Thế này không chỉ khiến lão Đại hóa đá tại chỗ, mà ba người đứng rình coi ngoài cửa cũng miệng há hốc hình chữ “O”, mắt trợn trừng còn lớn hơn bóng đèn.
Hà Tích Nghiên cười tủm tỉm nhìn lão Đại, vẻ mặt đầy đắc ý.
Lão Đại bĩu môi nhìn chằm chằm Hà Tích Nghiên thật lâu, thở dài, lắc đầu: “Tích Nghiên, tôi cũng ngần này tuổi rồi, chị cũng đừng ép buộc tôi, được không?”
“Tôi là thực lòng.” Nghe lão Đại nói như vậy, Hà Tích Nghiên thu liễm vẻ tươi cười, không chớp mắt nhìn cô.
“Từ lão Tứ, giờ đến tôi?” Lão Đại tự giễu cười cười.
“Trước kia tôi đã thích em, em biết mà.” Hà Tích Nghiên nhẹ giọng nói, đôi mắt hơi nheo lại nhìn chằm chằm lão Đại, cô không tin, không tin Mộng Điệp ngay cả một chút cũng chưa từng cảm giác được.
“Tôi biết.” Lão Đại đưa tay nắm lấy bàn tay đang quấn quanh cổ mình của Hà Tích Nghiên, kéo xuống dưới: “Nhưng mà, tôi không thể –”
Lão Đại nói rất kiên định, mấy người đứng ngoài cửa đều ngẩn ra, các nàng đã quen biết lão Đại lâu như vậy, đã khi nào từng thấy cô nghiêm túc đến thế đâu?
Hà Tích Nghiên cũng vẻ mặt nghi hoặc nhìn lão Đại, mọi việc đều đã vượt quá dự đoán của cô, bằng trực giác của nữ nhân, cô không cho rằng Mộng Điệp không có một chút tình cảm gì với mình, nhưng mà giờ câu trả lời dành cho cô lại là lời từ chối trực tiếp đến thế sao?
Lão Đại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hà Tích Nghiên, nhẹ giọng nói: “Tích Nghiên, tôi đã không còn nhỏ nữa, không phải cô bé miệng còn hôi sữa ở khoa chính quy ngày ấy, đối với chuyện tình cảm, nếu có thì cũng chỉ là kích thích cảm quan cùng xúc động nhất thời thôi, tôi muốn là sự yên ổn, chị…chị có thể cho tôi điều đó sao?”
Tuy biết nói như vậy có hơi tổn thương người, nhưng lão Đại vẫn nói ra lời, cô không kỳ thị tình yêu giữa hai người con gái, dù sao chuyện của Dạ Ngưng và cô Tiếu cũng xảy ra rõ rang trước mắt, tình cảm giữa hai người không thể so ra kém hơn tình yêu giữa những người khác phái. Thậm chí tình yêu của cô Tiếu dành cho Dạ Ngưng còn lớn hơn rất nhiều so với những cô gái được gọi là si tình, việc này khiến cho cô cũng từng hướng tới “bách hợp”, nhưng chung quy cũng chỉ là suy nghĩ vậy thôi. Thời kì nào thì làm chuyện nấy, cô không có khả năng giống như thời tuổi trẻ chỉ biết ăn uống rồi chơi đùa vui vẻ, trọng trách trên người quá nặng nề, sự nghiệp của gia đình còn phải dựa vào cô.
Hà Tích Nghiên nhìn chằm chằm lão Đại, một tia nghi hoặc trong mắt lại biến mất, khóe miệng hơi cong lên, cuối cùng trao cho lão Đại một nụ cười mập mờ không rõ nghĩa: “Mộng Điệp, tôi đã chọn em rồi.”
Tiêu sái xoay người, bước chân Hà Tích Nghiên không một chút do dự, tuy rằng lời lão Đại nói làm cô có chút khó chấp nhận, nhưng chuyện tình cảm luôn như vậy, càng dễ dàng có được lại sẽ càng không biết quý trọng, em đã không tin, vậy tôi sẽ khiến cho em tin tưởng, lộ diêu tri mã lực, nhật cửu kiến nhân tâm*, chúng ta sẽ chờ xem.
