Khi Hầu Thành tỉnh lại thì bầu trời đã sáng choang, ít nhất cũng 8 giờ rồi. Bên cạnh đã trống không. Hầu Thành khẽ cười, hôm nay là chủ nhật, lúc này Manh Manh, chắc đã dẫn Sư Tử đi dạo rồi. . . . . . Trên bàn ăn nhất định có bữa sáng với nhiệt độ thích hợp đang chờ đợi mình. . . . . . Có thể nói là cảm giác hạnh phúc đang tràn đầy trong lòng, vô cùng thỏa mãn. Nhưng mà, tối hôm qua bị giày vò như vậy, Manh Manh cô ấy không mệt sao? Chẳng lẽ, là mình cố gắng chưa đủ?
Sau khi rửa mặt liền đến phòng bếp, mở bình thuỷ ra, cháo còn bốc hơi nóng mấy đĩa nhỏ đựng ít thức ăn nhưng rất tinh tế, nhìn thôi cũng khiến người ta rất cảm động. Ăn sáng xong, nhìn thời gian một chút, 8 giờ 40, Manh Manh cũng sắp trở về. Bình thường vào chủ nhật thời gian Mạch Manh Manh dẫn Sư Tử đi dạo sẽ không quá lâu. Nhưng mà khi Hầu Thành đi tới cửa trước lấy báo thì lại ngoài ý muốn thấy Sư Tử vốn nên theo nữ chủ nhà ra ngoài đi dạo đang uất ức nhìn mình, cái đuôi lông đang cụp xuống không có phe phẩy, có vẻ phờ phạc. Từ trước đến giờ Mạch Manh Manh rất thương yêu Sư Tử, sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội khoe khoang chó Samoyed bảo bối nhà mình với người khác, hôm nay, làm sao lại không dẫn Sư Tử đi ra ngoài? Trong lòng Hầu Thành mơ hồ có cảm giác lo lắng. Cởi dây xích trên cổ Sư Tử ra, chó Samoyed lập tức sung sướng phóng người chạy đi, không chút sợ hãi vui vẻ nhảy nhót ở trong phòng.
9 giờ, Mạch Manh Manh vẫn chưa trở về, Hầu Thành ngồi trên ghế sa lon mặt không chút thay đổi, Sư Tử chạy đủ liền nằm cạnh chân Hầu Thành.
9 giờ 30, Mạch Manh Manh vẫn chưa trở về, Hầu Thành đã lật xem báo mấy lần, chẳng qua chính anh cũng không biết rốt cuộc nội dung báo hôm nay có gì, Sư Tử đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
10 giờ, Mạch Manh Manh vẫn chưa trở về. Hầu Thành gọi điện thoại, “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. . . . . .” Hầu Thành không biết tâm trạng bây giờ của mình là gì, lo lắng, lo âu, lo sợ xen vào nhau. Tại sao Manh Manh lại tắt máy? Điện thoại hết pin hay là gặp phải nguy hiểm gì?
Hầu Thành ra ngoài, đi đến tìm kiếm trong công viên từng dưới sự yêu cầu quyết liệt của Mạch Manh Manh mà cùng cô và Sư Tử đi dạo.
********** Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L*ê Q.ú.y Đ-ôn
Buổi sáng Mạch Manh Manh tỉnh dậy rất sớm. Trên người rất đau, đau đến mức tim cũng đau theo. Lúc ngủ Hầu Thành rất thích ôm mình vào trong ngực, Mạch Manh Manh khẽ nghiêng đầu, gương mặt quen thuộc như máu thịt liền xuất hiện trong mắt. Khẽ chống người lên, tầm mắt Mạch Manh Manh lưu luyến trên mặt Hầu Thành, sau đó dùng nụ hôn nhẹ như lông chim trân trọng hôn mỗi bộ phận trên khuôn mặt anh. Mạch Manh Manh không khóc, vật chất có độc nên chảy hôm qua đã chảy xong rồi, hôm nay, là ngày nói tạm biệt với người mình thương nhất.
Cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, vô cùng cố gắng kiềm chế bản thân không phát ra tiếng động nào, sửng sốt làm được thì chỉ nghe thấy tiếng hít thở thật nhỏ ở trong phòng.
Như bình thường làm xong bữa sáng, giữ ấm. Manh Manh kéo vali du lịch ngày hôm qua đã thu dọn, đứng một hồi lâu trước cửa phòng, ở khoảng cách vài mét nhìn người nào đó đang ngủ say. Em đi, anh có tìm em hay không? Anh có nghĩ tới em hay không? Anh không thuộc về em, em sẽ không trói buộc anh.
