Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ (Vũ Mặc Hiên)
Kinh thành Thiên Vũ mùa đông năm thứ hai mươi mốt.
Tại nơi mùa đông giá rét băng tuyết tràn ngập đất trời này, tuy rằng ngay cả hô hấp cũng khó khăn nhưng người đi trên đường cũng không ít. Có những nhà buôn bán nhỏ, cũng có người ra
mua đồ…
Trên phố xá náo nhiệt vang lên tiếng rao bán, bên trong tửu lâu, Vũ Mặc Hiên say sưa lẳng lặng nhìn dòng người bên ngoài cửa sổ.
Khoảng thời gian kể từ khi chiến tranh
với Thập Ngân quốc tới nay đã được sáu năm, thời gian xa cách nàng cũng
sắp tròn mười năm rồi…
Trong đôi mắt đen của hắn lộ ra vẻ nhớ nhung! Nếu bây giờ nàng còn sống thì sao? Có phải tốt biết mấy không?
Thân thể mẫu hậu càng ngày càng yếu, ngự y nói chỉ mấy tháng nữa mẫu hậu cũng sẽ rời đi giống như nàng. Cả đời
mẫu hậu ngồi trên vị trí cao cao tại thượng, vừa vào cung đã chiếm được
sự sủng ái của phụ hoàng.
Sinh đại hoàng huynh thì bước lên ngôi
vị hoàng hậu, sau đó là sinh ra hắn, là hoàng tử trẻ tuổi nhất của phụ
hoàng, hắn rất may mắn! Không như những vị hoàng huynh không được phụ
hoàng chú ý, hắn thật sự rất được cưng chiều. Lấy tình yêu của phụ thân
đối với con út để cưng chiều….
Có lẽ năm đó phụ hoàng sủng ái hắn đúng
bởi vì hắn là hoàng tử nhỏ tuổi nhất, cho nên phụ hoàng mới yêu thương
hắn như vậy. Còn sau này là lúc nào? Có lẽ là khi năm tuổi? Hắn thường
chạy vào ngự thư phòng của phụ hoàng, bò lên ngồi trên đùi người, nhìn
phụ hoàng phê duyệt tấu chương…
Khi đó trong lòng hắn chỉ không muốn
nhìn thấy phụ hoàng chau mày khi xem tấu chương. Vì vậy hắn cố gắng để
phụ hoàng hài lòng, làm ồn ào để phụ hoàng đọc tấu chương cho hắn
nghe…Sau khi đi học hắn nhớ lại những bản tấu chương sư phụ đọc cho rồi
tìm điểm chưa đúng…sau đó ngẫu nhiên giúp phụ hoàng giải quyết một ít
vấn đề khó…
Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ ánh mắt
khiếp sợ của phụ hoàng. Trên khuôn mặt có vui sướng sau đó mới là kinh
ngạc, quan sát thật kĩ…
Về sau gặp vấn đề gì phụ hoàng cũng luôn hỏi hắn một ít. Hắn cũng không vì phụ hoàng sủng ái mà sinh ra tự kiêu, càng phải học cực khổ hơn.
Tài năng của hắn không chỉ giúp mấy vấn đề này cho phụ hoàng mà âm luật cũng nổi tiếng khắp Thiên Vũ.
Từ đó trở về sau hắn là niềm tự hào của phụ hoàng…cũng trở thành mối trở ngại trong lòng của mấy hoàng huynh….
Rồi sau nữa, thân thể phụ hoàng yếu đi,
khi đó hắn đã trưởng thành, trưởng thành để có thể hiểu tại sao thi
thoảng mấy vị hoàng huynh lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn! Cũng hiểu
tại sao lại có nhiều văn võ bá quan cố gắng lấy lòng hắn như vậy. Càng
hiểu rằng mẫu hậu có thể làm tất cả vì hắn…
Rốt cuộc người ngồi trên ngôi vị hoàng
đế là tứ hoàng huynh, tứ hoàng huynh mà từ trước tới giờ không ai biết
đến, địa vị của Nguyệt phi – mẫu phi của tứ hoàng huynh không cao cũng
không thấp, là một nữ nhân tài ba hiếm có trên thế gian, bởi có một lần
hắn nghe thấy tiếng đàn của Nguyệt phi nương nương và tiếng tiêu của tứ
hoàng huynh. Lúc đó hắn hết sức ngưỡng mộ! Bởi mẫu hậu vĩnh viễn không
có ý định đánh đàn cho hắn nghe!
Trước khi phụ hoàng băng hà đã bí mật
đưa cho hắn một tấm lệnh bài, với nó hắn có thể ra lệnh cho ám vệ hoàng
thất một lần…Ý của phụ hoàng đã rõ: Nếu có một ngày tứ hoàng huynh ép
hắn vào đường cùng, hắn có thể chống lại, đây là điều cuối cùng mà một
người cha có thể làm cho đứa con mình yêu quý nhất.
Tứ hoàng huynh lên ngôi, hắn chọn cách
cấm cung trong phủ không màng tới triều chính. chỉ đơn giản là vào triều sớm, không có bất cứ ý kiến nào.
Tam hoàng huynh thì lại trở thành cánh tay đắc lực của tứ hoàng huynh.
Mẫu hậu và đại hoàng huynh không cam
lòng khi tứ hoàng huynh trở thành hoàng đế…Hắn đều biết tâm tư của mẫu
thân, nhưng ngoại trừ chứng tỏ ý muốn của bản thân, hắn không biết nên
giải quyết chuyện này thế nào, một bên là đương kim hoàng thượng, bên
kia lại là huynh ruột và mẫu hậu hắn.
Ngày mà tứ hoàng huynh đưa mẫu hậu lên
chùa tĩnh tu, hắn biết hoàng thượng đang nhắc nhở hắn. Cũng nhắc nhở cả
mẫu hậu và đại hoàng huynh.
Hắn đã từng khổ sở vì mẫu hậu và đại
hoàng huynh, đấu tranh với họ..có điều những suy nghĩ cố chấp đó đã ăn
quá sâu vào trong đầu.
