Thật Quá Khó Để Bên Anh

Chương 9: Chương 9: Chương 8: Tớ nguyện giúp đỡ cậu đến lúc quy tiên




-”Mày mò cái gì trong đó mà lâu thế hả? Tính để chị mày thành con lợn quay mới vừa lòng có phải không?”

Thanh toán tiền sách xong, tôi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, trong lòng thầm mong Việt Anh vẫn đang đứng đợi. Chỉ là khi tôi vừa đẩy cửa bước ra thì vô tình bị giọng nói đanh đá của một bạn nữ làm cho giật mình đến nỗi đánh rơi cả cuốn sách trên tay. À không, chính xác hơn thì tôi phải gọi là chị mới đúng chứ nhỉ?

-”Đâu ai bắt chị đứng chờ, em chả bảo đi trước đi rồi còn gì?”

-”Thằng vô ơn, lo cho mày mà mày lại nói năng thế đấy hả? Tí về tao mách mẹ xem mẹ mẹ xử mày thế nào.”

-”Ừ, thế thì đừng mong chuyện chị làm bể lọ nước hoa của mẹ trôi vào dĩ vãng.”

Việt Anh đối đáp lại bằng vẻ mặt rất chi là câng. Riêng tôi đứng một góc chỉ biết há hốc mồm, cả hai người bọn họ đã hoàn toàn giũ bỏ hình tượng mà tôi xây dựng trong lòng bấy lâu nay.

-”Sao... sao mày biết? Mày theo dõi tao đúng không? Á à... tao mách...”

Tôi đang nóng lòng chờ xem diễn biến tiếp theo, chỉ tiếc là giọng nói vang lên trong không trung của chị ấy bỗng nhiên bị cắt ngang giữa chừng khiến tôi có chút hụt hẫng. Và rồi bất ngờ thay, tầm mắt hai người bọn họ đồng loạt đặt hết lên người tôi. Tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì chị ấy đã đi đến trước mặt từ lúc nào, trong vài phút bối rối, tôi chỉ đành biết gãi đầu chữa ngượng:

-”Em, em xin lỗi, em thực sự không cố tình nghe lén đâu, chị muốn nói gì thì cứ nói tiếp đi, em đi ngay ấy mà.”

-”Ồ, là bé hôm trước ngồi cùng Việt Anh nhà chị đúng không? Tình cờ quá, chị em mình lại gặp nhau rồi!”

-”À, dạ...”

Tôi cười ngượng ngùng nhìn chị, chị cũng rất tự nhiên mà giới thiệu về bản thân với tôi. Sự thật chứng minh, chị là tuýp người vô cùng thân thiện, quả không nằm ngoài những gì tôi đã tưởng tượng trước đây, chỉ là... về những gì tôi đã nghe thấy vừa rồi vẫn là có không ít bất ngờ. Ừ thì dẫu sao cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu lý do vì cớ gì ngày ấy ở hội trường, biết bao nhiêu con người nổi bật, bao nhiêu cánh tay được giơ lên mà lại chỉ có mình tôi dính chưởng. Hoá ra cái gì cũng có nguyên do của nó cả.

-”Em đừng để ý nha, nom chị vậy thôi chứ hiền ghê lắm, chẳng phải cái loại ỷ lớn hiếp bé hay gì gì đó đâu.”

-”À dạ vâng, em...em biết rồi.”

Sao... sao cái cách chị ấy nói cứ làm tôi liên tưởng đến những cuộc nói chuyện hòa hảo giữa chị chồng và em dâu tương lai vậy nhỉ? Là tôi nghĩ linh tinh quá mức rồi có phải không? Hầy, có lẽ đúng là như vậy rồi.

Thực ra, tôi đã sớm biết Việt Anh có một chị gái hơn bốn tuổi đang học tại một đại học danh tiếng của Hà Nội, ấy thế nhưng chẳng thể ngờ người đó lại là chị Nhuệ Chi. Có lẽ không chỉ riêng tôi mà cả lớp, có khi cả trường cũng chả hay biết gì ý chứ. Lại chả không, người như Việt Anh vốn kín tiếng chẳng ai bằng.

Theo lời cô Tú - giáo viên kỳ cựu lâu năm nhận xét thì chị Nhuệ Chi chính là một trong số những niềm tự hào to lớn của trường vào những niên khóa trước. Với thành tích học tập đáng nể cùng kĩ năng dẫn chương trình xuất sắc, chị ấy nghiễm nhiên trở thành gương mặt đại diện của trường trong các chương trình hay hoạt động tuyên truyền mang tính tập thể.

