Ở nhà ba mẹ, dưới sự trợ giúp nhiệt tình, Hầu Thành thuận lợi lừa được nhiều cơ hội ở chung với Mạch Manh Manh. Mà Manh Manh đơn thuần, dĩ nhiên hoàn toàn không phát hiện ba mẹ Hầu Thành đang giả vờ, trước sau như một chăm sóc hai ông bà. Nhưng mà, nói như thế nào đây, dùng lại lời nói của Lý Nguyên Bình, Manh Manh kiêu ngạo.
“Thật nở mày nở mặt với Manh Manh nhà mình mà ~~~~” Lý Nguyên Bình uống một hớp trà.
“Cô ấy vẫn còn hơi tức giận ~~~~” Hầu Thành nói lời này lại lộ ra một nụ cười.
“. . . . . .” Lý Nguyên Bình im lặng, “Manh Manh tự nhận là đã ly hôn với anh, cho nên. . . . . .”
“Tôi biết rõ. Manh Manh vẫn sợ tôi ghét cô ấy, cho nên đè nén rất nhiều tình cảm.” Hầu Thành nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Manh Manh lúc ở tiệm sushi, cười.
“Mà này, nếu tôi là Manh Manh mà nói, anh ở ngay trước mặt của tôi quyến rũ cô gái khác tôi cũng sẽ nổi giận, đừng nói là Manh Manh!” Lý Nguyên Bình kích động đến mức muốn lật bàn.
“Chưa đến lúc thích hợp vẫn phải kích thích Manh Manh.” Hầu Thành không nhìn Lý Nguyên Bình.
“. . . . . .” Lý Nguyên Bình mệt mỏi, hai vợ chồng này, thật là xứng đôi, đều là người qua cầu rút ván, “Anh xuất sư rồi. . . . . .”
********** Diễn đàn L ; ê Q ' úy ' Đ % ôn
Mạch Manh Manh nhìn người đàn ông ngồi ở trong tiệm, khắp người như có như không mãnh liệt tỏa ra Hormone, hấp dẫn đôi mắt những cô gái nhỏ đến mua sushi, mình thính tai nghe thấy những cô gái nhỏ bàn tán “Rất đẹp trai”, “Khá tốt”, đủ kiểu câu nói chứng tỏ rõ ràng là hoa si, cơn giận lập tức dâng đến đỉnh. Hơn mười ngày qua, mỗi ngày, làm cho những trường đại học và cao đẳng xung quanh đều biết trong tiệm sushi này có một trai đẹp, hấp dẫn một lượng lớn con gái xinh đẹp, mặc dù. . . . . . Lượng buôn bán rất lớn, nhưng. . . . . . tại sao Hầu Thành anh có thể như vậy! Còn cười, không thấy mắt cô bé kia đã tỏa ra hào quang màu xanh lục sao? Cười?
Manh Manh sửng sốt. Trong khoảng thời gian này, mỗi lần ánh mắt của mình giao với ánh mắt của Hầu Thành, mình sẽ nhận được một ánh mắt chứa ý cười. Anh cười với mình.
Nhưng. . . . . . . . . . . . Bây giờ anh cũng cười với người khác!
Nước chua trong lòng Manh Manh ừng ực ừng ực không ngừng trào lên, thì ra không phải đặc biệt vì mình. . . . . .
Hầu Thành nhìn dáng vẻ chợt mất mác của Mạch Manh Manh, không biết tại sao, vừa định đứng dậy đi nói chuyện với Mạch Manh Manh, lại bị người khác vượt lên trước một bước.
“Thật sự là em!” Giọng nam dễ nghe vang lên.
Manh Manh ngẩng đầu, nháy nháy mắt, người này là ai vậy?
Trong nháy mắt Triệu Nhất Bác từ vẻ mặt mơ hồ của Manh Manh liền hiểu được, Mạch Manh Manh hoàn toàn không có ấn tượng với mình, không khỏi thất bại, “Mấy năm trước chúng ta từng cùng tham gia một buổi tiệc, chúng ta còn từng khiêu vũ với nhau.”
