Ads
Lúc Vũ Mặc Nhiên nhìn thấy Ngân Lưu Nhân xuất hiện trên tường
thành, thầm kêu không hay rồi, hắn biết Ngân Lưu Nhân sẽ không bỏ qua cơ hội đả
kích Dương Á Sơ.
Hắn và Hoàng thượng vẫn chưa nói việc nàng đã chết cho Dương
Á Sơ biết. Mà bây giờ Ngân Lưu Nhân tự xuất hiện, nghĩa là Dương Á Sơ sẽ biết
được chân tướng sự việc, hắn ta…có thể chịu nổi đả kích này không? Ngay cả lúc
hắn nghe được tin này cũng khí huyết cuồn cuộn, mà hiện tại hắn ta còn bị nội
thương.
Ngân Lưu Nhân nhìn Vũ Mặc Nhiên dẫn đầu đội quân ở trước tường
thành và cả bóng người màu trắng, khóe miệng khẽ nhếch lên, Dương Á Sơ…
“Ngân Lưu Nhân…” Dương Á Sơ cúi đầu che khuất sự lạnh lẽo
tàn khốc trong ánh mắt. Thầm nhớ lại, ba năm, cuối cùng cũng qua ba năm, ông trời
sao lại tàn nhẫn đến thế? Nhất định phải đối xử với hắn như vậy sao?
Vũ Mặc Nhiên nhìn đội bắn cung trên thành, hắn biết phá được
cửa thành là điều không dễ, nhưng kỵ binh của Ngân Lưu Nhân cũng không thể phát
huy tác dụng, mà hắn khó có thể đánh hạ thành trì kiên cố này, nhưng…
“Đánh trống” Vũ Mặc Nhiên ra lệnh, Thiên Vũ bắt đầu gõ trống
trận.
Ngân Lưu Nhân làm như chưa hề nghe thấy tiếng trống trận, chỉ
bước lên nói: “Dương Á Sơ, ngươi làm thiệt hại vô số tính mạng binh sĩ Thập
Ngân quốc, chỉ vì thái tử phi đã mất hai năm trước của trẫm thôi sao?”
Lòng Vũ Mặc Nhiên đau xót, trong nháy mắt xoay người nhìn về
phía Dương Á Sơ.
Chỉ thấy mắt Dương Á Sơ mở to, biểu hiện không thể tin tưởng
nổi, tròng mắt hiện ra vết nứt..
Dáng người đang đứng thẳng rõ ràng hơi dao động, lui về phía
sau một bước, sau đó quay đầu nhìn về phía Vũ Mặc Nhiên đang căng thẳng: “Hắn…nói
gì?” Không…Ngân Lưu Nhân nói gì? Ai mất? Không thể…
“Á Sơ…ngươi…hãy nén bi thương…” Vũ Mặc Nhiên khó khăn mới
nói ra được vài chữ.
“Không…Ngân Lưu Nhân…Ngươi gạt ta…” Thân thể Dương Á Sơ dùng
tốc độ khó tin bay về phía tường thành.
“Á Sơ…” Vũ Mặc Nhiên muốn ngăn hắn lại nhưng đã không kịp nữa,
vội vung kiếm lên “Công thành” “Giết..”
Trong chớp mắt, quân đội Thiên Vũ bắt đầu tấn công, mà mũi
tên cũng bắn xuống như mưa từ trên tường thành.
Dương Á Sơ đánh về hướng Ngân Lưu Nhân, nhưng Lưu Tinh đã tiếp
được chiêu của hắn, chưa tới một khắc sau, Lưu Tinh đã bị Dương Á Sơ dùng một
chưởng đánh bay ra ngoài.
Miệng Lưu Tinh phun ra máu, thảo nào ngay cả Quỷ Tâm cũng bại
trong tay hắn, chỉ e võ công hiện tại của nam nhân này đã là thiên hạ vô địch.
“Người đâu, đem linh cữu của thái tử phi lại đây” Ngân Lưu
Nhân híp mắt lại, nhìn Dương Á Sơ đang vô cùng điên cuồng, khóe miệng cười nhạt,
hắn muốn nhìn xem Dương Á Sơ còn có thể bình tĩnh được hay không.