(* đi đường xa mới biết sức ngựa khỏe hay yếu, ở lâu mới biết lòng người)
Núp ở góc tường, trông mong nhìn Hà Tích Nghiên hung hổ rời đi, Dạ Ngưng dẫn lão Nhị cùng lão Tam đang ở bên ngoài rình coi tiến vào.
“Lão Đại, mày thực ‘trâu’, thần tượng a!” Nịnh nọt là sở trường của Dạ Ngưng, lão Đại trợn mắt liếc nàng một cái, tức giận nói: “Dạ Ngưng, mày có thể có tiền đồ chút được không, thế mà lại để người ta đi chùi đít cho mình.”
“Nghe mày nói kìa, tao như thế nào lại để cho mày đi chùi đít cho tao? Đây chính là chiêu ong vò vẽ của mày, không có liên quan gì đến tao hết.” Dạ Ngưng kéo cái ghế ở một bên ngồi xuống, hai chân vắt chéo nhìn lão Đại. Không dễ dàng a, quen biết Hà Tích Nghiên nhiều năm như vậy, đã khi nào từng thấy chị ta bị đối xử lạnh nhạt thế đâu? Nếu nói nàng nổi danh thì Hà Tích Nghiên lại càng khó lường hơn, năm đó lúc còn đi học, có ai lại không biết tính tình nóng như lửa của Hà đại mỹ nữ đâu.
“Nhìn bộ dáng xấu xa của mày xem, chắc chắn lại nghĩ ra cái gì rồi, tao nói trước với mày, tao và Hà Tích Nghiên là không có khả năng, mày đừng có ‘bẻ cong’ tao được không!” Lão Đại giận, nhìn dáng vẻ nó thế kia, một ngày không nghĩ ra chủ ý xấu xa gì thì cả người sẽ không thoải mái mà!
“Đừng mà, đừng nổi giận mà, tao chỉ tùy tiện nói thôi.” Dạ Ngưng vội vàng giải thích.
Lão Đại tiếp tục trừng mắt với nàng: “Sao, nhìn mày như vậy, cô Tiếu lại cho mày nếm mùi ngon gì hả?”
Nhắc tới cô Tiếu, hai mắt Dạ Ngưng liền híp lại thành cái khe, cười đến nỗi miệng cũng như lệch đi: “Nói với Vũ Hàm nhà tao hả.”
“……” Lão Đại hết cái để nói, mấy hôm trước còn khóc lóc với cô, giờ lại cười như thể con quay. Lão Tứ, mày có thể có tiền đồ một chút được không?
“Lão Tứ, mày thu liễm một chút đi, gần đây phòng ký túc bên cạnh đã có người phát hiện ra rồi.” Lão Nhị vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, lão Tam ở bên cạnh cũng gật đầu theo.
“Phát hiện? Sao, mấy người đó nói gì?” Dạ Ngưng vẻ mặt đầy cảnh giác.
Lão Nhị lắc đầu: “Cũng chưa nói cái gì, chỉ nói là cô Tiếu thật vô cùng có trách nhiệm, mỗi ngày đều đến ký túc xá bắt mày đi học.”
“……” Dạ Ngưng ngẩn ra, mặt đen lại, đây ngụ ý là mình nổi tiếng về việc đó sao? Bắt mình đi học? Bất quá cũng tốt…tuy rằng thanh danh có kém một chút, nhưng chỉ cần có thể giấu diếm là được.
Lão Đại vừa thấy Dạ Ngưng như vậy liền biết nàng đang nghĩ gì, cầm lấy chén ở một bên uống ngụm nước, thở dài: “Lão Tứ, mày đừng có tự đắc, với tính tình kia của cô Tiếu thì mày phải hiểu rõ hơn bọn tao chứ. Vì mày, chuyện gì mà cô ấy lại không làm được, tao thấy mày rất biết tự giữ mình an toàn, trước mặt người ngoài thì thâm tàng bất lộ, nhưng mà cô Tiếu, ánh mắt cô ấy nhìn mày……”
“Ánh mắt thế nào?” Mặt Dạ Ngưng hơi đỏ lên, lão Đại nhìn thấy nàng như vậy liền tức đến nỗi không thèm nói, người kiểu gì vậy? Đến giờ rồi mà vẫn còn có thể hiểu vặn vẹo linh tinh được.