Mạch Manh Manh lặng im suy nghĩ, khiêu vũ? Hình như mình chỉ từng khiêu vũ với Hầu Thành thôi. . . . . . Không đúng, mấy năm trước đúng là từng tham một buổi tiệc, hình như từng khiêu vũ cùng một người đàn ông, là người này sao? Không nhớ nổi mặt, ôi chao,. . . . . . Hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cười ha ha, “Vậy sao. . . . . . Ha ha. . . . . .”
“Em nhớ ra rồi?” Triệu Nhất Bác vui vẻ nói.
“Nhớ rồi. . . . . .” Hoàn toàn không nhớ ra.
“Em đổi nghề rồi hả?” Sợ im lặng sẽ lúng túng, Triệu Nhất Bác đổi đề tài.
“À? Vâng. . . . . . Sau khi em kết hôn thì không còn làm việc trong công ty nữa. . . . . .” Manh Manh trả lời theo bản năng.
“Em kết hôn rồi?” Triệu Nhất Bác không để ý đến phong độ thân sĩ của mình, cắt ngang lời nói của Manh Manh.
“Hả? Đúng vậy.” Khóe mắt liếc nhìn người đàn ông ngồi ở cách đó không xa, đột nhiên cười ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, “Nhưng mà đã ly hôn.”
Lúc Triệu Nhất Bác xuất hiện Hầu Thành liền sử dụng toàn bộ giác quan, nghe đoạn đối thoại của hai người không sót một chữ. Hầu Thành không phải Mạch Manh Manh, trí nhớ của anh tương đối tốt. Ban đầu người mời Mạch Manh Manh khiêu vũ hoàn toàn không phải là mối đe dọa. Nhưng mà, thấy ánh mắt Manh Manh nhìn về phía mình theo bản năng, cùng với những lời nói chứa ý giận dỗi kia, Hầu Thành chợt muốn cười, người đã từng không phải là mối đe dọa, về sau cũng sẽ không phải là mối đe dọa. Nhiều ngày trôi qua như vậy, Mạch Manh Manh giả bộ không thèm để ý, hiện tại cũng đến lúc kết thúc.
Hầu Thành đứng dậy, trực tiếp đi vào nơi làm việc, ôm Mạch Manh Manh, lúc Mạch Manh Manh chưa kịp phản ứng liền hôn cô, rồi lại chuyển hướng về phía Triệu Nhất Bác, nói, “Hai ngày nay cô ấy đang giận tôi, giận dỗi muốn ly hôn thôi.”
Triệu Nhất Bác có chút sửng sốt.
Sau khi Mạch Manh Manh phục hồi tinh thần liền bắt đầu giãy giụa, “Ai giận dỗi với anh? Đã ký thỏa thuận ly hôn, đã ly hôn rồi! Buông tôi ra!”
Hầu Thành trầm giọng, “Manh Manh!”
Mạch Manh Manh bị dọa sợ, nhìn mặt Hầu Thành không biểu cảm, ánh mắt không có nhiệt độ. . . . . . Mình lại bị ghét sao. . . . . . Thiệt là. . . . . . Quả nhiên, mạo hiểm thử nghiệm tính nhẫn nại của người đàn ông này là một sai lầm. Không nên như vậy. Hầu Thành không muốn ly hôn, nguyên nhân lớn nhất chính là không tiện ăn nói với ba mẹ anh, vậy mình cần gì tự mình đa tình chứ. . . . . .
Nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt, nhưng kiềm nén không cho rơi xuống, cánh tay mềm nhũn vốn giãy giụa lại buông xuôi xuống. Manh Manh cúi đầu, có giọt nước rơi vào trên quần áo Hầu Thành, thấm vào, bỏng da.
Hầu Thành nắm tay thật chặt, âm thầm hối hận về thái độ mới vừa rồi của mình với Mạch Manh Manh, nhưng vẫn nói với Triệu Nhất Bác, “Tôi và cô ấy rất tốt, hơn nữa, rất nhanh chúng tôi sẽ có con của mình.” Ẩn ý, anh không đùa.
