“Cô Tiếu…chờ đã…”
Trước kia chỉ nhìn dáng người cô Tiếu, hôm nay Dạ Ngưng mới phát hiện ra chân cô Tiếu dài đến mức nào, nàng cơ hồ là chạy chậm cũng không đuổi kịp Tiếu Vũ Hàm. Ngẩng đầu, Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm rảo bước ở phía trước, cắn chặt răng, vung tay chạy vọt lên: “Cô Tiếu!!!”
Dạ Ngưng chạy tới một phen giữ chặt cánh tay Tiếu Vũ Hàm, nhìn cô chằm chằm, thở dốc không ngừng.
“Cô làm sao vậy?”
Tiếu Vũ Hàm còn chưa nói cái gì, Dạ Ngưng đã lớn tiếng dọa người, Tiếu Vũ Hàm không thèm nhìn mặt nàng, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay Dạ Ngưng đang nắm lấy cánh tay mình, khuôn mặt dần dần tái lại.
“Ách…”
Vội buông lỏng tay, Dạ Ngưng chu miệng, chỗ nào còn có dáng vẻ bá đạo vừa rồi, cúi đầu, thực không cốt khí nói: “Cô Tiếu, cô giận à?”
Thanh âm khe khẽ dò hỏi, chỉ sợ không cẩn thận lại khiến Tiếu Vũ Hàm tức giận, Dạ Ngưng phát hiện, cô Tiếu không giống trước kia, trước kia khi hai người chưa ở bên nhau cô rất tốt a, luôn dịu dàng như thế, nhưng mà giờ…vì sao chứ? Vì sao lại cứ thích nổi giận với nàng như thế, không công bằng!
Gỡ tay Dạ Ngưng ra, Tiếu Vũ Hàm không chớp mắt tiếp tục đi về phía trước, Dạ Ngưng vừa thấy cô như vậy liền nóng ruột, cứ tiếp tục đi thì sẽ tới trường mất, còn có thể nói cái gì đây?
Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng cũng bất chấp, chắn ngang người trước mặt Tiếu Vũ Hàm, cắn môi mở to hai mắt nhìn cô: “Cô Tiếu, người ta nói, khi người yêu cãi nhau tuyệt đối không thể bỏ qua, cứ tiếp tục kéo dài thì tới cuối cùng tuyệt đối chỉ có một con đường là chia tay thôi!
Nghe được hai chữ “chia tay”, Tiếu Vũ Hàm rốt cục cũng dừng bước, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng Dạ Ngưng, mà ánh mắt kia khiến cho Dạ Ngưng không nhịn được rùng mình một cái.
“Dạ Ngưng, em – nói – cái – gì?”
Ánh mắt nhìn Dạ Ngưng chằm chằm, Tiếu Vũ Hàm gằn ra từng tiếng một, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Ha ha, gì nhỉ, em chỉ so sánh thôi, tùy tiện so sánh thôi…” Dạ Ngưng chột dạ cười, Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, nheo mắt nhìn nàng chằm chằm.
……
Bị nhìn thế khiến lông tơ cả người dựng đứng, mấp máy môi, Dạ Ngưng vừa định nói cái gì đó thì Tiếu Vũ Hàm đã chậm rãi mở miệng: “Dạ Ngưng, em coi tôi là gì?”
Câu hỏi mang theo vô hạn ủy khuất, Tiếu Vũ Hàm cắn môi nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng, em coi tôi là gì vậy? Không vui thì né tránh, bởi vì người khác nói mấy câu liền muốn bỏ đi, không chút nào kiêng kị ở trước mặt người con gái khác thân thiết nói về chuyện từng có giữa hai người, cô là một nữ nhân, tất nhiên sẽ để ý, sẽ ghen tị, Dạ Ngưng, cái đầu của em rốt cuộc là dùng để làm gì vậy?
