Kết hợp tin tức về thân thể này và quần áo đang mặc của cô bé kia, nàng đưa ra một kết luận: Đây không phải diễn kịch diễn phim thì cũng thật
sự là cổ đại!
Đau đớn trên người nhắc nhở nàng, nếu khả năng đây là đóng phim thì
thật đáng thương, chẳng lẽ diễn viên bị thương nghiêm trọng như thế này
mà vẫn phải nằm đây để diễn? Cho nên loại bỏ khả năng phim ảnh. Như vậy
kết quả cuối cùng là: Nàng, Lộ Tùy Tâm, sau khi bị thủy tinh đè thì linh hồn đã rời khỏi xác nhập vào thân thể người phụ nữ đang bị thương nặng
này, mà nàng đoán cô gái ấy chết vì vết thương đó! Đã xảy ra chuyện gì?
Quần áo trên người cho nàng biết cô gái này tuyệt đối không phải nha
hoàn…Vậy thì…nàng là ai?
“Thất phu nhân…người…sao thế? Trên mặt nô tỳ dính cái gì sao?” Tử Vân
thấy Thất phu nhân nhìn mình chằm chằm thì nghi ngờ sờ lên mặt, trên mặt nàng có gì à? Nhưng tay có cảm giác thấy gì đâu?
Dời tầm mắt, cúi đầu, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, nàng phải biết
thân thận của thân thể này là gì, đã xảy ra chuyện gì? Đây là thời đại
nào? Nhưng nàng không thể hỏi trực tiếp được! Cứ nhìn mức độ thương tổn
trên thân thể và căn phòng này thì biết, chắc chắn xảy ra chuyện gì đó
mới phải mất mạng như vậy! Giờ nàng vẫn chưa rõ tình huống cho nên không thể tin tưởng dễ dàng một ai.
“Thất phu nhân, người sao vậy? Thân thể còn rất đau ư?” Tử Vân quan tâm hỏi,
Thất phu nhân? Phải rồi, cô gái này gọi nàng là thất phu nhân chứ không phải phu nhân, vậy thì cô ta không phải nha hoàn thân cận của thân thể này.
“Em là ai? Tới từ đâu?” Thân thể này xếp thứ bảy, sao mà lắm phu nhân thế không biết.
“Nô tỳ là nha hoàn chỗ Đại phu nhân, sau khi Thất phu nhân bị thương thì Đại phu nhân sai nô tỳ tới lo cho người.”
“Người ta đau quá, đầu rất đau, Tử Vân, đầu ta bị thương sao?” Nàng làm bộ vỗ vỗ đầu.
“Ta cảm thấy thật mơ hồ, hình như nhớ được mà lại không nhớ được gì!” Nhìn chăm chú vào biểu hiện trên mặt Tử Vân.
Tử Vân nghe thấy thế thì sửng sốt mở to mắt nhìn nàng, dường như nhớ tới việc gì đó mà chuyển thành vẻ đồng cảm.
“Dạ..Tử Vân…cũng không rõ lắm tại sao Thất phu nhân lại bị thương…” Tử
Vân ấp úng, vốn dĩ Thất phu nhân đã bị Vương gia ép uống thuốc phá thai, sau đó lại bị đánh ra ngoài cửa, chắc là lúc đó bị va vào đầu. Thất phu nhân đáng thương, bây giờ toàn bộ từ trên xuống dưới phủ đều nói Thất
phu nhân thật mất mặt, bị ném vào đây thì có sống hay chết cũng không
quan trọng. Càng khỏi phải nói tới khả năng thay đổi thân phận. Nô bộc
nha hoàn đều lén bàn luận sau lưng.
“Nói cho ta biết được không? Đời người dệt gấm thêu hoa thường có, đưa
than trong tuyết lại càng khó hơn, Đại phu nhân phái em tới ta rất cảm
kích, Tử Vân, nhưng ta phải biết chuyện gì đã xảy ra với ta, ta không
muốn từ từ nhớ lại, nếu chờ ta nhớ lại thì không biết tới khi nào nữa.