Không biết đại hoàng huynh dùng cách gì liên lạc được với thái tử Thập Ngân quốc – Ngân Lưu Nhân nổi danh khắp thiên hạ.
Cũng chính là lúc khởi đầu những ràng
buộc cả đời hắn! Bởi Ngân Lưu Nhân xuất hiện, hắn mới biết nữ tử kì lạ
kia: Thị thiếp Uông Tùy Tâm bị Tam hoàng huynh vứt bỏ.
Hắn không màng tới triều chính nhưng cũng biết mối mâu thuẫn giữa Tam hoàng huynh và binh bộ thượng thư Uông Chấn!
Khi hắn nghe nói Tam hoàng huynh tình
đầu ý hợp với nữ nhi Uông Chấn chưa được một năm đã bị tra ra là không
tuân thủ đạo đức, lén lút qua lại với người khác thì hắn cũng chỉ cười
cho qua!
Có điều….tại sao ông trời lại để hắn gặp nàng? Để hắn biết trên đời còn có một nữ nhân như vậy!
Hắn đã sớm cảm giác dường như Tam hoàng huynh và cả Dương Á Sơ đang dâng trào một đợt sóng ngầm mãnh liệt trong lòng.
Hắn không ngờ tới lại là vì một nữ nhân! Uông Tùy Tâm.
Lần gặp đầu tiên là ở trên điện Kim
Loan, trả lời ba đề của Ngân thái tử, ba đề bài nói khó cũng đúng mà nói dễ cũng không sai, nhưng không ai có thể trả lời. Nhị hoàng huynh đề
xuất Hoàng thượng yết hoàng bảng tìm người tài để giải đề, lúc đó nàng
vận y phục màu trắng chậm rãi đi vào, lướt qua như một cơn gió, tựa như
màn sương mù…
Hắn dao động! Bàn về tư sắc, nàng thật
sự không đẹp, nhưng cả người toát lên vẻ thanh nhã thoát tục khiến hắn
bất ngờ. Nhưng càng làm cho hắn kinh ngạc hơn là sự lãnh đạm trên người
nàng cực kỳ giống hắn! Cả đời hắn chỉ có một khát vọng, hắn muốn nhìn
xem trong ánh mắt người kia rốt cuộc có hào quang ra sao?
Nàng nói: Ta muốn nhìn quả đó một chút!
Sau đó, khi nhìn thấy quả kia nàng mỉm
cười, hắn cho rằng đó là nụ cười đẹp nhất thế gian này. Trán nàng dãn
ra, rõ ràng ý cười trong ánh mắt lan ra cả khuôn mặt, tuyệt mỹ như hoa
rơi, khiến tâm hắn rối loạn…
Tiếp theo, nàng muốn hoàng thượng ban
thưởng thứ gì đó! Trong lòng hắn cảm giác buồn bã, lúc đỏ chỉ e ai ai
trên điện cũng có suy nghĩ giống hắn, nàng muốn trở thành vương phi của
Tam hoàng huynh.
Thấy nàng nói tới thánh chỉ kia, trên khuôn mặt nàng tản mát ra nụ cười mê hoặc lòng người.
Nàng trả lời một vạn binh sĩ thắng, sau
đó từ từ nói ra những lời đáng kinh ngạc, khiến cả thiên hạ phải khiếp
sợ! Đó đâu phải điều có thể dễ dàng nói ra, huống hồ đâu có tới lượt
nàng? Ngay cả Tam hoàng huynh chinh chiến sa trường cũng không nghĩ ra
được mưu kế như vậy, dường như lúc đó hắn nghe thấy tiếng máu chảy trong huyết mạch, là bởi tài trí của nàng.
Nàng nói với Ngân Lưu Nhân: Mời thái tử
trả lời ta rồi ta sẽ trả lời ngài, gà có trước hay trứng có trước, đáp
án của thái tử cũng chính là đáp án của ta.
Một câu nói đơn giản lại có thể trả lời một đề bài căn bản không có câu trả lời.
Nhìn thứ quả đỏ tươi, hắn thấy vẻ mặt
nàng bừng sáng, nàng xoa nhẹ, muốn một chậu nước sạch, mọi người đều
nhìn nàng bỏ thứ quả đó vào trong rửa, lấy dao thái ra. Điều làm hắn
kinh ngạc là nàng cầm lấy một miếng bỏ vào miệng, tinh tế thưởng
thức…thoáng chốc đêì khiến mọi người kinh hãi.
Nàng nói: Hoàng thượng, thử một miếng đi!
Nhìn bốn phía xung quanh: Các vị cũng thử đi, không có độc đâu!
Hắn vẫn chăm chú nhìn nàng, thấy vẻ mặt
đó không hiểu sao hắn lại tin nàng, đi tới bên cạnh lấy một miếng bỏ vào miệng..vị chua chua ngọt ngọt, cũng không khó ăn…
Tam hoàng huynh là người thử thứ hai.
Hắn thấy Tam hoàng huynh hơi nhíu mày, nàng phát ra một tiếng cười khẽ, du dương động lòng người!
Lúc đó trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Rất đáng, cho dù có độc hắn cũng không hối hận!
Tài trí của nàng khiến mọi người trong đại điện phải khâm phục, bao gồm cả Ngân thái tử danh chấn thiên hạ kia.
Sau đó là tuyên chỉ, yêu cầu của nàng vừa giống mà lại không giống với dự đoán của hắn.
Nàng muốn rời vương phủ, thoát khỏi thân phận thị thiếp của Tam hoàng huynh…
Hắn khiếp sợ, và cả mê muội…
Nàng xuất cung, Hoàng thượng muốn tự
mình đưa nàng đi, Tam hoàng huynh cũng có ý, nhưng nàng đều từ chối, mà
lại để một kẻ lần đầu tiên gặp nàng là hắn đưa ra khỏi cung.
Hắn thật không ngờ người đứng ngoài cung chờ lại là Dương Á Sơ.