“Cái gì…” Dương Á Sơ vốn đang muốn tấn công Ngân Lưu Nhân
nghe được lời này thì như có dòng điện xẹt qua, lui về phía sau mấy bước mới đứng
vững lại được.
Tám binh sĩ khiêng một cái quan tài ra.
Không…không thể….không…
“Không…ngươi gạt ta…ta muốn giết ngươi.” Tiêu trong tay tiếp
tục đánh về phía Ngân Lưu Nhân lần thứ hai, một đám ám vệ đã bao quanh lấy Ngân
Lưu Nhân. Nhưng với người đã điên cuồng như Dương Á Sơ thì đám người này đâu có
khả năng ngăn cản được.
Trong nháy mắt, vài tên ám vệ đã bị đánh bay ra ngoài.
“Mở quan tài” Tiếng Ngân Lưu Nhân khiến Dương Á Sơ chấn động,
sau đó nhanh chóng đánh bay binh sĩ đang định mở quan tài.
Không…không được mở, người trong này không phải nương tử của
hắn! Không phải Tùy Tâm của hắn…Không phải…
Lúc này Dương Á Sơ ra sức nói với bản thân, người bên trong
không phải là nàng…
Không…Không phải nương tử của hắn…không…
Ngân Lưu Nhân nhìn Dương Á Sơ đang sắp phát điên lên, trong
nháy mắt đã có một nghìn binh sĩ lên trên thành.
“Hai năm trước, nàng đã chết” Ngân Lưu Nhân thấy Dương Á Sơ
nhìn chằm chằm vào quan tài nhưng không dám tiến lên, rõ ràng không nén nổi đau
xót, trong mắt hắn cũng hơi gợn sóng.
“Lúc đó trẫm đã dùng mọi cách nhưng vẫn không cứu được
nàng.”
“Bởi vì ta chưa từng giữ được nàng, mấy tháng nay là những
ngày thoải mái nhất trong đời ta. Ta dùng mọi cách che chở cho nàng, nhưng đến
chết cũng không thể làm trái tim nàng rung động, vì thế dù có hao hết tâm tư đổi
lấy cũng chỉ là một thái tử phi hữu danh vô thực, ngay cả lúc hấp hối nàng vẫn
gọi tên của ngươi. Bây giờ…”
“Ta cho rằng người trên trời đang nhìn nỗi đau khổ của ta,
không ngờ …nàng vẫn như trước..”
“Không…ngươi gạt ta…” Thân thể gầy gò của Dương Á Sơ run
lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Ngân Lưu Nhân đang đứng sau một đám người,
che ở phía trước hắn là mấy nghìn binh sĩ.
“Thà rằng ta lừa ngươi…cũng không muốn nàng sống lúc này.”
Ngân Lưu Nhân cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Á Sơ.
“Ngươi đưa nàng đi đi, ngay tới lúc chết nàng cũng chỉ gọi
tên ngươi, nếu nàng trên trời có linh thiêng chắc cũng cảm thấy yên lòng.” Ngân
Lưu Nhân cúi đầu, Tùy Tâm…bây giờ nàng đã hài lòng chưa?
“Phụt” Một ngụm máu tươi phun ta từ Dương Á Sơ, nương tử…nương
tử…
Trong mắt Ngân Lưu Nhân xẹt qua một tia nhanh như chớp, rũ
mi mắt xuống…Đánh người phải đánh vào tâm! Dù võ công của Dương Á Sơ có cao tới
đâu cũng không đánh lại được thiên quân vạn mã, huống hồ bây giờ tâm trí của hắn
đang điên cuồng..
Liếc mắt, ra hiệu tấn công! Sau đó hắn lui xuống, toàn bộ
binh sĩ đã ùa lên phía trước.
Dương Á Sơ không thèm quan tâm, thản nhiên đi tới bên quan
tài, đôi mắt đỏ như máu nhỏ ra một giọt lệ, nhẹ nhàng xoa cỗ quan tài “Là nàng
sao? Nương tử?” Không, người bên trong không phải nàng? Đúng không? Nhất định
là Ngân Lưu Nhân đang gạt ta? Phải không? Nương tử…
Nhưng tại sao Vũ Mặc Nhiên lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn? Còn
nói hắn nén bi thương? Không…
Nghiêng mình tránh được công kích của binh sĩ, Dương Á Sơ cực
kì đau thương, khóc rống lên…
“Nương tử..” Tiếng khóc rung động cả đất trời, khiến người
nghe cũng cảm thấy chua xót, Vũ Mặc Nhiên đang tấn công nghe thấy tiếng khóc liền
chấn động, Ngân Lưu Nhân đúng là đã dùng chiêu này đối phó với Dương Á Sơ.