Lời Tiếu Vũ Hàm nói làm Dạ Ngưng ngẩn ra, chớp chớp mắt nhìn cô, vẻ mặt nghi hoặc, thế là sao?
“Bạn gái a……”
“A ~” Tiếu Vũ Hàm hít một hơi, nén nước mắt đang chực rơi xuống, ngửa đầu nhìn nàng, đôi mắt đẹp dài hơi nheo lại: “Bạn gái? Em có bao nhiêu người?”
“……Em và đàn chị không có gì cả……”
“Không có gì mà lại để cho cô ta hết sờ lại véo? Em quá ngây thơ hay là bị sao vậy?”
“……” Dạ Ngưng kinh ngạc, này, những lời này là do cô Tiếu nói sao?
Tiếu Vũ Hàm lạnh mặt nhìn Dạ Ngưng, thấy bộ dáng uất ức kia của nàng, lửa giận đè nặng trong lòng ào ào bộc phát mà ra: “Dạ Ngưng, em ít hờn dỗi thôi được không? Đừng có người khác nói gì, nghe được cái gì thì em cũng đều cho là thật được không?”
Ách……
Dạ Ngưng chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, tư duy của cô Tiếu cũng quá nhảy cóc rồi nhỉ?
Nhìn Dạ Ngưng đứng đờ ra tại chỗ không biết làm sao, lửa giận trong lòng Tiếu Vũ Hàm không phát tiết nổi, xoay người, tiếp tục đi.
Giờ Dạ Ngưng không dám đi theo, rụt rè đứng tại chỗ nhìn cô, một câu cũng không dám nói.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không lại đây?!” Tiếu Vũ Hàm quay phắt đầu, trừng mắt với Dạ Ngưng, thân mình Dạ Ngưng run lên, liếm liếm môi, ngoan ngoãn đi theo cô.
Một người đi, môt người theo đuôi, vào trường, băng qua khu nhà dạy học, đến ký túc xá dành cho giáo viên, Dạ Ngưng ngửa đầu, nhìn căn phòng không bật đèn mà nuốt một ngụm nước miếng, cô Mạch chưa về…chẳng phải có nghĩa là chỉ có nàng và cô Tiếu hai người…đừng thế chứ……
Đứng ngây ra ở cửa, bám vào khung cửa, Dạ Ngưng bất động. Cứ nhìn tình trạng cô Tiếu bây giờ, rất có khả năng vào nhà rồi sẽ đánh nàng, mặc kệ, làm gì có chuyện đi vào chịu “ngược”!
Dừng cước bộ, Tiếu Vũ Hàm hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Dạ Ngưng: “Đi vào.”
Giọng nữ trầm thấp không có cảm tình, Dạ Ngưng bám chặt vào khung cửa, dùng sức lắc đầu.
“Đi — vào — ” Lạnh mặt lặp lại một lần nữa, Tiếu Vũ Hàm nheo mắt nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng cắn môi, tiếp tục bám vào khung cửa.
“1, 2 –”
Không phải chứ? Cô Tiếu? Dạ Ngưng khóc không ra nước mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm chằm chằm, còn thế nữa, đếm số? Cô thực sự coi em là trẻ con à? Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, mà khi cô Tiếu sắp đếm đến 3, Dạ Ngưng vẫn buông khung cửa ra, vọt thẳng vào.
Tiếu Vũ Hàm không nói gì nhìn bóng dáng Dạ Ngưng, thở dài, đi lên lầu.
Mở cửa ra, bật đèn, đổi dép đi trong nhà, đem chìa khóa đặt lên bàn trà, Tiếu Vũ Hàm đi đến sô pha, ngồi xuống.
Dạ Ngưng cúi đầu, xoay người thay dép, thở mạnh cũng không dám, tim đập thình thịch dữ dội.
Đợi chừng năm phút đồng hồ, Tiếu Vũ Hàm nhăn mày lại: “Lại đây.”
“……” Thẳng người dậy, Dạ Ngưng nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm, bước từng bước nhỏ đi đến bên cạnh sô pha.