Nàng nói nàng tin tưởng hắn, tin tưởng người mà lần đầu tiên nàng gặp! Cho nên mới đề nghị hắn đi.
Ở ngoài cung, hắn mạo muội hỏi xem có
thể trở thành bằng hữu của nàng không? Đây là lần đầu tiên hắn có khát
vọng như vậy khi biết một nữ tử!
Nhưng nàng khước từ! Còn nói đã nợ hắn một mối nhân tình.
Mà thật sự không lâu sau hắn đã tới tìm
nàng, bởi trực giác cho hắn biết Hoàng thượng, Tam hoàng huynh, thậm chí cả Dương Á Sơ đều có tâm tư khác thường đối với nàng.
Hoàng thượng khôn khéo, cũng là vô tình. Lúc đó hắn lo lắng nên mới tìm nàng, bởi hắn cảm giác nhất định nàng sẽ giúp được hắn, thậm chí nàng có thể ảnh hưởng tới quyết định của Hoàng
thượng.
Nàng nói mình không phải là thần tiên, cho nên không giúp được hắn…
Lúc hắn đang thất vọng thì nàng lại chỉ
rõ cho hắn một con đường: Vốn cùng một cội rễ, sao phải dồn ép lẫn nhau? Đạo lý môi hở răng lạnh sao vương gia không ám chỉ cho hai vị vương gia khác, không biết chừng còn có thể giữ một mạng của Thanh vương gia?
Lần thứ hai hắn thấy được vầng hào quang trên người nàng! Cơ trí không thua bất kì ai!
Sau đó…Tam hoàng huynh lấy ra di chỉ của phụ hoàng, hơn nữa nhị hoàng huynh và hắn đề ra sức đảm bảo, rốt cuộc
Hoàng thượng cũng khai ân, giữ lại một mạng của Đại hoàng huynh! Đại
hoàng huynh nghe thấy di chỉ của phụ hoàng chắc cũng có cảm xúc trong
lòng?
Hắn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, Đại hoàng huynh có thể từ bỏ được, hắn là người cảm thấy thoải mái nhất.
Hiếu kỳ về nàng không chỉ có một mình hắn, còn cả Ngân Lưu Nhân!
Cho nên mới có yến tiệc lần đó…
Thấy bóng dáng nàng và Dương Á Sơ, ánh mắt giao nhau, trong lòng hắn có hơi ngưỡng mộ!
Điệu múa của Trữ phi nương nương khiến nàng nói ra: Vũ điệu này như chim trên trời, thế gian khó có được vài lần chiêm ngưỡng.
Lúc đó hắn xúc động không thể kiềm chế nổi, nối tiếp theo nàng khen ngợi.
Ngân Lưu Nhân muốn lấy nàng làm thái tử
phi Thập Ngân quốc, yêu cầu này vừa nói ra đều khiến mọi người trong
điện kinh sợ, nhưng nàng chỉ thản nhiên nói một câu: Thái tử, điều ta
muốn ngài không thể thực hiện được, cho nên mong muốn của ngài ta không
thể đáp ứng!
Nàng thản nhiên nói rằng nàng không phải là người toàn vẹn, và cũng không thể có con nối dõi. Cảnh ngộ của nàng
khiến hắn đau lòng!
Mà câu nói tiếp theo của nàng khiến hắn kinh sợ, nàng nói: Thái tử, ta muốn cả đời chỉ có hai người, ngài có làm được không?
Chén rượu trong tay rơi ra lúc nào hắn
cũng không biết, chỉ nhìn thấy trong ánh mắt nàng có chế giễu và nghiêm
túc. Tức khắc hắn tin lời nàng nói, cũng hiểu được nàng muốn gì.
Nàng khiến Ngân Lưu Nhân biết khó mà lui, cũng thành công hóa giải trận này trong bữa tiệc, để tự mình thoát thân.
Hắn không thể kiềm chế được xúc động muốn quen nàng! Đi tới Lưu Khách Lâu của Dương Á Sơ.
Nàng cũng không muốn gặp hắn, khước từ hắn, hắn không hề để ý, chỉ cố chấp ngồi yên một chỗ.
Sau đó Dương Á Sơ tới, hắn chỉ biết hắn đã chậm một bước, bại bởi Dương Á Sơ!
Khi nghe thấy tiếng đàn của nàng trong
đình bên hồ, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới: Thiên ngoại hữu thiên, lay động đất trời, vốn tưởng rằng trình độ hiểu biết âm luật của hắn không tầm
thường, nhưng nàng còn cao hơn một bậc…Hắn chưa từng đạt tới cảnh giới
như trong khúc đàn của nàng. Cho nên hắn bại bởi nàng, nàng nói: Hoa
sen, gần bùn mà không tanh mùi bùn!
Nàng tài hoa kinh thế, tính tình đặc
biệt đã thu hút hắn, khiến hắn không thể khống chế bản thân. Nhưng hắn
biết hắn đối với nàng không có bất kì đặc biệt nào.
Hắn, Hiên vương gia chưa từng lọt vào mắt nàng!
Rồi sau nữa…Đêm hôm đó đã thay đổi rất nhiều số phận…
Nỗi bi thương của Dương Á Sơ, ba nghìn cấm vệ quân của Hoàng thượng, thống khổ của Tam hoàng huynh, còn có đau lòng của hắn…
Một đêm đứng trước biệt viện hoàng thành, chỉ đơn giản là bên trong có nàng…
Thấy bọn họ ở đây, ánh mắt nàng kinh hãi và bất lực…Khi đó hắn cảm nhận được rõ ràng sự dày vò trong lòng.
Nàng…không đáng phải chịu cảnh ngộ như vậy. Ông trời quá tàn nhẫn với
nàng!
Đối với hắn mà nói nàng là người rất đặc biệt, nhưng không rõ rệt, hắn chỉ biết là muốn đến gần nàng, chưa từng
nghĩ rằng trái tim đã sớm trao toàn bộ cho nàng, nữ tử độc nhất vô nhị
trên thế gian này.