Sư Tử ở cửa trước nhẹ giọng hừ hừ, Mạch Manh Manh ôm Sư Tử thật chặt, vuốt bộ lông được chăm sóc bóng loáng trắng noãn, im lặng an ủi.
Trong nháy mắt khi cánh cửa khép lại, Manh Manh nói ở trong lòng, hẹn gặp lại. . . . . .
**********
Công viên Nhân Dân nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Hầu Thành tìm khắp mọi ngóc ngách, cũng không thấy bóng dáng Mạch Manh Manh. Lúc mấy bà lão chuẩn bị về nhà nấu cơm lại nhận ra người trẻ tuổi này.
“Này. . . . . . Đó không phải là chồng của con bé Manh Manh sao.”
“Đúng vậy ôi chao,. . . . . .”
Hầu Thành quay người lại, hỏi mấy bà lão, “Dì à, mọi người có nhìn thấy Manh Manh không?”
“Manh Manh sao, hôm nay cũng không dẫn Sư Tử ra ngoài chơi, chỉ đi một mình, kéo cái vali nhỏ. . . . . .”
“Kéo vali?” Hầu Thành nhíu mày một cái.
“Chao ôi, cậu làm chồng thế nào vậy? Đến chuyện vợ nhà mình muốn đi ra ngoài du lịch cũng không biết!”
“Cô ấy nói đi du lịch?”
“Ừm, lừa cậu làm gì chứ?”
“Cám ơn dì!” Đi ra ngoài du lịch? Mạch Manh Manh em được lắm! Nếu biết Mạch Manh Manh là kéo vali đi, cô sẽ trở về, nhất định sẽ trở về. Hầu Thành không biết tại sao mình lại tự tin như vậy, trong tiềm thức biết, Mạch Manh Manh rất thích mình, không có mình, Mạch Manh Manh sẽ sống không nổi. Hầu Thành khẽ cắn răng ở trong lòng, Mạch Manh Manh, thế nhưng em dám chơi trò rời nhà ra đi với anh, đợi em trở về xem anh xử lý em như thế nào!
Chẳng qua Hầu Thành hoàn toàn không ngờ đến, thứ về nhà bọn họ không phải là Mạch Manh Manh, mà là một món đồ khác.
**********
Hai ngày sau tinh thần có chút không tập trung vào công việc, Hầu Thành tan làm thật sớm. Trong hai ngày qua vẫn không thể gọi vào điện thoại di động của Mạch Manh Manh, Hầu Thành như không có chuyện gì xảy ra gọi điện thoại cho cha mẹ mình, mẹ Hầu nói, chủ nhật chở Manh Manh về bên này, con dâu còn tốt hơn con trai rất nhiều, sớm biết đã sinh con gái rồi. . . . . . . . . . . . Hầu Thành đồng ý qua loa với mẹ Hầu, cau mày cúp điện thoại. Nhưng mà vừa mới cúp điện thoại, chuông cửa lại vang lên. Hầu Thành mất bình tĩnh chạy tới mở cửa, vốn tưởng rằng sẽ là người mình mong đợi, lại là một khuôn mặt xa lạ.
“Chậc. . . . . . Xin hỏi có phải anh Hầu không?” Chàng trai chuyển phát sửng sốt một chút hỏi.
“Đúng vậy.”
“Ngài có chuyển phát, xin ký nhận.”
Sau khi Hầu Thành ký xong, thấy tên người gửi món đồ này thì tâm trạng chợt kích động. Chẳng qua sau khi mở ra, lập tức cảm nhận được cảm giác từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục.
Một tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
Một MP3.
Hầu Thành nhìn Mạch Manh Manh đã ký tên trên thỏa thuận ly hôn, tim lập tức chìm xuống đáy cốc. Anh không nghĩ ra tại sao, Mạch Manh Manh ký thỏa thuận ly hôn, hơn nữa lại dưới tình huống mình không biết gì, giữa hai người hoàn toàn không có bất kỳ tình huống khó chịu nào. Mạch Manh Manh yêu anh, Hầu Thành vô cùng tự tin xác nhận điểm này. Nhưng mà, tại sao?
MP3 đầy điện, trong tai nghe là giọng nói mềm mại trước sau như một của Mạch Manh Manh, lại hơi khàn khàn. Giống như là thì thầm thân mật, nhưng mà sự thật lại không đi theo hướng tốt đẹp.