Cho đến tận bây giờ, có lẽ là vì còn dành nhiều tình cảm yêu mến đối với cô học trò bé nhỏ này nên thỉnh thoảng nhà trường vẫn mời chị Nhuệ Chi làm MC mỗi khi chị ấy có thời gian rãnh rỗi về thăm trường, chẳng hạn như hoạt động ngoại khóa hôm trước.

-”Mà hình như chị vẫn chưa biết tên em thì phải?”

-”À dạ, em tên Diệp Anh, Lâm Diệp Anh.”

Chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại có một nỗi bối rối không tên.

-”Ồ, Diệp Anh, ai nghe không rõ lại lầm tên hai đứa cũng nên đấy chứ nhỉ?”

Đúng là có lầm thật, nhất là vào những tiết học toán ở lớp, thầy của chúng tôi chuyên gia đọc tên Việt Anh thành Diệp Anh và ngược lại. Có lẽ là do giọng thầy khó nghe nên không ít lần hai đứa nhầm lẫn, và những lần như thế, thầy cũng mặc kệ vì chỉ cần có người đứng lên trả lời câu hỏi của thầy là đủ. Nói ra thì nghe hơi bỉ ổi, nhưng cứ hễ trúng câu hỏi không biết trả lời, tôi lại cố tình im lặng để Việt Anh đứng lên trả lời thay dù cho thầy có đọc đến tên đứa nào đi chăng nữa.

-”Kiểu này khéo có duyên với nhau biết không chừng.”

Chị Nhuệ Chi xoa cằm và tỏ vẻ đắc chí sau khi vừa mới nghĩ ra được điều gì đó hay ho. Bỗng dưng, Việt Anh liếc nhìn tôi, tôi sợ cậu ấy không thích nên liền phản bác ngay:

-”Không... không đâu ạ, em đi bói toán, người ta bảo như thế là dễ khắc khẩu lắm.”

-”Sao em nói chuyện lắp bắp thế? Sợ gì à?”

-”Em... em... em bị tật nói lắp.”

-”Thôi kệ, khắc khẩu khắc khiếc cái quái gì, toàn bói nói vớ va vớ vẩn, đợt chị vì mê tín mà suýt chút nữa thì đốt tan tành bộ ảnh khỏa thân của thằng em, ôi giồi ôi tiếc đứt ruột.”

-”Dạ?”

Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại ngớ người lên một cái. Việt Anh bấy giờ vốn không quan tâm đến thế sự ấy vậy mà cũng bỗng quay sang lườm chị gái, vẻ mặt lúc ấy giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Chị Nhuệ Chi liếc Việt Anh ra vẻ đe dọa rồi tiếp tục nói với tôi:

-”Trông thằng ranh đó vậy thôi chứ xảo quyệt ghê lắm, là nó thuê ông thầy bói nói với chị như thế đấy. Giời, cũng chỉ là vài ba bức ảnh khỏa thân với mấy tấm mặc đồ con gái đi catwalk, thế mà cũng phát rồ lên.”

Mãi sau này tôi mới biết, hóa ra hồi bé vì trông Việt Anh vô cùng trắng trẻo dễ thương, lại hơi hơi giống con gái nên thường bị chị Nhuệ Chi lôi ra làm chuột bạch cho công cuộc thiết kế thời trang và trang điểm người mẫu của chị ấy. Việt Anh của ngày ba tuổi cũng có biết cái quái gì đâu, bị chị gái xoay tới xoay lui mà chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo vô diều kiện. Chẳng rõ chị Nhuệ Chi lấy trộm cái máy ảnh kĩ thuật số của mẹ dù đã giấu kĩ thật kĩ ra bằng cách nào, chỉ biết sau đó chị ấy đã chụp liên tục mấy chục bức, bao gồm những bức Việt Anh không mặc đồ. Và để rồi lúc mẹ chị ấy đem máy ra ngoài tiệm rửa ảnh cho cả gia đình thì vô tình dính luôn cả mớ lua rua kia, dù sau đó bị dần cho một trận vì tội tự tiện nhưng chị ấy vẫn được quyền sở hữu tác phẩm đầu tay của mình, thứ mà cho đến tận ngày hôm nay vẫn khiến cho Việt Anh cứng họng mỗi khi nhắc tới.

-”Diệp Anh thích không? Chị cho vài tấm về treo trong phòng, đảm bảo đáng yêu cực.”

Tôi vô thức đảo mắt sang nhìn Việt Anh lần nữa, có lẽ đây cũng chính là lần đầu tiên tôi được trông thấy vẻ mặt xấu hổ đến tột cùng của cậu ấy, nói sao nhỉ, chắc phải dùng từ giống như chị Nhuệ Chi, không phải đáng yêu, mà là đáng yêu cực luôn ý.

-”Thế nào? Hay tí về nhà chị cho coi nhé!”

-”Không.”