Đêm hôm đó, hắn tin rằng Hoàng thượng,
Tam hoàng huynh cũng có tình cảm với nàng. Nhưng nàng vẫn không bằng
giang sơn. Cho nên Tam hoàng huynh và Hoàng thượng cũng chưa từng được
nàng coi trọng.
Sự điên cuồng của Dương Á Sơ đã khiến
nàng rung động, kẻ cố chấp có thể vứt bỏ tất cả chỉ vì nàng đã làm cho
nàng cảm động, hắn trơ mắt nhìn Dương Á Sơ ôm nàng vào lòng…Trong khoảnh khắc đó, hắn biết cả đời này cũng không thể quên nữ tử không thuộc về
hắn!
Với gia thế của Dương Á Sơ, nàng muốn tiến vào Dương gia cũng không phải chuyện dễ dàng!
Quả nhiên Dương lão gia nhanh chóng mở tiệc tuyển thê cho Dương Á Sơ.
Hắn tưởng rằng nàng sẽ đau khổ, lo lắng cho nàng…nhưng lại thấy được ánh sáng rực rỡ trên người nàng.
Nàng nói: Nàng muốn hắn giúp đỡ. Bởi nàng không muốn để vuột mất nam nhân mà mình yêu.
Hắn khát khao được như Á Sơ có được tình cảm của nàng. Chỉ có thể để nỗi buồn gặm nhấm trong tim.
Nàng dùng bốn câu thơ: Đại huyền tào tào như cấp vũ. Tiểu huyền thiết thiết như tư ngữ. Tao tao thiết thiết thác tạp đàn. Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn, để hình dung tiếng tỳ bà
thanh anh khiến người khác rung động.
Hắn gần như là sùng bái tài trí của nàng.
Nàng hát một ca khúc rất đặc biệt về chính mình, tuy âm sắc riêng biệt nhưng nội dung tương đối không có gì đáng để ủng hộ.
Nhưng…nhưng nàng vĩnh viễn sẽ làm ra chuyện khiến hắn khiếp sợ…
Rốt cuộc đưa ra quyết định này
Người khác nói thế nào ta cũng chẳng màng
Chỉ cần chàng cũng đồng ý như ta
Ta nguyện đi theo chàng tới chân trời góc bể
Ta biết tất cả không hề dễ dàng
Lòng vẫn tự nói với bản thân
Sợ rằng bỗng nhiên chàng muốn từ bỏ
Yêu thật lòng cần có dũng khí
Đối mặt với những lời đồn đại
Chỉ cần chàng một lòng
Tình yêu của ta mới có ý nghĩa
Chúng ta đề cần phải có dũng khí
Tin tưởng sẽ được ở bên cạnh nhau
Biển người chen chúc nhưng ta vẫn có thể nhận ra chàng
Đặt trong lòng bàn tay ta thật lòng của chàng
Nếu kiên cường của ta chỉ là tùy ý
Mà bất cẩn làm tổn thương tới chàng
Chàng có thể nhẹ nhàng nhắc nhở ta không
Tuy là trái tim ta càng sợ sẽ để vuột mất chàng hơn
Trên mặt nàng hiện ra nụ cười động lòng người: Dương Á Sơ, ta cũng đáp lại cho chàng một lần kinh hãi thế tục.
Trong khoảng khắc đó hắn sinh ra một cảm giác đố kỵ…hắn đố kỵ với Dương Á Sơ có thể chiếm được trái tim nàng!
Càng rung động không ngớt với dũng khí và hiểu biết của nàng.
Hắn biết cả đời này nàng sẽ chỉ là giấc mơ, không một ai có thể cao hơn vị trí của nàng trong lòng hắn.
Hà Tĩnh Nhi lại trở thành vật cản giữa nàng và Dương Á Sơ.
Hắn không muốn thấy nàng bị tổn thương, nên sau khi lâm triều hắn liền đi tìm Dương Á Sơ, để nhắc hắn ta chuẩn bị trước.
Dương Á Sơ vội vàng thành thân với nàng! Sớm hơn thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng, hắn như trút được một gánh
nặng, nhưng cũng buồn bã như người mất hồn…
Dương Á Sơ có tình cảm rất sâu sắc đối với nàng, sâu tới mức vì nàng mà uy hiếp toàn bộ hoàng triều Thiên Vũ…
Rốt cuộc nàng cũng nguyện lấy Dương Á Sơ, trở thành thê tử của hắn.
Đêm hôn đó, không biết hắn đã uống bao
nhiêu rượu, nói với bản thân rằng lần sau gặp lại nàng đã là thê tử của
người khác, không liên quan gì tới hắn nữa…Cho dù…Cho dù hắn cũng yêu
nàng như vậy, nhưng những thứ đó đều không quan trọng! Đó chỉ là tình
yêu của hắn, một kẻ đang yêu…
Đứng ở một nơi xa nhìn nàng hạnh phúc, đó là niềm vui lớn nhất của hắn!
Nhưng cuối cùng ông trời lại vô tình, ngay cả ước mơ xa vời ấy cũng không cho phép hắn…
Trên một thảo nguyên mênh mông, hắn đã
trải qua chuyện đau thương nhất trên đời, trong khoảng khắc đó hắn rất
hận bản thân không có năng lực!
Trơ mắt nhìn nàng bị Ngân Lưu Nhân đưa đi, thấy ánh mắt áy náy của nàng còn ẩn chứa cả đau lòng cùng bất lực…
Hắn thiếp đi rất lâu…hắn thà rằng mình trúng độc rồi chết, còn tốt hơn là sau khi tỉnh lại nhận được tin nàng đã chết…
Hắn không thể chế ngự được hận thù trong lòng, hận ông trời đối xử với nàng không công bằng, hận ông trời không
thành toàn cho hắn…
Nhưng hắn càng hận Ngân Lưu Nhân hơn…
Trừ việc phải đánh bại Ngân Lưu Nhân, hắn không biết bản thân mình sống có gì ý nghĩa nữa?
Hai năm sau, hắn mới biết được Dương Á Sơ không chết! Hắn còn sống…! Nhưng…cũng sống không bằng chết!
