Sau những ngày ngày tháng tháng để chuẩn bị thi thố 20-11 tác giả đã trở lại và ăn hại hơn xưa hị hị :v. Xin lỗi đã để các độc giả chờ lâu ạ :3. À à chap này tặng bạn Hồng Ngát Trần ạ :)))))))
Hắn tự nhiên quay ngoắt ra hỏi nó:
- Bọn cô muốn đi cùng tụi tôi không?
Vừa nghe xong Hàn với Quân không khỏi há hốc mồm, cằm rớt xuống đất mắt thì cũng sấp sỉ lồi ra:
- Ô mai chuối! Nay mày dở chứng à Phong ?-Quân ôm mặt
- Giời ơi là giời sao con có thằng bạn như thế này? Bạn bè quen biết nhau từ khi cắt rốn ấy thế mà nó chưa một lần rủ con đi đâu bao giờ cả kể cả đi tắm hay vệ sinh mà giờ nó nỡ lòng nào bỏ bạn bỏ bè đi mời gái thế
này?
Hàn cầm khăn tay sụt sùi nước mắt như kiểu con gái về mẹ chồng. Hắn thì khỏi nói, cái mặt đã lạnh nay còn lạnh hơn:
- Chúng mày im!
Vừa dứt lời hai đứa liền dừng động tác rồi quay ra bốp chát nhau như mấy con mấy mẹ bán cá ngoài chợ:
- Mày biết gì hơm? -Hàn hếch cái mặt lên
- Biết cái zề? Hot hông?- Quân vừa ngoáy ngoáy mũi vừa làm mặt không quan tâm
- Sáng nay tao đi cầu thang bị té! Chồi ôi phải gọi là phê vch luôn!
”Bốp” một quả dép bay thẳng cẳng vào mặt Hàn, Quân liền phán câu xanh rờn rồi bỏ đi:
- Nhảm đít! Làm tao tưởng siêu xe hay mô tô nào ấy giảm giá!
Quay lại Huyền với Nhi nào:
- Ê mày?-Nhi lay lay vai Huyền
- Mổ?
- Mai bên Pháp có tí việc mình cần phải giải quyết nên tạm thời dời lịch đi chơi với trường khoảng một ngày đi!
- Việc gì?-Huyền chau mày
- Chúng hành động rồi!
- À! Hừ được thôi!
Nói xong Huyền còn nở nụ cười đểu cáng. Cô liền dơ tay lên:
- Huyền có việc gì không em? -Bà giáo đẩy đẩy gọng kính nhìn chằm chằm vào Huyền
- Thưa cô gia đình em có vài việc nên bọn em có thể lùi lại một ngày không ạ?
- À được được với điều kiện........
- Nếu có gì sảy ra nhà trường sẽ không chịu trách nghiệm!
Chưa để bà giáo nói xong Huyền đã nhảy vào mồm. Bà cười cười gật gù:
- Được rồi bây giờ các em lấy sách vở ra! Chúng ta học bài mới!
Thế là cả lớp thở dài thờn thợt riêng tụi nó thì đã lôi cái laptop ngồi
chăm chú từ đời nào rồi! Thi thoảng tụi nó còn cau mày, có khi cười
cười, có khi chửi rủa không khác gì mấy mẹ bán cá bán tôm ngoài chợ. Hệt như một lũ tự kỉ khiến bọn hắn không khỏi lắc đầu:
- “Chắc nhà hết thuốc rồi! Nào phải đi mua hộ mới được!”
Sau một hồi tự kỉ chán chê mê mỏi tụi nó lại túm năm tụm ba lại nói xì là
xì lồ thuộc đủ các thứ tiếng làm cả lớp nhìn chúng nó với ánh mắt ái
ngại. Bà giáo trên bục thì bừng bừng khí thế, bẻ phắn kêu cái “rắc” rồi
phi thẳng đến bàn chúng nó. May mắn thay các tỉ tỉ thuộc dạng giang hồ
hổ báo cáo chồn nên nhanh chóng né được:
- Các chị coi lớp là cái gì thế? Cái chợ chắc? Chả coi ai ra gì cả! Ra ngoài hết cho tôi!
Chúng nó liền đóng laptop lại, cầm cặp sách khoác ra ngoài cửa huênh hoang đi về. “Rầm”:
- Ai cho các chị về mà về?
Bà giáo gõ thước kẻ mạnh xuống bàn. Nhi nhếch môi:
- Ra ngoài đứng thì được cái tích sự gì? Thà về nhà nướng còn hơn!
Nói xong bà người lững thững bước đi bỏ mặc phía sau là bao nhiêu con mắt ngưỡng mộ:
- Eo ơi Nhi nhà mình ngầu quá đê!
- Hí hí dám bật bà la sát cơ đấy!
- Ngầu ghê cư >.
................................................................................bla..............bla.........................blo..............blo...........................................................................................
Lấy mô tô phóng cái vèo, chúng nó thản nhiên rời đi khiến bà giáo phải tức hộc máu mồm.