Ads
Lạc thành Thiên Vũ
Hôm nay là ngày họp chợ, tuy rằng đang có chiến tranh ở biên
giới nhưng vẫn chưa đến mức căng thẳng lắm, cho nên cuộc sống của dân chúng
cũng không thay đổi là bao, lúc này trong một gian sương phòng tại quán trà yên
tĩnh tại Lạc thành náo nhiệt.
“Xin lỗi, hai vị công tử, thật sự tại hạ không có cách nào cả”
nam tử cường tráng hạ tròng mắt xuống, áy náy từ chối.
“Nghe nói ngươi nợ Thanh vương gia một mối nhân tình?” Nam
Cung Tuyệt thờ ơ nói.
Hắc Tam ngẩng đầu lên, đôi mày đậm nhíu lại, hai người này
là do Thanh vương gia đưa tới? Đúng là hắn nợ Thanh vương gia một mối nhân
tình, nhưng hiện tại quan phủ kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, hắn cũng làm gì có
cách nào khác?
Hoàng Thạch Ngạo nhìn người bất an ở đó, lấy từ trong ngực
ra một tập ngân phiếu “Đây là lễ vật của Thanh vương, ở đây là ngân phiếu hai
trăm nghìn lượng, ngươi giúp chúng ta tiến vào Thập Ngân quốc”. Nhẹ nhàng đặt
ngân phiếu lên trên mặt bàn, Hoàng Thạch Ngạo quan sát hắn thật kĩ.
Sau khi nhìn thấy mắt Hắc Tam sáng rực lên, khoé miệng hơi
nhếch, trên đời này ngoại trừ ma quỷ thì may ra, còn đâu hắn không tin người
nào nhìn thấy ngân phiếu lại không lay động. Huống chi lại là con số không hề
nhỏ. Lễ vật của Thanh vương cũng không đủ để Hắc Tam lay động, nhưng mà…bây giờ
hắn thực sự rất muốn Hắc Tam giúp bọn hắn…
Đây…trong lòng Hắc Tam đang đấu tranh, nếu như có hai nghìn
lượng này, hắn có thể sống an nhàn cả đời tại Thiên Vũ. Nhưng mà bây giờ muốn
đi vào Thập Ngân quốc cũng không phải chuyện dễ, hắn có nên mạo hiểm hay không?
Nam Cung Tuyệt luyến tiếc nói: “Thực không dám giấu diếm, ta
là đại phu, nghe nói Thập Ngân quốc có dược liệu mà tại Thiên Vũ không có, cho
nên muốn kiểm tra bằng được, không ngờ bây giờ đi vào Thập Ngân quốc lại khó
như vậy, có thể ông trời không muốn ta làm việc này, đại ca, chúng ta trở về
thôi, cha sẽ không trách chúng ta đâu”
“Ừ, lần này cha muốn buôn bán lớn, cho dù chúng ta có đi vào
Thập Ngân quốc, biết có dược liệu cũng không cách nào xoay chuyển được, vẫn bắt
chúng ta đi kiểm tra thôi, thực sự là lãng phí thời gian”
“Hại vị muốn dược liệu để làm ăn?” Hắc Tam nhìn ngân phiếu,
nghe bọn họ nói xong thì mở to mắt. Buôn bán dược liệu không phải nói mà làm được,
hai vị này đều biết Thanh vương gia, nói vậy chính là người quan trọng tới mạch
sống của Thiên Vũ, mà Thập Ngân quốc đúng là có nhiều dược liệu Thiên Vũ không
có, hắn vẫn muốn buôn bán những thứ này, nhưng buôn bán dược liệu Thiên Vũ đều
do dược cốc chiếm đoạt, không có nguồn tiêu thụ, cho nên hắn mới từ bỏ suy nghĩ
đó, nhưng mà…
“Muốn tiến vào Thập Ngân quốc, cũng không phải là không có
cách, nhưng mà tại hạ cảm thấy rất hứng thú với vụ làm ăn mà công tử vừa nói” Hắc
Tam từ từ nói.
