Đâu đó tại Paris-Pháp: Một chiếc ô tô Lykan Hypersport đỗ trước tòa
nhà cao chọc trời với một bảng hiệu Sweet. Có thể nói đây là một công ty à không một tập đoàn vô cùng lớn mạnh chuyên nghiên cứu hay sản xuất
nói chung là bla bla về bánh. Có thể nói từ già đến trẻ từ bé đến lớn từ gái đến trai một khi ăn một miếng bánh của tập đoàn cũng phải chết mê
chết mệt. Một điều đặc biệt ở đây là tập đoàn này có vô số chi nhánh nhỏ khác trên toàn thế giới mà một chi nhánh nhỏ lại có các tiệm lớn bé
khác nhau ngay cả ở nông thôn đến thành thị đáp ứng cho tất cả các nhu
cầu khác nhau. Không cần phân biệt giàu nghèo........
Thôi quay về vấn đề chính:
Sau khi chiếc ô tô đắt tiền kia dừng hiên ngang ngay cổng ra vào công ty cơ mà cũng may bởi cổng rất to đủ đê 4, 5 cái ô tô nữa đi vào cùng lúc
được nếu không chiếc ô tô kia cũng bị mấy ông bảo vệ tống ra ngoài rồi.
Dừng ngay cổng ra vào đã gây ra sự chú ý không nhỏ rồi thế nhưng sau khi một thân hình nhỏ nhắn cùng với một chiếc kính râm to bản che nửa khuôn mặt bước ra đủ đê gây chấn động người ra vào:
- Thích làm màu đây mà!- 1 nhân viên xì xào
- Lố quá rồi!- Nv thứ 2
- Chồi ôi thích làm nổi đây mà!- Nv thứ 3
- Nhìn như con C2 í!- Nv thứ 4
...................................bla.....bla...................................blo....blo..........................................
Sau khi nghe xong Huyền không khỏi đánh mắt nhìn kẻ vừa nói:
- Ồ! Màu hường đẹp đấy! Nhưng nó không hợp đối với những người già cỗi!
Vừa nói nhỏ vừa nhếch môi nhìn đánh giá người một mụ có quả tóc màu hồng chói lóa trước mặt làm ả không khỏi rùng mình:
- Mày nó ai già cỗi? Biết tao là ai không mà dám nói năng như thế hả? Ranh con!-Ả nghiến răng nghiến lợi
- Ara ara sợ quá đi!-Nhỏ nhếch môi khinh bỉ
- Ranh con! Vắt mũi chưa sạch mà dám nhìn đời!-Ả quát tháo
- Hừ! Tôi nhớ là làm gì có tuyển cô vào làm nhỉ?-Nhỏ hất mái tóc ra đằng sau lôi con iphone to đùng cách mạng ra tìm cái gì đó
- Tuyển? Mày là cái thá gì mà đòi tuyển tao?-Ả nhìn nhỏ khinh bỉ
- Ồ! Lê Thảo Mai trưởng bộ phận phòng trang trí! Là cháu gái của giám đốc công ty Sweet. Ồ cha truyền con nối à? Bằng đại học đạt loại
B.............Hừ! Loại B? Cô còn không bằng nhân viên cấp dưới của
mình!- Nhỏ cười khẩy
- Mày...............
Ả đang định dơ tay tát nhỏ thì có một cánh tay nhanh chóng đỡ lấy:
- Xin lỗi chủ tịch! Tôi đến trễ!
Một người đàn ông vội vàng chạy đến thở hồng hộc. Mọi nhân viên không khỏi há hốc mồm khi người đàn ông đó xuất hiện:
- Hừ trễ 45s ! Thư kí Lee tôi nghĩ anh già quá rồi!
Nhỏ vừa nhìn đồng hồ vừa nhăn nhó khó chịu, thư kí Lee chỉ biết cười gượng:
- Mời chủ tịch đi lối này ạ!
Gập người 45 độ, cung kính mời nhỏ. Huyền đeo kính, vứt chìa khóa cho thư
kí Lee đi thẳng vào đại sảnh với bao con mắt trố, lồi, lõm,...đủ thể
loại:
- À! Sa thải cô ta đi!
Nhỏ đang đi thì khựng lại đẩy gọng kính xuống nhìn với cái ánh mắt khinh bỉ với con mụ tóc hồng kia:
- Vâng!
Và số phận của mụ kia cũng thê thảm không kém đã thế còn kéo cả ông nội
đáng thương của mình xuống chức dọn vệ sinh nữa. Sau khi lên phòng làm
việc của mình nhỏ nhìn đống giấy trên bàn mình mà không khỏi ngán ngẩm,
thở dài:
- Thư kí Lee! Báo cáo tình hình hiện tại đi!
- Dạ! Tình hình hiện nay vẫn ổn ngoại trừ chi nhánh nhỏ ở Việt Nam hơi trục trặc!
- Trục trặc? Chi nhánh đấy ở đâu?
- Thưa! Tại Tp HCM ạ! Đang có đối thủ cạnh tranh khá mạnh!
- Hừ! Tên!
- T.D ạ!
- Ồ tập đoàn t5 thế giới à! Không vừa đâu!
Nhỏ vừa nhấp ngụm trà vừa cười khẩy:
- Thế những gì sảy ra rồi?
- Họ đã vu oan cho chúng ta là trong bánh có sâu! Rồi hàng giả hàng nhái!
- Giải quyết chưa?
- Rồi ạ! Tuy nhiên lượng khách bị tụt không kém làm uy tín của chúng ta ảnh hưởng khoảng 5%!
- Hừ! Được rồi hôm nào đích thân tôi đi kiểm chứng!
Thư kí Lee chỉ biết cúi đầu thầm mong nhỏ đừng quậy phá nhiều miễn sao chưa sập cái thành phố là được rồi không chỉ khổ cho cái thân thư kí này
suốt ngày phải tính toán tiền nong đi sửa chữa. Rồi có ngày công ti phá
sản vì đền bù quá.