Cũng hận thù, cũng điên cuồng như hắn, đều muốn Ngân Lưu Nhân phải trả giá…
Hắn bước lên chiến trường…Hai tay dính đầy máu tanh…
Nhưng hắn dứt khoát không từ bỏ…
Nhưng điều khiến hắn đau lòng nhất chính là dù cho hắn có đánh bại Ngân Lưu Nhân, nàng cũng chẳng thể sống lại…
Khi nhìn thấy cỗ quan tài mà Ngân Lưu
Nhân đưa ra, Dương Á Sơ đã hoàn toàn phát điên, thật ra chính hắn cũng
đã từng nếm trải sự điên rồ đó…
Rồi sau đó Dương Á Sơ và cả cỗ quan tài đều biến mất…
Mà hắn và Tam hoàng huynh đã dùng tròn một năm chiến đấu, cuối cùng cũng đánh bại được Ngân Lưu Nhân.
Hoàng triều Thiên Vũ trở thành bá chú thiên hạ…
“Vương gia, khoác thêm áo choàng đi, sắp có gió lớn rồi!” Thị vệ đứng đằng sau cung kính xin ý kiến Vương gia
đang ngồi đó! Hàng ngày Vương gia đều ngồi đó rất lâu! Haizzz! Cũng
không biết Vương gia đang nghĩ gì nữa? Thân thể thái hậu càng ngày càng
không khỏe, chỉ mong vương gia lấy vợ…
Hay là Vương gia đang khó xử trước ý chỉ của Thái hậu?
Vũ Mặc Hiên đứng dậy, thị vệ vội vã lấy áo choàng lên vai Vũ Mặc Hiên.
“Tới Lộ vương phủ.” Tam hoàng huynh đã
có con trai, cho nên mẫu hậu mới càng nôn nóng như thế, ban đầu là ra
lệnh cho hắn lấy vợ. Mà hắn chưa từng ngỗ ngược làm trái ý mẫu hậu,
ngoại trừ ban đầu lúc tranh ngôi vị hoàng đế, nhưng hiện tại lại càng
thúc ép việc hôn sự của hắn.
“Vâng, thưa Vương gia, Thanh vương gia mời ngài tới dùng bữa tối.” Một thị vệ khác cung kính nói.
Bữa tối? Vũ Mặc Hiên hơi cười khổ, bây giờ đại hoàng huynh cũng sốt ruột bắt hắn lấy vợ…
Lộ vương phủ
“Vương gia, Hiên vương gia tới.” Lộ Nguyên tiến đến bẩm báo với Vũ Mặc Nhiên.
“Tam hoàng huynh.” Vũ Mặc Hiên cởi áo choàng ra, đưa cho hạ nhân bên cạnh rồi chào hỏi Vũ Mặc Nhiên đang ngồi ở vị trí chủ nhân.
“Ngũ hoàng đệ, uống trà đi.” Vũ Mặc Nhiên tự mình rót trà.
“Chúc mừng Tam hoàng huynh.” Thị vệ bên cạnh giơ hộp gấm trong tay ra, Lộ Nguyên tiếp nhận.
Vũ Mặc Nhiên nhướn mi, thờ ơ nói “Ngũ hoàng đệ cũng nên lấy vợ được rồi đấy”
Vũ Mặc Hiên không nói, chỉ nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Tiểu điệt đã có tên chưa?”
Vũ Mặc Nhiên trầm mặc một lát rồi mới nói: “Vẫn chưa, để tên thằng bé và mẹ nó như nhau đi”
“Cha…” Một thân thể tròn xoe chạy ra từ trong phòng.
“Tiểu thư..” Nhũ mẫu theo sát bên cạnh, thấy cô bé ngã xuống thì vội đỡ dậy, nhưng lại bị một người khác giành lấy trước.
“Cha.” Hai cánh tay ngắn củn mập mạp ôm lấy cổ Vũ Mặc Nhiên, cười khanh khách.
“Vương gia.” Nhũ mẫu run sợ hành lễ, Vương gia cưng chiều tiểu thư có tiếng. Bây giờ…
“Lui ra đi” Âm thanh lạnh lùng như cơn gió lạnh quét quya, cũng khiến nhũ mẫu nhanh chóng lui ra ngoài.
“Cha…” Vũ Mặc Nhiên lấy tay lau nước dãi bên mép đứa bé.
“Tâm nhi, lại không ngoan nữa rồi?” Vũ
Mặc Nhiên dịu dàng trách móc. Đây là con gái do đại phu nhân sinh ra, ba tuổi, tên là Vũ Tâm Bảo, là tên do Vũ Mặc Nhiên tự mình đặt cho, cũng
là đứa con duy nhất trong ba đứa được Vũ Mặc Nhiên đặt tên, Vũ Mặc Nhiên không ngờ lại thương yêu cô bé, không, là cưng chiều mới đúng, còn gọi
cô bé là Tâm nhi.
Hai năm nay Vũ Mặc Nhiên có hai con trai và một con gái, trưởng nữ Vũ Tâm Bảo, con của Đại phu nhân, con trai
thứ là của tứ phu nhân, con thứ ba mới sinh ra từ tháng trước, là của
Tam phu nhân, nhưng hai đứa con trai này Vũ Mặc Nhiên chưa từng để ý
tới, chỉ có Tâm Bảo là hắn mới đối xử dịu dàng mà thôi.
Vũ Mặc Hiên thấy bộ dạng Vũ Mặc Nhiên
thì hạ mắt, “Tam hoàng huynh, Hiên đệ xin cáo từ trước,” Tam hoàng huynh coi Tâm Bảo như báu vật để mà cưng chiều, là bởi vì Tâm Bảo may mắn có
cùng ngày sinh với nàng. Cho nên Tâm Bảo mới nhận được sự sủng ái của
Tam hoàng huynh, bởi huynh ấy luôn coi Tâm Bảo là đầu thai của
nàng…Nhưng nàng là nàng, tự nói với bản thân rằng, chỉ có nàng, bất kể
là ai cũng không thể thay thế.
