ ra biện pháp”
Ngân Lưu Nhân nhìn về phía trên giường “Vì sao đến bây giờ
nàng vẫn hôn mê bất tỉnh?”
“Bẩm thái tử, thân thể thái tử phi quả thật là quá yếu đến
không thể chịu nổi, hơn nữa hình như còn chịu đả kích lớn nên mới khí huyết
công tâm, hôn mê bất tỉnh, nhưng mà, ý chí muốn sống của thái tử phi cũng không
mạnh, cho nên…”
“Lui xuống hết cho bản cung”
“Dạ…” toàn bộ thái y đều nhanh chóng lui ra ngoài.
“Làm thế nào nàng mới tỉnh lại” Ngân Lưu Nhân lớn tiếng hỏi
Ám Dạ.
Ám dạ tiến lên một bước “Để tại hạ” cầm lấy ngân châm đâm
vào huyệt kỷ đại trên mặt nàng.
Một lát sau, người vốn đang hôn mê bỗng lay động mi, nhưng mắt
vẫn nhắm chặt lại.
“Uông Tuỳ Tâm, mau tỉnh lại cho bản cung” Ngân Lưu Nhân muốn
lay nàng dậy, tay vừa đụng đến thì bỗng nhớ ra cái gì đó liền rụt trở lại.
“Tiểu thư…tiểu thư, người tỉnh tỉnh…ta là Tử Vân, ta bị đưa
đi, người mở mắt ra nhìn a, ô…” Tử Vân tiến lên lay mạnh người trên giường rồi
khóc.
Ám Dạ ngăn động tác của Tử Vân lại “Thân thể nàng vốn đã suy
yếu, ngươi lay thế sao mà chịu được”
Đôi mắt Ngân Lưu Nhân càng thêm thâm trầm “Nếu như ngươi
không mở mắt, bản cung sẽ thật sự ném nha đầu này đi quân doanh”
Lộ Tùy Tâm lẩm bẩm trong miệng “Tử…Tử Vân”
“Ta ở đây…Ô…tiểu thư…người mau tỉnh dậy đi…ô…bọn họ đều nói
người mang thai…..ô…” lời nói ra khóc không thành tiếng để cho Lộ Tùy Tâm mở
choàng hai mắt, trong chỗ sâu nhất hiện lên một tia mừng rỡ. Tất cả đều rơi vào
trong mắt Ngân Lưu Nhân.
“Thực sự?” hai tay theo phản xạ đặt lên bụng, trên mặt lộ ra
một tầng sáng.
Tử Vân thấy tiểu thư như vậy rất hài lòng, ha ha cười “Đúng
vậy, tiểu thư, người sắp làm mẹ…”
“Làm mẹ?” Lộ Tùy Tâm thì thào nói, trong mắt có không tin tưởng
cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, thái y nói có…có…” Tử Vân do dự không biết là có
nên nói hay không.
“Đã bao lâu?” thanh âm mỏng manh có chút vội vã.
Ngân Lưu Nhân chăm chú nhìn vào nàng “Đã được ba tháng”
không bỏ qua bất kỳ biến hoá nào trên mặt nàng.
Lông mi Lộ Tùy Tâm khẽ run lên một chút, thân thể rõ ràng chấn
động, không, không thể nào, bàn tay vỗ vỗ bụng như thể chạm phải thứ gì đó kinh
khủng lập tức bỏ ra, thấy cái chén bên cạnh liền bắt lấy, trong mắt thống khổ
không cách nào thừa nhận sự thật nhưng khôi phục lại bình tĩnh rất nhanh, giống
như những chuyện vừa xảy ra chỉ như ảo giác mà thôi.
Thân thể Ngân Lưu Nhân cũng khẽ run lên, trong mắt chợt loé
tia đau đớn, nàng quả thật không muốn có hài tử của hắn.
“Khụ” Ngân Lưu Nhân ho nhẹ, Ám Dạ tiến lên phía trước “Thái
tử, vết thương trên người cần được bôi thuốc, thái tử phi cũng đã tỉnh lại rồi,
thân thể người lại suy yếu, có gì lần sau tới thăm cũng được”
Ngân Lưu Nhân nhìn chăm chú vào người trên giường “Tuỳ Tâm,
nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ lại tới thăm ngươi” vừa ra khỏi gian phòng đã phân
phó cho Ám Dạ “Canh chừng thật kĩ nhất cử nhất động ở đây, bất luận nàng làm
cái gì cũng đừng quấy rầy”
Ám Dạ khó hiểu nhìn Ngân Lưu Nhân “Vâng”
Người ngoài đi rồi Lộ Tùy Tâm mới khó nhọc ngồi dậy “Không,
không có khả năng”
“Tiểu thư…tiểu thư, người sao vậy?”