Vốn Tiếu Vũ Hàm vẫn đầy một bụng tức, nhìn bộ dáng Dạ Ngưng như thế khóe môi liền cong lên: “Sao? Bình thường không phải rất lợi hại sao? Luôn nói cái gì mà ‘sĩ khả sát bất khả nhục’, giờ lại làm sao vậy?”
Dạ Ngưng bĩu môi, nghe ra được Tiếu Vũ Hàm trào phúng, hít sâu một hơi, tự an ủi bản thân, ta không thèm chấp với nữ nhân nhỏ mọn. Trong lòng đã có chủ ý, Dạ Ngưng ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ với Tiếu Vũ Hàm: “Chỉ cần không giết em, tùy tiện cho cô vũ nhục.”
“……”
Khuôn mặt vừa có chút ý cười của Tiếu Vũ Hàm bởi vì câu này mà hoàn toàn đóng băng lại, cô ngửa đầu, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, đứng bật dậy.
“Sao, sao vậy?” Dạ Ngưng lùi lại một bước, có chút khiếp đảm nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Áo trực tiếp bị Tiếu Vũ Hàm tóm lấy, cả người bị lôi kéo đi về phía buồng trong, Dạ Ngưng hai mắt mở to, hoảng sợ nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Làm gì? Đi vào phòng ngủ làm gì? Người ta không đi!
Căn bản không thèm để ý tới sự giãy dụa của Dạ Ngưng, trực tiếp tóm lấy nàng kéo vào phòng ngủ.
“A……” Xúc cảm lạnh như băng thổi quét qua lưng, nhìn chằm chằm người đang đè trên người mình, hô hấp của Dạ Ngưng lập tức hỗn loạn: “Tiếu, cô Tiếu……”
Lại một cảnh trong phim thần tượng?! Thật vui sao Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm áp lên tường lại vẫn còn có thể tưởng tượng như thế. Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, không chớp mắt nhìn chằm chằm Dạ Ngưng.
……
Trong mắt Tiếu Vũ Hàm có lửa, ánh mắt lướt đến đâu liền đốt cháy Dạ Ngưng đến đó, hô hấp bởi vì hỗn loạn mà trở nên có chút khó khăn, nuốt nước bọt, Dạ Ngưng hơi nghiêng đầu, né tránh đôi mắt nóng rực của Tiếu Vũ Hàm: “Cô Tiếu…em và đàn chị Hà thực sự không có gì cả…Kia đều là chuyện thời còn trẻ, thật ra…phải, em đã sớm nhận ra, chị ấy hẳn là để ý tới lão Đại cơ…Sao nhỉ, lần này trở về chính là muốn dùng em làm cầu nối để tiếp cận lão Đại…Thật sự, em chỉ là bàn đạp thôi…”
Tiếu Vũ Hàm nhìn khuôn mặt đỏ lên nói năng lộn xộn của Dạ Ngưng, môi khẽ nhếch, nâng tay lên, nắm lấy cằm của nàng, bắt nàng quay đầu nhìn thẳng vào mình: “Tôi đã nói gì sao?”
Hơi thở như lan, ánh mắt quyến rũ, thanh âm khêu gợi ám muội, Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm, chân lập tức liền nhũn ra. Đúng vậy, cô chưa nói gì cả, cô Tiếu, cô là trực tiếp hành động thì có!
Nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, đến khi mặt nàng đỏ đến không thể hơn được, thế này Tiếu Vũ Hàm mới chịu buông tha cho nàng, khẽ thở dài, hai tay vòng quanh eo Dạ Ngưng, đem hai má áp lên chỗ xương quai xanh của nàng.
Thân mình hơi cứng đờ, Dạ Ngưng chậm rãi cúi đầu, nhìn người ở trong lòng.