Nếu là chuyện liên quan tới ta, mong em nói cho ta biết được không?
Chẳng lẽ ngay cả em cũng khinh thường ta ư?” Cúi đầu, đôi vai gầy gò run rẩy, vết máu vẫn còn trên y phục, nhất thời khiến Tử Vân cảm thấy
thương xót.
“Không đâu, Thất phu nhân, nô tỳ không dám nghĩ như thế.” Dù thế nào Thất phu nhân cũng là chủ tử.
“Vậy em nói cho ta biết được không?” Đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt chảy ra vài giọt nước mắt khiến Tử Vân nhìn xong liền gật đầu.
Trong lòng nàng mừng như điên, vẻ mặt tràn đầy cảm kích. Tử Vân, đừng
trách ta lừa em, để sinh tồn ta buộc phải làm như vậy, linh hồn sai chỗ, cho dù là nguyên nhân gì thì đối với em mà nói cũng là chuyện khó tin
nhất trên đời, ai không biết nhất định sẽ rất hoảng sợ, nàng không muốn
người khác coi mình là yêu quái đâu…
Tử Vân từ từ thuật lại, Lộ Tùy Tâm cũng chỉ dẫn Tử Vân nói theo hướng
nào, nàng đã biết toàn bộ sự việc xảy ra. Trong lòng khó nén nổi kinh
hãi, thật sự đây là cổ đại, một thời đại mà nàng cũng không biết: Thiên
Vũ hoàng triều, hoàng tộc họ Vũ.
Thân thể này là Uông Tùy Tâm, con gái của binh bộ thượng thư Uông Chấn, cùng tên khác họ với nàng, bởi vì mẫu thân là nữ tử chốn thanh lâu nên
hai mẹ con không hề có địa vị gì trong phủ, từ nhỏ Uông Tùy Tâm đã không được cha quan tâm, lớn lên trong tình yêu thương của mẹ. Mà Uông Chấn
vì bị Vũ Mặc Nhiên cướp binh quyền trong tay, cũng chính là chồng của
thân thể này, Lộ vương gia, Uông Chấn thông đồng với thế lực khác hòng
đối đầu với Vũ Mặc Nhiên, tranh giành lẫn nhau, đây là việc từ vua tới
dân thường đều biết, lúc Uông Chấn bị Lộ vương gia ép phải từ quan về
quên thì ông ta đã đưa Lộ Tùy Tâm cho Vũ Mặc Nhiên làm tiểu thiếp, coi
như là hình thức chịu thua.
Cứ như vậy, nàng, Uông Tùy Tâm, bị phụ thân đưa vào Lộ vương phủ làm tiểu thiếp thứ bảy của Vũ Mặc Nhiên!
Vũ Mặc Nhiên, được tiên hoàng phong làm Lộ vương gia, là Tam hoàng
huynh của Hoàng đế hiện giờ, hai mươi sáu tuổi, tuấn mỹ nhưng lạnh lùng, có vô số thị thiếp trong phủ, từ trước tới nay đều phong lưu tuyệt tình với nữ nhân, nhưng kỳ lạ ở chỗ khi Uông Chấn gả Tùy Tâm cho Vũ Mặc
Nhiên xong thì vị Lộ vương gia này lại rung động trước Lộ Tùy Tâm lạnh
lùng, đây là lần đầu tiên, sủng ái có thừa, mà Uông Tùy Tâm vốn dĩ đã
khép trái tim thì lại hoàn toàn thua trước sự dịu dàng của Vũ Mặc Nhiên. Nhất thời trên phố đều lưu truyền một câu chuyện lý thú.