Phấn Hồng cùng Hồng Tham cũng lo lắng đi tới trước an ủi…
Chạng vạng, mặt trời mùa thu cũng đã xuống núi, trong phượng
viên có một bóng người cẩn trọng nhìn xung quanh, xác định không có ai mới lén
lút đi ra đằng sau hòn giả sơn, sau đó lẩn tránh người đang đi tới, chậm rãi đi
tới hướng cửa sau, tới bên cạnh bức tường cao chót vót, nhìn lại xung quanh lần
thứ hai, vận khí phi thân qua bức tường, chạy ra phía bên ngoài…
Phấn Hồng bưng một chén thuốc đã được sắc kĩ cẩn thận nhìn
quanh thân rồi mới tiến vào phòng.
“Phu nhân…” trên mặt rõ ràng mang theo tia chần chờ.
Lộ Tùy Tâm nhanh chóng ngồi dậy, có chút vui mừng nói
“Mau…bưng tới cho ta”
“Tiểu thư, đừng…người đừng như vậy có được hay không?” Tử
Vân hạ giọng đau khổ cầu xin.
“Phu nhân…thân thể người rất yếu, nếu lại uống thuốc này nữa
Phấn Hồng e người sẽ không chịu nổi” tay cầm bát thuốc hơi do dự.
“Không có việc gì, thân thể ta ta biết, uống thuốc này
xong sẽ không tổn thương gì lớn đâu” Lộ
Tùy Tâm thấy Phấn Hồng có chút do dự cùng bất an liền an ủi.
Thân thể động đậy bước xuống giường “Tiểu thư, người không
nên xuống giường a” cắn cắn môi, một lúc sau mới quyết tâm “Để Tử Vân mang đến
cho người” nhận lấy bát thuốc trong tay Phấn Hồng đi đến phía giường.
Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình thấp giọng nói:
“Xin lỗi, ta không có cách nào đối mặt được với ngươi” nhanh chóng nhận lấy bát
thuộc đưa lên miệng.
“Loảng xoảng” một tiếng vỡ vang lên, bát thuốc đã bị gạt ra
xa. Lộ Tùy Tâm kinh ngạc nhở gấp ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Ngân Lưu Nhân tức giận, khuôn mặt vặn vẹo nghiến răng nói từng
câu từng chữ một “Ngươi không muốn hài tử này như vậy sao?”
Lộ Tùy Tâm hạ tròng mắt xuống không hề nhìn hắn,
Ngân Lưu Nhân mãnh liệt lay người nàng “Nói, ngươi không muốn
hài tử này như vậy sao?”
“Thái tử, ngài đừng có lay tiểu thư như vậy, tiểu thư…” Tử
Vân muốn tiến lên nhưng bị Ngân Lưu Nhân vung tay hất ra xa, Hồng Tham tiến lên
nâng nàng dậy.
Ba người đều sợ hãi nhìn nam nhân tức giận này.
“Thái tử, ngài bình tĩnh một chút” Ám dạ phi nhanh tới mặt đất
ngăn thái tử lại, trách cứ nhìn người trên giường “Thái tử phi, thân thể của
người hiện tại căn bản không thể phá thai, một thân mang hai sinh mệnh đó a”
thân thể yếu kém đến vậy sao có thể chịu được thuốc phá thai?
Ngân Lưu Nhân giận dữ cười to: “Tuỳ Tâm, ngươi không muốn
sinh sao? vậy bản cung càng muốn ngươi sinh hài tử này, hài tử của ta”
“Người đâu”
“Dạ, thái tử” bốn phụ nữ trung niên tầm ba mươi tuổi tiến đến,
hướng Ngân Lưu Nhân cùng người trên giường thỉnh an: “Tham kiến thái tử điện hạ,
tham kiến thái tử phi”
“Đứng lên, sau này đồ ăn nước trà ở Phượng viên đều do các
ngươi phụ trách, bất luận kẻ nào, ngay cả thái tử phi cũng không được đụng tay
vào, nếu xảy ra chuyện gì…” lời nói sắc bén mang ý tứ hàm xúc để cho bốn người
vội vã đáp “Dạ, xin tuân lệnh thái tử điện hạ”
“Ám Dạ, ngươi đi thái y viện cùng mấy thái y nghiên cứu thật
kĩ làm thế nào an dưỡng thật tốt cho thân thể thái tử phi” nói xong phất tay áo
rời khỏi.
Ám dạ vội vã nói: “Dạ, điện hạ”
Lộ Tùy Tâm hạ tròng mắt xuống, xoay người hướng vào bên
trong, khoé miệng lộ ra một tia cười lạnh..