“Á Sơ..” Khua kiếm gạt cung tên đang bay như mưa xuống, lòng
Vũ Mặc Nhiên nóng như lửa đốt.
Cuồng phong thổi lên, Dương Á Sơ như thần chết dưới địa ngục,
cả người đều tỏa ra sát khí, hắn muốn đi theo nương tử, giết…giết…giết…
Từng đám từng đám thi thể ngã xuống bên chân hắn, nhưng người
vẫn như cơn sóng vô tận tiếp tục ùa lên phía trước.
Một canh giờ trôi qua, Dương Á Sơ vẫn điên cuồng giết người,
bên trên bạch y đã dính đầy máu…
…
“Báo…cấp báo…Hoàng thượng, người đó vẫn còn đang giết, đã giết
chết năm nghìn người.” Toàn thân người quỳ trên mặt đất run lên, miệng cũng run
rẩy bẩm báo với Ngân Lưu Nhân.
Nam tử ngồi trên ghế nghe xong chỉ nhắm mắt lại, năm nghìn
binh sĩ…
Đao tướng quân trợn mắt, trong lòng cũng tràn đầy đau xót,
những binh sĩ đó đều là con dân Thập Ngân quốc…
Khóe mắt Ngân Lưu Nhân chảy ra một giọt lệ, sao hắn lại
không biết đây là con dân Thập Ngân quốc? Sao hắn lại không đau lòng chứ? Lúc
này hắn mới biết được những gì mình phải trả giá…
“Hoàng thượng…” Người quỳ trên mặt đất xin chỉ thị.
“…Tăng thêm ba nghìn binh sĩ, một nghìn cung binh.” Ngân Lưu
Nhân khó khăn nói.
“Hoàng thượng…” Đao tướng quân thốt lên! Nhìn Ngân Lưu Nhân
rồi lại nhìn Đại vương gia đang nhắm mắt ngồi trên ghế, định nói nhưng lại
không nói được, vẫn chưa chính thức quyết đấu với Thiên Vũ mà đã tổn thất gần một
vạn người…Như vậy sau này lấy gì ra để chống chọi với Thiên Vũ?
Than nhẹ một tiếng “Cứ tuân theo ý chỉ của Hoàng thượng”
khóe mắt người ngồi trên ghế cũng chậm rãi rơi lệ, hắn đau lòng vì cái chết của
gần một vạn binh sĩ Thập Ngân quốc! Chắc hẳn trong lúc này Hoàng thượng cũng
không chịu nổi? Một lần đi ngược lại ý trời mà khiến Thập Ngân quốc phải trả
cái giá quá đắt.
Dương Á Sơ nhìn từng người từng người ngã xuống, lúc này hắn
đã hoàn toàn mất lý trí, trong đầu chỉ hận có thể phá hủy tất cả.
Ba năm…tròn ba năm, hắn bị nhốt trên tuyết sơn, chống đỡ được
nhờ nỗi nhớ, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy…tại sao…
“Phập” Một mũi tên bắn vào vai Dương Á Sơ, là của Lưu Tinh bắn
ra. Nam nhân này điên rồi, hắn không thể để hắn ta tiếp tục giết người nữa.
Bên dưới tường thành, Vũ Mặc Nhiên nhìn thấy cảnh này thì
gào lên “Á Sơ”
“Dùng hỏa công cho bản vương” Vũ Mặc Nhiên quay đầu hét lên
với phó tướng bên cạnh…
“Tuân mệnh, thưa Vương gia”
…Đây là địa ngục nhân gian…
Cuối cùng Dương Á Sơ cảm thấy sức lực không thể chống đỡ nổi
nữa, không…Cho dù chết hắn cũng không thể chết ở chỗ này.