Trên mặt Nam Cung Tuyệt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Hắc Tam công tử
cũng buôn bán dược?”
Hắc Tam nhìn qua ngân phiếu lần thứ hai, Hoàng Thạch Ngạo vội
vàng nhét xấp ngân phiếu vào trong tay Hắc Tam, “Nếu công tử cùng đi, chúng ta
cũng xem như là tìm được cách lấy dược liệu, ngân phiếu này coi như là tâm ý của
chúng ta, mong công tử nhận lấy”
Trong mắt Hắc Tam cảm thấy thoả mãn, nếu làm giúp hai người
này là có vụ làm ăn lớn rồi!
“Không biết quý danh của hai người là?” nheo mắt tỉ mỉ quan
sát hai người họ. Trông họ đều nhìn rất sang trọng, vừa nhìn đã biết là thiếu
gia con nhà giàu có.
“Ừm, chúng ta họ Thân” Hoàng Thạch Ngạo làm bộ lo lắng, một
lúc lâu sau mới trả lời.
Thân? là Thân gia đánh bại thủ phủ Dương gia? Thân gia đúng
là có buôn bán dược liệu, chẳng trách bọn họ lại quen Thanh vương gia. Nếu như
hắn có quan hệ tốt với Thân gia, như vậy buôn bán sau này không phải lo lắng gì
nữa rồi.
Trong đầu Hắc Tam thầm nghĩ : “A, hoá ra là Thân công tử, vậy
thì tốt rồi, không biết lần này công tử muốn lấy loại dược liệu nào?”
Hoàng Thạch Ngạo kinh ngạc mở to mắt: “Đây…dược liệu cũng
không phải dễ bán ở Thập Ngân quốc như vậy, cho nên bây giờ chúng ta vẫn chưa
có kế hoạch, chỉ là nhận lệnh gia phụ đi kiểm tra một chút, nhưng nếu Hắc Tam
công tử có cách thì tại hạ cũng muốn gây bất ngờ cho gia phụ, coi như chứng
minh năng lực của huynh đệ chúng ta”
“Hai vị muốn buôn bán thì tìm đúng người rồi, tại hạ nhất định
sẽ làm vừa lòng hai vị” Hắc Tam cũng biết lần này có thể kiếm được không ít bạc,
vì vậy không chú ý tới Hoàng Thạch Ngạo và Nam Cung Tuyệt âm thầm trao đổi ánh
mắt.
Chiều tối, một cỗ xe ngựa đi về hướng biên giới, đánh xe là
Hắc Tam và một vị nam tử có làn da ngăm đen như hắn.
“Công tử, ngài tìm đúng người rồi, ta cùng Hắc ca nắm rõ Thập
Ngân quốc như lòng bàn tay, ngài muốn làm ăn gì đều được, sẽ không thiệt thòi
đâu”, nam nhân có làn da ngăm đen nói nhiều hơn một ít so với Hắc Tam, có thể
thấy là một người hoạt bát.
“Ha ha, huynh đệ chúng ta đúng là gặp vận may a!” tấm rèm xe
ngựa cũng không thả xuống, như vậy người bên trong chắc chắn sẽ nhìn thấy cảnh
sắc bên ngoài. Hoàng Thạch Ngạo âm thầm quan sát đường đi ở đây, hướng ánh mắt
về phía Nam Cung Tuyệt một cái.
Tay Nam Cung Tuyệt khẽ nhúc nhích, khoé miệng cũng hơi mỉm
cười.
“Đương nhiên rồi, con đường này là do huynh đệ chúng tôi hao
tổn tâm sức khai thông đó” lời của nam tử có phần đắc ý.