Không nói lời nào, Tiếu Vũ Hàm chỉ lẳng lặng dựa vào Dạ Ngưng, cảm thụ được hơi thở cùng hương vị của nàng. Quan sát con người yếu đuối trong vòng tay mình, tâm Dạ Ngưng lập tức mềm xuống, vươn tay cũng ôm lấy Tiếu Vũ Hàm.
Hương chanh nhàn nhạn quẩn quanh giữa hai người, ôm Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng bắt đầu hối hận tự trách.
Là nàng không đúng, sự do dự không xác định của nàng đã rất nhiều lần làm cô Tiếu tổn thương…
Cô Tiếu vốn là người cái gì cũng không bận tâm, nhưng mà vì nàng, lại tỏ rất rõ lập trường với Hà Tích Nghiên…
“Đau……” Cảm giác đau nhói tập kích bất ngờ chỗ xương quai xanh khiến cho thân mình Dạ Ngưng cứng đờ, hô hấp tạm ngừng.
“Là của tôi.” Ngửa đầu, Tiếu Vũ Hàm không chớp mắt nhìn Dạ Ngưng.
Khóc không ra nước mắt nhìn dấu ấn màu hồng tím chỗ xương quai xanh, Dạ Ngưng bĩu môi nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm vẫn nhìn Dạ Ngưng như cũ, ánh mắt vụt lóe lên tia sáng, trỏ trỏ lên cái trán của nàng, giọng nói còn thật sự mang theo một tia yếu đuối: “Em là của tôi, một mình tôi, nhớ kỹ.”
“……Cô Tiếu, cô đang làm nũng sao?” Miệng Dạ Ngưng há to đến nỗi có thể nhét nguyên một quả trứng gà, không phải chứ? Thì ra tình địch lại có nhiều chỗ tốt đến vậy, dĩ nhiên còn có thể được nhìn thấy một mặt hẹp hòi như vậy của cô Tiếu.
Dưới sự trêu chọc của Dạ Ngương, mặt Tiếu Vũ Hàm hơi đỏ lên, không nói lời nào, cúi đầu, lại chui vào trong lòng nàng.
“Dạ Ngưng.”
“Ừ?” Thân mình Dạ Ngưng đang ôm trong lòng hơi co lại, nàng có thể cảm nhận được sự khẩn trương của Tiếu Vũ Hàm, muốn an ủi cô, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Kiếp này, tôi chỉ yêu một người là em.”
Hốc mắt Dạ Ngưng lập tức đỏ lên, cánh tay siết chặt, như là muốn dùng sức đem Tiếu Vũ Hàm hòa nhập vào thân thể mình vậy.
“Bọn họ không hiểu tôi, lại càng không hiểu em.” Tựa vào ngực Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm nhỏ giọng nói, có những lời cô phải nói ra miệng, cô sợ, sợ có một ngày Dạ Ngưng sẽ không chịu nổi áp lực mà rời bỏ mình.
“Em…” Thanh âm Dạ Ngưng có chút nghẹn ngào, nàng đã muốn hối hận đến chết được, cái gì gọi là tự ti đều là lấy cớ cả, chính là do nàng không đủ dũng cảm nên mới có thể khiến cho cô Tiếu khổ sở thế này!
Sâu kín thở dài, tay phải Tiếu Vũ Hàm bám vào cổ Dạ Ngưng, vuốt ve hai má nàng: “Bọn họ sẽ vĩnh viễn không hiểu, từ lúc ở xa xa mà ngưỡng mộ thầm mến một người đến khi có thể cảm thụ được hơi ấm của nhau nơi đầu ngón tay là cảm giác tuyệt vời đến mức nào, cũng sẽ vĩnh viễn không hiểu được tôi có bao nhiêu sợ hãi, sợ có một ngày em sẽ rời bỏ tôi mà đi, sợ tất cả những điều này chỉ bất quá là một giấc mộng, sợ tình yêu nhiều năm như vậy mà kết quả lại đều là công dã tràng, Dạ Ngưng……”
_Hết chương 50_