Ôm lấy cỗ quan tài, thân thể hắn hơi chấn động, bởi vì Lưu
Tinh lại bắn một mũi tên nữa vào hắn, hắn chậm rãi quay đầu lại, chân hất cây
kiếm bên cạnh phi về phía Lưu Tinh…
Lưu Tinh nhìn kiếm ở trước ngực, chậm rãi nở nụ cười, có lẽ
hắn cũng luôn chờ đợi cái chết…
Không nhìn Lưu Tinh ngã xuống, Dương Á Sơ cẩn thận nâng quan
tài phi thân từ trên tường thành xuống
“Á Sơ..” Vũ Mặc Nhiên đỡ Dương Á Sơ đang quỳ trên mặt đất,
nhìn hai mũi tên trên người hắn, ánh mắt càng lạnh lùng. Ngân Lưu Nhân…
“Nương tử…” Dương Á Sơ nhìn quan tài trước mắt mà thân thể
không ngừng run lên, sau đó ngất đi..
…
Vũ Mặc Nhiên nhìn cỗ quan tài ở bên ngoài trướng, lạnh lùng
trong mắt như nứt ra, trái tim như có ai đang bóp chặt lấy, cảm giác đau đớn mơ
hồ cho hắn biết hóa ra không biết từ lúc nào nữ nhân ấy đã đi vào nơi sâu nhất
của trái tim hắn. Có lẽ lần nói chuyện với nàng tại đêm trong nhà lao đó là ký ức
quý giá nhất trên đời của hắn. Nhưng khó khăn lắm hắn mới thuyết phục được bản
thân, từ bỏ…từ bỏ ham muốn có nàng, để nàng theo đuổi mong ước của chính mình.
Cho nên mở to mắt nhìn nàng gả cho Dương Á Sơ, lòng đau xót,
nhưng vẫn tự nói, chỉ cần nàng hạnh phúc là được rồi!
Mà bây giờ hắn chỉ muốn hỏi ông trời: Tại sao?
“Vương gia, vết thương của công tử đã được bôi thuốc, tuy rằng
rất sâu nhưng cũng không gây tổn hại lớn.” Thái y đi ra từ bên trong trướng,
cúi người nói với Vũ Mặc Nhiên.
“Có điều…” Thái y nhíu mày, định nói lại thôi.
“Nói” Vũ Mặc Nhiên nhắm mắt lại, cả người đều chấn động, hạ
giọng quát.
“Công tử do đau thương quá mức nên dẫn tới hôn mê, tâm bệnh
thì phải trị bằng tâm dược, việc này…”
“Chữa trị vết thương trên người hắn cho tốt, lui ra đi.” Vũ
Mặc Nhiên lạnh lùng nói.
“Dạ”
Làm sao hắn lại không biết lúc này Dương Á Sơ đang rất đau
khổ? Nhưng…nàng đã không còn trên đời này nữa!
…
“Công tử, đây là bộ trang sức mà lần trước công tử đặt, ngài
xem có vừa ý hay không?” Một nam tử trẻ tuổi nhìn đồ trang sức bên trong xong
thì trên mặt mỉm cười, mở túi gấm trên bàn ra.
“Oa…” Nữ tử xinh đẹp bên cạnh nam tử hơi lạnh lùng thì thốt
lên khen ngợi, vội cầm lấy chiếc vòng đeo thử vào tay, ngắm nghía một lúc…
Nam tử trẻ tuổi thấy vậy mỉm cười: “Cảm tạ công tử đã lui tới,
vòng tay có giá một nghìn lượng bạc, khuyên tai năm trăm lượng, vòng cổ một
nghìn lượng, tổng cộng là hai nghìn năm trăm lượng.” Mặt không đổi sắc nói ra
con số dọa người. Nhưng trên khuôn mặt nam tử trẻ tuổi vẫn tươi cười như cũ.
“Cái gì?” Kêu lên sợ hãi, bộ trang sức này thật sự rất đẹp,
nàng rất muốn có, nhưng mà…hai nghìn năm trăm lượng, đó không phải con số nhỏ.
Cẩn trọng nhìn nam tử “Biểu ca..” Nàng thật sự rất thích chúng!
Nam tử cầm lấy vòng nheo mắt nhìn tỉ mỉ, thầm khen ngợi, quả
thật vô cùng tinh xảo, không chỉ tinh xảo mà màu sắc, hoa văn, thậm chí cả độ
sáng cũng cực kỳ hoàn hảo. Tuy là rất đắt.
“Món đồ này cùng lắm chỉ mất một trăm lượng.” Giọng nói hùng
hồn của nam tử thu hút mọi người xung quanh.