“Ha ha, vậy là phúc ba đời của tại hạ rồi, nếu lần này thành
công làm cho gia phụ vui vẻ, việc buôn bán dược liệu xin giao cho hai vị quản
lý, cũng đỡ phải đi Thập Ngân quốc nhiều lần”
“Công tử, lời này là thật?” Hắc Tam trầm mặc nhướn mi lên,
hướng tới người trong xe. Thương nhân tất nhiên sẽ không tin tưởng người khác
như vậy, nhưng nếu Thanh vương kêu hai người này tới gặp họ thì tất nhiên hắn sẽ
đỡ cảnh giác, hơn nữa họ phối hợp thành thạo làm cho hắn không nói được lời
nào, chắc chắn là một miếng mồi béo bở! Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn đồng
ý giúp bọn họ.
“Tất nhiên, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh”
Hắc Tam cùng người bên cạnh nhìn nhau, trong lòng đều vui mừng
vì sắp phát tài, lần này nhất định đại ca sẽ thưởng lớn cho bọn họ.
“Hắc công tử, nhưng mà con đường này hình như cũng khác gì
đâu?” Hoàng Thạch Ngạo có tình làm như không hiểu hỏi.
“Đây là do huynh đệ chúng ta mở, còn đường bình thường đều bị
đóng cả rồi” Hắc Tam giải thích.
Hoàng Thạch Ngạo tất nhiên là biết, xem ra tên Hắc Tam tại
Thập Ngân quốc này đúng là dùng được, vậy là lần này tìm đúng người rồi.
Nghĩ như vậy hắn cười càng vui vẻ, “Hai vị công tử ở tại Lạc
thành, vậy có người nhà ở Thập Ngân quốc không?”
“Công tử cái gì mà công tử chứ, ca ấy tên là Hắc Tam, ta là
Hắc Tứ, cứ gọi như vậy là được rồi” nam tử có làn da ngăm đen nhăn mặt lại nói.
Tự nhiên lại có người gọi hắn là công tử.
Hắc Tam trừng mắt nhìn Hắc Tứ, tên Hắc Tứ này không dưng lại
thô lỗ như thế, tự hạ thấp thân phận mình.
“Đúng vậy, hai vị, cứ gọi tên chúng ta như vậy là được rồi,
đại ca cùng nhị ca của ta đang buôn bán ở Long Thành” Hắc Tam tự hào nói.
“A, vậy Hắc công tử cũng là phú thương thế gia, thật là thất
kính” Long thành? Long thành Ngân Thập quốc? thật đúng là trời giúp.
Hoàng Thạch Ngạo khen ngợi Hắc Tam, Hắc Tứ cũng cảm thấy rất
thoả mãn, xem ra tương lai hai người bọn họ càng ngày càng sáng lạn.
“Ha ha, không dám không dám”
…
Xe ngựa đi được hai canh giờ mới dừng lại, Nam Cung Tuyệt giả
vờ thản nhiên ngẩng đầu, nhanh chóng quan sát ở đây, khoé miệng cười nhạt, xen
ra tuy rằng Thập Ngân quốc canh phòng rất cẩn thận nhưng vẫn có người lợi dụng
ra sơ hở, phía sau thành lại có cửa nhỏ, xem ra chuyên để tạo điều kiện cho Hắc
Tam cùng những tên buôn bán này đi qua.
Hắc Tam cùng Hắc Tứ trao đổi ánh mắt cho nhau, lùi cự li lại
một chút, Hắc Tam nhặt một tảng đá trên mặt đất gõ lên tường, ba lần mạnh, ba lần
nhẹ. Sau đó bước lui lại chờ, một lúc sau, trên tường thành đột nhiên xuất hiện
một lối đi nhỏ dẫn vào thạch động, đủ để một cỗ xe ngựa đi qua, lúc đi ra thấy
có hai binh sĩ. Nhìn hai người Hắc Tam, Hắc Tứ rồi cười.
“Hắc Tam, lâu lắm mới thấy huynh đệ các ngươi, thế nào, phát
tài rồi sao, có phải quên mất chúng ta rồi không?”