Việt Anh đáp nhanh trước khi tôi kịp phản ứng lại.

-”Chị hỏi nó chứ hỏi mày à mà trả lời.”

-”Đã nói không là không.”

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của cậu, hai từ “Dạ được” trong cổ họng của tôi đang chuẩn bị phun ra liền phải nuốt ngay vào trong bụng.

-”Ảnh chị chụp, chị thích cho ai coi là quyền của chị, mày miễn lên tiếng. Bây giờ quyền quyết định hoàn toàn thuộc về Diệp Anh.”

Chị Nhuệ Chi dứt lời cũng là lúc bốn con mắt bỗng chốc chỉa thẳng về phía tôi như những nòng súng được lắp đầy đạn. Tôi sợ đến nỗi túa hết cả mồ hôi lạnh.

-”Em... chắc là không... không được đâu ạ, à không, không coi đâu ạ.”

Tuy nhiên, tôi thà phản bội lại sự trông chờ của chị Nhuệ Chi chứ hoàn toàn không muốn bị Việt Anh ghét bỏ.

Chị Nhuệ Chi chép miệng liên tục rồi chê tôi nhát, chị ấy còn bảo sau này thể nào cũng bị Việt Anh bắt nạt. Trời ạ, chị nghĩ xa quá, cứ làm như thể chúng tôi sắp cưới nhau vậy.

Tôi nhìn sang Việt Anh rồi lại nhìn xuống chân mình. Giá như... giá như mắt tôi to tròn lóng lánh như mắt bồ câu, môi tôi đỏ tươi như bát tiết canh vịt và da tôi thì trắng nõn nà không tì vết như Ngọc Trinh, biết đâu Việt Anh sẽ động lòng? Tuy nhiên, hai từ “giá như” ấy vốn chẳng bao giờ có thể thành hiện thực, chí ít là trong tình cảnh của tôi lúc này, hừm.

Trời trưa cũng đã hơi muộn, tôi vốn định đứng chờ Diệp nhưng mãi chẳng thấy con bé đâu cả nên chị Nhuệ Chi đưa tôi về luôn. Nghe đâu, hôm nay là mừng thọ ông nội của Việt Anh, chị Nhuệ Chi ngỏ ý mời tôi đến dự cho vui nhưng chả thân thiết gì mà vác mặt tới thì ngại chết nên tôi từ chối ngay luôn.

Lúc tôi về tới nhà thì thấy cặp sách của cái Diệp vứt lăn lóc giữa lối ra vào, đồ đạc cũng bừa bộn hơn hẳn. Tôi quan tâm hỏi làm sao thì bị con bé lơ ra mặt, nó lướt qua tôi như chẳng hề quen biết khiến tôi có hơi bực bực nhưng đành kệ chứ chả hơi đâu mà để bụng.

Tối muộn, đương lúc tôi chuẩn bị đi ngủ thì con bé lại mò sang. Nhìn thái độ của nó, tôi đoán là chẳng có chuyện gì tốt lành nên đành giả vờ nhượng bộ. Con bé đứng trước giường và trưng ra bản mặt nhăn nhó pha chút phụng phịu nhìn tôi đánh giá một hồi rồi nói:

-”Lần sau chị đừng gặp Phong nữa nhé.”

-”Có chuyện gì à?”

Tôi ngạc nhiên hỏi. Lại liên quan đến Phong, thảo nào nó khó chịu là đúng rồi.

-”Chỉ là em không thích thôi, chị cứ biết vậy đi.”

-”Ừ.”

Tôi gật đầu cái rụp. Không gặp thì thôi, làm gì mà căng, dù gì tôi cũng chẳng mấy tha thiết cậu ta.

Cái Diệp bước ra gần đến cửa phòng tôi thì bỗng dưng dừng lại, sau đó nhảy vọt lên giường tôi mà mếu máo:

-”Trông em xấu lắm à?”

Thái độ quay nguýt hẳn 180 độ khiến tôi phản ứng có chút không kịp.

-”Đâu, xinh mà.”

Tuy nhiên, tôi vẫn rất thật thà trả lời.

-”Không, ý em là xấu tính cơ.”

-”Ừ thì...”

Tôi suy nghĩ một thôi một hồi sau đó mới chậm rãi lắc đầu. Phần cũng là vì sợ con bé buồn, dẫu sao trong mắt tôi, nó cũng không phải là một đứa xấu tính, chỉ là đôi lúc có chút bốc đồng, thế nhưng ngay cả chính tôi cũng như vậy nên đâu thể chê trách nó được.

-”Thế mà sao Phong lại không thích em cơ chứ? Em vừa xinh đẹp lại còn tốt tính như vậy...”

-”Hôm nay hai đứa nói chuyện có nhắc gì đến chị à?”