Nhưng chưa tới một năm sau, tình cờ Uông Tùy Tâm bị người ta phát hiện
lén lút qua lại với người khác có căn cứ hẳn hói, một bộ trang phục của
nam nhân tìm thấy trong phòng Uông Tùy Tâm, mà trang phục ấy không phải
của Vũ Mặc Nhiên. Sau đó lại là chuyện Uông Tùy Tâm có thai, rồi đại phu nhân ép Uông Tùy Tâm phải uống thuốc phá thai…Cuối cùng nàng cầu xin
đại phu nhân cho gặp Vũ Mặc Nhiên, chỉ nói một câu đã bị Vũ Mặc Nhiên
đánh bay ra ngoài, rồi mới bị ném vào trúc viện chờ chết. Về sau, Uông
Tùy Tâm đã chết, mà nàng Lộ Tùy Tâm vì bị thủy tinh đè chết mà nhập vào
thân thể này…
Tử Vân nói xong thấy vẻ mặt không thay đổi chút nào của Lộ Tùy Tâm thì
cũng không dám nói gì, xin phép lui ra, nói mang cái gì ăn tới cho nàng.
Lộ Tùy Tâm thở dài, không rõ tâm trạng bây giờ là gì nữa, có điều rất muốn hỏi Uông Tùy Tâm, có đáng không?
Đúng vậy, có đáng không? Ngươi biết rõ nam nhân này chỉ lợi dụng ngươi, nhưng vẫn lựa chọn chết trong tay hắn như trước. Nàng nghe Tử Vân nói
tình tình cuối cùng Thất phu nhân gặp mặt Lộ vương gia thì nàng cũng
đoán được chân tướng mười phần rồi, Vũ Mặc Nhiên lợi dụng Uông Tùy Tâm
tới bảo vệ một vị thị thiếp nào đó trong phủ, dù sao tại Lộ vương phủ
này nữ nhân là không thiếu nhất, mà khó nắm bắt tâm tư nhất cũng là nữ
nhân, đặc biệt nữ nhân tranh giành tình nhân lại càng đáng sợ hơn, mà nữ nhân trong phủ đa số là có thân phận khác nhau, nếu không nắm chắc mười phần thì Vũ Mặc Nhiên không dám để lộ nữ nhân mà hắn yêu ra ngoài, bởi
nữ nhân nào được hắn sủng ái nhất định sẽ là cái đích cho đám người đó
nhắm vào, chẳng khác nào một mũi tên trúng hai đích, đương nhiên nữ nhân khác sẽ không chú ý tới. Xem ra Uông Tùy Tâm cũng không ngốc, sau cùng
nàng ta cũng rõ ràng mọi chuyện, nhưng bởi hai mắt đã bị tình yêu che
mất, nên mới tự nguyện trở thành quân cờ trong tay hắn?
Tình yêu! Là thứ phá hủy con người lợi hại nhất. Nhưng cũng luôn trở
thành thanh kiếm trong tay nam nhân, nữ nhân chết dưới thanh kiếm đó
nhiều vô số, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện mà chết. Lộ Tùy Tâm không
thể hiểu nổi, cũng không gật bừa. Tình yêu không phải toàn bộ tính mạng, đời người cũng không nên phụ thuộc hoàn toàn vào tình yêu, cái chết của Uông Tùy Tâm, nàng cũng chỉ có thể thở dài, không có gì hơn, bởi vì đó
là lựa chọn của Uông Tùy Tâm. Kết quả sẽ do tự nàng ta gánh chịu, người
khác không có quyền phê phán.
Không khỏi nghĩ về bản thân, Lộ Tùy Tâm nhíu mày, nàng đã từng thật sự
yêu chưa? Loại độc dược phá hủy ý chí con người này nàng không biết. Bởi trong ký ức từ trước tới nay, chuyện duy nhất mà nàng không suy nghĩ
trước khi làm là lấy Triệu Trung Nghiệp, kết quả là nàng phải tới nơi
này, xem ra cho dù là đúng cũng được, mà sai cũng không sao, thật ra
trong lòng đã biết nên làm thế nào. Cứ nghe theo trái tim mách bảo là
được, không cần thiết là đúng hay sai, đương nhiên kết quả ra sao phải
tự mình nhận lấy rồi.