Hắc Tam nhìn qua xe ngựa, sau đó cúi đầu nói gì đó rồi chỉ
vào xe, thấy hai người đó lập tức lắc đầu, sau đó Hắc Tam móc ra một tờ ngân
phiếu, hai người vẫn lắc đầu, Hắc Tam do dự một lát rồi lại lấy thêm một tờ nữa,
hai người vẫn lắc đầu, Hắc Tam cắn răng lại lấy thêm, hai người nuốt nước miếng,
chần chờ một lát mới gật đầu.
Thế là xe ngựa vào thành thuận lợi….
Đi một lúc lâu, Hắc Tứ mới phì một hơi, “Ca, mấy tên kia càng
ngày càng tham lam, lại dám lấy của chúng ta ba nghìn lượng, lão tử hận không
thể làm thịt bọn chúng”
“Thì làm gì còn cách nào, chúng ta dẫn theo hai người đến,
ba nghìn lượng, chúng nể tình nên mới cho ta đi đấy, đây là tội lớn tru di cửu
tộc, tất nhiên bạc quan trọng, nhưng mạng còn quan trọng hơn”
Hắc Tam nghiêm nghị nói, đương nhiên hắn biết bạc với huynh
đệ họ quan trọng, nhưng mà thời gian cấp bách, cho nên phải nhanh chóng đưa cho
bọn chúng.
“Bởi vì Thiên Vũ đang chiến tranh với Thập Ngân quốc, cho
nên biên giới đều canh phòng rất nghiêm ngặt” Hắc Tứ nghĩ lại cũng thấy xuôi
xuôi.
Nam Cung Tuyệt, Hoàng Thạch Ngạo nhìn quang cảnh bên trong
thành, nheo mắt lại, biên giới Thập Ngân quốc so ra vẫn kém Lạc Thành.
“Chúng ta tới Long thành qua đêm” Hắc Tứ kéo tấm rèm trong
xe ngựa xuống, che bên trong lại, vung roi ngựa lên “Giá” một tiếng lạnh lùng.
…
“Mẫu hậu, sao người không nói trước cho con một tiếng mà đã
tới?” Ngân Lưu Nhân tiến lên đỡ lấy Hoàng Hậu đi về phía đại sảnh.
“Nghe nói thân thể thái tử phi đã khoẻ lên, ai gia cũng muốn
đến nhìn xem rốt cuộc bộ dạng cô ta xinh đẹp tới mức nào mà khiến nhi tử ưu tú
nhất của ai gia thần hồn điên đảo?” y phục cao quý hoa lệ thể hiện rõ thân phận,
xét bề ngoài mà nói, hoàng hậu cũng không hề già, có lẽ là chăm sóc kĩ, hiện tại
nhìn nàng cũng chỉ tới bốn mươi tuổi là cùng, khuôn mặt tinh tế, thân phận đứng
đầu Phượng cung làm cho nàng có một vẻ đẹp cao quý không ai dám tới gần.
“Mời mẫu hậu ngồi” Ngân Lưu Nhân cười nói nhã nhặn.
“Thái tử, đừng có đánh trống lảng, đưa thái tử phi tới gặp
ai gia” giọng nói lạnh nhạt mang theo ra lệnh, hôm nay nàng quyết tâm phải gặp
bằng được nữ nhân kia.
“Đi mời thái tử phi tới đây” tròng mắt Ngân Lưu Nhân khẽ
loé, tay nâng chén trà lên, phong thái vô cùng nhàn nhã.
Hoàng hậu quan sát thật kĩ nhi tử đang hài lòng, trong mắt
hiện lên vui mừng, thái tử ưu tú thế chính là công sức lớn nhất của mẫu thân, mấy
năm nay nàng ở yên trong đông cung, địa vị không ai có thể sánh bằng, ngay tới
hoàng thượng cũng phải nhượng bộ nàng ba phần, cũng bởi vì nàng sinh hạ được vị
thái tử khiến toàn bộ dân chúng Thập Ngân quốc phải tôn sùng.