“Biểu ca…” Nữ tử xinh đẹp nũng nịu kéo áo nam tử. Chủ hiệu
cũng không giận, chỉ mỉm cười buộc túi gấm lại, sau đó ngẩng đầu cung kính nói
với nữ tử còn đang tiếc nuối chiếc vòng trên tay “Tiểu thư, mời ngài đưa vòng
tay để tại hạ cất đi có được không?”
“Biểu ca…”
Một bàn tay mảnh khảnh túm lấy tay nữ tử, thản nhiên kéo chiếc
vòng ra đặt vào túi gấm “Tiểu thư không trả bạc thì nên tự trả lại vòng mới
đúng.” Phấn Hồng nhàn nhạt nói.
Đúng lúc nàng và tiểu thư đang đi kiểm tra, nghe thấy lời của
nam tử này thì không nhịn được ra tay lấy lại chiếc vòng, đây là tâm huyết của
tiểu thư, không có tiền thì đừng có vào trong này kêu gào.
“Cô…cô dựa vào đâu mà dám gỡ vòng tay trên tay ta?” Nhìn nữ
tử mặc y phục màu lục, nữ tử xinh đẹp có chút phẫn nộ.
Phấn Hồng giương mắt “Ta là phục vụ ở đây, tuy rằng không phải
do vị công tử này chế tạo ra, nhưng không trả bạc thì cũng không phải của ngài,
đương nhiên không thể đeo trên tay tiểu thư được.”
Cúi người đúng mực với nam tử: “Công tử đã không hài lòng với
giá cả, vậy mời ngài đi tới tiệm trang sức khác.” Đây chính là tâm huyết mấy
ngày đêm của tiểu thư, há lại cho phép hai người này chê đắt?
Là nàng? Cao Kế Tâm híp mắt lại, là nữ tử ngày đó gặp trong
tửu lâu. Nhìn vẻ mặt nàng thản nhiên, nhưng không hiểu sao hắn cảm giác lúc này
nàng đang khó chịu.
“Tại hạ cũng không nói là không mua.” Giọng nói hùng hồn
mang theo châm chọc.
“Vậy thì xin lỗi, bộ trang sức này chúng ta không bán.” Phấn
Hồng thấy trong mắt nam tử này mang theo ý châm chọc, ánh mắt trở nên tức giận.
Mua không nổi còn định làm cái gì?
“Không bán?” Cao Kế Tân có hơi bất ngờ.
“Nếu công tử không thành tâm, thì cũng không cần thiết phải
mua bộ trang sức này, vậy ta kiến nghị công tử tới tiệm khác, theo ta biết thì
trang sức ở những nơi đó cũng rất đẹp.” Phấn Hồng liếc mắt nhìn nam tử một cái,
nam tử trẻ tuổi kia gật đầu, buộc túi gấm lại.
“Khoan đã” Cũng nhận được ánh mắt của thiếu gia, người theo
hầu bên cạnh Cao Kế Tân lấy ra một tấm ngân phiếu đặt lên bàn.
“Ông chủ, bộ trang sức này ta cũng chưa nói là không mua,
đây là ngân phiếu.” Tiếng Cao Kế Tân truyền đến.
Nam tử trẻ tuổi nhìn Phấn Hồng, sau khi nhận được ý ra hiệu
thì cầm lấy ngân phiếu cất đi, sau đó đưa túi gấm cho Cao Kế Tân “Mời công tử cầm
lấy, hãy tặng bộ trang sức này cho người trong lòng của ngài.”
Nghe thấy chủ hiệu nói như vậy, nữ tử đang tức giận bỗng e
thẹn cúi đầu, biểu ca sẽ tặng nó cho nàng ư?
“Hoan nghênh lần sau lại tới.” Tiếng của Phấn Hồng khiến Cao
Kế Tân nhíu mày, nữ tử này rất thú vị. Nhìn thật lâu nhưng Phấn Hồng cũng không
hề hay biết, xoay người đi ra ngoài.
“Phấn Hồng cô nương” Nam tử trẻ tuổi cung kính gọi.
“Lần sau mà có khách chê giá cả thì cứ thu thẳng lại không cần
bán.” Phấn Hồng tức giận nói.