Tôi hỏi. Cái Diệp nhìn tôi rồi lại vùi đầu vào chăn, mãi sau mới trả lời:

-”Không hẳn, nhưng mà cậu ấy kêu chị dễ thương.”

Chẳng thể hiểu nổi Diệp và Phong nói chuyện với nhau kiểu gì mà cậu ta lại kêu tôi dễ thương cho được. Tôi thì chả để ý đến lời khen đó mấy đâu, ấy thế nhưng chẳng muốn con bé phải bận tâm nhiều nên đành xua tay nói:

-”Trời ạ, nó nói chơi đấy, mấy đứa con trai hay giả vờ khen để lũ con gái xấu xấu như chị bớt tủi thân ý mà.”

-”Thật hả chị?”

-”Ừ, thật chứ.”

Thật ra là tôi nói bừa. Nhưng ngoài lý do đó ra, tôi chẳng còn lời giải thích nào khác

-”Nhưng mà nếu như thế thì phải giả vờ khen trước mặt chị chứ?”

-”Chắc tại hai đứa bọn chị không thân nên mới nói với mi, hoặc là... nó sợ mi tốt tính quá, không thích chị gái mình bị chê là xấu.”

Nghe tôi nói xong, Diệp à một cái sau đó liền thích chí mà nhoẻn miệng cười. Hóa ra lúc chiều ở hiệu sách, cái Diệp thắc mắc tại sao Phong lại biết tôi, sau đó còn hỏi Phong rằng hai chị em ai xinh hơn, Phong im lặng một lúc lâu sau mới bảo tôi cũng dễ thương. Ấy thế là cái Diệp đùng đùng nổi giận bỏ về nhà ngay từ lúc đó.

Tôi làm một giấc say nồng đến sáng, lúc tỉnh dậy, điều khiến tôi không khỏi ngạc nhiên nhất đó chính là chứng kiến cái Diệp giặt đồ. Thề, hiếm chưa từng thấy. Tôi há hốc mồm ngạc nhiên đến nỗi khỏi cần dự báo thời tiết cũng biết tối nay trời sẽ mưa.

Có lẽ rằng nó thấy có lỗi với tôi nên định lấy công chuộc tội. Chỉ là... con bé này thật tốt không đúng lúc một chút nào cả. Ngay đúng hôm tôi học thể dục thì nó lại đem mũ đồng phục của tôi bỏ vào máy giặt mất.

Tôi vốn định đi mượn mũ của các bạn lớp khác nhưng nghĩ bụng dù gì trời cũng mát nên đành mặc kệ. Tuy nhiên tôi đâu có ngờ rằng mũ chính là đồng phục bắt buộc phải có khi học thể dục, giống như giày bata và quần áo?

-”Ai vi phạm đồng phục thì bước lên đây nhanh, bật cóc quanh sân bóng rổ, nam năm vòng, nữ ba vòng.”

Thầy thể dục của lớp tôi quả nhiên khó tính không ai bằng. Tôi mếu máo muốn khóc, chỉ một vòng thôi thì những ngày sau đó tôi đã lết không nổi, huống hồ giờ lại là ba vòng? Tôi thầm oán thán trong lòng nhưng vẫn là không dám làm trái lời thầy. Đương lúc định bước lên thì có một ai đó đã nhanh tay chụp mũ lên đầu tôi.

-”May là lòng tốt của tôi trỗi dậy đúng lúc.”

Sức con trai quả nhiên gấp nhiều lần con gái. Năm vòng bật cóc đối với Việt Anh tuy chẳng đáng là bao, ấy thế nhưng chứng kiến những giọt mồ hôi nhễ nhại lăn dài trên khuôn mặt ấy khiến tôi vừa cảm thấy biết ơn lại vừa không khỏi xót xa tột cùng.

-”Lần này cậu chịu thiệt vì tớ mà tớ chả biết lấy gì báo đáp cả, thôi thì từ giờ cho đến lúc quy tiên, nếu cậu gặp khó khăn gì cứ nói với tớ, tớ nguyện sẽ giúp đỡ hết mình dù cho có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.”

Tôi nói với giọng điệu chắc nịch mà chẳng thèm quan tâm bản thân có thể đảm đương nổi không, thôi thì cứ hứa trước rồi tính sau.

Việt Anh một hơi tu hết sạch chai nước khoáng tôi vừa mới mua. Chẳng biết liệu cậu có nghe thấy tôi nói gì không, chỉ là sau khi im lặng một lúc lâu, cậu bỗng đáp lại và kèm theo một nụ cười khuyến mãi:

-”Dầu sôi lửa bỏng thì không có, quan trọng là cậu có đủ kiên nhẫn để giúp tôi đến lúc xuống hố hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.