Nàng biết thái tử hành sự tự biết có chừng mực, cho nên có
nhiều chuyện không cần hỏi đến, nhưng mà thái tử phi này không dưng chạy tới,
còn khiến thái tử sủng ái như vậy, đây chính là điểm yếu của bậc đế vương, nàng
sẽ không cho phép một nữ nhân huỷ hoại nhi tử của nàng.
“Mẫu hậu, người không ở bên phụ hoàng, lại chạy tới phủ thái
tử chỉ vì muốn nhìn thái tử phi thôi sao?” Ngân Lưu Nhân nhíu mày nhìn về phía
hoàng hậu.
“Ha ha, nhi tử, mẫu hậu chỉ muốn nhìn thái tử phi được con
cưng chiều thôi, yên tâm, mẫu hậu không làm gì nàng đâu” nếu như cô ta thực sự
gây uy hiếp cho thái tử, vậy nàng sẽ không ngần ngại ra tay trừ khử.
“Mẫu hậu xem ra ngày càng rảnh rỗi” giọng nói thản nhiên của
Ngân Lưu Nhân khiến cho hoàng hậu hơi nao nao, tiếp theo đành phải cười trừ.
“Người đâu, đi gọi người bế cháu trai bảo bối của ai gia tới
đây” phân phó hạ nhân bên cạnh.
“Thuỷ Nhu tham kiến mẫu hậu” Tiễn Thuỷ Nhu bế trong tay một
đứa trẻ mới mấy tháng tuổi tới. Đang định hành lễ tới hoàng hậu thì bị ngăn lại
“Nào, bảo bối của ai gia a, để hoàng tổ mẫu bế một cái nào” nhìn thế tử khoẻ mạnh
ở trong lòng, vẻ mặt hoàng hậu cười tươi như hoa.
“Thái tử, thế tử quả thật giống con y đúc lúc còn bé” hoàng
hậu đi tới phía trước Ngân Lưu Nhân nói.
“Mẫu hậu vui vẻ là tốt rồi” Ngân Lưu Nhân nhìn Tiễn Thuỷ
Nhu, trong mắt ngờ vực.
Vinh Mai nắm lấy tay Vũ nhi vội vã chạy đến “Thiếp thân tham
kiến mẫu hậu, mẫu hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”
Đối với Vinh Mai, hoàng hậu có vẻ lạnh nhạt hơn hẳn, ôm tiểu
thế tử trong lòng vui đùa, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói “Đứng lên đi”
“Tạ ơn mẫu hậu” Vinh Mai nhanh chóng liếc qua thế tử trong
lòng thái hậu rồi mới kéo kéo Vũ nhi, ra hiệu cho Vũ nhi thỉnh an.
“Vũ nhi tham kiến hoàng tổ mẫu” giọng nói giòn tan khiến
thái hậu khẽ ngẩng lên nhìn một chút, trên mặt rốt cuộc cũng cười “Là Vũ nhi a,
đứng lên đi”
“Phụ thân” Vũ nhi có vẻ rất thích Ngân Lưu Nhân, vừa đứng
lên đã chạy về phía Ngân Lưu Nhân.
“Hôm nay có ngoan không?” Nhìn Vũ nhi, trong mắt Ngân Lưu
Nhân cũng có một tia dịu dàng.
“Dạ có, mẫu thân nói Vũ nhi rất ngoan, phụ thân, người có thể
bế con không?” Vũ nhi luôn có mong ước nho nhỏ là được phụ thân bế, bởi vì phụ
thân chưa bao giờ bế nàng cả, lúc nào cũng hỏi có ngoan không rồi để nàng tự
chơi.
“Mai phu nhân, ngươi xem ngươi đã dạy ra hài tử như thế nào”
mắt hoàng hậu lướt qua Vinh Mai, có ý trách cứ.
“Dạ, thiếp thân biết tội” trong lòng Vinh Mai đau xót, tất
nhiên nàng biết Vũ nhi muốn được thái tử bế, nhưng thái tử lại từ chối, chẳng
phải đang nói mẫu thân là nàng không được sủng ái hay sao? nhìn thế tử trong
lòng hoàng hậu. Lẽ nào vì Vũ nhi là nữ nên mới không được hắn thương yêu?