Vì vậy hắn chưa bao giờ coi Tâm Bảo là
đầu thai của nàng, hoặc…cho dù là nàng thì cũng đã uống Mạnh bà thang,
chỉ là một linh hồn bình thường.
“Ừm” Vũ Mặc Nhiên khẽ hừ một tiếng.
Ra khỏi Lộ vương phủ, Vũ Mặc Hiên cúi
mắt nhìn! Gần đây hắn cũng dần dần không để tâm tới triều chính nữa, hay là đi ra ngoài một thời gian cũng tốt…sau khi trở về…sẽ làm theo nguyện vọng của mẫu hậu! Đối với hắn mà nói lấy ai cũng không quan trọng. Mẫu
hậu đã cầu xin thì hắn không thể coi thường, nếu không người lại để ở
trong lòng.
Trong một thôn nhỏ thuộc huyện Ly Thủy phía Bắc Thiên Vũ.
Rõ ràng khí hậu lạnh giá nhưng trên bầu
trời lại xuất hiện vầng thái dương màu đỏ, khiến trong sân phía trước
cách đó không xa vang lên một tiếng kêu lạ thường.
“Cha…mẹ…nhanh lên…người không được nuốt
lời đấy!” Chỉ thấy một tiểu cô nương năm tuổi đang ở trong sân vừa nhảy
vừa hô, rất vui vẻ. Khuôn mặt đỏ bừng khiến người khác hết sức thương
yêu. Mi dài tinh tế, mắt tròn to, môi phớt hồng còn bĩu ra thành hình
tròn trên mặt, khiến người ta chỉ muốn tiến lên xoa xoa gương mặt đó.
“Ngưng Nhị, nền đất lạnh lắm, mau đứng
lên” Một bé nam đẹp tới kì lạ nhanh chóng nâng tiểu cô nương mệt mỏi
ngồi dưới đất dậy, bàn tay trắng nõn véo cái mũi tiểu cô nương, ánh mắt
tràn ngập tình cảm “Muội đấy, toàn không nghe lời, thấy mặt đất lạnh
chưa hả?”
“Ca ca, sao mẹ vẫn chưa ra?” Môi nhỏ
nhắn cong lên tỏ vẻ không vui, mẹ cũng thật là, hôm qua đã nói là hôm
nay sẽ đưa cô bé đi chơi ở thị trấn.
Tròng mắt đen lộ ra ý cười, ho nhẹ một tiếng, nha đầu kia vừa nói tới thị trấn thì đã cực kì phấn khích, đúng là cô bé tham ăn.
“Thiếu gia, phu nhân nói ngài đưa tiểu
thư vào nhà.” Đi ra từ trong nhà là một vị tiểu cô nương, khoảng chừng
mười tuổi, làn da khỏe mạnh trơn bóng như nước, đôi mắt trong suốt mang
theo ý cười, tiểu thư chỉ cần nhắc tới việc đi thị trấn là liền vui vẻ.
“Nhược Nhi tỷ tỷ…cho muội ôm cái nào…” Tiểu cô nương nhảy ra khỏi lòng cậu bé khôi ngô, vươn tay với người phía trước.
Nhược Nhi mỉm cười đón lấy tiểu cô nương, nhướn mày với cậu bé khôi ngô: “Thiếu gia, ngài lại lén lút véo tiểu thư hả?”
Cậu bé khôi ngô đang định nói thì bị tiếng của một nam nhân từ trong phòng cắt ngang, “Thông Nhi…”
“Con tới đây cha.” Sau đó thấy tiểu cô
nương trong lòng Nhược Nhi trừng mắt lườm, cậu bé rất lo lắng sau này
Ngưng Nhị có bị người khác bắt cóc không, có trời mới biết cô bé thích
ăn như thế nào? Cô bé thích dính với Nhược Nhi, chẳng phải là Nhược Nhi
nấu ăn rất khéo hay sao? Ngày nào cũng quấn quýt nói muốn ăn, nhìn xem
con bé sắp biến thành tiểu mập mập tới nơi rồi.
Trong đại sảnh, Dương Á Sơ ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà trong tay.
“Cha…sao vẫn chưa khởi hành ạ?” Ngưng
Nhị thoát ra khỏi lòng Nhược Nhi, chạy tới ôm chân Dương Á Sơ. Khuôn mặt đỏ bừng ngẩng lên, ánh mắt tha thiết mong chờ.
Dương Á Sơ đặt chén trà trong tay xuống, bế Ngưng Nhị lên để cô bé ngồi trên đùi, “Đợi lát nữa sẽ lập tức khởi
hành, con cũng phải chờ xe ngựa tới mới đi được chứ? Hay Nhị nhi muốn đi bộ?” Sau đó liếc mắt ra bên ngoài, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười,
“Thông Nhi, con báo cho An thúc là không phải chuẩn bị xe ngựa nữa, bây
giờ Nhị nhi muốn lên đường, chúng ta phải đi bộ thôi.”
Thông Nhi lén cười thầm. “Dạ thưa cha, con đi ngay”
“Đừng mà, ca ca, muội không vội đâu!” Khuôn mặt nho nhỏ hơi lo lắng, vội vã chạy xuống kéo tay cậu bé lại.
“Ha ha..” Thấy vẻ mặt tưởng thật của Nhị nhi, mọi người đều bật cười.
“Nhị nhi, con không thể chờ được một lát à?” Hồng Tham cười thành tiếng.
“Nhị nhi thích nhất là tới thị trấn.” Tử Vân cũng đi ra, vừa đi vừa buộc túi quần áo lại.
“Mẹ..” Tiểu cô nương giậm chân, vốn
khuôn mặt đỏ bừng nay lại càng đỏ hơn, có thể so với mặt trời bên ngoài
được rồi. Chạy kéo mẹ từ trong phòng ra. “Mẹ, cha lừa Nhị nhi, còn có cả ca ca, cả dì Tham và dì Vân nữa, đều bắt nạt Nhị nhi…”
“Phu nhân, lão gia, có thể khởi hành
được rồi.” Nam nhân thật thà nắm tay một cậu bé thanh tú đứng ngoài cửa
cung kính bẩm báo. Đó là con trai của hắn và Tử Vân, nhỏ hơn Nhị nhi một tuổi.