Nhưng lão Tam lại rất tốt bụng, nhìn vẻ mặt đầy hạnh phúc của Dạ Ngưng, liền đỡ lời giải thích: “Cứ trông ánh mắt cô Tiếu nhìn mày xem, giống như là chủ nhân nhìn thú cưng vậy, muốn bao nhiêu yêu chiều liền có bấy nhiêu yêu chiều.”
Lão Nhị ở một bên gật đầu phụ họa: “Đúng, tràn ngập tình thương của người mẹ.”
“Này, lão Tứ, mày nói xem cô Tiếu thích mày sẽ không phải là vì ánh mắt đáng thương đòi tình yêu của người mẹ của mày đấy chứ? Có phải cô ấy coi mày là con không vậy?” Lão Đại ở một bên lại lên tiếng.
Dạ Ngưng nghe xong lập tức nhe răng: “Nói cái gì thế? Bọn mày toàn một lũ ghen tị mà! Cô Tiếu đối với tao chính là yêu đến không nỡ buông tay!”
“A a ~ yêu đến không nỡ buông tay à –” Vài người cười cười mờ ám, Dạ Ngưng cũng lười quan tâm, nhưng trong lòng cũng có phần không thoải mái, thương yêu mình như con cái? Hình như quả thực ít nhiều có điểm giống ……
Dạ Ngưng, đã nói bao nhiêu lần là khi ra khỏi cửa phải mặc quần áo rồi!
Dạ ngưng, tại sao em lại không ăn cơm?
Đứng lên đi học!
……
Thật sự…nghĩ như vậy thì có vẻ đúng, nghĩ thế, Dạ Ngưng có chút bất an, chân vắt chéo cũng không yên, mông ngồi trên ghế cũng cọ tới cọ lui: “Không được, tao nhất định phải xóa bỏ loại tư tưởng này của cô Tiếu.”
“Làm thế nào để xáo bỏ?” Lão Tam vẻ mặt nghi hoặc nhìn Dạ Ngưng, lão Nhị cũng có chút khó hiểu, lão Đại ở một bên bày ra bộ dáng xem kịch vui, Dạ Ngưng ngồi yên trên ghế lắc lư một hồi, dùng sức vỗ đùi: “Đúng, tao phải cùng với cô ý làm một vài chuyện lãng mạn giữa đôi tình nhân!”
“Khụ –” Cái chén trong tay lão Đại thiếu chút nữa thì văng đi, lão Nhị, lão Tam cũng đỏ bừng mặt.
“Mấy đứa bọn mày có thể xấu xa hơn nữa không vậy?!” Dạ Ngưng bùng nổ, sao nàng có thể ở cùng phòng với một đám cầm thú thế này chứ? Thế nào mà nói cái gì cũng đều có thể hiểu sai được?!
“Vậy…lão Tứ, mày chuẩn bị lãng mạn thế nào?” Lão Đại quệt quệt miệng, đầy tò mò nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng đắc ý liếc xéo cô một cái, vuốt cằm ra vẻ trầm tư.
“Cô Mạch đã từng nói, Vũ Hàm nhà tao thích nhất chính là bảo vệ người khác, điều có thể làm cho cô ấy vui vẻ có lẽ chính là bảo vệ cho tao rồi.”
“……Không phải chính là coi mày làm con nhỏ sao.” Lão Tam ở một bên nhỏ giọng nói, Dạ Ngưng ném một cái liếc mắt khinh bỉ qua, không nói gì. Nhưng thật ra lão Đại lại nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn Dạ Ngưng: “Lão Tứ, mày, mày sẽ không lại để bọn tao diễn cái gì mà đóng giả cướp bắt cóc mày tống tiền cô Tiếu đấy chứ?”
“Cái gì thế?” Dạ Ngưng trợn mắt với lão Đại, lão Đại thở phào một hơi, đây không phải là do mấy lần trước bị mày dọa cho sợ hãi sao? Sự kiện lần đó “đâm” phải Linh Đang đến bay cả dép, đến bây giờ còn chưa hoàn hồn đâu! Nhìn Thấy cô Mạch liền bỏ chạy, miễn bàn phải lo lắng căng thẳng đến mức nào: “Không phải là tốt rồi.”