“Nào, thái tử, con xem Hạo nhi này” nói xong đưa đứa trẻ tới
tay Ngân Lưu Nhân.
“khởi bẩm thái tử…” trên mặt quản gia có chút do dự.
“Hử?” tròng mắt lạnh lẽo của Ngân Lưu Nhân đảo qua.
“Thái tử phi nói….thân thể người khó chịu, không tiện gặp
khách” lá gan thái tử phi này đúng là lớn, lại dám không coi hoàng hậu ra gì.
Nhưng mà sao lại khiến thái tử sủng ái như vậy?
“Thái tử, thái tử phi cũng không phải bệnh gì nặng, chỉ là
mang thai thôi, có việc gì sao?” tay hoàng hậu hơi cứng lại, lập tức giao thế tử
lại cho Tiễn Thuỷ Nhu.
“Nếu nàng ta không tiện ra ngoài, vậy ai gia lại càng muốn gặp,
thái tử sẽ không cấm mẫu hậu nhìn thái tử phi bảo bối của con chứ?” đứng dậy,
nhìn về phía Ngân Lưu Nhân. Hôm nay nàng muốn nhìn xem bộ dạng nữ nhân này rốt
cuộc như thế nào mà không coi ai ra gì.
Nói xong liền đi ra ngoài, phía sau nàng còn có cung nữ cùng
thái giám.
Ngân Lưu Nhân đứng lên, đi tới bên người hoàng hậu “Để nhi
thần dẫn mẫu hậu đi”
Tròng mắt Tiễn Thuỷ Nhu hạ xuống, cũng ôm đứa nhỏ trong lòng
đi theo.
“Mẫu thân?” Vũ nhi khó hiểu nhìn mọi người đi ra, quay đầu
nhìn Vinh Mai.
Vinh Mai nhẹ vuốt mặt Vũ nhi, “Vũ nhi, sau này đừng xin phụ
thân con bế có được không?” bởi vì hắn sẽ không bao giờ bế con.
“Vì sao?” Vũ nhi bĩu môi, vẻ mặt đầy oán trách, vì sao phụ
thân cho tới giờ vẫn không bế nàng? hay phụ thân không thích nàng? Tại sao lúc
nào mẫu thân cũng nói Vũ nhi ngoan thì phụ thân sẽ thích Vũ nhi?
Phượng viên
Lộ Tùy Tâm khẽ híp mắt lại, ngồi ở trên giường, nửa trên mặc
áo bông, phía sau còn có gối đầu, đang đọc sách trong tay.
“Thái tử, đây là thái tử phi thân thể không thoải mái của
con sao?” đoàn người hoàng tiến vào nhìn thấy Lộ Tùy Tâm đang nhàn nhã đọc sách
trên giường.
Không nhìn đến một đám người quỳ trên mặt dất, hoàng hậu ngồi
lên ghế trong phòng, nhìn nữ nhân vẫn không chú ý tới nàng, trong lòng cảm thấy
như sắp bốc hoả.
Nữ nhân này quá kiêu ngạo, cho rằng được thái tử sủng ái là
không coi ai ra gì, ngay cả nàng là hoàng hậu mà cô ta vẫn không để vào mắt?
Ngân Lưu Nhân thấy Lộ Tùy Tâm, tiến đến ngồi bên mép giường,
“Tuỳ Tâm, đọc vậy mắt sẽ mỏi” thấy nàng cứ nhìn chằm chằm vào sách, chưa hề ngẩng
đầu lên nhìn người trong phòng, trong lòng thở dài một cái, hắn biết mẫu hậu sẽ
rất tức giận, nhưng mà…chỉ cần nàng vui vẻ, hắn đồng ý để nàng đùa giỡn.