“An thúc…” Khuôn mặt nhỏ nhắn đang uất ức vừa thấy người bên ngoài của thì mắt sáng lên, vội vàng chạy ra “Xe ngựa tới rồi ạ?”
Nhìn mọi người bỏ đồ lên xe, Dương Á Sơ
quay lại ôm nhẹ lấy nương tử hắn: “Không biết tính tình Nhị nhi giống ai nhỉ? Chỗ nào náo nhiệt thì đều thích chui vào.”
Năm năm trôi qua, trên mặt Lộ Tùy Tâm cũng không còn dấu vết ngày trước, thiếu đi ít lạnh lùng, dịu dàng hơn.
Nhìn Dương Á Sơ, “Ai bảo chàng nuông
chiều nên mới thành ra như vậy.” Năm năm, nàng trải qua một cuộc sống
gia đình bình thường, nàng rất vừa lòng!
“Bên ngoài trời vẫn lạnh lắm” Quan tâm
khoác thêm áo choàng lên người nàng, Dương Á Sơ hôn nhẹ lên trán Lộ Tùy
Tâm. “Nương tử, ta rất hạnh phúc.”
Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn hắn, khuôn mặt mang theo ý cười “Ta cũng rất hạnh phúc.”
…
“Vương gia, phía trước cách đây không xa là Thủy thành, chúng ta tới đó dùng bữa ạ?” Một cỗ xe ngựa lộng lẫy đi
trên đường, đánh xe cung kính hỏi vào bên trong.
“Ừ.” Vũ Mặc Hiên vén tấm màn che lên ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, vẻ mặt bình thản.
Hôm nay tiết trời vô cùng đẹp, hai bên đường náo nhiệt lạ thường.
“Quan khách, mời ngài vào dùng bữa.”
Tiểu nhị đứng ngoài cửa thấy người trên xe ngựa đi xuống thì mắt sáng
lên, cỗ xe này thật đẹp, người bên trong không giàu có thì cũng là quyền quý.
Vũ Mặc Hiên xuống xe, nhìn tấm biển hiệu phía trên, Hương mãn lâu? Trong lòng mỉm cười, cái tên rất hay!
“Một gian nhã gian.” Lạnh nhạt nói, không ngờ một thị trấn xa xôi lại có một tửu lâu trang nhã như vậy.
“Việc này…công tử…thật là ngại quá, nhã gian đã hết, ngài ngồi trong đại sảnh có được không?” Tiểu nhị dè dặt hỏi.
Hết? Vũ Mặc Hiên nhìn toàn đại sảnh,
đúng là rất nhiều người, gật đầu, dù sao cũng chỉ là lấp cái bụng mà
thôi, huống hồ tửu lâu lớn như vậy đã ngồi kín người, chứng tỏ thức ăn ở đây rất ngon!
“Dạ, xin mời…” đưa vị khách tới chiếc bàn trống duy nhất trong đại sảnh.
Vũ Mặc Hiên uống một chén rượu, có hơi
kinh ngạc, rượu thật ngon! Mới nhìn thức ăn trên bàn, mùi thơm truyền
đến khiến hắn muốn cầm lấy đũa ngay để thưởng thức.
Gắp một miếng thịt cho vào miệng, hơi mở to mắt, vị rất tuyệt!
Dương Thông Nhi chạy vào trong tửu lâu, tiện tay túm lấy một người “Nhị nhi tới chưa?”
“Thiếu gia, hôm nay tiểu thư không tới
đây.” Tiểu nhị bị túm âm thầm nhìn về phía phòng bếp thì mới dám nói to, đùa chứ tiểu thư Nhị nhi bảo hắn không được nói thì hắn phải nghe theo, nhưng tiểu thiếu gia tự mình tìm thấy thì cũng không thể trách hắn
được.
Thả người trong tay ra, khóe miệng Dương Thông Nhi mỉm cười, đồ mèo nhỏ Nhị nhi tham ăn này. Cậu bé chỉ biết
chắc chắn Nhị nhi sẽ chạy tới đây.
“Thiếu gia..” Chủ quán đặt sổ sách trong tay xuống rồi chạy ra.
Dương Thông Nhi dùng ánh mắt ra hiệu cho chủ quán không được lên tiếng…
“Thả muội xuống, ca ca, thả muội xuống.” Không tới một phút sau đã thấy Dương Thông Nhi bế một cô bé tròn trịa ra.
“Thả muội xuống ư? Nhị nhi, muội đã quên lần trước muội phá hỏng cả phòng bếp sao, mẹ phạt muội thế nào không
nhớ à?” Thông Nhi tận lực nhắc nhở Nhị nhi trong tay đang giãy giụa.
Ngưng Nhị đang giãy giụa đột nhiên nhớ tới gì đó, không giãy nữa. Cô bé không sợ trời cũng chẳng sợ đất, chỉ sợ có mẹ thôi.
Động tác của hai đứa bé khiến Vũ Mặc
Hiên hơi nắm chặt tay lại, sau đó liền mở to mắt nhìn, đó là….cậu bé kia rất giống Dương Á Sơ.
Vũ Mặc Hiên nhíu mày, chuyện gì thế này? Thiên hạ lại thật sự có người giống nhau như vậy sao?
Đứng dậy đi về phía hai đứa trẻ, tay đặt lên vai bé nam.
Không ngờ cậu bé kia hơi nghiêng người tránh được tay hắn, sau đó nhìn hắn với vẻ lãnh đạm: “Ngài muốn làm gì?”
Nhìn người trước mắt, Dương Thông Nhi
híp mắt lại, ánh mắt người này nhìn cậu bé rất đáng sợ. Cậu bé biết mình có vẻ ngoài rất giống cha, chẳng lẽ người này biết cha?