“Vâng”
“Phấn Hồng” Lộ Tùy Tâm đi từ phía sau tới, thấy Phấn Hồng tức
giận thì ánh mắt mỉm cười.
“Dì Phấn” Thông Nhi ở trong lòng Lộ Tùy Tâm gọi nhẹ.
“Ha ha, để dì bế Thông Nhi đi chơi được không?” Phấn Hồng
vươn tay ra về phía Thông Nhi.
“Không ạ, con muốn mẹ bế cơ” Hai tay nhỏ bé của Thông Nhi
choàng lấy cổ Tùy Tâm, nũng nịu nói.
“Chủ nhân, đây là vị khách vừa mới mua hàng, à còn có thư của
chủ nhân nữa.” Nam tử trẻ tuổi thi lễ với Lộ Tùy Tâm rồi nói.
Thư? Lộ Tùy Tâm nhướn mày lên. Nàng có thư ư?
Đưa Thông Nhi cho Phấn Hồng, nhận lấy thư mở ra đọc, rũ
tròng mắt xuống, là thư của Nam Cung Tuyệt.
“Tiểu thư?” Phấn Hồng thấy biểu cảm trên mặt Lộ Tùy Tâm thì
vội hỏi.
Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu, khóe miệng mỉm cười “Nam Cung đại ca
nói tháng sau là đại hôn của Linh nhi.”
“Vậy sao tiểu thư?” Linh nhi chẳng phải là tiểu thư của Vô
vân sơn trang hay sao? Tiểu thư có đi hay không?
Lộ Tùy Tâm không nói gì, chỉ quay đầu về phía nam tử trẻ tuổi
nói: “Cậu nói với các sư phụ một tiếng, mai ta sẽ đưa bản vẽ tới, mấy ngày này
mong họ giúp làm gấp một chút, ba ngày sau ta sẽ tới lấy lễ vật chúc mừng.”
“Vâng, chủ nhân”
“Tiểu thư, vậy đêm nay người phải gấp rút hoàn thành sao?”
“Ừ, chúng ta mau trở về thôi.” Nàng rất vui, Linh nhi sắp lập
gia đình rồi. Thật nhanh quá, không biết người mà Linh nhi yêu là ai? Nhưng
nàng có muốn đi hay không? Quên đi, trước tiên cứ vẽ rồi tính sau.
Trăng treo cao trên bầu trời, ánh trăng như phủ lên màn đêm
một tấm lụa màu bạc.
Lộ Tùy Tâm yên lặng nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, đêm đã
khuya, bức vẽ trên bàn đã hoàn thành được một nửa, suy nghĩ thật lâu nàng mới
quyết định làm một món trang sức hình hoa nhài cho Linh nhi. Nhớ tới hoa nhài,
cảnh nàng và Dương Á Sơ hợp tấu dưới bóng hoàng hôn lại hiện lên…tâm trạng thật
lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Xoay người đi tới chỗ đàn tranh, ngồi xuống hướng ra phía
ánh trăng bên ngoài, gảy một khúc nói tới hoa nhài.
Tiếng đàn vang lên thấm vào lòng người, khiến tinh thần Phấn
Hồng đang ở phía ngoài phòng khách rung lên.
Càng làm cho thân thể người đang ở cách đó không xa phải chấn
động. Vẻ mặt Nam Cung Tuyệt dưới ánh trăng có nỗi đau buồn nhàn nhạt, đây là lần
thứ hai hắn được nghe khúc đàn tuyệt như thế, trong lòng hắn có tư vị khó nói
thành lời.
Nàng…sống rất tốt!
Còn hắn thì sao? Hai năm nay hắn như cái xác không hồn cứ
thường xuyên lui tới đây, thấy an tâm rồi mới quay về như chưa từng đến…Chắn hẳn
Ngạo cũng vậy! Nhưng có một điểm hắn may hơn Ngạo, hai năm nay Ngạo vẫn kháng cự
lại mệnh lệnh của phụ thân, không lấy thê tử. Cũng giống hắn chỉ có thể thỉnh
thoảng nhìn nàng từ đằng xa, ngay cả tới gần cũng không dám, sợ rằng không thể
khống chế nổi trái tim. Thấy cuộc sống của nàng tốt thì mới thoải mái trong
lòng. Có điều vạt áo dần dần rộng hơn, là do tiều tụy vì một người…