Hắn sẽ khiến nàng từ từ quên đi Dương Á Sơ, lâu ngày nàng nhất
định sẽ cảm động.
“Thái tử?” người dịu dàng này là nhi tử của nàng? Hoàng hậu
không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt, trong lòng thấy khiếp sợ.
“Phấn Hồng, cho ta chén nước nóng” Lộ Tùy Tâm cũng không ngẩng
đầu lên mà phân phó cho vài người quỳ trên mặt đất. Ngân Lưu Nhân thấy vậy, ý
cười trong mắt càng sâu, nàng chỉ quan tâm tới mấy nô tỳ này.
“Bình thân cả đi”
“Dạ” Phấn Hồng vội vàng chạy đến bên bàn, rót nước cẩn thận
ra chén rồi tới bên giường.
“Đưa đây, để bản cung” lời này của Ngân Lưu Nhân vừa nói ra
ngoại trừ người bên trong phòng, còn những người mới vào đều không thể tin nổi.
Mọi người đều ngây ngốc nhìn Ngân Lưu Nhân cầm lấy chén nước
khẽ thổi cho bớt nóng, đưa đến miệng nàng, mà người trên giường đã không cảm động
trái lại còn tránh né: “Ta có tay”
Điện hạ cũng không để bụng, chuyện này….
Hoàng hậu lấy lại tinh thần, hít sâu vào một hơi “Thái tử,
con có biết con đang làm cái gì không?” nữ tử này làm càn như vậy, đã chưa
chính thức bước vào phủ thái tử, còn chưa có nhi tử, nếu như vậy sau này mà
sinh hạ ra thế tử thì chẳng phải thái tử còn sủng ái hơn cả trời sao?
Không, nàng không cho phép nữ nhân này huỷ hoại nhi tử của
nàng.
“Oa…oa…” Tiễn Thuỷ Nhu nhìn thấy hình ảnh trước mắt, tay liền
nắm chặt lại, quên mất là nàng đang ôm nhi tử bảo bối trong lòng.
Tiếng trẻ con khóc truyền đến, Lộ Tùy Tâm như bị thu hút liền
ngẩng đầu lên “Hoa ma ma, ngươi bế đứa trẻ kia lại đây cho ta xem” Ngân Lưu
Nhân rất khôn ngoan, cho dù là Vũ nhi hay con trai đều không quan tâm, vậy nàng
muốn nhìn xem hắn còn có thể giả bộ đến khi nào.
“Việc này….thái tử phi…Hạo nhi chắc đói bụng rồi, thiếp thân
muốn đưa về cho bảo mẫu” Tiễn Thuỷ Nhu hoảng sợ nhìn hoàng hậu, vội vàng từ chối.
“Hoa ma ma…” trong giọng nói có chút lạnh lùng.
Hoa ma ma lại nhìn qua hoàng hậu đang tức giận, trong lòng
kêu trời kêu đất, vì sao thái tử phi lại cố ý chọc giận hoàng hậu vậy a?
“Dạ, nô tỳ tuân chỉ”
“Ngươi dám, láo xược, thái tử, đây là thái tử phi của con? một
nữ nhân coi thường bề trên mà lại là thái tử phi? người đâu, hôm nay ta phải
giáo huấn tôn ti trật tự cho nàng ta”
“Dạ, hoàng hậu” hai ma ma vẫn đứng bên cạnh hoàng hậu tiến
lên.
“Được rồi, mẫu hậu, tính tình Tuỳ Tâm chỉ là hơi lãnh đạm
thôi, người cũng đừng nên tức giận, chờ mấy ngày nữa con sẽ đưa nàng tới gặp
người cùng phụ hoàng” giọng nói nhàn nhạt không biết là đang vui hay đang giận,
nhưng lại khiến hoàng hậu nheo mắt lại.
“Thái tử, hôm nay ai gia muốn nói cho con biết, thứ nhất, ai
gia không đồng ý sắc lập nữ tử này làm thái tử phi, thứ hai, ai gia không cho
phép cô ta tới gần thế tử nửa bước”
“Mời mẫu hậu hồi cung” Ngân Lưu Nhân làm như không nghe thấy
lời hoàng hậu nói.