Thì ra chỉ là vợ chồng son giận dỗi. . . . . . Triệu Nhất Bác cảm giác mất mác sâu sắc, lửa nhiệt tình lần nữa bị nước thất vọng tưới cho tắt. Nhưng mà, thân sĩ chính là thân sĩ, “Vậy chúc phúc cho hai người và bảo bảo của hai người.”
“Cám ơn.” Hầu Thành không hề khách khí nhận lấy lời chúc phúc, đánh bại đối thủ dễ như trở bàn tay.
********** Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn L ^ ê Q [úy] Đ _ôn
Dọc theo đường đi Mạch Manh Manh không nói một lời, mặc cho Hầu Thành nắm tay mình đi về nhà.
“Manh Manh.” Hầu Thành kéo Mạch Manh Manh ngồi trên ghế sa lon, “Chúng ta nói chuyện một chút.”
Mạch Manh Manh nhìn Hầu Thành một cái, “Được.”
“Về sau không được nói chuyện ly dị nữa.” Hầu Thành nắm vai Mạch Manh Manh, nghiêm túc nói.
“. . . . . .” Chuyện này chính là chuyện nói một chút thì xong? Mạch Manh Manh nở nụ cười, Hầu Thành, vốn là như vậy đấy. . . . . . “Nếu như mà tôi cứ nói thì sao?”
Hầu Thành biết Mạch Manh Manh là một người cố chấp, chẳng qua không biết vào lúc này sẽ cố chấp như vậy, sửng sốt một chút, “Không được.”
Mạch Manh Manh cười, “Cho tôi lý do đi.”
“Nếu như em muốn lý do, anh có thể cho em.” Hầu Thành hít một hơi, “Anh yêu em.”
Đột nhiên được tỏ tình khiến nhịp tim Mạch Manh Manh đập lỡ một nhịp, thật sự là Hầu Thành đang nói sao?
Mạch Manh Manh bắt lấy ống tay áo của Hầu Thành, ngón tay khẽ run, “Anh mới vừa. . . . . .”
“Anh yêu em.” Hầu Thành cảm thấy, vốn cho rằng ba chữ này sẽ khiến con người ta nổi da gà, hóa ra khi nói với người mình yêu lại khiến cho người ta động lòng như vậy.
“Ha ha. . . . . .” Mạch Manh Manh lấy tay lau nước mắt, vừa khóc vừa cười, “Không nên gạt người được không? Chuyện cười này không buồn cười chút nào. . . . . . Đột nhiên nói yêu em, em sẽ không tin đâu. . . . . . Hu hu hu. . . . . .”
Hầu Thành vươn tay lau nước mắt cho Mạch Manh Manh, “Không lừa em, không nói đùa. Anh thật sự yêu em.” Hầu Thành nắm tay Mạch Manh Manh, đặt lên ngực mình, “Luôn là sau khi mất đi mới biết quý trọng. Anh đã từng bỏ lỡ một lần. Lần này, anh sẽ không để mất nữa.”
Mạch Manh Manh ôm lấy Hầu Thành, khóc thành tiếng, “Không phải anh chán ghét em sao?”
“Chưa từng, cho dù tính khí khi rời giường của em rất lớn, cho dù em rất thích ăn đồ ngọt, cho dù em rất thích ngủ. . . . . . Anh đều sẽ không chán ghét em.”
“Anh biết em. . . . . . Em có nhiều khuyết điểm như vậy. . . . . .”
“Khuyết điểm rất đáng yêu. . . . . .” Hầu Thành vỗ vỗ lưng cho Manh Manh, “Ngược lại anh, chẳng lẽ em thật sự không thích anh sao?”
“. . . . . . Em chỉ nói dối, ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, thời gian tốt nhất đã dùng hết. . . . . .”
“Được lắm nếu nói như vậy, thời gian còn lại của anh đều sẽ dùng để bồi thường cho em, có được hay không?” Hầu Thành khẽ cười.
Mạch Manh Manh đỏ mặt, “Được. . . . . .” Lời mật ngọt gì vậy, ghét quá đi ~~
THE END