“Cháu là con của Dương Á Sơ?” Vũ Mặc
Hiên cảm thấy đột nhiên mình trở nên luống cuống, không biết tại sao khi nhìn thấy đứa bé này hắn lại hoảng hốt như vậy. Cẩn thật quan sát bé
trai trước mắt, khoảng chừng mười tuổi, ngoài trừ đầu lông mày có hơi
lạnh lùng nhưng rất giống Dương Á Sơ! Nam nhân đã biến mất kia! Nhưng
mà…Không đúng, Dương Á Sơ biến mất từ sáu năm trước…Đây?
“Sao ngài biết…Ưm…” Ngưng Nhị còn chưa nói ra thì đã bị Thông Nhi bịt kín mồm lại.
“Xin lỗi, quan khách, chúng cháu không quen người ngài vừa nói, cáo từ.”
Lễ phép cúi đầu với Vũ Mặc Hiên, Dương Thông Nhi nhìn chủ quán một cách kì lạ rồi rời đi.
“Chờ một lát” Vũ Mặc Hiên đi một bước.
“Quan khách còn có chuyện gì sao?” Thông Nhi dừng bước nhưng không xoay người.
“Ta và cha cháu là bạn cũ, có thể đưa ta đi gặp cha cháu được không?” Vũ Mặc Hiên cũng không biết tại sao lại
muốn nhìn cha thằng bé này tới vậy. Trong đầu nảy ra một ý nghĩ, nhưng
vội vàng lắc đầu từ bỏ.
“Cháu không biết…”
“Thông Nhi, đưa Nhị nhi về trước đi.” Giọng nói của Dương Á Sơ truyền đến từ bên ngoài.
“Vâng thưa cha.”
Vũ Mặc Hiên kinh ngạc nhìn Dương Á Sơ. “Thật sự là huynh?”
“Là ta, đã lâu không gặp, Hiên vương gia.” Dương Á Sơ nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Huynh…..” Vũ Mặc Hiên nhìn Dương Á Sơ
trước mắt, thấy toàn thân hắn toát ra một vẻ tao nhã, hắn ta rất
khỏe…Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn.
“Hiên vương gia, mời…” Dương Á Sơ đưa
tay về phía Vũ Mặc Hiên, ý bảo hắn lên nhã gian ở tầng hai. Hắn không
ngờ lại gặp người quen ở đây.
“Cậu bé vừa rồi là…” Vũ Mặc Hiên nhìn Dương Á Sơ khó nén nổi kinh hãi…
“Là con trai và con gái của ta.” Dương Á Sơ rót một chén rượu cho Vũ Mặc Hiên, thản nhiên nói.
Vũ Mặc Hiên thở hổn hển kinh ngạc, thật sự là con gái của hắn? Đây…Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Dương Á Sơ nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Vũ Mặc Hiên thì cúi mắt, “Hiên vương gia vẫn chưa lấy thê tử sao?”
“Nàng không chết?” Thốt lên điều mà ngay cả hắn cũng chấn động.
“Trong đầu Hiên vương gia đang nghĩ tới việc gì?” Dương Á Sơ nhìn chằm chằm vào Vũ Mặc Hiên vẫn đang kinh hãi, nhàn nhạt hỏi.
…
Một lúc lâu sau, Vũ Mặc Hiên mới chậm
rãi nói ra: “Thật tốt” Nàng còn sống, thật tốt quá! Ông trời đúng là có
mắt, biết nàng còn sống, hắn cảm tạ ông trời đã để nàng được sống.
Căn phòng trở nên yên lặng…
“Có thể cho ta gặp nàng được không?” Nếu có thể nhìn thấy nàng hắn mới cảm thấy thỏa mãn.
Hồi lâu sau Dương Á Sơ vẫn không nói gì…
“Ta tin ngài, mời…” Có thể nương tử sẽ vui khi được gặp bạn cũ.
“Cám ơn…” Vũ Mặc Hiên hồi hộp nói.
“Là ta mới phải cám ơn tất cả những việc ngài đã làm vì phu thê chúng ta.” Dương Á Sơ cũng cảm kích. Vũ Mặc Hiên đã làm rất nhiều chuyện cho nương tử và hắn…
…
Trong một căn nhà mái ngói màu đỏ, sửa
sang ngay ngắn lại sân vườn. Hồng Tham loay hoay với dược thảo, Nhược
Nhi bên cạnh nàng học tập, còn Tử Vân thì phơi quần áo.
“Mẹ…” Thông Nhi ấp úng, định nói rồi lại thôi.
Lộ Tùy Tâm thấy con trai có vẻ khác thường thì hỏi “Có chuyện gì vậy?”
“Không…Cha..” Thông Nhi thấy cha thì mở to hai mắt, người đó là bằng hữu của cha?
Lộ Tùy Tâm nhìn theo ánh mắt của Thông Nhi, thấy người phía sau Dương Á Sơ thì từ từ đứng lên…
Vũ Mặc Hiên dừng bước, nhìn bóng người bên trong nhà…
“Hiên vương gia…” Mắt Lộ Tùy Tâm ươn ướt.
“…”
Vũ Mặc Hiên nghẹn ngào, muốn nói nhưng lại không cách nào nói ra được, trong đầu chỉ có một âm thanh: Nàng còn sống, thật tốt!
Hai người nhìn nhau, nhân sinh giống như lần đầu gặp gỡ…
Lộ Tùy Tâm chậm rãi bước tới, đứng trước mặt Vũ Mặc Hiên, hai mắt đẫm lệ mỉm cười: “Đã lâu không gặp!”
Một lúc lâu sau Vũ Mặc Hiên cũng mỉm
cười, “Đã lâu không gặp!” Có thể nhìn thấy nàng còn sống, nàng hạnh
phúc, hắn cũng không cần gì nữa…
Đời người như một giấc mộng, năm tháng
vô tình, bỗng quay đầu lại mới phát hiện người sống đều có cùng một tâm
trạng: Trải qua đau khổ mới hiểu được thế nào là hạnh phúc, mãn nguyện!
Cả đời này hắn và nàng là bằng hữu, thế là đủ rồi…