Hoàng hậu cố nén căm giận trong lòng lại, nàng phải về lập
thánh chỉ sắc phong Thuỷ Nhu làm thái tử phi, như vậy cô ta cũng không thể ở lại
bên cạnh thái tử, hơn nữa cái thai trong bụng cô ta nói không chừng còn là của
người khác.
“Nhu nhi, con đưa thế tử cho ai gia chăm sóc là được rồi,
truyền ý chỉ của ai gia, không cho thái tử phi tới gần thế tử nửa bước, con cứ
yên tâm”
“Đa tạ mẫu hậu, Hạo nhi là tính mệnh của con, con sẽ không bảo
giờ đồng ý cho bất luận kẻ nào làm hại Hạo nhi” nói xong cố ý nhìn về phía người
trên giường.
“Tốt, khởi giá hồi cung” nàng phải về bàn bạc với hoàng thượng,
xem xử trí nữ nhân này thế nào.
Nhìn đám người nối tiếp nhau rời khỏi Phượng viên, Ngân Lưu
Nhân phất tay bảo Tử Vân cùng mọi người lui ra. Tử Vân lo lắng nhìn người trên
giường, lúc Hồng Tham lôi kéo mới lui xuống.
“Tuỳ Tâm, nàng hài lòng chưa?” Ngân Lưu Nhân nhướn mi lên,
nhìn về phía người vẫn không thay đổi sắc mặt.
Lộ Tùy Tâm đặt quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn
Ngân Lưu Nhân, khoé miệng lộ ra một tia cười “Để ta xem năng lực của thái tử đến
mức nào, ngươi có thể che chở ta được bao lâu”
“Chỉ đơn giản như vậy? Bản cung lại nghĩ Tuỳ Tâm đang thử
lòng kiên nhẫn của bản cung” Ngân Lưu Nhân hạ tròng mắt xuống, thờ ơ nói:
“Vì sao phải tự gây thù chuốc oán cho bản thân?”
“Gây thù chuốc oán? A, thái tử thật đúng là biết đùa” Lộ Tùy
Tâm cười khẽ thành tiếng. Ngân Lưu Nhân, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, chuyện
hay còn ở phía sau.
Ngân Lưu Nhân vươn tay ôm lấy vai nàng, khoé miệng nổi lên một
tia cười tà “Nếu như vậy có thể khiến nàng vui vẻ, vậy nàng cứ gây phiền phức
cho ta đi, nhưng mà Tuỳ Tâm, đây là Thập Ngân quốc, nàng vĩnh viễn không trốn
thoát được đâu, cho nên tốt nhất đừng có làm việc gì ngu ngốc”
Lộ Tùy Tâm nhìn thẳng vào hắn, khoé miệng lộ ra một tia cười,
Ngân Lưu Nhân, không lâu sau ngươi sẽ biết thôi.
Nhìn thấy nàng cười, mắt Ngân Lưu Nhân tối sầm lại, môi
nhanh chóng ấn xuống dưới, Lộ Tùy Tâm quay đầu đi, tránh dược hắn, môi hắn hôn
lên khuôn mặt nàng.
Khẽ hôn một cái, nhẹ nói bên tai nàng: “Tuỳ Tâm, nàng là người
của bản cung, trên đời này không có chuyện gì mà bản cung không nắm được trong
tay, cho dù chết, cũng phải để bản cung gật đầu mới được chết”
Lộ Tùy Tâm cũng nói bên tai hắn: “Ngân Lưu Nhân, sắp tới
phát sinh chuyện gì, hai ta cũng không thể biết trước, cho nên đừng có nói sớm
như vậy, đây là lời khuyên của ta dành cho ngươi” nếu như lúc này hắn nhìn thấy
ánh mắt kì dị của nàng, sẽ biết trên đời này thật sự có ngoại lệ