“Kỳ thật phương pháp này cũng không tệ nhỉ.” Lão Tam ở bên cạnh vừa mở miệng, lão Đại lập tức xù lông, cầm lấy quả trứng gà trên bàn nhét vào tay cô, gào thét: “Đi ăn trứng đi!”
“……” Lão Tam cầm trứng gà chạy mất, bỏ lại ba người bàn bạc đối sách.
“Lão Tứ, mấy ngày hôm trước tao có xem một bộ phim Hàn Quốc.” Lão Nhị suy nghĩ một lúc liền mở miệng.
“Như thế nào?”
“Tao cảm thấy có một đoạn trong phim rất lãng mạn, đó là nữ nhân vật chính là một kẻ ngốc lại còn mù đường, sau đó vào ngày Valentine, một mình ngồi xe taxi để lái xe tùy tiện chạy đến một nơi nào đó, trên người chỉ mang theo di động. Dưới tình huống ngay cả tên địa danh cũng không biết gọi điện cho nam nhân vật chính, cuối cùng bằng vào hai người có thần giao cách cảm với nhau, nhờ một đôi di động kết nối, nhờ vào sự kiên nhẫn cùng trí tuệ của nam nhân vật chính, cô gái hạnh phúc tìm đường trở về vòng tay chàng trai. Cuối cùng, nữ nhân vật chính sau khi tìm được thì có cảm giác ỷ lại, nam nhân vật chính thì có cảm giác đánh mất mà tìm lại được, lãng mạn khỏi phải nói!” Lão Nhị vẻ mặt mơ màng, Dạ Ngưng ở bên cạnh vừa nghe vừa gật đầu, nghe cứ như thể là thật vậy!
“Nữ chính mù đường cộng thêm ngu ngốc, nam chính thông minh cùng trí tuệ…” Lão Đại lặp lại, gật đầu: “Thật đúng là thích hợp với mày và cô Tiếu.”
“Liền quyết định như vậy đi!” Dạ Ngưng hưng phấn gật đầu, giơ ngón cái lên với lão Nhị! Thời khắc mấu chốt còn phải nhờ lão Đại ra tay nữa!
Có ý tưởng này, nằm trên giường ngẫm nghĩ cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Dạ Ngưng nhanh chóng rời giường, rửa mặt, vẫy tay với vài người đang ăn điểm tâm rồi lao ra khỏi ký túc xá.
Lão Đại hút một đũa mì tôm, nhìn chằm chằm bóng dáng Dạ Ngưng một hồi, thở dài, thật đúng là trẻ con đầu óc đơn thuần mà……
Cô Tiếu ở bên kia cũng không có một ngày tốt đẹp gì, hiếm hoi mới có dịp nghỉ ngơi lại bị một cuộc điện thoại từ Dạ Ngưng kéo từ trong ổ chăn chui ra, tin tức mang tính bùng nổ nghe được sau đó liền lập tức khiến cô đen mặt: “Em ở đâu? Em nói cái gì?!”
Dạ Ngưng đang ngồi trong taxi, cười nói: “Cô thân yêu, em cũng không biết mình ở đâu nữa, đang chờ cô đến cứu đây.”
“Em đùa cái gì vậy?” Tiếu Vũ hàm sốt ruột, cô đâu phải không hiểu rõ Dạ Ngưng, ra khỏi cửa thì sẽ không thể tìm được nhà, dĩ nhiên lại dám lớn mật như vậy!
Từ trong túi quần móc ra năm mươi đồng giao cho tài xế, Dạ Ngưng xuống xe, tiêu sái đóng sầm cửa lại, còn không quên vẫy tay cúi chào người tài xế vẻ mặt mờ mịt bên trong xe.
“Được rồi, Vũ Hàm, em đến một nơi, đúng, hiện giờ em đang đứng trước mặt một kẻ cơ bắp không mặc quần áo, trạm tiếp theo nên đi thế nào đây?” Dạ Ngưng vẻ mặt thoải mái nhìn tên đàn ông xxx trước mặt, Tiếu Vũ Hàm ở đầu dây bên kia sắp phát điên lên mất rồi: “Em –”
“Tu tu” một tiếng, điện thoại bị cắt liên lạc, Dạ Ngưng sửng sốt, giơ di động lên nhìn nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn nguyên bản còn đang hưng phấn lập tức thảm hại đến không còn chút máu.
Di động hết pin, tự động tắt.
_Hết chương 52_